Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-154.txt
Chương 154: QUÝ TRỌNG SINH MỆNH, TRÁNH XA MIÊU ANH
“Ha ha ha, tốt quá rồi!” Lưu Trường Hổ vỗ vai Mao Vĩ, nói: “Bây giờ là lúc Đội Trọng án đang cần người, lão Mao về ngay lúc này, chúng ta thật đúng là như hổ thêm cánh! Ha ha ha...”.
“Đúng đó!” Cục phó Loan cười nói: “Tổ trưởng Khúc Bình, tổ trưởng Mao Vĩ, hai tổ A, B phải hợp tác với nhau, lần này chúng ta nhất định phải phá được vụ án này, làm cho phân cục Dung Dương chúng ta nở mày nở mặt!”.
Cuối cùng cục phó Loan còn cổ động2tinh thần, dẫn đầu vỗ tay, khiến những người ban đầu không tình nguyện tham gia cũng chỉ có thể đứng dậy vỗ tay theo.
“Cảm ơn sự quan tâm của các vị lãnh đạo!” Mao Vĩ ngại ngùng nói: “Tôi nằm trong bệnh viện, thật sự cảm thấy rất nhàm chán, với lại cũng vì quá yêu thích công việc, rồi nhớ các anh chị em trong Đội Trọng án! Mọi người yên tâm, lần này tôi trở về, nhất định sẽ cố gắng làm việc, nghe theo sự sắp xếp của đội trưởng Lưu, đóng8góp một phần sức lực cho cục chúng ta!”.
Bộp bộp bộp.... Trong phòng lại vang lên một tràng pháo tay.
Triệu Ngọc nhìn kỹ Mao Vĩ đang phát biểu hùng hồn trên kia, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu. Làm cái trò gì vậy không biết? Chân tên này còn đang bị què, làm sao lại đột nhiên trở về lúc này chứ? Lúc trước nghe nói, anh ta phải ở trong bệnh viện hơn hai tháng mới có thể xuất viện được mà?
Không lẽ...
Tên này là vì mười triệu tiền thưởng sao?
Tốc độ lan truyền6này… cũng nhanh quá nhỉ?
Lúc Triệu Ngọc mới tới Đội Trọng án thực tập không lâu, thì Mao Vĩ bị té gãy chân, Triệu Ngọc chưa từng tiếp xúc với vị tổ trưởng này nên không hiểu rõ tính tình của anh ta cho lắm. Chỉ nghe Bành Hân và những người khác nói sơ qua, Mao Vĩ là một người hiền lành, đối xử với cấp trên hay cấp dưới đều tốt cả, không bao giờ làm phật lòng ai!
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Mao Vĩ và Lưu Trường Hổ tỏ ra thân thiết như3vậy, theo bản năng, Triệu Ngọc cảm thấy có điều gì đó không được bình thường cho lắm.
“À, đúng rồi!” Cục phó Loan Tiêu Tiêu vội vàng nói: “Trong khoảng thời gian đồng chí Bành Hân đại diện làm tổ trưởng tổ A, thành tích xuất sắc của cô ấy thì mọi người ai cũng thấy, do hiện tại đang trong thời kì cấp bách, sức khỏe của tổ trưởng Mao còn chưa ổn định, nên ban lãnh đạo chúng tôi quyết định, đồng chí Bành Hân làm tổ phó tổ A, giúp đỡ đồng chí5Mao Vĩ dẫn dắt tổ A. Hi vọng mọi người dốc toàn lực phối hợp, đồng tâm hiệp lực, sớm ngày phá án thành công!”.
Bà ấy vừa nói hết, lại thêm một tràng vỗ tay vang lên.
Sau khi tiếng vỗ tay ngớt đi, cuộc họp lại tiếp tục quay về vấn đề chính. Bởi vì đây là một cuộc họp nhằm phân tích vụ án, vì vậy tất nhiên là lấy việc thảo luận vụ án, sắp xếp điều tra làm trọng tâm cuộc họp.
Tổ trưởng Khúc Bình là người đầu tiên phát biểu cách nhìn nhận của mình, từ lúc tìm ra hài cốt và tiền chuộc, chị ta đã phái người đi điều tra tình hình mỏ quặng nơi đó.
Những mỏ quặng bạc ở trấn Ngân Bàn, từ thập niên 80 trở lại đây, đã hoàn toàn trở thành khu hoang phế. Lúc ấy tất cả những mỏ quặng đều bị kiểm soát bởi nhà nước, mặc dù cũng có người từng thầu mỏ quặng, nhưng mà bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, rất nhiều người có liên quan đã chết, do vậy rất khó để điều tra.
Nhưng mà, do kết cấu mỏ quặng vô cùng phức tạp, người dân sinh sống ở đó cũng không dám tự tiện đi vào. Vì thế, Khúc Bình nghi ngờ, trong bọn bắt cóc chắc chắn sẽ có người nắm rõ khu mỏ quặng, cho nên bọn chúng mới chọn khu đó để che giấu nạn nhân!
Hơn nữa, sau khi hầm mỏ bị sập, có người đã dựng hàng rào gỗ xung quanh đó.
Cho nên, manh mối này nhất định phải điều tra tới cùng. Trọng tâm của cuộc điều tra sau này cũng nhất định phải nằm trong phạm vi khu mỏ quặng của trấn Ngân Bàn. Nên cho vài người đi thăm dò, điều tra từ những người già sống xung quanh vùng này, để xem có thể có được thông tin gì từ họ hay không.
Ngoài ra, năm đó, những người chịu trách nhiệm phá án cũng đã tiến hành phân tích, nếu như để bắt cóc được nhiều người như thế thì bọn chúng cần ít nhất là từ ba người trở lên.
Phân tích cái ngày đòi tiền chuộc thì ta sẽ thấy, bọn chúng sẽ cần một người ở dưới vách núi chờ lấy tiền, một người gọi điện thoại cho người thân của những người bị bắt cóc, và một người ở lại trông chừng con tin.
Lúc đó, bọn bắt cóc có thể khéo léo lấy được tiền chuộc dưới sự giám sát của cảnh sát, lợi dụng điện thoại công cộng để tránh bị truy ra dấu vết, hơn nữa còn có thể phá bỏ thiết bị theo dõi mà cảnh sát cài trong cặp tiền. Điều này chứng minh, trong bọn bắt cóc chắc chắn có người quen thuộc với cách làm việc của cảnh sát.
Người này, có thể là người từng làm trong ngành cảnh sát. Hoặc là, hắn ta có bạn bè là cảnh sát!
Cho nên, đây có thể là một manh mối quan trọng, cần tiến hành điều tra lại xem trong số những cảnh sát đã tham gia phá án năm xưa, liệu có đối tượng đáng nghi nào không?
Sau đó, nhóm cảnh sát điều tra bắt đầu thảo luận về những chi tiết này, cuối cùng xác định được một số phương án điều tra, bắt đầu tiến hành phân công nhiệm vụ.
Lần này, có thể nói là toàn bộ lực lượng cảnh sát của phân cục đều tham gia, quy mô lớn chưa từng có. Tất cả mọi người đều thề sẽ điều tra làm rõ vụ án này, tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ manh mối nào cả.
Đương nhiên Triệu Ngọc cũng bắt buộc phải đến nhận nhiệm vụ, bởi vì Trương Cảnh Phong và Lương Hoan đã trở về, cùng với khả năng tìm người nổi tiếng của Trương Cảnh Phong, nên bọn họ được giao cho nhiệm vụ khó khăn gian khổ nhất, đó chính là tìm kiếm con tin bị mất tích mà đến nay vẫn chưa tìm thấy — Lương Tư Tư!!
Lỡ như bé gái đó còn sống, chỉ cần tìm ra được thì không nghi ngờ gì nữa, cô ta chính là manh mối lớn nhất để có thể phá vụ án này!
Ngược lại, đối với việc tìm người lần này, Trương Cảnh Phong lại cảm thấy không khả quan cho lắm. Anh ta nói, tìm một người bị bắt cóc 26 năm về trước, mà còn là một cô bé sống chết chưa rõ, thế chẳng khác nào là mò kim đáy biển cả!
Điều đầu tiên cần nói tới, đó là xác suất đứa bé đó còn sống là rất nhỏ! Bọn bắt cóc đã tàn nhẫn giết chết năm người rồi, sao lại phải giữ lại một người làm gì, chẳng lẽ để nó trở thành tai họa ngầm!
Nếu như đứa bé đó chết rồi, thi thể được chôn ở một chỗ khác, thì trừ phi có người giống như Triệu Ngọc, có thể tạo kì tích, nếu không, căn bản là không có khả năng tìm ra được!
Nếu như đứa bé đó còn sống...
Vừa nghĩ tới khả năng này, ánh mắt của họ dường như đã bán đứng chính mình rồi. Cái khả năng này, gần như là không có! Sao Lương Tư Tư có thể còn sống? Cô bé làm thế nào mà sống được? Năm đó cô bé mới 7 tuổi, nếu như trốn thoát được, thì tại sao không có ai phát hiện chứ?
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô bé này?
Đương nhiên, mặc kệ khó khăn tới đâu, đã là nhiệm vụ, thì bất luận ra sao cũng phải hoàn thành. Nghĩ vậy, sau khi cuộc họp kết thúc, cả ba người lập tức tập trung lại thảo luận kế hoạch tìm kiếm với nhau.
Trương Cảnh Phong là người có kinh nghiệm nhiều nhất, anh ta nói phương pháp trực tiếp nhất và có hiệu quả nhất, chính là tới kho DNA của nhà nước, để tìm xem có ai có cùng DNA với Lương Tư Tư không!
Tiếp theo, là đi tìm các chuyên gia mô phỏng tìm người mất tích để phác họa chân dung trưởng thành của Lương Tư Tư, sau đó đăng thông báo tìm người trên phạm vi toàn quốc!
Trừ cách đó ra, không còn cách nào khác.
Nhưng năm đó Lương Tư Tư chỉ là một đứa trẻ, không có nhiều thông tin liên quan đến bản thân, vì thế cách làm của Trương Cảnh Phong, về căn bản là không khả quan lắm.
Tuy nhiên ba người bọn họ vẫn quyết định, trước tiên cứ dựa theo cách của anh ta để xem có kết quả gì không.
Sau khi quyết định kế hoạch, Triệu Ngọc mới cầm cái cặp da lên và nói với Lương Hoan: “Anh Lương à, anh về giúp tôi chuyện này nhé! Đống tiền này tôi muốn bán ra càng sớm càng tốt, cái đống này cũng không thể gửi ngân hàng, mà để ở nhà cũng không an toàn, cho nên sớm bán ra đổi thành tiền mặt thì sẽ tốt hơn!”.
Lương Hoan gật đầu, nói việc này cứ để anh ta lo, nhất định sẽ đổi tiền cho hắn với giá tốt!
Trương cảnh Phong lại bảo, an toàn là trên hết, Triệu Ngọc nên tới ngân hàng mở một két sắt ở đó, gửi cái đống này vào trong đó là tốt nhất! Triệu Ngọc nghe thấy có lí, liền quyết định sau khi tan làm sẽ tới ngân hàng ký gửi.
Ba người bọn họ đang thu dọn đồ đạc, Lương Hoan đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền túm lấy cánh tay Triệu Ngọc nói: “Đúng rồi, tiểu Triệu à, tôi nghe vợ tôi nói, hôm qua cậu... hình như có xảy ra xô xát gì đó với Miêu Anh bên cục bên đó đúng không? Cô ta….. Cô ta không làm gì cậu chứ?”
“Hả?” Triệu Ngọc không phục, vội nói: “Anh Lương, anh không thể nói như thế được. Anh như thế là đang xem thường thực lực của tôi sao?”.
“Tiểu Triệu à!”Lương Hoan tha thiết nói: “Cậu có mâu thuẫn với ai cũng được, nhưng tuyệt đối đừng có đụng đến Miêu Anh! Bên chỗ vợ tôi có một câu châm ngôn tám chữ mà bọn họ âm thầm truyền tai nhau, chính là ‘Quý trọng sinh mệnh, tránh xa Miêu Anh’ đấy!”.
“Trời ạ, đến mức đó luôn sao?” Triệu Ngọc cười, lớn tiếng nói: “Tôi với cô ta có xô xát với nhau, mà tôi có cảm thấy lợi hại gì đâu chứ? Đồng ý là cô ta đánh giỏi, nhưng đã lọt vào tay Triệu Ngọc tôi rồi thì, ha ha ha ha…”.
“Cậu ấy à, nghe mà không hiểu thật hả!” Lương Hoan lắc đầu: “Ý của tôi không phải như thế, ý tôi là đằng sau Miêu Anh quá... quá… Dù sao người nào đụng tới cô ta đều có kết cục không tốt đâu!”.
“Cái gì? Đằng sau cô ta thế nào?” Mắt Triệu Ngọc sáng lên, vội hỏi: “Anh Lương, anh mau nói đi, rốt cuộc Miêu Anh có thân phận gì vậy? Nhà cô ta có phải là rất có tiền không? Cô ta có người yêu chưa vậy?”.
“Người anh em!” Lương Hoan tiếp tục lắc đầu: “Nếu như cậu biết rõ lai lịch của cô ta rồi, thì cũng không cần phải sợ nữa không phải à? Quan trọng không ai biết cả! Tôi nghe vợ tôi nói, ngay cả Cục trưởng bên phân cục của cô ta còn không biết rõ về cô ta nữa là!”.
“Có một lần, Miêu Anh và Cục phó bên phân cục cô ta xảy ra mâu thuẫn, hình như là thằng đó giở trò sàm sỡ cô ta, kết cục, cô ta đã đánh cho hắn ta bầm dập ngay tại chỗ, muốn tàn nhẫn cỡ nào cũng có!”
“Lúc đó, tất cả mọi người ai cũng nghĩ, lần này coi như Miêu Anh xong đời rồi!”
“Nào ngờ, cậu đoán đi? Tới ngày thứ hai, Cục phó đó lập tức bị điều đi, còn là mệnh lệnh từ trên trung ương truyền tới ngay trong đêm hôm trước. Hắn ta bị đưa tới làm nhân viên chạy việc vặt trong đồn công an ở thôn bên cạnh, tương đương với việc bị giáng ba cấp! Còn Miêu Anh? Cô ta chẳng bị gì cả, vẫn đi làm bình thường, vẫn giữ chức đội trưởng đội Hình sự!”
Trời đất, thật hả?!
Mẹ nó chứ…
Triệu Ngọc hoảng hồn, vậy mà hắn đã xem thường Miêu Anh. Thì ra người con gái này không chỉ biết đánh, có tiền, mà còn có cả quyền lực nữa!
Vụ này…
Vụ này tính sao đây?
Nhớ lại nụ hôn vào đêm qua, Triệu Ngọc lại thấy lạnh cả sống lưng…
“Ha ha ha, tốt quá rồi!” Lưu Trường Hổ vỗ vai Mao Vĩ, nói: “Bây giờ là lúc Đội Trọng án đang cần người, lão Mao về ngay lúc này, chúng ta thật đúng là như hổ thêm cánh! Ha ha ha...”.
“Đúng đó!” Cục phó Loan cười nói: “Tổ trưởng Khúc Bình, tổ trưởng Mao Vĩ, hai tổ A, B phải hợp tác với nhau, lần này chúng ta nhất định phải phá được vụ án này, làm cho phân cục Dung Dương chúng ta nở mày nở mặt!”.
Cuối cùng cục phó Loan còn cổ động2tinh thần, dẫn đầu vỗ tay, khiến những người ban đầu không tình nguyện tham gia cũng chỉ có thể đứng dậy vỗ tay theo.
“Cảm ơn sự quan tâm của các vị lãnh đạo!” Mao Vĩ ngại ngùng nói: “Tôi nằm trong bệnh viện, thật sự cảm thấy rất nhàm chán, với lại cũng vì quá yêu thích công việc, rồi nhớ các anh chị em trong Đội Trọng án! Mọi người yên tâm, lần này tôi trở về, nhất định sẽ cố gắng làm việc, nghe theo sự sắp xếp của đội trưởng Lưu, đóng8góp một phần sức lực cho cục chúng ta!”.
Bộp bộp bộp.... Trong phòng lại vang lên một tràng pháo tay.
Triệu Ngọc nhìn kỹ Mao Vĩ đang phát biểu hùng hồn trên kia, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu. Làm cái trò gì vậy không biết? Chân tên này còn đang bị què, làm sao lại đột nhiên trở về lúc này chứ? Lúc trước nghe nói, anh ta phải ở trong bệnh viện hơn hai tháng mới có thể xuất viện được mà?
Không lẽ...
Tên này là vì mười triệu tiền thưởng sao?
Tốc độ lan truyền6này… cũng nhanh quá nhỉ?
Lúc Triệu Ngọc mới tới Đội Trọng án thực tập không lâu, thì Mao Vĩ bị té gãy chân, Triệu Ngọc chưa từng tiếp xúc với vị tổ trưởng này nên không hiểu rõ tính tình của anh ta cho lắm. Chỉ nghe Bành Hân và những người khác nói sơ qua, Mao Vĩ là một người hiền lành, đối xử với cấp trên hay cấp dưới đều tốt cả, không bao giờ làm phật lòng ai!
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Mao Vĩ và Lưu Trường Hổ tỏ ra thân thiết như3vậy, theo bản năng, Triệu Ngọc cảm thấy có điều gì đó không được bình thường cho lắm.
“À, đúng rồi!” Cục phó Loan Tiêu Tiêu vội vàng nói: “Trong khoảng thời gian đồng chí Bành Hân đại diện làm tổ trưởng tổ A, thành tích xuất sắc của cô ấy thì mọi người ai cũng thấy, do hiện tại đang trong thời kì cấp bách, sức khỏe của tổ trưởng Mao còn chưa ổn định, nên ban lãnh đạo chúng tôi quyết định, đồng chí Bành Hân làm tổ phó tổ A, giúp đỡ đồng chí5Mao Vĩ dẫn dắt tổ A. Hi vọng mọi người dốc toàn lực phối hợp, đồng tâm hiệp lực, sớm ngày phá án thành công!”.
Bà ấy vừa nói hết, lại thêm một tràng vỗ tay vang lên.
Sau khi tiếng vỗ tay ngớt đi, cuộc họp lại tiếp tục quay về vấn đề chính. Bởi vì đây là một cuộc họp nhằm phân tích vụ án, vì vậy tất nhiên là lấy việc thảo luận vụ án, sắp xếp điều tra làm trọng tâm cuộc họp.
Tổ trưởng Khúc Bình là người đầu tiên phát biểu cách nhìn nhận của mình, từ lúc tìm ra hài cốt và tiền chuộc, chị ta đã phái người đi điều tra tình hình mỏ quặng nơi đó.
Những mỏ quặng bạc ở trấn Ngân Bàn, từ thập niên 80 trở lại đây, đã hoàn toàn trở thành khu hoang phế. Lúc ấy tất cả những mỏ quặng đều bị kiểm soát bởi nhà nước, mặc dù cũng có người từng thầu mỏ quặng, nhưng mà bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, rất nhiều người có liên quan đã chết, do vậy rất khó để điều tra.
Nhưng mà, do kết cấu mỏ quặng vô cùng phức tạp, người dân sinh sống ở đó cũng không dám tự tiện đi vào. Vì thế, Khúc Bình nghi ngờ, trong bọn bắt cóc chắc chắn sẽ có người nắm rõ khu mỏ quặng, cho nên bọn chúng mới chọn khu đó để che giấu nạn nhân!
Hơn nữa, sau khi hầm mỏ bị sập, có người đã dựng hàng rào gỗ xung quanh đó.
Cho nên, manh mối này nhất định phải điều tra tới cùng. Trọng tâm của cuộc điều tra sau này cũng nhất định phải nằm trong phạm vi khu mỏ quặng của trấn Ngân Bàn. Nên cho vài người đi thăm dò, điều tra từ những người già sống xung quanh vùng này, để xem có thể có được thông tin gì từ họ hay không.
Ngoài ra, năm đó, những người chịu trách nhiệm phá án cũng đã tiến hành phân tích, nếu như để bắt cóc được nhiều người như thế thì bọn chúng cần ít nhất là từ ba người trở lên.
Phân tích cái ngày đòi tiền chuộc thì ta sẽ thấy, bọn chúng sẽ cần một người ở dưới vách núi chờ lấy tiền, một người gọi điện thoại cho người thân của những người bị bắt cóc, và một người ở lại trông chừng con tin.
Lúc đó, bọn bắt cóc có thể khéo léo lấy được tiền chuộc dưới sự giám sát của cảnh sát, lợi dụng điện thoại công cộng để tránh bị truy ra dấu vết, hơn nữa còn có thể phá bỏ thiết bị theo dõi mà cảnh sát cài trong cặp tiền. Điều này chứng minh, trong bọn bắt cóc chắc chắn có người quen thuộc với cách làm việc của cảnh sát.
Người này, có thể là người từng làm trong ngành cảnh sát. Hoặc là, hắn ta có bạn bè là cảnh sát!
