Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-232.txt
Chương 232: LÀM ĐIỀU NGƯỢC LẠI
“Ồ...” Miêu Anh suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nghĩ ra được một khả năng: “Triệu Ngọc, tôi hiểu rồi. Lúc nãy cô gái đó đã nhắc ngay đến tên Hầu Mãnh! Có phải cặp vợ chồng lúc nãy đã phát hiện ra điều bất thường trong camera hành trình, vả lại còn biết rằng Hầu Mãnh là một tên tội phạm giết người, cho nên báo với cảnh sát... Hừm... Không đúng...” Miêu Anh chau mày lại: “Không đúng! Nếu bọn họ báo cảnh sát thì tại sao lại báo2với anh được? Triệu Ngọc, anh nói đi, rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc cười với vẻ háo sắc: “Tổ trưởng Miêu, cái này có gì khó đâu! Nào, hôn cái trước đã! Hôn xong tôi sẽ nói cho cô biết! Cô nhìn này... ở đây vắng tanh, không có ai nhìn thấy đâu... Ha ha ha...”
“Triệu Ngọc!” Miêu Anh tối sầm mặt lại, giơ nắm đấm lên, uy hiếp: “Nếu không phải do anh bị thương... Tôi...”
“Sao? Muốn giết chết chồng mình à?” Triệu Ngọc càng trơ8trẽn hơn.
Miêu Anh tức điên người, định mở cửa xe ra, đá Triệu Ngọc văng xuống. Thấy cô đã tức giận thật, hắn vội làm động tác tạm ngưng chiến, sau đó nói với vẻ nghiêm túc: “Tổ trưởng Miêu! Tôi thấy chúng ta nên bàn bạc về mấy chuyện quan trọng đi!” Da mặt của Triệu Ngọc quả thật hết sức đặc biệt. Lúc nãy hắn còn giở trò lưu manh, thế mà bây giờ đã nghiêm túc như thế: “Cô thấy đấy, mặc dù chỉ với đoạn băng này, chúng6ta vẫn chưa thể điều tra được tên hung thủ thật sự. Nhưng nó lại vô cùng quan trọng đối với Hầu Mãnh, đủ để cứu được mạng của anh ta! Sao nào, có phải chúng ta nên trình lên cấp trên không?”
Nghe Triệu Ngọc nói đến vấn đề mấu chốt, Miêu Anh cũng không thể nổi cáu tiếp nữa, chỉ đành đè nén lửa giận trong lòng rồi nói: “Cái này còn phải hỏi sao? Theo như đoạn băng này thì quả thật Hầu Mãnh đã bị người ta hãm hại!”
“Sao?”3Triệu Ngọc trừng mắt nhìn cô: “Thật sự phải nộp lên sao? Vậy còn nhiệm vụ bí mật của cô? Chẳng phải cô đã nhắm trúng chiếc xe Bentley rồi à? Tôi còn có một căn biệt thự nữa đấy, phải không?”
Những lời này của Triệu Ngọc làm cho Miêu Anh đỏ cả mặt. Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng phản bác thì hắn đã bẻ lái sang chuyện khác, nghiêm túc nói: “Tổ trưởng Miêu, cô không cảm nhận được sao? Tuy rằng lúc trước cô đã lừa tôi, nhưng5cô nghĩ lại xem, có phải lời nói dối lúc trước của cô cũng giống với sự thật không?”
“Anh... Ý anh là sao?” Tâm trí hỗn loạn khiến cho Miêu Anh bối rối, lần đầu tiên không theo kịp được suy nghĩ của Triệu Ngọc.
“Hách Cương đã nhận tội, cũng biết rằng mình đã chết chắc rồi. Nếu cái chết của Khúc Bình có liên quan đến vụ án Miên Lĩnh, thì ông ta đã khai hết từ lâu rồi!” Triệu Ngọc lên tiếng giải thích: “Bây giờ chúng ta đã chứng minh được rằng Hầu Mãnh bị người ta hãm hại. Vậy thì... vấn đề nằm ở chỗ này, hung thủ thật sự đã giết chết Khúc Bình là ai!? Cô cảm thấy đó là hai người xuất hiện trong đoạn băng à?”
