Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-153.txt
Chương 153: CON TIN BIẾN MẤT
Năm đó, không chỉ có ông Đào không ngờ được, mà còn có những cảnh sát chịu trách nhiệm vụ án cũng không ngờ rằng bọn bắt cóc tống tiền lại xảo quyệt như thế, sử dụng thủ đoạn này để nhận tiền chuộc.
Mà điều khiến bọn họ càng không ngờ được chính là, khi họ dựa theo manh mối của thiết bị theo dõi lần mò đến nơi, thì chỉ thấy duy nhất thiết bị theo dõi, còn tiền thì đã không cánh mà bay từ bao giờ!
Hơn nữa từ đó trở đi, năm đứa trẻ bị bắt cóc2và người lái xe Ngưu Vĩ Quang cũng không còn tin tức gì nữa.
Mặc dù sau đó, bên phía cảnh sát đã huy động lượng lớn cảnh sát để tìm kiếm, nhưng cũng không tìm thấy những đứa trẻ kia, thậm chí ngay cả cái xe minibus mà năm đó Ngưu Vĩ Quang lái cũng không được tìm thấy.
Tiền chuộc thì đã nhận, nhưng con tin lại không thả. Thậm chí đến cuối cùng, có bao nhiêu tên bắt cóc, cảnh sát cũng không xác định được. Năm đó, vụ án này đã làm chấn động cả Tần Sơn, các8vị lãnh đạo phía cảnh sát thì tức giận, những cảnh sát chịu trách nhiệm về vụ án này đều bị phạt rất nặng.
Nhưng mà, những đứa trẻ bị bắt cóc đó đều không quay trở về được, cho dù có phạt nặng cỡ nào thì cũng không có tác dụng!
Vì năm đó tiền chuộc là do ông Đào ném xuống, nên dù đã bao nhiêu năm trôi qua, ông vẫn luôn sống trong nỗi hối hận. Nếu như năm xưa ông không giao số tiền đó ra, thì có lẽ bọn trẻ còn có chút hi vọng sống sót6chăng?
Lúc này, Triệu Ngọc ngồi phía dưới nghe rất nghiêm túc, mặc dù hắn đã đọc tư liệu vụ án này rất nhiều lần, nhưng bây giờ qua lời kể của Khúc Bình, hắn nhận ra có một vài thứ mà lúc trước mình đã không chú ý tới.
Triệu Ngọc cảm thấy trong vụ án này có vài điểm không hợp lí, hơi khác so với những thông tin mà hắn biết trước đó.
Nhưng cụ thể là ở điểm nào, trong chốc lát hắn không thể nào nghĩ ra được...
Chậc chậc...
Triệu Ngọc vuốt ve cái cặp da mà ông Đào3đưa cho mình, bây giờ tất cả những số tiền còn nằm nguyên vẹn trong đó đã hoàn toàn thuộc về hắn! Mặc dù sau đó hắn đã từ chối mấy lần, nhưng ông Đào vẫn nhất quyết đưa số tiền đó cho hắn nhằm bày tỏ lòng biết ơn.
Đúng là “thế sự xoay vần” mà, hắn vẫn luôn nghĩ mình không có duyên với số tiền đó, có thế nào thì hắn cũng không ngờ tới việc chúng lại rơi vào tay mình vào phút cuối như vậy.
Quẻ Đoài hôm nay đúng là linh thật.
Ngoài ra, ông Đào còn5kể với Triệu Ngọc, năm đó ông làm việc tại ngân hàng, còn đảm nhiệm chức vụ quan trọng. Khoản tiền chuộc đó, là trực tiếp lấy ra từ kho bạc của ngân hàng, toàn bộ đều là tiền mới, hơn nữa số seri còn liền nhau.
Lúc đó, bên phía cảnh sát đã ghi lại số seri, chụp hình số tiền và cái cặp đựng tiền đó. Sau khi những đứa trẻ mất tích, bên phía cảnh sát cũng đã liên hệ với hệ thống ngân hàng để kiểm tra theo dõi khoản tiền mang số seri này, nhưng cũng không có kết quả gì.
Tuy nhiên, điều mà không ai nghĩ tới, đó là bọn bắt cóc vốn dĩ không sử dụng số tiền đó, bọn chúng đã chôn nó trong cái hầm mỏ bị sụp kia.
Tiền...
Tiền chuộc...
Triệu Ngọc đăm chiêu suy nghĩ, cảm thấy số tiền chuộc này có vẻ khá kỳ lạ. Tại sao bọn cướp lại bỏ số tiền này bên cạnh thi thể của những đứa trẻ chứ?
“Năm đó, bên phía cảnh sát đã nghĩ tới rất nhiều hướng điều tra, từ điện thoại, vân tay, cho đến các mối quan hệ, tất cả đều kiểm tra rất kĩ!” Khúc Bình tiếp tục nói: “Nhưng cuối cùng, ngay cả một tên nghi phạm cũng không thể tìm ra, và rốt cuộc có mấy tên bắt cóc họ cũng không biết. Người duy nhất nằm trong danh sách kẻ tình nghi chính là anh tài xế Ngưu Vĩ Quang! Năm đó có người cho rằng, nếu Ngưu Vĩ Quang không phải là người bắt cóc, thì cũng là đồng phạm, anh ta đã lên kế hoạch cho vụ bắt cóc kia cùng với đồng bọn! Nhưng mà...”.
Khúc Bình lắc đầu, ra hiệu cho Lưu Trường Hổ biết rằng mình đã trình bày xong.
“Ừm.” Lưu Trường Hổ vội chỉ về phía Vương Phi, người đang đứng trước màn hình chiếu, nói: “Sau đây, mời trưởng khoa Vương nói cho chúng ta rõ hơn về tình hình thi thể nạn nhân! Vất vả cho cô rồi, mời cô!”.
Vừa nghe đến thi thể, Triệu Ngọc liền ngừng ngay suy nghĩ, tập trung lắng nghe. Hắn muốn biết, trong quá trình kiểm tra thi thể, họ đã phát hiện ra điều gì?
Bởi vì mấy hôm nay phải làm việc liên tục, nên sắc mặt Vương Phi hơi nhợt nhạt, trông khá tiều tụy. Tuy nhiên, cô vẫn nâng cao tinh thần, dùng giọng điệu chuyên nghiệp và khỏe khoắn của mình để bắt đầu phân tích.
Màn hình chiếu sáng lên, thứ xuất hiện đầu tiên là một bộ xương màu xám, có thể thấy được những sợi tóc đen trên phần xương sọ. Bởi vì bộ hài cốt này khá nhỏ, người ngoài chỉ nhìn cũng có thể đoán được đây là hài cốt của trẻ em.
“Các anh chị đồng nghiệp, chúng tôi tìm thấy tổng cộng năm bộ hài cốt hoàn chỉnh trong mỏ quặng bị sụp đổ đó. Sau khi đối chứng DNA, đã xác định có bốn bộ trùng với những đứa trẻ bị bắt năm xưa, gồm có Lương Mỹ Lệ 9 tuổi, Lương Thù Hàn 12 tuổi, Đào Hiểu 11 tuổi và Lưu Hồng Tường 10 tuổi!”
“Ngoài ra, còn có một bộ hài cốt chính là người lái xe mất tích năm đó — Ngưu Vĩ Quang!!”
Vương Phi vừa nói ra, phòng họp lập tức trở nên xôn xao, tất cả các cảnh sát đều bị kinh ngạc!
Triệu Ngọc cũng không ngoại lệ, hắn cũng không ngờ kết quả đối chiếu lại là như vậy!
Nếu như nói Ngưu Vĩ Quang bị bọn bắt cóc giết, điều này cũng không quá gây ngạc nhiên, nhưng tại sao... Tại sao lại thiếu một bộ hài cốt?
Triệu Ngọc cầm bộ tài liệu lên xem, phát hiện trong số những cái tên lúc nãy Vương Phi đọc thì không có Lương Tư Tư. Năm đó, Lương Tư Tư vừa lên lớp một, mới chỉ 7 tuổi!
Sao lại như vậy?
Lương Tư Tư ở đâu chứ?
Cô bé không bị sát hại, hay là không tìm được hài cốt?
“Trong năm bộ xương này, không tìm thấy bất kì thông tin gì liên quan đến Lương Tư Tư.” Vương Phi tiếp tục nói: “Dựa theo thông tin mới nhất, trong mỏ quặng bị sụp đổ đó đã được tìm kiếm rất kĩ, dọn dẹp sạch sẽ, nhưng vẫn không tìm thấy hài cốt của ai khác nữa! Nhóm kỹ thuật đã cử ra một đội tìm kiếm chuyên nghiệp, họ đến các khu xung quanh mỏ quặng để tìm kiếm. Còn kết quả chúng ta phải đợi tin tức của họ thì mới biết được.”.
