Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1173
Chương 1173 : Chương 1173CHẤT LIỆU KHÔNG TẦM THƯỜNG
“Người chết tên là Cảnh Nhã Ái.” Tăng Khả nhìn tư liệu nói: “Người thị trấn Bạch Bình thành phố Bắc Cảng, năm nay 16 tuổi. Nửa tháng trước đã trốn khỏi nhà, đến nay vẫn chưa về!”
“Thị trấn Bạch Bình sao?” Triệu Ngọc mở bản đồ trên điện thoại kiểm tra một hồi, rất nhanh tìm được vị trí, nói: “Cách huyện Vũ Thanh 100 cây số!”
“Tôi đã nói rồi mà!” Thôi Lệ Châu khẩn trương vuốt bàn tay, nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Chỉ có ác ma biến thái khi giết người mới có thể làm như thế, giết người, còn cất vào quan tài treo trên vách đá! Thật quá tàn nhẫn...”
“Nếu là như vậy...” Triệu Ngọc nói với Miêu Anh: “Đội phó Miêu, chúng ta chia ra làm việc đi! Em dẫn Tăng Khả cùng Thôi Lệ Châu đến đội cảnh sát huyện Vũ Thanh, đi điều tra tình huống của người chết trước tiên, sau đó tìm kiếm thân phận của những người chết khác! Nếu như hiện tại đã tìm được một người thì rất có thể còn tìm được nhiều người hơn nữa!”
“Em hiểu rồi!” Miêu Anh gật đầu đồng ý: “Như vậy... Một khi bên kiểm tra thi thể có tin tức, đừng quên báo cho em biết đầu tiên nhé!”
“Được rồi! Yên tâm đi...”
Triệu Ngọc lại bàn giao hai câu, rồi mới để cho nhóm người Miêu Anh đi về Cục Cảnh sát.
Ồ...
Quả là như vậy!!!
Sau khi mọi người đi hết, Triệu Ngọc đầu tiên là nặng nề thở dài, sau đó không tự chủ mà nhìn thoáng qua quẻ văn hôm nay, thấy trên giao diện hệ thống có viết hai chữ “Khôn Cấn” vô cùng bắt mắt!
Khôn Cấn!
Khôn đại diện cho chuyện lớn, cấn đại diện cho tình tiết vụ án.
Thông qua sự hiểu biết của Triệu Ngọc đối với hệ thống, đây chính là quẻ đại diện cho vụ án lớn.
Một quẻ này là do Triệu Ngọc mở ra trên đường sắt cao tốc sau khi biết được vụ án. Nói cách khác, thực ra hắn cũng đã sớm dự đoán được rằng vụ án quan tài treo này tuyệt đối không phải là một vụ án bình thường!
Hiện tại đã chứng minh, một người chết trong vụ án quan tài treo chính là cô gái bị mất tích. Như vậy không thể nghi ngờ rằng xác suất các cô gái bị người ta mưu sát là vô cùng lớn!
Nếu như tất cả bảy cô gái này đều bị người mưu hại, vậy thì vụ án này không thua kém gì vụ án thi thể nữ không đầu, hoặc là đại án ác ma!
Hơn nữa, người chết đều là những cô gái vị thành niên, tính chất của vụ án rõ ràng ác liệt hơn!
Là ai!?
Là ai sẽ ra tay độc ác với những cô bé này chứ? Hơn nữa còn chọn quan tài treo - loại phương thức quỷ dị này để giấu kín thi thể?
Tại sao... Hung thủ lại muốn làm như thế?
“Tổ trưởng!” Lúc này, Nhiễm Đào dẫn một người đàn ông hơn 50 tuổi đi tới trước mặt Triệu Ngọc, nói: “Vị này chính là hội trưởng Bàng Trí Huy của Hiệp hội Bảo vệ Văn vật huyện Vũ Thanh, hoặc là... À... Trưởng khoa Cục Văn hóa Khảo cổ huyện và phó giám đốc viện bảo tàng huyện!”
“Đừng đừng đừng... Lãnh đạo... đừng khách sáo như vậy! Ha ha...” Bàng Trí Huy vội vàng khoát tay nói: “Vũ Thanh của chúng tôi là một địa phương nhỏ, trên thực tế, viện bảo tàng và Cục Văn hóa Khảo cổ còn có Hiệp hội Bảo vệ Văn vật đều là một đơn vị cả!”
“Tổ trưởng!” Nhiễm Đào nói: “Vừa rồi, hội trưởng Bàng đã dẫn tôi và đội kỹ thuật đi xung quanh một vòng, ngoại trừ hố cột điện đã bị đào một nửa kia, không hề phát hiện ra vết tích đặc biệt rõ ràng nào khác!”
