Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1371
Chương 1371 : Chương 1371
CON PHẢI ĐI HUẤN LUYỆN
Vài giờ sau, lại đến một bầu trời đêm mới.
Vé máy bay mà phía nước Anh đặt cho Miêu Khôn và Triệu Ngọc là chuyến bay thẳng từ Suva tới Hồng Kông Trung Quốc, hai người phải đổi chuyến bay ở Hồng Kông rồi mới có thể quay về thủ đô.
Giờ phút này, khoảng cách máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Hồng Kông không tới một giờ đồng hồ.
Tại một góc trong khoang khách, Miêu Khôn nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ máy bay, có vẻ băn khoăn bất an. Ông nhắm mắt lại nặng nề hít thở thật sâu, rồi mới mạnh mẽ kìm nén sự kích động trong lòng của mình.
Xoay người lại, ông nhìn thấy Triệu Ngọc ngồi bên cạnh mình đang xem điện thoại, mà trên màn hình điện thoại di động là tài liệu về vụ án bức tranh sơn dầu giết người của nước Pháp mà Juliet đã gửi cho hắn.
“Được rồi này...” Miêu Khôn híp mắt nói: “Thằng nhóc nhà con đúng là thâm tàng bất lộ nhỉ, không những có thể nghe hiểu vài thứ tiếng nước ngoài, có phải bây giờ ngay cả chữ viết con cũng biết luôn không?”
“Không phải, không phải...” Triệu Ngọc không ngẩng đầu lên trả lời: “Con chỉ đang suy nghĩ vấn đề. Hung thủ có tâm lý như thế nào mới có thể làm ra vụ án như vậy?”
“Chuyện này mà còn phải hỏi à? Biến thái chứ gì nữa!” Miêu Khôn vặn chai nước khoáng uống một ngụm: “Còn có kẻ điên, kẻ cuồng ngược đãi, bệnh nhân tâm thần...”
“Mấu chốt là...” Ngón tay Triệu Ngọc chỉ vào tấm ảnh chụp lại tại hiện trường vụ án: “Người này ít nhất cũng phải là nghệ thuật gia chứ? Hắn ta tinh thông tranh sơn dầu, điêu khắc, hoá trang, bố trí, v.v… Con có cảm giác cảnh tượng lớn như vậy, một người hình như không làm được? Cha xem... Mắt của nạn nhân vẫn mở, hung thủ thậm chí còn vẽ đường kẻ mắt cho cô ta, đúng là khó tưởng tượng. Hung thủ tuyệt đối là làm nghệ thuật, nếu có thể biết nguyên nhân hắn ta giết người, có lẽ có thể phá được vụ án!”
“Được rồi, Tiểu Triệu!” Miêu Khôn cất chai nước khoáng rồi nghiêm túc nói: “Con đó, tạm thời hãy tiết chế lại đi! Juliet nói như thế nào thì con cứ nghe như thế đấy là được! Con tuyệt đối đừng bị những lời hứa như cố vấn vụ án, rồi nữ cảnh sát xinh đẹp nhất gì đó mê hoặc, chuyện phá án ở nước ngoài không đơn giản như con nghĩ đâu. Văn hóa khác biệt, giao tiếp khó khăn, không có quyền hạn, một khi không cẩn thận sẽ bị bọn họ chơi! Người nước ngoài cũng không tôn trọng cái gì bụt chùa nhà không thiêng, ta biết Juliet đang nghĩ gì, cô ta chỉ muốn lợi dụng sự thông minh tài trí của con để giúp cô ta một bước lên mây thôi.”
“Phá được vụ án bức tranh sơn dầu giết người, có thể con sẽ nổi tiếng, nhưng lợi ích của cô ta có được chắc chắn sẽ hơn con rất nhiều! Mặt khác…” Miêu Khôn trịnh trọng nói: “Con đừng nghe Juliet nói thoải mái như thế, cả giới cảnh sát ai cũng biết thẹn cả! Nếu con giúp bọn họ phá án, bọn họ sẽ chỉ chán ghét con, ghen tị con, cho rằng con làm nhục bọn họ! Mà nếu không phá được án thì con nên hiểu được bọn họ sẽ hạ thấp con, giậu đổ bìm leo như thế nào!”
