• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (17 Viewers)

  • Chap-1373

Chương 1373 : Chương 1373








MẬT MÃ CUỐI CÙNG



Cape Town Nam Phi, trong đại sảnh chuyên khu két sắt của ngân hàng Standard Chartered.



“Đúng vậy thưa ông.” Một vị quản lý người da đen đang nói với Miêu Khôn giả dạng bằng tiếng Anh chính cống: “Số tủ của chúng tôi không phải là số thứ tự chữ số Ả Rập, mà là căn cứ theo tài khoản mà khách hàng cung cấp, dựa theo thứ tự chữ cái tiếng Anh mà phân loại sắp xếp.”



“Đây là...” Ông ta mấp máy đôi môi dày kia, lộ ra hàm răng trắng và cười nói: “Cách làm lưu lại từ thời Mandela, sau này cũng không cách nào thay đổi!”



“Ồ... ha ha...” Bởi vì do mặt nạ, Miêu Khôn ngay cả mỉm cười bình thường cũng phải cực kỳ cẩn thận, lo rằng để lộ kẽ hở: “Tôi đã từng nghe anh tôi nhắc đến điểm này rồi! Nếu đã như vậy thì phiền ông xem qua, tài khoản này chắc không có vấn đề gì chứ?” Nói xong, Miêu Khôn cầm bút viết lên giấy năm chữ tiếng Anh “Tytal”.



“Ông đợi chút.” Quản lý ngân hàng lấy máy tính bảng của mình ra kiểm tra một chút, nhanh chóng gật đầu nói: “Đúng vậy, quả thật là chúng tôi có tài khoản này!”



Oh yeah!



Miêu Khôn ngoài mặt thì ung dung thản nhiên, nhưng trong lòng lại mừng rỡ như điên, ông không ngờ suy đoán của mình lại thật sự ứng nghiệm.



“Vậy... thưa ông, bây giờ ông cần mở ra phải không?” Quản lý ngân hàng nho nhã lễ độ hỏi.



“Đương nhiên rồi...” Miêu Khôn gật đầu nói: “Bằng không, tôi từ nước Mỹ xa xôi đến nơi này đâu thể chỉ để nói chuyện với ông?”



“Ha ha, ông thật biết nói đùa!” Quản lý người da đen bị chọc cười.



“Anh tôi còn nói với tôi rằng các ông ở đây thiết lập mật mã, nhất định phải có hai chữ cái giống nhau mới được phải không?”



“Đúng vậy, hơn nữa còn chia ra viết chữ lớn và nhỏ nữa...” Quản lý ngân hàng mỉm cười tiếp lời: “Có điều... Đó là quy tắc của rất lâu trước đây rồi, bây giờ chúng tôi sử dụng két sắt, không còn phiền phức như vậy nữa!”



“Ừm...” Miêu Khôn nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Vậy tiếp theo tôi cần làm gì? Có cần đăng ký không?”



“Ồ... không không không... không cần phải đăng ký, chúng tôi sẽ bảo vệ khách hàng trăm phần trăm...” Quản lý người da đen vội vàng khách sáo chỉ vào bên trong ngân hàng: “Ông đi theo tôi đi! Mời bên này...”



“Cảm ơn!” Miêu Khôn khách sáo cảm ơn, nhưng trong mắt không kìm được lộ ra vẻ đắc ý. Kỳ thực, trước khi đến đây, ông đã tìm hiểu rất nhiều, nên hiểu rõ quy trình két sắt ở nơi này.



Không ngờ nơi này thật sự lại có một tài khoản két sắt tên là “Tytal”, rất rõ ràng rằng két sắt thần bí ở nơi này mới là đầu mối thật sự mà Grimm để lại!



Khu két sắt của ngân hành Standard Chartered Nam Phi chênh lệch rất lớn so với những ngân hàng lớn khác, diện tích kém rất xa so với tưởng tượng của Miêu Khôn.