Nói xong, màn hình chiếu liền thay đổi, xuất hiện bên trên là hình ảnh cái cặp da mà Triệu Ngọc đã tìm thấy.
“Đây là chiếc cặp do đồng chí Triệu Ngọc tìm thấy, bên trong là số tiền chuộc năm đó.” Vương Phi giới thiệu: “Chúng tôi đã kiểm tra rất kĩ, nhưng do đã quá lâu và bị tổn hại nghiêm trọng, nên không còn tìm thấy chứng cứ có lợi nào nữa!”.
Hừm...
Triệu Ngọc vỗ lên chiếc cặp da, thì ra là vì đã quá lâu nên không thể tìm ra được manh mối gì, vậy nên mới trả về cho chủ cũ nhanh đến thế.
Cũng bởi số tiền trong cặp khá lớn, nên tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía Triệu Ngọc, ai cũng nói hắn thật may mắn.
Triệu Ngọc không những nhặt được tiền, mà còn được người chủ chân chính tặng lại đường đường chính chính. Mặc dù bên trong chỉ có hai trăm ngàn tệ, nhưng tất cả đều có số seri liền nhau, lại còn là tiền “cổ”, bán ra ngoài thị trường ít nhất cũng được vài trăm ngàn, như thế không phải giàu sau một đêm sao?!
Có điều, Triệu Ngọc lại không nghĩ đến vấn đề này nhiều như thế, hắn vẫn đang nghĩ về mấy bộ hài cốt, trong lòng thì không hiểu, tại sao lại thiếu đi một bộ hài cốt chứ?
Theo những thao tác của trưởng khoa Vương Phi, hình ảnh trên màn hình chiếu lại thay đổi, hình năm bộ hài cốt xuất hiện trước mặt mọi người.
“Chúng tôi đã kiểm tra tất cả các bộ hài cốt.” Trưởng khoa Vương Phi giải thích: “Vì thời gian đã quá lâu, lại còn bị nước ăn mòn, nên chúng tôi không có cách nào tìm ra nguyên nhân chính xác cái chết của họ.”.
“Nhưng mà, năm bộ hài cốt này nằm ở những vị trí khác nhau, trên những bộ hài cốt có dấu vết bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, có dấu vết bị đá va chạm tạo thành, hơn nữa chúng tôi cũng phát hiện thành phần của lưu huỳnh trên đá. Từ những điều đó cho thấy, ở hiện trường đã từng xảy ra vụ nổ, vụ nổ này đã làm sập mỏ quặng.”
“Chỉ là chúng tôi không cách nào kết luận, những người này chết trước khi vụ nổ xảy ra, hay là chết do vụ nổ gây nên!”
“Trong lúc kiểm tra hài cốt, chúng tôi còn tìm thấy một số sợi thô, trải qua khôi phục và đối chiếu chúng tôi kết luận, đây là một loại nguyên liệu chế tạo dây thừng kiểu cũ. Chúng tôi nghi ngờ rằng trước khi chết, những nạn nhân này còn đang bị trói bởi loại dây thừng này, hơn nữa sau khi vụ nổ xảy ra, dây thừng vẫn trói chặt nạn nhân.”
Lúc Vương Phi nói tới đây, tất cả mọi người trong phòng đều cảm thấy hết sức nặng nề. Trong số những người chết đó, có bốn đứa trẻ. Hung thủ dùng phương thức tàn nhẫn như thế để giết người, thật sự làm cho người khác cảm thấy phẫn nộ.
Màn hình lại thay đổi, lúc này hiện lên là hình ảnh một bộ hài cốt của người trưởng thành.
“Đây chính là hài cốt của Ngưu Vĩ Quang.” Vương Phi chỉ lên màn hình, nói: “Trên hài cốt của anh ta, chúng tôi còn phát hiện ra được một số chi tiết đáng chú ý! Trên xương sườn trái của Ngưu Vĩ Quang, có dấu vết của việc bị đâm. Trong đó, một cái xương sườn bị gãy, nối hai đoạn với nhau thì phát hiện ra vết cắt, hơn nữa vết cắt này rất ngọt.”.
“Từ những điều đó có thể đoán ra, trước khi Ngưu Vĩ Quang chết đã bị người khác đâm bị thương. Vị trí này rất gần với tim, mặc dù không trúng thẳng vào tim, nhưng mà khả năng mất mạng rất cao!”
Vương Phi vừa dứt lời, các cảnh sát liền quay qua thảo luận với nhau.
Triệu Ngọc nghe thấy bên cạnh có âm thanh thì thầm: “Ngưu Vĩ Quang chết rồi, xem ra, cũng chỉ là một nạn nhân vô tội mà thôi, có lẽ không có quan hệ gì với bọn bắt cóc đó đâu?”.
“Cái này cũng không chắc chắn!” Một người khác nói: “Lỡ như là do chia chác không công bằng, hoặc giết người diệt khẩu thì sao?”.
“Đúng rồi!” Lại thêm một người lên tiếng: “Tôi nghe nói, mấy năm gần đây Ngưu Vĩ Quang luôn bị nghi ngờ là đồng phạm của bọn bắt cóc, gia đình anh ta cũng đã bị đuổi khỏi thôn Miên Lĩnh. Không biết lần này có thành viên nào trong gia đình anh ta đến nhận thi thể không nữa đây?”.
“Haiz...” Người nói chuyện đầu tiên lại tiếp tục lên tiếng: “Vụ án này làm cho nhiều gia đình bị li biệt, không biết những tên bắt cóc tàn nhẫn đó là ai? Lúc nãy tôi nghe nói, gia đình của người bị hại đã treo giải thưởng! Phần thưởng lên đến mười triệu! Anh em, cố thêm chút đi! Thời điểm để chúng ta thay đổi số phận đã tới rồi!”.
Mấy người đó đang thảo luận với nhau, thì cửa phòng họp đột nhiên mở ra, một người đi vào với bước đi lảo đảo.
Cục phó Loan vừa nhìn thấy người này, lập tức vẫy tay ra hiệu, muốn anh ta nhanh chóng đi lên phía trước. Lưu Trường Hổ sau khi nhìn thấy cũng lập tức đứng lên, đưa người này tới chỗ mình.
Triệu Ngọc quay đầu nhìn, cái người vừa mới tới hắn cũng biết, anh ta không phải ai khác mà chính là tổ trưởng chính thức của tổ A hắn – Mao Vĩ!
Năm đó, không chỉ có ông Đào không ngờ được, mà còn có những cảnh sát chịu trách nhiệm vụ án cũng không ngờ rằng bọn bắt cóc tống tiền lại xảo quyệt như thế, sử dụng thủ đoạn này để nhận tiền chuộc.
Mà điều khiến bọn họ càng không ngờ được chính là, khi họ dựa theo manh mối của thiết bị theo dõi lần mò đến nơi, thì chỉ thấy duy nhất thiết bị theo dõi, còn tiền thì đã không cánh mà bay từ bao giờ!
Hơn nữa từ đó trở đi, năm đứa trẻ bị bắt cóc2và người lái xe Ngưu Vĩ Quang cũng không còn tin tức gì nữa.
Mặc dù sau đó, bên phía cảnh sát đã huy động lượng lớn cảnh sát để tìm kiếm, nhưng cũng không tìm thấy những đứa trẻ kia, thậm chí ngay cả cái xe minibus mà năm đó Ngưu Vĩ Quang lái cũng không được tìm thấy.
Tiền chuộc thì đã nhận, nhưng con tin lại không thả. Thậm chí đến cuối cùng, có bao nhiêu tên bắt cóc, cảnh sát cũng không xác định được. Năm đó, vụ án này đã làm chấn động cả Tần Sơn, các8vị lãnh đạo phía cảnh sát thì tức giận, những cảnh sát chịu trách nhiệm về vụ án này đều bị phạt rất nặng.
Nhưng mà, những đứa trẻ bị bắt cóc đó đều không quay trở về được, cho dù có phạt nặng cỡ nào thì cũng không có tác dụng!
Vì năm đó tiền chuộc là do ông Đào ném xuống, nên dù đã bao nhiêu năm trôi qua, ông vẫn luôn sống trong nỗi hối hận. Nếu như năm xưa ông không giao số tiền đó ra, thì có lẽ bọn trẻ còn có chút hi vọng sống sót6chăng?
Lúc này, Triệu Ngọc ngồi phía dưới nghe rất nghiêm túc, mặc dù hắn đã đọc tư liệu vụ án này rất nhiều lần, nhưng bây giờ qua lời kể của Khúc Bình, hắn nhận ra có một vài thứ mà lúc trước mình đã không chú ý tới.
Triệu Ngọc cảm thấy trong vụ án này có vài điểm không hợp lí, hơi khác so với những thông tin mà hắn biết trước đó.
Nhưng cụ thể là ở điểm nào, trong chốc lát hắn không thể nào nghĩ ra được...
Chậc chậc...
Triệu Ngọc vuốt ve cái cặp da mà ông Đào3đưa cho mình, bây giờ tất cả những số tiền còn nằm nguyên vẹn trong đó đã hoàn toàn thuộc về hắn! Mặc dù sau đó hắn đã từ chối mấy lần, nhưng ông Đào vẫn nhất quyết đưa số tiền đó cho hắn nhằm bày tỏ lòng biết ơn.
Đúng là “thế sự xoay vần” mà, hắn vẫn luôn nghĩ mình không có duyên với số tiền đó, có thế nào thì hắn cũng không ngờ tới việc chúng lại rơi vào tay mình vào phút cuối như vậy.
Quẻ Đoài hôm nay đúng là linh thật.
Ngoài ra, ông Đào còn5kể với Triệu Ngọc, năm đó ông làm việc tại ngân hàng, còn đảm nhiệm chức vụ quan trọng. Khoản tiền chuộc đó, là trực tiếp lấy ra từ kho bạc của ngân hàng, toàn bộ đều là tiền mới, hơn nữa số seri còn liền nhau.
Lúc đó, bên phía cảnh sát đã ghi lại số seri, chụp hình số tiền và cái cặp đựng tiền đó. Sau khi những đứa trẻ mất tích, bên phía cảnh sát cũng đã liên hệ với hệ thống ngân hàng để kiểm tra theo dõi khoản tiền mang số seri này, nhưng cũng không có kết quả gì.
Tuy nhiên, điều mà không ai nghĩ tới, đó là bọn bắt cóc vốn dĩ không sử dụng số tiền đó, bọn chúng đã chôn nó trong cái hầm mỏ bị sụp kia.
Tiền...
Tiền chuộc...
Triệu Ngọc đăm chiêu suy nghĩ, cảm thấy số tiền chuộc này có vẻ khá kỳ lạ. Tại sao bọn cướp lại bỏ số tiền này bên cạnh thi thể của những đứa trẻ chứ?
“Năm đó, bên phía cảnh sát đã nghĩ tới rất nhiều hướng điều tra, từ điện thoại, vân tay, cho đến các mối quan hệ, tất cả đều kiểm tra rất kĩ!” Khúc Bình tiếp tục nói: “Nhưng cuối cùng, ngay cả một tên nghi phạm cũng không thể tìm ra, và rốt cuộc có mấy tên bắt cóc họ cũng không biết. Người duy nhất nằm trong danh sách kẻ tình nghi chính là anh tài xế Ngưu Vĩ Quang! Năm đó có người cho rằng, nếu Ngưu Vĩ Quang không phải là người bắt cóc, thì cũng là đồng phạm, anh ta đã lên kế hoạch cho vụ bắt cóc kia cùng với đồng bọn! Nhưng mà...”.
Khúc Bình lắc đầu, ra hiệu cho Lưu Trường Hổ biết rằng mình đã trình bày xong.
“Ừm.” Lưu Trường Hổ vội chỉ về phía Vương Phi, người đang đứng trước màn hình chiếu, nói: “Sau đây, mời trưởng khoa Vương nói cho chúng ta rõ hơn về tình hình thi thể nạn nhân! Vất vả cho cô rồi, mời cô!”.
Vừa nghe đến thi thể, Triệu Ngọc liền ngừng ngay suy nghĩ, tập trung lắng nghe. Hắn muốn biết, trong quá trình kiểm tra thi thể, họ đã phát hiện ra điều gì?
Bởi vì mấy hôm nay phải làm việc liên tục, nên sắc mặt Vương Phi hơi nhợt nhạt, trông khá tiều tụy. Tuy nhiên, cô vẫn nâng cao tinh thần, dùng giọng điệu chuyên nghiệp và khỏe khoắn của mình để bắt đầu phân tích.
Màn hình chiếu sáng lên, thứ xuất hiện đầu tiên là một bộ xương màu xám, có thể thấy được những sợi tóc đen trên phần xương sọ. Bởi vì bộ hài cốt này khá nhỏ, người ngoài chỉ nhìn cũng có thể đoán được đây là hài cốt của trẻ em.
