Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-349.txt
Chương 349: Trận chiến sinh tử
Á…
Triệu Ngọc khẽ hừ một tiếng, cả cơ thể ngã rầm xuống đất!
Con dao sắc bén đâm vào trên lưng hắn, Triệu Ngọc bỗng thấy mất hết sức lực. Một bóng ma chết chóc đáng sợ bao phủ trên đầu hắn.
Có điều,2đây cũng không phải lần đầu tiên Triệu Ngọc cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết! Kiếp trước, trong những trận đánh đẫm máu, hắn từng trúng dao rất nhiều lần, lỗ tai không còn toàn vẹn, thậm chí ngay8cả trên đầu cũng bị chém nhiều lần, chỗ lồi chỗ lõm.
Giờ phút này, tuy bị ngã xuống vì trúng dao, nhưng ý thức của Triệu Ngọc vẫn cực kỳ rõ ràng.
Hắn quỳ rạp trên mặt đất, chỉ liếc một cái liền6nhìn thấy cây súng chích điện bị chị Sương vứt bỏ. Trong phút chốc, Triệu Ngọc bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, lập tức bổ nhào về phía trước, vươn tay quơ lấy cây súng chích điện. Đồng thời, hắn quay đầu3súng nhằm đúng về phía cô gái kia!
“A...”
Chị Sương đã biết là súng chích điện chẳng còn dùng được nữa, nên chẳng thèm để ý tới việc Triệu Ngọc vọt tới. Cô ta giơ chân tung ra một cú đá, chẳng mấy5chốc sẽ dồn Triệu Ngọc vào chỗ chết.
Triệu Ngọc lập tức ngắt tác dụng của máy cúp điện trong đầu mình, sau đó dùng hết chút sức lực cuối cùng, bóp chặt cò súng của súng kích điện.
Kết quả, một đầu đạn màu tím lập tức bắn ra, trúng ngay giữa ngực chị Sương, từ đầu đạn tuôn ra một vòng những tia chớp lấp lóe.
Xẹt xẹt!
Chị Sương bị chích điện, cả người co giật run rẩy. Cuối cùng, cô ta ngã lăn xuống đất, ngất xỉu!
A…
Triệu Ngọc sợ cô ta sẽ nhanh chóng tỉnh lại, bèn cố nén cơn đau nhức kịch liệt trong cơ thể mình để đứng lên, nhắm đến cô ta bóp cò súng lần nữa. Thế nhưng, loại súng kích điện này mỗi lần chỉ có thể bắn ra một viên đạn, sau đó không dùng được nữa!
Xoẹt xoẹt...
Bởi vì dòng điện xuất hiện đột ngột, ánh đèn trong kho hàng chớp tắt liên hồi. Nhưng bởi vì rất nhiều dây điện đã bị kéo đứt, nên dây điện ở đây không ngừng rung động.
Ôi… Phù phù…
Triệu Ngọc cố gắng hít thở một lúc, cảm giác vết thương trên lưng càng ngày càng nặng hơn. Nếu như không được cứu chữa kịp thời, bản thân hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Nghĩ vậy, hắn bèn quỳ một chân trên đất, nhấc tay phải mò mẫm trên lưng mình, cuối cùng cũng tìm được chuôi dao.
Á…
Triệu Ngọc cố nén cơn đau, rút con dao ra khỏi lưng mình. Cùng lúc đó, hắn tranh thủ thời gian nhấn mở thuốc cầm máu tàng hình trong đầu.
Thuốc cầm máu có thể cầm máu cho bất kì vết thương nào, có điều mỗi lần chỉ có thể chữa trị cho một vết thương thôi. Dựa vào hướng dẫn trên đạo cụ, hắn lập tức nhắm ngay vào mục tiêu là vết dao trên lưng mình. Cùng với công hiệu của thuốc cầm máu này, vết thương quả thật ngừng chảy máu ngay lập tức, hệt như một kỳ tích.
Phù…
Giờ này phút này, Triệu Ngọc đã ướt đẫm toàn thân, hoàn toàn hết hơi hết sức.
