• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (22 Viewers)

  • cuong-tham-370.txt

Chương 370: Hi vọng các người đều có thẻ bảo hiểm y tế




Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều giật mình. Trong phòng chỉ còn lại tiếng thút thít của Hoa Hoa.



“Thôi đi!” Phì Tràng không hề lo lắng, chỉ nói ra ba chữ: “Đồ tâm thần!”



“Ha2ha... ha ha ha...”



Mấy gã thanh niên bắt đầu cười to, chỉ có gã tên A Quý đang cầm máy quẹt thẻ là không biết nên làm thế nào cho phải?



“Quy củ giang hồ, sáu mươi ngày8đòi nợ, chín mươi ngày thông báo, một trăm ngày du di, quá một năm mới có thể siết nợ!” Triệu Ngọc chậm rãi nói: “Em gái tôi chỉ thiếu các người có ba tháng, các người6đã ra tay với con bé, là các người không hiểu quy củ! Tôi hỏi anh, món nợ này nên tính như thế nào?”



“Ồ?”



Nghe Triệu Ngọc nói một cách chuyên nghiệp như vậy, Phì Tràng không khỏi3sững sờ. Ngay cả đám thanh niên còn lại cũng không thể không ngừng cười, nhìn Triệu Ngọc bằng ánh mắt khác.



Thật ra, công việc kiếp trước của Triệu Ngọc chủ yếu là thay ông chủ đòi5nợ. Đối với quy củ của nghề cho vay nặng lãi này, hắn đã quá quen thuộc rồi.



Cũng chính vì vậy, lúc mới đầu hắn cũng không định sử dụng phương pháp nào khác, chỉ nghĩ rằng tốn chút tiền chuộc Hoa Hoa về là xong.



Dù gì để Hoa Hoa thiếu nợ mình cũng còn tốt hơn là vay nặng lãi.



Nhưng bây giờ, khi thấy mặt mũi Hoa Hoa sưng bầm, quần áo tả tơi thì một cơn giận xộc thẳng lên đầu Triệu Ngọc. Ngay cả đồ lót của Hoa Hoa cũng bị bọn chúng lột xuống, đủ để thấy vừa rồi khi bị bọn chúng giam giữ, cô ta đã bị hành hạ cỡ nào.



Nếu là trước kia, Triệu Ngọc hoàn toàn chẳng có khái niệm gì về hành vi này, cho rằng đó chỉ là chuyện bình thường. Đừng nói là làm nhục phụ nữ, mà đe dọa uy hiếp, thậm chí là đánh gãy tay chân người ta, hắn cũng đã từng làm hết cả rồi.



Nhưng Triệu Ngọc bây giờ chẳng phải là Triệu Ngọc trước kia nữa. Rốt cuộc hắn đã bắt đầu thấy chướng mắt mấy kẻ cho vay nặng lãi, hơn nữa còn có hành vi cố ý đả thương người, làm nhục phụ nữ như vậy.



Cho nên hôm nay hắn nhất định phải đòi lại công đạo cho Hoa Hoa!



“Cậu em kia, cậu thuộc băng nhóm nào vậy?” Phì Tràng đánh hơi được điều gì đó, bèn kéo tấm thân mập mạp của mình đứng lên.



“Tôi cố ý từ nơi khác chạy về đây, người trong giang hồ đều gọi tôi một tiếng khách sáo là anh Thiên Bá!” Triệu Ngọc bịa chuyện: “Trước kia tôi cũng có mấy người bạn ở Tần Sơn, chẳng hạn như Hồng Chí Đào phố Trà Hải... Nhưng tất cả đều là loại tép riu, không đề cập đến cũng được!”



“Ồ?” Ánh mắt Phì Tràng xoay chuyển, gã tưởng lời Triệu Ngọc nói là thật. Danh tiếng của Hồng Chí Đào rất vang dội, tất nhiên gã từng nghe tên rồi.



