Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-369.txt
Chương 369: Trả thêm tiền
Đêm hôm khuya khoắt, mưa to gió lớn.
Dương Hồng đứng ngoài hành lang gọi điện thoại cho Triệu Ngọc, hơn nữa còn xoa tay giậm chân, có vẻ cực kỳ lo lắng. Chỉ cần nhìn vậy là hắn đủ hiểu, nhất định đã có chuyện gì khẩn cấp xảy ra!
Đến rồi!
Như vậy2cũng tốt, hắn vừa mới mở được quẻ Khảm, thế mà lại ứng nghiệm nhanh như vậy. Hơn nữa, quẻ này còn do trời lạnh khiến hắn hắt hơi mà mở ra.
“A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em!”
Dù trời đang mưa rào rạt nhưng tiếng chuông điện thoại8của Triệu Ngọc vẫn rất bắt tai.
“A, cảnh sát Triệu! Cảnh sát Triệu!!” Dương Hồng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Triệu Ngọc đang che dù, chẳng khác nào nhìn thấy cứu tinh. Cô ta vọt ngay vào trong mưa, kéo Triệu Ngọc vào trong hành lang.
“Chị Hồng, chuyện gì vậy?6Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi mà?” Triệu Ngọc vội vàng hỏi.
“Hoa... Hoa... Hoa...”Dương Hồng thở hổn hển: “Hoa Hoa xảy ra chuyện. Tôi... tôi thật sự không biết phải tìm ai! Cảnh sát Triệu, tôi xin cậu hãy giúp con bé với!”
“Hoa Hoa?” Triệu Ngọc khá bất ngờ, vội vàng3hỏi cô ta cho rõ: “Tại sao Hoa Hoa lại xảy ra chuyện? Mà xảy ra chuyện gì?”
“Hoa Hoa đi vay nặng lãi mà thiếu nợ, hôm nay bị chủ nợ bắt đi rồi!” Nước mắt Dương Hồng tuôn rơi lã chã, gần như không biết đâu là nước mắt đâu là5nước mưa nữa: “Giờ này Hoa Hoa vẫn chưa về, tôi biết chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi! Cảnh sát Triệu, xin cậu hãy giúp con bé! Tôi xin cậu!”
“Vay nặng lãi?” Triệu Ngọc cau mày: “Tại sao Hoa Hoa lại đi vay nặng lãi? Tôi cảm thấy nhà cô ấy rất có tiền mà? Không phải cha cô ấy kinh doanh trại chó sao?”
“Hừ! Đó là do con bé sĩ diện mà thôi!” Dương Hồng khóc to lên: “Cha của con bé đúng là có một trại nuôi chó, nhưng lại bị những người cùng nghề ghẻ lạnh. Vất vả lắm ông ấy mới nuôi được một đàn chó thì lại bị người ta đầu độc chết hết! Cha của con bé phải bồi thường, mất cả chì lẫn chài, chẳng những thiếu nợ mà còn mắc bệnh nữa!”
“Tôi không biết việc này, mà con bé cũng không nói với ai! Cứ thế lặng lẽ đi vay nặng lãi. Con bé này...!”
“Thế chó nhà tôi thì sao? Cha của Hoa Hoa còn phẫu thuật cho con chó của tôi cơ mà!” Triệu Ngọc vẫn không tin tưởng lắm.
“Vậy thì tôi không biết!” Dương Hồng kéo cánh tay Triệu Ngọc, nói: “Cũng có thể Hoa Hoa mang đi chỗ khác làm thì sao? Cảnh sát Triệu, món nợ của Hoa Hoa không phải ngày một ngày hai là có thể trả được! Nó vẫn còn là con nít, bây giờ bị đám người kia bắt đi, không biết đã làm gì nó nữa! Nể tình chúng ta là hàng xóm, xin cậu hãy đến cứu nó giùm!”
“Chị Hồng, chị đừng gấp!” Kiếp trước Triệu Ngọc thường xuyên gặp phải tình huống này, chẳng khác nào chuyện thường ngày ở huyện. Bây giờ, mặc dù hắn có hơi lo lắng cho an nguy của Hoa Hoa, nhưng hắn biết cần phải làm như thế nào. Thế là hắn vội khuyên Dương Hồng: “Đây cũng không tính là chuyện lớn, có thể dùng tiền để giải quyết! Chị hãy nói cho tôi biết, Hoa Hoa bị ai bắt đi và bắt đi đâu?”
“Tôi cũng không rõ Hoa Hoa thiếu tiền ai nữa, hình như là một người tên là anh Phì Tràng thì phải.” Dương Hồng nói: “Vừa nãy Hoa Hoa gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi mang tiền đến cứu con bé, đồng thời nói cho tôi biết địa chỉ! Cảnh sát Triệu, cậu là cảnh sát, chi bằng báo cảnh sát đi!?”
“Đừng sốt ruột!” Triệu Ngọc vội vàng khoát tay: “Hoa Hoa vay chính là vay nặng lãi, thiếu nợ thì phải trả tiền, đây chính là chuyện chính đáng, tôi không thể làm hỏng quy củ giang hồ được! Chị Hồng, chị hãy nói cho tôi biết địa chỉ, tôi sẽ đi giải quyết!”
“Vậy chúng ta không báo cảnh sát sao? Đám người đó cũng không dễ đối phó!” Dương Hồng vẫn rất lo lắng, nhưng vẫn đọc địa chỉ cho Triệu Ngọc nghe.
“Ha ha...” Triệu Ngọc mỉm cười an ủi: “Chị Hồng, chị đừng quá lo lắng. Chúng ta đi đánh nhau chứ đâu phải đi phân rõ phải trái, báo cảnh sát làm gì?”
Mười lăm phút sau, Triệu Ngọc và Dương Hồng đã lái xe đến một con hẻm nhỏ ở phố Chợ Hoa.
Phố Chợ Hoa này tên hệt như nghĩa, cả con đường một trăm người thì hết chín mươi người bán hoa.
Hai người họ che dù, dựa theo địa chỉ mà Hoa Hoa đã cho, cuối cùng tìm được một cửa hàng hoa vẫn còn sáng đèn.
“Chị Hồng, chị chờ tôi bên ngoài, để tôi vào đưa Hoa Hoa ra!” Triệu Ngọc chỉ vào một chỗ hơi tối có thể tránh mưa nói với Dương Hồng, sau đó quay người bước về phía cửa hàng hoa.
Dương Hồng nhìn theo bóng lưng Triệu Ngọc, trong lòng hơi nhảy lên. Cô ta cảm thấy thân hình của Triệu Ngọc dường như còn cao lớn hơn so với trước kia.
Cộc cộc cộc.
Khi nghe tiếng Triệu Ngọc gõ cửa, một người thò đầu ra khỏi cửa kính: “Tìm ai vậy?”
“Tôi đến trả tiền cho Hoa Hoa.” Triệu Ngọc ung dung nói: “Vừa nãy các người có gọi điện thoại đấy, tôi là người nhà của cô ấy!”
“Ừ, chờ chút!” Chắc là người bên trong đi vào báo lại, một lúc lâu sau mới thấy quay ra mở cửa.
Không khí trong cửa hàng rất oi bức và ẩm ướt, chung quanh đều là các loại cây cỏ đa dạng.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Triệu Ngọc nhìn thấy người ra mở cửa cho hắn là một người thanh niên cởi trần, dáng vẻ hơi lùn nhưng người thì chi chít hình xăm.
Ở sâu trong cửa hàng còn có năm sáu người đàn ông xăm mình giống như vậy! Bọn họ vừa ngậm một điếu thuốc trên môi vừa đánh bài, văng tục chửi thề không ngượng mồm, xem ra chẳng phải hạng người đứng đắn gì.
“Mang tiền đến rồi sao?” Gã lùn khinh miệt nhìn Triệu Ngọc: “Có biết thiếu bao nhiêu không?”