Cho nên sau khi quản lý ngân hàng dẫn ông vào một gian mật thất nhỏ, người mang mặt nạ như ông thậm chí cảm thấy hơi ngột ngạt.



Do két sắt trong căn phòng này không nhiều, quản lý rất nhanh đã tìm ra tủ có đánh dấu chữ “Tytal”.



Lúc này, Miêu Khôn cuối cùng cũng hiểu, tại sao Grimm sử dụng máy phát điện thủy triều để giấu kim cương giả, sao lại không dùng từ “Tidal (Thủy triều)” để làm mật mã.



Bởi vì, đăng ký tài khoản ngân hàng Standard Chartered có quy định, trong tài khoản nhất định phải có hai chữ cái giống nhau, đồng thời còn phải chia thành lớn nhỏ.



Cho nên Grimm mới dùng từ giản thể chuyên nghiệp “Tytal” này làm mật mã. Cũng chính bởi vì điểm này, Miêu Khôn mới đánh hơi được đầu mối mà Grimm ẩn giấu đằng sau, một đường đuổi đến nơi này.



“Thưa ông.” Lúc này, người quản lý da đen mở ra một bàn phím kiểu cũ ở bên dưới két sắt, nói với Miêu Khôn: “Bây giờ xin mời ông nhập mật mã!”



“Ồ... Được thôi!” Miêu Khôn bước đến gần két sắt, quan sát bàn phím kiểu cũ kia một lúc, thấy bàn phím máy tính bây giờ và bàn phím kiểu cũ cũng gần giống nhau, bên trên cũng có chữ và số.



Phù...



Do mặt nạ không thể nào toát mồ hôi, mồ hôi đều dọc theo cổ của Miêu Khôn chảy dài xuống xương quai xanh của ông, thấm ướt áo sơ mi trước ngực ông, vô cùng khó chịu.



Nhưng Miêu Khôn lúc này vốn dĩ không thèm quan tâm đến những chuyện khác, ông khe khẽ thở dài, hai tay không tự nhiên mà cọ xát hai vạt áo.



Lúc này, ông mới nín thở mà ấn xuống bàn phím một chuỗi chữ số “GDWP2056”.



Chuỗi chữ số này chính là mật mã kim cương mà Grimm để lại, cũng chính là những chữ số viết đằng sau “Tytal” trên rương phát điện ẩn giấu kim cương giả.



Miêu Khôn cho rằng, nếu như “Tytal” đã là tài khoản, vậy thì “GDWP2056” ở đằng sau nhất định chính là mật mã.



Lúc này, ông nhập y nguyên chuỗi chữ số kia.



Sau khi nhập xong, ông ngưng thở, nghiêm túc nhìn chăm chú hai đèn đỏ trên két sắt.



Tích...



Theo sau tiếng vang của két sắt, một đèn đỏ trong đó thình lình chuyển thành đèn xanh.



Woa...



Miêu Khôn hưng phấn giơ cánh tay lên, vừa định chạm vào két sắt, lại nhanh chóng phát hiện trên két sắt vẫn còn một đèn đỏ chưa chuyển xanh.



“Ồ...” Miêu Khôn lập tức hiểu rõ, vội vàng móc ra từ trong túi một mô hình ngón tay, nói với quản lý người da đen: “Anh trai tôi đã qua đời, cho nên, tôi mang theo mô hình ngón tay của anh ấy để điểm dấu vân tay, có lẽ hợp quy tắc nhỉ?”



“Ừm... Trên nguyên tắc, chỉ cần có thể mở két sắt, chúng tôi sẽ không truy xét thân phận của ông, nhưng thưa ông...” Người quản lý da đen khó xử nói: “Có phải ông lầm rồi không? Ông cũng thấy đấy, thứ ông cần phải mở ra là tủ chứa đồ đời đầu tiên của ngân hàng chúng tôi, khi đó vẫn còn dùng chìa khóa, vốn không cần nhập vân tay!”



“...” Toàn thân Miêu Khôn lập tức run lên, như bị sét đánh, ông không ngờ đến, bản thân không tìm hiểu đến nơi đến chốn, còn cho rằng có mô hình ngón tay của Grimm là có thể mở tủ ra!



Trong lúc buồn bực, hai tay ông không tự nhiên mà đút vào trong túi. Nhưng, trong túi của ông sao có thể có chìa khóa được chứ?



“Tiên sinh...” Quản lý vội hỏi: “Có phải anh trai của ông đã nhớ nhầm rồi không? Ông ấy có từng đưa cho ông chìa khóa không?”







“Ừm... cái này... cái này...” Thực ra, đầu Miêu Khôn bây giờ đã đổ đầy mồ hôi, nhưng do đeo mặt nạ nên không thể nhìn thấy tí nào: “Ừm... đương nhiên... đương nhiên là anh ấy đã đưa cho tôi rồi...”



“Nhưng mà...” Miêu Khôn úp úp mở mở một hồi lâu, mới do dự nói: “Chìa khóa... chìa khóa... không biết là có bỏ quên ở Mỹ không?”



“Ha ha...” Ông rất không tự nhiên cười nói: “Người anh em à, có phải anh cảm thấy đây là chuyện cười đau khổ nhất thế gian không?”



“Không không không...” Người quản lý da đen vội vàng khoát tay nói: “Ông đừng vội, không có chìa khóa cũng không sao! Ông biết mật mã bảo mật cũng được, sau khi nhập mật mã bảo mật vào, cho dù không có mật mã và chìa khóa, két sắt cũng sẽ tự động mở ra!”



“Cái trò gì vậy? Mật mã bảo mật?” Miêu Khôn nhíu mày.



“Chính là một mật mã gồm 13 chữ, mật mã hoàn toàn do tổ hợp chữ cái tiếng Anh cấu thành. Vào lúc bấy giờ, đây chính là sáng chế đầu tiên của ngân hàng Standard Chartered chúng tôi!” Người quản lý da đen giới thiệu: “Ban đầu chúng tôi vì bảo đảm an toàn cho tủ chứa đồ, cho nên mới tăng cường thêm chức năng mật mã bảo mật!”



“Mật mã 13 chữ đối với lúc bấy giờ mà nói, chính là danh từ không thể nào giải mã, ngân hàng thế hệ trước đều nói nó tuyệt đối không có sơ hở...”



“Mật mã bảo mật... chữ cái tiếng Anh... 13 chữ... 13...” Miêu Khôn nghiêm túc suy nghĩa, bánh răng tư duy nhanh chóng xoay chuyển, đầu óc như sắp sôi trào đến nơi.



“Thưa ông... thưa ông?” Người quản lý da đen thận trọng thúc giục: “Ông có thể nhớ ra anh trai của ông có từng nhắc qua chuyện mật mã bảo mật không? Nếu như không có mật mã, vậy thì... ừm... vậy thì...”



“Đợi chút! Tôi... Tôi...” Ánh mắt Miêu Khôn sáng rực lên, kích động nói: “Hình như tôi nhớ ra rồi, cho hỏi một chút, 13 chữ mật mã bảo mật này có phải là không thể lặp lại?”



“Ừm... cái này... thứ lỗi tôi không thể nào trả lời!” Người da đen mỉm cười, vẻ mặt hơi cứng nhắc.



“Được rồi... tôi... tôi sắp nhớ ra rồi, nào...”



Nói rồi, Miêu Khôn nhập một chữ rồi lại một chữ, mỗi lần nhập một chữ, ông đều phải suy nghĩ hồi lâu, mặc dù tốn rất nhiều thời gian, nhưng 13 chữ cái, cuối cùng cũng nhập xong.



Kết quả, Miêu Khôn còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, đèn đỏ trên két sắt “soạt” một cái chuyển thành màu xanh, két sắt kêu “lạch cạch” một tiếng, tự động bắn ra...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom