Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1447
Chương 1447 : Chương 1447
BỐC HƠI KHỎI THẾ GIAN
“Yêu hận vốn chỉ trong nháy mắt, nâng chén đối nguyệt, tình tựa trời cao...”
Một ca khúc quen thuộc vang lên trong chiếc ô tô Suv xóc nảy. Không biết là bởi vì xóc nảy quá mạnh hay là tín hiệu không tốt mà ca khúc không ngừng rung rung đứt quãng.
Nhưng Triệu Ngọc vẫn cảm thấy rất là mới mẻ. Bởi vì chiếc ô tô này đang chạy trên cao nguyên Talstein mờ mịt, hắn đã cách xa Tổ quốc của mình mấy nghìn cây số.
Nhưng mà ở đây lại có thể dễ dàng thấy các đặc điểm của Trung Quốc, khiến hắn cảm thấy như còn đang ở trong nước.
Ô tô thuộc kiểu Suv đời cũ, ca khúc trong radio cũng rất quen thuộc, là “Tân quý phi túy tửu” nguyên nước nguyên vị, thậm chí không phiên dịch thành tiếng nước ngoài.
Trừ điều đó ra, trong miệng người lái xe đang ra ngậm thuốc lá Hồng Tháp Sơn, trên người mặc quần áo hãng Bosideng, hoàn toàn không có cảm giác như đang ở nước ngoài.
Nơi đây chỉ có thôn trang cao nguyên và vài biển báo giao thông thỉnh thoảng xuất hiện hai bên đường quốc lộ mới khiến hắn có cảm giác như đang ở nước khác...
Bên ngoài của sổ xe, gió lạnh rít gào, sự chênh lệch nhiệt độ khủng khiếp trong ngày khiến cánh cửa kính xe bị phủ một lớp hơi nước.
Triệu Ngọc ngồi trên ghế sau, lau lớp hơi nước kia đi, chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy bên ngoài toàn là vùng hoang dã, trống trải mênh mông vô bờ, có những nơi còn có hoa cỏ màu xanh và vài bầy trâu bò, nhưng đa số vẫn là cảnh tượng hoang vắng, không có một ngọn cỏ nào.
“Ha ha ha, tôi ngưỡng mộ danh tiếng của anh đã lâu rồi!” Lúc này, một chàng trai ngồi trên ghế lái phụ mở miệng nói với Triệu Ngọc: “Quê nhà của tôi ở Tấn An, tôi nghe kể vụ án thi thể nữ không đầu từ nhỏ nên thuộc nằm lòng, ấn tượng rất sâu sắc!”
“Thật không ngờ, vụ án khó đến tận trời như vậy mà lại bị anh phá được, không hổ là người quét sạch những vụ án chưa giải quyết, nếu có cơ hội...” Chàng trai đó nói với vẻ mặt thành khẩn: “Anh có thể kể chi tiết cho tôi được nghe không? Tuy tôi đã từng đọc hồ sơ về vụ án rồi, nhưng tôi cảm thấy quá trình phá án thật sự chắc chắn còn chấn động lòng người hơn nhiều đúng không?”
Chàng trai này tên là Biện Đông, là trợ thủ mà phòng Đặc Cần đặc biệt phái tới cho Triệu Ngọc.
Người này là thành viên hậu cần của phòng Đặc Cần đang đóng quân tại Talstein, không phải đặc công chính thức. Nhưng cậu ta đã sống ở Talstein nhiều năm, nắm rõ tình hình ở nơi này như lòng bàn tay.
“Ừm, đợi khi nào có cơ hội đi!” Triệu Ngọc có lệ một câu, hỏi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ cậu nói cho tôi nghe, sau khi vụ án mất tích xảy ra, phía Talstein có phản ứng gì?”
“Được, được...” Chàng trai đó đưa qua cho Triệu Ngọc một điếu thuốc, thấy Triệu Ngọc không lấy nên tự mình châm một điếu, nói: “Quan hệ giữa hai nước chặt chẽ, xảy ra chuyện lớn như vậy, phía lãnh đạo của Talstein đương nhiên rất coi trọng, bọn họ đã phái quân đội đến vùng núi gần chỗ đội thăm dò mất tích để tiến hành lục soát rồi.”
“Có điều...” Biện Đông không quá xem trọng, nói: “Anh cũng biết đấy, cao nguyên Tovuz gần như chiếm một phần ba diện tích lãnh thổ của Talstein, trong đó có rất nhiều khu vực không có người sinh sống và vùng núi, địa hình phức tạp, hoang tàn vắng vẻ.”
