• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (25 Viewers)

  • cuong-tham-233.txt

Chương 233: TINH MẮT KHÉO CHỌN




Chín giờ tối, trước tiệm hoa quả Đại Phong trên đường Thuận Phong, một chiếc xe Pheaton màu xanh lam từ từ chạy ngang qua, làm những giọt nước bùn bắn tứ tung. Trong không khí ngập tràn mùi tanh hôi thối của cá.



Chiếc xe dừng ngay trước tiệm trái cây đã đóng cửa, Triệu Ngọc lên tiếng cám ơn Miêu Anh một cách đàng hoàng: “Cám ơn, tổ trưởng Miêu! Cô tốt bụng thật, hai chúng ta vốn không thuận đường mà cô còn đưa tôi về! Cảm động quá đi!”



“Thôi khỏi!” Miêu Anh tức2giận nói: “Anh ngang nhiên bước lên xe tôi trước mặt nhiều người như thế, sao tôi có thể đá anh xuống xe được? Nói mau, có phải anh còn chuyện gì muốn nói với tôi không?”



“Lợi hại! Lợi hại!” Triệu Ngọc giơ ngón cái lên: “Vậy mà cũng bị cô phát hiện được, đúng thật là tâm linh tương thông, ha ha ha... Tổ trưởng Miêu, thật ra lúc đang ăn cơm tôi cứ suy nghĩ mãi, không biết ai là gián điệp trong Cục Cảnh sát? Cô nói thử xem, nếu lỡ như là8lãnh đạo cấp cao thì sao?”



“Có thể lắm!” Tuy Miêu Anh rất ghét Triệu Ngọc, nhưng cũng đồng ý với suy nghĩ của hắn.



“Vì thế, tôi cho rằng, nếu muốn bảo đảm kế hoạch của hai chúng ta không có sơ suất gì, thì chúng ta không thể báo cáo lên cấp trên theo trình tự bình thường được!” Tuy Triệu Ngọc không uống rượu nhưng mặt vẫn hơi hồng hồng, trông giống như đang nóng nực khó chịu vậy: “Tôi nghĩ kĩ rồi, chúng ta phải hành động bất ngờ mới được!”



“Hành động bất ngờ?”6Miêu Anh khẽ chớp mắt, hiểu ngay lập tức: “Ý của anh là muốn nhắm vào buổi lễ tuyên dương ngày mai sao?”



“Wow! Lợi hại!” Triệu Ngọc khá bất ngờ, lập tức lên tiếng khen ngợi: “Tôi đã nói là hai chúng ta tâm linh tương thông mà! Nghĩ đến cùng một vấn đề cơ đấy! Ừm... Đúng rồi, nếu đã như thế hay là lên nhà tôi ngồi chơi một lát đi, chúng ta từ từ bàn bạc chi tiết cụ thể!”



Triệu Ngọc vừa nói vừa liếc mắt nhìn thân hình cân đối của Miêu3Anh, hormone nam tính dần tăng lên. Nhớ lại bờ môi mềm mại nhỏ nhắn của cô, hắn chỉ muốn là bỏ mặc tất cả, bổ nhào lên người cô luôn mà thôi!



“Ừ, được...” Nào ngờ Miêu Anh lại không từ chối. Cô vừa gật đầu vừa tháo dây an toàn ra.



“Cái gì?” Triệu Ngọc hoàn toàn không ngờ rằng cô lại đồng ý nên hơi sững sờ.



“Này, còn ngây ra làm gì?” Miêu Anh không hề khách sáo chút nào, quát lên: “Có biết ga lăng là gì không? Xe đã đừng lại rồi, còn5không biết mở cửa xe cho phụ nữ à?”



“Gì cơ? À...” Lúc này Triệu Ngọc mới hoàn hồn, vội xuống xe đóng cửa lại. Sau đó hắn hấp tấp chạy sang phía Miêu Anh, định mở cửa mời cô đi xuống.



Nào ngờ, hắn kéo hết một lúc lâu mà cửa cũng không chịu mở ra. Đến khi Triệu Ngọc ngẩng đầu lên thì thấy Miêu Anh đang giơ ngón giữa về phía mình, sau đó đạp mạnh chân ga, chiếc xe phóng vụt đi!



Do bánh xe tăng tốc đột ngột nên vũng nước bẩn hôi thối trên đường bắn tung toé hết lên người Triệu Ngọc!



Trông theo chiếc xe Pheaton chạy vụt đi rồi khuất bóng ở ngã tư đường, Triệu Ngọc sững người ra chốc lát. Sau đó hắn lại ngửa mặt lên trời bật cười sảng khoái. Ha ha ha, Miêu Nhân Phụng này thú vị thật! Cô đợi đấy, ông đây nhắm cô rồi, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ khiến cô...



Nào ngờ Triệu Ngọc mới bật cười được vài ba tiếng thì bỗng có tiếng quát tháo của Khương Đại Phong vang lên trên lầu: “Này, tên cảnh sát thối tha kia, nửa đêm nửa hôm la hét gì chứ? Mất lịch sự!”



Mẹ nó!



Triệu Ngọc chửi thầm trong lòng. Nếu không phải nể mặt Khương Hiểu Tình thì hắn đã cầm cục gạch lên chọi bể kính nhà ông ta rồi!



Nào ngờ, ngay lúc này, điện thoại của hắn bỗng reo lên.



Triệu Ngọc nhìn xuống thì thấy lại là một dãy số lạ. Hắn vừa bắt máy, tiếng chửi rủa của Liêu Cảnh Hiền liền vang lên ở đầu dây bên kia: “Triệu Ngọc, đầu cậu có vấn đề hả? Sao lại kể bệnh tình của lão Kim cho mọi người biết chứ? Cậu không biết là lão Kim không thích cho người ta biết sao?”



“Mẹ bà nhà nó!” Triệu Ngọc thấy Liêu Cảnh Hiền vẫn còn làm bộ làm tịch liền lên tiếng chửi lại: “Đám gừng già các ông cảm thấy Triệu Ngọc tôi đây dễ dụ lắm phải không? Lại còn u xương nữa! Chỉ là khớp chân thôi mà! Lão Liêu à, uổng công tôi tôn trọng hai người như thế, nhưng tiếc thay hai người không xem bản thân mình là người...”



“Mẹ nó! Tên nhãi ranh này!” Liêu Cảnh Hiền không ngờ rằng mình đã bị Triệu Ngọc vạch trần, đột nhiên cảm thấy hơi bối rối. Nhưng ngay sau đó ông ta lại bật cười ha hả: “Triệu Ngọc, sao cậu không động não suy nghĩ chút đi. Tôi và lão Kim làm như thế cũng vì muốn tốt cho cậu thôi! Khó khăn lắm lão Kim mới tìm được một người kế nghiệp hợp gu như thế, nên ông ấy mới sợ là cậu đi sai hướng mà thôi!”



“Vậy hai người có gì cần thì cứ nói thẳng ra đi!” Triệu Ngọc không phục: “Sao lại giả chết, giả bị bệnh nan y, còn ngồi xe lăn nữa! Mẹ kiếp, bà nội nhà nó!”



“Được rồi!” Liêu Cảnh Hiền nói với giọng nghiêm túc: “Triệu Ngọc! Tôi không ngại nói cho cậu biết một tin nội bộ là Lưu Trường Hổ sắp bị điều sang chỗ khác rồi, Miêu Anh chính là đội trưởng tiếp theo của Đội Trọng án phân cục Dung Dương. Lúc nãy tôi với lão Kim còn đang cảm thấy cậu khá là thích hợp để đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng tổ B. Nhưng mà... bây giờ xem lại...”.



“Bà mẹ nó! Sao ông không nói sớm?” Triệu Ngọc nắm chặt điện thoại, nói với vẻ vô sỉ: “Cục phó Liêu à! Liêu đại nhân! Ngài... Hì hì... Hai vị anh hùng các ngài thật sự là rất tinh mắt, rất biết nhìn châu nhìn ngọc đấy! Thật là, ông nói xem sao tôi lại thích hợp đảm nhận chức tổ trưởng như thế nhỉ? Ha ha ha ha... Phiền ngài nói với lão Kim một tiếng, hôm nay xem như tôi quá đáng, hôm khác sẽ tạ tội với ông ấy sau! À còn nữa, những lời tôi chửi ông lúc nãy, ông cứ xem như gió thoảng qua tai đi...”.



