Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1372
Chương 1372 : Chương 1372
HÀNH TUNG QUỶ BÍ CỦA CHA VỢ
Mười giờ đêm khuya, tại sân bay quốc tế Hồng Kông.
Trong đại sảnh chờ toàn là đầu người, tất cả các chỗ ngồi chờ đều đã đầy.
Giờ phút này, Triệu Ngọc mang theo số hành lý không nhiều lắm của hắn ngồi trên một cái thùng rác, vẻ mặt lạnh nhạt đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Vài phút sau, cuối cùng Miêu Khôn cũng vội vàng đi nhanh tới từ cửa nhập cảnh.
“Triệu Ngọc, đây là của con, 2 giờ 40 bay thẳng đến thủ đô.” Miêu Khôn đưa một tấm vé máy bay cho Triệu Ngọc, sau đó đưa một đống giấy chứng nhận cho hắn: “Đây là giấy chứng nhận nhập cảnh của con, đến lúc đó cứ đi thẳng vào bằng cửa đặc biệt là được, con sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian!”
“Hửm?” Triệu Ngọc lập tức nghe ra có gì không phù hợp, vội hỏi: “Sao vậy? Cha không về với con à?”
“Đúng vậy!” Miêu Khôn gật đầu nói: “Ta vừa mới nhận được một tin tức, bên New Zealand có chút việc cần ta sang xử lý, ta không về cùng con được!”
“Ái chà... Đột nhiên như vậy hả?” Triệu Ngọc thấy ngoài ý muốn.
“Chuyện này cũng không tính là đột nhiên! Chẳng lẽ con đã quên chúng ta nán lại Fiji bao lâu à?” Miêu Khôn lạnh nhạt cười nói: “Con cứ yên tâm, chờ ta xử lý xong chuyện của mình, ta sẽ nhanh chóng đệ trình đơn điều động tạm thời lên trên ngay! Con đấy, trở về phải chuẩn bị cho đàng hoàng, huấn luyện của đặc công khác với cái kiểu khoa chân múa tay của hệ thống cảnh sát các con, con cần phải chuẩn bị sẵn sàng rằng sẽ phải chịu khổ, hơn nữa còn là cả thể xác và tinh thần!”
“Không thành vấn đề.” Triệu Ngọc thản nhiên gật đầu: “Con nhất định sẽ kiên trì tới cùng, không làm cho cha thất vọng đâu mà!”
“Được đó nhóc con, nếu huấn luyện mà đủ tư cách, ta sẽ mở một bình Baisha Weinong năm một chín bảy chín để chúc mừng, ha ha...” Miêu Khôn vỗ tay phát ra tiếng, lúc muốn bổ sung gì đó thì di động của ông lại vang lên lần nữa.
Lần này hẳn là có người gọi điện thoại cho ông, Miêu Khôn khoát tay nói tạm biệt Triệu Ngọc rồi vừa nhận điện thoại, vừa đi tới một bên khác của sảnh chờ.
“Này, Aha... Lord Mallorca, long time no see...”
Miêu Khôn nghênh ngang biểu diễn trình độ tiếng Anh của ông, đi xuyên qua đám người dày đặc, xác định Triệu Ngọc sẽ không nhìn thấy mình nữa mới lập tức bước nhanh hơn, đi đến lối vào toilet ở gần đó.
“1, 2, 3, 4, 5...” Ông nhanh chóng tìm tới buồng toilet tận cùng bên trong, sau đó gõ cửa có tiết tấu.
Cửa mở ra, từ bên trong có một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest xuất hiện.
“Thưa sếp.” Vừa thấy Miêu Khôn đi vào, người đàn ông trẻ tuổi đó lập tức đưa cho ông một cái vali xách tay màu đen: “Thứ mà ngài muốn đã được đặt ở trong này rồi!”
“Ừm, vé máy bay và hộ chiếu thì sao?” Miêu Khôn đóng kĩ cửa, sau đó nhận lấy cái vali.
“Đều đã ở bên trong rồi ạ.” Người đàn ông đó nói: “Có điều... Thời gian bay từ Hồng Kông đến Nam Phi rất dài, sẽ hơi vất vả, ngài nhất định phải chú ý đừng để mặt nạ biến hình.”
“Chuyện này không cần cậu nói, đâu phải lần đầu tiên tôi đeo nó chứ!” Miêu Khôn không kiên nhẫn nói một câu, sau đó đưa vé máy bay và hộ chiếu của mình cho đối phương: “Thứ này cho cậu, phải bảo đảm có người ngồi trên chỗ ngồi chuyến bay tôi đi New Zealand đấy, phía Military Intelligence càng không có động tĩnh thì tôi lại càng cảm thấy trong lòng không yên ổn!”
“Vâng!” Người đàn ông trẻ tuổi vội vàng gật đầu: “Yên tâm đi, tôi đã sắp xếp hết rồi, sẽ không lộ ra sơ hở gì đâu!”
“Đúng rồi.” Miêu Khôn lại hỏi: “Mấy giờ thì máy bay của tôi cất cánh?”
“Ừm... Chừng rạng sáng ba giờ năm mươi!” Người trẻ tuổi trả lời.
“Cái gì?” Miêu Khôn nhìn đồng hồ, mặt lộ vẻ lo lắng: “Muộn như vậy à?”
“Đúng vậy, đây là chuyến bay gần nhất rồi, vốn đã không còn chỗ trống, chúng tôi hao tổn rất nhiều công sức mới lấy được tấm vé máy bay này!” Người trẻ tuổi trả lời.
“Đến Cape Town hả?”
“Không, đến Pretoria!”
“Đáng chết!” Miêu Khôn mắng một câu: “Chẳng lẽ tôi chưa nói rõ ràng hả? Cậu có biết từ Pretoria đến Cape Town xa bao nhiêu không? Ít nhất cũng một nghìn năm trăm kilomet!”
“Thực xin lỗi sếp, đây là lộ tuyến tối ưu mà chúng tôi có thể tìm được.” Người trẻ tuổi căng thẳng giải thích: “Chuyến bay tốc hành đến Cape Town đã sớm cất cánh rồi, nếu đi chuyến bay chuyên cơ thì cần ít nhất một ngày mới đến được!”
“Có điều ngài cứ yên tâm, chúng tôi đã dự định chuyến bay tốc hành từ Pretoria đến Cape Town rồi, ngài chỉ cần xuống máy bay rồi đổi chuyến là được, sẽ không chậm trễ thời gian của ngài đâu!”
“Được rồi, trong họa có phúc, trong phúc có họa, đành phải xem mình có số mạng đó hay không!” Miêu Khôn lại nhìn đồng hồ, hỏi: “Nếu như vậy, tôi cần mười sáu tiếng đồng hồ mới đến mục tiêu...”
“Chừng đó là lộ tuyến nhanh nhất rồi ạ!” Người trẻ tuổi nói: “Thưa sếp, chúng tôi có phòng làm việc ở Nam Phi đấy, nếu như ngài có tình huống khẩn cấp thì có cần chào hỏi với bên kia hay không?”
“Không... Không cần!” Miêu Khôn lắc lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra một vẻ hưng phấn nói không nên lời: “Tôi cũng chỉ đang đánh cược sự may mắn của mình mà thôi, không cần phải liên lụy người khác vào!”
“Vâng! Vậy ngài hãy chú ý an toàn! Tôi đi trước đây!” Người trẻ tuổi chào một tiếng, lặng lẽ đi ra buồng toilet rồi biến mất.
Miêu Khôn lại đóng kĩ cửa lần nữa, thở hổn hển hai hơi theo thói quen sau đó ngồi trên bồn cầu, mở cái vali kia ra.
Cái vali rất đầy, giống hệt rương bách bảo vậy, tầng trên có đặt hộ chiếu, vé máy bay và một vài văn kiện tư liệu gì đó, bên cạnh còn có một chiếc di động, máy tính xách tay và một số sản phẩm khoa học kỹ thuật khác.
Nhưng mà, lực chú ý của Miêu Khôn không đặt ở trong này, ông nhanh chóng mở tầng thấp nhất của vali ra, lấy một tấm mặt nạ da người và tóc giả ra...
...
Ba giờ năm mươi phút khuya, một ông cụ tóc trắng xoá thuận lợi lên chuyến bay đến Pretoria của Nam Phi, ngồi trên một chỗ ngồi có vẻ thoải mái của khoang hạng nhất.
Ông cụ này chính là Miêu Khôn sau khi sử dụng mặt nạ da người giả dạng thành.
Đúng như lời người trẻ tuổi đã nói, mang loại mặt nạ da người này vô cùng vất vả, Miêu Khôn không dám ngủ gà ngủ gật, sợ đụng phải sẽ làm hỏng mặt nạ, khiến người ta nhận ra. Cho nên trên cả đường đi, ông phải giữ vững cảnh giác cao độ, không dám làm bất kỳ hành động mạnh nào...
...