“Cho nên, chúng ta có thể tưởng tượng được độ khó của công tác lục soát! Anh biết không?” Biện Đông say mê rít một hơi thuốc lá, nói: “Cả Talstein này chỉ có hai mươi lăm chiếc máy bay trực thăng dân dụng, trong đó có mười chiếc đã quá hạn, không thể cất cánh được nữa!”
“Vậy à...”
Ngoài miệng Triệu Ngọc phụ họa, trong lòng lại thầm nghĩ, nếu chuyện đội thăm dò mất tích thật sự liên quan tới phần tử khủng bố thì nếu chỉ dựa vào việc lục soát chắc chắn rất khó có hiệu quả.
“Tuy không biết có bao nhiêu chiếc quân dụng, nhưng tôi nghe thấy ý kiến của bọn họ thì...” Biện Đông lại nói: “Chắc là đã phái đi hỗ trợ hết rồi!”
“Bọn họ thật sự sợ hãi khi đối mặt với chuyện này!” Biện Đông nói: “Trong mười hai người đó, có hai phần ba là người Trung Quốc chúng ta, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì không ai gánh nổi trách nhiệm!”
“Bây giờ cả nước lại đang tiến hành cuộc tổng tuyển cử, là thời điểm mẫn cảm, đảng không cầm quyền và đám thuyết âm mưu kia thi nhau rục rịch, nếu không giải quyết êm thấm thì chuyện này sẽ thực sự trở thành kíp nổ, lúc đó càng không thể vãn hồi lại được!”
Nghe Biện Đông nói vậy, Triệu Ngọc yên lặng nhìn đồng hồ. Tính đến thời điểm này, hắn đã ra khỏi sân bay thủ đô Talstein và ngồi xe được hơn hai tiếng đồng hồ.
Bởi vì đường xá quá xa, tình hình giao thông quá kém, bọn họ vẫn phải ngồi xe ít nhất hơn năm tiếng nữa mới có thể đến nơi, bây giờ mặt trời sắp lặn, dù thế nào đi nữa, lúc tới căn cứ của đội thăm dò thì cũng là đêm khuya rồi.
Thật ra, nếu không phải vì sai giờ thì hiện giờ ở trong nước cũng là mười giờ tối rồi. Nếu là vụ án khác, Triệu Ngọc sẽ nghỉ ngơi một đêm ở thủ đô Talstein, đợi đến ngày hôm sau mới xuất phát.
Nhưng mà vụ án của đội thăm dò quá cấp bách nên Triệu Ngọc mới quyết định chạy suốt đêm.
Mới đầu, hắn còn xin máy bay trực thăng viện trợ, nhưng điều kiện của Talstein thật sự quá mức hữu hạn, không thể thỏa mãn yêu cầu của Triệu Ngọc, đành phải đi ô tô tới đây.
“Đúng rồi, cảnh sát Triệu.” Biện Đông lại nghĩ tới chuyện gì, nói với Triệu Ngọc với vẻ thần thần bí bí: “Sau khi gặp chuyện không may, tôi vẫn chưa đến hiện trường nhưng tôi có nghe các đồng nghiệp ở tuyến đầu nói rằng vụ án đội thăm dò mất tích lần này... hình như có gì đó bất thường!”
“Hửm? Bất thường?” Triệu Ngọc thấy bất ngờ, đây là lần đầu hắn nghe tới chuyện này.
“Đúng vậy!” Biện Đông nhỏ giọng nói: “Tuy đội thăm dò ít người nhưng vẫn có cảnh vệ, vũ trang, hầu như ai cũng có súng cả!”
“Hơn nữa, trong các nhân viên mất tích có bốn người chuyên môn phụ trách vấn đề an toàn. Hai người là binh lính ưu tú của bộ đội, hai người là nhân viên cảnh sát của bộ phận biên phòng Talstein.”
“Bốn người đều được tuyển chọn tinh tế tỉ mỉ, bọn họ thay phiên nhau canh gác mỗi ngày, bảo đảm sự an toàn của đội thăm dò!”
“Vậy à...” Biện Đông vừa nói như vậy, Triệu Ngọc lập tức hiểu ra vì sao lại có người cảm thấy vụ án mất tích này hơi quỷ dị.
“Anh xem.” Biện Đông tiếp tục nói: “Đội thăm dò ở trong những căn phòng đơn giản có thể di chuyển được, mười hai người đó vốn không ở cùng nhau, lại còn có người canh gác, nếu muốn bắt cóc mười hai người này chỉ trong một lần thì có vẻ không phải chuyện dễ dàng đúng không?”
“Bọn họ có di động, có điện thoại cố định, có thiết bị thông tin, một khi xảy ra sự cố, ít nhất cũng phải có thời gian báo cảnh sát chứ?” Biện Đông nói đến chỗ kích động, ngay cả động tác hút thuốc cũng rất mạnh mẽ: “Nhưng mà hiện trường thì sao? Anh có xem báo cáo hiện trường đúng không?” .
“Không có dấu vết đánh nhau, không có vết máu, không có cuộc điện thoại nào báo cảnh sát, không để lại thư cầu cứu hay bất kỳ manh mối gì khác, đồ vật riêng tư cũng không bị di chuyển gì, cho nên mấy đồng nghiệp của tôi có cảm giác...” Biện Đông mở to mắt nói: “Hình như là người của đội thăm dò đã tự rời khỏi căn cứ!”
Tình huống theo như lời Biện Đông nói, Triệu Ngọc đã sớm đọc rõ trên tư liệu rồi. Đêm hôm khuya khoắt, mười hai người ở trong căn cứ thăm dò tại nơi hoang vu, lặng yên không một tiếng động mà mất tích, đúng là khiến người ta không thể hiểu nổi.
Nếu như đúng thật là gặp phải bắt cóc vũ trang, ít nhất cũng nên có một chút dấu vết vùng vẫy mới hợp lý.
“Điều khó hiểu nhất là...” Biện Đông lại nói: “Thời tiết ngày hôm đó rất đẹp, nếu có ô tô tiến vào căn cứ của đội thăm dò thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết của lốp xe.”
“Có tận mười hai người đấy, ít nhất cũng phải có một chiếc xe ngựa, hoặc là là vài chiếc xe nhỏ chứ, nhưng vì sao... Tìm khắp cả căn cứ mà vẫn không thấy có dấu vết gì?”
“Mười hai người này, chắc không phải tự nhiên bốc hơi khỏi thế gian đấy chứ?”
BỐC HƠI KHỎI THẾ GIAN
“Yêu hận vốn chỉ trong nháy mắt, nâng chén đối nguyệt, tình tựa trời cao...”
Một ca khúc quen thuộc vang lên trong chiếc ô tô Suv xóc nảy. Không biết là bởi vì xóc nảy quá mạnh hay là tín hiệu không tốt mà ca khúc không ngừng rung rung đứt quãng.
Nhưng Triệu Ngọc vẫn cảm thấy rất là mới mẻ. Bởi vì chiếc ô tô này đang chạy trên cao nguyên Talstein mờ mịt, hắn đã cách xa Tổ quốc của mình mấy nghìn cây số.
Nhưng mà ở đây lại có thể dễ dàng thấy các đặc điểm của Trung Quốc, khiến hắn cảm thấy như còn đang ở trong nước.
Ô tô thuộc kiểu Suv đời cũ, ca khúc trong radio cũng rất quen thuộc, là “Tân quý phi túy tửu” nguyên nước nguyên vị, thậm chí không phiên dịch thành tiếng nước ngoài.
Trừ điều đó ra, trong miệng người lái xe đang ra ngậm thuốc lá Hồng Tháp Sơn, trên người mặc quần áo hãng Bosideng, hoàn toàn không có cảm giác như đang ở nước ngoài.
Nơi đây chỉ có thôn trang cao nguyên và vài biển báo giao thông thỉnh thoảng xuất hiện hai bên đường quốc lộ mới khiến hắn có cảm giác như đang ở nước khác...
Bên ngoài của sổ xe, gió lạnh rít gào, sự chênh lệch nhiệt độ khủng khiếp trong ngày khiến cánh cửa kính xe bị phủ một lớp hơi nước.
Triệu Ngọc ngồi trên ghế sau, lau lớp hơi nước kia đi, chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy bên ngoài toàn là vùng hoang dã, trống trải mênh mông vô bờ, có những nơi còn có hoa cỏ màu xanh và vài bầy trâu bò, nhưng đa số vẫn là cảnh tượng hoang vắng, không có một ngọn cỏ nào.