Chẳng qua, ý thức nguy hiểm mãnh liệt nói cho hắn biết rằng cô gái kia sẽ tỉnh lại nhanh thôi. Cho nên, hắn nhất định phải nhân lúc này giải quyết cô ta dứt điểm!
Nghĩ vậy, Triệu Ngọc bèn nắm chặt cây dao nhỏ trong tay, bước từng bước một về phía cô gái nọ. Lần này, cho dù không giết chết cô ta, thì ít nhất cũng phải khiến cô ta mất đi năng lực chiến đấu…
Thế nhưng, ngay khi Triệu Ngọc nhắm đúng vào đùi cô ta, định đâm cô ta một nhát, thì sau lưng bỗng truyền đến một tiếng vang nổ trời.
Triệu Ngọc quay đầu nhìn lại thì bỗng thấy cái tủ trước đó đang thình lình bay vụt lên giữa không trung, lao về phía mình!
Á!?
Triệu Ngọc sợ hãi tột độ, nhưng cái tủ này bay tới quá nhanh, hắn căn bản không kịp tránh né, lập tức bị cái tủ nặng trịch nện trúng.
Ngay sau đó, trong những tiếng ồn ầm ĩ, một gã đàn ông khỏe mạnh thân dài vai rộng xuất hiện. Gã chính là cái tên đầu trọc cao to Thái Sơn từng trúng đạn trước đó! Không ngờ dù sau lưng đã trúng đạn, nhưng gã vẫn còn năng lực chiến đấu.
Giờ phút này, nhìn thấy Triệu Ngọc bị cái tủ đập trúng, gã lập tức vọt tới trước mặt hắn, sau đó giơ chân lên đạp mạnh vào tủ hòng đè chết Triệu Ngọc!
“Chết cho tao! Chết cho tao… chết…” Cứ mỗi lần phát ra một câu hung tợn, gã lại đạp xuống một cái thật mạnh, đạp đến nỗi cái tủ rung động ầm ầm.
Thế nhưng, khi gã đạp đến cái thứ tư thì cái tủ lại thình lình bay lên. Trong lúc gã còn đang sửng sốt, cả cái tủ này đã đập thẳng vào gã!
“A!?”
Gã quát lớn một tiếng, hai tay dùng sức, đánh ngăn tủ ra ngoài.
Nhưng bất kể thế nào gã cũng không ngờ được, khi nãy Triệu Ngọc đã hấp hối rồi, sao còn có thể đá văng cái tủ ra được!?
Ánh sáng mặt trời từ khung cửa sổ cao cao trên kia chiếu nghiêng xuống dưới. Trong những tia nắng chói mắt ấy, người ta có thể nhìn thấy trong kho hàng bụi bay đầy trời, khói mù tràn ngập.
Trong màn khói bụi này, Thái Sơn kinh sợ nhìn Triệu Ngọc thẳng tắp đứng lên từ dưới đất. Hắn đã cởi bỏ lớp áo ngoài, lộ ra bắp thịt rắn chắc cuồn cuộn.
Hắn trợn to đôi mắt hổ, gương mặt đầy sát khí, trông hệt như con ác thú tới từ địa ngục, dáng vẻ vùng vẫy giãy chết trước đó đã biến đâu mất tăm!
Đây… đây đây đây…
Thái Sơn thấy Triệu Ngọc khí thế như vậy thì bỗng chùn bước. Cùng lúc đó, vết đạn trên lưng gã phát tác, hơi hơi đau nhức, khiến gã buộc phải dùng tay bịt lấy vết thương.
“Bà mẹ mày!”
Triệu Ngọc tức giận chửi một câu, sau đó đứng thẳng người, sải bước đi tới chỗ Thái Sơn.
Thì ra, trong thời khắc mấu chốt, Triệu Ngọc lại sử dụng một đạo cụ khác, chính là thuốc tăng cường năng lượng mà lúc trước hệ thống tặng thưởng. Sau khi sử dụng món đạo cụ này, sức mạnh có thể tăng cường từ ba đến năm lần, thời gian kéo dài lên đến tận mười phút.