Đường đi dài dằng dặc, Miêu Khôn cẩn thận chịu đựng mười ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến sân bay Pretoria của Nam Phi.
May mà việc đổi mặt trong phi trường có vẻ thuận lợi, không chậm trễ quá lâu đã lên được máy bay đi về phía Cape Town. Tuy chuyến bay chậm mười phút, nhưng vẫn còn nằm trong tính toán của Miêu Khôn.
Tuy lần này không phải khoang hạng nhất, nhưng hành khách trên máy bay không nhiều lắm, Miêu Khôn nhẫn nại kiên trì, cuối cùng lại chịu đựng qua hai tiếng đồng hồ gian nan, tới sân bay Cape Town.
Sau đó là trình tự nhập cảnh bình thường, sau khi sử dụng văn kiện mà phòng Đặc Cần đặc biệt làm cho ông, ông nhanh chóng được nhập cảnh.
Nam Phi sai giờ với Trung Quốc sáu tiếng đồng hồ, sau khi máy bay đến thì mới là buổi chiều theo giờ địa phương thôi.
Thật ra lúc này Miêu Khôn đã cảm thấy mặt mình ngứa ngáy khó chịu, sắp đạt tới cực hạn vì mang mặt nạ rồi. Nhưng mà đang thời khắc mấu chốt thế này, ông vẫn cố cắn răng kiên trì nhẫn nhịn.
Sau khi ra khỏi sân bay, ông lập tức gọi xe, bảo tài xế lái tới một ngân hàng nằm ở trung tâm thành phố Cape Town.
Ngân hàng này rất nổi tiếng trên trường quốc tế, chính là ngân hàng Standard Chartered danh tiếng của nước Anh. Mà chỗ Miêu Khôn định đến là tổng bộ chi nhánh của ngân hàng Standard Chartered trú tại Nam Phi.
Sau khi xuống khỏi xe taxi, đứng trước cửa ngân hàng, Miêu Khôn nhìn lên tòa nhà cao tầng nơi ngân hàng tọa lạc, ánh mắt nhanh chóng ngừng lại trên ký hiệu logo của ngân hàng, chỉ thấy ký hiệu trên logo của ngân hàng giống hệt ký hiệu mà ông nhìn thấy trên cái máy phát điện mà Grimm giấu kim cương giả!
HÀNH TUNG QUỶ BÍ CỦA CHA VỢ
Mười giờ đêm khuya, tại sân bay quốc tế Hồng Kông.
Trong đại sảnh chờ toàn là đầu người, tất cả các chỗ ngồi chờ đều đã đầy.
Giờ phút này, Triệu Ngọc mang theo số hành lý không nhiều lắm của hắn ngồi trên một cái thùng rác, vẻ mặt lạnh nhạt đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Vài phút sau, cuối cùng Miêu Khôn cũng vội vàng đi nhanh tới từ cửa nhập cảnh.
“Triệu Ngọc, đây là của con, 2 giờ 40 bay thẳng đến thủ đô.” Miêu Khôn đưa một tấm vé máy bay cho Triệu Ngọc, sau đó đưa một đống giấy chứng nhận cho hắn: “Đây là giấy chứng nhận nhập cảnh của con, đến lúc đó cứ đi thẳng vào bằng cửa đặc biệt là được, con sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian!”
“Hửm?” Triệu Ngọc lập tức nghe ra có gì không phù hợp, vội hỏi: “Sao vậy? Cha không về với con à?”
“Đúng vậy!” Miêu Khôn gật đầu nói: “Ta vừa mới nhận được một tin tức, bên New Zealand có chút việc cần ta sang xử lý, ta không về cùng con được!”
“Ái chà... Đột nhiên như vậy hả?” Triệu Ngọc thấy ngoài ý muốn.
“Chuyện này cũng không tính là đột nhiên! Chẳng lẽ con đã quên chúng ta nán lại Fiji bao lâu à?” Miêu Khôn lạnh nhạt cười nói: “Con cứ yên tâm, chờ ta xử lý xong chuyện của mình, ta sẽ nhanh chóng đệ trình đơn điều động tạm thời lên trên ngay! Con đấy, trở về phải chuẩn bị cho đàng hoàng, huấn luyện của đặc công khác với cái kiểu khoa chân múa tay của hệ thống cảnh sát các con, con cần phải chuẩn bị sẵn sàng rằng sẽ phải chịu khổ, hơn nữa còn là cả thể xác và tinh thần!”
