Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1445
Chương 1445 : Chương 1445
VÔ CÙNG KHẨN CẤP
10giờ sáng ngày hôm sau, Triệu Ngọc dẫn theo Miêu Anh, lái chiếc xe Volkswagen Phaeton mà chạy như bay đến Tổng cục Hình sự.
Bọn họ sở dĩ khẩn cấp như vậy là bởi vì trước đó nhận được cuộc điện thoại của Sở trưởng Tiêu Quốc Phượng.
Không biết đã xảy chuyện lớn gì mà trong điện thoại, Sở trưởng Tiêu nói lắp bắp, giọng nói nghẹn ngào, chỉ bảo Triệu Ngọc mau đến Tổng cục Hình sự để gặp và nói chuyện với bà ấy.
Triệu Ngọc hỏi bà ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà ấy không chịu nói, nhất định phải gặp mặt rồi mới nói.
Thế là Triệu Ngọc và Miêu Anh đều lo lắng, lúc này mới cùng nhau lái xe chạy về Tổng cục Hình sự. Đặc biệt là Triệu Ngọc, bởi vì tối hôm qua gieo phải quẻ khác thường nên hắn đoán được có thể sẽ xảy ra chuyện lớn nào đó.
“Khôn Cấn - Ly”, Khôn đại diện cho chuyện lớn, Cấn đại diện cho công việc, chữ Ly ở phía sau lại đại diện cho bạn bè. Dựa vào kinh nghiệm trước đây của Triệu Ngọc, chuyện lớn lần này rất có thể có liên quan đến bạn bè của mình!
Hơn nữa, tên của quẻ bói cho thấy uy lực khác thường này, có thể sẽ không nhỏ hơn quẻ “Khôn Càn” chút nào. Cho nên, lúc Triệu Ngọc lái xe, trong lòng hắn cũng không yên, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Xe lao nhanh, Triệu Ngọc mặc kệ đèn xanh hay đèn đỏ, hơn hai mươi phút sau, xe thuận lợi đến được Tổng cục Hình sự. Hai người thậm chí còn không kịp đợi đỗ xe đàng hoàng đã chạy như bay đến phòng làm việc của Sở trưởng Tiêu.
Kết quả, vừa bước vào phòng làm việc thì hai người liền cảm thấy bầu không khí bất thường, thấy ngoài liên lạc viên Trần Trác ra còn có mấy trưởng phòng của Tổng cục Hình sự đều xuất hiện trong phòng làm việc của Sở trưởng Tiêu.
Bọn họ đều mặt ủ mày chau, hiển nhiên đã xảy ra chuyện quan trọng nào đó.
Điều càng khiến Triệu Ngọc không ngờ đến là vị đội trưởng đội đặc công Tư Duệ mà hắn mới vừa quen biết kia vậy mà cũng xuất hiện ở đây.
Tiêu rồi!
Vừa nhìn thấy Tư Duệ xuất hiện, trong lòng Triệu Ngọc giật thót, hắn cảm thấy tình hình không ổn.
Hắn chạy tới, lớn tiếng hỏi Tư Duệ: “Sao lại là ông? Ông đừng nói với tôi là cả nhà Shea xảy ra chuyện rồi nhé!”
Triệu Ngọc sở dĩ hỏi như vậy là bởi vì trong quẻ bói có quẻ “Ly” đại diện cho bạn bè, hắn lo lắng quẻ “Ly” này là chỉ Shea.
“Ừm...” Tư Duệ nhíu mày, trên mặt xuất hiện vẻ bất đắc dĩ cộng thêm nghi ngờ, hiển nhiên bị Triệu Ngọc hỏi không kịp trở tay.
Nhưng mà, Tư Duệ còn chưa kịp trả lời thì cửa phòng làm việc chợt mở ra, Tiêu Quốc Phượng mặc tây trang đứng trong phòng, vừa nhìn thấy Triệu Ngọc thì cứ như nhìn thấy cứu tinh vậy, lập tức vẫy tay và nói: “Triệu Ngọc, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Qua đây, mau qua đây!”
