Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1448
Chương 1448 : Chương 1448
VỤ ÁN MẤT TÍCH KHÔNG ĐƠN GIẢN
Đêm khuya một giờ rưỡi.
Cuối cùng đoàn người Triệu Ngọc cũng chạy tới căn cứ của đội thăm dò, nơi đó là một vùng hoang mạc, không có một ngọn cỏ. Nhiệm vụ của đội thăm dò địa chất là trợ giúp Talstein tìm kiếm tài nguyên khoáng sản trên vùng hoang mạc này.
Căn cứ được xây dựng ở kế bên một núi nham thạch khổng lồ, tuy khuất gió nhưng nhiệt độ không khí gần tới không độ vẫn khiến Triệu Ngọc cảm nhận được nỗi lạnh lẽo của mùa đông giá rét.
Trong lúc đi bộ, hơi thở của mọi người thở ra hóa thành sương trắng...
Dưới sự dẫn dắt của Biện Đông, Triệu Ngọc lập tức đi vào căn phòng giản dị của đội thăm dò, gặp quan chỉ huy của hai phía Trung - Tal.
Quan chỉ huy mà phía Trung phái tới tên là Lục Khải Toàn, ông ta còn là người phụ trách của phòng Đặc Cần tại khu vực Trung Á. Bởi vì lúc xảy ra chuyện, ông ta đang tới Kazakhstan tham gia cuộc họp nên mới đến sớm hơn Triệu Ngọc một ngày.
Hơn nữa, bởi vì cấp bậc khác nhau, Lục Khải Toàn đi thẳng từ thủ đô Talstein bằng máy bay trực thăng quân dụng nên tiết kiệm thời gian hơn Triệu Ngọc rất nhiều.
Điều khiến Triệu Ngọc bất ngờ là quan chỉ huy phía Talstein là một nữ quan quân khoảng chừng bốn mươi tuổi, tên là Arnal.
Người phụ nữ này có những đặc thù điển hình của phụ nữ Trung Á, dáng cao chân dài, thân thể cường tráng. Bà ta có lông mày dày và đậm, lông mi dài và mắt to, bề ngoài vô cùng xinh đẹp.
Tuy xuất thân từ quân đội nhưng nụ cười lại cho người ta cảm giác rất ngọt ngào.
“Vất vả cho cậu rồi, cảnh sát Triệu!” Lúc Triệu Ngọc đi vào phòng gặp mặt mọi người, Lục Khải Toàn là người đầu tiên bắt tay chào hỏi Triệu Ngọc: “Thật ra, lần trước lúc ở Phụng Bình chúng ta từng gặp mặt một lần rồi. Chẳng qua, lúc ấy tôi ngồi phía sau trưởng phòng...”
“Ừm...” Triệu Ngọc cố sức nhớ lại, có vẻ như cũng có chút ấn tượng, há miệng hỏi: “Hình như lần trước ông đeo mắt kính đúng không?”
“Đúng vậy.” Lục Khải Toàn gật đầu: “Không hổ là thần thám, trí nhớ tốt thật! Tuổi tôi cũng lớn rồi, mắt bị viễn thị, cho nên lúc đọc tài liệu, tôi cần phải đeo kính.”
“Lần đó, các vị lãnh đạo đều rất tán thưởng Triệu thần thám đấy!” Lục Khải Toàn khen tặng: “Văn võ song toàn, nhân tài giống như cậu đúng là hiếm thấy.”
“Lần này, cậu có thể tới giúp tôi đúng là tốt quá!”
“Qua đây, để tôi giới thiệu cho cậu nhé!” Vừa nói xong, Lục Khải Toàn chỉ và vị nữ quan quân xinh đẹp kia, nói: “Vị này là quan chỉ huy của phía Talstein - Arnal!”
Trong lúc nói chuyện, vị nữ quan quân kia chủ động vươn tay ra bắt tay Triệu Ngọc.