“Ha ha ha, tôi ngưỡng mộ danh tiếng của anh đã lâu rồi!” Lúc này, một chàng trai ngồi trên ghế lái phụ mở miệng nói với Triệu Ngọc: “Quê nhà của tôi ở Tấn An, tôi nghe kể vụ án thi thể nữ không đầu từ nhỏ nên thuộc nằm lòng, ấn tượng rất sâu sắc!”
“Thật không ngờ, vụ án khó đến tận trời như vậy mà lại bị anh phá được, không hổ là người quét sạch những vụ án chưa giải quyết, nếu có cơ hội...” Chàng trai đó nói với vẻ mặt thành khẩn: “Anh có thể kể chi tiết cho tôi được nghe không? Tuy tôi đã từng đọc hồ sơ về vụ án rồi, nhưng tôi cảm thấy quá trình phá án thật sự chắc chắn còn chấn động lòng người hơn nhiều đúng không?”
Chàng trai này tên là Biện Đông, là trợ thủ mà phòng Đặc Cần đặc biệt phái tới cho Triệu Ngọc.
Người này là thành viên hậu cần của phòng Đặc Cần đang đóng quân tại Talstein, không phải đặc công chính thức. Nhưng cậu ta đã sống ở Talstein nhiều năm, nắm rõ tình hình ở nơi này như lòng bàn tay.
“Ừm, đợi khi nào có cơ hội đi!” Triệu Ngọc có lệ một câu, hỏi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ cậu nói cho tôi nghe, sau khi vụ án mất tích xảy ra, phía Talstein có phản ứng gì?”
“Được, được...” Chàng trai đó đưa qua cho Triệu Ngọc một điếu thuốc, thấy Triệu Ngọc không lấy nên tự mình châm một điếu, nói: “Quan hệ giữa hai nước chặt chẽ, xảy ra chuyện lớn như vậy, phía lãnh đạo của Talstein đương nhiên rất coi trọng, bọn họ đã phái quân đội đến vùng núi gần chỗ đội thăm dò mất tích để tiến hành lục soát rồi.”
“Có điều...” Biện Đông không quá xem trọng, nói: “Anh cũng biết đấy, cao nguyên Tovuz gần như chiếm một phần ba diện tích lãnh thổ của Talstein, trong đó có rất nhiều khu vực không có người sinh sống và vùng núi, địa hình phức tạp, hoang tàn vắng vẻ.”
“Cho nên, chúng ta có thể tưởng tượng được độ khó của công tác lục soát! Anh biết không?” Biện Đông say mê rít một hơi thuốc lá, nói: “Cả Talstein này chỉ có hai mươi lăm chiếc máy bay trực thăng dân dụng, trong đó có mười chiếc đã quá hạn, không thể cất cánh được nữa!”
“Vậy à...”
Ngoài miệng Triệu Ngọc phụ họa, trong lòng lại thầm nghĩ, nếu chuyện đội thăm dò mất tích thật sự liên quan tới phần tử khủng bố thì nếu chỉ dựa vào việc lục soát chắc chắn rất khó có hiệu quả.
“Tuy không biết có bao nhiêu chiếc quân dụng, nhưng tôi nghe thấy ý kiến của bọn họ thì...” Biện Đông lại nói: “Chắc là đã phái đi hỗ trợ hết rồi!”
“Bọn họ thật sự sợ hãi khi đối mặt với chuyện này!” Biện Đông nói: “Trong mười hai người đó, có hai phần ba là người Trung Quốc chúng ta, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì không ai gánh nổi trách nhiệm!”
“Bây giờ cả nước lại đang tiến hành cuộc tổng tuyển cử, là thời điểm mẫn cảm, đảng không cầm quyền và đám thuyết âm mưu kia thi nhau rục rịch, nếu không giải quyết êm thấm thì chuyện này sẽ thực sự trở thành kíp nổ, lúc đó càng không thể vãn hồi lại được!”
Nghe Biện Đông nói vậy, Triệu Ngọc yên lặng nhìn đồng hồ. Tính đến thời điểm này, hắn đã ra khỏi sân bay thủ đô Talstein và ngồi xe được hơn hai tiếng đồng hồ.
Bởi vì đường xá quá xa, tình hình giao thông quá kém, bọn họ vẫn phải ngồi xe ít nhất hơn năm tiếng nữa mới có thể đến nơi, bây giờ mặt trời sắp lặn, dù thế nào đi nữa, lúc tới căn cứ của đội thăm dò thì cũng là đêm khuya rồi.