“Ừm... Con hiểu rồi, hiểu rồi!” Triệu Ngọc để điện thoại xuống, ngượng ngùng cười. Mặc dù lời Miêu Khôn có hơi khoa trương, nhưng đúng là sự thật, trước kia Triệu Ngọc cũng hiểu rất rõ điều này.
“Cho nên nhóc con!” Miêu Khôn tiếp tục thuyết giáo: “Chúng ta hãy nghiêm túc làm cho tốt công việc của mình đi! Con ưu tú như vậy, tương lai có khi sẽ cho con ra sức vì đất nước!”
“Cha vợ...” Triệu Ngọc ảm đạm cười: “Chẳng lẽ cha cảm thấy... phòng Đặc Cần phù hợp hơn với con ư?”
“Phù hợp hay không thì phải thử qua mới biết được!” Miêu Khôn nói: “Nhưng cá nhân ta cho rằng, con thật sự có tố chất làm đặc công, ít nhất cho đến bây giờ con chưa từng để ta thất vọng lần nào, ngược lại con còn thường khiến ta kinh ngạc! À... Không, là kinh sợ mới đúng!”
“Trong tất cả những đặc công bậc nhất mà ta từng gặp, không có ai có thể không mang trang thiết bị lặn mà lặn dưới nước lâu như vậy, bây giờ nhớ lại...” Miêu Khôn trịnh trọng nhìn Triệu Ngọc nói: “Cuối cùng ta cũng biết, lúc ở Diệu Danh vì sao con nhảy xuống sông Hồng Minh mà lại không bị chết đuối rồi!”
“Ừm...” Triệu Ngọc bắt đầu nói dóc: “Chuyện này cũng phải cảm ơn cha con, trước đây lúc nhà còn nghèo, cha con bắt con xuống sông bắt cá, mỗi ngày bắt không đầy một sọt thì không cho con đi lên!”
“Triệu Ngọc...” Rõ ràng Miêu Khôn không muốn nghe Triệu Ngọc giải thích, bèn nói: “Vẫn là câu nói đó, phá án là sở trường của con, nhưng vào phòng Đặc Cần cũng không ảnh hưởng việc con làm trinh thám! Để ta nói cho con biết, thật ra rất nhiều vụ án cấp quốc tế cần người có khả năng trinh thám lại có tố chất như con tham gia! Chuyện này còn hiếm hơn so với việc con phá các vụ án giết người bình thường! Nếu con qua giúp ta, ta nhất định sẽ cho con xử lý nhiệm vụ thích hợp với con nhất, tuyệt đối không ép buộc con làm những việc mà con không muốn làm!”
“Ừm...” Triệu Ngọc nghiêm túc nghe Miêu Khôn nói, trong lòng có hơi rung động.
“Triệu Ngọc, ta xem trọng con, không phải vì con là con rể của ta, mà vì ta cảm thấy con rất giống ta, là kiểu người thích khiêu chiến, không sợ mưa to gió lớn!” Miêu Khôn khao khát nói: “Tới giúp ta đi! Chỉ có phòng Đặc Cần mới là nền tảng tốt nhất cho con thi triển tài hoa!”
“Cha vợ à, con hiểu tâm trạng của cha, con cũng công nhận mắt nhìn người của cha! Nhưng là có một điều mà cả hai chúng ta không thể xem thường...” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Chỗ Miêu Anh...”
“Chậc chậc...” Vừa nhắc tới Miêu Anh, Miêu Khôn cũng cảm thấy khó khăn: “Ui chao! Ta biết con nhóc đó rất hiếu thắng, trước khi chưa quen con thì nó đã muốn tham gia huấn luyện đặc công rồi.”
