Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1419
Chương 1419 : Chương 1419
ÔNG CHỦ Ở CHỖ NÀO?
“Như vậy sao được?” Bên trong phòng ăn, Triệu Ngọc chỉ vào bộ đầm dự tiệc thảm không nỡ nhìn của Miêu Anh rồi oán giận nói: “Rách hết rồi à? Em mau tìm bộ quần áo quấn tạm đi...”
“Thôi, thôi, thôi.” Miêu Anh xốc bộ váy dài lên, chỉ vào quần đùi bó sát người ở bên trong rồi nói: “Em biết có nhiệm vụ nên đã chuẩn bị từ trước rồi, không cần anh lo lắng đâu!”
“À... Vậy thì tốt, vậy thì tốt...” Triệu Ngọc lau mồ hôi.
“Tổ trưởng Triệu.” Lúc này, Tiêu Hàng dùng tay trái nhặt chiếc nỏ lên và đưa cho Triệu Ngọc: “Cầm cái này theo để phòng thân đi, bên trong còn có ít nhất ba mũi tên đó!”
Sau khi Triệu Ngọc nhận lấy chiếc nỏ, Tiêu Hàng lại nhặt một chiếc nỏ không bị hư hại lên, cầm ở trong tay.
“Tổ trưởng Triệu, em đi với anh!” Miêu Anh chỉ vào quản lý Nhiêu rồi nói: “Anh đừng quên rằng người này là sát thủ, chúng ta không thể lơ là được!”
“Không, không, không, bây giờ tôi không thể đi...” Vị giám đốc họ Nhiêu đó vội vàng che cái bụng bị thương của mình lại rồi nói: “Tôi bị thương quá nặng, không thể động đậy lung tung, vừa động một cái là có nguy hiểm tới tính mạng ngay!”
“Không cần!” Triệu Ngọc không hề để ý tới lời đề nghị của quản lý Nhiêu chút nào, kéo lấy ông ta đi ra ngoài cửa, cùng lúc nói với Miêu Anh: “Tiêu Hàng bị thương, bọn em ở lại nơi này trông giữ đi, quân tiếp viện sẽ tới ngay đấy!”
“Vậy... Không được!” Miêu Anh ngăn Triệu Ngọc lại: “Nguy hiểm quá! Nếu như ông ta không nói dối thì ông chủ Mã đó cũng là một sát thủ, một mình anh không đấu lại được đâu! Hay là... Đợi tới khi quân đội tiếp viện tới...”
“Không được, việc này không nên chậm trễ!” Triệu Ngọc nói chắc như đinh đóng cột: “Bây giờ chúng ta phải khống chế ông chủ Mã cho bằng được, nếu để chậm trễ thì khó nói lắm.”
“Câu nói này của anh...” Quản lý Nhiêu lắc đầu lia lịa: “Cứ như anh biết ông chủ Mã đang ở nơi nào vậy!”
“Tại sao tôi lại không biết chứ?” Triệu Ngọc lạnh lùng trả lời một câu, sau đó lại kéo quản lý Nhiêu đi ra ngoài.
“Tổ phó Miêu.” Lúc này, Tiêu Hàng đứng ở cửa sảnh lớn nói với Miêu Anh: “Nơi này đã có tôi rồi, cô đi với tổ trưởng Triệu đi! Cô cứ yên tâm, cho dù tôi chỉ có một tay thì nhất định cũng ứng phó được!”
“Tổ trưởng Triệu.” Nói xong, Tiêu Hàng lại đưa điện thoại di động của mình cho Triệu Ngọc rồi nói: “Ảnh trên điện thoại di động là ông chủ Mã Hoằng Nghĩa đó, anh muốn bắt người thì chí ít cũng phải biết mặt mũi của ông ta ra sao chứ?”
“Ừ!” Triệu Ngọc làm ra vẻ hài lòng mà gật đầu, nhưng sự thật là hắn đã sử dụng một chiếc máy tìm kiếm tàng hình để tra được tài liệu của Mã Hoằng Nghĩa rồi.
Mặc dù máy tìm kiếm không cho ra thân phận thật sự của Mã Hoằng Nghĩa nhưng với tư cách là ông chủ của hội quán này thì rất dễ dàng tra ra được.
Người này đã gần sáu mươi tuổi, là một tên mập lùn đầu hói, mặt mũi vô cùng xấu xí, là loại hình rất dễ nhận diện.