Trước đó, bởi vì Triệu Ngọc đối địch với Lôi Bân, cảm thấy sử dụng loại thuốc này thì không được quang minh cho lắm, nên mới không sử dụng. Nhưng lần này thì khác, những kẻ mà hắn phải đối mặt đều là phần tử tội phạm vô cùng hung ác, đương nhiên không cần thiết nói đạo nghĩa giang hồ gì đó với chúng!
Đạo cụ này quả nhiên thần kỳ, sau khi sử dụng, Triệu Ngọc cảm giác toàn thân tràn đầy sức mạnh, giống như bị Hercules nhập vậy. Hắn sải bước đi tới chỗ Thái Sơn, muốn tranh cao thấp với gã!
Tên trọc đầu Thái Sơn này cao gần hai mét, luôn ỷ vào sức mạnh cuồng bạo của mình mà vỗ ngực gọi tên. Tuy hiện giờ sau lưng gã trúng đạn, nhưng thực lực vẫn không suy giảm chút nào. Thấy Triệu Ngọc vọt tới, gã lập tức nghênh đón, đấu tay đôi với Triệu Ngọc!
Bốp!
Thái Sơn tung ra cú đầm đầu tiên vào giữa mặt Triệu Ngọc. Nếu đổi lại là bình thường, một cú này có thể đủ đánh một người trưởng thành ngất xỉu trên mặt đất!
Song, cú đấm ấy giáng lên ngườI Triệu Ngọc tựa như đánh trúng vào bắp thịt của ma quỷ. Hắn chỉ nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt thờ ơ.
“Tới lượt tao!”
Triệu Ngọc xoay tròn quả đấm của mình, cũng nện vào mặt Thái Sơn một cái!
Bốp...
Thái Sơn bị hắn đánh đến nỗi phải lui về phía sau một bước nhỏ, đồng thời “Phì” một tiếng phun nước bọt cùng với máu ra ngoài. Bấy giờ gã cũng đã tức giận, bèn hét lớn một tiếng, vung nắm đấm mạnh như cây chùy của mình lên, đập lên người Triệu Ngọc lần nữa.
Triệu Ngọc cũng không tránh né mà tung ra thêm một cú khác, đấm mạnh vào người Thái Sơn!
Hai người bọn họ như đã hẹn nhau từ trước, vừa ra tay là triển khai nắm đấm chứ không hề phòng thủ chút nào, cứ mày một quyền tao một quyền mà đánh đấm!
Chỉ thoáng chốc, trong kho hàng truyền đến tiếng đấm vang trời, bôm bốp rung động. Mỗi một cú đấm của Triệu Ngọc và Thái Sơn đều giáng thẳng vào da thịt, đánh đến nỗi đất rung núi chuyển.
Mấy chục giây sau, Triệu Ngọc đã máu me đầy mặt, thế nhưng nắm đấm của hắn vẫn không hề yếu bớt, vẫn giáng mạnh lên người đối phương một cách vô cùng cuồng bạo.
Bốp…
Triệu Ngọc tung ra một cú đấm lên mặt Thái Sơn, khiến gã miệng méo mắt lác, răng môi lẫn lộn. Gã cố nén cơn đau nhức kịch liệt, trở tay đấm một cú lên mặt Triệu Ngọc!
Nhưng lúc này đây, Triệu Ngọc chợt thay đổi hướng đi. Hắn cúi đầu xuống, thoắt cái đã vòng ra sau lưng Thái Sơn. Ngay sau đó, hắn nện một cú lên vết thương bị đạn bắn trên lưng gã!
Á!
Thái Sơn phát ra một tiếng rống to tận trời, đau đến nỗi cả người như bị xé rách! Triệu Ngọc lập tức nhân cơ hội dùng cánh tay ghìm chặt cổ gã, vặn ngã gã về phía sau!
Ai ngờ, lúc Thái Sơn bị vật ngã, tên nhãi trước đó bị Triệu Ngọc kéo đứt lỗ tai lại dần dần tỉnh lại. Giờ phút này gã ta đang từ dưới đất chậm rãi bò lên, muốn lục tìm dao găm vũ khí gì đó để qua giúp đỡ.
Triệu Ngọc thấy thế, lập tức kéo Thái Sơn nặng trịch về phía sau. Mãi đến khi tới trước mặt tên kia, hắn mới giơ một chân lên, hung hăng đá lên bụng của tên đó.
Triệu Ngọc vốn có thuốc tăng cường năng lượng trong người, một cú đá này của hắn lập tức khiến tên lính đặc nhiệm ấy bay thẳng ra ngoài, lưng đập vào cây cột. Gã còn chẳng kịp rên lên một tiếng thì đã ngất đi lần nữa!
Thái Sơn bị Triệu Ngọc siết chặt đến nỗi không thở nổi, bắt đầu không ngừng đập về phía sau. Triệu Ngọc thì vừa ghìm chặt cổ gã, vừa dùng nắm đấm đấm mạnh vào huyệt Thái Dương của gã!
Bốp! Bốp! Bốp…
Dưới mấy cú đấm như vậy, Thái Sơn bị đánh đến không còn hình người, thậm chí ngay cả con mắt cũng không nhìn ra ở đâu nữa!
Chẳng mấy chốc, thân thể Thái Sơn dần dần mềm xuống, cánh tay ghìm chặt tay Triệu Ngọc cũng từ từ mất đi sức mạnh, gã sắp không chịu được nữa rồi.
Nhưng lúc này Triệu Ngọc đã đánh đến phát điên, căn bản không có bất kì ý định buông tay nào. Hắn vẫn cứ đấm liên tiếp lên mặt gã, đấm đến nỗi đến máu bắn tung tóe, chảy đầm đìa!
“A!”
Đột nhiên, sau lưng Triệu Ngọc lại truyền tới một tiếng hét to của phụ nữ. Thật không ngờ chị Sương kia đã tỉnh lại rồi.
Nhìn thấy Thái Sơn sắp bị Triệu Ngọc đánh chết tươi, cô ta lập tức vọt tới chỗ Triệu Ngọc, lại tung ra cú đá đầy uy lực của mình về phía hắn!
Song, chuyện không thể tưởng tượng được lại xảy ra. Cô ta vừa đá trúng người Triệu Ngọc, chẳng những hắn không sứt mẻ gì, mà chị Sương còn bị bắn ngược ra ngoài...
Á…
Triệu Ngọc khẽ hừ một tiếng, cả cơ thể ngã rầm xuống đất!
Con dao sắc bén đâm vào trên lưng hắn, Triệu Ngọc bỗng thấy mất hết sức lực. Một bóng ma chết chóc đáng sợ bao phủ trên đầu hắn.
Có điều,2đây cũng không phải lần đầu tiên Triệu Ngọc cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết! Kiếp trước, trong những trận đánh đẫm máu, hắn từng trúng dao rất nhiều lần, lỗ tai không còn toàn vẹn, thậm chí ngay8cả trên đầu cũng bị chém nhiều lần, chỗ lồi chỗ lõm.
Giờ phút này, tuy bị ngã xuống vì trúng dao, nhưng ý thức của Triệu Ngọc vẫn cực kỳ rõ ràng.
Hắn quỳ rạp trên mặt đất, chỉ liếc một cái liền6nhìn thấy cây súng chích điện bị chị Sương vứt bỏ. Trong phút chốc, Triệu Ngọc bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, lập tức bổ nhào về phía trước, vươn tay quơ lấy cây súng chích điện. Đồng thời, hắn quay đầu3súng nhằm đúng về phía cô gái kia!
“A...”
Chị Sương đã biết là súng chích điện chẳng còn dùng được nữa, nên chẳng thèm để ý tới việc Triệu Ngọc vọt tới. Cô ta giơ chân tung ra một cú đá, chẳng mấy5chốc sẽ dồn Triệu Ngọc vào chỗ chết.
Triệu Ngọc lập tức ngắt tác dụng của máy cúp điện trong đầu mình, sau đó dùng hết chút sức lực cuối cùng, bóp chặt cò súng của súng kích điện.
Kết quả, một đầu đạn màu tím lập tức bắn ra, trúng ngay giữa ngực chị Sương, từ đầu đạn tuôn ra một vòng những tia chớp lấp lóe.
Xẹt xẹt!
Chị Sương bị chích điện, cả người co giật run rẩy. Cuối cùng, cô ta ngã lăn xuống đất, ngất xỉu!
A…
Triệu Ngọc sợ cô ta sẽ nhanh chóng tỉnh lại, bèn cố nén cơn đau nhức kịch liệt trong cơ thể mình để đứng lên, nhắm đến cô ta bóp cò súng lần nữa. Thế nhưng, loại súng kích điện này mỗi lần chỉ có thể bắn ra một viên đạn, sau đó không dùng được nữa!
Xoẹt xoẹt...
Bởi vì dòng điện xuất hiện đột ngột, ánh đèn trong kho hàng chớp tắt liên hồi. Nhưng bởi vì rất nhiều dây điện đã bị kéo đứt, nên dây điện ở đây không ngừng rung động.
Ôi… Phù phù…
Triệu Ngọc cố gắng hít thở một lúc, cảm giác vết thương trên lưng càng ngày càng nặng hơn. Nếu như không được cứu chữa kịp thời, bản thân hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Nghĩ vậy, hắn bèn quỳ một chân trên đất, nhấc tay phải mò mẫm trên lưng mình, cuối cùng cũng tìm được chuôi dao.
Á…
Triệu Ngọc cố nén cơn đau, rút con dao ra khỏi lưng mình. Cùng lúc đó, hắn tranh thủ thời gian nhấn mở thuốc cầm máu tàng hình trong đầu.
Thuốc cầm máu có thể cầm máu cho bất kì vết thương nào, có điều mỗi lần chỉ có thể chữa trị cho một vết thương thôi. Dựa vào hướng dẫn trên đạo cụ, hắn lập tức nhắm ngay vào mục tiêu là vết dao trên lưng mình. Cùng với công hiệu của thuốc cầm máu này, vết thương quả thật ngừng chảy máu ngay lập tức, hệt như một kỳ tích.
Phù…
Giờ này phút này, Triệu Ngọc đã ướt đẫm toàn thân, hoàn toàn hết hơi hết sức.
Chẳng qua, ý thức nguy hiểm mãnh liệt nói cho hắn biết rằng cô gái kia sẽ tỉnh lại nhanh thôi. Cho nên, hắn nhất định phải nhân lúc này giải quyết cô ta dứt điểm!
Nghĩ vậy, Triệu Ngọc bèn nắm chặt cây dao nhỏ trong tay, bước từng bước một về phía cô gái nọ. Lần này, cho dù không giết chết cô ta, thì ít nhất cũng phải khiến cô ta mất đi năng lực chiến đấu…
Thế nhưng, ngay khi Triệu Ngọc nhắm đúng vào đùi cô ta, định đâm cô ta một nhát, thì sau lưng bỗng truyền đến một tiếng vang nổ trời.
Triệu Ngọc quay đầu nhìn lại thì bỗng thấy cái tủ trước đó đang thình lình bay vụt lên giữa không trung, lao về phía mình!
Á!?
Triệu Ngọc sợ hãi tột độ, nhưng cái tủ này bay tới quá nhanh, hắn căn bản không kịp tránh né, lập tức bị cái tủ nặng trịch nện trúng.
Ngay sau đó, trong những tiếng ồn ầm ĩ, một gã đàn ông khỏe mạnh thân dài vai rộng xuất hiện. Gã chính là cái tên đầu trọc cao to Thái Sơn từng trúng đạn trước đó! Không ngờ dù sau lưng đã trúng đạn, nhưng gã vẫn còn năng lực chiến đấu.
Giờ phút này, nhìn thấy Triệu Ngọc bị cái tủ đập trúng, gã lập tức vọt tới trước mặt hắn, sau đó giơ chân lên đạp mạnh vào tủ hòng đè chết Triệu Ngọc!
“Chết cho tao! Chết cho tao… chết…” Cứ mỗi lần phát ra một câu hung tợn, gã lại đạp xuống một cái thật mạnh, đạp đến nỗi cái tủ rung động ầm ầm.
Thế nhưng, khi gã đạp đến cái thứ tư thì cái tủ lại thình lình bay lên. Trong lúc gã còn đang sửng sốt, cả cái tủ này đã đập thẳng vào gã!
“A!?”