“Ồ... Nói như vậy...” Triệu Ngọc gật đầu, nói: “Hội trưởng Bàng, ông cho rằng hung thủ sẽ không nhảy xuống từ đây chứ?”
“Không không không... Điều này thì tôi không dám khẳng định! Nhưng mà... lãnh đạo, đây... Cậu tới đây xem...” Bàng Trí Huy nói, rồi dẫn đầu đi về phía vách đá nào đó, chỉ vào một nơi không đáng chú ý trên mặt đất, nói: “Cậu nhìn xem, mấy cái lỗ nhỏ đã dùng xi măng bịt kín này đều là thứ mà chúng tôi đã dùng để cố định giàn giáo khi tiến hành cuộc khảo sát khoa học lần thứ nhất vào thập niên 80!”
“À...” Ông ta chỉ vào những người đang công tác: “Hình như ở đó, chúng tôi cũng từng dùng phương pháp này để leo xuống!”
Triệu Ngọc ngồi xổm xuống, nhìn kĩ những lỗ nhỏ đã bị xi măng bịt kín, trải qua thời gian dài phơi gió phơi nắng, dường như xi măng và nham thạch đã hòa lại làm một thể, nếu như không cẩn thận phân biệt thì căn bản sẽ không nhìn ra.
“Tôi hiểu rồi!” Triệu Ngọc nói: “Trên vách đá dựng đứng có bảy quan tài treo, vị trí của mỗi quan tài treo đều khác nhau! Cho nên, nếu như hung thủ muốn dùng chân tay đỡ và thả người vào trong quan tài, vậy thì hắn ta phải đổi bảy vị trí khác nhau mới được, như thế sẽ phải lưu lại vết tích hết sức rõ ràng mới đúng!”
“Woa woa...” Hội trưởng Bàng cúi đầu khom lưng khen: “Lãnh đạo chính là lãnh đạo, chính tôi cũng sợ bản thân nói không được rõ ràng, nhưng cậu nghe một lần đã hiểu rõ rồi! Lợi hại, lợi hại! Ha ha...”
“Nếu như... Không cần lắp đặt giàn giáo và thang máy…” Triệu Ngọc hỏi: “Vậy thì còn có biện pháp nào để có thể xuống dưới không?”
“Việc này...” Bàng Trí Huy suy nghĩ: “Số quan tài treo ở sườn núi Vũ Thanh khá nhiều, nhưng mỗi lần khảo sát khoa học, để cho an toàn, chúng tôi đều sử dụng phương pháp này! Thang máy cùng với dây thừng bảo vệ, mặc dù không ghi vào điều lệ, nhưng đây chính là quy tắc cũ...”
“Cũng đúng!” Triệu Ngọc suy nghĩ nói: “Hung thủ không chỉ có một mình, chí ít hắn ta còn phải cõng thêm một thi thể, hơn nữa còn phải phá mở nắp quan tài! À... Nắp quan tài này... Có thể mở được sao?”
“Đương nhiên là không thể! Nhưng mà... Cũng không phải là không thể mở ra!” Bàng Trí Huy khó xử, nói.
“Rốt cuộc là ông đang nói gì vậy?” Nhiễm Đào thúc giục: “Rốt cuộc là mở được hay là không?”
“Nếu nắm được mấu chốt thì không khó mở.” Bàng Trí Huy vội vàng trả lời: “Nhưng không nắm được mấu chốt, thì không thể mở được!”
“Ồ? Xin chỉ giáo cho?” Triệu Ngọc hỏi.
“Ở đây không có đinh, cũng không phải là đinh gỗ!” Bàng Trí Huy giới thiệu nói: “Chỉ sợ là các cậu không thể nhớ được, cái quan tài này đến từ 600 năm trước, nó đúng là nắp trượt!”
“Hả?” Nhiễm Đào líu lưỡi: “Không phải là tấm phẳng sao?”
“Ở giữa quan tài và vách quan tài có khe trượt cố định, nhưng mà, ở trên khe trượt có thiết kế những kết cấu mộc chuẩn tinh xảo, chỉ khi hiểu được cách tháo mộc chuẩn ra thì mới có thể mở được quan tài treo!”
“Mẹ nó! Công nghệ cao đến vậy sao?” Nhiễm Đào kinh ngạc.