“Hai chúng ta nói thật với nhau.” Miêu Khôn lắc đầu thở dài: “Không phải ta che chở cho nó, sợ con bé gặp nguy hiểm. Mà... Anh Anh thật sự là người dũng mãnh, nhưng không có mưu trí, không thể làm việc lớn được! Đặc công khác với tay đấm, không phải dùng võ lực để phân thắng bại, mà trong thời kỳ phi thường cần phải tùy cơ ứng biến!” Miêu Khôn thản nhiên nói: “Chỉ có người không biết xấu hổ như hai chúng ta mới thích hợp thôi!”
“Đệch...” Ót Triệu Ngọc đầy hắc tuyến: “Cha đang khen ngợi con hay là đang châm chọc con vậy?”
“Đều như nhau thôi!” Miêu Khôn nói: “Theo lý thuyết, bây giờ chúng ta là người một nhà, cho dù là vì hạnh phúc của con gái mình thì ta cũng không nên kéo con vào cuộc, nhưng mà... Ta không thể trơ mắt nhìn tài hoa hơn người của con bị mai một, con là một ngôi sao rực rỡ đang từ từ nổi lên của phòng Đặc Cần, trong lòng thật sự không nỡ mai một nhân tài...”
“Ha...” Triệu Ngọc nhất thời cảm thấy đỏ mặt, nhanh chóng lau mồ hôi sau ót nói: “Cha vợ, tài ăn nói của cha quá lợi hại! Triệu Ngọc con xin cam bái hạ phong, được rồi! Giang hồ có mây, biết anh hùng trọng anh hùng, nếu cha vợ đã nâng đỡ như vậy thì Triệu Ngọc con cứ tiếp tục giả ngu giả ngốc thì thật không phải!” Triệu Ngọc ôm quyền nói: “Sau khi trở về, cha xin lệnh điều đi cho con đi!”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Thật tốt quá!” Miêu Khôn vui mừng quá đỗi, vội vỗ vào vai Triệu Ngọc nói: “Như vậy đi! Sau khi trở về, ta sẽ xin cấp lệnh điều động tạm thời cho con trước, con tới bên phòng Đặc Cần thử xem công việc có thích hợp với con hay không rồi con mới quyết định!”
“Được như vậy thì tốt quá rồi, có điều... Con có một yêu cầu!” Mắt Triệu Ngọc lóe sáng nói: “Có thể sắp xếp cho con buổi huấn luyện thử trước được không?
“Ví dụ như kỹ xảo cách đấu chuyên nghiệp, cách sử dụng thiết bị vũ khí tiên tiến và một số phương diện khác nữa, con muốn bù lại tố chất của mình trước rồi mới lên chức cũng không muộn!”
“Wow!” Mặt Miêu Khôn lộ vẻ mặt ngạc nhiên, liền đưa ngón tay cái lên vui mừng khen ngợi: “Biết vi biết chương, có thể nhận ra khuyết điểm của mình, đúng là rất đáng quý, rất đáng quý! Ta đã sớm nói rồi, Triệu Ngọc con không phải là tầm thường! Được! Chuyện này dễ thôi, dễ thôi! Đợi đến lúc quay về, ta sẽ mời huấn luyện viên huấn luyện tốt nhất - chỉ đạo cho con!”
“Ừm!” Triệu Ngọc thành khẩn gật đầu.
Ong ong ong...
Ai ngờ, đúng lúc này túi quần Miêu Khôn đột nhiên vang lên tiếng động, hóa ra là điện thoại ông mua ở sân bay Fiji đang rung.
Trên máy bay không có tín hiệu, nhưng có wifi, đây chắc là Miêu Khôn nhận được tin tức gì đó.
“Ừm...” Miêu Khôn không quá tự nhiên cười, vội giơ điện thoại lên nói với Triệu Ngọc: “Chắc là vé máy bay đi từ Hồng Kông đến thủ đô của chúng ta đã đặt xong rồi! Ta đi nhà vệ sinh trước đây...”
Nói xong, Miêu Khôn đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi đến nhà vệ sinh phía sau.
Triệu Ngọc thì híp mắt lại, lộ ra nụ cười lạnh...