Thật ra, nếu không phải vì sai giờ thì hiện giờ ở trong nước cũng là mười giờ tối rồi. Nếu là vụ án khác, Triệu Ngọc sẽ nghỉ ngơi một đêm ở thủ đô Talstein, đợi đến ngày hôm sau mới xuất phát.
Nhưng mà vụ án của đội thăm dò quá cấp bách nên Triệu Ngọc mới quyết định chạy suốt đêm.
Mới đầu, hắn còn xin máy bay trực thăng viện trợ, nhưng điều kiện của Talstein thật sự quá mức hữu hạn, không thể thỏa mãn yêu cầu của Triệu Ngọc, đành phải đi ô tô tới đây.
“Đúng rồi, cảnh sát Triệu.” Biện Đông lại nghĩ tới chuyện gì, nói với Triệu Ngọc với vẻ thần thần bí bí: “Sau khi gặp chuyện không may, tôi vẫn chưa đến hiện trường nhưng tôi có nghe các đồng nghiệp ở tuyến đầu nói rằng vụ án đội thăm dò mất tích lần này... hình như có gì đó bất thường!”
“Hửm? Bất thường?” Triệu Ngọc thấy bất ngờ, đây là lần đầu hắn nghe tới chuyện này.
“Đúng vậy!” Biện Đông nhỏ giọng nói: “Tuy đội thăm dò ít người nhưng vẫn có cảnh vệ, vũ trang, hầu như ai cũng có súng cả!”
“Hơn nữa, trong các nhân viên mất tích có bốn người chuyên môn phụ trách vấn đề an toàn. Hai người là binh lính ưu tú của bộ đội, hai người là nhân viên cảnh sát của bộ phận biên phòng Talstein.”
“Bốn người đều được tuyển chọn tinh tế tỉ mỉ, bọn họ thay phiên nhau canh gác mỗi ngày, bảo đảm sự an toàn của đội thăm dò!”
“Vậy à...” Biện Đông vừa nói như vậy, Triệu Ngọc lập tức hiểu ra vì sao lại có người cảm thấy vụ án mất tích này hơi quỷ dị.
“Anh xem.” Biện Đông tiếp tục nói: “Đội thăm dò ở trong những căn phòng đơn giản có thể di chuyển được, mười hai người đó vốn không ở cùng nhau, lại còn có người canh gác, nếu muốn bắt cóc mười hai người này chỉ trong một lần thì có vẻ không phải chuyện dễ dàng đúng không?”
“Bọn họ có di động, có điện thoại cố định, có thiết bị thông tin, một khi xảy ra sự cố, ít nhất cũng phải có thời gian báo cảnh sát chứ?” Biện Đông nói đến chỗ kích động, ngay cả động tác hút thuốc cũng rất mạnh mẽ: “Nhưng mà hiện trường thì sao? Anh có xem báo cáo hiện trường đúng không?” .
“Không có dấu vết đánh nhau, không có vết máu, không có cuộc điện thoại nào báo cảnh sát, không để lại thư cầu cứu hay bất kỳ manh mối gì khác, đồ vật riêng tư cũng không bị di chuyển gì, cho nên mấy đồng nghiệp của tôi có cảm giác...” Biện Đông mở to mắt nói: “Hình như là người của đội thăm dò đã tự rời khỏi căn cứ!”
Tình huống theo như lời Biện Đông nói, Triệu Ngọc đã sớm đọc rõ trên tư liệu rồi. Đêm hôm khuya khoắt, mười hai người ở trong căn cứ thăm dò tại nơi hoang vu, lặng yên không một tiếng động mà mất tích, đúng là khiến người ta không thể hiểu nổi.
Nếu như đúng thật là gặp phải bắt cóc vũ trang, ít nhất cũng nên có một chút dấu vết vùng vẫy mới hợp lý.
“Điều khó hiểu nhất là...” Biện Đông lại nói: “Thời tiết ngày hôm đó rất đẹp, nếu có ô tô tiến vào căn cứ của đội thăm dò thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết của lốp xe.”
“Có tận mười hai người đấy, ít nhất cũng phải có một chiếc xe ngựa, hoặc là là vài chiếc xe nhỏ chứ, nhưng vì sao... Tìm khắp cả căn cứ mà vẫn không thấy có dấu vết gì?”
“Mười hai người này, chắc không phải tự nhiên bốc hơi khỏi thế gian đấy chứ?”
Bình luận facebook