Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-265.txt
Chương 265: Vẫn là báo thù sao?
5 giờ 30 chiều, tại phân cục Dung Dương, phòng làm việc của tổ A.
Hiện giờ, chỉ dùng một tấm bảng trắng để phân tích vụ án thôi thì không đủ, vì thế cạnh đó2được xếp thêm nhiều tấm bảng nữa. Mà những tấm ảnh của người bị hại cũng từ một tấm tăng lên năm tấm!
Không khí căng thẳng bao phủ khắp phòng làm việc. Năm thi thể8được bọc trong túi chân không xuất hiện liên tiếp, có thể coi là chuyện kỳ lạ trăm năm hiếm gặp, chuyện ly kỳ từ ngàn năm xưa đến nay.
Xuất hiện năm thi thể đồng6nghĩa với việc năm sinh mạng đã bị tước đoạt.
Rốt cuộc là ai mà lại có thể nhẫn tâm cướp đoạt đi năm sinh mạng này?
Càng làm người ta sởn gai ốc hơn là, căn3cứ vào kết quả khám nghiệm tử thi, cả năm thi thể này đều bị bỏ đói đến chết, sau khi chết mới bị nhét vào túi chân không!
Thủ pháp sử dụng trong năm vụ5án đều giống hệt nhau, thậm chí cái túi dùng để cất xác cũng có cùng một nhãn hiệu. Vậy nên bây giờ cảnh sát đã có thể xác định rằng hung thủ của năm vụ án này là một!
Cũng có thể nói, đây chính là một vụ án giết người liên hoàn!
Do tính chất khắc nghiệt của vụ án, cùng với thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn của hung thủ, vụ án này ngay lập tức được đưa lên thành vụ án quan trọng nhất của Đội Trọng án, thậm chí còn vượt qua cả vụ án cướp ngân hàng.
“Trước mắt, chúng ta có thể biết được,” Tâm trạng của Miêu Anh rất nặng nề, cô chỉ lên một tấm ảnh trên bảng: “Đoàn Đại Thành là nạn nhân đầu tiên! Ông ta đã bị hung thủ bỏ đói đến chết vào bảy năm trước, sau đó xác bị nhét vào túi chân không và gửi vào két sắt của ngân hàng Tần Sơn, đường Ngọc Hoa! Hơn nữa, khi đó hung thủ đăng ký dưới tên là Đoàn Đại Thành, dùng thân phận của nạn nhân để đăng ký với ngân hàng.”.
“Đúng vậy, đây chính là dượng năm của Cục trưởng Đường.” Trương Cảnh Phong thì thầm với người đồng nghiệp bên cạnh: “Cũng là chồng của Cung Tú Trân. Khi còn ở phòng chuyên xử lý các vụ mất tích, tôi có đi điều tra vụ này!”
“Sau đó một năm, có nghĩa là sáu năm trước, Đường Linh Linh, một người buôn bán giày da được thông báo là đã mất tích!” Miêu Anh chỉ vào ảnh của một người phụ nữ: “Đường Linh Linh mất tích năm 33 tuổi, bị bỏ đói đến chết. Xác chết được giấu tại két sắt của ngân hàng Tần Sơn, đường Ngọc Hoa. Hung thủ không những cũng dùng thân phận của Đoàn Đại Thành để đăng ký, mà còn đặt xác chết của hai người này cạnh nhau.”
“Tiếp theo đó, lại thêm một vụ xảy ra vào năm năm trước!” Miêu Anh chỉ vào hình ảnh của một cô gái trẻ có làn da trắng sáng: “Đông Vân, khi chết mới có 23 tuổi. Xác của cô ta cũng bị cất vào két sắt của ngân hàng Tần Sơn tại đường Giải Phóng, mà lần này tên đăng ký lại chính là tên của nạn nhân Đông Vân!”
“Đó là năm khai trương ngân hàng Tần Sơn tại đường Giải Phóng. Không biết vì sao hung thủ lại thay đổi chi nhánh ngân hàng để giấu xác của nạn nhân. Đồng thời, hắn ta cũng không sử dụng thân phận của Đoàn Đại Thành nữa, mà đổi thành thân phận của Đông Vân.”
“Cho đến bốn năm trước, hung thủ lại đổi địa điểm!” Miêu Anh chỉ tay sang bức ảnh thứ tư, đó là bức ảnh của một người đàn ông trung tuổi có dâu quai nón: “Người này tên là Thiệu Chấn Giang, làm nghề buôn bán dê, mất tích năm 52 tuổi. Sau khi bị hung thủ bỏ đói đến chết, xác của ông ta được cất tại két sắt của ngân hàng Đồng Xuyên.”
“Nhưng cũng không biết vì sao, đến lượt Cung Tú Trân, hung thủ lại quay lại địa điểm cất xác đầu tiên, trở về két sắt của ngân hàng Tần Sơn tại đường Ngọc Hoa.”
“Thi thể của Đoàn Đại Thành ở đường Ngọc Hoa.” Lan Bác lắc đầu than thở: “Có khi nào hung thủ cố ý muốn hai vợ chồng già bọn họ có thể đoàn tụ cùng nhau không?”
“Mỗi năm giết một người!” Lý Bối Ni quay sang cảm thán với Triệu Ngọc: “Đàn anh, không lẽ anh lại đoán đúng rồi? Thật sự là một tên biến thái thích giết người à?”
“Giữa năm người này, về mặt tuổi tác không có sự tương đồng, về mặt giới tính cũng không có sự đồng nhất, ngay cả nghề nghiệp cũng khác nhau. Gần như là chẳng có điểm chung nào!” Miêu Anh nhíu mày nói: “Không biết vì sao hung thủ lại chọn những người này?”
“Tôi nhớ hình như vẫn có một điểm chung mà nhỉ?” Lương Hoan cố gắng nhớ lại: “Có phải quê quán của bọn họ đều là huyện Đồng Dương không?”
“Không phải!” Trương Diệu Huy lập tức phản bác: “Thiệu Chấn Giang và Đường Linh Linh đều không phải. Họ là người Tần Sơn, không có quan hệ gì với Đồng Dương hết!”
“Chậc chậc... Nếu bảo rằng giữa bọn họ đều không có điểm chung nào...” Tiểu Lưu hoang mang nói: “Thì trong số mấy người chết còn có một đôi vợ chồng cơ mà! Quá khó hiểu! Có lẽ nào... hung thủ lựa chọn tuỳ theo sở thích không?”
“Còn có một điểm chúng ta chưa nghĩ tới!” Miêu Anh lắc đầu nói: “Mặc dù đến giờ không có tin tức gì mới, nhưng cũng không ai dám chắc rằng sẽ không có thêm một người bị hại nào nữa!”
Chính xác, mấy người cảnh sát không khỏi giật mình. Nếu các ngân hàng vẫn còn có thi thể mà họ không phát hiện được... Chuyện này đúng là không ai dám tưởng tượng.
“Người này tháng 4, người này tháng 6, người này tháng 12...” Miêu Anh chỉ vào từng ảnh chụp: “Hung thủ cũng không chọn tháng giết người theo quy luật gì đặc biệt. Nhưng ngày mất tích và ngày gửi thi thể lại có quy luật rất rõ ràng. Này...”
“Từ lúc người chết được báo mất tích cho đến khi bị hung thủ giấu xác vào trong két sắt ngân hàng, đều là từ 24 đến 27 ngày...”
“Đúng vậy!” Trương Cảnh Phong lắc đầu than: “Thời gian dài như vậy đủ để bỏ đói một người đến chết! Tên hung thủ này thực sự quá biến thái!”
“Triệu Ngọc!” Đúng lúc này, Miêu Anh đột nhiên quay sang hắn, hỏi: “Sao anh ngồi đó một lúc lâu rồi mà chẳng nói lời nào thế? Thật chẳng giống anh tẹo nào. Chẳng lẽ anh không có bất cứ ý kiến gì sao?”
“Có chứ!” Triệu Ngọc nghiêm túc gật đầu: “Tôi đã nói là nên đến ngân hàng tìm manh mối rồi mà! Thế nào? Thế nào!? Thấy không? Nhiêu đây thi thể đều do một mình tôi tìm ra đấy! Tổ trưởng Miêu, có phải cô nên ghi công cho tôi không? Hay là tối nay mời tôi đi ăn dê nướng cũng được!”
Trong mắt Miêu Anh lóe lên vẻ tức giận.
“Làm ơn đi!” Lý Bối Ni chống nạnh, oán trách hắn: “Đàn anh à, giờ là lúc nào rồi mà anh còn thảnh thơi đùa giỡn vậy hả?”
“Thôi được rồi! Nói chuyện nghiêm túc!” Triệu Ngọc lập tức chỉnh trang lại quần áo, nghiêm chỉnh nói: “Tôi đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đưa ra hai khả năng: Một, hung thủ là một tên biến thái cuồng giết người. Mỗi khi trong lòng khó chịu, hắn sẽ đi giết một người. Những người này đều là người mà hắn chọn trong lúc đó! Khả năng thứ hai, tôi có cảm giác… Vụ án này có vẻ giống vụ án của Lý Đan. Thoạt nhìn thì hung thủ giống như… đang báo thù!”
“Báo thù!?”
Lời nói của Triệu Ngọc khiến mọi người đều kinh ngạc.
“Không thể nào?” Lý Bối Ni là người phản đối đầu tiên: “Cung Tú Trân chỉ là một bà lão, cho dù có thù oán gì cũng không cần phải tàn nhẫn đến vậy mà? Còn những người khác thì sao? Họ cũng đâu phải lưu manh hay du côn, làm sao có thù oán sâu nặng đến nỗi người ta phải giết chết chứ?”
“Đừng vội vàng!” Triệu Ngọc vẫn nghiêm túc nói: “Trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn loại thù hận, cũng chẳng phải chỉ có du côn hay lưu manh mới gây thù chuốc oán với người khác, có biết không? Cứ thử nghĩ mà xem, nếu muốn giết một người thì chém một nhát là được rồi! Cần gì phải bỏ đói đến chết? Tốn biết bao thời gian? Có bao nhiêu rủi ro nguy hiểm?”
“Nhưng dù như vậy, hung thủ cũng nhất định muốn bỏ đói họ đến chết. Nhiêu đó đã đủ nói lên là hung thủ đang báo thù rồi, không phải à?” Triệu Ngọc xua xua tay với Miêu Anh: “Tổ trưởng Miêu, vẫn nên sử dụng mọi phương pháp để nhanh chóng điều tra quan hệ của năm nạn nhân này đi, sau đó quy kết về một điểm chung nào đó. Đến lúc ấy không khéo lại có phát hiện mới!”
Triệu Ngọc có thể khẳng định như vậy là do kinh nghiệm ngày trước. Khi điều tra vụ án chặt tay, mãi đến lúc tìm ra câu chuyện về cây đàn piano, hắn mới phá bỏ được tấm màn sương che phủ mọi thứ.
Vậy… Lần này liệu có giống vụ án chặt tay không? Chỉ cần tìm ra được điểm mấu chốt là có thể giải quyết một cách dễ dàng?
“Cũng được!”
Sau khi suy xét một lúc, Miêu Anh khá tán thành suy luận của Triệu Ngọc. Cô lập tức điều động vài người cùng đi điều tra tỉ mỉ mối quan hệ giữa năm nạn nhân.
Ngoại trừ việc tra cứu trên sổ sách, họ còn cần đi hỏi thăm vài người nhà của nạn nhân, xem có thể tìm được điểm tương đồng hay không.
Phù...
Khi các cảnh sát điều tra bắt đầu bận rộn chạy đi làm này làm kia, Triệu Ngọc lại hít thở một hơi thật sâu. Mặc dù năm thi thể xuất hiện khiến tình tiết của vụ án trở nên rối tinh rối mù nhưng đối với Triệu Ngọc lại là một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì, Triệu Ngọc cho rằng, năm thi thể này ứng với quẻ Khôn ngày hôm nay!
Nói cách khác, sự kiện trọng đại ngày hôm nay không hề liên quan đến sự an toàn của hắn và mọi người. Vậy nên hắn đã có thể yên tâm, vùi đầu vào tập trung phá án!
Tuy nhiên, do tính đặc thù của quẻ Khôn nên Triệu Ngọc vẫn luôn mải chú ý đến nó, cuối cùng quên mất phía sau vẫn còn một quẻ Khảm!
Đúng lúc hắn xoa xoa tay chuẩn bị điều tra phá án thì điện thoại đột nhiên kêu lên. Cái tên hiện trên màn hình khiến tiết tấu của hắn bị đánh loạn.
“Hu… hu hu...” Trong điện thoại, Diêu Giai khóc nức nở đến nỗi nói không thành tiếng: “Cảnh sát Triệu, tôi đang ở nhà hàng Tây Mona Lisa! Hu… hu hu… Tôi đang gặp chút phiền toái, anh... có thể qua đây một chút không? Với lại, anh có thể mang theo chút tiền không?”
5 giờ 30 chiều, tại phân cục Dung Dương, phòng làm việc của tổ A.
Hiện giờ, chỉ dùng một tấm bảng trắng để phân tích vụ án thôi thì không đủ, vì thế cạnh đó2được xếp thêm nhiều tấm bảng nữa. Mà những tấm ảnh của người bị hại cũng từ một tấm tăng lên năm tấm!
Không khí căng thẳng bao phủ khắp phòng làm việc. Năm thi thể8được bọc trong túi chân không xuất hiện liên tiếp, có thể coi là chuyện kỳ lạ trăm năm hiếm gặp, chuyện ly kỳ từ ngàn năm xưa đến nay.
Xuất hiện năm thi thể đồng6nghĩa với việc năm sinh mạng đã bị tước đoạt.
Rốt cuộc là ai mà lại có thể nhẫn tâm cướp đoạt đi năm sinh mạng này?
Càng làm người ta sởn gai ốc hơn là, căn3cứ vào kết quả khám nghiệm tử thi, cả năm thi thể này đều bị bỏ đói đến chết, sau khi chết mới bị nhét vào túi chân không!
Thủ pháp sử dụng trong năm vụ5án đều giống hệt nhau, thậm chí cái túi dùng để cất xác cũng có cùng một nhãn hiệu. Vậy nên bây giờ cảnh sát đã có thể xác định rằng hung thủ của năm vụ án này là một!
Cũng có thể nói, đây chính là một vụ án giết người liên hoàn!
Do tính chất khắc nghiệt của vụ án, cùng với thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn của hung thủ, vụ án này ngay lập tức được đưa lên thành vụ án quan trọng nhất của Đội Trọng án, thậm chí còn vượt qua cả vụ án cướp ngân hàng.
“Trước mắt, chúng ta có thể biết được,” Tâm trạng của Miêu Anh rất nặng nề, cô chỉ lên một tấm ảnh trên bảng: “Đoàn Đại Thành là nạn nhân đầu tiên! Ông ta đã bị hung thủ bỏ đói đến chết vào bảy năm trước, sau đó xác bị nhét vào túi chân không và gửi vào két sắt của ngân hàng Tần Sơn, đường Ngọc Hoa! Hơn nữa, khi đó hung thủ đăng ký dưới tên là Đoàn Đại Thành, dùng thân phận của nạn nhân để đăng ký với ngân hàng.”.
“Đúng vậy, đây chính là dượng năm của Cục trưởng Đường.” Trương Cảnh Phong thì thầm với người đồng nghiệp bên cạnh: “Cũng là chồng của Cung Tú Trân. Khi còn ở phòng chuyên xử lý các vụ mất tích, tôi có đi điều tra vụ này!”
“Sau đó một năm, có nghĩa là sáu năm trước, Đường Linh Linh, một người buôn bán giày da được thông báo là đã mất tích!” Miêu Anh chỉ vào ảnh của một người phụ nữ: “Đường Linh Linh mất tích năm 33 tuổi, bị bỏ đói đến chết. Xác chết được giấu tại két sắt của ngân hàng Tần Sơn, đường Ngọc Hoa. Hung thủ không những cũng dùng thân phận của Đoàn Đại Thành để đăng ký, mà còn đặt xác chết của hai người này cạnh nhau.”
“Tiếp theo đó, lại thêm một vụ xảy ra vào năm năm trước!” Miêu Anh chỉ vào hình ảnh của một cô gái trẻ có làn da trắng sáng: “Đông Vân, khi chết mới có 23 tuổi. Xác của cô ta cũng bị cất vào két sắt của ngân hàng Tần Sơn tại đường Giải Phóng, mà lần này tên đăng ký lại chính là tên của nạn nhân Đông Vân!”
“Đó là năm khai trương ngân hàng Tần Sơn tại đường Giải Phóng. Không biết vì sao hung thủ lại thay đổi chi nhánh ngân hàng để giấu xác của nạn nhân. Đồng thời, hắn ta cũng không sử dụng thân phận của Đoàn Đại Thành nữa, mà đổi thành thân phận của Đông Vân.”
“Cho đến bốn năm trước, hung thủ lại đổi địa điểm!” Miêu Anh chỉ tay sang bức ảnh thứ tư, đó là bức ảnh của một người đàn ông trung tuổi có dâu quai nón: “Người này tên là Thiệu Chấn Giang, làm nghề buôn bán dê, mất tích năm 52 tuổi. Sau khi bị hung thủ bỏ đói đến chết, xác của ông ta được cất tại két sắt của ngân hàng Đồng Xuyên.”
“Nhưng cũng không biết vì sao, đến lượt Cung Tú Trân, hung thủ lại quay lại địa điểm cất xác đầu tiên, trở về két sắt của ngân hàng Tần Sơn tại đường Ngọc Hoa.”
“Thi thể của Đoàn Đại Thành ở đường Ngọc Hoa.” Lan Bác lắc đầu than thở: “Có khi nào hung thủ cố ý muốn hai vợ chồng già bọn họ có thể đoàn tụ cùng nhau không?”
“Mỗi năm giết một người!” Lý Bối Ni quay sang cảm thán với Triệu Ngọc: “Đàn anh, không lẽ anh lại đoán đúng rồi? Thật sự là một tên biến thái thích giết người à?”
“Giữa năm người này, về mặt tuổi tác không có sự tương đồng, về mặt giới tính cũng không có sự đồng nhất, ngay cả nghề nghiệp cũng khác nhau. Gần như là chẳng có điểm chung nào!” Miêu Anh nhíu mày nói: “Không biết vì sao hung thủ lại chọn những người này?”
“Tôi nhớ hình như vẫn có một điểm chung mà nhỉ?” Lương Hoan cố gắng nhớ lại: “Có phải quê quán của bọn họ đều là huyện Đồng Dương không?”
“Không phải!” Trương Diệu Huy lập tức phản bác: “Thiệu Chấn Giang và Đường Linh Linh đều không phải. Họ là người Tần Sơn, không có quan hệ gì với Đồng Dương hết!”
“Chậc chậc... Nếu bảo rằng giữa bọn họ đều không có điểm chung nào...” Tiểu Lưu hoang mang nói: “Thì trong số mấy người chết còn có một đôi vợ chồng cơ mà! Quá khó hiểu! Có lẽ nào... hung thủ lựa chọn tuỳ theo sở thích không?”
“Còn có một điểm chúng ta chưa nghĩ tới!” Miêu Anh lắc đầu nói: “Mặc dù đến giờ không có tin tức gì mới, nhưng cũng không ai dám chắc rằng sẽ không có thêm một người bị hại nào nữa!”
Chính xác, mấy người cảnh sát không khỏi giật mình. Nếu các ngân hàng vẫn còn có thi thể mà họ không phát hiện được... Chuyện này đúng là không ai dám tưởng tượng.
“Người này tháng 4, người này tháng 6, người này tháng 12...” Miêu Anh chỉ vào từng ảnh chụp: “Hung thủ cũng không chọn tháng giết người theo quy luật gì đặc biệt. Nhưng ngày mất tích và ngày gửi thi thể lại có quy luật rất rõ ràng. Này...”
“Từ lúc người chết được báo mất tích cho đến khi bị hung thủ giấu xác vào trong két sắt ngân hàng, đều là từ 24 đến 27 ngày...”
“Đúng vậy!” Trương Cảnh Phong lắc đầu than: “Thời gian dài như vậy đủ để bỏ đói một người đến chết! Tên hung thủ này thực sự quá biến thái!”
“Triệu Ngọc!” Đúng lúc này, Miêu Anh đột nhiên quay sang hắn, hỏi: “Sao anh ngồi đó một lúc lâu rồi mà chẳng nói lời nào thế? Thật chẳng giống anh tẹo nào. Chẳng lẽ anh không có bất cứ ý kiến gì sao?”
“Có chứ!” Triệu Ngọc nghiêm túc gật đầu: “Tôi đã nói là nên đến ngân hàng tìm manh mối rồi mà! Thế nào? Thế nào!? Thấy không? Nhiêu đây thi thể đều do một mình tôi tìm ra đấy! Tổ trưởng Miêu, có phải cô nên ghi công cho tôi không? Hay là tối nay mời tôi đi ăn dê nướng cũng được!”
Trong mắt Miêu Anh lóe lên vẻ tức giận.
“Làm ơn đi!” Lý Bối Ni chống nạnh, oán trách hắn: “Đàn anh à, giờ là lúc nào rồi mà anh còn thảnh thơi đùa giỡn vậy hả?”
“Thôi được rồi! Nói chuyện nghiêm túc!” Triệu Ngọc lập tức chỉnh trang lại quần áo, nghiêm chỉnh nói: “Tôi đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đưa ra hai khả năng: Một, hung thủ là một tên biến thái cuồng giết người. Mỗi khi trong lòng khó chịu, hắn sẽ đi giết một người. Những người này đều là người mà hắn chọn trong lúc đó! Khả năng thứ hai, tôi có cảm giác… Vụ án này có vẻ giống vụ án của Lý Đan. Thoạt nhìn thì hung thủ giống như… đang báo thù!”
“Báo thù!?”
Lời nói của Triệu Ngọc khiến mọi người đều kinh ngạc.
“Không thể nào?” Lý Bối Ni là người phản đối đầu tiên: “Cung Tú Trân chỉ là một bà lão, cho dù có thù oán gì cũng không cần phải tàn nhẫn đến vậy mà? Còn những người khác thì sao? Họ cũng đâu phải lưu manh hay du côn, làm sao có thù oán sâu nặng đến nỗi người ta phải giết chết chứ?”
“Đừng vội vàng!” Triệu Ngọc vẫn nghiêm túc nói: “Trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn loại thù hận, cũng chẳng phải chỉ có du côn hay lưu manh mới gây thù chuốc oán với người khác, có biết không? Cứ thử nghĩ mà xem, nếu muốn giết một người thì chém một nhát là được rồi! Cần gì phải bỏ đói đến chết? Tốn biết bao thời gian? Có bao nhiêu rủi ro nguy hiểm?”
“Nhưng dù như vậy, hung thủ cũng nhất định muốn bỏ đói họ đến chết. Nhiêu đó đã đủ nói lên là hung thủ đang báo thù rồi, không phải à?” Triệu Ngọc xua xua tay với Miêu Anh: “Tổ trưởng Miêu, vẫn nên sử dụng mọi phương pháp để nhanh chóng điều tra quan hệ của năm nạn nhân này đi, sau đó quy kết về một điểm chung nào đó. Đến lúc ấy không khéo lại có phát hiện mới!”
Triệu Ngọc có thể khẳng định như vậy là do kinh nghiệm ngày trước. Khi điều tra vụ án chặt tay, mãi đến lúc tìm ra câu chuyện về cây đàn piano, hắn mới phá bỏ được tấm màn sương che phủ mọi thứ.
Vậy… Lần này liệu có giống vụ án chặt tay không? Chỉ cần tìm ra được điểm mấu chốt là có thể giải quyết một cách dễ dàng?
“Cũng được!”
Sau khi suy xét một lúc, Miêu Anh khá tán thành suy luận của Triệu Ngọc. Cô lập tức điều động vài người cùng đi điều tra tỉ mỉ mối quan hệ giữa năm nạn nhân.
Ngoại trừ việc tra cứu trên sổ sách, họ còn cần đi hỏi thăm vài người nhà của nạn nhân, xem có thể tìm được điểm tương đồng hay không.
Phù...
Khi các cảnh sát điều tra bắt đầu bận rộn chạy đi làm này làm kia, Triệu Ngọc lại hít thở một hơi thật sâu. Mặc dù năm thi thể xuất hiện khiến tình tiết của vụ án trở nên rối tinh rối mù nhưng đối với Triệu Ngọc lại là một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì, Triệu Ngọc cho rằng, năm thi thể này ứng với quẻ Khôn ngày hôm nay!
Nói cách khác, sự kiện trọng đại ngày hôm nay không hề liên quan đến sự an toàn của hắn và mọi người. Vậy nên hắn đã có thể yên tâm, vùi đầu vào tập trung phá án!
Tuy nhiên, do tính đặc thù của quẻ Khôn nên Triệu Ngọc vẫn luôn mải chú ý đến nó, cuối cùng quên mất phía sau vẫn còn một quẻ Khảm!
Đúng lúc hắn xoa xoa tay chuẩn bị điều tra phá án thì điện thoại đột nhiên kêu lên. Cái tên hiện trên màn hình khiến tiết tấu của hắn bị đánh loạn.
“Hu… hu hu...” Trong điện thoại, Diêu Giai khóc nức nở đến nỗi nói không thành tiếng: “Cảnh sát Triệu, tôi đang ở nhà hàng Tây Mona Lisa! Hu… hu hu… Tôi đang gặp chút phiền toái, anh... có thể qua đây một chút không? Với lại, anh có thể mang theo chút tiền không?”
Bình luận facebook