Chuyện này...
Triệu Ngọc nhìn lướt qua các đồng nghiệp trong phòng, phát hiện ánh mắt họ đều khá bất thường, trong lòng càng thêm tò mò, càng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thế là, hắn bước nhanh vào phòng của Sở trưởng Tiêu.
Bở vì Sở trưởng Tiêu chỉ mặt gọi tên Triệu Ngọc, cho nên Miêu Anh không tiện bước vào theo, đành đứng đợi bên ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, Triệu Ngọc mới nhìn thấy buồng trong là một gian phòng nghỉ nhỏ hẹp.
“Triệu Ngọc.” Sở trưởng Tiêu vừa đóng cửa phòng, liền lập tức nói: “Cậu nói xem, trên thế gian này thật sự có dị năng à?”
“Hả?”
Một câu nói khiến Triệu Ngọc ù ù cạc cạc, đầu óc mơ hồ.
“Cậu còn nhớ vụ án trầm thi ở đập chứa nước Bạch Sơn không? Tôi đã cố ý tra hồ sơ, nhưng bởi vì không đủ quyền hạn nên bị bác bỏ!” Sở trưởng Tiêu vội vàng nói: “Họ nói rằng có người có thể thông qua tiếp xúc đồ vật của người chết để tìm thi thể của người đó! Cậu cho rằng người này… có thật sự tồn tại không!?”
“Chị... chị có ý gì?” Triệu Ngọc hơi mơ hồ, nhưng vẫn chú ý tới đôi mắt của Sở trưởng Tiêu sưng đỏ, rõ ràng là vừa khóc...
“Người của phòng Đặc Cần không chịu hợp tác với tôi, tôi đã liên lạc với những đồng nghiệp liên quan đến vụ án ở thành phố Ôn Tây rồi.” Tiêu Quốc Phượng kích động nói: “Họ nói rằng thật sự có người đó!”
“Dù là nghìn vạn dặm đi chăng nữa, chỉ cần chạm vào đồ vật mà người chết từng dùng thì có thể tìm thấy thi thể!!”
“Ừm... nhưng...” Triệu Ngọc nhíu mày: “Nếu như người đó còn sống thì sao?”
“Chuyện này... chuyện này...” Sở trưởng Tiêu che mặt lắc đầu. “Tôi không biết, tôi không biết nữa...”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc nhận ra có lẽ Sở trưởng Tiêu vừa khóc...
“Chị à, hình như chị không được ổn lắm...” Triệu Ngọc giữ chặt vai của Sở trưởng Tiêu, quan tâm hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Anh rể cậu, anh rể cậu...” Sở trưởng Tiêu lúc này mới run rẩy nói: “Mất tích rồi!”
“Hả? Anh rể?” Triệu Ngọc hơi sửng sốt, vẫn cái hiểu cái không.
“Không chỉ anh rể cậu mà tổng cộng... tổng cộng mười hai người! Tất cả đều không thấy đâu nữa!” Sở trưởng Tiêu lau nước mắt: “Chỉ trong vòng một đêm... tôi... tối qua chúng tôi còn gọi điện thoại mà! Còn trò chuyện về con cái... nhưng... tận mười hai người, làm sao có thể biến mất không một tiếng động như thế được?”
“Mười hai người! Mất tích? Không phải chứ?” Triệu Ngọc trừng to mắt, từ khi làm cảnh sát đến nay, hắn chưa từng nghe qua vụ án nào một lần mất tích hẳn mười hai người, vội hỏi: “Ở đâu? Mất tích ở đâu? Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Ở Talstein!” Sở trưởng Tiêu lấy khăn giấy ra, vừa lau nước mắt vừa nói: “Chồng tôi Chử Bằng là chuyên gia khảo sát địa chất của nước ta đang tạm trú ở Talstein, anh ấy đang dẫn một nhóm thăm dò khảo sát nhỏ gồm các thành viên hai nước Trung Quốc và Talstein thành lập, tiến hành công việc thăm dò khảo sát địa chất trên cao nguyên phía bắc Talstein.”