“Không thành vấn đề.” Triệu Ngọc thản nhiên gật đầu: “Con nhất định sẽ kiên trì tới cùng, không làm cho cha thất vọng đâu mà!”
“Được đó nhóc con, nếu huấn luyện mà đủ tư cách, ta sẽ mở một bình Baisha Weinong năm một chín bảy chín để chúc mừng, ha ha...” Miêu Khôn vỗ tay phát ra tiếng, lúc muốn bổ sung gì đó thì di động của ông lại vang lên lần nữa.
Lần này hẳn là có người gọi điện thoại cho ông, Miêu Khôn khoát tay nói tạm biệt Triệu Ngọc rồi vừa nhận điện thoại, vừa đi tới một bên khác của sảnh chờ.
“Này, Aha... Lord Mallorca, long time no see...”
Miêu Khôn nghênh ngang biểu diễn trình độ tiếng Anh của ông, đi xuyên qua đám người dày đặc, xác định Triệu Ngọc sẽ không nhìn thấy mình nữa mới lập tức bước nhanh hơn, đi đến lối vào toilet ở gần đó.
“1, 2, 3, 4, 5...” Ông nhanh chóng tìm tới buồng toilet tận cùng bên trong, sau đó gõ cửa có tiết tấu.
Cửa mở ra, từ bên trong có một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest xuất hiện.
“Thưa sếp.” Vừa thấy Miêu Khôn đi vào, người đàn ông trẻ tuổi đó lập tức đưa cho ông một cái vali xách tay màu đen: “Thứ mà ngài muốn đã được đặt ở trong này rồi!”
“Ừm, vé máy bay và hộ chiếu thì sao?” Miêu Khôn đóng kĩ cửa, sau đó nhận lấy cái vali.
“Đều đã ở bên trong rồi ạ.” Người đàn ông đó nói: “Có điều... Thời gian bay từ Hồng Kông đến Nam Phi rất dài, sẽ hơi vất vả, ngài nhất định phải chú ý đừng để mặt nạ biến hình.”
“Chuyện này không cần cậu nói, đâu phải lần đầu tiên tôi đeo nó chứ!” Miêu Khôn không kiên nhẫn nói một câu, sau đó đưa vé máy bay và hộ chiếu của mình cho đối phương: “Thứ này cho cậu, phải bảo đảm có người ngồi trên chỗ ngồi chuyến bay tôi đi New Zealand đấy, phía Military Intelligence càng không có động tĩnh thì tôi lại càng cảm thấy trong lòng không yên ổn!”
“Vâng!” Người đàn ông trẻ tuổi vội vàng gật đầu: “Yên tâm đi, tôi đã sắp xếp hết rồi, sẽ không lộ ra sơ hở gì đâu!”
“Đúng rồi.” Miêu Khôn lại hỏi: “Mấy giờ thì máy bay của tôi cất cánh?”
“Ừm... Chừng rạng sáng ba giờ năm mươi!” Người trẻ tuổi trả lời.
“Cái gì?” Miêu Khôn nhìn đồng hồ, mặt lộ vẻ lo lắng: “Muộn như vậy à?”
“Đúng vậy, đây là chuyến bay gần nhất rồi, vốn đã không còn chỗ trống, chúng tôi hao tổn rất nhiều công sức mới lấy được tấm vé máy bay này!” Người trẻ tuổi trả lời.
“Đến Cape Town hả?”
“Không, đến Pretoria!”
“Đáng chết!” Miêu Khôn mắng một câu: “Chẳng lẽ tôi chưa nói rõ ràng hả? Cậu có biết từ Pretoria đến Cape Town xa bao nhiêu không? Ít nhất cũng một nghìn năm trăm kilomet!”
“Thực xin lỗi sếp, đây là lộ tuyến tối ưu mà chúng tôi có thể tìm được.” Người trẻ tuổi căng thẳng giải thích: “Chuyến bay tốc hành đến Cape Town đã sớm cất cánh rồi, nếu đi chuyến bay chuyên cơ thì cần ít nhất một ngày mới đến được!”
“Có điều ngài cứ yên tâm, chúng tôi đã dự định chuyến bay tốc hành từ Pretoria đến Cape Town rồi, ngài chỉ cần xuống máy bay rồi đổi chuyến là được, sẽ không chậm trễ thời gian của ngài đâu!”
“Được rồi, trong họa có phúc, trong phúc có họa, đành phải xem mình có số mạng đó hay không!” Miêu Khôn lại nhìn đồng hồ, hỏi: “Nếu như vậy, tôi cần mười sáu tiếng đồng hồ mới đến mục tiêu...”
“Chừng đó là lộ tuyến nhanh nhất rồi ạ!” Người trẻ tuổi nói: “Thưa sếp, chúng tôi có phòng làm việc ở Nam Phi đấy, nếu như ngài có tình huống khẩn cấp thì có cần chào hỏi với bên kia hay không?”
“Không... Không cần!” Miêu Khôn lắc lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra một vẻ hưng phấn nói không nên lời: “Tôi cũng chỉ đang đánh cược sự may mắn của mình mà thôi, không cần phải liên lụy người khác vào!”
“Vâng! Vậy ngài hãy chú ý an toàn! Tôi đi trước đây!” Người trẻ tuổi chào một tiếng, lặng lẽ đi ra buồng toilet rồi biến mất.
Miêu Khôn lại đóng kĩ cửa lần nữa, thở hổn hển hai hơi theo thói quen sau đó ngồi trên bồn cầu, mở cái vali kia ra.
Cái vali rất đầy, giống hệt rương bách bảo vậy, tầng trên có đặt hộ chiếu, vé máy bay và một vài văn kiện tư liệu gì đó, bên cạnh còn có một chiếc di động, máy tính xách tay và một số sản phẩm khoa học kỹ thuật khác.
Nhưng mà, lực chú ý của Miêu Khôn không đặt ở trong này, ông nhanh chóng mở tầng thấp nhất của vali ra, lấy một tấm mặt nạ da người và tóc giả ra...
...
Ba giờ năm mươi phút khuya, một ông cụ tóc trắng xoá thuận lợi lên chuyến bay đến Pretoria của Nam Phi, ngồi trên một chỗ ngồi có vẻ thoải mái của khoang hạng nhất.
Ông cụ này chính là Miêu Khôn sau khi sử dụng mặt nạ da người giả dạng thành.
Đúng như lời người trẻ tuổi đã nói, mang loại mặt nạ da người này vô cùng vất vả, Miêu Khôn không dám ngủ gà ngủ gật, sợ đụng phải sẽ làm hỏng mặt nạ, khiến người ta nhận ra. Cho nên trên cả đường đi, ông phải giữ vững cảnh giác cao độ, không dám làm bất kỳ hành động mạnh nào...
...
Đường đi dài dằng dặc, Miêu Khôn cẩn thận chịu đựng mười ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến sân bay Pretoria của Nam Phi.
May mà việc đổi mặt trong phi trường có vẻ thuận lợi, không chậm trễ quá lâu đã lên được máy bay đi về phía Cape Town. Tuy chuyến bay chậm mười phút, nhưng vẫn còn nằm trong tính toán của Miêu Khôn.
Tuy lần này không phải khoang hạng nhất, nhưng hành khách trên máy bay không nhiều lắm, Miêu Khôn nhẫn nại kiên trì, cuối cùng lại chịu đựng qua hai tiếng đồng hồ gian nan, tới sân bay Cape Town.
Sau đó là trình tự nhập cảnh bình thường, sau khi sử dụng văn kiện mà phòng Đặc Cần đặc biệt làm cho ông, ông nhanh chóng được nhập cảnh.
Nam Phi sai giờ với Trung Quốc sáu tiếng đồng hồ, sau khi máy bay đến thì mới là buổi chiều theo giờ địa phương thôi.
Thật ra lúc này Miêu Khôn đã cảm thấy mặt mình ngứa ngáy khó chịu, sắp đạt tới cực hạn vì mang mặt nạ rồi. Nhưng mà đang thời khắc mấu chốt thế này, ông vẫn cố cắn răng kiên trì nhẫn nhịn.
Sau khi ra khỏi sân bay, ông lập tức gọi xe, bảo tài xế lái tới một ngân hàng nằm ở trung tâm thành phố Cape Town.
Ngân hàng này rất nổi tiếng trên trường quốc tế, chính là ngân hàng Standard Chartered danh tiếng của nước Anh. Mà chỗ Miêu Khôn định đến là tổng bộ chi nhánh của ngân hàng Standard Chartered trú tại Nam Phi.
Sau khi xuống khỏi xe taxi, đứng trước cửa ngân hàng, Miêu Khôn nhìn lên tòa nhà cao tầng nơi ngân hàng tọa lạc, ánh mắt nhanh chóng ngừng lại trên ký hiệu logo của ngân hàng, chỉ thấy ký hiệu trên logo của ngân hàng giống hệt ký hiệu mà ông nhìn thấy trên cái máy phát điện mà Grimm giấu kim cương giả!
Bình luận facebook