“Các anh chị đồng nghiệp, chúng tôi tìm thấy tổng cộng năm bộ hài cốt hoàn chỉnh trong mỏ quặng bị sụp đổ đó. Sau khi đối chứng DNA, đã xác định có bốn bộ trùng với những đứa trẻ bị bắt năm xưa, gồm có Lương Mỹ Lệ 9 tuổi, Lương Thù Hàn 12 tuổi, Đào Hiểu 11 tuổi và Lưu Hồng Tường 10 tuổi!”
“Ngoài ra, còn có một bộ hài cốt chính là người lái xe mất tích năm đó — Ngưu Vĩ Quang!!”
Vương Phi vừa nói ra, phòng họp lập tức trở nên xôn xao, tất cả các cảnh sát đều bị kinh ngạc!
Triệu Ngọc cũng không ngoại lệ, hắn cũng không ngờ kết quả đối chiếu lại là như vậy!
Nếu như nói Ngưu Vĩ Quang bị bọn bắt cóc giết, điều này cũng không quá gây ngạc nhiên, nhưng tại sao... Tại sao lại thiếu một bộ hài cốt?
Triệu Ngọc cầm bộ tài liệu lên xem, phát hiện trong số những cái tên lúc nãy Vương Phi đọc thì không có Lương Tư Tư. Năm đó, Lương Tư Tư vừa lên lớp một, mới chỉ 7 tuổi!
Sao lại như vậy?
Lương Tư Tư ở đâu chứ?
Cô bé không bị sát hại, hay là không tìm được hài cốt?
“Trong năm bộ xương này, không tìm thấy bất kì thông tin gì liên quan đến Lương Tư Tư.” Vương Phi tiếp tục nói: “Dựa theo thông tin mới nhất, trong mỏ quặng bị sụp đổ đó đã được tìm kiếm rất kĩ, dọn dẹp sạch sẽ, nhưng vẫn không tìm thấy hài cốt của ai khác nữa! Nhóm kỹ thuật đã cử ra một đội tìm kiếm chuyên nghiệp, họ đến các khu xung quanh mỏ quặng để tìm kiếm. Còn kết quả chúng ta phải đợi tin tức của họ thì mới biết được.”.
Nói xong, màn hình chiếu liền thay đổi, xuất hiện bên trên là hình ảnh cái cặp da mà Triệu Ngọc đã tìm thấy.
“Đây là chiếc cặp do đồng chí Triệu Ngọc tìm thấy, bên trong là số tiền chuộc năm đó.” Vương Phi giới thiệu: “Chúng tôi đã kiểm tra rất kĩ, nhưng do đã quá lâu và bị tổn hại nghiêm trọng, nên không còn tìm thấy chứng cứ có lợi nào nữa!”.
Hừm...
Triệu Ngọc vỗ lên chiếc cặp da, thì ra là vì đã quá lâu nên không thể tìm ra được manh mối gì, vậy nên mới trả về cho chủ cũ nhanh đến thế.
Cũng bởi số tiền trong cặp khá lớn, nên tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía Triệu Ngọc, ai cũng nói hắn thật may mắn.
Triệu Ngọc không những nhặt được tiền, mà còn được người chủ chân chính tặng lại đường đường chính chính. Mặc dù bên trong chỉ có hai trăm ngàn tệ, nhưng tất cả đều có số seri liền nhau, lại còn là tiền “cổ”, bán ra ngoài thị trường ít nhất cũng được vài trăm ngàn, như thế không phải giàu sau một đêm sao?!
Có điều, Triệu Ngọc lại không nghĩ đến vấn đề này nhiều như thế, hắn vẫn đang nghĩ về mấy bộ hài cốt, trong lòng thì không hiểu, tại sao lại thiếu đi một bộ hài cốt chứ?
Theo những thao tác của trưởng khoa Vương Phi, hình ảnh trên màn hình chiếu lại thay đổi, hình năm bộ hài cốt xuất hiện trước mặt mọi người.
“Chúng tôi đã kiểm tra tất cả các bộ hài cốt.” Trưởng khoa Vương Phi giải thích: “Vì thời gian đã quá lâu, lại còn bị nước ăn mòn, nên chúng tôi không có cách nào tìm ra nguyên nhân chính xác cái chết của họ.”.