“Sáng sớm hôm nay, tôi bỗng nhận được tin tức, một đội mười hai người bỗng nhiên mất tích toàn bộ, ở ngay trong căn cứ của họ!” Trên mặt Sở trưởng Tiêu lộ vẻ lo lắng và tuyệt vọng: “Vật dụng sinh hoạt, vật dụng cá nhân của họ vẫn ở trong căn cứ, là người vận chuyển trang thiết bị phát hiện ra...”
“Ồ...” Triệu Ngọc lúc này mới hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vội vàng khuyên: “Trước tiên, chị đừng hoảng loạn, anh rể chỉ là mất tích mà thôi, nếu như mười hai người cùng mất tích ở căn cứ thì việc này nhất định phải có nguyên nhân, chưa chắc họ đã gặp nguy hiểm đến tính mạng!”
“Cậu không biết đâu, tôi đã khuyên anh ấy từ lâu rồi.” Tiêu Quốc Phượng lo lắng nói: “Tình hình của Talstein không ổn định, có rất nhiều phần tử khủng bố! Tôi chỉ sợ... Chuyện này là do phần tử khủng bố gây ra! Họ muốn lợi dụng đội khảo sát địa chất làm lợi thế để uy hiếp chuyện gì đó, nên đội của chồng tôi gặp nguy hiểm rồi!”
“Không không không.” Triệu Ngọc nhanh chóng khuyên tiếp: “Chị đừng kích động vội, để tôi phân tích cho chị đã nhé! Thật ra, nếu như đội của anh rể thật sự bị phần tử khủng bố bắt cóc thì sự việc dễ bàn rồi!”
“Ít nhất, chúng ta còn có chỗ để xoay xở đúng không? Nhưng nếu như đội của anh rể gặp phải bão cát hay gió lốc nên bị lạc đường thì đó mới thực sự là lành ít dữ nhiều, đúng không!?”
“Không, không có gió lốc đâu.” Sở trưởng Tiêu: “Trên tài liệu có nói, ngoại trừ rét lạnh ra, thời tiết nơi đó rất thuận lợi.”
“Triệu Ngọc, cậu giỏi khuyên người thật đấy, lỡ như đội của anh rể cậu thực sự nằm trong tay phần tử khủng bố mà cậu còn nói là dễ bàn à?”
“Đương nhiên rồi!” Triệu Ngọc giải thích: “Chị nghĩ thử xem, phần tử khủng bố muốn dùng họ làm lợi thế thì ít nhất sẽ bảo đảm an toàn tính mạng cho họ đúng không?”
“Có điều...” Sở trưởng Tiêu lại nói: “Cho đến bây giờ vẫn không có bất kỳ tổ chức nào đứng ra nhận trách nhiệm, tôi lo lắng... ài!” Bà ấy thở dài một tiếng, lại nói: “Đồng nghiệp ở thành phố Ôn Tây trả lời rằng người có dị năng kia hành tung bất định, tính tình cổ quái, tôi thấy, e là rất khó có thể nhờ anh ta giúp đỡ!”
“Chị nói gì vậy chứ!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Gọi một thần côn đến giúp đỡ phá án thì chẳng phải Tổng cục Hình sự chúng ta sẽ biến thành trò cười ư? Hơn nữa, chắc chắn đội của anh rể vẫn đang rất an toàn, nếu nhờ một tên chuyên tìm người chết như vậy thì có khác gì xúi quẩy đâu!”
“Tôi biết, tôi biết, Triệu Ngọc... Triệu Ngọc à!” Sở trưởng Tiêu nghẹn ngào, nắm lấy tay Triệu Ngọc mà cầu khẩn: “Lần này, tôi chỉ có thể trông cậy vào cậu thôi!!!”
VÔ CÙNG KHẨN CẤP
10giờ sáng ngày hôm sau, Triệu Ngọc dẫn theo Miêu Anh, lái chiếc xe Volkswagen Phaeton mà chạy như bay đến Tổng cục Hình sự.
Bọn họ sở dĩ khẩn cấp như vậy là bởi vì trước đó nhận được cuộc điện thoại của Sở trưởng Tiêu Quốc Phượng.
Không biết đã xảy chuyện lớn gì mà trong điện thoại, Sở trưởng Tiêu nói lắp bắp, giọng nói nghẹn ngào, chỉ bảo Triệu Ngọc mau đến Tổng cục Hình sự để gặp và nói chuyện với bà ấy.
Triệu Ngọc hỏi bà ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà ấy không chịu nói, nhất định phải gặp mặt rồi mới nói.
Thế là Triệu Ngọc và Miêu Anh đều lo lắng, lúc này mới cùng nhau lái xe chạy về Tổng cục Hình sự. Đặc biệt là Triệu Ngọc, bởi vì tối hôm qua gieo phải quẻ khác thường nên hắn đoán được có thể sẽ xảy ra chuyện lớn nào đó.
“Khôn Cấn - Ly”, Khôn đại diện cho chuyện lớn, Cấn đại diện cho công việc, chữ Ly ở phía sau lại đại diện cho bạn bè. Dựa vào kinh nghiệm trước đây của Triệu Ngọc, chuyện lớn lần này rất có thể có liên quan đến bạn bè của mình!
Hơn nữa, tên của quẻ bói cho thấy uy lực khác thường này, có thể sẽ không nhỏ hơn quẻ “Khôn Càn” chút nào. Cho nên, lúc Triệu Ngọc lái xe, trong lòng hắn cũng không yên, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Xe lao nhanh, Triệu Ngọc mặc kệ đèn xanh hay đèn đỏ, hơn hai mươi phút sau, xe thuận lợi đến được Tổng cục Hình sự. Hai người thậm chí còn không kịp đợi đỗ xe đàng hoàng đã chạy như bay đến phòng làm việc của Sở trưởng Tiêu.
Kết quả, vừa bước vào phòng làm việc thì hai người liền cảm thấy bầu không khí bất thường, thấy ngoài liên lạc viên Trần Trác ra còn có mấy trưởng phòng của Tổng cục Hình sự đều xuất hiện trong phòng làm việc của Sở trưởng Tiêu.
Bọn họ đều mặt ủ mày chau, hiển nhiên đã xảy ra chuyện quan trọng nào đó.
Điều càng khiến Triệu Ngọc không ngờ đến là vị đội trưởng đội đặc công Tư Duệ mà hắn mới vừa quen biết kia vậy mà cũng xuất hiện ở đây.
Tiêu rồi!
Vừa nhìn thấy Tư Duệ xuất hiện, trong lòng Triệu Ngọc giật thót, hắn cảm thấy tình hình không ổn.
Hắn chạy tới, lớn tiếng hỏi Tư Duệ: “Sao lại là ông? Ông đừng nói với tôi là cả nhà Shea xảy ra chuyện rồi nhé!”
Triệu Ngọc sở dĩ hỏi như vậy là bởi vì trong quẻ bói có quẻ “Ly” đại diện cho bạn bè, hắn lo lắng quẻ “Ly” này là chỉ Shea.
“Ừm...” Tư Duệ nhíu mày, trên mặt xuất hiện vẻ bất đắc dĩ cộng thêm nghi ngờ, hiển nhiên bị Triệu Ngọc hỏi không kịp trở tay.
Nhưng mà, Tư Duệ còn chưa kịp trả lời thì cửa phòng làm việc chợt mở ra, Tiêu Quốc Phượng mặc tây trang đứng trong phòng, vừa nhìn thấy Triệu Ngọc thì cứ như nhìn thấy cứu tinh vậy, lập tức vẫy tay và nói: “Triệu Ngọc, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Qua đây, mau qua đây!”
Chuyện này...
Triệu Ngọc nhìn lướt qua các đồng nghiệp trong phòng, phát hiện ánh mắt họ đều khá bất thường, trong lòng càng thêm tò mò, càng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thế là, hắn bước nhanh vào phòng của Sở trưởng Tiêu.
Bở vì Sở trưởng Tiêu chỉ mặt gọi tên Triệu Ngọc, cho nên Miêu Anh không tiện bước vào theo, đành đứng đợi bên ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, Triệu Ngọc mới nhìn thấy buồng trong là một gian phòng nghỉ nhỏ hẹp.
“Triệu Ngọc.” Sở trưởng Tiêu vừa đóng cửa phòng, liền lập tức nói: “Cậu nói xem, trên thế gian này thật sự có dị năng à?”
“Hả?”
Một câu nói khiến Triệu Ngọc ù ù cạc cạc, đầu óc mơ hồ.
“Cậu còn nhớ vụ án trầm thi ở đập chứa nước Bạch Sơn không? Tôi đã cố ý tra hồ sơ, nhưng bởi vì không đủ quyền hạn nên bị bác bỏ!” Sở trưởng Tiêu vội vàng nói: “Họ nói rằng có người có thể thông qua tiếp xúc đồ vật của người chết để tìm thi thể của người đó! Cậu cho rằng người này… có thật sự tồn tại không!?”
“Chị... chị có ý gì?” Triệu Ngọc hơi mơ hồ, nhưng vẫn chú ý tới đôi mắt của Sở trưởng Tiêu sưng đỏ, rõ ràng là vừa khóc...
“Người của phòng Đặc Cần không chịu hợp tác với tôi, tôi đã liên lạc với những đồng nghiệp liên quan đến vụ án ở thành phố Ôn Tây rồi.” Tiêu Quốc Phượng kích động nói: “Họ nói rằng thật sự có người đó!”
“Dù là nghìn vạn dặm đi chăng nữa, chỉ cần chạm vào đồ vật mà người chết từng dùng thì có thể tìm thấy thi thể!!”
“Ừm... nhưng...” Triệu Ngọc nhíu mày: “Nếu như người đó còn sống thì sao?”
“Chuyện này... chuyện này...” Sở trưởng Tiêu che mặt lắc đầu. “Tôi không biết, tôi không biết nữa...”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc nhận ra có lẽ Sở trưởng Tiêu vừa khóc...
“Chị à, hình như chị không được ổn lắm...” Triệu Ngọc giữ chặt vai của Sở trưởng Tiêu, quan tâm hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Anh rể cậu, anh rể cậu...” Sở trưởng Tiêu lúc này mới run rẩy nói: “Mất tích rồi!”
“Hả? Anh rể?” Triệu Ngọc hơi sửng sốt, vẫn cái hiểu cái không.
“Không chỉ anh rể cậu mà tổng cộng... tổng cộng mười hai người! Tất cả đều không thấy đâu nữa!” Sở trưởng Tiêu lau nước mắt: “Chỉ trong vòng một đêm... tôi... tối qua chúng tôi còn gọi điện thoại mà! Còn trò chuyện về con cái... nhưng... tận mười hai người, làm sao có thể biến mất không một tiếng động như thế được?”
“Mười hai người! Mất tích? Không phải chứ?” Triệu Ngọc trừng to mắt, từ khi làm cảnh sát đến nay, hắn chưa từng nghe qua vụ án nào một lần mất tích hẳn mười hai người, vội hỏi: “Ở đâu? Mất tích ở đâu? Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Ở Talstein!” Sở trưởng Tiêu lấy khăn giấy ra, vừa lau nước mắt vừa nói: “Chồng tôi Chử Bằng là chuyên gia khảo sát địa chất của nước ta đang tạm trú ở Talstein, anh ấy đang dẫn một nhóm thăm dò khảo sát nhỏ gồm các thành viên hai nước Trung Quốc và Talstein thành lập, tiến hành công việc thăm dò khảo sát địa chất trên cao nguyên phía bắc Talstein.”
“Sáng sớm hôm nay, tôi bỗng nhận được tin tức, một đội mười hai người bỗng nhiên mất tích toàn bộ, ở ngay trong căn cứ của họ!” Trên mặt Sở trưởng Tiêu lộ vẻ lo lắng và tuyệt vọng: “Vật dụng sinh hoạt, vật dụng cá nhân của họ vẫn ở trong căn cứ, là người vận chuyển trang thiết bị phát hiện ra...”
“Ồ...” Triệu Ngọc lúc này mới hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vội vàng khuyên: “Trước tiên, chị đừng hoảng loạn, anh rể chỉ là mất tích mà thôi, nếu như mười hai người cùng mất tích ở căn cứ thì việc này nhất định phải có nguyên nhân, chưa chắc họ đã gặp nguy hiểm đến tính mạng!”
“Cậu không biết đâu, tôi đã khuyên anh ấy từ lâu rồi.” Tiêu Quốc Phượng lo lắng nói: “Tình hình của Talstein không ổn định, có rất nhiều phần tử khủng bố! Tôi chỉ sợ... Chuyện này là do phần tử khủng bố gây ra! Họ muốn lợi dụng đội khảo sát địa chất làm lợi thế để uy hiếp chuyện gì đó, nên đội của chồng tôi gặp nguy hiểm rồi!”
“Không không không.” Triệu Ngọc nhanh chóng khuyên tiếp: “Chị đừng kích động vội, để tôi phân tích cho chị đã nhé! Thật ra, nếu như đội của anh rể thật sự bị phần tử khủng bố bắt cóc thì sự việc dễ bàn rồi!”
“Ít nhất, chúng ta còn có chỗ để xoay xở đúng không? Nhưng nếu như đội của anh rể gặp phải bão cát hay gió lốc nên bị lạc đường thì đó mới thực sự là lành ít dữ nhiều, đúng không!?”
“Không, không có gió lốc đâu.” Sở trưởng Tiêu: “Trên tài liệu có nói, ngoại trừ rét lạnh ra, thời tiết nơi đó rất thuận lợi.”
“Triệu Ngọc, cậu giỏi khuyên người thật đấy, lỡ như đội của anh rể cậu thực sự nằm trong tay phần tử khủng bố mà cậu còn nói là dễ bàn à?”
“Đương nhiên rồi!” Triệu Ngọc giải thích: “Chị nghĩ thử xem, phần tử khủng bố muốn dùng họ làm lợi thế thì ít nhất sẽ bảo đảm an toàn tính mạng cho họ đúng không?”
“Có điều...” Sở trưởng Tiêu lại nói: “Cho đến bây giờ vẫn không có bất kỳ tổ chức nào đứng ra nhận trách nhiệm, tôi lo lắng... ài!” Bà ấy thở dài một tiếng, lại nói: “Đồng nghiệp ở thành phố Ôn Tây trả lời rằng người có dị năng kia hành tung bất định, tính tình cổ quái, tôi thấy, e là rất khó có thể nhờ anh ta giúp đỡ!”
“Chị nói gì vậy chứ!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Gọi một thần côn đến giúp đỡ phá án thì chẳng phải Tổng cục Hình sự chúng ta sẽ biến thành trò cười ư? Hơn nữa, chắc chắn đội của anh rể vẫn đang rất an toàn, nếu nhờ một tên chuyên tìm người chết như vậy thì có khác gì xúi quẩy đâu!”
“Tôi biết, tôi biết, Triệu Ngọc... Triệu Ngọc à!” Sở trưởng Tiêu nghẹn ngào, nắm lấy tay Triệu Ngọc mà cầu khẩn: “Lần này, tôi chỉ có thể trông cậy vào cậu thôi!!!”
Bình luận facebook