CON PHẢI ĐI HUẤN LUYỆN
Vài giờ sau, lại đến một bầu trời đêm mới.
Vé máy bay mà phía nước Anh đặt cho Miêu Khôn và Triệu Ngọc là chuyến bay thẳng từ Suva tới Hồng Kông Trung Quốc, hai người phải đổi chuyến bay ở Hồng Kông rồi mới có thể quay về thủ đô.
Giờ phút này, khoảng cách máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Hồng Kông không tới một giờ đồng hồ.
Tại một góc trong khoang khách, Miêu Khôn nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ máy bay, có vẻ băn khoăn bất an. Ông nhắm mắt lại nặng nề hít thở thật sâu, rồi mới mạnh mẽ kìm nén sự kích động trong lòng của mình.
Xoay người lại, ông nhìn thấy Triệu Ngọc ngồi bên cạnh mình đang xem điện thoại, mà trên màn hình điện thoại di động là tài liệu về vụ án bức tranh sơn dầu giết người của nước Pháp mà Juliet đã gửi cho hắn.
“Được rồi này...” Miêu Khôn híp mắt nói: “Thằng nhóc nhà con đúng là thâm tàng bất lộ nhỉ, không những có thể nghe hiểu vài thứ tiếng nước ngoài, có phải bây giờ ngay cả chữ viết con cũng biết luôn không?”
“Không phải, không phải...” Triệu Ngọc không ngẩng đầu lên trả lời: “Con chỉ đang suy nghĩ vấn đề. Hung thủ có tâm lý như thế nào mới có thể làm ra vụ án như vậy?”
“Chuyện này mà còn phải hỏi à? Biến thái chứ gì nữa!” Miêu Khôn vặn chai nước khoáng uống một ngụm: “Còn có kẻ điên, kẻ cuồng ngược đãi, bệnh nhân tâm thần...”
“Mấu chốt là...” Ngón tay Triệu Ngọc chỉ vào tấm ảnh chụp lại tại hiện trường vụ án: “Người này ít nhất cũng phải là nghệ thuật gia chứ? Hắn ta tinh thông tranh sơn dầu, điêu khắc, hoá trang, bố trí, v.v… Con có cảm giác cảnh tượng lớn như vậy, một người hình như không làm được? Cha xem... Mắt của nạn nhân vẫn mở, hung thủ thậm chí còn vẽ đường kẻ mắt cho cô ta, đúng là khó tưởng tượng. Hung thủ tuyệt đối là làm nghệ thuật, nếu có thể biết nguyên nhân hắn ta giết người, có lẽ có thể phá được vụ án!”
“Được rồi, Tiểu Triệu!” Miêu Khôn cất chai nước khoáng rồi nghiêm túc nói: “Con đó, tạm thời hãy tiết chế lại đi! Juliet nói như thế nào thì con cứ nghe như thế đấy là được! Con tuyệt đối đừng bị những lời hứa như cố vấn vụ án, rồi nữ cảnh sát xinh đẹp nhất gì đó mê hoặc, chuyện phá án ở nước ngoài không đơn giản như con nghĩ đâu. Văn hóa khác biệt, giao tiếp khó khăn, không có quyền hạn, một khi không cẩn thận sẽ bị bọn họ chơi! Người nước ngoài cũng không tôn trọng cái gì bụt chùa nhà không thiêng, ta biết Juliet đang nghĩ gì, cô ta chỉ muốn lợi dụng sự thông minh tài trí của con để giúp cô ta một bước lên mây thôi.”
“Phá được vụ án bức tranh sơn dầu giết người, có thể con sẽ nổi tiếng, nhưng lợi ích của cô ta có được chắc chắn sẽ hơn con rất nhiều! Mặt khác…” Miêu Khôn trịnh trọng nói: “Con đừng nghe Juliet nói thoải mái như thế, cả giới cảnh sát ai cũng biết thẹn cả! Nếu con giúp bọn họ phá án, bọn họ sẽ chỉ chán ghét con, ghen tị con, cho rằng con làm nhục bọn họ! Mà nếu không phá được án thì con nên hiểu được bọn họ sẽ hạ thấp con, giậu đổ bìm leo như thế nào!”