“Trí tuệ của người xưa vượt xa tưởng tượng của chúng ta!” Bàng Trí Huy khẽ cười, nói: “Các vị lãnh đạo có điều không biết, quan tài treo Sao Bắc Đẩu này không giống với bất cứ quan tài treo nào khác trên núi Vũ Thanh! Những quan tài treo khác của chúng tôi đều là 2000 năm về trước, sớm nhất thậm chí còn có cả thời xã hội nguyên thủy!”
“Nhưng mà quan tài treo sao Bắc Đẩu bên bờ sông này lại không giống vậy! Bọn chúng chỉ có 600 năm lịch sử, xem như là quan tài cổ đại được treo trên vách đá khá trẻ tuổi!” Bàng Trí Huy chậm rãi nói: “Quan tài treo sao Bắc Đẩu này bị treo lơ lửng trên vách đá dựng đứng, sắp xếp theo hình dạng của chòm sao Bắc Đẩu rất rõ ràng, đúng là hiếm thấy.”
“Chúng tôi còn kiểm tra được chất liệu của bảy chiếc quan tài này cũng không giống với những quan tài treo khác...” Vừa nhắc đến kiến thức chuyên ngành, hai mắt hội trưởng Bàng lập tức tỏa ra ánh sáng, hưng phấn giơ lên bốn ngón tay, nói: “Gỗ bách, gỗ thông, gỗ liễu, còn có gỗ đàn! Nào, hai vị lãnh đạo, bốn chọn một!”
“Gỗ đàn!” Nhiễm Đào không chút nghĩ ngợi nói: “Tôi thường xuyên nghe người ta nói gỗ đàn là vật liệu tốt nhất để làm quan tài!”
“Đúng cũng đúng, nhưng lại không hoàn toàn đúng!” Bàng Trí Huy cười thần bí, hơi tự đắc nói: “Quan tài treo sao Bắc Đẩu đúng là được làm từ gỗ đàn, nhưng mà, thông qua kiểm tra của chúng tôi, gỗ đàn này đã ở trong trạng thái hóa đá một nửa rồi!”
“Chúng tôi kiểm tra đo lường từ hàng mẫu ra được nhiều loại hóa chất, cùng một số vật chất không biết tên hóa học!” Bàng Trí Huy nói thao thao bất tuyệt: “Có chuyên gia nghi ngờ, sau khi quan tài treo sao Bắc Đẩu bị chế thành quan tài đã từng được ngâm trong chất lỏng cùng loại với dầu cây trẩu trong thời gian rất dài, nên mới có thể như hiện tại!”
“Người chết tên là Cảnh Nhã Ái.” Tăng Khả nhìn tư liệu nói: “Người thị trấn Bạch Bình thành phố Bắc Cảng, năm nay 16 tuổi. Nửa tháng trước đã trốn khỏi nhà, đến nay vẫn chưa về!”
“Thị trấn Bạch Bình sao?” Triệu Ngọc mở bản đồ trên điện thoại kiểm tra một hồi, rất nhanh tìm được vị trí, nói: “Cách huyện Vũ Thanh 100 cây số!”
“Tôi đã nói rồi mà!” Thôi Lệ Châu khẩn trương vuốt bàn tay, nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Chỉ có ác ma biến thái khi giết người mới có thể làm như thế, giết người, còn cất vào quan tài treo trên vách đá! Thật quá tàn nhẫn...”
“Nếu là như vậy...” Triệu Ngọc nói với Miêu Anh: “Đội phó Miêu, chúng ta chia ra làm việc đi! Em dẫn Tăng Khả cùng Thôi Lệ Châu đến đội cảnh sát huyện Vũ Thanh, đi điều tra tình huống của người chết trước tiên, sau đó tìm kiếm thân phận của những người chết khác! Nếu như hiện tại đã tìm được một người thì rất có thể còn tìm được nhiều người hơn nữa!”
“Em hiểu rồi!” Miêu Anh gật đầu đồng ý: “Như vậy... Một khi bên kiểm tra thi thể có tin tức, đừng quên báo cho em biết đầu tiên nhé!”
“Được rồi! Yên tâm đi...”
Triệu Ngọc lại bàn giao hai câu, rồi mới để cho nhóm người Miêu Anh đi về Cục Cảnh sát.
Ồ...
Quả là như vậy!!!
Sau khi mọi người đi hết, Triệu Ngọc đầu tiên là nặng nề thở dài, sau đó không tự chủ mà nhìn thoáng qua quẻ văn hôm nay, thấy trên giao diện hệ thống có viết hai chữ “Khôn Cấn” vô cùng bắt mắt!
Khôn Cấn!
Khôn đại diện cho chuyện lớn, cấn đại diện cho tình tiết vụ án.
Thông qua sự hiểu biết của Triệu Ngọc đối với hệ thống, đây chính là quẻ đại diện cho vụ án lớn.