“Cửu ngưỡng đại danh.” Arnal mở miệng dùng tiếng Trung nói: “Cứ gọi tôi Arnal là được rồi! Trình độ điều tra phá án của Talstein chúng tôi thật sự hữu hạn, mong cảnh sát Triệu có thể chỉ bảo nhiều hơn!”
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo...”
Thật ra, đừng nhìn Triệu Ngọc biết ăn nói, nhưng đứng trước những việc giao tế quan trường này thì lại rất khó khăn, cho nên sau khi hàn huyên vài câu đơn giản với hai vị quan chỉ huy thì hắn đi thẳng vào chủ đề, bắt đầu tham thảo vụ án với bọn họ.
“Lúc ban ngày, chúng tôi đã kiểm tra tình hình xung quanh đội thăm dò một lượt rồi.” Lục Khải Toàn giới thiệu: “Không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào khả nghi cả.”
“Mặt đất nơi này rất cứng, khí hậu khô ráo, lại có gió thổi quanh năm, rất khó lưu giữ dấu vết của một chiếc xe, việc này rất bất lợi với việc điều tra của chúng ta!”
“Bây giờ, chúng ta chỉ có thể hoài nghi sơ bộ rằng có người thừa dịp đêm khuya mọi người ngủ say, khống chế và bắt cóc mười hai thành viên của đội thăm dò, sau đó dẫn bọn họ đi.”
“Nhưng mà...” Arnal chỉ bản đồ treo trên vách tường nói: “Bọn họ có khả năng trốn về phía bất kỳ hướng nào, diện tích của hoang mạc Tovuz rộng lớn, bốn phía thông nhau, nếu muốn tìm kiếm đúng là khó khăn chồng chất khó khăn.”
“Camera theo dõi thì sao?” Triệu Ngọc hỏi: “Đội thăm dò không có camera theo dõi à?”
“Không có.” Lục Khải Toàn trả lời: “Ở đây đều là phòng di động giản dị, bình thường vốn không cần lắp đặt camera.”
“Thiết bị trên đường quốc lộ ở cao nguyên chúng tôi cũng cực kỳ đơn sơ.” Arnal bổ sung: “Chỉ có vài trạm kiểm tra mới có camera giám sát, tôi đã phái người đi điều tra tất cả video giám sát có thể tìm thấy rồi!”
“Không nói dối cậu đâu, vụ án này đúng là có vẻ kỳ lạ!” Lục Khải Toàn không phải không có nghi ngờ, nói: “Chúng tôi không tìm thấy bất kỳ dấu vết đánh nhau nào trong căn cứ, phòng nghỉ ngơi của mỗi người trông vô cùng bình thường.”
“Di động, ví tiền và tài vật cá nhân của bọn họ đều không thiếu thứ nào, rất rõ ràng là những kẻ bắt cóc kia nhằm vào các thành viên của đội thăm dò!”
“Đúng vậy.” Arnal nói: “Tôi từng xử lý vài vụ bắt cóc vũ trang trong nước rồi, hiện trường đều vô cùng hỗn loạn, phàm là tài vật đáng giá đều bị lấy đi hết chứ không giống thế này!”
“Miệng túi ngủ bị mở ra, không thấy quần áo, cho người ta cảm giác...” Arnal nhíu mày: “Có vẻ như là bọn họ tự mặc quần áo rồi đi ra ngoài!”
“Tôi hoài nghi...” Lục Khải Toàn nói: “Vụ bắt cóc lần này là do đoàn đội chuyên nghiệp gây ra, có kẻ thuê cao thủ làm! Dù sao chúng ta cũng có bốn người phụ trách bảo vệ có kinh nghiệm phong phú trong đó, nếu bị bắt cóc thì ít nhất cũng phải để lại manh mối gì đó mới đúng...”
“Cao thủ?” Triệu Ngọc nhanh chóng vận động đầu óc, suy nghĩ này của Lục Khải Toàn liệu có chính xác hay không?