“Các anh gọi điện thoại vội như vậy, làm sao tôi chuẩn bị tiền mặt cho kịp?” Triệu Ngọc vẫn bình thản nói: “Các anh yên tâm đi, tôi có mang theo thẻ! Nhưng trước hết hãy cho tôi nhìn thấy người trước đã!”
“Được, hiểu quy củ đấy!” Gã lùn vỗ tay một cái, sau đó chỉ vào phía cầu thang, nói: “Đi theo tôi!”
Triệu Ngọc đi theo gã lên lầu hai. Cửa hàng hoa này được xây dựng bằng gỗ nên khi đi lên trên, cầu thang phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Triệu Ngọc vừa đi vừa chú ý tình huống chung quanh. Diện tích lầu hai rộng hơn so với lầu một, trên lầu còn có một phòng khách nhỏ, trên một cái ghế salon đặt ngay giữa phòng là một gã đàn ông béo ục ịch!
Tên này đúng là béo đến chảy mỡ, trên người gã ta chỉ mặc một chiếc áo thun màu đen giống như cái rèm cửa, từ tai phải đến vai phải đều là hình xăm.
Lúc này, gã mập đang chăm chú xem tivi. Thấy Triệu Ngọc bước lên, gã cũng chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua mà thôi.
“Anh Tràng.” Gã lùn nói với gã mập: “Người này mang tiền đến trả cho cô gái kia!”
Gã lùn vừa mới nói xong, ngay bên kia phòng đột nhiên xuất hiện bốn năm gã thanh niên cao to lực lưỡng. Người nào cũng xăm đầy mình, ánh mắt đầy hung ác, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
“Hu hu hu hu...”
Khi cửa phòng vừa được mở ra, Triệu Ngọc liền nghe được tiếng khóc của Hoa Hoa.
Hắn nghiêng đầu nhìn vào trong phòng một chút, định xem thử vị trí của Hoa Hoa. Ai ngờ, một gã thanh niên cột tóc đuôi ngựa cầm cái quần lót màu trắng của một cô gái ngăn ngay trước cửa.
Gã ta cười rất quái dị, còn áp cái quần lót lên mũi của mình, dùng sức hít sâu một cái, làm ra vẻ rất say mê, rất biến thái.
“Chúng tôi chỉ cần tiền thôi. Nếu các người biết quy củ, chúng tôi cũng sẽ làm theo quy củ, hiểu chưa!?” Lúc này, gã mập tên Phì Tràng không nhanh không chậm nói một câu, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào màn hình tivi.
“A Quý, tính sổ đi!” Gã lùn hiểu ý đại ca, vội vàng ngoắc tay gọi một tên trong đám đàn em mình.
“Đến rồi đây.” Một gã nhỏ con gầy còm chạy đến trước mặt Triệu Ngọc: “Cô gái kia mượn của đại ca chúng tôi hết một trăm chín chục ngàn. Bây giờ đã qua ba tháng, dựa theo cách tính lãi của chúng tôi, cậu phải trả hai trăm bảy mươi sáu nghìn và bốn mươi tám đồng. Nhưng hiện tại đang trong thời gian ưu đãi, cho nên giảm cho cậu 10%, tức là còn hai trăm bốn mươi tám nghìn đồng! Thấy cậu không mang theo tiền mặt, vậy là cà thẻ phải không?”
“Ha ha ha.” Triệu Ngọc lắc đầu, cười nói: “Các người cũng coi trọng nghĩa khí quá nhỉ, cho vay nặng lãi mà cũng có ưu đãi? Đúng là thú vị thật!”
Hắn vừa cười vừa rút một cái thẻ ngân hàng từ trong ví ra.
Gã thanh niên tên A Quý thấy vậy, lập tức đưa máy quẹt thẻ đến. Sau khi Triệu Ngọc nhấn mật mã xong, số tiền gần hai trăm năm mươi nghìn liền được chuyển qua!
Thấy A Quý gật đầu, Phì Tràng mới vẫy tay gọi gã cột tóc đuôi ngựa. Gã cột tóc lập tức chạy vào phòng, dẫn Hoa Hoa ra ngoài.