“...” Liêu Cảnh Hiền đã cạn lời rồi, hoàn toàn không nói được gì cả. Sau khi suy nghĩ hết một lúc lâu, ông ta mới thốt ra được một câu: “Tinh mắt chọn được châu chứ đừng có tinh mắt chọn được trâu là được rồi...”.



Khi cúp điện thoại thì Triệu Ngọc cũng đã về đến phòng của mình.



Thật không ngờ quẻ Chấn ngày hôm nay lại ém mãi đến tận cuối ngày mới xuất hiện! Thật là thú vị mà, Triệu Ngọc ông đây sắp được lên chức ư? Tổ trưởng tổ B! Hì hì...



Nhớ lại những chuyện trước đây, Triệu Ngọc mới phát hiện ra là mình mới vào làm việc chính thức chưa được bao lâu! Trong thời gian ngắn như thế mà đã lên được chức tổ trưởng, có khi nào đồng nghiệp sẽ dị nghị không? Hừm... Nếu mình làm thêm vài năm nữa, có phải sẽ lên được chức Cục trưởng luôn không? Ha ha ha…



Do vết thương trên vai vẫn chưa lành hẳn nên Triệu Ngọc không thể tắm rửa được, chỉ có thể dùng nước lau sơ qua người thôi.



Sau khi cởi hết quần áo đi vào trong phòng tắm, hắn nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, trong lòng bỗng cảm thấy khá bồi hồi.



Vài ngày trôi qua, trên cái đầu vốn trọc lóc của hắn đã bắt đầu mọc ra một lớp tóc ngắn cũn. Vương Phi nói với hắn là vết thương trên đầu hắn không gây tổn thương đến chân tóc, đợi khi trên đầu mọc đầy tóc rồi thì vết thương sẽ được che lại thôi. Sau này, trên trán hắn sẽ chỉ còn lại một vết sẹo mờ nho nhỏ, không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng cả.



Còn trên vai hắn, tuy bị trúng đạn nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Bác sĩ cũng chỉ khâu vài mũi đơn gian, vả lại còn là chỉ khâu tự tiêu, không cần phải cắt chỉ.



Không bao lâu nữa, vết thương sẽ lành hẳn. Đến lúc đó mình sẽ lại là một cảnh sát điều tra oai phong dũng mãnh!



Bây giờ, tuy rằng vụ án Miên Lĩnh đã kết thúc nhưng những điều đúng và sai trong chuyện này vẫn cứ ở mãi trong lòng Triệu Ngọc, khiến hắn rất bồi hồi.



Hung thủ tàn ác vô tình, Trình Tam Lý bị đồng tiền làm mờ mắt, Cao Dương bị trở ngại tâm lí, Ngưu Vĩ Quang được rửa oan và cả Lương Tư Tư bị hành hạ suốt hai mươi sáu năm...



Trong vụ án lớn từ thuở xa xưa này chứa đựng rất nhiều thứ khiến người ta phải suy ngẫm: Sự mất nhân tính, sự tuột dốc đạo đức và cả chấp niệm khó mà hình dung được.



Thậm chí đến tận bây giờ, tuy rằng vụ án đã kết thúc rồi, hung thủ cũng sắp bị trừng trị thích đáng, nhưng nỗi đau khổ và vết thương mà những người bị hại phải chịu đựng lại rất khó mà xoa dịu được.



Cũng giống như vợ của Ngưu Vĩ Quang và Lương Tư Tư vậy. Cuộc sống hạnh phúc của họ, tuổi thanh xuân của họ đều bị nhấn chìm trong tội ác vốn không nên xảy ra này. Cả cuộc đời của họ không còn niềm vui gì nữa.



Tội ác hệt như một khối u ác tính không thể phòng tránh được, khiến người ta đau khổ không thôi.



Thế nhưng thông qua tội ác, người ta lại thường có thể nhìn thấy ánh sáng!



Cũng giống như Triệu Ngọc bây giờ, từ sau khi phá được vụ án Miên Lĩnh, hắn càng tự tin hơn và cũng càng lúc càng thích thú với công việc điều tra này.



Hôm nay, trong bữa tiệc mà Miêu Anh đãi, bên phía Mao Vĩ đã nhận được tin báo rằng Cục Cảnh sát muốn duy trì hình tượng nên không nhận số tiền thưởng khổng lồ của mấy người Lương Vạn Càn. Họ chỉ lấy tượng trưng hai triệu để thưởng cho các nhân viên cảnh sát có công phá án.



Theo như thông tin bên bộ phận tài vụ thì việc phân chia số tiền thưởng đã được sắp xếp xong rồi. Cục trưởng Châu và các Cục trưởng khác đều rất ưu ái Triệu Ngọc, trực tiếp rút tám trăm nghìn ra để thưởng cho hắn.



Vì đây là tiền thưởng riêng do người nhà nạn nhân tặng nên không cần phải đóng thuế. Đợi đến khi Triệu Ngọc nhận được tiền rồi thì có thể mang nó đi đặt cọc, mua một căn nhà ở Tần Sơn!



Hơn nữa, do Triệu Ngọc có công lớn trong vụ án lần này, nên chắc chắn số tiền thưởng năm trăm nghìn của nhà nước cũng sẽ không thể thiếu phần của hắn được. Đó là chưa kể đến các loại phần thưởng tuyên dương khác!



Tuy rằng giữa tám trăm nghìn và mười triệu có sự chênh lệch rất lớn, nhưng đối với Triệu Ngọc thì hắn cũng không cảm thấy quá thất vọng, bởi dù sao hắn vẫn còn số tiền chuộc khổng lồ do ông Đào tặng. Mai mốt đem đi bán đấu giá, chắc chắn sẽ bán được với giá cao!



Bây giờ Triệu Ngọc chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là phải điều tra được chân tướng sự thật vụ án Khúc Bình bị giết hại, trả thù cho chị ta.



Mỗi khi nghĩ đến Khúc Bình, trong đầu Triệu Ngọc liền hiện lên cảnh hai đứa con của chị ta khóc lóc thảm thiết trong buổi lễ truy điệu. Bây giờ chị ta chết không minh bạch, dù thế nào đi nữa cũng phải điều tra cho rõ ràng!



Sau khi suy nghĩ những chuyện này xong, Triệu Ngọc lại nhớ đến Miêu Anh. Mấy hôm nay tiếp xúc với nhau, hắn càng lúc càng thích cô tổ trưởng Miêu dám làm dám chịu, căm ghét cái ác này!



Nhớ lại quãng thời gian lúc mình bị kẹt trong toà nhà Dung Thiên, chính cô đã liều mạng, một mình chạy đến cứu hắn. Sự quan tâm lo lắng ấy của cô khiến Triệu Ngọc vô cùng cảm động.



Đừng thấy hắn thường hay trêu chọc Miêu Anh, nhưng thật ra mỗi khi hắn tiếp xúc thân mật với cô, trong lòng hắn đều cảm thấy vô cùng phấn khích. Bây giờ cũng thế, chỉ cần nhắm mắt lại thôi là hình ảnh của Miêu Anh liền hiện lên trong đầu, giống như hắn mắc phải bệnh tương tư vậy!



Miêu Anh dám liều, đánh nhau giỏi, vừa dũng cảm vừa mưu trí, không những xinh đẹp mà còn giàu có, gia thế lại hiển hách. Nếu hắn cưới được một người vợ như thế, vậy thì quá tốt rồi...



Ha ha ha... Triệu Ngọc đột nhiên nhìn thấy trong túi đạo cụ của mình còn có ba cái áo tàng hình! Hắn bỗng nảy ra ý nghĩ tà ác, không biết rốt cuộc cái áo tàng hình này có dây kéo hay nút áo gì không? Mình có nên tìm cơ hội để thử nghiệm trên người tổ trưởng Miêu không? Dù sao thì cô ấy cũng đâu có nhìn thấy mình!



Không nhìn thấy mình... Không nhìn thấy mình... Ha ha ha...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom