Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1449
Chương 1449 : Chương 1449
ĂN NGAY NÓI THẬT
Vào buổi sáng sớm hơn sáu giờ đồng hồ, Triệu Ngọc tỉnh lại từ trong túi ngủ.
Giấc ngủ của đêm nay có thể dùng chữ “thảm” để hình dung.
Quá lạnh!
Cho dù có phòng che chở, lại có túi ngủ làm ấm người, nhưng vẫn khiến Triệu Ngọc cảm thấy cả người lạnh lẽo!
Thật ra, nhiệt độ bên ngoài còn chưa tới mức dưới không độ, nhưng không biết thế nào mà Triệu Ngọc cảm thấy cả người vô cùng lạnh lẽo.
Giờ phút này, sáng sớm khi hắn tỉnh lại, nhìn qua cửa sổ giăng đầy hơi nước bên ngoài, cuối cùng mới hiểu ra cái lạnh của mình tới từ đâu!
Hóa ra, cảm giác lạnh lẽo này không phải là cảm thụ của cơ thể mà phát ra từ trong nội tâm.
Khi hắn nhìn ra hoang mạc ngoài cửa sổ mờ mịt, cảm giác cô độc và tịch mịch cũng bị phóng đại vô hạn, khiến đáy lòng hắn nảy lên sự lạnh lẽo...
Giờ phút này, Biện Đông ngủ cùng phòng với Triệu Ngọc vẫn đang ngáy ngủ, co rúm trong túi ngủ của cậu ta. Bản thân chàng trai này không phải nhân viên chuyên phụ trách bên ngoài, bình thường rất ít khi phải chịu loại khổ cực này.
Phù...
Triệu Ngọc bình tĩnh lại, chuyện đầu tiên là xem xét giao diện hệ thống của mình một lần.
Tuy đã qua một ngày nhưng ba chữ to “Khôn Cấn - Ly” kia vẫn vững vàng chiếm lấy khu vực gieo quẻ như cũ.
Không biết vì sao, bây giờ quay lại nhìn kĩ ba chữ kia, Triệu Ngọc đột nhiên cảm nhận được sự hung dữ ẩn chứa trong đó.
Chậc chậc...
Chuyện gì thế này?
Hắn phát giác được có gì không ổn sao?
Đúng thế...
Triệu Ngọc trầm tư một phen, nhanh chóng hiểu ra đáp án. Đúng thế, sở dĩ hắn cảm thấy quẻ văn hung dữ là vì hắn đang lo lắng trong vụ án đội thăm dò mất tích này sẽ có kết quả không tốt nào đó!
Quẻ Khôn vừa ra, chắc chắn có người chết!
Đây là kinh nghiệm mà Triệu Ngọc tổng kết được sau một thời gian dài, cho nên, theo thời gian trôi qua, hắn ngày càng lo lắng cho sự an nguy của những thành viên của đội thăm dò.
Mình đã hứa với Sở trưởng Tiêu rồi, rằng sẽ dùng hết sức mình để giải cứu con tin, giải cứu anh rể Chử Bằng ra, nhưng mà... Vụ án trước mắt rõ ràng không đơn giản như trong tưởng tượng của mình.
Tối hôm qua, trời tối đen đêm lạnh lẽo, Triệu Ngọc không có cách nào thăm dò tình hình bên ngoài căn cứ, đành phải kiểm tra từng phòng của mỗi một đội viên đội thăm dò một lượt.
Quả thật đúng như trong báo cáo miêu tả, trừ việc không thấy người đâu nữa, mọi thứ trong phòng đều bình thường, thật sự cứ như là tan biến vào khoảng không vậy.
Nhiều người như vậy, rốt cuộc đã đi đâu rồi?
Ưm...
Triệu Ngọc chui ra khỏi túi ngủ, vươn vai rồi không quan tâm việc ăn uống rửa mặt, cứ thế mặc áo lông vào, đi ra bên ngoài để thăm dò hiện trường.
Cao nguyên buổi sớm, gió lạnh khiếp người.
Triệu Ngọc dạo qua một vòng, phát hiện trên mặt đất đúng là chỉ có cát đá cứng cáp, ở trên địa hình như thế này đúng là rất khó lưu lại dấu vết gì.
Ở trên đường, hắn tìm được một vài vết tích do lốp xe áp xuống, nhưng những dấu vết này không quá rõ ràng, không thể lấy làm bằng chứng.