Ban đầu, Triệu Ngọc vẫn còn cố nén giận. Nhưng sau khi Hoa Hoa được người kia dẫn ra, hắn liền trông thấy quần áo của cô chẳng những không được ngay ngắn, mà trên gương mặt còn bị sưng đỏ và bầm xanh, hiển nhiên là đã bị ăn đòn!
“Hu hu, anh Triệu Ngọc... Hu hu…” Thấy người đến cứu mình là Triệu Ngọc, nước mắt Hoa Hoa rơi xuống như mưa, lao thẳng vào lòng hắn.
“Đừng khóc nữa, nhóc! Này, trả cho nhóc đấy.” Gã cột tóc đuôi ngựa đưa chiếc quần lót trắng đến trước mặt Hoa Hoa. Lúc này, Triệu Ngọc mới để ý thấy váy của cô ta đã bị xé rách tả tơi, có lẽ vừa nãy cô đã phải chịu không ít hành hạ.
Haiz!
Nhìn đám người chung quanh, Triệu Ngọc không kìm lòng được mà ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng. Sau đó hắn dùng một tay ôm đầu Hoa Hoa, một tay chỉ thẳng vào A Quý, nói:
“Thằng nhóc kia, trong thẻ của tôi tổng cộng có ba trăm ngàn.” Triệu Ngọc nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc: “Tôi sẽ bấm số mật khẩu một lần nữa, sau đó đem tất cả số tiền còn lại chia đều cho các người!”
Đột nhiên nghe Triệu Ngọc nói như vậy, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt. Chưa ai từng gặp được người nào đến trả nợ mà còn muốn trả thêm tiền?
“Hừ, cậu em!” Rốt cuộc ánh mắt của Phì Tràng cũng rời khỏi tivi, gã tò mò hỏi Triệu Ngọc: “Ý của cậu là gì?”
“Ý gì hả?” Triệu Ngọc cười khẽ ba tiếng rồi sắc mặt bỗng nghiêm lại. Hắn gằn từng chữ: “Số tiền trả thêm chính là tiền chữa trị cho các người!!!”
Đêm hôm khuya khoắt, mưa to gió lớn.
Dương Hồng đứng ngoài hành lang gọi điện thoại cho Triệu Ngọc, hơn nữa còn xoa tay giậm chân, có vẻ cực kỳ lo lắng. Chỉ cần nhìn vậy là hắn đủ hiểu, nhất định đã có chuyện gì khẩn cấp xảy ra!
Đến rồi!
Như vậy2cũng tốt, hắn vừa mới mở được quẻ Khảm, thế mà lại ứng nghiệm nhanh như vậy. Hơn nữa, quẻ này còn do trời lạnh khiến hắn hắt hơi mà mở ra.
“A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em!”
Dù trời đang mưa rào rạt nhưng tiếng chuông điện thoại8của Triệu Ngọc vẫn rất bắt tai.
“A, cảnh sát Triệu! Cảnh sát Triệu!!” Dương Hồng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Triệu Ngọc đang che dù, chẳng khác nào nhìn thấy cứu tinh. Cô ta vọt ngay vào trong mưa, kéo Triệu Ngọc vào trong hành lang.
“Chị Hồng, chuyện gì vậy?6Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi mà?” Triệu Ngọc vội vàng hỏi.
“Hoa... Hoa... Hoa...”Dương Hồng thở hổn hển: “Hoa Hoa xảy ra chuyện. Tôi... tôi thật sự không biết phải tìm ai! Cảnh sát Triệu, tôi xin cậu hãy giúp con bé với!”
“Hoa Hoa?” Triệu Ngọc khá bất ngờ, vội vàng3hỏi cô ta cho rõ: “Tại sao Hoa Hoa lại xảy ra chuyện? Mà xảy ra chuyện gì?”
“Hoa Hoa đi vay nặng lãi mà thiếu nợ, hôm nay bị chủ nợ bắt đi rồi!” Nước mắt Dương Hồng tuôn rơi lã chã, gần như không biết đâu là nước mắt đâu là5nước mưa nữa: “Giờ này Hoa Hoa vẫn chưa về, tôi biết chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi! Cảnh sát Triệu, xin cậu hãy giúp con bé! Tôi xin cậu!”
