Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-155.txt
Chương 155: TÀI VẬN NGHỊCH THIÊN
“Không, không được!”
Trong văn phòng của tổ A, Triệu Ngọc vừa hất tay vừa trịnh trọng nói với Bành Hân: “Chị Hân, các anh chị đồng nghiệp à, số tiền thưởng này thật sự tôi không thể giữ nó cho riêng mình được, Triệu Ngọc tôi đã2quyết định rồi, từ nay về sau tôi sẽ làm một người tốt!!”
Phụt…
Một vài người trong văn phòng đang uống nước nghe hắn nói vậy liền lập tức bị sặc, đến nỗi phun cả nước ra ngoài, thậm chí có người còn phun trúng cả lên đầu8Lưu Học Sơn. Thế nhưng, Lưu Học Sơn chỉ thẫn thờ vuốt tóc một cái, ánh mắt vẫn dán chặt vào Triệu Ngọc.
“Cho nên, hai mươi ngàn tiền thưởng này, bất cứ giá nào tôi cũng không giữ nó cho riêng mình đâu!” Triệu Ngọc đưa cây6bút đang cầm trên tay cho Bành Hân rồi tiếp tục lên tiếng: “Bắt được Dương Văn Đào, đó là nhờ sự nỗ lực và cố gắng của toàn đội, anh em ai nấy đều không quản ngày đêm để hoàn thành nhiệm vụ, sao tôi có3thể biết mà vẫn cố giữ số tiền thưởng này cho riêng mình được chứ? Số tiền này, tốt nhất là nên chia đều cho mọi người! Tôi không thể phá vỡ quy tắc trước giờ của đội được!”.
Triệu Ngọc dứt lời, cả tổ ai nấy đều5im lặng, tỏ vẻ ngạc nhiên khó hiểu. Đặc biệt là Lý Bối Ni, cô thậm chí còn đâm chọt một câu: “Chậc chậc, xem ngầu chưa kìa…”.
“Triệu Ngọc này, có phải cậu bị bệnh rồi không hả?” Bành Hân cũng chẳng thèm nể mặt, dúi lại cây bút và tập văn kiện cho hắn: “Cậu nói mấy lời này có tác dụng gì trong khi báo cáo kết án đã làm xong hết rồi chứ? Lúc viết báo cáo thì sao không nghĩ như vậy đi? Bây giờ còn bày đặt nói ra mấy lời này, nghe có giả tạo không hả!?”.
“Hả? Mẹ...” Triệu Ngọc đang tính mở miệng chửi liền lập tức dừng lại, gương mặt đầy vẻ chân thành, lên tiếng: “Tôi thật sự đã sửa đổi rồi mà, mọi người hãy tin tôi đi! Hay là thế này nhé, đợi đến khi tôi nhận được tiền thưởng, tôi sẽ chia đều cho mọi người, vậy có được không?”.
“Hứ!”
“Xùy!”
“Chắc tin được...”
Mặc dù mọi người chỉ phát ra vài tiếng cảm thán nhưng bản thân Triệu Ngọc hiểu rõ, những người xung quanh không hề tin tưởng mình, có khi họ còn cho rằng mình dùng tiền để mua danh tiếng!
“Ờ... Vậy thôi.” Không còn cách nào khác, Triệu Ngọc đành nhận lấy cây bút, còn miệng thì lên tiếng: “Thôi thì tôi cứ kí nhận vậy! Coi như lúc nãy tôi chưa nói gì đi!”.
Nghe Triệu Ngọc nói vậy mọi người lại đồng loạt “haizzz” lên một tiếng.
Đây là giấy xác nhận tiền thưởng, vì hắn đã bắt được Dương Văn Đào nên nhận được hai mươi ngàn tệ tiền thưởng, sau khi hắn kí xác nhận thì phòng Tài vụ sẽ chuyển khoản cho hắn, số tiền đó chẳng mấy chốc sẽ tới tay!
Ngạc nhiên hơn đó là Bành Hân tiếp tục đưa cho hắn một tờ giấy xác nhận nữa, trên đó ghi phần thưởng sáu mươi ngàn tệ của vụ án thảm sát và hai mươi ngàn tệ phần thưởng thêm của Cục Cảnh sát thành phố, tổng cộng là tám mươi ngàn tệ cho vụ án thảm sát này!
“Cậu hay thật đấy, tài vận đến rồi, có muốn tránh cũng không tránh được mà!” Bành Hân chỉ vào chiếc cặp da của hắn nói với vẻ đầy ngưỡng mộ: “À mà hai trăm ngàn tiền chuộc với cả tám mươi ngàn tiền thưởng nữa, sao cậu không nói chia cái đó cho chúng tôi luôn đi?”.
“Chị đùa đấy à!” Triệu Ngọc một mặt kí giấy xác nhận, một mặt cất giọng đầy nghiêm túc: “Em là một người hiểu chuyện! Chị có biết số tiền hai trăm ngàn đó là do em nhặt được trong lúc liều mạng với tên nghi phạm vô lại kia không hả? Cũng bởi vì tính cao thượng trả đồ lại cho chủ cũ, nên họ mới biết ơn mà biếu em! Cái này thì liên quan gì đến mọi người chứ?”.
“Lại còn vụ thảm sát đó nữa! Vụ này cũng chẳng có gì phải bàn cãi cả! Vụ này em nhận khi ở trong tổ điều tra những vụ án lâu năm chưa phá. Tiền thưởng chuyển về cho tổ, mà trong tổ đó chỉ có mỗi mình em, em không nhận chẳng lẽ lại để người khác nhận thay mình?”
Haiz...
Mọi người trong phòng lại thở dài.
“Hứ!” Bành Hân thu lại tờ giấy kí nhận, liếc nhìn Triệu Ngọc rồi nói: “Đúng là hối hận mà, trong bữa tiệc hải sản hôm trước chỉ kêu có chút xíu bào ngư!”.
“Hả? Ý chị là gì hả?” Vừa nhắc đến ăn, Triệu Ngọc như tỉnh hẳn ra: “Không sao, mấy vụ ăn uống này em thoáng lắm, hay là trưa nay...”.
Triệu Ngọc giơ tay lên cao, đang tính mời mọi người đi ăn thì đột nhiên từ cửa có tiếng nói vọng lại: “Trưa nay Thiên Nhiên Cư Mỹ Thực Thành nhé! Tôi mời, mọi người ai cũng phải đến đấy!”.
Mọi người ai nấy đều ngoảnh lại nhìn, người vừa lên tiếng không ai khác mà chính là Mao Vĩ - vị tổ trưởng vừa quay trở về!
“Ấy chà, anh Mao, anh về rồi đấy à!” Mọi người có mặt trong phòng đều vỗ tay vui mừng.
“Anh cũng thật là, về mà không báo cho chúng tôi tiếng nào hết? Làm chúng tôi không chuẩn bị được gì cho anh cả!” Bành Hân vui mừng bước lên đón, muốn ôm lấy người họ Mao kia.
“Này này này!” Mao Vĩ nhanh chóng lùi tránh khỏi Bành Hân rồi lên giọng: “Khó khăn lắm tôi mới đi được, cô mà làm vậy thì tôi có mà chết chắc!”.
Ha ha ha ha...
Mọi người trong phòng lúc bấy giờ đều bật cười khi nghe những lời Mao Vĩ nói.
“Mọi người,” Mao Vĩ vừa vẫy tay chào vừa vui vẻ lên tiếng, “tôi cũng chỉ vừa mới nhận được thông báo, cũng bởi vụ án lần này nghiêm trọng quá mà! Cấp trên muốn chúng ta phụ trách thì đành nhận thôi. Thôi không nhắc đến chuyện này nữa, trưa nay tại Thiên Nhiên Cư nhé, ai cũng phải đi hết, tôi đã đặt bàn to nhất bên đó rồi đó!”.
“Đồng ý...” Mọi người trong phòng nhanh chóng đáp lời, sau đó Lưu Học Sơn, Bành Hân và rất nhiều những người “kì cựu” khác cùng tiến lại chỗ Mao Vĩ, mọi người rôm rả hàn huyên.
Lý Bối Ni thì ngược lại, cô tiến dần đến bên cạnh Triệu Ngọc, lay cánh tay hắn rồi nói: “Đàn anh à, anh lợi hại thật ấy, đến cả việc mời người khác ăn mà cũng có người đến giành với anh! Tài vận này của anh, thật sự là quá nghịch thiên rồi!”.
Triệu Ngọc thầm nghĩ trong lòng, quẻ Đoài hôm nay đúng thật là hên, vận may về tiền bạc này xem ra vẫn còn dài dài đây!