“Vừa rồi, chúng tôi đang thảo luận vấn đề này.” Arnal thẳng thắn nói: “Tôi cũng tán thành phỏng đoán của sếp Lục, bắt cóc mười hai con tin có lẽ không khó, nhưng nếu làm tới mức lặng yên không dấu vết như thế này thì đúng là không dễ dàng!”
“Cuộc tổng tuyển cử của Talstein sắp diễn ra, mây gió nổi lên, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.” Lục Khải Toàn lại nói: “Theo tôi thấy, chắc là có người muốn lợi dụng việc đội thăm dò mất tích để đạt được mục đích của mình!”
“Có nhiều công dân Trung Quốc mất tích ở nước tôi như vậy.” Arnal nói: “Chuyện này chắc chắn sẽ làm cho phái đang nắm quyền gặp rất nhiều khó khăn, sẽ bị lên án, khiến bọn họ rơi vào tình thế bất lợi trong cuộc tổng tuyển cử!”
“Cho nên, hiện tại chúng ta phải bắt tay xem xét xem ai là người được lợi lớn nhất sau khi phái đang nắm quyền bị xuống đài. Cậu xem...” Arnal chỉ cho Triệu Ngọc xem vài tấm thẻ trên bàn: “Trước mắt, đây là những phe phái có thực lực nhất nhưng không cầm quyền trong nước, chúng tôi định lợi dụng tổ chức tình báo của mình để tìm kiếm manh mối từ những phe phái này!”
“Wow... Nhiều như vậy sao?” Triệu Ngọc cầm mấy tấm thẻ đó lên xem, tuy nhìn không hiểu chữ viết nhưng có thể thấy rõ số lượng, có khoảng chừng sáu tổ chức.
“Trong đó, ba phe phái này là nổi bật nhất.” Arnal rút ba tấm thẻ ra, nói: “Đây cũng là mục tiêu điều tra hàng đầu của chúng ta hiện tại...”
Nghe Lục Khải Toàn và Arnal giới thiệu, trong lòng Triệu Ngọc thầm nghĩ tới một phương hướng hoàn toàn khác.
Hắn cảm thấy, việc đội thăm dò mất tích có vẻ không liên quan gì tới chuyện đấu tranh phe phái!
Bởi vì, việc dùng mười hai thành viên của đội thăm dò làm con tin để uy hiếp tổng tuyển cử, trông có vẻ như hợp tình hợp lý, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận một chút thì không thích hợp với cục diện phe phái đấu tranh ở Talstein.
Thử nghĩ xem, nếu chuyện này đúng là do một phe phái không cầm quyền nào đó gây ra, bọn họ muốn lợi dụng chuyện này để cho phái đang chấp chính xuống đài, vậy phải làm sao để bảo đảm mình chắc chắn sẽ lên đài?
Hơn nữa, bắt cóc người Trung Quốc không phải là việc nhỏ, một khi sự việc bại lộ thì chắc chắn sẽ hủy hoại quan hệ giữa hai nước chỉ trong chốc lát, mất nhiều hơn được.
Cho nên, Triệu Ngọc càng có khuynh hướng nghiêng về phía do phần tử khủng bố thực hiện. Có lẽ vụ án này chỉ là phần tử khủng bố nào đó muốn thừa dịp tổng tuyển cử này để bắt cóc người hòng vơ vét tài sản, ngoan độc kiếm của chính phủ một số tiền lớn!
Nhưng mà... Nếu như là phần tử khủng bố làm, thì vì sao đến bây giờ vẫn không có ai gọi điện thoại đòi tiền chuộc?
Hơn nữa, trình độ của phần tử khủng bố có hạn, có thể làm ra hành động gọn gàng lưu loát, lặng yên không một tiếng động như vậy sao? Hơn nữa, bọn họ đều nghèo thì tại sao ngay cả điện thoại và bóp tiền cũng không lấy?
Chậc chậc...
Đột nhiên, Triệu Ngọc nhớ tới câu nói kia của đội trưởng Tư Duệ, xem ra vụ án đội thăm dò bị bắt cóc này đúng là không hề đơn giản!