Huống chi, từ sau khi xảy ra chuyện, có rất nhiều chiếc xe đã đi qua nơi này, đội thăm dò cũng có xe của mình, cho nên nếu chỉ tìm kiếm người mất tích dựa trên dấu vết của bánh xe thì khả năng tìm được vô cùng bé nhỏ.
Trong lúc đó, Triệu Ngọc thử sử dụng máy nhận biết dấu chân của mình nhưng cuối cùng vẫn lấy thất bại mà chấm dứt.
“Chắc chắn có xe mà!” Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc vùi đầu kiểm tra dấu vết thì vị nữ quan quân Talstein tên là Arnal kia bỗng nhiên xuất hiện, bà ta vừa nở nụ cười thân thiện tươi rói của mình, vừa nói với Triệu Ngọc: “Thần thám Trung Quốc, cậu dậy sớm quá nhỉ! Tối hôm qua ngủ thế nào?”
“Tệ lắm.” Triệu Ngọc lên tiếng trả lời, ngẩng đầu hỏi: “Vừa rồi bà nói gì? Xe gì vậy?”
“Tôi nói là nếu phần tử không hợp pháp muốn bắt mười hai người đi thì chắc chắn phải có phương tiện giao thông thích hợp!” Arnal nói: “Chỉ tiếc, hiện tại chúng ta không có cách nào phán đoán xem xe của bọn họ tới từ đâu và đi về nơi nào!”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc chú ý tới trong tay Arnal cầm một tập tài liệu.
“Đây là nhật ký của đội thăm dò trong thời gian làm việc và một số tài liệu khác nữa.” Arnal nhanh chóng giải thích: “Tôi lo vụ án mất tích này còn có nguyên nhân khác!”
“Đúng, tôi cũng có nghĩ tới khả năng này.” Triệu Ngọc nói: “Có lẽ tôi nói như vậy không quá lễ phép, nhưng nếu được ăn ngay nói thật thì tôi cho rằng mọi người nên điều tra thêm về hai nhân viên cảnh sát người Talstein kia.”
“Vụ án bắt cóc xảy ra một cách gọn gàng lưu loát như vậy, có khả năng rất lớn là do nội ứng ngoại hợp!”
“Tôi cũng từng nghĩ tới khả năng này.” Arnal thẳng thắn nói: “Tôi đã phái người đi thăm dò rồi, nhưng mà... Tôi cũng ăn ngay nói thật, hai người kia được điều qua từ bộ phận biên phòng, đều là những đồng nghiệp có tư tưởng vững vàng đáng tin cậy.”
“Vợ con của bọn họ đều đang sinh sống tại Tashenbian (thủ đô Talstein), tôi tin rằng bọn họ sẽ không dễ dàng phản bội!”
“Có điều...” Arnal vẫn nở nụ cười ngọt ngào nói: “Tôi ăn ngay nói thật một lần, tôi cũng cho rằng, trong số các con tin có thể có người nào đó lòng dạ bất chính.”
“Cho nên, tôi mới lấy nhật ký làm việc của bọn họ tới!”
“Không thể nào? Có phải bà cho rằng bọn họ thăm dò địa chất và đào được bảo tàng gì đó, sau đó...” Triệu Ngọc lắc đầu: “Sức tưởng tượng của bà cũng quá phong phú rồi đấy nhỉ?”
“Tôi cũng hy vọng là sức tưởng tượng của tôi quá phong phú!” Arnal bĩu môi nói: “Bởi vì nếu tôi đoán đúng thì mười hai người kia đúng là lành ít dữ nhiều!”
Nghe nói như thế, trái tim Triệu Ngọc lỡ một nhịp, cái loại cảm giác u ám không rõ kia lại lượn lờ dâng lên.
“Như vậy...” Triệu Ngọc chỉ vào những tài liệu đó: “Bà có phát hiện được gì không?”
“Tôi vẫn chưa đọc đâu!” Arnal thản nhiên nói: “Hơn nữa, trình độ tiếng Trung của tôi có hơi yếu, chắc là phải để cho trợ thủ của tôi đọc!”
“Đúng rồi.” Bỗng nhiên, Arnal nhớ tới chuyện gì, vội vàng chỉ vào trong doanh địa và nói: “Chắc cậu còn chưa ăn cơm sáng đúng không? Tới đây, đi ăn thịt dê mà chúng tôi tự tay bắt được đi, chắc chắn cậu sẽ thích!”