Tuy nhiên cùng với cảm giác vui mừng, hắn lại có cảm giác như mình vừa mất đi thứ gì đó. Hắn không thể hiểu nổi tại sao bản thân muốn chia sẻ số tiền đó với mọi người mà họ lại không muốn đón nhận nó, ngược lại lại còn nói mình giả tạo nữa chứ?
Tại sao lại như vậy?
Muốn làm người tốt mà cũng khó đến vậy sao?!
Ngược với sự huyên náo của những người trong phòng đang vây quanh Mao Vĩ, Triệu Ngọc quay trở lại bàn làm việc, xem lại hồ sơ vụ án Miên Lĩnh nhằm xác nhận lại những phán đoán, nhận định của bản thân, tuy nhiên vì quá ồn nên hắn không thể nào tập trung được!
Càng về sau, mọi người càng ồn ào hơn, càng nói thì chuyện càng nhiều.
Chết tiệt!
Triệu Ngọc nổi máu điên, không chịu nổi đập tay xuống bàn, miệng hét lớn: “Này! Mấy anh chị yêu quý của tôi ơi, các người im lặng một chút giùm tôi có được không hả!? Tôi đang điều tra án đó! Làm ơn im lặng giùm tôi cái đi! Chúng ta đang nhận một nhiệm vụ rất quan trọng mà mọi người còn tinh thần ở đây nói mấy chuyện vớ vẩn đó hả? Các anh chị có còn muốn phá án không hả?”.
Triệu Ngọc không kiêng nể một ai, cứ thế mà hét lớn khiến cho mọi người nghe mà sững cả người.
Mao Vĩ quay lại nhìn Triệu Ngọc, cười lên tiếng: “Ây da, cậu Triệu đấy à, cậu cứ từ từ, làm gì mà nóng giận vậy chứ? Mà mấy đồng chí này, cậu Triệu nói đúng đấy, xảy ra vụ án nghiêm trọng như vậy, chúng ta cũng nên biết ý tứ một chút! Không nên làm ảnh hưởng đến việc điều tra của cậu Triệu đây!”.
Trong lúc Mao Vĩ nói chuyện, mọi người cũng quay sang nhìn Triệu Ngọc với ánh mắt khó hiểu, tự nghĩ không biết hắn lại bị gì nữa rồi?
Thấy mọi thứ đã yên lặng trở lại, Triệu Ngọc mới ngồi xuống tiếp tục công việc của mình.
Mao Vĩ là người khá khôn khéo, cũng đã từng nghe nói qua về tính tình nóng nảy của Triệu Ngọc, sau khi thấy Triệu Ngọc nổi cơn giận như vậy, anh ta liền khập khiễng đến gần chỗ Triệu Ngọc rồi nhỏ giọng hỏi:
“Người anh em à, tôi nghe nói cậu đã lập công lớn, mấy ngày nay tổ A vì cậu mà nở mày nở mặt! Tuy nhiên cậu cũng nên chú ý đến sức khỏe của mình chứ! Đừng có lao lực quá, vụ án này đã 26 năm rồi, cũng không thể gấp mà giải quyết ngay được đâu!”
Triệu Ngọc nhìn Mao Vĩ rồi gật đầu thể hiện bản thân đã hiểu, đồng thời cảm ơn anh ta.
Mao Vĩ thấy thái độ của Triệu Ngọc dịu đi thì liền hạ giọng thấp hơn: “Người anh em, anh đây có vài câu muốn nói với cậu! Tôi nghe nói cậu và đội trưởng Lưu có chút xích mích với nhau, đúng chứ?”.
“Cậu xem thế này được không? Tôi và lão Lưu khá thân với nhau, hay là để tôi tìm dịp nào đó, rồi tôi đứng ra làm người hòa giải cho hai người nhé, cậu thấy sao?”
Triệu Ngọc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, nếu không phải do ông đây quyết tâm thay đổi, thì đã sớm tìm một cô gái nào đó đến gài bẫy lão Lưu Trường Hổ ấy rồi.
“Không được!” Mao Vĩ tiếp tục khuyên Triệu Ngọc: “Dù gì thì ông ấy cũng là cấp trên, mà thực ra thì… ông ấy cũng tốt lắm! Cậu xem mọi người chúng ta ở đây làm gì có ai chống lưng đâu, nên tốt nhất vẫn không nên làm mất lòng cấp trên, đúng chứ…”.
Những lời này của Mao Vĩ, cũng coi như vì Triệu Ngọc nên mới nói ra. Tuy nhiên hắn chẳng xem lão Lưu Trường Hổ kia ra gì cả, mặc dù nói đã hạ quyết tâm thay đổi, nhưng nếu như muốn hắn chịu cúi đầu thì là chuyện không thể.
Mao Vĩ muốn lựa lời khuyên thêm vài câu thì một tốp người khác từ ngoài cửa tiến vào. Mọi người nhìn lại, thấy mấy vị lãnh đạo trong phân cục của mình vây xung quanh Cục phó vừa nhậm chức của thành phố, Liêu Cảnh Hiền, cùng nhau tiến vào văn phòng tổ A.
Đột nhiên nhìn thấy nhiều lãnh đạo tới như vậy, mọi người trong phòng đều đứng thẳng người lại, có vài người còn bất giác cúi chào thật sâu.
“Mọi người cứ tự nhiên đi!” Cục phó Loan Tiêu Tiêu đi bên cạnh giới thiệu: “Cục phó Liêu muốn đến tham quan đồng thời thăm hỏi mọi người, ông ấy muốn biết công việc hàng ngày của mọi người thế nào thôi. Mọi người cứ thoải mái đi nhé, cứ làm việc như bình thường thôi!”.
Mọi người cùng gật đầu, tuy nhiên có mặt cấp trên thì ai còn giữ được vẻ thường ngày chứ, ai cũng đều luống cuống không biết nên làm gì mới phải.
Cục phó Liêu nhìn xung quanh văn phòng cho đến khi thấy Triệu Ngọc, lập tức tiến về phía đó.
Mao Vĩ còn tưởng là người mà lãnh đạo đang nhắm đến là mình nên lập tức bước lên chào, đang tính bắt tay với cấp trên thì vị Cục phó kia đã lướt qua anh ta với một cái va khẽ vào người.
“Ha ha ha ha…” Liêu Cảnh Hiền vừa cười vừa tiến đến trước mặt Triệu Ngọc: “Sao rồi, cảnh sát Triệu, vụ án điều tra đến đâu rồi?”.
Hả?
Đùa mình hả trời!?
Triệu Ngọc bị vị lãnh đạo cấp cao kia hỏi làm cho ngơ ra, đến nỗi muốn đứng lên cũng không được, chỉ có thể cứ thế ngồi mà trả lời Cục phó: “À! Vụ này chỉ vừa mới nhận xong, nhanh như vậy thì có thể điều tra được gì chứ?”.
Khụ…
Thấy Triệu Ngọc trả lời “không biết điều” như vậy, mọi người trong phòng ai nấy đều nín thở, cục phó Loan vội vàng ho một tiếng ra hiệu.
Triệu Ngọc đương nhiên biết rằng người này là một lãnh đạo cấp cao, nếu như là ngày trước thì hắn chẳng thèm kiêng nể gì mấy người như thế này! Tuy nhiên, nghĩ đến việc mình muốn thay đổi làm người tốt, hắn liền đứng dậy, lễ phép chào vị lãnh đạo kia: “Chào Cục phó!”.
“Đừng ngại, đừng ngại!” Cục phó Liêu cười đến híp cả mắt: “Đồng chí Triệu này, tôi đã nghe danh cậu là người phá án tài giỏi, các vị lãnh đạo thành phố đánh giá cậu rất cao đấy! Lần này tôi đến đây là muốn thay mặt Cục cảnh sát thành phố để hỏi thăm cậu. Cậu thấy làm việc ở Đội Trọng án này như thế nào?”.
“Rất tốt!” Triệu Ngọc vui vẻ trả lời: “Tôi rất cảm ơn sự quan tâm của các vị lãnh đạo! Tôi nhất định sẽ dốc hết sức, sẽ cố gắng xử lý tốt vụ án lần này! Sau này tôi muốn làm một vị cảnh sát ưu tú! Mong các vị lãnh đạo cứ yên tâm!”.
Nói rồi, Triệu Ngọc lại lễ phép cúi chào!
“Ha ha.” Cục phó Liêu lại bật cười, chỉ đại về phía sau chỗ phòng trà rồi nói: “Thôi, với tôi mà cậu còn ngại gì chứ! Cháu ngoan, đi, chúng ta nói thêm vài chuyện nhé!”.
Nói xong, ông ta đi trước, tiến vào phòng trà.
“Không, không được!”
Trong văn phòng của tổ A, Triệu Ngọc vừa hất tay vừa trịnh trọng nói với Bành Hân: “Chị Hân, các anh chị đồng nghiệp à, số tiền thưởng này thật sự tôi không thể giữ nó cho riêng mình được, Triệu Ngọc tôi đã2quyết định rồi, từ nay về sau tôi sẽ làm một người tốt!!”
Phụt…
Một vài người trong văn phòng đang uống nước nghe hắn nói vậy liền lập tức bị sặc, đến nỗi phun cả nước ra ngoài, thậm chí có người còn phun trúng cả lên đầu8Lưu Học Sơn. Thế nhưng, Lưu Học Sơn chỉ thẫn thờ vuốt tóc một cái, ánh mắt vẫn dán chặt vào Triệu Ngọc.
“Cho nên, hai mươi ngàn tiền thưởng này, bất cứ giá nào tôi cũng không giữ nó cho riêng mình đâu!” Triệu Ngọc đưa cây6bút đang cầm trên tay cho Bành Hân rồi tiếp tục lên tiếng: “Bắt được Dương Văn Đào, đó là nhờ sự nỗ lực và cố gắng của toàn đội, anh em ai nấy đều không quản ngày đêm để hoàn thành nhiệm vụ, sao tôi có3thể biết mà vẫn cố giữ số tiền thưởng này cho riêng mình được chứ? Số tiền này, tốt nhất là nên chia đều cho mọi người! Tôi không thể phá vỡ quy tắc trước giờ của đội được!”.
Triệu Ngọc dứt lời, cả tổ ai nấy đều5im lặng, tỏ vẻ ngạc nhiên khó hiểu. Đặc biệt là Lý Bối Ni, cô thậm chí còn đâm chọt một câu: “Chậc chậc, xem ngầu chưa kìa…”.
“Triệu Ngọc này, có phải cậu bị bệnh rồi không hả?” Bành Hân cũng chẳng thèm nể mặt, dúi lại cây bút và tập văn kiện cho hắn: “Cậu nói mấy lời này có tác dụng gì trong khi báo cáo kết án đã làm xong hết rồi chứ? Lúc viết báo cáo thì sao không nghĩ như vậy đi? Bây giờ còn bày đặt nói ra mấy lời này, nghe có giả tạo không hả!?”.
“Hả? Mẹ...” Triệu Ngọc đang tính mở miệng chửi liền lập tức dừng lại, gương mặt đầy vẻ chân thành, lên tiếng: “Tôi thật sự đã sửa đổi rồi mà, mọi người hãy tin tôi đi! Hay là thế này nhé, đợi đến khi tôi nhận được tiền thưởng, tôi sẽ chia đều cho mọi người, vậy có được không?”.
“Hứ!”
“Xùy!”
“Chắc tin được...”
Mặc dù mọi người chỉ phát ra vài tiếng cảm thán nhưng bản thân Triệu Ngọc hiểu rõ, những người xung quanh không hề tin tưởng mình, có khi họ còn cho rằng mình dùng tiền để mua danh tiếng!
“Ờ... Vậy thôi.” Không còn cách nào khác, Triệu Ngọc đành nhận lấy cây bút, còn miệng thì lên tiếng: “Thôi thì tôi cứ kí nhận vậy! Coi như lúc nãy tôi chưa nói gì đi!”.
Nghe Triệu Ngọc nói vậy mọi người lại đồng loạt “haizzz” lên một tiếng.
Đây là giấy xác nhận tiền thưởng, vì hắn đã bắt được Dương Văn Đào nên nhận được hai mươi ngàn tệ tiền thưởng, sau khi hắn kí xác nhận thì phòng Tài vụ sẽ chuyển khoản cho hắn, số tiền đó chẳng mấy chốc sẽ tới tay!
Ngạc nhiên hơn đó là Bành Hân tiếp tục đưa cho hắn một tờ giấy xác nhận nữa, trên đó ghi phần thưởng sáu mươi ngàn tệ của vụ án thảm sát và hai mươi ngàn tệ phần thưởng thêm của Cục Cảnh sát thành phố, tổng cộng là tám mươi ngàn tệ cho vụ án thảm sát này!
“Cậu hay thật đấy, tài vận đến rồi, có muốn tránh cũng không tránh được mà!” Bành Hân chỉ vào chiếc cặp da của hắn nói với vẻ đầy ngưỡng mộ: “À mà hai trăm ngàn tiền chuộc với cả tám mươi ngàn tiền thưởng nữa, sao cậu không nói chia cái đó cho chúng tôi luôn đi?”.
“Chị đùa đấy à!” Triệu Ngọc một mặt kí giấy xác nhận, một mặt cất giọng đầy nghiêm túc: “Em là một người hiểu chuyện! Chị có biết số tiền hai trăm ngàn đó là do em nhặt được trong lúc liều mạng với tên nghi phạm vô lại kia không hả? Cũng bởi vì tính cao thượng trả đồ lại cho chủ cũ, nên họ mới biết ơn mà biếu em! Cái này thì liên quan gì đến mọi người chứ?”.
“Lại còn vụ thảm sát đó nữa! Vụ này cũng chẳng có gì phải bàn cãi cả! Vụ này em nhận khi ở trong tổ điều tra những vụ án lâu năm chưa phá. Tiền thưởng chuyển về cho tổ, mà trong tổ đó chỉ có mỗi mình em, em không nhận chẳng lẽ lại để người khác nhận thay mình?”
Haiz...
Mọi người trong phòng lại thở dài.
“Hứ!” Bành Hân thu lại tờ giấy kí nhận, liếc nhìn Triệu Ngọc rồi nói: “Đúng là hối hận mà, trong bữa tiệc hải sản hôm trước chỉ kêu có chút xíu bào ngư!”.
“Hả? Ý chị là gì hả?” Vừa nhắc đến ăn, Triệu Ngọc như tỉnh hẳn ra: “Không sao, mấy vụ ăn uống này em thoáng lắm, hay là trưa nay...”.
Triệu Ngọc giơ tay lên cao, đang tính mời mọi người đi ăn thì đột nhiên từ cửa có tiếng nói vọng lại: “Trưa nay Thiên Nhiên Cư Mỹ Thực Thành nhé! Tôi mời, mọi người ai cũng phải đến đấy!”.
Mọi người ai nấy đều ngoảnh lại nhìn, người vừa lên tiếng không ai khác mà chính là Mao Vĩ - vị tổ trưởng vừa quay trở về!
“Ấy chà, anh Mao, anh về rồi đấy à!” Mọi người có mặt trong phòng đều vỗ tay vui mừng.
“Anh cũng thật là, về mà không báo cho chúng tôi tiếng nào hết? Làm chúng tôi không chuẩn bị được gì cho anh cả!” Bành Hân vui mừng bước lên đón, muốn ôm lấy người họ Mao kia.
“Này này này!” Mao Vĩ nhanh chóng lùi tránh khỏi Bành Hân rồi lên giọng: “Khó khăn lắm tôi mới đi được, cô mà làm vậy thì tôi có mà chết chắc!”.
Ha ha ha ha...
Mọi người trong phòng lúc bấy giờ đều bật cười khi nghe những lời Mao Vĩ nói.
“Mọi người,” Mao Vĩ vừa vẫy tay chào vừa vui vẻ lên tiếng, “tôi cũng chỉ vừa mới nhận được thông báo, cũng bởi vụ án lần này nghiêm trọng quá mà! Cấp trên muốn chúng ta phụ trách thì đành nhận thôi. Thôi không nhắc đến chuyện này nữa, trưa nay tại Thiên Nhiên Cư nhé, ai cũng phải đi hết, tôi đã đặt bàn to nhất bên đó rồi đó!”.
“Đồng ý...” Mọi người trong phòng nhanh chóng đáp lời, sau đó Lưu Học Sơn, Bành Hân và rất nhiều những người “kì cựu” khác cùng tiến lại chỗ Mao Vĩ, mọi người rôm rả hàn huyên.
Lý Bối Ni thì ngược lại, cô tiến dần đến bên cạnh Triệu Ngọc, lay cánh tay hắn rồi nói: “Đàn anh à, anh lợi hại thật ấy, đến cả việc mời người khác ăn mà cũng có người đến giành với anh! Tài vận này của anh, thật sự là quá nghịch thiên rồi!”.
Triệu Ngọc thầm nghĩ trong lòng, quẻ Đoài hôm nay đúng thật là hên, vận may về tiền bạc này xem ra vẫn còn dài dài đây!
Tuy nhiên cùng với cảm giác vui mừng, hắn lại có cảm giác như mình vừa mất đi thứ gì đó. Hắn không thể hiểu nổi tại sao bản thân muốn chia sẻ số tiền đó với mọi người mà họ lại không muốn đón nhận nó, ngược lại lại còn nói mình giả tạo nữa chứ?
Tại sao lại như vậy?
Muốn làm người tốt mà cũng khó đến vậy sao?!
Ngược với sự huyên náo của những người trong phòng đang vây quanh Mao Vĩ, Triệu Ngọc quay trở lại bàn làm việc, xem lại hồ sơ vụ án Miên Lĩnh nhằm xác nhận lại những phán đoán, nhận định của bản thân, tuy nhiên vì quá ồn nên hắn không thể nào tập trung được!
Càng về sau, mọi người càng ồn ào hơn, càng nói thì chuyện càng nhiều.
Chết tiệt!
Triệu Ngọc nổi máu điên, không chịu nổi đập tay xuống bàn, miệng hét lớn: “Này! Mấy anh chị yêu quý của tôi ơi, các người im lặng một chút giùm tôi có được không hả!? Tôi đang điều tra án đó! Làm ơn im lặng giùm tôi cái đi! Chúng ta đang nhận một nhiệm vụ rất quan trọng mà mọi người còn tinh thần ở đây nói mấy chuyện vớ vẩn đó hả? Các anh chị có còn muốn phá án không hả?”.
Triệu Ngọc không kiêng nể một ai, cứ thế mà hét lớn khiến cho mọi người nghe mà sững cả người.
Mao Vĩ quay lại nhìn Triệu Ngọc, cười lên tiếng: “Ây da, cậu Triệu đấy à, cậu cứ từ từ, làm gì mà nóng giận vậy chứ? Mà mấy đồng chí này, cậu Triệu nói đúng đấy, xảy ra vụ án nghiêm trọng như vậy, chúng ta cũng nên biết ý tứ một chút! Không nên làm ảnh hưởng đến việc điều tra của cậu Triệu đây!”.
Trong lúc Mao Vĩ nói chuyện, mọi người cũng quay sang nhìn Triệu Ngọc với ánh mắt khó hiểu, tự nghĩ không biết hắn lại bị gì nữa rồi?
Thấy mọi thứ đã yên lặng trở lại, Triệu Ngọc mới ngồi xuống tiếp tục công việc của mình.
Mao Vĩ là người khá khôn khéo, cũng đã từng nghe nói qua về tính tình nóng nảy của Triệu Ngọc, sau khi thấy Triệu Ngọc nổi cơn giận như vậy, anh ta liền khập khiễng đến gần chỗ Triệu Ngọc rồi nhỏ giọng hỏi:
“Người anh em à, tôi nghe nói cậu đã lập công lớn, mấy ngày nay tổ A vì cậu mà nở mày nở mặt! Tuy nhiên cậu cũng nên chú ý đến sức khỏe của mình chứ! Đừng có lao lực quá, vụ án này đã 26 năm rồi, cũng không thể gấp mà giải quyết ngay được đâu!”
Triệu Ngọc nhìn Mao Vĩ rồi gật đầu thể hiện bản thân đã hiểu, đồng thời cảm ơn anh ta.
Mao Vĩ thấy thái độ của Triệu Ngọc dịu đi thì liền hạ giọng thấp hơn: “Người anh em, anh đây có vài câu muốn nói với cậu! Tôi nghe nói cậu và đội trưởng Lưu có chút xích mích với nhau, đúng chứ?”.
“Cậu xem thế này được không? Tôi và lão Lưu khá thân với nhau, hay là để tôi tìm dịp nào đó, rồi tôi đứng ra làm người hòa giải cho hai người nhé, cậu thấy sao?”
Triệu Ngọc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, nếu không phải do ông đây quyết tâm thay đổi, thì đã sớm tìm một cô gái nào đó đến gài bẫy lão Lưu Trường Hổ ấy rồi.
“Không được!” Mao Vĩ tiếp tục khuyên Triệu Ngọc: “Dù gì thì ông ấy cũng là cấp trên, mà thực ra thì… ông ấy cũng tốt lắm! Cậu xem mọi người chúng ta ở đây làm gì có ai chống lưng đâu, nên tốt nhất vẫn không nên làm mất lòng cấp trên, đúng chứ…”.
Những lời này của Mao Vĩ, cũng coi như vì Triệu Ngọc nên mới nói ra. Tuy nhiên hắn chẳng xem lão Lưu Trường Hổ kia ra gì cả, mặc dù nói đã hạ quyết tâm thay đổi, nhưng nếu như muốn hắn chịu cúi đầu thì là chuyện không thể.
Mao Vĩ muốn lựa lời khuyên thêm vài câu thì một tốp người khác từ ngoài cửa tiến vào. Mọi người nhìn lại, thấy mấy vị lãnh đạo trong phân cục của mình vây xung quanh Cục phó vừa nhậm chức của thành phố, Liêu Cảnh Hiền, cùng nhau tiến vào văn phòng tổ A.
Đột nhiên nhìn thấy nhiều lãnh đạo tới như vậy, mọi người trong phòng đều đứng thẳng người lại, có vài người còn bất giác cúi chào thật sâu.
“Mọi người cứ tự nhiên đi!” Cục phó Loan Tiêu Tiêu đi bên cạnh giới thiệu: “Cục phó Liêu muốn đến tham quan đồng thời thăm hỏi mọi người, ông ấy muốn biết công việc hàng ngày của mọi người thế nào thôi. Mọi người cứ thoải mái đi nhé, cứ làm việc như bình thường thôi!”.
Mọi người cùng gật đầu, tuy nhiên có mặt cấp trên thì ai còn giữ được vẻ thường ngày chứ, ai cũng đều luống cuống không biết nên làm gì mới phải.
Cục phó Liêu nhìn xung quanh văn phòng cho đến khi thấy Triệu Ngọc, lập tức tiến về phía đó.
Mao Vĩ còn tưởng là người mà lãnh đạo đang nhắm đến là mình nên lập tức bước lên chào, đang tính bắt tay với cấp trên thì vị Cục phó kia đã lướt qua anh ta với một cái va khẽ vào người.
“Ha ha ha ha…” Liêu Cảnh Hiền vừa cười vừa tiến đến trước mặt Triệu Ngọc: “Sao rồi, cảnh sát Triệu, vụ án điều tra đến đâu rồi?”.
Hả?
Đùa mình hả trời!?
Triệu Ngọc bị vị lãnh đạo cấp cao kia hỏi làm cho ngơ ra, đến nỗi muốn đứng lên cũng không được, chỉ có thể cứ thế ngồi mà trả lời Cục phó: “À! Vụ này chỉ vừa mới nhận xong, nhanh như vậy thì có thể điều tra được gì chứ?”.
Khụ…
Thấy Triệu Ngọc trả lời “không biết điều” như vậy, mọi người trong phòng ai nấy đều nín thở, cục phó Loan vội vàng ho một tiếng ra hiệu.
Triệu Ngọc đương nhiên biết rằng người này là một lãnh đạo cấp cao, nếu như là ngày trước thì hắn chẳng thèm kiêng nể gì mấy người như thế này! Tuy nhiên, nghĩ đến việc mình muốn thay đổi làm người tốt, hắn liền đứng dậy, lễ phép chào vị lãnh đạo kia: “Chào Cục phó!”.
“Đừng ngại, đừng ngại!” Cục phó Liêu cười đến híp cả mắt: “Đồng chí Triệu này, tôi đã nghe danh cậu là người phá án tài giỏi, các vị lãnh đạo thành phố đánh giá cậu rất cao đấy! Lần này tôi đến đây là muốn thay mặt Cục cảnh sát thành phố để hỏi thăm cậu. Cậu thấy làm việc ở Đội Trọng án này như thế nào?”.
“Rất tốt!” Triệu Ngọc vui vẻ trả lời: “Tôi rất cảm ơn sự quan tâm của các vị lãnh đạo! Tôi nhất định sẽ dốc hết sức, sẽ cố gắng xử lý tốt vụ án lần này! Sau này tôi muốn làm một vị cảnh sát ưu tú! Mong các vị lãnh đạo cứ yên tâm!”.
Nói rồi, Triệu Ngọc lại lễ phép cúi chào!
“Ha ha.” Cục phó Liêu lại bật cười, chỉ đại về phía sau chỗ phòng trà rồi nói: “Thôi, với tôi mà cậu còn ngại gì chứ! Cháu ngoan, đi, chúng ta nói thêm vài chuyện nhé!”.
Nói xong, ông ta đi trước, tiến vào phòng trà.
Bình luận facebook