Một quẻ này là do Triệu Ngọc mở ra trên đường sắt cao tốc sau khi biết được vụ án. Nói cách khác, thực ra hắn cũng đã sớm dự đoán được rằng vụ án quan tài treo này tuyệt đối không phải là một vụ án bình thường!
Hiện tại đã chứng minh, một người chết trong vụ án quan tài treo chính là cô gái bị mất tích. Như vậy không thể nghi ngờ rằng xác suất các cô gái bị người ta mưu sát là vô cùng lớn!
Nếu như tất cả bảy cô gái này đều bị người mưu hại, vậy thì vụ án này không thua kém gì vụ án thi thể nữ không đầu, hoặc là đại án ác ma!
Hơn nữa, người chết đều là những cô gái vị thành niên, tính chất của vụ án rõ ràng ác liệt hơn!
Là ai!?
Là ai sẽ ra tay độc ác với những cô bé này chứ? Hơn nữa còn chọn quan tài treo - loại phương thức quỷ dị này để giấu kín thi thể?
Tại sao... Hung thủ lại muốn làm như thế?
“Tổ trưởng!” Lúc này, Nhiễm Đào dẫn một người đàn ông hơn 50 tuổi đi tới trước mặt Triệu Ngọc, nói: “Vị này chính là hội trưởng Bàng Trí Huy của Hiệp hội Bảo vệ Văn vật huyện Vũ Thanh, hoặc là... À... Trưởng khoa Cục Văn hóa Khảo cổ huyện và phó giám đốc viện bảo tàng huyện!”
“Đừng đừng đừng... Lãnh đạo... đừng khách sáo như vậy! Ha ha...” Bàng Trí Huy vội vàng khoát tay nói: “Vũ Thanh của chúng tôi là một địa phương nhỏ, trên thực tế, viện bảo tàng và Cục Văn hóa Khảo cổ còn có Hiệp hội Bảo vệ Văn vật đều là một đơn vị cả!”
“Tổ trưởng!” Nhiễm Đào nói: “Vừa rồi, hội trưởng Bàng đã dẫn tôi và đội kỹ thuật đi xung quanh một vòng, ngoại trừ hố cột điện đã bị đào một nửa kia, không hề phát hiện ra vết tích đặc biệt rõ ràng nào khác!”
“Ồ... Nói như vậy...” Triệu Ngọc gật đầu, nói: “Hội trưởng Bàng, ông cho rằng hung thủ sẽ không nhảy xuống từ đây chứ?”
“Không không không... Điều này thì tôi không dám khẳng định! Nhưng mà... lãnh đạo, đây... Cậu tới đây xem...” Bàng Trí Huy nói, rồi dẫn đầu đi về phía vách đá nào đó, chỉ vào một nơi không đáng chú ý trên mặt đất, nói: “Cậu nhìn xem, mấy cái lỗ nhỏ đã dùng xi măng bịt kín này đều là thứ mà chúng tôi đã dùng để cố định giàn giáo khi tiến hành cuộc khảo sát khoa học lần thứ nhất vào thập niên 80!”
“À...” Ông ta chỉ vào những người đang công tác: “Hình như ở đó, chúng tôi cũng từng dùng phương pháp này để leo xuống!”
Triệu Ngọc ngồi xổm xuống, nhìn kĩ những lỗ nhỏ đã bị xi măng bịt kín, trải qua thời gian dài phơi gió phơi nắng, dường như xi măng và nham thạch đã hòa lại làm một thể, nếu như không cẩn thận phân biệt thì căn bản sẽ không nhìn ra.
“Tôi hiểu rồi!” Triệu Ngọc nói: “Trên vách đá dựng đứng có bảy quan tài treo, vị trí của mỗi quan tài treo đều khác nhau! Cho nên, nếu như hung thủ muốn dùng chân tay đỡ và thả người vào trong quan tài, vậy thì hắn ta phải đổi bảy vị trí khác nhau mới được, như thế sẽ phải lưu lại vết tích hết sức rõ ràng mới đúng!”
“Woa woa...” Hội trưởng Bàng cúi đầu khom lưng khen: “Lãnh đạo chính là lãnh đạo, chính tôi cũng sợ bản thân nói không được rõ ràng, nhưng cậu nghe một lần đã hiểu rõ rồi! Lợi hại, lợi hại! Ha ha...”
“Nếu như... Không cần lắp đặt giàn giáo và thang máy…” Triệu Ngọc hỏi: “Vậy thì còn có biện pháp nào để có thể xuống dưới không?”