“Ừm... Con hiểu rồi, hiểu rồi!” Triệu Ngọc để điện thoại xuống, ngượng ngùng cười. Mặc dù lời Miêu Khôn có hơi khoa trương, nhưng đúng là sự thật, trước kia Triệu Ngọc cũng hiểu rất rõ điều này.
“Cho nên nhóc con!” Miêu Khôn tiếp tục thuyết giáo: “Chúng ta hãy nghiêm túc làm cho tốt công việc của mình đi! Con ưu tú như vậy, tương lai có khi sẽ cho con ra sức vì đất nước!”
“Cha vợ...” Triệu Ngọc ảm đạm cười: “Chẳng lẽ cha cảm thấy... phòng Đặc Cần phù hợp hơn với con ư?”
“Phù hợp hay không thì phải thử qua mới biết được!” Miêu Khôn nói: “Nhưng cá nhân ta cho rằng, con thật sự có tố chất làm đặc công, ít nhất cho đến bây giờ con chưa từng để ta thất vọng lần nào, ngược lại con còn thường khiến ta kinh ngạc! À... Không, là kinh sợ mới đúng!”
“Trong tất cả những đặc công bậc nhất mà ta từng gặp, không có ai có thể không mang trang thiết bị lặn mà lặn dưới nước lâu như vậy, bây giờ nhớ lại...” Miêu Khôn trịnh trọng nhìn Triệu Ngọc nói: “Cuối cùng ta cũng biết, lúc ở Diệu Danh vì sao con nhảy xuống sông Hồng Minh mà lại không bị chết đuối rồi!”
“Ừm...” Triệu Ngọc bắt đầu nói dóc: “Chuyện này cũng phải cảm ơn cha con, trước đây lúc nhà còn nghèo, cha con bắt con xuống sông bắt cá, mỗi ngày bắt không đầy một sọt thì không cho con đi lên!”
“Triệu Ngọc...” Rõ ràng Miêu Khôn không muốn nghe Triệu Ngọc giải thích, bèn nói: “Vẫn là câu nói đó, phá án là sở trường của con, nhưng vào phòng Đặc Cần cũng không ảnh hưởng việc con làm trinh thám! Để ta nói cho con biết, thật ra rất nhiều vụ án cấp quốc tế cần người có khả năng trinh thám lại có tố chất như con tham gia! Chuyện này còn hiếm hơn so với việc con phá các vụ án giết người bình thường! Nếu con qua giúp ta, ta nhất định sẽ cho con xử lý nhiệm vụ thích hợp với con nhất, tuyệt đối không ép buộc con làm những việc mà con không muốn làm!”
“Ừm...” Triệu Ngọc nghiêm túc nghe Miêu Khôn nói, trong lòng có hơi rung động.
“Triệu Ngọc, ta xem trọng con, không phải vì con là con rể của ta, mà vì ta cảm thấy con rất giống ta, là kiểu người thích khiêu chiến, không sợ mưa to gió lớn!” Miêu Khôn khao khát nói: “Tới giúp ta đi! Chỉ có phòng Đặc Cần mới là nền tảng tốt nhất cho con thi triển tài hoa!”
“Cha vợ à, con hiểu tâm trạng của cha, con cũng công nhận mắt nhìn người của cha! Nhưng là có một điều mà cả hai chúng ta không thể xem thường...” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Chỗ Miêu Anh...”
“Chậc chậc...” Vừa nhắc tới Miêu Anh, Miêu Khôn cũng cảm thấy khó khăn: “Ui chao! Ta biết con nhóc đó rất hiếu thắng, trước khi chưa quen con thì nó đã muốn tham gia huấn luyện đặc công rồi.”