Cho nên, đây có thể là một manh mối quan trọng, cần tiến hành điều tra lại xem trong số những cảnh sát đã tham gia phá án năm xưa, liệu có đối tượng đáng nghi nào không?
Sau đó, nhóm cảnh sát điều tra bắt đầu thảo luận về những chi tiết này, cuối cùng xác định được một số phương án điều tra, bắt đầu tiến hành phân công nhiệm vụ.
Lần này, có thể nói là toàn bộ lực lượng cảnh sát của phân cục đều tham gia, quy mô lớn chưa từng có. Tất cả mọi người đều thề sẽ điều tra làm rõ vụ án này, tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ manh mối nào cả.
Đương nhiên Triệu Ngọc cũng bắt buộc phải đến nhận nhiệm vụ, bởi vì Trương Cảnh Phong và Lương Hoan đã trở về, cùng với khả năng tìm người nổi tiếng của Trương Cảnh Phong, nên bọn họ được giao cho nhiệm vụ khó khăn gian khổ nhất, đó chính là tìm kiếm con tin bị mất tích mà đến nay vẫn chưa tìm thấy — Lương Tư Tư!!
Lỡ như bé gái đó còn sống, chỉ cần tìm ra được thì không nghi ngờ gì nữa, cô ta chính là manh mối lớn nhất để có thể phá vụ án này!
Ngược lại, đối với việc tìm người lần này, Trương Cảnh Phong lại cảm thấy không khả quan cho lắm. Anh ta nói, tìm một người bị bắt cóc 26 năm về trước, mà còn là một cô bé sống chết chưa rõ, thế chẳng khác nào là mò kim đáy biển cả!
Điều đầu tiên cần nói tới, đó là xác suất đứa bé đó còn sống là rất nhỏ! Bọn bắt cóc đã tàn nhẫn giết chết năm người rồi, sao lại phải giữ lại một người làm gì, chẳng lẽ để nó trở thành tai họa ngầm!
Nếu như đứa bé đó chết rồi, thi thể được chôn ở một chỗ khác, thì trừ phi có người giống như Triệu Ngọc, có thể tạo kì tích, nếu không, căn bản là không có khả năng tìm ra được!
Nếu như đứa bé đó còn sống...
Vừa nghĩ tới khả năng này, ánh mắt của họ dường như đã bán đứng chính mình rồi. Cái khả năng này, gần như là không có! Sao Lương Tư Tư có thể còn sống? Cô bé làm thế nào mà sống được? Năm đó cô bé mới 7 tuổi, nếu như trốn thoát được, thì tại sao không có ai phát hiện chứ?
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô bé này?
Đương nhiên, mặc kệ khó khăn tới đâu, đã là nhiệm vụ, thì bất luận ra sao cũng phải hoàn thành. Nghĩ vậy, sau khi cuộc họp kết thúc, cả ba người lập tức tập trung lại thảo luận kế hoạch tìm kiếm với nhau.
Trương Cảnh Phong là người có kinh nghiệm nhiều nhất, anh ta nói phương pháp trực tiếp nhất và có hiệu quả nhất, chính là tới kho DNA của nhà nước, để tìm xem có ai có cùng DNA với Lương Tư Tư không!
Tiếp theo, là đi tìm các chuyên gia mô phỏng tìm người mất tích để phác họa chân dung trưởng thành của Lương Tư Tư, sau đó đăng thông báo tìm người trên phạm vi toàn quốc!
Trừ cách đó ra, không còn cách nào khác.
Nhưng năm đó Lương Tư Tư chỉ là một đứa trẻ, không có nhiều thông tin liên quan đến bản thân, vì thế cách làm của Trương Cảnh Phong, về căn bản là không khả quan lắm.
Tuy nhiên ba người bọn họ vẫn quyết định, trước tiên cứ dựa theo cách của anh ta để xem có kết quả gì không.
Sau khi quyết định kế hoạch, Triệu Ngọc mới cầm cái cặp da lên và nói với Lương Hoan: “Anh Lương à, anh về giúp tôi chuyện này nhé! Đống tiền này tôi muốn bán ra càng sớm càng tốt, cái đống này cũng không thể gửi ngân hàng, mà để ở nhà cũng không an toàn, cho nên sớm bán ra đổi thành tiền mặt thì sẽ tốt hơn!”.
Lương Hoan gật đầu, nói việc này cứ để anh ta lo, nhất định sẽ đổi tiền cho hắn với giá tốt!
Trương cảnh Phong lại bảo, an toàn là trên hết, Triệu Ngọc nên tới ngân hàng mở một két sắt ở đó, gửi cái đống này vào trong đó là tốt nhất! Triệu Ngọc nghe thấy có lí, liền quyết định sau khi tan làm sẽ tới ngân hàng ký gửi.
Ba người bọn họ đang thu dọn đồ đạc, Lương Hoan đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền túm lấy cánh tay Triệu Ngọc nói: “Đúng rồi, tiểu Triệu à, tôi nghe vợ tôi nói, hôm qua cậu... hình như có xảy ra xô xát gì đó với Miêu Anh bên cục bên đó đúng không? Cô ta….. Cô ta không làm gì cậu chứ?”
“Hả?” Triệu Ngọc không phục, vội nói: “Anh Lương, anh không thể nói như thế được. Anh như thế là đang xem thường thực lực của tôi sao?”.
“Tiểu Triệu à!”Lương Hoan tha thiết nói: “Cậu có mâu thuẫn với ai cũng được, nhưng tuyệt đối đừng có đụng đến Miêu Anh! Bên chỗ vợ tôi có một câu châm ngôn tám chữ mà bọn họ âm thầm truyền tai nhau, chính là ‘Quý trọng sinh mệnh, tránh xa Miêu Anh’ đấy!”.
“Trời ạ, đến mức đó luôn sao?” Triệu Ngọc cười, lớn tiếng nói: “Tôi với cô ta có xô xát với nhau, mà tôi có cảm thấy lợi hại gì đâu chứ? Đồng ý là cô ta đánh giỏi, nhưng đã lọt vào tay Triệu Ngọc tôi rồi thì, ha ha ha ha…”.
“Cậu ấy à, nghe mà không hiểu thật hả!” Lương Hoan lắc đầu: “Ý của tôi không phải như thế, ý tôi là đằng sau Miêu Anh quá... quá… Dù sao người nào đụng tới cô ta đều có kết cục không tốt đâu!”.
“Cái gì? Đằng sau cô ta thế nào?” Mắt Triệu Ngọc sáng lên, vội hỏi: “Anh Lương, anh mau nói đi, rốt cuộc Miêu Anh có thân phận gì vậy? Nhà cô ta có phải là rất có tiền không? Cô ta có người yêu chưa vậy?”.
“Người anh em!” Lương Hoan tiếp tục lắc đầu: “Nếu như cậu biết rõ lai lịch của cô ta rồi, thì cũng không cần phải sợ nữa không phải à? Quan trọng không ai biết cả! Tôi nghe vợ tôi nói, ngay cả Cục trưởng bên phân cục của cô ta còn không biết rõ về cô ta nữa là!”.
“Có một lần, Miêu Anh và Cục phó bên phân cục cô ta xảy ra mâu thuẫn, hình như là thằng đó giở trò sàm sỡ cô ta, kết cục, cô ta đã đánh cho hắn ta bầm dập ngay tại chỗ, muốn tàn nhẫn cỡ nào cũng có!”
“Lúc đó, tất cả mọi người ai cũng nghĩ, lần này coi như Miêu Anh xong đời rồi!”
“Nào ngờ, cậu đoán đi? Tới ngày thứ hai, Cục phó đó lập tức bị điều đi, còn là mệnh lệnh từ trên trung ương truyền tới ngay trong đêm hôm trước. Hắn ta bị đưa tới làm nhân viên chạy việc vặt trong đồn công an ở thôn bên cạnh, tương đương với việc bị giáng ba cấp! Còn Miêu Anh? Cô ta chẳng bị gì cả, vẫn đi làm bình thường, vẫn giữ chức đội trưởng đội Hình sự!”
Trời đất, thật hả?!
Mẹ nó chứ…
Triệu Ngọc hoảng hồn, vậy mà hắn đã xem thường Miêu Anh. Thì ra người con gái này không chỉ biết đánh, có tiền, mà còn có cả quyền lực nữa!
Vụ này…
Vụ này tính sao đây?
Nhớ lại nụ hôn vào đêm qua, Triệu Ngọc lại thấy lạnh cả sống lưng…
Bình luận facebook