Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1412
Chương 1412 : Chương 1412
DĨ HÒA VI QUÝ
Người đàn ông mặc vest đó có dáng người gầy yếu, tóc hơi dài nhưng rất suôn mượt, theo cách nói của ông ta có thể kết luận chắc ông ta là quản lý hay gì đó tương tự của hội quán này.
“Các vị, chuyện lớn nào trong thiên hạ cũng có thể thương lượng, không phải nước Mỹ và Triều Tiên cũng cử hành hội đàm sao?” Người này rất biết ăn nói, nhẹ giọng khuyên giải: “Mong hai vị lão đại cho chúng tôi chút mặt mũi, như vậy đi, không phải các anh đang nói chuyện bến tàu bờ sông ư?”
“Chi bằng chúng ta cứ ngồi xuống, cùng nhau thương lượng một phương pháp giải quyết nào đó khiến mọi người hợp tác cùng thắng, dĩ hòa vi quý, không phải là tốt hơn đánh đánh giết giết hay sao, đúng không?
“Nào nào nào...” Ông ta ngoắc tay với người phục vụ đằng xa, nói: “Các anh mau mang cho các vị khách quý mỗi người một đĩa vây cá cực phẩm đi! Tất cả mọi người hãy bớt giận, bớt giận, ha ha ha...”
Dưới sự khuyên giải của người đàn ông trung niên, cuối cùng hai vị đại lão cũng đè cơn giận của mình xuống, ngồi xuống lần nữa.
Tiếp theo, người trung niên này đứng ở giữa hai nhóm, bắt đầu lợi dụng cái lưỡi không xương lắt léo của ông ta mà nói vun nói vén...
“Ôi chao...” Tiêu Hàng vui vẻ ra mặt nói: “Xem ra hôm nay tổ trưởng Triệu phải tiêu pha rồi! Tôi đã bảo rồi mà, không thể nào bọn họ lại đánh nhau đâu?”
“Tiêu Hàng.” Bỗng nhiên Miêu Anh nghĩ đến chuyện gì, vội vàng hỏi: “Các anh có điều tra ông chủ của hội quán tư nhân này là ai không? Anh nói xem, chúng ta có thể đi tìm ông chủ của bọn họ để nói chuyện trực tiếp không?”
“Tôi đã điều tra rồi.” Tiêu Hàng gật đầu nói: “Ông chủ của nơi này họ Mã, rất nổi tiếng ở vùng Hải Lan này, có điều, ông ta qua lại với đủ loại người, có quan hệ với cả hai giới trắng đen, nhưng mà bản thân ông ta lại rất sạch sẽ, là một thương nhân thành công!”
“Tôi cảm thấy, chúng ta tốt nhất hãy điều tra từ người bình thường trước.” Tiêu Hàng cân nhắc nói: “Nếu không tìm thấy manh mối, thì hãy đi tìm ông ta cũng không muộn!”
“Những người như ông ta quá mức thông minh lanh lợi, một khi ngửi được điều gì không ổn, nói không chừng sẽ quấy nhiễu cuộc điều tra của chúng ta!”
“Cũng phải...” Miêu Anh suy nghĩ nói: “Ba nạn nhân trước khi tử vong hơn sáu mươi ngày từng tới nơi này, có khả năng bọn họ đã từng gặp nhau trong một phòng nào đó... Cho nên, chúng ta phải xác định được chuyện này rồi mới có thể lên kế hoạch cho bước tiếp theo!”
“Cho nên, đầu tiên chúng ta phải xác nhận thông qua người phục vụ, như vậy là an toàn nhất! Hơn nữa...” Tiêu Hàng thấp giọng nói: “Tôi có từng xem bản đồ sơ bộ của nơi này, trong khu khách quý vẫn còn một không gian rất lớn.”
“Có lẽ, chúng ta nên đi vào trong đó xem thử!”
“Đúng!” Miêu Anh gật đầu: “Hơn nữa tôi không tin trong khu khách quý lại không có một cái camera nào! Như vậy đi, chúng ta hãy để ý xung quanh, nếu như có thể tìm được nghi phạm trong video clip thì chuyến đi này xem như đáng giá!”
“Triệu Ngọc, anh cảm thấy sao? Hả... Triệu Ngọc...”
Ai ngờ, lúc Miêu Anh và Tiêu Hàng nhìn về phía Triệu Ngọc, lại phát hiện Triệu Ngọc không hề chú ý nghe bọn họ nói chuyện, mà ánh mắt nhìn đến ngẩn ngơ vào người trung niên đang hòa giải nơi xa.
“Này!” Miêu Anh vội vã la lên: “Triệu Ngọc, anh nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ anh cũng muốn đi sang đó đàm phán hả?”
“À... Ừm...” Triệu Ngọc máy móc đồng ý, ánh mắt lại vẫn không rời khỏi người đàn ông trung niên cùng với nhóm có rất nhiều người có hình xăm kia.
“Không thể nào? Anh lại phát hiện cái gì rồi hả?” Miêu Anh vừa thấy dáng vẻ Triệu Ngọc ngây người, trong lòng lập tức xẹt qua cảm giác không ổn, vội vã đề phòng mà nói: “Triệu Ngọc, anh đừng có gây chuyện nhé! Em vừa thấy ánh mắt này của anh là biết anh lại đang kìm nén suy nghĩ hư hỏng gì rồi! Anh... Chắc không phải anh muốn đi qua đó làm rối lên đấy chứ?”
“Đừng mà...” Tiêu Hàng từng thấy lúc Triệu Ngọc cuồng loạn nên cũng mở miệng khuyên nhủ: “Vì một bữa cơm thật không đáng giá, hay là... Để tôi mời, tôi mời đã được chưa?”
“Không... Không phải...” Triệu Ngọc hơi hơi nhíu mày: “Chỉ là tôi cảm thấy có hơi kỳ lạ!”
“Hả?” Miêu Anh vội hỏi: “Kỳ lạ chỗ nào vậy?”
“Địa điểm không đúng!” Mắt Triệu Ngọc không hề nháy, nói: “Nếu bọn họ kiêng kỵ thế lực của ông chủ hội quán thì sẽ không lựa chọn đàm phán để giải quyết mâu thuẫn của bọn họ ở đây đâu!”
“Hả?” Miêu Anh nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu hỏi: “Làm sao để chứng minh đây?”
“Hai người có thấy không...” Triệu Ngọc nhỏ giọng nói: “Trong đám người này, có vài tên cứ lạnh mặt mãi, không hé răng nói câu nào cả!”
“Không biết trực giác của tôi có đúng hay không... Nhưng tôi thấy có người kìm nén đến mức sắp nổ tung rồi!” Triệu Ngọc chậc chậc lưỡi, không xác định nói: “Lần này có khả năng không phải một vụ đàm phán đơn thuần mà là đến phá quán có kế hoạch!”
“Hả?” Cuối cùng thì Miêu Anh cũng hiểu ý của Triệu Ngọc, vội hỏi: “Chẳng lẽ anh định nói mục đích thật sự của những người này là hội quán? Hoặc là... Ông chủ của hội quán?”
“Thế à?” Tiêu Hàng quét mắt nhìn đám người một cái, đúng là nhìn thấy có năm sáu người ánh mắt không đúng, trong lòng lập tức giật thót, thất vọng nói: “Thôi xong... Nếu như thật sự bị tổ trưởng Triệu nói trúng, vậy thì kết quả là vẫn phải để tôi mời khách!”
“Triệu Ngọc...” Miêu Anh kéo cánh tay của Triệu Ngọc một phen, nói: “Mặc kệ là đàm phán hay là phá quán, những người này đều không liên quan tới vụ án của chúng ta.”
“Em thấy hay là chúng ta vẫn nên đổi chỗ khác đi, sau đó bắt đầu làm việc!”
“Ý kiến hay...” Tiêu Hàng cũng sợ Triệu Ngọc tham dự vào tranh đấu đàm phán của đám người này, nên đứng dậy nói: “Chúng ta vẫn nên đổi chỗ khác ăn cơm đi!”
“Ài! Vậy là đúng rồi.” Tên để chòm râu dê bàn bên quay đầu lại, nói với đám người Triệu Ngọc: “Nghe người ta khuyên đi, ăn cơm no thôi!”
Ai ngờ, tên để chòm râu dê mới vừa nói xong thì bỗng nhiên bàn đối diện có một cái bình rượu bay qua, vừa khéo nện trúng đầu của tên để chòm râu dê, lập tức khiến hắn ta đổ máu!
Bốp!
Mảnh thủy tinh rơi tứ tung, tên để chòm râu dê không kịp ừ hử một tiếng đã ngã xuống đất.
Hả!
Ai vậy?
Mọi người hết hồn, không ai thấy rõ bình rượu bay từ chỗ nào tới. Chỉ chớp mắt một cái đã thấy đầu tên để chòm râu dê phun máu rồi ngã xuống đất, tất cả những người có hình xăm ở đây lập tức đứng bật dậy, người có kinh nghiệm còn vội vã nhấc một cái ghế lên chắn trước mặt mình!
“Ai? Ai ném bình rượu hả?” Tên để chòm râu dê là người của Cổ lão đại, Cổ lão đại nhất thời hét to.
“Chuyện này?” Tên quản lý trung niên cũng không có chuẩn bị gì, nhanh chóng quay đầu lại muốn nhìn xem tới cùng là ai ném bình rượu?
Nhưng mà, ngay lúc vị quản lý này quay người lại, một chuyện không ai tưởng tượng nổi đột nhiên xảy ra!
Một người đàn ông có hình xăm bên cạnh Cổ lão đại bỗng nhiên bùng nổ, đâm con dao ngắn mà mình giấu sẵn trong tay ra, đâm thẳng vào lưng của tên quản lý trung niên kia!
Con dao kia hết sức sắc bén, người đàn ông có hình xăm đâm rất tàn nhẫn, một nhát đâm vào gần như không thấy chuôi dao đâu nữa!
Hả...
Tên quản lý trung niên hoàn toàn không ngờ có người lại thừa dịp loạn mà ra tay với mình, lập tức hét thảm một tiếng, lập tức cúi người xuống!
Nhưng mà, một nhát này hình như chỉ là bắt đầu, trên bàn đối diện đột nhiên có hai người nhảy ra, trong tay tất cả bọn họ đều cầm dao, cùng nhau chạy tới chỗ tên quản lý trung niên kia!
“Mẹ kiếp! Đừng nhúc nhích!” Chuyện này xảy ra quá đột nhiên khiến Triệu Ngọc không kịp phòng ngự, hắn chỉ kịp hét lớn một tiếng rồi vội vã lấy súng ra.
Nhưng mà, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hai người đang lao tới kia không thèm để ý tới Triệu Ngọc đang hét to, hung hăng đâm dao găm vào ngực của người đàn ông trung niên!
DĨ HÒA VI QUÝ
Người đàn ông mặc vest đó có dáng người gầy yếu, tóc hơi dài nhưng rất suôn mượt, theo cách nói của ông ta có thể kết luận chắc ông ta là quản lý hay gì đó tương tự của hội quán này.
“Các vị, chuyện lớn nào trong thiên hạ cũng có thể thương lượng, không phải nước Mỹ và Triều Tiên cũng cử hành hội đàm sao?” Người này rất biết ăn nói, nhẹ giọng khuyên giải: “Mong hai vị lão đại cho chúng tôi chút mặt mũi, như vậy đi, không phải các anh đang nói chuyện bến tàu bờ sông ư?”
“Chi bằng chúng ta cứ ngồi xuống, cùng nhau thương lượng một phương pháp giải quyết nào đó khiến mọi người hợp tác cùng thắng, dĩ hòa vi quý, không phải là tốt hơn đánh đánh giết giết hay sao, đúng không?
“Nào nào nào...” Ông ta ngoắc tay với người phục vụ đằng xa, nói: “Các anh mau mang cho các vị khách quý mỗi người một đĩa vây cá cực phẩm đi! Tất cả mọi người hãy bớt giận, bớt giận, ha ha ha...”
Dưới sự khuyên giải của người đàn ông trung niên, cuối cùng hai vị đại lão cũng đè cơn giận của mình xuống, ngồi xuống lần nữa.
Tiếp theo, người trung niên này đứng ở giữa hai nhóm, bắt đầu lợi dụng cái lưỡi không xương lắt léo của ông ta mà nói vun nói vén...
“Ôi chao...” Tiêu Hàng vui vẻ ra mặt nói: “Xem ra hôm nay tổ trưởng Triệu phải tiêu pha rồi! Tôi đã bảo rồi mà, không thể nào bọn họ lại đánh nhau đâu?”
“Tiêu Hàng.” Bỗng nhiên Miêu Anh nghĩ đến chuyện gì, vội vàng hỏi: “Các anh có điều tra ông chủ của hội quán tư nhân này là ai không? Anh nói xem, chúng ta có thể đi tìm ông chủ của bọn họ để nói chuyện trực tiếp không?”
“Tôi đã điều tra rồi.” Tiêu Hàng gật đầu nói: “Ông chủ của nơi này họ Mã, rất nổi tiếng ở vùng Hải Lan này, có điều, ông ta qua lại với đủ loại người, có quan hệ với cả hai giới trắng đen, nhưng mà bản thân ông ta lại rất sạch sẽ, là một thương nhân thành công!”
“Tôi cảm thấy, chúng ta tốt nhất hãy điều tra từ người bình thường trước.” Tiêu Hàng cân nhắc nói: “Nếu không tìm thấy manh mối, thì hãy đi tìm ông ta cũng không muộn!”
“Những người như ông ta quá mức thông minh lanh lợi, một khi ngửi được điều gì không ổn, nói không chừng sẽ quấy nhiễu cuộc điều tra của chúng ta!”
“Cũng phải...” Miêu Anh suy nghĩ nói: “Ba nạn nhân trước khi tử vong hơn sáu mươi ngày từng tới nơi này, có khả năng bọn họ đã từng gặp nhau trong một phòng nào đó... Cho nên, chúng ta phải xác định được chuyện này rồi mới có thể lên kế hoạch cho bước tiếp theo!”
“Cho nên, đầu tiên chúng ta phải xác nhận thông qua người phục vụ, như vậy là an toàn nhất! Hơn nữa...” Tiêu Hàng thấp giọng nói: “Tôi có từng xem bản đồ sơ bộ của nơi này, trong khu khách quý vẫn còn một không gian rất lớn.”
“Có lẽ, chúng ta nên đi vào trong đó xem thử!”
“Đúng!” Miêu Anh gật đầu: “Hơn nữa tôi không tin trong khu khách quý lại không có một cái camera nào! Như vậy đi, chúng ta hãy để ý xung quanh, nếu như có thể tìm được nghi phạm trong video clip thì chuyến đi này xem như đáng giá!”
“Triệu Ngọc, anh cảm thấy sao? Hả... Triệu Ngọc...”
Ai ngờ, lúc Miêu Anh và Tiêu Hàng nhìn về phía Triệu Ngọc, lại phát hiện Triệu Ngọc không hề chú ý nghe bọn họ nói chuyện, mà ánh mắt nhìn đến ngẩn ngơ vào người trung niên đang hòa giải nơi xa.
“Này!” Miêu Anh vội vã la lên: “Triệu Ngọc, anh nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ anh cũng muốn đi sang đó đàm phán hả?”
“À... Ừm...” Triệu Ngọc máy móc đồng ý, ánh mắt lại vẫn không rời khỏi người đàn ông trung niên cùng với nhóm có rất nhiều người có hình xăm kia.
“Không thể nào? Anh lại phát hiện cái gì rồi hả?” Miêu Anh vừa thấy dáng vẻ Triệu Ngọc ngây người, trong lòng lập tức xẹt qua cảm giác không ổn, vội vã đề phòng mà nói: “Triệu Ngọc, anh đừng có gây chuyện nhé! Em vừa thấy ánh mắt này của anh là biết anh lại đang kìm nén suy nghĩ hư hỏng gì rồi! Anh... Chắc không phải anh muốn đi qua đó làm rối lên đấy chứ?”
“Đừng mà...” Tiêu Hàng từng thấy lúc Triệu Ngọc cuồng loạn nên cũng mở miệng khuyên nhủ: “Vì một bữa cơm thật không đáng giá, hay là... Để tôi mời, tôi mời đã được chưa?”
“Không... Không phải...” Triệu Ngọc hơi hơi nhíu mày: “Chỉ là tôi cảm thấy có hơi kỳ lạ!”
“Hả?” Miêu Anh vội hỏi: “Kỳ lạ chỗ nào vậy?”
“Địa điểm không đúng!” Mắt Triệu Ngọc không hề nháy, nói: “Nếu bọn họ kiêng kỵ thế lực của ông chủ hội quán thì sẽ không lựa chọn đàm phán để giải quyết mâu thuẫn của bọn họ ở đây đâu!”
“Hả?” Miêu Anh nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu hỏi: “Làm sao để chứng minh đây?”
“Hai người có thấy không...” Triệu Ngọc nhỏ giọng nói: “Trong đám người này, có vài tên cứ lạnh mặt mãi, không hé răng nói câu nào cả!”
“Không biết trực giác của tôi có đúng hay không... Nhưng tôi thấy có người kìm nén đến mức sắp nổ tung rồi!” Triệu Ngọc chậc chậc lưỡi, không xác định nói: “Lần này có khả năng không phải một vụ đàm phán đơn thuần mà là đến phá quán có kế hoạch!”
“Hả?” Cuối cùng thì Miêu Anh cũng hiểu ý của Triệu Ngọc, vội hỏi: “Chẳng lẽ anh định nói mục đích thật sự của những người này là hội quán? Hoặc là... Ông chủ của hội quán?”
“Thế à?” Tiêu Hàng quét mắt nhìn đám người một cái, đúng là nhìn thấy có năm sáu người ánh mắt không đúng, trong lòng lập tức giật thót, thất vọng nói: “Thôi xong... Nếu như thật sự bị tổ trưởng Triệu nói trúng, vậy thì kết quả là vẫn phải để tôi mời khách!”
“Triệu Ngọc...” Miêu Anh kéo cánh tay của Triệu Ngọc một phen, nói: “Mặc kệ là đàm phán hay là phá quán, những người này đều không liên quan tới vụ án của chúng ta.”
“Em thấy hay là chúng ta vẫn nên đổi chỗ khác đi, sau đó bắt đầu làm việc!”
“Ý kiến hay...” Tiêu Hàng cũng sợ Triệu Ngọc tham dự vào tranh đấu đàm phán của đám người này, nên đứng dậy nói: “Chúng ta vẫn nên đổi chỗ khác ăn cơm đi!”
“Ài! Vậy là đúng rồi.” Tên để chòm râu dê bàn bên quay đầu lại, nói với đám người Triệu Ngọc: “Nghe người ta khuyên đi, ăn cơm no thôi!”
Ai ngờ, tên để chòm râu dê mới vừa nói xong thì bỗng nhiên bàn đối diện có một cái bình rượu bay qua, vừa khéo nện trúng đầu của tên để chòm râu dê, lập tức khiến hắn ta đổ máu!
Bốp!
Mảnh thủy tinh rơi tứ tung, tên để chòm râu dê không kịp ừ hử một tiếng đã ngã xuống đất.
Hả!
Ai vậy?
Mọi người hết hồn, không ai thấy rõ bình rượu bay từ chỗ nào tới. Chỉ chớp mắt một cái đã thấy đầu tên để chòm râu dê phun máu rồi ngã xuống đất, tất cả những người có hình xăm ở đây lập tức đứng bật dậy, người có kinh nghiệm còn vội vã nhấc một cái ghế lên chắn trước mặt mình!
“Ai? Ai ném bình rượu hả?” Tên để chòm râu dê là người của Cổ lão đại, Cổ lão đại nhất thời hét to.
“Chuyện này?” Tên quản lý trung niên cũng không có chuẩn bị gì, nhanh chóng quay đầu lại muốn nhìn xem tới cùng là ai ném bình rượu?
Nhưng mà, ngay lúc vị quản lý này quay người lại, một chuyện không ai tưởng tượng nổi đột nhiên xảy ra!
Một người đàn ông có hình xăm bên cạnh Cổ lão đại bỗng nhiên bùng nổ, đâm con dao ngắn mà mình giấu sẵn trong tay ra, đâm thẳng vào lưng của tên quản lý trung niên kia!
Con dao kia hết sức sắc bén, người đàn ông có hình xăm đâm rất tàn nhẫn, một nhát đâm vào gần như không thấy chuôi dao đâu nữa!
Hả...
Tên quản lý trung niên hoàn toàn không ngờ có người lại thừa dịp loạn mà ra tay với mình, lập tức hét thảm một tiếng, lập tức cúi người xuống!
Nhưng mà, một nhát này hình như chỉ là bắt đầu, trên bàn đối diện đột nhiên có hai người nhảy ra, trong tay tất cả bọn họ đều cầm dao, cùng nhau chạy tới chỗ tên quản lý trung niên kia!
“Mẹ kiếp! Đừng nhúc nhích!” Chuyện này xảy ra quá đột nhiên khiến Triệu Ngọc không kịp phòng ngự, hắn chỉ kịp hét lớn một tiếng rồi vội vã lấy súng ra.
Nhưng mà, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hai người đang lao tới kia không thèm để ý tới Triệu Ngọc đang hét to, hung hăng đâm dao găm vào ngực của người đàn ông trung niên!