Gã quát lớn một tiếng, hai tay dùng sức, đánh ngăn tủ ra ngoài.
Nhưng bất kể thế nào gã cũng không ngờ được, khi nãy Triệu Ngọc đã hấp hối rồi, sao còn có thể đá văng cái tủ ra được!?
Ánh sáng mặt trời từ khung cửa sổ cao cao trên kia chiếu nghiêng xuống dưới. Trong những tia nắng chói mắt ấy, người ta có thể nhìn thấy trong kho hàng bụi bay đầy trời, khói mù tràn ngập.
Trong màn khói bụi này, Thái Sơn kinh sợ nhìn Triệu Ngọc thẳng tắp đứng lên từ dưới đất. Hắn đã cởi bỏ lớp áo ngoài, lộ ra bắp thịt rắn chắc cuồn cuộn.
Hắn trợn to đôi mắt hổ, gương mặt đầy sát khí, trông hệt như con ác thú tới từ địa ngục, dáng vẻ vùng vẫy giãy chết trước đó đã biến đâu mất tăm!
Đây… đây đây đây…
Thái Sơn thấy Triệu Ngọc khí thế như vậy thì bỗng chùn bước. Cùng lúc đó, vết đạn trên lưng gã phát tác, hơi hơi đau nhức, khiến gã buộc phải dùng tay bịt lấy vết thương.
“Bà mẹ mày!”
Triệu Ngọc tức giận chửi một câu, sau đó đứng thẳng người, sải bước đi tới chỗ Thái Sơn.
Thì ra, trong thời khắc mấu chốt, Triệu Ngọc lại sử dụng một đạo cụ khác, chính là thuốc tăng cường năng lượng mà lúc trước hệ thống tặng thưởng. Sau khi sử dụng món đạo cụ này, sức mạnh có thể tăng cường từ ba đến năm lần, thời gian kéo dài lên đến tận mười phút.
Trước đó, bởi vì Triệu Ngọc đối địch với Lôi Bân, cảm thấy sử dụng loại thuốc này thì không được quang minh cho lắm, nên mới không sử dụng. Nhưng lần này thì khác, những kẻ mà hắn phải đối mặt đều là phần tử tội phạm vô cùng hung ác, đương nhiên không cần thiết nói đạo nghĩa giang hồ gì đó với chúng!
Đạo cụ này quả nhiên thần kỳ, sau khi sử dụng, Triệu Ngọc cảm giác toàn thân tràn đầy sức mạnh, giống như bị Hercules nhập vậy. Hắn sải bước đi tới chỗ Thái Sơn, muốn tranh cao thấp với gã!
Tên trọc đầu Thái Sơn này cao gần hai mét, luôn ỷ vào sức mạnh cuồng bạo của mình mà vỗ ngực gọi tên. Tuy hiện giờ sau lưng gã trúng đạn, nhưng thực lực vẫn không suy giảm chút nào. Thấy Triệu Ngọc vọt tới, gã lập tức nghênh đón, đấu tay đôi với Triệu Ngọc!
Bốp!
Thái Sơn tung ra cú đầm đầu tiên vào giữa mặt Triệu Ngọc. Nếu đổi lại là bình thường, một cú này có thể đủ đánh một người trưởng thành ngất xỉu trên mặt đất!
Song, cú đấm ấy giáng lên ngườI Triệu Ngọc tựa như đánh trúng vào bắp thịt của ma quỷ. Hắn chỉ nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt thờ ơ.
“Tới lượt tao!”
Triệu Ngọc xoay tròn quả đấm của mình, cũng nện vào mặt Thái Sơn một cái!
Bốp...
Thái Sơn bị hắn đánh đến nỗi phải lui về phía sau một bước nhỏ, đồng thời “Phì” một tiếng phun nước bọt cùng với máu ra ngoài. Bấy giờ gã cũng đã tức giận, bèn hét lớn một tiếng, vung nắm đấm mạnh như cây chùy của mình lên, đập lên người Triệu Ngọc lần nữa.
Triệu Ngọc cũng không tránh né mà tung ra thêm một cú khác, đấm mạnh vào người Thái Sơn!
Hai người bọn họ như đã hẹn nhau từ trước, vừa ra tay là triển khai nắm đấm chứ không hề phòng thủ chút nào, cứ mày một quyền tao một quyền mà đánh đấm!
Chỉ thoáng chốc, trong kho hàng truyền đến tiếng đấm vang trời, bôm bốp rung động. Mỗi một cú đấm của Triệu Ngọc và Thái Sơn đều giáng thẳng vào da thịt, đánh đến nỗi đất rung núi chuyển.
Mấy chục giây sau, Triệu Ngọc đã máu me đầy mặt, thế nhưng nắm đấm của hắn vẫn không hề yếu bớt, vẫn giáng mạnh lên người đối phương một cách vô cùng cuồng bạo.
Bốp…
Triệu Ngọc tung ra một cú đấm lên mặt Thái Sơn, khiến gã miệng méo mắt lác, răng môi lẫn lộn. Gã cố nén cơn đau nhức kịch liệt, trở tay đấm một cú lên mặt Triệu Ngọc!
Nhưng lúc này đây, Triệu Ngọc chợt thay đổi hướng đi. Hắn cúi đầu xuống, thoắt cái đã vòng ra sau lưng Thái Sơn. Ngay sau đó, hắn nện một cú lên vết thương bị đạn bắn trên lưng gã!
Á!
Thái Sơn phát ra một tiếng rống to tận trời, đau đến nỗi cả người như bị xé rách! Triệu Ngọc lập tức nhân cơ hội dùng cánh tay ghìm chặt cổ gã, vặn ngã gã về phía sau!
Ai ngờ, lúc Thái Sơn bị vật ngã, tên nhãi trước đó bị Triệu Ngọc kéo đứt lỗ tai lại dần dần tỉnh lại. Giờ phút này gã ta đang từ dưới đất chậm rãi bò lên, muốn lục tìm dao găm vũ khí gì đó để qua giúp đỡ.
Triệu Ngọc thấy thế, lập tức kéo Thái Sơn nặng trịch về phía sau. Mãi đến khi tới trước mặt tên kia, hắn mới giơ một chân lên, hung hăng đá lên bụng của tên đó.
Triệu Ngọc vốn có thuốc tăng cường năng lượng trong người, một cú đá này của hắn lập tức khiến tên lính đặc nhiệm ấy bay thẳng ra ngoài, lưng đập vào cây cột. Gã còn chẳng kịp rên lên một tiếng thì đã ngất đi lần nữa!
Thái Sơn bị Triệu Ngọc siết chặt đến nỗi không thở nổi, bắt đầu không ngừng đập về phía sau. Triệu Ngọc thì vừa ghìm chặt cổ gã, vừa dùng nắm đấm đấm mạnh vào huyệt Thái Dương của gã!
Bốp! Bốp! Bốp…
Dưới mấy cú đấm như vậy, Thái Sơn bị đánh đến không còn hình người, thậm chí ngay cả con mắt cũng không nhìn ra ở đâu nữa!
Chẳng mấy chốc, thân thể Thái Sơn dần dần mềm xuống, cánh tay ghìm chặt tay Triệu Ngọc cũng từ từ mất đi sức mạnh, gã sắp không chịu được nữa rồi.
Nhưng lúc này Triệu Ngọc đã đánh đến phát điên, căn bản không có bất kì ý định buông tay nào. Hắn vẫn cứ đấm liên tiếp lên mặt gã, đấm đến nỗi đến máu bắn tung tóe, chảy đầm đìa!
“A!”
Đột nhiên, sau lưng Triệu Ngọc lại truyền tới một tiếng hét to của phụ nữ. Thật không ngờ chị Sương kia đã tỉnh lại rồi.
Nhìn thấy Thái Sơn sắp bị Triệu Ngọc đánh chết tươi, cô ta lập tức vọt tới chỗ Triệu Ngọc, lại tung ra cú đá đầy uy lực của mình về phía hắn!
Song, chuyện không thể tưởng tượng được lại xảy ra. Cô ta vừa đá trúng người Triệu Ngọc, chẳng những hắn không sứt mẻ gì, mà chị Sương còn bị bắn ngược ra ngoài...
Bình luận facebook