“Được rồi, vậy thì nơi này đành giao lại cho anh vậy!” Triệu Ngọc trả điện thoại di động cho Tiêu Hàng trước, rồi đưa mũi tên trong tay cho Miêu Anh, lúc này mới cùng Miêu Anh áp giải quản lý Nhiêu đi ra ngoài.
“Tôi nói thật, ừm... ừm...” Quản lý Nhiêu vùng vẫy nói: “Tôi bị bọn họ đâm mấy nhát, không phải các người không thấy chứ? Bây giờ tôi xuất huyết bên trong rất nghiêm trọng, nếu như không được chữa trị kịp thời... Ưm...”
Không ngờ, quản lý Nhiêu còn chưa dứt lời thì Triệu Ngọc đã dùng một tay bịt miệng của ông ta lại, nện một đấm vào mặt ông ta, trong chốc lát đã đánh ông ta xiểng niểng, lỗ mũi phun máu...
Nhưng mà đây chỉ là mới bắt đầu thôi, sau khi quản lý Nhiêu ngã xuống đất thì Triệu Ngọc giống như con dã thú điên cuồng vậy, không nói thêm một câu nào mà chỉ nện thật mạnh vào mặt quản lý Nhiêu như lên cơn điên vậy, khiến khóe mắt ông ta rạn nứt, mặt đầy máu.
“Đừng... Đừng đánh, đừng đánh nữa! Tôi đi, tôi đi mà...” Hai tay quản lý Nhiêu che mặt, nghẹn ngào xin tha nói: “Tôi biết nhà của ông chủ Mã ở nơi nào! Tôi có thể dẫn mấy người đi tìm ông ta, đừng đánh... Đừng đánh... Á!”
Bốp!
Triệu Ngọc lại đấm một cú vào ngực quản lý Nhiêu, cuối cùng đánh tới nỗi ông ta phải hộc máu thì mới rụt tay lại.
Ngay sau đó, Triệu Ngọc nhanh tay lục soát khắp người quản lý Nhiêu từ trên xuống dưới, kể cả tóc cũng không bỏ qua, sau khi đã xác nhận trên người của lão này không có bất kỳ vũ khí nào thì mới kéo ông ta lên, hung hăng nói: “Ông đừng có tưởng là có thể giở trò thông minh với tôi nhé! Mặc dù tôi cứu ông nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không giết ông! Tốt nhất là ông phải coi chừng tôi đấy!” Nói xong, hắn kéo tên quản lý Nhiêu bị đánh gần như không thể mở mắt nổi tới, rồi lạnh như băng nói: “Có phải ông đã quên một chuyện rồi không, ông cho rằng vì giết ông mà ông chủ Mã sẽ sắp xếp nhiều người đến vậy sao?”
“Ông cho rằng, những tên sát thủ ngoại quốc liều mạng đó đều tới vì ông sao, hả?”
Triệu Ngọc vừa nói như vậy, chẳng những quản lý Nhiêu giật mình mà ngay cả Miêu Anh cũng phải ngớ người ra, cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Tôi nói cho ông biết nhé!” Triệu Ngọc nói: “Ban đầu, ông chủ Mã chỉ sắp xếp những kẻ đàm phán kia, định dùng đàm phán để mượn danh nghĩa giết ông mà thôi.”
“Nhưng mà vụ ám sát trông thì có vẻ không có bất kỳ sơ hở nào lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hiện trường bỗng nhiên xuất hiện ba cảnh sát bọn tôi cứu ông đây!”
“Sau đó, ông chủ ông tức giận, ông ta sợ bọn tôi thật sự cứu được ông rồi vạch trần tội của ông ta, cho nên đã làm thì làm đến cùng, lúc này mới sử dụng kế hoạch dự phòng của ông ta, phái toàn bộ những tên sát thủ ngoại quốc đó tới!”
“Còn nhớ máy chặn tín hiệu không?” Gương mặt Triệu Ngọc tràn đầy sát khí nói: “Nhưng hết lần này tới lần khác, cứ đúng vào lúc chúng ta chuẩn bị báo cảnh sát, xin tiếp viện thì tín hiệu lại bị ngắt, đây chính là lời giải thích tốt nhất! Cho nên...” Triệu Ngọc dùng sức đè quản lý Nhiêu lên trên tường rồi hung hăng nói: “Ông chủ Mã của các ông vẫn luôn chú ý tới chuyện xảy ra trong phòng ăn, ông ta vốn đang ở gần đây! Nói không chừng, chuyện bị cúp điện ban nãy cũng là do ông ta giở trò quỷ đấy!”