“Wow!” Triệu Ngọc nhếch miệng: “Mới sáng tinh mơ mà ăn thịt dê không ngán à?”
“Không sao cả, còn có canh thịt dê và bánh bao trắng nữa!”
“Ừm, vậy cũng được...” Nói xong, hai người cùng nhau đi về phía doanh địa, Triệu Ngọc lại không nhịn được nói: “Có chuyện này, tôi phải nhắc nhở bà một chút, nếu như đúng là do nội gián làm thì có khả năng sẽ giở trò nào đó trong đồ ăn và nước uống, lần trước, tôi đã xử lý vụ án tương tự như vậy rồi!”
“Chuyện này thì không cần lo.” Arnal nói: “Ngày hôm qua, sếp Lục đã phái người xét nghiệm rồi, thức ăn và nước uống đều không thành vấn đề!”
“À, còn có chuyện này nữa...” Triệu Ngọc lại nói: “Vật phẩm cá nhân của tất cả những người mất tích đã được kiểm tra chưa? Nhất là di động và máy tính của bọn họ, trên đó có gì khác thường không?”
“Chúng tôi đều kiểm tra hết rồi.” Arnal trả lời: “Chúng tôi điều tra cả số điện thoại, bưu kiện gửi đi và lịch sử tin nhắn của từng người, tất cả mọi thứ đều không có vấn đề gì!”
“Theo tôi thì hy vọng lớn nhất bây giờ là phía quân đội có thể có phát hiện gì đó! Đương nhiên...” Bà ta chỉ vào tài liệu trong tay mình: “Còn có mớ nhật ký làm việc này nữa!”
...
Hai mươi phút sau, một bát canh thịt dê nóng hôi hổi xuống bụng, khiến Triệu Ngọc cảm thấy rất là thoải mái. Khí lạnh chôn trong lòng trước đó dường như cũng bị đuổi ra ngoài hơn nửa.
“Cảnh sát Triệu à, đây là bản đồ mà cậu cần, cậu xem thế nào!” Lúc này, Arnal trải một tấm bản đồ khổng lồ ra trước mặt Triệu Ngọc, giới thiệu: “Chỗ này là căn cứ của đội thăm dò, lấy chỗ này làm trung tâm khuếch ra phía ngoài, trong đường kính một trăm cây số, tổng cộng có bốn mươi sáu thôn trang, năm thành phố nhỏ và hai thành phố lớn.”
“Bây giờ quân đội của chúng tôi đang mạnh mẽ lục soát những thôn trang và thành phố nhỏ này, còn hai thành phố lớn thì giao cho phía cảnh sát xử lý.”
“Nhưng mà tôi xin ăn ngay nói thật.” Arnal lắc đầu nói: “Nếu tôi là kẻ bắt cóc, chắc chắn tôi sẽ không trốn ở những chỗ thế này đâu!”
“Hoặc là đi xa hơn, hoặc là tìm một sơn động kín đáo, giấu người vào trong động, như vậy mới là thỏa đáng nhất!”
“Không phải tôi nói quá lên đâu, trên cao nguyên Tovuz chí ít có không dưới một trăm nghìn sơn động!”
“Ừm... hai thành phố lớn này... ừm...” Triệu Ngọc nghiêm túc nhìn bản đồ, hỏi: “Thành phố bên trái hình như đã thành lãnh thổ của một nước đúng không nhỉ?”
“Đúng.” Arnal gật đầu trả lời: “Bên ngoài lãnh thổ một nước chính là Vaqueria, một khu vực chưa thuộc quyền sở hữu, là quốc gia lại không phải quốc gia!”
“A... Hóa ra là Vaqueria!” Triệu Ngọc bừng tỉnh hiểu ra: “Thảo nào tôi nhìn mấy chữ cái tiếng Anh đó cứ có cảm giác quen mắt thế nào ấy! Ài...”
Không biết là nghĩ tới chuyện gì, vừa nghe thấy cái tên Vaqueria này, Triệu Ngọc giống như bị thứ gì đó chạm vào một cái vậy...
Nhưng mà ngay sau đó, Lục Khải Toàn bỗng nhiên bước nhanh vào từ bên ngoài, vừa vào nhà đã vội gõ cửa phòng, nói với Triệu Ngọc và Arnal: “Mau, hai người mau chuẩn bị đi, máy bay trực thăng sẽ đến ngay bây giờ đấy! Có biến động mới...”
ĂN NGAY NÓI THẬT
Vào buổi sáng sớm hơn sáu giờ đồng hồ, Triệu Ngọc tỉnh lại từ trong túi ngủ.
Giấc ngủ của đêm nay có thể dùng chữ “thảm” để hình dung.
Quá lạnh!
Cho dù có phòng che chở, lại có túi ngủ làm ấm người, nhưng vẫn khiến Triệu Ngọc cảm thấy cả người lạnh lẽo!
Thật ra, nhiệt độ bên ngoài còn chưa tới mức dưới không độ, nhưng không biết thế nào mà Triệu Ngọc cảm thấy cả người vô cùng lạnh lẽo.
Giờ phút này, sáng sớm khi hắn tỉnh lại, nhìn qua cửa sổ giăng đầy hơi nước bên ngoài, cuối cùng mới hiểu ra cái lạnh của mình tới từ đâu!
Hóa ra, cảm giác lạnh lẽo này không phải là cảm thụ của cơ thể mà phát ra từ trong nội tâm.
Khi hắn nhìn ra hoang mạc ngoài cửa sổ mờ mịt, cảm giác cô độc và tịch mịch cũng bị phóng đại vô hạn, khiến đáy lòng hắn nảy lên sự lạnh lẽo...
Giờ phút này, Biện Đông ngủ cùng phòng với Triệu Ngọc vẫn đang ngáy ngủ, co rúm trong túi ngủ của cậu ta. Bản thân chàng trai này không phải nhân viên chuyên phụ trách bên ngoài, bình thường rất ít khi phải chịu loại khổ cực này.
Phù...
Triệu Ngọc bình tĩnh lại, chuyện đầu tiên là xem xét giao diện hệ thống của mình một lần.
Tuy đã qua một ngày nhưng ba chữ to “Khôn Cấn - Ly” kia vẫn vững vàng chiếm lấy khu vực gieo quẻ như cũ.
Không biết vì sao, bây giờ quay lại nhìn kĩ ba chữ kia, Triệu Ngọc đột nhiên cảm nhận được sự hung dữ ẩn chứa trong đó.
Chậc chậc...
Chuyện gì thế này?
Hắn phát giác được có gì không ổn sao?
Đúng thế...
Triệu Ngọc trầm tư một phen, nhanh chóng hiểu ra đáp án. Đúng thế, sở dĩ hắn cảm thấy quẻ văn hung dữ là vì hắn đang lo lắng trong vụ án đội thăm dò mất tích này sẽ có kết quả không tốt nào đó!
Quẻ Khôn vừa ra, chắc chắn có người chết!
Đây là kinh nghiệm mà Triệu Ngọc tổng kết được sau một thời gian dài, cho nên, theo thời gian trôi qua, hắn ngày càng lo lắng cho sự an nguy của những thành viên của đội thăm dò.
Mình đã hứa với Sở trưởng Tiêu rồi, rằng sẽ dùng hết sức mình để giải cứu con tin, giải cứu anh rể Chử Bằng ra, nhưng mà... Vụ án trước mắt rõ ràng không đơn giản như trong tưởng tượng của mình.
Tối hôm qua, trời tối đen đêm lạnh lẽo, Triệu Ngọc không có cách nào thăm dò tình hình bên ngoài căn cứ, đành phải kiểm tra từng phòng của mỗi một đội viên đội thăm dò một lượt.
Quả thật đúng như trong báo cáo miêu tả, trừ việc không thấy người đâu nữa, mọi thứ trong phòng đều bình thường, thật sự cứ như là tan biến vào khoảng không vậy.
Nhiều người như vậy, rốt cuộc đã đi đâu rồi?
Ưm...
Triệu Ngọc chui ra khỏi túi ngủ, vươn vai rồi không quan tâm việc ăn uống rửa mặt, cứ thế mặc áo lông vào, đi ra bên ngoài để thăm dò hiện trường.
Cao nguyên buổi sớm, gió lạnh khiếp người.
Triệu Ngọc dạo qua một vòng, phát hiện trên mặt đất đúng là chỉ có cát đá cứng cáp, ở trên địa hình như thế này đúng là rất khó lưu lại dấu vết gì.
Ở trên đường, hắn tìm được một vài vết tích do lốp xe áp xuống, nhưng những dấu vết này không quá rõ ràng, không thể lấy làm bằng chứng.
Huống chi, từ sau khi xảy ra chuyện, có rất nhiều chiếc xe đã đi qua nơi này, đội thăm dò cũng có xe của mình, cho nên nếu chỉ tìm kiếm người mất tích dựa trên dấu vết của bánh xe thì khả năng tìm được vô cùng bé nhỏ.
Trong lúc đó, Triệu Ngọc thử sử dụng máy nhận biết dấu chân của mình nhưng cuối cùng vẫn lấy thất bại mà chấm dứt.
“Chắc chắn có xe mà!” Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc vùi đầu kiểm tra dấu vết thì vị nữ quan quân Talstein tên là Arnal kia bỗng nhiên xuất hiện, bà ta vừa nở nụ cười thân thiện tươi rói của mình, vừa nói với Triệu Ngọc: “Thần thám Trung Quốc, cậu dậy sớm quá nhỉ! Tối hôm qua ngủ thế nào?”
“Tệ lắm.” Triệu Ngọc lên tiếng trả lời, ngẩng đầu hỏi: “Vừa rồi bà nói gì? Xe gì vậy?”
“Tôi nói là nếu phần tử không hợp pháp muốn bắt mười hai người đi thì chắc chắn phải có phương tiện giao thông thích hợp!” Arnal nói: “Chỉ tiếc, hiện tại chúng ta không có cách nào phán đoán xem xe của bọn họ tới từ đâu và đi về nơi nào!”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc chú ý tới trong tay Arnal cầm một tập tài liệu.
“Đây là nhật ký của đội thăm dò trong thời gian làm việc và một số tài liệu khác nữa.” Arnal nhanh chóng giải thích: “Tôi lo vụ án mất tích này còn có nguyên nhân khác!”
“Đúng, tôi cũng có nghĩ tới khả năng này.” Triệu Ngọc nói: “Có lẽ tôi nói như vậy không quá lễ phép, nhưng nếu được ăn ngay nói thật thì tôi cho rằng mọi người nên điều tra thêm về hai nhân viên cảnh sát người Talstein kia.”
“Vụ án bắt cóc xảy ra một cách gọn gàng lưu loát như vậy, có khả năng rất lớn là do nội ứng ngoại hợp!”
“Tôi cũng từng nghĩ tới khả năng này.” Arnal thẳng thắn nói: “Tôi đã phái người đi thăm dò rồi, nhưng mà... Tôi cũng ăn ngay nói thật, hai người kia được điều qua từ bộ phận biên phòng, đều là những đồng nghiệp có tư tưởng vững vàng đáng tin cậy.”
“Vợ con của bọn họ đều đang sinh sống tại Tashenbian (thủ đô Talstein), tôi tin rằng bọn họ sẽ không dễ dàng phản bội!”
“Có điều...” Arnal vẫn nở nụ cười ngọt ngào nói: “Tôi ăn ngay nói thật một lần, tôi cũng cho rằng, trong số các con tin có thể có người nào đó lòng dạ bất chính.”
“Cho nên, tôi mới lấy nhật ký làm việc của bọn họ tới!”
“Không thể nào? Có phải bà cho rằng bọn họ thăm dò địa chất và đào được bảo tàng gì đó, sau đó...” Triệu Ngọc lắc đầu: “Sức tưởng tượng của bà cũng quá phong phú rồi đấy nhỉ?”
“Tôi cũng hy vọng là sức tưởng tượng của tôi quá phong phú!” Arnal bĩu môi nói: “Bởi vì nếu tôi đoán đúng thì mười hai người kia đúng là lành ít dữ nhiều!”
Nghe nói như thế, trái tim Triệu Ngọc lỡ một nhịp, cái loại cảm giác u ám không rõ kia lại lượn lờ dâng lên.
“Như vậy...” Triệu Ngọc chỉ vào những tài liệu đó: “Bà có phát hiện được gì không?”
“Tôi vẫn chưa đọc đâu!” Arnal thản nhiên nói: “Hơn nữa, trình độ tiếng Trung của tôi có hơi yếu, chắc là phải để cho trợ thủ của tôi đọc!”
“Đúng rồi.” Bỗng nhiên, Arnal nhớ tới chuyện gì, vội vàng chỉ vào trong doanh địa và nói: “Chắc cậu còn chưa ăn cơm sáng đúng không? Tới đây, đi ăn thịt dê mà chúng tôi tự tay bắt được đi, chắc chắn cậu sẽ thích!”
“Wow!” Triệu Ngọc nhếch miệng: “Mới sáng tinh mơ mà ăn thịt dê không ngán à?”
“Không sao cả, còn có canh thịt dê và bánh bao trắng nữa!”
“Ừm, vậy cũng được...” Nói xong, hai người cùng nhau đi về phía doanh địa, Triệu Ngọc lại không nhịn được nói: “Có chuyện này, tôi phải nhắc nhở bà một chút, nếu như đúng là do nội gián làm thì có khả năng sẽ giở trò nào đó trong đồ ăn và nước uống, lần trước, tôi đã xử lý vụ án tương tự như vậy rồi!”
“Chuyện này thì không cần lo.” Arnal nói: “Ngày hôm qua, sếp Lục đã phái người xét nghiệm rồi, thức ăn và nước uống đều không thành vấn đề!”
“À, còn có chuyện này nữa...” Triệu Ngọc lại nói: “Vật phẩm cá nhân của tất cả những người mất tích đã được kiểm tra chưa? Nhất là di động và máy tính của bọn họ, trên đó có gì khác thường không?”
“Chúng tôi đều kiểm tra hết rồi.” Arnal trả lời: “Chúng tôi điều tra cả số điện thoại, bưu kiện gửi đi và lịch sử tin nhắn của từng người, tất cả mọi thứ đều không có vấn đề gì!”
“Theo tôi thì hy vọng lớn nhất bây giờ là phía quân đội có thể có phát hiện gì đó! Đương nhiên...” Bà ta chỉ vào tài liệu trong tay mình: “Còn có mớ nhật ký làm việc này nữa!”
...
Hai mươi phút sau, một bát canh thịt dê nóng hôi hổi xuống bụng, khiến Triệu Ngọc cảm thấy rất là thoải mái. Khí lạnh chôn trong lòng trước đó dường như cũng bị đuổi ra ngoài hơn nửa.
“Cảnh sát Triệu à, đây là bản đồ mà cậu cần, cậu xem thế nào!” Lúc này, Arnal trải một tấm bản đồ khổng lồ ra trước mặt Triệu Ngọc, giới thiệu: “Chỗ này là căn cứ của đội thăm dò, lấy chỗ này làm trung tâm khuếch ra phía ngoài, trong đường kính một trăm cây số, tổng cộng có bốn mươi sáu thôn trang, năm thành phố nhỏ và hai thành phố lớn.”
“Bây giờ quân đội của chúng tôi đang mạnh mẽ lục soát những thôn trang và thành phố nhỏ này, còn hai thành phố lớn thì giao cho phía cảnh sát xử lý.”
“Nhưng mà tôi xin ăn ngay nói thật.” Arnal lắc đầu nói: “Nếu tôi là kẻ bắt cóc, chắc chắn tôi sẽ không trốn ở những chỗ thế này đâu!”
“Hoặc là đi xa hơn, hoặc là tìm một sơn động kín đáo, giấu người vào trong động, như vậy mới là thỏa đáng nhất!”
“Không phải tôi nói quá lên đâu, trên cao nguyên Tovuz chí ít có không dưới một trăm nghìn sơn động!”
“Ừm... hai thành phố lớn này... ừm...” Triệu Ngọc nghiêm túc nhìn bản đồ, hỏi: “Thành phố bên trái hình như đã thành lãnh thổ của một nước đúng không nhỉ?”
“Đúng.” Arnal gật đầu trả lời: “Bên ngoài lãnh thổ một nước chính là Vaqueria, một khu vực chưa thuộc quyền sở hữu, là quốc gia lại không phải quốc gia!”
“A... Hóa ra là Vaqueria!” Triệu Ngọc bừng tỉnh hiểu ra: “Thảo nào tôi nhìn mấy chữ cái tiếng Anh đó cứ có cảm giác quen mắt thế nào ấy! Ài...”
Không biết là nghĩ tới chuyện gì, vừa nghe thấy cái tên Vaqueria này, Triệu Ngọc giống như bị thứ gì đó chạm vào một cái vậy...
Nhưng mà ngay sau đó, Lục Khải Toàn bỗng nhiên bước nhanh vào từ bên ngoài, vừa vào nhà đã vội gõ cửa phòng, nói với Triệu Ngọc và Arnal: “Mau, hai người mau chuẩn bị đi, máy bay trực thăng sẽ đến ngay bây giờ đấy! Có biến động mới...”