“Vay nặng lãi?” Triệu Ngọc cau mày: “Tại sao Hoa Hoa lại đi vay nặng lãi? Tôi cảm thấy nhà cô ấy rất có tiền mà? Không phải cha cô ấy kinh doanh trại chó sao?”
“Hừ! Đó là do con bé sĩ diện mà thôi!” Dương Hồng khóc to lên: “Cha của con bé đúng là có một trại nuôi chó, nhưng lại bị những người cùng nghề ghẻ lạnh. Vất vả lắm ông ấy mới nuôi được một đàn chó thì lại bị người ta đầu độc chết hết! Cha của con bé phải bồi thường, mất cả chì lẫn chài, chẳng những thiếu nợ mà còn mắc bệnh nữa!”
“Tôi không biết việc này, mà con bé cũng không nói với ai! Cứ thế lặng lẽ đi vay nặng lãi. Con bé này...!”
“Thế chó nhà tôi thì sao? Cha của Hoa Hoa còn phẫu thuật cho con chó của tôi cơ mà!” Triệu Ngọc vẫn không tin tưởng lắm.
“Vậy thì tôi không biết!” Dương Hồng kéo cánh tay Triệu Ngọc, nói: “Cũng có thể Hoa Hoa mang đi chỗ khác làm thì sao? Cảnh sát Triệu, món nợ của Hoa Hoa không phải ngày một ngày hai là có thể trả được! Nó vẫn còn là con nít, bây giờ bị đám người kia bắt đi, không biết đã làm gì nó nữa! Nể tình chúng ta là hàng xóm, xin cậu hãy đến cứu nó giùm!”
“Chị Hồng, chị đừng gấp!” Kiếp trước Triệu Ngọc thường xuyên gặp phải tình huống này, chẳng khác nào chuyện thường ngày ở huyện. Bây giờ, mặc dù hắn có hơi lo lắng cho an nguy của Hoa Hoa, nhưng hắn biết cần phải làm như thế nào. Thế là hắn vội khuyên Dương Hồng: “Đây cũng không tính là chuyện lớn, có thể dùng tiền để giải quyết! Chị hãy nói cho tôi biết, Hoa Hoa bị ai bắt đi và bắt đi đâu?”
“Tôi cũng không rõ Hoa Hoa thiếu tiền ai nữa, hình như là một người tên là anh Phì Tràng thì phải.” Dương Hồng nói: “Vừa nãy Hoa Hoa gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi mang tiền đến cứu con bé, đồng thời nói cho tôi biết địa chỉ! Cảnh sát Triệu, cậu là cảnh sát, chi bằng báo cảnh sát đi!?”
“Đừng sốt ruột!” Triệu Ngọc vội vàng khoát tay: “Hoa Hoa vay chính là vay nặng lãi, thiếu nợ thì phải trả tiền, đây chính là chuyện chính đáng, tôi không thể làm hỏng quy củ giang hồ được! Chị Hồng, chị hãy nói cho tôi biết địa chỉ, tôi sẽ đi giải quyết!”
“Vậy chúng ta không báo cảnh sát sao? Đám người đó cũng không dễ đối phó!” Dương Hồng vẫn rất lo lắng, nhưng vẫn đọc địa chỉ cho Triệu Ngọc nghe.
“Ha ha...” Triệu Ngọc mỉm cười an ủi: “Chị Hồng, chị đừng quá lo lắng. Chúng ta đi đánh nhau chứ đâu phải đi phân rõ phải trái, báo cảnh sát làm gì?”
Mười lăm phút sau, Triệu Ngọc và Dương Hồng đã lái xe đến một con hẻm nhỏ ở phố Chợ Hoa.
Phố Chợ Hoa này tên hệt như nghĩa, cả con đường một trăm người thì hết chín mươi người bán hoa.
Hai người họ che dù, dựa theo địa chỉ mà Hoa Hoa đã cho, cuối cùng tìm được một cửa hàng hoa vẫn còn sáng đèn.
“Chị Hồng, chị chờ tôi bên ngoài, để tôi vào đưa Hoa Hoa ra!” Triệu Ngọc chỉ vào một chỗ hơi tối có thể tránh mưa nói với Dương Hồng, sau đó quay người bước về phía cửa hàng hoa.
Dương Hồng nhìn theo bóng lưng Triệu Ngọc, trong lòng hơi nhảy lên. Cô ta cảm thấy thân hình của Triệu Ngọc dường như còn cao lớn hơn so với trước kia.
Cộc cộc cộc.
Khi nghe tiếng Triệu Ngọc gõ cửa, một người thò đầu ra khỏi cửa kính: “Tìm ai vậy?”
“Tôi đến trả tiền cho Hoa Hoa.” Triệu Ngọc ung dung nói: “Vừa nãy các người có gọi điện thoại đấy, tôi là người nhà của cô ấy!”
“Ừ, chờ chút!” Chắc là người bên trong đi vào báo lại, một lúc lâu sau mới thấy quay ra mở cửa.
Không khí trong cửa hàng rất oi bức và ẩm ướt, chung quanh đều là các loại cây cỏ đa dạng.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Triệu Ngọc nhìn thấy người ra mở cửa cho hắn là một người thanh niên cởi trần, dáng vẻ hơi lùn nhưng người thì chi chít hình xăm.
Ở sâu trong cửa hàng còn có năm sáu người đàn ông xăm mình giống như vậy! Bọn họ vừa ngậm một điếu thuốc trên môi vừa đánh bài, văng tục chửi thề không ngượng mồm, xem ra chẳng phải hạng người đứng đắn gì.
“Mang tiền đến rồi sao?” Gã lùn khinh miệt nhìn Triệu Ngọc: “Có biết thiếu bao nhiêu không?”
“Các anh gọi điện thoại vội như vậy, làm sao tôi chuẩn bị tiền mặt cho kịp?” Triệu Ngọc vẫn bình thản nói: “Các anh yên tâm đi, tôi có mang theo thẻ! Nhưng trước hết hãy cho tôi nhìn thấy người trước đã!”
“Được, hiểu quy củ đấy!” Gã lùn vỗ tay một cái, sau đó chỉ vào phía cầu thang, nói: “Đi theo tôi!”
Triệu Ngọc đi theo gã lên lầu hai. Cửa hàng hoa này được xây dựng bằng gỗ nên khi đi lên trên, cầu thang phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Triệu Ngọc vừa đi vừa chú ý tình huống chung quanh. Diện tích lầu hai rộng hơn so với lầu một, trên lầu còn có một phòng khách nhỏ, trên một cái ghế salon đặt ngay giữa phòng là một gã đàn ông béo ục ịch!
Tên này đúng là béo đến chảy mỡ, trên người gã ta chỉ mặc một chiếc áo thun màu đen giống như cái rèm cửa, từ tai phải đến vai phải đều là hình xăm.
Lúc này, gã mập đang chăm chú xem tivi. Thấy Triệu Ngọc bước lên, gã cũng chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua mà thôi.
“Anh Tràng.” Gã lùn nói với gã mập: “Người này mang tiền đến trả cho cô gái kia!”
Gã lùn vừa mới nói xong, ngay bên kia phòng đột nhiên xuất hiện bốn năm gã thanh niên cao to lực lưỡng. Người nào cũng xăm đầy mình, ánh mắt đầy hung ác, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
“Hu hu hu hu...”
Khi cửa phòng vừa được mở ra, Triệu Ngọc liền nghe được tiếng khóc của Hoa Hoa.
Hắn nghiêng đầu nhìn vào trong phòng một chút, định xem thử vị trí của Hoa Hoa. Ai ngờ, một gã thanh niên cột tóc đuôi ngựa cầm cái quần lót màu trắng của một cô gái ngăn ngay trước cửa.
Gã ta cười rất quái dị, còn áp cái quần lót lên mũi của mình, dùng sức hít sâu một cái, làm ra vẻ rất say mê, rất biến thái.