“Việc này...” Bàng Trí Huy suy nghĩ: “Số quan tài treo ở sườn núi Vũ Thanh khá nhiều, nhưng mỗi lần khảo sát khoa học, để cho an toàn, chúng tôi đều sử dụng phương pháp này! Thang máy cùng với dây thừng bảo vệ, mặc dù không ghi vào điều lệ, nhưng đây chính là quy tắc cũ...”
“Cũng đúng!” Triệu Ngọc suy nghĩ nói: “Hung thủ không chỉ có một mình, chí ít hắn ta còn phải cõng thêm một thi thể, hơn nữa còn phải phá mở nắp quan tài! À... Nắp quan tài này... Có thể mở được sao?”
“Đương nhiên là không thể! Nhưng mà... Cũng không phải là không thể mở ra!” Bàng Trí Huy khó xử, nói.
“Rốt cuộc là ông đang nói gì vậy?” Nhiễm Đào thúc giục: “Rốt cuộc là mở được hay là không?”
“Nếu nắm được mấu chốt thì không khó mở.” Bàng Trí Huy vội vàng trả lời: “Nhưng không nắm được mấu chốt, thì không thể mở được!”
“Ồ? Xin chỉ giáo cho?” Triệu Ngọc hỏi.
“Ở đây không có đinh, cũng không phải là đinh gỗ!” Bàng Trí Huy giới thiệu nói: “Chỉ sợ là các cậu không thể nhớ được, cái quan tài này đến từ 600 năm trước, nó đúng là nắp trượt!”
“Hả?” Nhiễm Đào líu lưỡi: “Không phải là tấm phẳng sao?”
“Ở giữa quan tài và vách quan tài có khe trượt cố định, nhưng mà, ở trên khe trượt có thiết kế những kết cấu mộc chuẩn tinh xảo, chỉ khi hiểu được cách tháo mộc chuẩn ra thì mới có thể mở được quan tài treo!”
“Mẹ nó! Công nghệ cao đến vậy sao?” Nhiễm Đào kinh ngạc.
“Trí tuệ của người xưa vượt xa tưởng tượng của chúng ta!” Bàng Trí Huy khẽ cười, nói: “Các vị lãnh đạo có điều không biết, quan tài treo Sao Bắc Đẩu này không giống với bất cứ quan tài treo nào khác trên núi Vũ Thanh! Những quan tài treo khác của chúng tôi đều là 2000 năm về trước, sớm nhất thậm chí còn có cả thời xã hội nguyên thủy!”
“Nhưng mà quan tài treo sao Bắc Đẩu bên bờ sông này lại không giống vậy! Bọn chúng chỉ có 600 năm lịch sử, xem như là quan tài cổ đại được treo trên vách đá khá trẻ tuổi!” Bàng Trí Huy chậm rãi nói: “Quan tài treo sao Bắc Đẩu này bị treo lơ lửng trên vách đá dựng đứng, sắp xếp theo hình dạng của chòm sao Bắc Đẩu rất rõ ràng, đúng là hiếm thấy.”
“Chúng tôi còn kiểm tra được chất liệu của bảy chiếc quan tài này cũng không giống với những quan tài treo khác...” Vừa nhắc đến kiến thức chuyên ngành, hai mắt hội trưởng Bàng lập tức tỏa ra ánh sáng, hưng phấn giơ lên bốn ngón tay, nói: “Gỗ bách, gỗ thông, gỗ liễu, còn có gỗ đàn! Nào, hai vị lãnh đạo, bốn chọn một!”
“Gỗ đàn!” Nhiễm Đào không chút nghĩ ngợi nói: “Tôi thường xuyên nghe người ta nói gỗ đàn là vật liệu tốt nhất để làm quan tài!”
“Đúng cũng đúng, nhưng lại không hoàn toàn đúng!” Bàng Trí Huy cười thần bí, hơi tự đắc nói: “Quan tài treo sao Bắc Đẩu đúng là được làm từ gỗ đàn, nhưng mà, thông qua kiểm tra của chúng tôi, gỗ đàn này đã ở trong trạng thái hóa đá một nửa rồi!”
“Chúng tôi kiểm tra đo lường từ hàng mẫu ra được nhiều loại hóa chất, cùng một số vật chất không biết tên hóa học!” Bàng Trí Huy nói thao thao bất tuyệt: “Có chuyên gia nghi ngờ, sau khi quan tài treo sao Bắc Đẩu bị chế thành quan tài đã từng được ngâm trong chất lỏng cùng loại với dầu cây trẩu trong thời gian rất dài, nên mới có thể như hiện tại!”
Bình luận facebook