“Anh Thiên Bá?” Gã vừa nghĩ vừa hỏi ngược lại: “Được, vậy cậu nói đi, cậu muốn thế nào?”



“Cái này còn phải đợi tôi nói sao? Mau giao người đã đánh em gái tôi ra đây, để tôi tự xử lý! Vậy xem như chúng ta đã thanh toán xong!” Triệu Ngọc thản nhiên nói.



“Thằng nhãi, mày muốn chết à! Mày là cái thá gì chứ?” Gã cột tóc đuôi ngựa nghe xong, lập tức gầm lên với Triệu Ngọc. Một gã đàn em khác cũng hùng hổ đi đến, muốn tạo áp lực cho hắn.



“Ha ha ha...” Phì Tràng cười quái dị: “Mày đúng là không biết trời cao đất rộng, trên địa bàn của tao lại bảo tao giao anh em của tao cho mày! Vậy mặt mũi của Phì Tràng này bỏ đi đâu? Như vậy đi, tao cũng không phải là người không nói lý. Bây giờ tao sẽ trả lại cho mày mười ngàn, xem như phí bồi thường cho con nhỏ này, như thế nào?”



“Ha ha ha....” Triệu Ngọc cười lạnh: “Thiếu nợ thì phải trả tiền, giết người thì phải đền mạng. Bắt nạt em gái tao, nhất định phải bồi thường cho bọn tao mới được! Phì Tràng, mày hãy tính toán lại đi, để bảo vệ cho đám đàn em của mày mà ném đi toàn bộ chuyện làm ăn của mình, chẳng đáng giá chút nào!”



Bịch!



Phì Tràng vỗ vào thành ghế salon, trừng mắt nổi giận với Triệu Ngọc: “Nhóc con, to mồm vừa thôi! Mày rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Tao nói cho mày biết, chỗ này của tao không có quy củ giang hồ như mày nói! Người là do tao đánh đấy, quần áo cũng là do tao lột đấy, mày muốn bồi thường cái gì?”



“Đúng vậy!” Gã cột tóc đuôi ngựa vẫn cầm quần lót của Hoa Hoa trên tay cố ý ngượng ngùng cười nói: “Cô gái này quá xinh xắn mà! Mày tưởng tao không biết sao? Cô ả chính là loại người mà thằng đàn ông nào cũng leo lên được. Tụi tao còn đang hối hận vì chưa chơi cô ả cho đã đấy!”



“Mày!” Triệu Ngọc bóp chặt nắm đấm nghe răng rắc.



“Anh Ngọc... hu hu… được rồi... được rồi...” Lúc này Hoa Hoa đã hoảng sợ tột độ, cô ta không ngừng kéo cánh tay Triệu Ngọc.



“Hoa Hoa, cô vào phòng chờ tôi một lát!” Triệu Ngọc vuốt mái tóc của cô: “Tôi sẽ xử lý xong chuyện của cô nhanh thôi!”



Nói xong, hắn quay đầu nói với A Quý: “Mau đem máy quẹt thẻ đến đây, tao sẽ chia tiền đều cho tất cả tụi bay! Tao cảm thấy...” Triệu Ngọc vừa nói vừa chỉ chỉ vào những người ở đây để đếm số lượng: “Tao cảm thấy có thể sẽ không đủ tiền thuốc men, thôi thì tụi bay có nhiêu dùng nhiêu đi vậy! Hi vọng tụi bay đều có thẻ bảo hiểm y tế!”



Nghe Triệu Ngọc nói như vậy, đám thanh niên thật sự thấy rất nực cười. Tất cả bọn chúng đều cười đến ngửa tới ngửa lui.



“Anh Ngọc, chuyện này...” Hoa Hoa hoảng sợ đến choáng váng. Trong mắt cô ta, Triệu Ngọc đã điên rồi!