VỤ ÁN MẤT TÍCH KHÔNG ĐƠN GIẢN
Đêm khuya một giờ rưỡi.
Cuối cùng đoàn người Triệu Ngọc cũng chạy tới căn cứ của đội thăm dò, nơi đó là một vùng hoang mạc, không có một ngọn cỏ. Nhiệm vụ của đội thăm dò địa chất là trợ giúp Talstein tìm kiếm tài nguyên khoáng sản trên vùng hoang mạc này.
Căn cứ được xây dựng ở kế bên một núi nham thạch khổng lồ, tuy khuất gió nhưng nhiệt độ không khí gần tới không độ vẫn khiến Triệu Ngọc cảm nhận được nỗi lạnh lẽo của mùa đông giá rét.
Trong lúc đi bộ, hơi thở của mọi người thở ra hóa thành sương trắng...
Dưới sự dẫn dắt của Biện Đông, Triệu Ngọc lập tức đi vào căn phòng giản dị của đội thăm dò, gặp quan chỉ huy của hai phía Trung - Tal.
Quan chỉ huy mà phía Trung phái tới tên là Lục Khải Toàn, ông ta còn là người phụ trách của phòng Đặc Cần tại khu vực Trung Á. Bởi vì lúc xảy ra chuyện, ông ta đang tới Kazakhstan tham gia cuộc họp nên mới đến sớm hơn Triệu Ngọc một ngày.
Hơn nữa, bởi vì cấp bậc khác nhau, Lục Khải Toàn đi thẳng từ thủ đô Talstein bằng máy bay trực thăng quân dụng nên tiết kiệm thời gian hơn Triệu Ngọc rất nhiều.
Điều khiến Triệu Ngọc bất ngờ là quan chỉ huy phía Talstein là một nữ quan quân khoảng chừng bốn mươi tuổi, tên là Arnal.
Người phụ nữ này có những đặc thù điển hình của phụ nữ Trung Á, dáng cao chân dài, thân thể cường tráng. Bà ta có lông mày dày và đậm, lông mi dài và mắt to, bề ngoài vô cùng xinh đẹp.
Tuy xuất thân từ quân đội nhưng nụ cười lại cho người ta cảm giác rất ngọt ngào.
“Vất vả cho cậu rồi, cảnh sát Triệu!” Lúc Triệu Ngọc đi vào phòng gặp mặt mọi người, Lục Khải Toàn là người đầu tiên bắt tay chào hỏi Triệu Ngọc: “Thật ra, lần trước lúc ở Phụng Bình chúng ta từng gặp mặt một lần rồi. Chẳng qua, lúc ấy tôi ngồi phía sau trưởng phòng...”
“Ừm...” Triệu Ngọc cố sức nhớ lại, có vẻ như cũng có chút ấn tượng, há miệng hỏi: “Hình như lần trước ông đeo mắt kính đúng không?”
“Đúng vậy.” Lục Khải Toàn gật đầu: “Không hổ là thần thám, trí nhớ tốt thật! Tuổi tôi cũng lớn rồi, mắt bị viễn thị, cho nên lúc đọc tài liệu, tôi cần phải đeo kính.”
“Lần đó, các vị lãnh đạo đều rất tán thưởng Triệu thần thám đấy!” Lục Khải Toàn khen tặng: “Văn võ song toàn, nhân tài giống như cậu đúng là hiếm thấy.”
“Lần này, cậu có thể tới giúp tôi đúng là tốt quá!”
“Qua đây, để tôi giới thiệu cho cậu nhé!” Vừa nói xong, Lục Khải Toàn chỉ và vị nữ quan quân xinh đẹp kia, nói: “Vị này là quan chỉ huy của phía Talstein - Arnal!”
Trong lúc nói chuyện, vị nữ quan quân kia chủ động vươn tay ra bắt tay Triệu Ngọc.