“Hả?” Miêu Anh nghe xong, cảm thấy tình thế quá khẩn cấp, vội vàng hỏi: “Nếu đã vậy thì chúng ta phải mau chóng bắt lấy ông ta mới được!”
“Đừng nóng nảy, thử xem suy đoán của anh có đúng hay không đã...” Triệu Ngọc đẩy quản lý Nhiêu đi tới cửa chính của hội quán, Miêu Anh không rõ tình hình, đành phải cầm cái nỏ đó đi theo thật sát phía sau.
“Nếu ông chủ Mã dám ra tay ngay trên địa bàn của ông ta thì chứng tỏ là ông ta đã có chuẩn bị thật chu toàn rồi.” Triệu Ngọc suy đoán nói: “Cho dù là những người đàn ông tới đàm phán kia hay là sát thủ ngoại quốc sau đó thì nói chung chắc chắn cảnh sát sẽ không tra tới đầu ông ta được.”
“Trước đây ông chủ Mã thành lập tổ chức sát thủ, thành thạo nhất là đạo lý kiên quyết phủi sạch quan hệ. Toàn bộ Liêu Thất năm đó đều đã bị cảnh sát bắt rồi, nhưng người này lại vẫn có thể bình chân như vại, che giấu cho đến hôm nay là đủ để nói rõ sự gian xảo của ông ta rồi!”
“Cho nên...” Triệu Ngọc bước qua thi thể trong hành lang rồi nói: “Đừng thấy làm lớn chuyện lên như vậy nhưng chưa chắc ông ta sẽ chọn cách bỏ trốn. Miễn là người này chết rồi.” Hắn chỉ vào quản lý Nhiêu: “Ông ta vẫn có thể ung dung tự tại, không phải lo lắng cảnh sát điều tra tới, cũng không cần lo lắng Lương Nghị Lực sẽ tìm được ông ta!”
“Nhưng mà...” Miệng Quản lý Nhiêu phun ra bọt máu rồi nói: “Không phải tôi chưa chết sao?”
“Đúng vậy, ông thì không chết! Nhưng trong đây không có camera.” Triệu Ngọc chỉ vào hành lang rồi lại chỉ vào quản lý Nhiêu: “Chúng ta chỉ có thể đánh cược một ván, giả sử là ông chủ Mã còn chưa biết chuyện ông chưa chết!”
“Ừm, chuyện này... Nhưng mà...” Có thể thấy là quản lý Nhiêu có ý kiến khác, nhưng vừa nghĩ tới sự điên cuồng của Triệu Ngọc thì vội vàng ngậm miệng lại.
“Chúng ta giả dụ như, với tư cách là ông chủ của hội quán, khi hội quán đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy thì...” Triệu Ngọc ném một câu hỏi ra: “Bây giờ ông ta sẽ ở nơi nào đây?”
Hỏi câu này xong, bọn họ cũng đã đi tới chỗ tiếp giáp giữa phòng khách quý và phòng ăn bình thường, chỉ thấy cánh cửa của lối đi đã bị đóng kín.
Triệu Ngọc xoay tròn tay nắm cửa một cái, đúng là cửa đã bị khóa chặt.
Tuy nhiên, Triệu Ngọc cũng mặc kệ chuyện này, lập tức sử dụng một chiếc chìa khóa vạn năng để mở cánh cửa đã bị khóa chặt này ra.
“Nếu như đổi lại là tôi...” Triệu Ngọc vừa cầm khóa cửa, vừa nói với Miêu Anh và quản lý Nhiêu: “Bây giờ tôi nhất định sẽ ở trong sảnh lớn của hội quán, giả vờ bận bịu đến mức sứt đầu mẻ trán để giải tán khách khứa, cũng giả vờ sốt ruột như bị lửa đốt sau lưng mà báo cảnh sát!”
Nói xong, Triệu Ngọc mở cửa ra, chỉ thấy trong đám người ở sảnh thì đúng là có một tên mập lùn đứng cầm điện thoại trong tay!
Mặt mũi của tên mập lùn vô cùng xấu xí, vừa lau mồ hôi, vừa vô cùng hốt hoảng mà nói gì đó trong điện thoại, quả nhiên là sứt đầu mẻ trán, sốt ruột như bị lửa đốt sau lưng...
ÔNG CHỦ Ở CHỖ NÀO?
“Như vậy sao được?” Bên trong phòng ăn, Triệu Ngọc chỉ vào bộ đầm dự tiệc thảm không nỡ nhìn của Miêu Anh rồi oán giận nói: “Rách hết rồi à? Em mau tìm bộ quần áo quấn tạm đi...”
“Thôi, thôi, thôi.” Miêu Anh xốc bộ váy dài lên, chỉ vào quần đùi bó sát người ở bên trong rồi nói: “Em biết có nhiệm vụ nên đã chuẩn bị từ trước rồi, không cần anh lo lắng đâu!”
“À... Vậy thì tốt, vậy thì tốt...” Triệu Ngọc lau mồ hôi.
“Tổ trưởng Triệu.” Lúc này, Tiêu Hàng dùng tay trái nhặt chiếc nỏ lên và đưa cho Triệu Ngọc: “Cầm cái này theo để phòng thân đi, bên trong còn có ít nhất ba mũi tên đó!”
Sau khi Triệu Ngọc nhận lấy chiếc nỏ, Tiêu Hàng lại nhặt một chiếc nỏ không bị hư hại lên, cầm ở trong tay.
“Tổ trưởng Triệu, em đi với anh!” Miêu Anh chỉ vào quản lý Nhiêu rồi nói: “Anh đừng quên rằng người này là sát thủ, chúng ta không thể lơ là được!”
“Không, không, không, bây giờ tôi không thể đi...” Vị giám đốc họ Nhiêu đó vội vàng che cái bụng bị thương của mình lại rồi nói: “Tôi bị thương quá nặng, không thể động đậy lung tung, vừa động một cái là có nguy hiểm tới tính mạng ngay!”
“Không cần!” Triệu Ngọc không hề để ý tới lời đề nghị của quản lý Nhiêu chút nào, kéo lấy ông ta đi ra ngoài cửa, cùng lúc nói với Miêu Anh: “Tiêu Hàng bị thương, bọn em ở lại nơi này trông giữ đi, quân tiếp viện sẽ tới ngay đấy!”
“Vậy... Không được!” Miêu Anh ngăn Triệu Ngọc lại: “Nguy hiểm quá! Nếu như ông ta không nói dối thì ông chủ Mã đó cũng là một sát thủ, một mình anh không đấu lại được đâu! Hay là... Đợi tới khi quân đội tiếp viện tới...”
“Không được, việc này không nên chậm trễ!” Triệu Ngọc nói chắc như đinh đóng cột: “Bây giờ chúng ta phải khống chế ông chủ Mã cho bằng được, nếu để chậm trễ thì khó nói lắm.”
“Câu nói này của anh...” Quản lý Nhiêu lắc đầu lia lịa: “Cứ như anh biết ông chủ Mã đang ở nơi nào vậy!”
“Tại sao tôi lại không biết chứ?” Triệu Ngọc lạnh lùng trả lời một câu, sau đó lại kéo quản lý Nhiêu đi ra ngoài.
“Tổ phó Miêu.” Lúc này, Tiêu Hàng đứng ở cửa sảnh lớn nói với Miêu Anh: “Nơi này đã có tôi rồi, cô đi với tổ trưởng Triệu đi! Cô cứ yên tâm, cho dù tôi chỉ có một tay thì nhất định cũng ứng phó được!”
“Tổ trưởng Triệu.” Nói xong, Tiêu Hàng lại đưa điện thoại di động của mình cho Triệu Ngọc rồi nói: “Ảnh trên điện thoại di động là ông chủ Mã Hoằng Nghĩa đó, anh muốn bắt người thì chí ít cũng phải biết mặt mũi của ông ta ra sao chứ?”
“Ừ!” Triệu Ngọc làm ra vẻ hài lòng mà gật đầu, nhưng sự thật là hắn đã sử dụng một chiếc máy tìm kiếm tàng hình để tra được tài liệu của Mã Hoằng Nghĩa rồi.
Mặc dù máy tìm kiếm không cho ra thân phận thật sự của Mã Hoằng Nghĩa nhưng với tư cách là ông chủ của hội quán này thì rất dễ dàng tra ra được.
Người này đã gần sáu mươi tuổi, là một tên mập lùn đầu hói, mặt mũi vô cùng xấu xí, là loại hình rất dễ nhận diện.
“Được rồi, vậy thì nơi này đành giao lại cho anh vậy!” Triệu Ngọc trả điện thoại di động cho Tiêu Hàng trước, rồi đưa mũi tên trong tay cho Miêu Anh, lúc này mới cùng Miêu Anh áp giải quản lý Nhiêu đi ra ngoài.
“Tôi nói thật, ừm... ừm...” Quản lý Nhiêu vùng vẫy nói: “Tôi bị bọn họ đâm mấy nhát, không phải các người không thấy chứ? Bây giờ tôi xuất huyết bên trong rất nghiêm trọng, nếu như không được chữa trị kịp thời... Ưm...”
Không ngờ, quản lý Nhiêu còn chưa dứt lời thì Triệu Ngọc đã dùng một tay bịt miệng của ông ta lại, nện một đấm vào mặt ông ta, trong chốc lát đã đánh ông ta xiểng niểng, lỗ mũi phun máu...
Nhưng mà đây chỉ là mới bắt đầu thôi, sau khi quản lý Nhiêu ngã xuống đất thì Triệu Ngọc giống như con dã thú điên cuồng vậy, không nói thêm một câu nào mà chỉ nện thật mạnh vào mặt quản lý Nhiêu như lên cơn điên vậy, khiến khóe mắt ông ta rạn nứt, mặt đầy máu.
“Đừng... Đừng đánh, đừng đánh nữa! Tôi đi, tôi đi mà...” Hai tay quản lý Nhiêu che mặt, nghẹn ngào xin tha nói: “Tôi biết nhà của ông chủ Mã ở nơi nào! Tôi có thể dẫn mấy người đi tìm ông ta, đừng đánh... Đừng đánh... Á!”
Bốp!
Triệu Ngọc lại đấm một cú vào ngực quản lý Nhiêu, cuối cùng đánh tới nỗi ông ta phải hộc máu thì mới rụt tay lại.
Ngay sau đó, Triệu Ngọc nhanh tay lục soát khắp người quản lý Nhiêu từ trên xuống dưới, kể cả tóc cũng không bỏ qua, sau khi đã xác nhận trên người của lão này không có bất kỳ vũ khí nào thì mới kéo ông ta lên, hung hăng nói: “Ông đừng có tưởng là có thể giở trò thông minh với tôi nhé! Mặc dù tôi cứu ông nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không giết ông! Tốt nhất là ông phải coi chừng tôi đấy!” Nói xong, hắn kéo tên quản lý Nhiêu bị đánh gần như không thể mở mắt nổi tới, rồi lạnh như băng nói: “Có phải ông đã quên một chuyện rồi không, ông cho rằng vì giết ông mà ông chủ Mã sẽ sắp xếp nhiều người đến vậy sao?”
“Ông cho rằng, những tên sát thủ ngoại quốc liều mạng đó đều tới vì ông sao, hả?”
Triệu Ngọc vừa nói như vậy, chẳng những quản lý Nhiêu giật mình mà ngay cả Miêu Anh cũng phải ngớ người ra, cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Tôi nói cho ông biết nhé!” Triệu Ngọc nói: “Ban đầu, ông chủ Mã chỉ sắp xếp những kẻ đàm phán kia, định dùng đàm phán để mượn danh nghĩa giết ông mà thôi.”
“Nhưng mà vụ ám sát trông thì có vẻ không có bất kỳ sơ hở nào lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hiện trường bỗng nhiên xuất hiện ba cảnh sát bọn tôi cứu ông đây!”
“Sau đó, ông chủ ông tức giận, ông ta sợ bọn tôi thật sự cứu được ông rồi vạch trần tội của ông ta, cho nên đã làm thì làm đến cùng, lúc này mới sử dụng kế hoạch dự phòng của ông ta, phái toàn bộ những tên sát thủ ngoại quốc đó tới!”
“Còn nhớ máy chặn tín hiệu không?” Gương mặt Triệu Ngọc tràn đầy sát khí nói: “Nhưng hết lần này tới lần khác, cứ đúng vào lúc chúng ta chuẩn bị báo cảnh sát, xin tiếp viện thì tín hiệu lại bị ngắt, đây chính là lời giải thích tốt nhất! Cho nên...” Triệu Ngọc dùng sức đè quản lý Nhiêu lên trên tường rồi hung hăng nói: “Ông chủ Mã của các ông vẫn luôn chú ý tới chuyện xảy ra trong phòng ăn, ông ta vốn đang ở gần đây! Nói không chừng, chuyện bị cúp điện ban nãy cũng là do ông ta giở trò quỷ đấy!”
“Hả?” Miêu Anh nghe xong, cảm thấy tình thế quá khẩn cấp, vội vàng hỏi: “Nếu đã vậy thì chúng ta phải mau chóng bắt lấy ông ta mới được!”
“Đừng nóng nảy, thử xem suy đoán của anh có đúng hay không đã...” Triệu Ngọc đẩy quản lý Nhiêu đi tới cửa chính của hội quán, Miêu Anh không rõ tình hình, đành phải cầm cái nỏ đó đi theo thật sát phía sau.
“Nếu ông chủ Mã dám ra tay ngay trên địa bàn của ông ta thì chứng tỏ là ông ta đã có chuẩn bị thật chu toàn rồi.” Triệu Ngọc suy đoán nói: “Cho dù là những người đàn ông tới đàm phán kia hay là sát thủ ngoại quốc sau đó thì nói chung chắc chắn cảnh sát sẽ không tra tới đầu ông ta được.”
“Trước đây ông chủ Mã thành lập tổ chức sát thủ, thành thạo nhất là đạo lý kiên quyết phủi sạch quan hệ. Toàn bộ Liêu Thất năm đó đều đã bị cảnh sát bắt rồi, nhưng người này lại vẫn có thể bình chân như vại, che giấu cho đến hôm nay là đủ để nói rõ sự gian xảo của ông ta rồi!”
“Cho nên...” Triệu Ngọc bước qua thi thể trong hành lang rồi nói: “Đừng thấy làm lớn chuyện lên như vậy nhưng chưa chắc ông ta sẽ chọn cách bỏ trốn. Miễn là người này chết rồi.” Hắn chỉ vào quản lý Nhiêu: “Ông ta vẫn có thể ung dung tự tại, không phải lo lắng cảnh sát điều tra tới, cũng không cần lo lắng Lương Nghị Lực sẽ tìm được ông ta!”
“Nhưng mà...” Miệng Quản lý Nhiêu phun ra bọt máu rồi nói: “Không phải tôi chưa chết sao?”
“Đúng vậy, ông thì không chết! Nhưng trong đây không có camera.” Triệu Ngọc chỉ vào hành lang rồi lại chỉ vào quản lý Nhiêu: “Chúng ta chỉ có thể đánh cược một ván, giả sử là ông chủ Mã còn chưa biết chuyện ông chưa chết!”
“Ừm, chuyện này... Nhưng mà...” Có thể thấy là quản lý Nhiêu có ý kiến khác, nhưng vừa nghĩ tới sự điên cuồng của Triệu Ngọc thì vội vàng ngậm miệng lại.
“Chúng ta giả dụ như, với tư cách là ông chủ của hội quán, khi hội quán đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy thì...” Triệu Ngọc ném một câu hỏi ra: “Bây giờ ông ta sẽ ở nơi nào đây?”
Hỏi câu này xong, bọn họ cũng đã đi tới chỗ tiếp giáp giữa phòng khách quý và phòng ăn bình thường, chỉ thấy cánh cửa của lối đi đã bị đóng kín.
Triệu Ngọc xoay tròn tay nắm cửa một cái, đúng là cửa đã bị khóa chặt.
Tuy nhiên, Triệu Ngọc cũng mặc kệ chuyện này, lập tức sử dụng một chiếc chìa khóa vạn năng để mở cánh cửa đã bị khóa chặt này ra.
“Nếu như đổi lại là tôi...” Triệu Ngọc vừa cầm khóa cửa, vừa nói với Miêu Anh và quản lý Nhiêu: “Bây giờ tôi nhất định sẽ ở trong sảnh lớn của hội quán, giả vờ bận bịu đến mức sứt đầu mẻ trán để giải tán khách khứa, cũng giả vờ sốt ruột như bị lửa đốt sau lưng mà báo cảnh sát!”
Nói xong, Triệu Ngọc mở cửa ra, chỉ thấy trong đám người ở sảnh thì đúng là có một tên mập lùn đứng cầm điện thoại trong tay!
Mặt mũi của tên mập lùn vô cùng xấu xí, vừa lau mồ hôi, vừa vô cùng hốt hoảng mà nói gì đó trong điện thoại, quả nhiên là sứt đầu mẻ trán, sốt ruột như bị lửa đốt sau lưng...
Bình luận facebook