Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1610
Chương 1610 : Chương 1610SỰ TRẢ THÙ CỦA TRIỆU NGỌC
Chương 1610SỰ TRẢ THÙ CỦA TRIỆU NGỌC
Pristina vào ban ngày trông tĩnh lặng hiền hòa, nhưng cuộc sống về đêm ở nơi đây vô cùng cuồng dã, buông thả. Đây là thành phố được mệnh danh không có màn đêm, nổi tiếng gần xa ở châu Âu.
Tùng, xình xịch...
Bùm bùm bùm...
Vào mười hai giờ đêm, tại sảnh biểu diễn của hộp đêm cỡ lớn nào đó ở Pristina, nhạc EDM sục sôi, mãnh liệt, chấn động sàn nhảy, ánh đèn huyền ảo chớp qua chớp lại.
Mọi người đung đưa cơ thể cực nhanh như được tiêm chất kích thích, ai cũng say mê quên mình, phóng túng bản thân...
Trong sàn nhảy, những cô vũ nữ có thân hình nở nang, diêm dúa, quyến rũ đang biểu diễn điệu nhảy phong tình, đặc sắc. Những điệu nhảy ấy cực kỳ quyến rũ, khiến adrenalin trong người khán giả tăng vọt...
Song, lúc này Triệu Ngọc không nhảy ở dưới sàn, cũng không có hứng thú xem vũ nữ biểu diễn mà mượn cớ bị tiêu chảy để tới nhà vệ sinh ở sâu trong hộp đêm.
Vừa vào nhà vệ sinh, hắn đã vội vàng mở điện thoại ra đọc tin nhắn.
Tin nhắn này đính kèm một đoạn giọng nói. Sau khi mở ra, giọng của Tăng Khả bỗng vang lên: “Tổ trưởng, em đã giúp anh tìm thấy địa điểm anh cần rồi. Em không biết rốt cuộc anh muốn nó làm gì, nhưng anh nhất định phải suy nghĩ kĩ đấy!”
Yên tâm đi!
Triệu Ngọc thầm mặc niệm trong lòng, ông đây đã suy nghĩ kĩ từ lâu rồi.
Sau khi bấm vào tin nhắn mà Tăng Khả gửi cho mình, Triệu Ngọc nhìn thấy một tọa độ rõ ràng. Kết hợp tìm với bản đồ điện tử, hắn phát hiện địa điểm này vậy mà chỉ cách mình 2,3 cây số.
Thật đúng lúc!
Triệu Ngọc hưng phấn nắm tay lại, hắn vốn định tới ngày cuối cùng mới hành động, hoặc là lên kế hoạch kỹ càng đã, nhưng giờ xem ra hình như không cần nữa.
Bởi hộp đêm mà hắn đang đứng được xây trên đỉnh núi!
Triệu Ngọc tắt bản đồ điện tử rồi tìm một bức ảnh trong điện thoại ra. Trên ảnh là dòng chữ “Quỹ Nhi đồng Liên Hiệp Quốc” được viết bằng tiếng Trung, Triệu Ngọc lặng lẽ ghi nhớ số tài khoản và tên của quỹ rồi mới cất điện thoại đi, bắt đầu chuẩn bị hành động.
Một giây sau, hắn mở một chiếc máy phản camera ra để tránh camera của hộp đêm quay được hình ảnh của hắn.
Sau đó, Triệu Ngọc ung dung bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi thẳng vào trong hộp đêm. Mãi đến khi bước tới trước cánh cửa bị khóa, hắn mới dừng lại.
Hắn kiểm tra xung quanh, đây đã là cửa sau của hộp đêm, bên cạnh không có bóng người nào.
Thế là Triệu Ngọc sử dụng chìa khóa vạn năng đã không dùng từ rất lâu, nhẹ nhàng mở khóa cửa rồi bước ra hộp đêm từ cửa sau.
Bên ngoài hộp đêm là một rừng cây, xuyên qua rừng cây, không lâu sau, Triệu Ngọc đã tới sát vách núi.
Nhìn từ đây xuống là có thể thấy cảnh đêm của cả thành phố Pristina, thậm chí có thể nhìn thấy cả quảng trường Giải Phóng.
Do thời gian gấp rút, Triệu Ngọc không muốn bị Jacob phát hiện nên sau khi định vị bằng điện thoại, hắn lập tức sử dụng tổ hợp siêu cấp: máy bay tàng hình và áo tàng hình.
Sau đó Triệu Ngọc từ trên đỉnh núi nhún người nhảy xuống. Máy bay lập tức tăng tốc, Triệu Ngọc lao thẳng xuống núi như chiếc máy bay đang chao lượn ở khoảng trời thấp vậy...
Thông qua những lần luyện tập trước đó, Triệu Ngọc càng bay càng ung dung, vừa bay đã chỉnh tốc độ cao nhất, quả thực bay thẳng đến mục tiêu như đạn pháo.
Điều đáng tiếc duy nhất là Triệu Ngọc đã chuẩn bị chu toàn nhưng vẫn quên một điều.
Nhiệt độ ở Pristina chỉ có 5 độ C, trong quãng bay này, Triệu Ngọc cảm giác như mình đang bay vào hầm băng vậy, chưa bay tới một phút đã có cảm giác toàn thân đóng băng rồi!
Hắn định dùng đạo cụ như áo kháng lửa tàng hình để chống lạnh, nhưng mắt thấy sắp bay hết khoảng cách 2,3 cây số, hắn vẫn cắn răng kiên trì tiếp.
Thế là hắn thuận lợi tới đích đến chỉ sau một phút rưỡi.
Đó là khu dân cư bỏ hoang hẻo lánh, do trước kia bị ném bom nên khu dân cư ở đây cơ bản đã hoang phế, đâu đâu cũng đổ nát thê lương, hoang tàn, đối lập rõ ràng với sự phồn hoa của trung tâm thành phố.
Tuy nơi này trông có vẻ vô cùng hoang vu nhưng Triệu Ngọc lại biết rõ ở đây đang che giấu một tội ác nhân gian.
Triệu Ngọc vững vàng đáp xuống đỉnh một tòa nhà khá cao. Vì muốn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ nên hắn không tiếc hao phí điểm tích lũy để kéo dài thời gian sử dụng máy bay và áo tàng hình.
Tiếp đó, hắn không chần chừ mà lập tức sử dụng máy nhìn xuyên thấu tàng hình và máy thăm dò sinh mạng.
Sau khi sử dụng, Triệu Ngọc lập tức phát hiện mình đã trúng giải lớn. Hắn thăm dò được tín hiệu của hơn sáu sinh mạng ở ngay trong cao ốc bỏ hoang.
Xem ra, cao ốc này chính là nơi hắn muốn tìm.
Để tranh thủ thời gian, hắn trực tiếp bay từ từ xuống từ trên đỉnh tầng lầu, rồi sau đó lợi dụng máy thăm dò xuyên thấu quan sát tình hình trong cao ốc.
Sau khi nhìn thấy lượng lớn thiết bị điện tử nhờ máy xuyên thấu, hắn mới bay vào hành lang, bắt đầu kế hoạch phục thù của mình...
..
Mười lăm phút sau, Jacob ở trong hộp đêm xem vũ nữ biểu diễn, anh ta thấy hơi bất an, vội vàng búng tay với vệ sĩ cấp dưới mà dặn dò:
“Đi! Tới nhà vệ sinh xem thần thám Trung Quốc của chúng ta sao vẫn chưa quay về?”
“Rõ!” Vệ sĩ nhận lệnh, quay người định đi ngay.
Nhưng anh ta vừa xoay đầu đã thấy Triệu Ngọc ôm bụng quay lại.
Lúc này Jacob mới yên tâm, lập tức quan tâm hỏi han: “Cậu sao vậy? Không hợp khí hậu à?”
“Có lẽ là thế!” Triệu Ngọc run rẩy: “Tôi cảm thấy toàn thân đều đang rét run!”
“Đệch, đúng là...” Jacob đã cảm giác được khí lạnh trên người Triệu Ngọc. Anh ta vội bảo: “Cậu như vừa bước ra từ tủ lạnh ấy, hay là tôi tìm bác sĩ cho cậu nhé?”
“Không cần đâu!” Triệu Ngọc xua tay: “Uống chút nước nóng, quan sát đã rồi nói sau!”
“Vậy...” Jacob chỉ vào vũ nữ trong sàn nhảy: “Cậu còn làm chuyện ấy được không? Cậu chọn trúng cô nào? Đêm nay tùy cậu, tôi bao...”
“Thôi khỏi!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Khẩu vị của anh và cha vợ tôi quá nặng, tôi vẫn thích kiểu thanh đạm hơn!”
“Ha ha ha...” Jacob cười nói: “Tôi cũng có kiểu thanh đạm, cậu thích người mẫu, tiếp viên hàng không hay phục vụ? Chỗ tôi thiếu gì thì thiếu nhưng không thiếu phụ nữ đâu!”
“Đệch, thôi khỏi!” Triệu Ngọc ôm bụng, giả vờ khó chịu: “Khi nãy ở trong nhà vệ sinh, hình như tôi đã bắt được chút linh cảm về vụ án ví tiền giết người.”
“Theo tôi, chúng ta vẫn nên quay về tiếp tục điều tra vụ án đi! Cuộc biểu diễn nghệ thuật của các anh quả thực không hợp khẩu vị của tôi...”
“Ừm... Được thôi!” Nghe Triệu Ngọc nhắc tới vụ án, Jacob không dám tiếp tục nói hươu nói vượn nữa mà lập tức quay về nhà cùng Triệu Ngọc...
...
Sáng sớm hôm sau, Jacob bị đánh thức bởi cuộc gọi quen thuộc.
Sau khi nối máy, đối phương nói cho anh ta một tin tức kinh người.
“Gì cơ? Quỹ nhi đồng? Trung Quốc?” Jacob cực kỳ hoảng sợ. Anh ta đột nhiên bật dậy từ trên giường: “Hơn triệu Euro, tất cả đều được chuyển vào tài khoản của Quỹ Nhi đồng Liên Hiệp Quốc? Các cậu trúng virus Trojan* hay nội bộ có gián điệp thế? Cái này...”
* Virus Trojan là một trong những chương trình độc hại được ngụy trang với lớp vỏ bọc bên ngoài mang bản chất vô hại để người dùng thao tác. Ví dụ thực tế để bạn hiểu rõ hơn là bạn có thể tải một tệp ảnh trên internet mà mình yêu thích về máy, tuy nhiên khi mở ra lại là một chương trình thu thập dữ liệu từ máy bạn để gửi cho bên đang có ý định xâm nhập với mục đích xấu.
Nói tới đây, trong đầu Jacob lập tức hiện lên khuôn mặt gian trá của Triệu Ngọc, trong lòng anh ta nổi lên dự cảm nào đó.
Nhưng vì muốn phủi sạch quan hệ của mình, anh ta vẫn giả vờ tức giận hét vào điện thoại: “Chuyện này thì liên quan cái rắm gì đến tôi? Các cậu tự giải quyết sơ suất của mình đi!”
“Nếu nội bộ có gián điệp thì tức là nội bộ của các cậu có vấn đề, điều tra người của cậu cho kĩ vào!”
“Tôi cảnh cáo cậu, gần đây trong lòng tôi có lửa giận, cậu tuyệt đối đừng có chọc đến tôi, nếu không, cậu biết sẽ có hậu quả gì rồi đấy... Hừ...”
Sau khi cúp điện thoại không chút khách sáo, ánh mắt của Jacob có vẻ cực kỳ phức tạp, vừa mang cảm xúc khó mà tưởng tượng nổi lại vừa nghi ngờ, hoảng hốt, thậm chí còn hơi sợ hãi...
Chương 1610SỰ TRẢ THÙ CỦA TRIỆU NGỌC
Pristina vào ban ngày trông tĩnh lặng hiền hòa, nhưng cuộc sống về đêm ở nơi đây vô cùng cuồng dã, buông thả. Đây là thành phố được mệnh danh không có màn đêm, nổi tiếng gần xa ở châu Âu.
Tùng, xình xịch...
Bùm bùm bùm...
Vào mười hai giờ đêm, tại sảnh biểu diễn của hộp đêm cỡ lớn nào đó ở Pristina, nhạc EDM sục sôi, mãnh liệt, chấn động sàn nhảy, ánh đèn huyền ảo chớp qua chớp lại.
Mọi người đung đưa cơ thể cực nhanh như được tiêm chất kích thích, ai cũng say mê quên mình, phóng túng bản thân...
Trong sàn nhảy, những cô vũ nữ có thân hình nở nang, diêm dúa, quyến rũ đang biểu diễn điệu nhảy phong tình, đặc sắc. Những điệu nhảy ấy cực kỳ quyến rũ, khiến adrenalin trong người khán giả tăng vọt...
Song, lúc này Triệu Ngọc không nhảy ở dưới sàn, cũng không có hứng thú xem vũ nữ biểu diễn mà mượn cớ bị tiêu chảy để tới nhà vệ sinh ở sâu trong hộp đêm.
Vừa vào nhà vệ sinh, hắn đã vội vàng mở điện thoại ra đọc tin nhắn.
Tin nhắn này đính kèm một đoạn giọng nói. Sau khi mở ra, giọng của Tăng Khả bỗng vang lên: “Tổ trưởng, em đã giúp anh tìm thấy địa điểm anh cần rồi. Em không biết rốt cuộc anh muốn nó làm gì, nhưng anh nhất định phải suy nghĩ kĩ đấy!”
Yên tâm đi!
Triệu Ngọc thầm mặc niệm trong lòng, ông đây đã suy nghĩ kĩ từ lâu rồi.
Sau khi bấm vào tin nhắn mà Tăng Khả gửi cho mình, Triệu Ngọc nhìn thấy một tọa độ rõ ràng. Kết hợp tìm với bản đồ điện tử, hắn phát hiện địa điểm này vậy mà chỉ cách mình 2,3 cây số.
Thật đúng lúc!
Triệu Ngọc hưng phấn nắm tay lại, hắn vốn định tới ngày cuối cùng mới hành động, hoặc là lên kế hoạch kỹ càng đã, nhưng giờ xem ra hình như không cần nữa.
Bởi hộp đêm mà hắn đang đứng được xây trên đỉnh núi!
Triệu Ngọc tắt bản đồ điện tử rồi tìm một bức ảnh trong điện thoại ra. Trên ảnh là dòng chữ “Quỹ Nhi đồng Liên Hiệp Quốc” được viết bằng tiếng Trung, Triệu Ngọc lặng lẽ ghi nhớ số tài khoản và tên của quỹ rồi mới cất điện thoại đi, bắt đầu chuẩn bị hành động.
Một giây sau, hắn mở một chiếc máy phản camera ra để tránh camera của hộp đêm quay được hình ảnh của hắn.
Sau đó, Triệu Ngọc ung dung bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi thẳng vào trong hộp đêm. Mãi đến khi bước tới trước cánh cửa bị khóa, hắn mới dừng lại.
Hắn kiểm tra xung quanh, đây đã là cửa sau của hộp đêm, bên cạnh không có bóng người nào.
Thế là Triệu Ngọc sử dụng chìa khóa vạn năng đã không dùng từ rất lâu, nhẹ nhàng mở khóa cửa rồi bước ra hộp đêm từ cửa sau.
Bên ngoài hộp đêm là một rừng cây, xuyên qua rừng cây, không lâu sau, Triệu Ngọc đã tới sát vách núi.
Nhìn từ đây xuống là có thể thấy cảnh đêm của cả thành phố Pristina, thậm chí có thể nhìn thấy cả quảng trường Giải Phóng.
Do thời gian gấp rút, Triệu Ngọc không muốn bị Jacob phát hiện nên sau khi định vị bằng điện thoại, hắn lập tức sử dụng tổ hợp siêu cấp: máy bay tàng hình và áo tàng hình.
Sau đó Triệu Ngọc từ trên đỉnh núi nhún người nhảy xuống. Máy bay lập tức tăng tốc, Triệu Ngọc lao thẳng xuống núi như chiếc máy bay đang chao lượn ở khoảng trời thấp vậy...
Thông qua những lần luyện tập trước đó, Triệu Ngọc càng bay càng ung dung, vừa bay đã chỉnh tốc độ cao nhất, quả thực bay thẳng đến mục tiêu như đạn pháo.
Điều đáng tiếc duy nhất là Triệu Ngọc đã chuẩn bị chu toàn nhưng vẫn quên một điều.
Nhiệt độ ở Pristina chỉ có 5 độ C, trong quãng bay này, Triệu Ngọc cảm giác như mình đang bay vào hầm băng vậy, chưa bay tới một phút đã có cảm giác toàn thân đóng băng rồi!
Hắn định dùng đạo cụ như áo kháng lửa tàng hình để chống lạnh, nhưng mắt thấy sắp bay hết khoảng cách 2,3 cây số, hắn vẫn cắn răng kiên trì tiếp.
Thế là hắn thuận lợi tới đích đến chỉ sau một phút rưỡi.
Đó là khu dân cư bỏ hoang hẻo lánh, do trước kia bị ném bom nên khu dân cư ở đây cơ bản đã hoang phế, đâu đâu cũng đổ nát thê lương, hoang tàn, đối lập rõ ràng với sự phồn hoa của trung tâm thành phố.
Tuy nơi này trông có vẻ vô cùng hoang vu nhưng Triệu Ngọc lại biết rõ ở đây đang che giấu một tội ác nhân gian.
Triệu Ngọc vững vàng đáp xuống đỉnh một tòa nhà khá cao. Vì muốn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ nên hắn không tiếc hao phí điểm tích lũy để kéo dài thời gian sử dụng máy bay và áo tàng hình.
Tiếp đó, hắn không chần chừ mà lập tức sử dụng máy nhìn xuyên thấu tàng hình và máy thăm dò sinh mạng.
Sau khi sử dụng, Triệu Ngọc lập tức phát hiện mình đã trúng giải lớn. Hắn thăm dò được tín hiệu của hơn sáu sinh mạng ở ngay trong cao ốc bỏ hoang.
Xem ra, cao ốc này chính là nơi hắn muốn tìm.
Để tranh thủ thời gian, hắn trực tiếp bay từ từ xuống từ trên đỉnh tầng lầu, rồi sau đó lợi dụng máy thăm dò xuyên thấu quan sát tình hình trong cao ốc.
Sau khi nhìn thấy lượng lớn thiết bị điện tử nhờ máy xuyên thấu, hắn mới bay vào hành lang, bắt đầu kế hoạch phục thù của mình...
..
Mười lăm phút sau, Jacob ở trong hộp đêm xem vũ nữ biểu diễn, anh ta thấy hơi bất an, vội vàng búng tay với vệ sĩ cấp dưới mà dặn dò:
“Đi! Tới nhà vệ sinh xem thần thám Trung Quốc của chúng ta sao vẫn chưa quay về?”
“Rõ!” Vệ sĩ nhận lệnh, quay người định đi ngay.
Nhưng anh ta vừa xoay đầu đã thấy Triệu Ngọc ôm bụng quay lại.
Lúc này Jacob mới yên tâm, lập tức quan tâm hỏi han: “Cậu sao vậy? Không hợp khí hậu à?”
“Có lẽ là thế!” Triệu Ngọc run rẩy: “Tôi cảm thấy toàn thân đều đang rét run!”
“Đệch, đúng là...” Jacob đã cảm giác được khí lạnh trên người Triệu Ngọc. Anh ta vội bảo: “Cậu như vừa bước ra từ tủ lạnh ấy, hay là tôi tìm bác sĩ cho cậu nhé?”
“Không cần đâu!” Triệu Ngọc xua tay: “Uống chút nước nóng, quan sát đã rồi nói sau!”
“Vậy...” Jacob chỉ vào vũ nữ trong sàn nhảy: “Cậu còn làm chuyện ấy được không? Cậu chọn trúng cô nào? Đêm nay tùy cậu, tôi bao...”
“Thôi khỏi!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Khẩu vị của anh và cha vợ tôi quá nặng, tôi vẫn thích kiểu thanh đạm hơn!”
“Ha ha ha...” Jacob cười nói: “Tôi cũng có kiểu thanh đạm, cậu thích người mẫu, tiếp viên hàng không hay phục vụ? Chỗ tôi thiếu gì thì thiếu nhưng không thiếu phụ nữ đâu!”
“Đệch, thôi khỏi!” Triệu Ngọc ôm bụng, giả vờ khó chịu: “Khi nãy ở trong nhà vệ sinh, hình như tôi đã bắt được chút linh cảm về vụ án ví tiền giết người.”
“Theo tôi, chúng ta vẫn nên quay về tiếp tục điều tra vụ án đi! Cuộc biểu diễn nghệ thuật của các anh quả thực không hợp khẩu vị của tôi...”
“Ừm... Được thôi!” Nghe Triệu Ngọc nhắc tới vụ án, Jacob không dám tiếp tục nói hươu nói vượn nữa mà lập tức quay về nhà cùng Triệu Ngọc...
...
Sáng sớm hôm sau, Jacob bị đánh thức bởi cuộc gọi quen thuộc.
Sau khi nối máy, đối phương nói cho anh ta một tin tức kinh người.
“Gì cơ? Quỹ nhi đồng? Trung Quốc?” Jacob cực kỳ hoảng sợ. Anh ta đột nhiên bật dậy từ trên giường: “Hơn triệu Euro, tất cả đều được chuyển vào tài khoản của Quỹ Nhi đồng Liên Hiệp Quốc? Các cậu trúng virus Trojan* hay nội bộ có gián điệp thế? Cái này...”
* Virus Trojan là một trong những chương trình độc hại được ngụy trang với lớp vỏ bọc bên ngoài mang bản chất vô hại để người dùng thao tác. Ví dụ thực tế để bạn hiểu rõ hơn là bạn có thể tải một tệp ảnh trên internet mà mình yêu thích về máy, tuy nhiên khi mở ra lại là một chương trình thu thập dữ liệu từ máy bạn để gửi cho bên đang có ý định xâm nhập với mục đích xấu.
Nói tới đây, trong đầu Jacob lập tức hiện lên khuôn mặt gian trá của Triệu Ngọc, trong lòng anh ta nổi lên dự cảm nào đó.
Nhưng vì muốn phủi sạch quan hệ của mình, anh ta vẫn giả vờ tức giận hét vào điện thoại: “Chuyện này thì liên quan cái rắm gì đến tôi? Các cậu tự giải quyết sơ suất của mình đi!”
“Nếu nội bộ có gián điệp thì tức là nội bộ của các cậu có vấn đề, điều tra người của cậu cho kĩ vào!”
“Tôi cảnh cáo cậu, gần đây trong lòng tôi có lửa giận, cậu tuyệt đối đừng có chọc đến tôi, nếu không, cậu biết sẽ có hậu quả gì rồi đấy... Hừ...”
Sau khi cúp điện thoại không chút khách sáo, ánh mắt của Jacob có vẻ cực kỳ phức tạp, vừa mang cảm xúc khó mà tưởng tượng nổi lại vừa nghi ngờ, hoảng hốt, thậm chí còn hơi sợ hãi...
Bình luận facebook