“Chúng tôi chỉ cần tiền thôi. Nếu các người biết quy củ, chúng tôi cũng sẽ làm theo quy củ, hiểu chưa!?” Lúc này, gã mập tên Phì Tràng không nhanh không chậm nói một câu, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào màn hình tivi.
“A Quý, tính sổ đi!” Gã lùn hiểu ý đại ca, vội vàng ngoắc tay gọi một tên trong đám đàn em mình.
“Đến rồi đây.” Một gã nhỏ con gầy còm chạy đến trước mặt Triệu Ngọc: “Cô gái kia mượn của đại ca chúng tôi hết một trăm chín chục ngàn. Bây giờ đã qua ba tháng, dựa theo cách tính lãi của chúng tôi, cậu phải trả hai trăm bảy mươi sáu nghìn và bốn mươi tám đồng. Nhưng hiện tại đang trong thời gian ưu đãi, cho nên giảm cho cậu 10%, tức là còn hai trăm bốn mươi tám nghìn đồng! Thấy cậu không mang theo tiền mặt, vậy là cà thẻ phải không?”
“Ha ha ha.” Triệu Ngọc lắc đầu, cười nói: “Các người cũng coi trọng nghĩa khí quá nhỉ, cho vay nặng lãi mà cũng có ưu đãi? Đúng là thú vị thật!”
Hắn vừa cười vừa rút một cái thẻ ngân hàng từ trong ví ra.
Gã thanh niên tên A Quý thấy vậy, lập tức đưa máy quẹt thẻ đến. Sau khi Triệu Ngọc nhấn mật mã xong, số tiền gần hai trăm năm mươi nghìn liền được chuyển qua!
Thấy A Quý gật đầu, Phì Tràng mới vẫy tay gọi gã cột tóc đuôi ngựa. Gã cột tóc lập tức chạy vào phòng, dẫn Hoa Hoa ra ngoài.
Ban đầu, Triệu Ngọc vẫn còn cố nén giận. Nhưng sau khi Hoa Hoa được người kia dẫn ra, hắn liền trông thấy quần áo của cô chẳng những không được ngay ngắn, mà trên gương mặt còn bị sưng đỏ và bầm xanh, hiển nhiên là đã bị ăn đòn!
“Hu hu, anh Triệu Ngọc... Hu hu…” Thấy người đến cứu mình là Triệu Ngọc, nước mắt Hoa Hoa rơi xuống như mưa, lao thẳng vào lòng hắn.
“Đừng khóc nữa, nhóc! Này, trả cho nhóc đấy.” Gã cột tóc đuôi ngựa đưa chiếc quần lót trắng đến trước mặt Hoa Hoa. Lúc này, Triệu Ngọc mới để ý thấy váy của cô ta đã bị xé rách tả tơi, có lẽ vừa nãy cô đã phải chịu không ít hành hạ.
Haiz!
Nhìn đám người chung quanh, Triệu Ngọc không kìm lòng được mà ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng. Sau đó hắn dùng một tay ôm đầu Hoa Hoa, một tay chỉ thẳng vào A Quý, nói:
“Thằng nhóc kia, trong thẻ của tôi tổng cộng có ba trăm ngàn.” Triệu Ngọc nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc: “Tôi sẽ bấm số mật khẩu một lần nữa, sau đó đem tất cả số tiền còn lại chia đều cho các người!”
Đột nhiên nghe Triệu Ngọc nói như vậy, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt. Chưa ai từng gặp được người nào đến trả nợ mà còn muốn trả thêm tiền?
“Hừ, cậu em!” Rốt cuộc ánh mắt của Phì Tràng cũng rời khỏi tivi, gã tò mò hỏi Triệu Ngọc: “Ý của cậu là gì?”
“Ý gì hả?” Triệu Ngọc cười khẽ ba tiếng rồi sắc mặt bỗng nghiêm lại. Hắn gằn từng chữ: “Số tiền trả thêm chính là tiền chữa trị cho các người!!!”
Bình luận facebook