“Đi đi, vào trong phòng chờ tôi một lát, đi đi!” Triệu Ngọc chẳng thèm để ý gì mà chỉ vẫy tay chỉ vào gian phòng kia. Hoa Hoa không thể làm gì khác được, đành phải yên lặng mà bước vào.



Nhưng Hoa Hoa muốn vào trong thì phải đi ngang qua đám đàn em kia.



Gã cột tóc đuôi ngựa thấy Hoa Hoa bước đến, lập tức giơ cao cái quần lót trong tay lên, ném vào mặt Hoa Hoa. Nhưng khi gã ta vừa mới giơ cánh tay lên, Triệu Ngọc đã bước đến gần, hung hăng đấm một cú vào mặt gã ta!



Cú đấm này hung ác vô cùng, cơ thể của gã cột tóc đuôi ngựa nghiêng một cái, sau đó nặng nề ngã xuống đất.



“Cái gì!?”



Thấy Triệu Ngọc ra tay, đám lưu manh lập tức cùng xông lên, nhưng gã đi đầu đã bị Triệu Ngọc túm ngay lấy cổ áo.



Hắn cúi thấp người, dồn lực vào hai tay, cứ thế nhấc một người vạm vỡ như vậy lên cao quá đầu, hơn nữa còn quay gã ta vun vút trông hệt như cối xay gió!



A a a...



Đám đàn em bị Triệu Ngọc bức lui, còn hắn thì vung hai tay lên, ném thẳng người này ra ngoài cửa sổ.



Rầm rầm…



Kính cửa sổ bể nát, gã ta bay vọt ra ngoài qua cửa sổ. Đầu tiên gã ngã xuống mái nhà tầng một, sau đó đập vào mặt bàn của mấy gã chơi bài bên dưới, cuối cùng đập cái bịch xuống đất.



Mái nhà bị thủng, mưa lập tức tràn vào. Mấy gã đang chơi bài giật nảy mình, lúc này mới ý thức được trên lầu đã xảy ra vấn đề. Bọn chúng vội móc côn sắt giấu đằng sau chậu hoa ra, sau đó vọt lên trên lầu.



Lúc này trên lầu đã hỗn loạn lắm rồi. Những cú đấm đá của Triệu Ngọc rất uy mãnh, vung qua trái đập qua phải, chẳng mấy chốc đã đánh ngã được hai ba tên. Ngay khi ấy, hắn nhìn thấy một đám người cầm vũ khí từ dưới lầu chạy lên, lập tức ôm lấy cái tivi ném xuống dưới!



Đám đàn em bên dưới đang hăng hái xông lên, lại không ngờ bỗng dưng có chiếc tivi từ trên trời giáng xuống. Cả đám lập tức bị đẩy ngã nhào, lăn lông lốc xuống cầu thang.



Nói đến chuyện đánh nhau, Triệu Ngọc vốn là kẻ liều mạng không cần biết sống chết! Mấy ngày qua hắn liên tục tập luyện bên trong phòng tập gym, tình trạng thể lực của hắn được nâng cao, xương cốt càng chắc khỏe hơn so với trước kia!



Với lại, thiên phú của Triệu Ngọc rất cao, tư chất hơn người. Sau khi được Miêu Anh cẩn thận chỉ dạy, trình độ võ thuật của hắn đã có sự tăng tiến.



Lúc này, đối phó với đám lưu manh trước mặt, hắn không còn kiểu liều chết như trước đây, mà sử dụng kỹ thuật thực dụng nhiều hơn.



Một gã lưu manh vọt đến kìm chặt cổ Triệu Ngọc lại. Triệu Ngọc nắm lấy tóc của gã ta, sau đó cúi gập người ném qua vai, ném gã rầm xuống đất.



A....



Có một gã bưng chậu hoa vọt tới, Triệu Ngọc bay đến đá ra một cú ngay chính giữa ngực người này.



A...



Gã ta lảo đảo ngã ngửa ra đằng sau. Đến khi lưng chạm đất thì toàn bộ chậu hoa đã đập vào mặt của gã.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom