Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1609
Chương 1609 : Chương 1609MOI TIM
Chương 1609MOI TIM
Không khác những gì Triệu Ngọc tưởng tượng là bao, quảng trường Giải Phóng của Pristina gần giống với đa số quảng trường ở châu Âu, trên quảng trường có tượng anh hùng, bia tưởng niệm, quốc kỳ, nhà thờ to lớn và có rất nhiều vườn hoa.
Diện tích của quảng trường không nhỏ. Đây là trung tâm hoạt động thường ngày của dân bản địa, khi Triệu Ngọc và Jacob đến, trên quảng trường đâu đâu cũng là người.
Có nam nữ, già trẻ phơi nắng, có người lang thang, có nghệ nhân đầu đường, cũng có người bán đồ ăn vặt.
Trên mảnh đất trống ở quảng trường còn nuôi chim bồ câu, có đám trẻ con chưa đến tuổi đi học đang cùng cha mẹ hào hứng cho chim bồ câu ăn...
“Đây, chính là chỗ này!” Jacob đưa Triệu Ngọc đến gần bồn hoa phía Nam của quảng trường rồi giới thiệu: “Lin Croff là công nhân quét sơn ở Walikana, chỉ mới 31 tuổi.”
“Chúng tôi đã điều tra hết tư liệu về anh ta nhưng không phát hiện ra có liên quan gì đến hai người chết khác!”
“Walikana là gì?” Triệu Ngọc thấy hơi lạ lẫm với những cái tên nước ngoài này.
“Walikana là một thôn trang gần Pristina, cách Pristina khoảng hơn năm mươi cây số và là quê hương của Salustlwicz nổi tiếng thế giới!” Jacob giải thích.
“Tôi chưa từng nghe nói tới.” Triệu Ngọc lắc đầu rồi lại hỏi: “Người này thường sống ở đâu? Lai lịch là gì?”
“Thường ngày thì anh ta sống ở nhà trọ thuê chung với các công nhân khác, Jacob trả lời: “Người này không có gì nổi bật, chỉ là công nhân quét sơn cực kỳ bình thường, vẫn luôn làm nghề quét sơn từ khi tốt nghiệp cấp ba.”
“Theo như giới thiệu của bạn bè anh ta thì Lin Croff là một người khá hướng nội, thành thật, tính cách điềm đạm, trước giờ chưa từng nảy sinh mâu thuẫn với người khác.”
“Sau khi chúng tôi điều tra, quả thực không tìm ra ai có thể kết thù kết oán với anh ta! Vậy nên...” Jacob lắc đầu nói: “Sao tôi lại có cảm giác cậu sắp thua cược thế nhỉ?”
“Nhưng cũng không sao...” Jacob vỗ bả vai Triệu Ngọc: “Muốn xem nghệ sĩ múa không thành vấn đề, nếu cậu thích thì tối nay tôi sẽ dẫn cậu đi!”
“Cậu muốn chơi thế nào cũng được, tôi không những bao cậu mà còn tuyệt đối sẽ giữ bí mật nữa!”
“Sảng khoái! Đủ nghĩa khí với anh em lắm!” Trong miệng Triệu Ngọc khen ngợi nhưng mắt thì quan sát kĩ hiện trường vụ án, đầu cũng đã chìm trong mạch suy nghĩ căng thẳng từ lâu.
Vị trí chỗ bồn hoa hẻo lánh, dù bên ngoài có người tuần tra thì cũng khó mà nhìn thấy chỗ này.
Hơn nữa, khi hung thủ giết hai người, vì sao phải đổi đến nơi khác? Vì sao không giết cả ba người ở cùng một nơi?
Do sợ cảnh sát mai phục ư?
Vậy tại sao nhất định phải chọn địa điểm ở quảng trường Giải Phóng? Tìm đại một ngõ hẻo lánh không được ư?
Không lâu sau, Triệu Ngọc đi theo Jacob đến cột cờ với hàng loạt nghi ngờ.
Khác với Trung Quốc, quốc kỳ trên quảng trường Giải Phóng chỉ có tác dụng trang trí mà thôi, bình thường không có nghi thức kéo cờ hoặc hạ cờ.
Do đó, quốc kỳ không nằm ở vị trí trung tâm quảng trường mà ở chỗ chếch về hướng Bắc.
“Cậu cũng từng xem ảnh rồi đấy!” Jacob giới thiệu: “Đội trưởng Đội Hiến binh Eunice Shenke bị sát hại ở ngay nơi này, thi thể nằm ngang, lồng ngực bị vũ khí sắc bén rạch ra!”
“Quan sát từ vết thương, chắc hẳn hung thủ đã luyện tập từ trước.” Jacob nói: “Vết thương bị rạch ra không lớn lắm, thậm chí không cắt đứt xương sườn mà là...” Anh ta giơ tay ra hiệu: “Tách xương sườn ra, trực tiếp cho tay vào khoét!”
“Ồ... Thì ra là vậy!?” Triệu Ngọc vẫn chưa xem báo cáo khám nghiệm tử thi cụ thể nên nhất thời cảm thấy ngạc nhiên.
“Moi tim từ trong ra, sau đó nhét ví tiền vào!” Jacob giới thiệu: “Mặc dù thời gian không dài nhưng hiện trường vẫn rất thảm thiết.”
“Cứ...” Triệu Ngọc khua tay, khó mà tưởng tượng nổi: “Cứ thế mà móc ra như thế à? Móc được ra ư?”
“Chắc chắn không dễ đâu!” Jacob trả lời: “Sức lực phải khá lớn mới được, hơn nữa, còn phải đủ hung ác! Như thế này...”
Vừa nói, Jacob vừa khua tay, làm động tác khoét, nắm chặt tim khoa trương hơn.
Trời ơi...
Triệu Ngọc thầm khiếp sợ, nếu hung thủ giết người bằng cách này thì rõ ràng đây là hành vi báo thù điển hình!
Nhưng... Phải là thù sâu hận lớn đến mức nào mới khiến một người moi tim đối phương ra?
Hơn nữa, còn để ví tiền thay vào đó?
Tại sao nhỉ?
“Nhưng cách moi tim này không hề lạ ở vùng cao nguyên Balkan!” Jacob giới thiệu: “Có rất nhiều dân du mục trên cao nguyên giết dê con bằng cách này.”
“Dân du mục mở lồng ngực của dê ra, thò tay vào, dùng sức moi tim dê ra, con dê đó sẽ tắt thở trong chớp mắt! Bọn họ nói rằng chết kiểu moi tim là kiểu chết nhân đạo nhất! Nhưng... nếu dùng trên cơ thể con người thì... chậc chậc...” Jacob lắc đầu thở dài, tiếp tục nói: “Báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy ba nạn nhân không có vết thương nào khác. Cho nên, có lẽ bị moi tim chính là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của họ.”
“Chỉ là do tim biến mất nên trước mắt vẫn chưa thể xác nhận hung thủ có bóp chặt tim hay không, có giống cách giết dê con của dân du mục không...”
“Vậy... Còn thuốc mê thì sao?” Triệu Ngọc hỏi: “Chắc chắn hung thủ phải tiêm thuốc mê cho nạn nhân chứ nhỉ?”
“Propofol*.” Jacob đáp: “Hung thủ sử dụng phương pháp tiêm tĩnh mạch, là phương pháp gây mê thường dùng trong phẫu thuật hiện nay!”
* Propofol có tác dụng làm chậm hoạt động của não và hệ thần kinh. Propofol được sử dụng để giúp bạn thư giãn trước và trong khi gây mê để phẫu thuật hoặc thủ thuật y khoa khác. Thuốc cũng được sử dụng ở những bệnh nhân bệnh nặng cần có một ống thở nối với một máy thở.
“Điều đáng chú ý là theo báo cáo khám nghiệm tử thi, lượng thuốc mà hung thủ tiêm cho nạn nhân vượt mức bình thường rất nhiều, đã đến mức có thể khiến nạn nhân tử vong.”
“Nói cách khác...” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Thái độ của hung thủ cực kỳ kiên quyết, chắc chắn sẽ giết chết người!”
“Đúng vậy!” Jacob gật đầu.
“Thế...” Triệu Ngọc chỉ vào nơi xảy ra vụ án: “Anh tiếp tục nói cho tôi tình hình của đội trưởng Đội Hiến binh đi!”
“Ông ta thuộc Bộ An ninh, năm nay 45 tuổi, tiền đồ xán lạn và cũng có gia đình đầm ấm!” Jacob nói: “Tôi thực sự không biết vì sao hung thủ lại chọn ông ta?”
“Anh đã điều tra tư liệu về ông ta chưa?” Triệu Ngọc hỏi: “Có vệt tối nào không?”
“Không có, à mà...” Jacob đi đến: “Chỉ có chút vết nhơ nhỏ như hối lộ, nhận hối lộ mà thôi, dù sao thì đội trưởng Đội Hiến binh cũng có chút thực quyền mà!”
“Nhưng người này khéo đưa đẩy, biết cách đối nhân xử thế, thường ngày dù đối xử với cấp trên, đồng nghiệp hay binh lính cấp dưới đều không tệ, chắc hẳn sẽ không gây thù oán lớn như thế với ai chứ!”
“Tôi nhớ.” Jacob hồi tưởng lại: “Năm đó khi tôi làm việc ở Cơ quan Tình báo, tôi còn từng hành động cùng ông ta đấy! Ông ta là người rất hiền hòa.”
“Ồ...” Triệu Ngọc trầm ngâm suy nghĩ chốc lát rồi mới nói với Jacob: “Được rồi, tiếp theo, chúng ta tới hiện trường tướng quân bị sát hại đi!”
“Được.” Jacob chỉ tay vào vị trí trung tâm quảng trường: “Chính là chỗ đó, dưới bia tưởng niệm anh hùng!”
“Không, ý tôi là...” Triệu Ngọc vừa đi vừa nói: “Lòng dạ của các anh vô tư quá nhỉ! Đã hai người chết ở quảng trường Giải Phóng, hơn nữa cách chết còn đặc biệt như thế, vì sao các anh vẫn chưa coi trọng vấn đề?”
“Lúc đó, sau khi vụ án thứ hai xảy ra, quả thực quảng trường đã bị giới nghiêm một thời gian, hơn nữa cũng tăng cường tuần tra, nhưng...” Jacob thừa nhận: “Lâu dần thì buông thả.”
“Hơn nữa, quảng trường Giải Phóng quá rộng, thông tới bốn phương tám hướng, việc tuần tra cũng vô cùng tốn sức!”
“Các anh được đấy!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nếu người đầu tiên chết là vị tướng quân kia thì e rằng hiệu quả sẽ khác nhỉ? Việc lắp camera vẫn có chút tác dụng mà...”
“Chuyện này...” Jacob lúng túng thừa nhận: “Được rồi, đúng là sơ suất của chúng tôi, lãnh đạo không coi trọng lắm nên mới khiến hung thủ có cơ hội lợi dụng!”
“Chỉ là.” Jacob bổ sung: “Không phải hoàn toàn không có camera ở quảng trường, nhưng chúng tôi đã kiểm tra hết video giám sát mà vẫn không tìm thấy gì!”
“Không được.” Triệu Ngọc lắc đầu: “Không chừng hung thủ đã ngụy trang, những video giám sát này có thể quay được không? Tôi phải tận mắt xem mới được...”
“Được, không thành vấn đề!”
Vừa nói, hai người vừa bước tới gần bia tưởng niệm. Sau khi quan sát hiện trường, Triệu Ngọc hỏi tiếp: “Jacob, có đúng là các anh chắc chắn tướng quân, đội trưởng Đội Hiến binh và công nhân quét sơn không quen nhau không?”
“Đúng vậy, không thể sai được đâu!” Jacob trả lời như thề thốt: “Trước giờ, bọn họ chưa từng qua lại...”
“Chậc chậc... Ngoài giới tính, tuổi tác, thân phận, công việc và tướng mạo đều khác nhau...” Triệu Ngọc nhíu mày, mắt lộ vẻ hưng phấn: “Vụ án này đúng là thú vị thật!”
Chương 1609MOI TIM
Không khác những gì Triệu Ngọc tưởng tượng là bao, quảng trường Giải Phóng của Pristina gần giống với đa số quảng trường ở châu Âu, trên quảng trường có tượng anh hùng, bia tưởng niệm, quốc kỳ, nhà thờ to lớn và có rất nhiều vườn hoa.
Diện tích của quảng trường không nhỏ. Đây là trung tâm hoạt động thường ngày của dân bản địa, khi Triệu Ngọc và Jacob đến, trên quảng trường đâu đâu cũng là người.
Có nam nữ, già trẻ phơi nắng, có người lang thang, có nghệ nhân đầu đường, cũng có người bán đồ ăn vặt.
Trên mảnh đất trống ở quảng trường còn nuôi chim bồ câu, có đám trẻ con chưa đến tuổi đi học đang cùng cha mẹ hào hứng cho chim bồ câu ăn...
“Đây, chính là chỗ này!” Jacob đưa Triệu Ngọc đến gần bồn hoa phía Nam của quảng trường rồi giới thiệu: “Lin Croff là công nhân quét sơn ở Walikana, chỉ mới 31 tuổi.”
“Chúng tôi đã điều tra hết tư liệu về anh ta nhưng không phát hiện ra có liên quan gì đến hai người chết khác!”
“Walikana là gì?” Triệu Ngọc thấy hơi lạ lẫm với những cái tên nước ngoài này.
“Walikana là một thôn trang gần Pristina, cách Pristina khoảng hơn năm mươi cây số và là quê hương của Salustlwicz nổi tiếng thế giới!” Jacob giải thích.
“Tôi chưa từng nghe nói tới.” Triệu Ngọc lắc đầu rồi lại hỏi: “Người này thường sống ở đâu? Lai lịch là gì?”
“Thường ngày thì anh ta sống ở nhà trọ thuê chung với các công nhân khác, Jacob trả lời: “Người này không có gì nổi bật, chỉ là công nhân quét sơn cực kỳ bình thường, vẫn luôn làm nghề quét sơn từ khi tốt nghiệp cấp ba.”
“Theo như giới thiệu của bạn bè anh ta thì Lin Croff là một người khá hướng nội, thành thật, tính cách điềm đạm, trước giờ chưa từng nảy sinh mâu thuẫn với người khác.”
“Sau khi chúng tôi điều tra, quả thực không tìm ra ai có thể kết thù kết oán với anh ta! Vậy nên...” Jacob lắc đầu nói: “Sao tôi lại có cảm giác cậu sắp thua cược thế nhỉ?”
“Nhưng cũng không sao...” Jacob vỗ bả vai Triệu Ngọc: “Muốn xem nghệ sĩ múa không thành vấn đề, nếu cậu thích thì tối nay tôi sẽ dẫn cậu đi!”
“Cậu muốn chơi thế nào cũng được, tôi không những bao cậu mà còn tuyệt đối sẽ giữ bí mật nữa!”
“Sảng khoái! Đủ nghĩa khí với anh em lắm!” Trong miệng Triệu Ngọc khen ngợi nhưng mắt thì quan sát kĩ hiện trường vụ án, đầu cũng đã chìm trong mạch suy nghĩ căng thẳng từ lâu.
Vị trí chỗ bồn hoa hẻo lánh, dù bên ngoài có người tuần tra thì cũng khó mà nhìn thấy chỗ này.
Hơn nữa, khi hung thủ giết hai người, vì sao phải đổi đến nơi khác? Vì sao không giết cả ba người ở cùng một nơi?
Do sợ cảnh sát mai phục ư?
Vậy tại sao nhất định phải chọn địa điểm ở quảng trường Giải Phóng? Tìm đại một ngõ hẻo lánh không được ư?
Không lâu sau, Triệu Ngọc đi theo Jacob đến cột cờ với hàng loạt nghi ngờ.
Khác với Trung Quốc, quốc kỳ trên quảng trường Giải Phóng chỉ có tác dụng trang trí mà thôi, bình thường không có nghi thức kéo cờ hoặc hạ cờ.
Do đó, quốc kỳ không nằm ở vị trí trung tâm quảng trường mà ở chỗ chếch về hướng Bắc.
“Cậu cũng từng xem ảnh rồi đấy!” Jacob giới thiệu: “Đội trưởng Đội Hiến binh Eunice Shenke bị sát hại ở ngay nơi này, thi thể nằm ngang, lồng ngực bị vũ khí sắc bén rạch ra!”
“Quan sát từ vết thương, chắc hẳn hung thủ đã luyện tập từ trước.” Jacob nói: “Vết thương bị rạch ra không lớn lắm, thậm chí không cắt đứt xương sườn mà là...” Anh ta giơ tay ra hiệu: “Tách xương sườn ra, trực tiếp cho tay vào khoét!”
“Ồ... Thì ra là vậy!?” Triệu Ngọc vẫn chưa xem báo cáo khám nghiệm tử thi cụ thể nên nhất thời cảm thấy ngạc nhiên.
“Moi tim từ trong ra, sau đó nhét ví tiền vào!” Jacob giới thiệu: “Mặc dù thời gian không dài nhưng hiện trường vẫn rất thảm thiết.”
“Cứ...” Triệu Ngọc khua tay, khó mà tưởng tượng nổi: “Cứ thế mà móc ra như thế à? Móc được ra ư?”
“Chắc chắn không dễ đâu!” Jacob trả lời: “Sức lực phải khá lớn mới được, hơn nữa, còn phải đủ hung ác! Như thế này...”
Vừa nói, Jacob vừa khua tay, làm động tác khoét, nắm chặt tim khoa trương hơn.
Trời ơi...
Triệu Ngọc thầm khiếp sợ, nếu hung thủ giết người bằng cách này thì rõ ràng đây là hành vi báo thù điển hình!
Nhưng... Phải là thù sâu hận lớn đến mức nào mới khiến một người moi tim đối phương ra?
Hơn nữa, còn để ví tiền thay vào đó?
Tại sao nhỉ?
“Nhưng cách moi tim này không hề lạ ở vùng cao nguyên Balkan!” Jacob giới thiệu: “Có rất nhiều dân du mục trên cao nguyên giết dê con bằng cách này.”
“Dân du mục mở lồng ngực của dê ra, thò tay vào, dùng sức moi tim dê ra, con dê đó sẽ tắt thở trong chớp mắt! Bọn họ nói rằng chết kiểu moi tim là kiểu chết nhân đạo nhất! Nhưng... nếu dùng trên cơ thể con người thì... chậc chậc...” Jacob lắc đầu thở dài, tiếp tục nói: “Báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy ba nạn nhân không có vết thương nào khác. Cho nên, có lẽ bị moi tim chính là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của họ.”
“Chỉ là do tim biến mất nên trước mắt vẫn chưa thể xác nhận hung thủ có bóp chặt tim hay không, có giống cách giết dê con của dân du mục không...”
“Vậy... Còn thuốc mê thì sao?” Triệu Ngọc hỏi: “Chắc chắn hung thủ phải tiêm thuốc mê cho nạn nhân chứ nhỉ?”
“Propofol*.” Jacob đáp: “Hung thủ sử dụng phương pháp tiêm tĩnh mạch, là phương pháp gây mê thường dùng trong phẫu thuật hiện nay!”
* Propofol có tác dụng làm chậm hoạt động của não và hệ thần kinh. Propofol được sử dụng để giúp bạn thư giãn trước và trong khi gây mê để phẫu thuật hoặc thủ thuật y khoa khác. Thuốc cũng được sử dụng ở những bệnh nhân bệnh nặng cần có một ống thở nối với một máy thở.
“Điều đáng chú ý là theo báo cáo khám nghiệm tử thi, lượng thuốc mà hung thủ tiêm cho nạn nhân vượt mức bình thường rất nhiều, đã đến mức có thể khiến nạn nhân tử vong.”
“Nói cách khác...” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Thái độ của hung thủ cực kỳ kiên quyết, chắc chắn sẽ giết chết người!”
“Đúng vậy!” Jacob gật đầu.
“Thế...” Triệu Ngọc chỉ vào nơi xảy ra vụ án: “Anh tiếp tục nói cho tôi tình hình của đội trưởng Đội Hiến binh đi!”
“Ông ta thuộc Bộ An ninh, năm nay 45 tuổi, tiền đồ xán lạn và cũng có gia đình đầm ấm!” Jacob nói: “Tôi thực sự không biết vì sao hung thủ lại chọn ông ta?”
“Anh đã điều tra tư liệu về ông ta chưa?” Triệu Ngọc hỏi: “Có vệt tối nào không?”
“Không có, à mà...” Jacob đi đến: “Chỉ có chút vết nhơ nhỏ như hối lộ, nhận hối lộ mà thôi, dù sao thì đội trưởng Đội Hiến binh cũng có chút thực quyền mà!”
“Nhưng người này khéo đưa đẩy, biết cách đối nhân xử thế, thường ngày dù đối xử với cấp trên, đồng nghiệp hay binh lính cấp dưới đều không tệ, chắc hẳn sẽ không gây thù oán lớn như thế với ai chứ!”
“Tôi nhớ.” Jacob hồi tưởng lại: “Năm đó khi tôi làm việc ở Cơ quan Tình báo, tôi còn từng hành động cùng ông ta đấy! Ông ta là người rất hiền hòa.”
“Ồ...” Triệu Ngọc trầm ngâm suy nghĩ chốc lát rồi mới nói với Jacob: “Được rồi, tiếp theo, chúng ta tới hiện trường tướng quân bị sát hại đi!”
“Được.” Jacob chỉ tay vào vị trí trung tâm quảng trường: “Chính là chỗ đó, dưới bia tưởng niệm anh hùng!”
“Không, ý tôi là...” Triệu Ngọc vừa đi vừa nói: “Lòng dạ của các anh vô tư quá nhỉ! Đã hai người chết ở quảng trường Giải Phóng, hơn nữa cách chết còn đặc biệt như thế, vì sao các anh vẫn chưa coi trọng vấn đề?”
“Lúc đó, sau khi vụ án thứ hai xảy ra, quả thực quảng trường đã bị giới nghiêm một thời gian, hơn nữa cũng tăng cường tuần tra, nhưng...” Jacob thừa nhận: “Lâu dần thì buông thả.”
“Hơn nữa, quảng trường Giải Phóng quá rộng, thông tới bốn phương tám hướng, việc tuần tra cũng vô cùng tốn sức!”
“Các anh được đấy!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nếu người đầu tiên chết là vị tướng quân kia thì e rằng hiệu quả sẽ khác nhỉ? Việc lắp camera vẫn có chút tác dụng mà...”
“Chuyện này...” Jacob lúng túng thừa nhận: “Được rồi, đúng là sơ suất của chúng tôi, lãnh đạo không coi trọng lắm nên mới khiến hung thủ có cơ hội lợi dụng!”
“Chỉ là.” Jacob bổ sung: “Không phải hoàn toàn không có camera ở quảng trường, nhưng chúng tôi đã kiểm tra hết video giám sát mà vẫn không tìm thấy gì!”
“Không được.” Triệu Ngọc lắc đầu: “Không chừng hung thủ đã ngụy trang, những video giám sát này có thể quay được không? Tôi phải tận mắt xem mới được...”
“Được, không thành vấn đề!”
Vừa nói, hai người vừa bước tới gần bia tưởng niệm. Sau khi quan sát hiện trường, Triệu Ngọc hỏi tiếp: “Jacob, có đúng là các anh chắc chắn tướng quân, đội trưởng Đội Hiến binh và công nhân quét sơn không quen nhau không?”
“Đúng vậy, không thể sai được đâu!” Jacob trả lời như thề thốt: “Trước giờ, bọn họ chưa từng qua lại...”
“Chậc chậc... Ngoài giới tính, tuổi tác, thân phận, công việc và tướng mạo đều khác nhau...” Triệu Ngọc nhíu mày, mắt lộ vẻ hưng phấn: “Vụ án này đúng là thú vị thật!”
Bình luận facebook