“Hai chúng ta nói thật với nhau.” Miêu Khôn lắc đầu thở dài: “Không phải ta che chở cho nó, sợ con bé gặp nguy hiểm. Mà... Anh Anh thật sự là người dũng mãnh, nhưng không có mưu trí, không thể làm việc lớn được! Đặc công khác với tay đấm, không phải dùng võ lực để phân thắng bại, mà trong thời kỳ phi thường cần phải tùy cơ ứng biến!” Miêu Khôn thản nhiên nói: “Chỉ có người không biết xấu hổ như hai chúng ta mới thích hợp thôi!”
“Đệch...” Ót Triệu Ngọc đầy hắc tuyến: “Cha đang khen ngợi con hay là đang châm chọc con vậy?”
“Đều như nhau thôi!” Miêu Khôn nói: “Theo lý thuyết, bây giờ chúng ta là người một nhà, cho dù là vì hạnh phúc của con gái mình thì ta cũng không nên kéo con vào cuộc, nhưng mà... Ta không thể trơ mắt nhìn tài hoa hơn người của con bị mai một, con là một ngôi sao rực rỡ đang từ từ nổi lên của phòng Đặc Cần, trong lòng thật sự không nỡ mai một nhân tài...”
“Ha...” Triệu Ngọc nhất thời cảm thấy đỏ mặt, nhanh chóng lau mồ hôi sau ót nói: “Cha vợ, tài ăn nói của cha quá lợi hại! Triệu Ngọc con xin cam bái hạ phong, được rồi! Giang hồ có mây, biết anh hùng trọng anh hùng, nếu cha vợ đã nâng đỡ như vậy thì Triệu Ngọc con cứ tiếp tục giả ngu giả ngốc thì thật không phải!” Triệu Ngọc ôm quyền nói: “Sau khi trở về, cha xin lệnh điều đi cho con đi!”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Thật tốt quá!” Miêu Khôn vui mừng quá đỗi, vội vỗ vào vai Triệu Ngọc nói: “Như vậy đi! Sau khi trở về, ta sẽ xin cấp lệnh điều động tạm thời cho con trước, con tới bên phòng Đặc Cần thử xem công việc có thích hợp với con hay không rồi con mới quyết định!”
“Được như vậy thì tốt quá rồi, có điều... Con có một yêu cầu!” Mắt Triệu Ngọc lóe sáng nói: “Có thể sắp xếp cho con buổi huấn luyện thử trước được không?
“Ví dụ như kỹ xảo cách đấu chuyên nghiệp, cách sử dụng thiết bị vũ khí tiên tiến và một số phương diện khác nữa, con muốn bù lại tố chất của mình trước rồi mới lên chức cũng không muộn!”
“Wow!” Mặt Miêu Khôn lộ vẻ mặt ngạc nhiên, liền đưa ngón tay cái lên vui mừng khen ngợi: “Biết vi biết chương, có thể nhận ra khuyết điểm của mình, đúng là rất đáng quý, rất đáng quý! Ta đã sớm nói rồi, Triệu Ngọc con không phải là tầm thường! Được! Chuyện này dễ thôi, dễ thôi! Đợi đến lúc quay về, ta sẽ mời huấn luyện viên huấn luyện tốt nhất - chỉ đạo cho con!”
“Ừm!” Triệu Ngọc thành khẩn gật đầu.
Ong ong ong...
Ai ngờ, đúng lúc này túi quần Miêu Khôn đột nhiên vang lên tiếng động, hóa ra là điện thoại ông mua ở sân bay Fiji đang rung.
Trên máy bay không có tín hiệu, nhưng có wifi, đây chắc là Miêu Khôn nhận được tin tức gì đó.
“Ừm...” Miêu Khôn không quá tự nhiên cười, vội giơ điện thoại lên nói với Triệu Ngọc: “Chắc là vé máy bay đi từ Hồng Kông đến thủ đô của chúng ta đã đặt xong rồi! Ta đi nhà vệ sinh trước đây...”
Nói xong, Miêu Khôn đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi đến nhà vệ sinh phía sau.
Triệu Ngọc thì híp mắt lại, lộ ra nụ cười lạnh...
Bình luận facebook