“Cửu ngưỡng đại danh.” Arnal mở miệng dùng tiếng Trung nói: “Cứ gọi tôi Arnal là được rồi! Trình độ điều tra phá án của Talstein chúng tôi thật sự hữu hạn, mong cảnh sát Triệu có thể chỉ bảo nhiều hơn!”
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo...”
Thật ra, đừng nhìn Triệu Ngọc biết ăn nói, nhưng đứng trước những việc giao tế quan trường này thì lại rất khó khăn, cho nên sau khi hàn huyên vài câu đơn giản với hai vị quan chỉ huy thì hắn đi thẳng vào chủ đề, bắt đầu tham thảo vụ án với bọn họ.
“Lúc ban ngày, chúng tôi đã kiểm tra tình hình xung quanh đội thăm dò một lượt rồi.” Lục Khải Toàn giới thiệu: “Không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào khả nghi cả.”
“Mặt đất nơi này rất cứng, khí hậu khô ráo, lại có gió thổi quanh năm, rất khó lưu giữ dấu vết của một chiếc xe, việc này rất bất lợi với việc điều tra của chúng ta!”
“Bây giờ, chúng ta chỉ có thể hoài nghi sơ bộ rằng có người thừa dịp đêm khuya mọi người ngủ say, khống chế và bắt cóc mười hai thành viên của đội thăm dò, sau đó dẫn bọn họ đi.”
“Nhưng mà...” Arnal chỉ bản đồ treo trên vách tường nói: “Bọn họ có khả năng trốn về phía bất kỳ hướng nào, diện tích của hoang mạc Tovuz rộng lớn, bốn phía thông nhau, nếu muốn tìm kiếm đúng là khó khăn chồng chất khó khăn.”
“Camera theo dõi thì sao?” Triệu Ngọc hỏi: “Đội thăm dò không có camera theo dõi à?”
“Không có.” Lục Khải Toàn trả lời: “Ở đây đều là phòng di động giản dị, bình thường vốn không cần lắp đặt camera.”
“Thiết bị trên đường quốc lộ ở cao nguyên chúng tôi cũng cực kỳ đơn sơ.” Arnal bổ sung: “Chỉ có vài trạm kiểm tra mới có camera giám sát, tôi đã phái người đi điều tra tất cả video giám sát có thể tìm thấy rồi!”
“Không nói dối cậu đâu, vụ án này đúng là có vẻ kỳ lạ!” Lục Khải Toàn không phải không có nghi ngờ, nói: “Chúng tôi không tìm thấy bất kỳ dấu vết đánh nhau nào trong căn cứ, phòng nghỉ ngơi của mỗi người trông vô cùng bình thường.”
“Di động, ví tiền và tài vật cá nhân của bọn họ đều không thiếu thứ nào, rất rõ ràng là những kẻ bắt cóc kia nhằm vào các thành viên của đội thăm dò!”
“Đúng vậy.” Arnal nói: “Tôi từng xử lý vài vụ bắt cóc vũ trang trong nước rồi, hiện trường đều vô cùng hỗn loạn, phàm là tài vật đáng giá đều bị lấy đi hết chứ không giống thế này!”
“Miệng túi ngủ bị mở ra, không thấy quần áo, cho người ta cảm giác...” Arnal nhíu mày: “Có vẻ như là bọn họ tự mặc quần áo rồi đi ra ngoài!”
“Tôi hoài nghi...” Lục Khải Toàn nói: “Vụ bắt cóc lần này là do đoàn đội chuyên nghiệp gây ra, có kẻ thuê cao thủ làm! Dù sao chúng ta cũng có bốn người phụ trách bảo vệ có kinh nghiệm phong phú trong đó, nếu bị bắt cóc thì ít nhất cũng phải để lại manh mối gì đó mới đúng...”
“Cao thủ?” Triệu Ngọc nhanh chóng vận động đầu óc, suy nghĩ này của Lục Khải Toàn liệu có chính xác hay không?
“Vừa rồi, chúng tôi đang thảo luận vấn đề này.” Arnal thẳng thắn nói: “Tôi cũng tán thành phỏng đoán của sếp Lục, bắt cóc mười hai con tin có lẽ không khó, nhưng nếu làm tới mức lặng yên không dấu vết như thế này thì đúng là không dễ dàng!”
“Cuộc tổng tuyển cử của Talstein sắp diễn ra, mây gió nổi lên, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.” Lục Khải Toàn lại nói: “Theo tôi thấy, chắc là có người muốn lợi dụng việc đội thăm dò mất tích để đạt được mục đích của mình!”
“Có nhiều công dân Trung Quốc mất tích ở nước tôi như vậy.” Arnal nói: “Chuyện này chắc chắn sẽ làm cho phái đang nắm quyền gặp rất nhiều khó khăn, sẽ bị lên án, khiến bọn họ rơi vào tình thế bất lợi trong cuộc tổng tuyển cử!”
“Cho nên, hiện tại chúng ta phải bắt tay xem xét xem ai là người được lợi lớn nhất sau khi phái đang nắm quyền bị xuống đài. Cậu xem...” Arnal chỉ cho Triệu Ngọc xem vài tấm thẻ trên bàn: “Trước mắt, đây là những phe phái có thực lực nhất nhưng không cầm quyền trong nước, chúng tôi định lợi dụng tổ chức tình báo của mình để tìm kiếm manh mối từ những phe phái này!”
“Wow... Nhiều như vậy sao?” Triệu Ngọc cầm mấy tấm thẻ đó lên xem, tuy nhìn không hiểu chữ viết nhưng có thể thấy rõ số lượng, có khoảng chừng sáu tổ chức.
“Trong đó, ba phe phái này là nổi bật nhất.” Arnal rút ba tấm thẻ ra, nói: “Đây cũng là mục tiêu điều tra hàng đầu của chúng ta hiện tại...”
Nghe Lục Khải Toàn và Arnal giới thiệu, trong lòng Triệu Ngọc thầm nghĩ tới một phương hướng hoàn toàn khác.
Hắn cảm thấy, việc đội thăm dò mất tích có vẻ không liên quan gì tới chuyện đấu tranh phe phái!
Bởi vì, việc dùng mười hai thành viên của đội thăm dò làm con tin để uy hiếp tổng tuyển cử, trông có vẻ như hợp tình hợp lý, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận một chút thì không thích hợp với cục diện phe phái đấu tranh ở Talstein.
Thử nghĩ xem, nếu chuyện này đúng là do một phe phái không cầm quyền nào đó gây ra, bọn họ muốn lợi dụng chuyện này để cho phái đang chấp chính xuống đài, vậy phải làm sao để bảo đảm mình chắc chắn sẽ lên đài?
Hơn nữa, bắt cóc người Trung Quốc không phải là việc nhỏ, một khi sự việc bại lộ thì chắc chắn sẽ hủy hoại quan hệ giữa hai nước chỉ trong chốc lát, mất nhiều hơn được.
Cho nên, Triệu Ngọc càng có khuynh hướng nghiêng về phía do phần tử khủng bố thực hiện. Có lẽ vụ án này chỉ là phần tử khủng bố nào đó muốn thừa dịp tổng tuyển cử này để bắt cóc người hòng vơ vét tài sản, ngoan độc kiếm của chính phủ một số tiền lớn!
Nhưng mà... Nếu như là phần tử khủng bố làm, thì vì sao đến bây giờ vẫn không có ai gọi điện thoại đòi tiền chuộc?
Hơn nữa, trình độ của phần tử khủng bố có hạn, có thể làm ra hành động gọn gàng lưu loát, lặng yên không một tiếng động như vậy sao? Hơn nữa, bọn họ đều nghèo thì tại sao ngay cả điện thoại và bóp tiền cũng không lấy?
Chậc chậc...
Đột nhiên, Triệu Ngọc nhớ tới câu nói kia của đội trưởng Tư Duệ, xem ra vụ án đội thăm dò bị bắt cóc này đúng là không hề đơn giản!
Bình luận facebook