“Có thể lắm!” Miêu Anh thấy trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc sáp lại gần mình nên đã đưa tay đẩy hắn ra.
“Nếu như có thể thì tức là... cái chết của Khúc Bình là một âm mưu rất lớn! Ra tay giết chết chị ta một cách nhanh gọn, hơn nữa còn phải tìm được một con ma chết thay, người bình thường chắc chắn không thể làm được như thế!” Triệu Ngọc nhấn mạnh: “Bỏ ra chừng ấy công sức để giết chết Khúc Bình, đằng sau chuyện này chắc chắn có vấn đề! Vả lại... rất có thể hai điều mà cô nói đều đúng sự thật cả!”
“Hả... Hai điều gì?” Miêu Anh đang vô cùng bối rối, ngay cả mình từng nói gì cũng quên mất rồi.
“Thứ nhất!” Triệu Ngọc nhắc lại cho cô nhớ: “Tên hung thủ giết chết Khúc Bình có gia thế hiển hách! Nếu như chúng ta tiếp tục điều tra về nguyên nhân cái chết của chị ta, vậy thì chúng ta cũng có thể gặp phải nguy hiểm, rất có thể sẽ bị giết người diệt khẩu! Thứ hai, cũng có thể là giống như cô nói, trong Cục Cảnh sát thật sự có nội gián!”
“Hả!?” Trong lúc khiếp sợ, cuối cùng Miêu Anh cũng hiểu được ý của Triệu Ngọc. Cô vội nói: “Vậy tức là chúng ta phải tiến hành điều tra một cách bí mật sao? Không thể đánh rắn động cỏ? Nhưng mà... Hầu Mãnh sắp ra toà rồi, chúng ta đâu thể vu oan cho một người vô tội được?”
“Để tôi suy nghĩ đã...” Triệu Ngọc bắt đầu trầm tư suy nghĩ. Không thể xem thường vụ án Khúc Bình bị giết hại được, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm. Hắn nhất định phải nghĩ ra một cách giải quyết ổn thoả.
Miêu Anh cũng không dám làm phiền hắn, chỉ ngồi nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt phức tạp.
Triệu Ngọc suy tư hết khoảng một hai phút mới nghĩ ra được một cách. Hắn nói với Miêu Anh: “Không được! Tổ trưởng Miêu! Tôi cảm thấy chúng ta không nên bí mật điều tra vụ án này mà phải làm ngược lại! Nếu không hai chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm đấy!”
“Làm ngược lại?” Miêu Anh đã bị ý nghĩ kì quặc của hắn làm cho ngây người ra, hoàn toàn không hiểu gì cả.
“Cô từng chơi bida bao giờ chưa?” Nào ngờ Triệu Ngọc đột nhiên thốt ra một câu không ăn nhập gì cả: “Trong trò chơi này có một câu tục ngữ, đó là ‘thọt bóng mạnh thì sẽ có kỳ tích xảy ra’! Tôi cảm thấy câu nói này rất hợp với chúng ta đấy!”
“Thọt bóng mạnh thì sẽ có kỳ tích?” Miêu Anh gãi gãi đầu.
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc cười lạnh, nói: “Theo tôi thấy, chi bằng chúng ta hãy lợi dụng chứng cứ này, quậy cho việc này trở nên nghiêm trọng. Càng nghiêm trọng càng tốt! Phải để tất cả mọi người đều biết chuyện này mới được! Để bọn họ biết rằng Hầu Mãnh bị người ta hãm hại, hung thủ thật sự là một người khác! Và đằng sau cái chết của Khúc Bình ẩn giấu một âm mưu ghê gớm nào đó! Chỉ có như thế, chúng ta mới có thể đảm bảo an toàn của bản thân mình, đồng thời khiến kẻ địch hỗn loạn! Nói không chừng, hừ! Ngay cả tên nội gián trong Cục Cảnh sát cũng sẽ tự nổi lên mặt nước đấy!”
“Anh...” Miêu Anh nghiêm túc suy nghĩ về những lời nói của hắn: “Làm chuyện này nghiêm trọng lên sao? Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì cả!” Triệu Ngọc nói một cách dứt khoát: “Hai chúng ta tuyệt đối không được đi theo con đường cũ của tổ trưởng Khúc, bởi vì ám tiễn khó phòng! Chắc chắn những kẻ giết hại chị ta rất có quyền thế, nếu chúng ta lén lút điều tra thì sớm muộn gì cũng sẽ bị họ hại chết! Chỉ có làm cho chuyện này nghiêm trọng lên mới có thể thụt banh thật mạnh! Cho dù họ có một tay che trời cũng không thể giết hết tất cả mọi người trong Cục Cảnh sát được!”
“Ồ...” Cuối cùng thì Miêu Anh cũng hiểu ra. Cô bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi của kế hoạch này. Triệu Ngọc nói rất đúng, chỉ có làm cho chuyện này nghiêm trọng lên thì họ mới có thể điều tra một cách an toàn được. Bên cạnh đó, nếu muốn tìm được tên hung thủ thật sự, chỉ dựa vào hai người họ lén lút điều tra thì cũng không thể làm được gì cả. Nhất định phải có lực lượng đông hơn nữa mới được.
“Chỉ là, bên phía Cục trưởng...” Miêu Anh hơi lo lắng: “Anh thấy rồi đó, vụ án Miên Lĩnh còn chưa kết thúc, lúc này lại thêm một chuyện này nữa. Chưa kể còn phải thừa nhận rằng mình đã bắt sai người, đối với Cục trưởng mà nói thì đây quả thật là một việc rất mạo hiểm! Tôi lo rằng...”
“Ha ha...” Triệu Ngọc bật cười, nói: “Xem ra tổ trưởng Miêu thật sự rất thích hợp làm quan lớn, cứ luôn suy nghĩ chu toàn cho cấp trên! Thế nhưng có ai nghĩ cho tổ trưởng Khúc Bình không? Chị ấy đâu thể nào chết một cách không rõ ràng như thế được?”
“Ừ! Dù cho lãnh đạo có ý kiến ra sao, chúng ta cũng phải điều tra cho ra chân tướng sự thật!” Miêu Anh gật đầu: “Triệu Ngọc, chỉ cần có thể lập bản án lại, chúng ta sẽ có quyền được điều tra! Ngoại trừ Hầu Mãnh ra, chúng ta còn có thể điều tra thêm về tổ trưởng Khúc Bình, để xem lúc còn sống chị ấy đã tiếp xúc với những gì? Nói không chừng có thể tìm được tên hung thủ theo một hướng khác đấy!”
“Đúng!” Triệu Ngọc cũng đáp lại đầy nghiêm túc: “Dù cho thế nào đi nữa cũng phải bắt được tên hung thủ thật sự đã giết chết tổ trưởng Khúc Bình, trả thù cho chị ấy!”
“Vậy...” Miêu Anh rút điện thoại ra, hỏi: “Không nên kéo dài việc này. Hay là bây giờ chúng ta đi báo với lãnh đạo luôn?”
“Không được!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Bình tĩnh đã, đừng quên là rất có thể có nội gián trong Cục cảnh sát! Tổ trưởng Miêu, theo tôi thấy thì chúng ta vẫn nên đi đến Sơn Trại Lão Tần để ăn cơm trước đã! Khó khăn lắm mới được cô mời một lần, không ăn của cô một bữa thật ngon thì còn ra thể thống gì?”
“Ồ...” Miêu Anh suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nghĩ ra được một khả năng: “Triệu Ngọc, tôi hiểu rồi. Lúc nãy cô gái đó đã nhắc ngay đến tên Hầu Mãnh! Có phải cặp vợ chồng lúc nãy đã phát hiện ra điều bất thường trong camera hành trình, vả lại còn biết rằng Hầu Mãnh là một tên tội phạm giết người, cho nên báo với cảnh sát... Hừm... Không đúng...” Miêu Anh chau mày lại: “Không đúng! Nếu bọn họ báo cảnh sát thì tại sao lại báo2với anh được? Triệu Ngọc, anh nói đi, rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc cười với vẻ háo sắc: “Tổ trưởng Miêu, cái này có gì khó đâu! Nào, hôn cái trước đã! Hôn xong tôi sẽ nói cho cô biết! Cô nhìn này... ở đây vắng tanh, không có ai nhìn thấy đâu... Ha ha ha...”
“Triệu Ngọc!” Miêu Anh tối sầm mặt lại, giơ nắm đấm lên, uy hiếp: “Nếu không phải do anh bị thương... Tôi...”
“Sao? Muốn giết chết chồng mình à?” Triệu Ngọc càng trơ8trẽn hơn.
Miêu Anh tức điên người, định mở cửa xe ra, đá Triệu Ngọc văng xuống. Thấy cô đã tức giận thật, hắn vội làm động tác tạm ngưng chiến, sau đó nói với vẻ nghiêm túc: “Tổ trưởng Miêu! Tôi thấy chúng ta nên bàn bạc về mấy chuyện quan trọng đi!” Da mặt của Triệu Ngọc quả thật hết sức đặc biệt. Lúc nãy hắn còn giở trò lưu manh, thế mà bây giờ đã nghiêm túc như thế: “Cô thấy đấy, mặc dù chỉ với đoạn băng này, chúng6ta vẫn chưa thể điều tra được tên hung thủ thật sự. Nhưng nó lại vô cùng quan trọng đối với Hầu Mãnh, đủ để cứu được mạng của anh ta! Sao nào, có phải chúng ta nên trình lên cấp trên không?”
Nghe Triệu Ngọc nói đến vấn đề mấu chốt, Miêu Anh cũng không thể nổi cáu tiếp nữa, chỉ đành đè nén lửa giận trong lòng rồi nói: “Cái này còn phải hỏi sao? Theo như đoạn băng này thì quả thật Hầu Mãnh đã bị người ta hãm hại!”
“Sao?”3Triệu Ngọc trừng mắt nhìn cô: “Thật sự phải nộp lên sao? Vậy còn nhiệm vụ bí mật của cô? Chẳng phải cô đã nhắm trúng chiếc xe Bentley rồi à? Tôi còn có một căn biệt thự nữa đấy, phải không?”
Những lời này của Triệu Ngọc làm cho Miêu Anh đỏ cả mặt. Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng phản bác thì hắn đã bẻ lái sang chuyện khác, nghiêm túc nói: “Tổ trưởng Miêu, cô không cảm nhận được sao? Tuy rằng lúc trước cô đã lừa tôi, nhưng5cô nghĩ lại xem, có phải lời nói dối lúc trước của cô cũng giống với sự thật không?”
“Anh... Ý anh là sao?” Tâm trí hỗn loạn khiến cho Miêu Anh bối rối, lần đầu tiên không theo kịp được suy nghĩ của Triệu Ngọc.
“Hách Cương đã nhận tội, cũng biết rằng mình đã chết chắc rồi. Nếu cái chết của Khúc Bình có liên quan đến vụ án Miên Lĩnh, thì ông ta đã khai hết từ lâu rồi!” Triệu Ngọc lên tiếng giải thích: “Bây giờ chúng ta đã chứng minh được rằng Hầu Mãnh bị người ta hãm hại. Vậy thì... vấn đề nằm ở chỗ này, hung thủ thật sự đã giết chết Khúc Bình là ai!? Cô cảm thấy đó là hai người xuất hiện trong đoạn băng à?”
“Có thể lắm!” Miêu Anh thấy trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc sáp lại gần mình nên đã đưa tay đẩy hắn ra.
“Nếu như có thể thì tức là... cái chết của Khúc Bình là một âm mưu rất lớn! Ra tay giết chết chị ta một cách nhanh gọn, hơn nữa còn phải tìm được một con ma chết thay, người bình thường chắc chắn không thể làm được như thế!” Triệu Ngọc nhấn mạnh: “Bỏ ra chừng ấy công sức để giết chết Khúc Bình, đằng sau chuyện này chắc chắn có vấn đề! Vả lại... rất có thể hai điều mà cô nói đều đúng sự thật cả!”
“Hả... Hai điều gì?” Miêu Anh đang vô cùng bối rối, ngay cả mình từng nói gì cũng quên mất rồi.
“Thứ nhất!” Triệu Ngọc nhắc lại cho cô nhớ: “Tên hung thủ giết chết Khúc Bình có gia thế hiển hách! Nếu như chúng ta tiếp tục điều tra về nguyên nhân cái chết của chị ta, vậy thì chúng ta cũng có thể gặp phải nguy hiểm, rất có thể sẽ bị giết người diệt khẩu! Thứ hai, cũng có thể là giống như cô nói, trong Cục Cảnh sát thật sự có nội gián!”
“Hả!?” Trong lúc khiếp sợ, cuối cùng Miêu Anh cũng hiểu được ý của Triệu Ngọc. Cô vội nói: “Vậy tức là chúng ta phải tiến hành điều tra một cách bí mật sao? Không thể đánh rắn động cỏ? Nhưng mà... Hầu Mãnh sắp ra toà rồi, chúng ta đâu thể vu oan cho một người vô tội được?”
“Để tôi suy nghĩ đã...” Triệu Ngọc bắt đầu trầm tư suy nghĩ. Không thể xem thường vụ án Khúc Bình bị giết hại được, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm. Hắn nhất định phải nghĩ ra một cách giải quyết ổn thoả.
Miêu Anh cũng không dám làm phiền hắn, chỉ ngồi nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt phức tạp.
Triệu Ngọc suy tư hết khoảng một hai phút mới nghĩ ra được một cách. Hắn nói với Miêu Anh: “Không được! Tổ trưởng Miêu! Tôi cảm thấy chúng ta không nên bí mật điều tra vụ án này mà phải làm ngược lại! Nếu không hai chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm đấy!”
“Làm ngược lại?” Miêu Anh đã bị ý nghĩ kì quặc của hắn làm cho ngây người ra, hoàn toàn không hiểu gì cả.
“Cô từng chơi bida bao giờ chưa?” Nào ngờ Triệu Ngọc đột nhiên thốt ra một câu không ăn nhập gì cả: “Trong trò chơi này có một câu tục ngữ, đó là ‘thọt bóng mạnh thì sẽ có kỳ tích xảy ra’! Tôi cảm thấy câu nói này rất hợp với chúng ta đấy!”
“Thọt bóng mạnh thì sẽ có kỳ tích?” Miêu Anh gãi gãi đầu.
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc cười lạnh, nói: “Theo tôi thấy, chi bằng chúng ta hãy lợi dụng chứng cứ này, quậy cho việc này trở nên nghiêm trọng. Càng nghiêm trọng càng tốt! Phải để tất cả mọi người đều biết chuyện này mới được! Để bọn họ biết rằng Hầu Mãnh bị người ta hãm hại, hung thủ thật sự là một người khác! Và đằng sau cái chết của Khúc Bình ẩn giấu một âm mưu ghê gớm nào đó! Chỉ có như thế, chúng ta mới có thể đảm bảo an toàn của bản thân mình, đồng thời khiến kẻ địch hỗn loạn! Nói không chừng, hừ! Ngay cả tên nội gián trong Cục Cảnh sát cũng sẽ tự nổi lên mặt nước đấy!”
“Anh...” Miêu Anh nghiêm túc suy nghĩ về những lời nói của hắn: “Làm chuyện này nghiêm trọng lên sao? Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì cả!” Triệu Ngọc nói một cách dứt khoát: “Hai chúng ta tuyệt đối không được đi theo con đường cũ của tổ trưởng Khúc, bởi vì ám tiễn khó phòng! Chắc chắn những kẻ giết hại chị ta rất có quyền thế, nếu chúng ta lén lút điều tra thì sớm muộn gì cũng sẽ bị họ hại chết! Chỉ có làm cho chuyện này nghiêm trọng lên mới có thể thụt banh thật mạnh! Cho dù họ có một tay che trời cũng không thể giết hết tất cả mọi người trong Cục Cảnh sát được!”
“Ồ...” Cuối cùng thì Miêu Anh cũng hiểu ra. Cô bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi của kế hoạch này. Triệu Ngọc nói rất đúng, chỉ có làm cho chuyện này nghiêm trọng lên thì họ mới có thể điều tra một cách an toàn được. Bên cạnh đó, nếu muốn tìm được tên hung thủ thật sự, chỉ dựa vào hai người họ lén lút điều tra thì cũng không thể làm được gì cả. Nhất định phải có lực lượng đông hơn nữa mới được.
“Chỉ là, bên phía Cục trưởng...” Miêu Anh hơi lo lắng: “Anh thấy rồi đó, vụ án Miên Lĩnh còn chưa kết thúc, lúc này lại thêm một chuyện này nữa. Chưa kể còn phải thừa nhận rằng mình đã bắt sai người, đối với Cục trưởng mà nói thì đây quả thật là một việc rất mạo hiểm! Tôi lo rằng...”
“Ha ha...” Triệu Ngọc bật cười, nói: “Xem ra tổ trưởng Miêu thật sự rất thích hợp làm quan lớn, cứ luôn suy nghĩ chu toàn cho cấp trên! Thế nhưng có ai nghĩ cho tổ trưởng Khúc Bình không? Chị ấy đâu thể nào chết một cách không rõ ràng như thế được?”
“Ừ! Dù cho lãnh đạo có ý kiến ra sao, chúng ta cũng phải điều tra cho ra chân tướng sự thật!” Miêu Anh gật đầu: “Triệu Ngọc, chỉ cần có thể lập bản án lại, chúng ta sẽ có quyền được điều tra! Ngoại trừ Hầu Mãnh ra, chúng ta còn có thể điều tra thêm về tổ trưởng Khúc Bình, để xem lúc còn sống chị ấy đã tiếp xúc với những gì? Nói không chừng có thể tìm được tên hung thủ theo một hướng khác đấy!”
“Đúng!” Triệu Ngọc cũng đáp lại đầy nghiêm túc: “Dù cho thế nào đi nữa cũng phải bắt được tên hung thủ thật sự đã giết chết tổ trưởng Khúc Bình, trả thù cho chị ấy!”
“Vậy...” Miêu Anh rút điện thoại ra, hỏi: “Không nên kéo dài việc này. Hay là bây giờ chúng ta đi báo với lãnh đạo luôn?”
“Không được!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Bình tĩnh đã, đừng quên là rất có thể có nội gián trong Cục cảnh sát! Tổ trưởng Miêu, theo tôi thấy thì chúng ta vẫn nên đi đến Sơn Trại Lão Tần để ăn cơm trước đã! Khó khăn lắm mới được cô mời một lần, không ăn của cô một bữa thật ngon thì còn ra thể thống gì?”
Bình luận facebook