“Nhưng mà, năm bộ hài cốt này nằm ở những vị trí khác nhau, trên những bộ hài cốt có dấu vết bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, có dấu vết bị đá va chạm tạo thành, hơn nữa chúng tôi cũng phát hiện thành phần của lưu huỳnh trên đá. Từ những điều đó cho thấy, ở hiện trường đã từng xảy ra vụ nổ, vụ nổ này đã làm sập mỏ quặng.”
“Chỉ là chúng tôi không cách nào kết luận, những người này chết trước khi vụ nổ xảy ra, hay là chết do vụ nổ gây nên!”
“Trong lúc kiểm tra hài cốt, chúng tôi còn tìm thấy một số sợi thô, trải qua khôi phục và đối chiếu chúng tôi kết luận, đây là một loại nguyên liệu chế tạo dây thừng kiểu cũ. Chúng tôi nghi ngờ rằng trước khi chết, những nạn nhân này còn đang bị trói bởi loại dây thừng này, hơn nữa sau khi vụ nổ xảy ra, dây thừng vẫn trói chặt nạn nhân.”
Lúc Vương Phi nói tới đây, tất cả mọi người trong phòng đều cảm thấy hết sức nặng nề. Trong số những người chết đó, có bốn đứa trẻ. Hung thủ dùng phương thức tàn nhẫn như thế để giết người, thật sự làm cho người khác cảm thấy phẫn nộ.
Màn hình lại thay đổi, lúc này hiện lên là hình ảnh một bộ hài cốt của người trưởng thành.
“Đây chính là hài cốt của Ngưu Vĩ Quang.” Vương Phi chỉ lên màn hình, nói: “Trên hài cốt của anh ta, chúng tôi còn phát hiện ra được một số chi tiết đáng chú ý! Trên xương sườn trái của Ngưu Vĩ Quang, có dấu vết của việc bị đâm. Trong đó, một cái xương sườn bị gãy, nối hai đoạn với nhau thì phát hiện ra vết cắt, hơn nữa vết cắt này rất ngọt.”.
“Từ những điều đó có thể đoán ra, trước khi Ngưu Vĩ Quang chết đã bị người khác đâm bị thương. Vị trí này rất gần với tim, mặc dù không trúng thẳng vào tim, nhưng mà khả năng mất mạng rất cao!”
Vương Phi vừa dứt lời, các cảnh sát liền quay qua thảo luận với nhau.
Triệu Ngọc nghe thấy bên cạnh có âm thanh thì thầm: “Ngưu Vĩ Quang chết rồi, xem ra, cũng chỉ là một nạn nhân vô tội mà thôi, có lẽ không có quan hệ gì với bọn bắt cóc đó đâu?”.
“Cái này cũng không chắc chắn!” Một người khác nói: “Lỡ như là do chia chác không công bằng, hoặc giết người diệt khẩu thì sao?”.
“Đúng rồi!” Lại thêm một người lên tiếng: “Tôi nghe nói, mấy năm gần đây Ngưu Vĩ Quang luôn bị nghi ngờ là đồng phạm của bọn bắt cóc, gia đình anh ta cũng đã bị đuổi khỏi thôn Miên Lĩnh. Không biết lần này có thành viên nào trong gia đình anh ta đến nhận thi thể không nữa đây?”.
“Haiz...” Người nói chuyện đầu tiên lại tiếp tục lên tiếng: “Vụ án này làm cho nhiều gia đình bị li biệt, không biết những tên bắt cóc tàn nhẫn đó là ai? Lúc nãy tôi nghe nói, gia đình của người bị hại đã treo giải thưởng! Phần thưởng lên đến mười triệu! Anh em, cố thêm chút đi! Thời điểm để chúng ta thay đổi số phận đã tới rồi!”.
Mấy người đó đang thảo luận với nhau, thì cửa phòng họp đột nhiên mở ra, một người đi vào với bước đi lảo đảo.
Cục phó Loan vừa nhìn thấy người này, lập tức vẫy tay ra hiệu, muốn anh ta nhanh chóng đi lên phía trước. Lưu Trường Hổ sau khi nhìn thấy cũng lập tức đứng lên, đưa người này tới chỗ mình.
Triệu Ngọc quay đầu nhìn, cái người vừa mới tới hắn cũng biết, anh ta không phải ai khác mà chính là tổ trưởng chính thức của tổ A hắn – Mao Vĩ!
Bình luận facebook