Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-383.txt
Chương 383: Tưởng tượng thái quá
Lúc Triệu Ngọc bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng đã là bốn giờ sáng.
Bên ngoài trời vẫn còn tối đen. Màn đêm tĩnh lặng không chút gió, trong phòng oi bức, cả người Triệu Ngọc ướt đẫm mồ hôi.
Thật là con mẹ2nó quá khủng khiếp! Đúng là ngày nghĩ gì đêm mơ nấy. Điều tra mấy loại vụ án liên quan đến mộ cổ thế này luôn khiến người ta e dè, sợ hãi....
Triệu Ngọc mở đèn, uống cốc nước. Hắn vốn định8mở điều hòa để ngủ tiếp nhưng đột nhiên lại nghĩ tới bình hoa thời Minh đang đặt ngoài phòng khách.
Chết tiệt!
Đừng nói cái bình hoa kia cũng được đào ra từ trong mộ chứ? Sao lại cảm thấy âm khí quẩn6quanh trong nhà thế này?
Tuy Triệu Ngọc biết mình đang bị ám ảnh tâm lý, nhưng mà nằm lại xuống giường một lúc lâu hắn vẫn không thể nào ngủ được!
Như mọi khi có Đại Hanh ở nhà có lẽ hắn sẽ3an tâm hơn, đáng tiếc con nhóc Khương Hiểu Tình dưới lầu thi xong nên đưa Đại Hanh về quê chơi rồi!
Đã thế ông đây không thèm ngủ nữa!
Triệu Ngọc đứng dậy lấy di động ra xem trên mạng nội bộ có5thông tin gì mới về vụ án giết người trong mộ cổ không? Kết quả khi hắn mở ra, trên đó vẫn chỉ là những thông tin cũ. Tuy rằng phân cục Mạt Dương đã tìm được những món đồ cổ bị mất trộm nhưng vẫn chưa tìm được kẻ trộm mộ, những kẻ đó giống như đột nhiên biến mất vậy.
Bỗng nhiên, Triệu Ngọc lại nghĩ tới những giả thiết của Lý Tu Sinh về chùa Kim Phật và mười hai pho tượng Phật bằng vàng gì đấy. Những thứ này làm cho vụ án vốn đã không đơn giản càng ngày càng trở nên phức tạp.
Vậy... rốt cuộc chân tướng thật sự là thế nào?
Vụ án này có liên quan gì tới tượng Phật không?
Nhưng mà... Bỗng nhiên Triệu Ngọc nghĩ tới một điểm. Nếu có thể tìm thấy tài liệu về tượng Phật tại nhà của ba vị chuyên gia kia, có phải sẽ tra ra được manh mối gì đó?
Nghĩ đến điểm này, tinh thần Triệu Ngọc tỉnh táo hơn hẳn. Hắn lập tức rửa mặt, mặc quần áo, mang theo súng tới Cục Cảnh sát.
Mặt trời đã ló dạng ở phía Đông, những tia sáng đầu tiên cũng đã xuất hiện nhưng mặt đất vẫn chìm trong bóng tối.
Trên đường đi tới Cục Cảnh sát, hắn châm thuốc, gieo cho mình một quẻ mới.
Đúng là công sức không phụ lòng người, lần này rốt cuộc Triệu Ngọc mở được quẻ Cấn. Hắn gieo được một quẻ “Cấn Khảm”!
Hiện giờ Triệu Ngọc thậm chí còn không để ý tới quẻ Khảm đại diện cho phụ nữ nữa. Chỉ cần có thể mở được quẻ Cấn, hắn đã thấy phấn chấn rồi!
Được!
Thế thì hãy mượn quẻ Cấn này mà đi điều tra tường tận thôi! Nói không chừng, hôm nay có thể tra được manh mối gì đó!
Ở bộ phận điều xe của cục và kho vũ khí đều có người trực 24 giờ. Hắn trả lại xe và súng, sau đó đi thẳng tới văn phòng.
Ai ngờ, đèn trong phòng vẫn còn sáng, chắc là có ai đó thức trắng đêm ở lại làm việc.
Triệu Ngọc nhẹ nhàng mở cửa, thấy trong văn phòng cực kỳ yên tĩnh. Ở nơi đặt bảng trắng dùng để phân tích vụ án, trước kia chỉ có một tấm nhưng giờ đã thành ba. Trong đó có hai tấm bảng ghi chép phân tích vụ án giết người trong mộ cổ, tấm còn lại là để phân tích xác chết người phụ nữ mặc đồ cổ trang 18 năm trước.
Triệu Ngọc biết nếu hắn muốn viết thêm tư liệu về chùa Kim Phật và tượng Phật bằng vàng thì sẽ cần thêm tấm bảng trắng thứ tư nữa.
“Triệu Ngọc... tình hình gì thế này?”
Đột nhiên, Triệu Ngọc nghe thấy giọng nữ quen thuộc truyền tới từ phía góc phòng. Hắn nhìn sang, không ngờ người nói chuyện lại là đội trưởng Miêu Anh!
Cô mệt mỏi dựa vào chiếc bàn trong góc phòng không bị ánh sáng chiếu tới, dáng vẻ còn chưa tỉnh hẳn.
“ Anh... không đi à?”
Nhìn thấy Miêu Anh mệt mỏi như thế, Triệu Ngọc bỗng thấy thật đau lòng. Hắn đi nhanh tới trước mặt cô, cởi áo khoác khoác lên người cô.
“Sao nửa đêm anh còn tới đây? Có phải có manh mối gì mới không hả?” Miêu Anh còn chưa mở được mắt, gần như là đang nhắm mắt nói chuyện.
“Không có, không có!” Triệu Ngọc nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, khuyên nhủ: “Tôi đến để tiếp tục phân tích vụ án! Đôi trưởng Miêu, cô mệt rồi, còn tôi thì vừa ngủ dậy, để tôi làm tiếp cho! Cô yên tâm ngủ tiếp đi, chỗ này giao lại cho tôi được rồi...”
Triệu Ngọc nhẹ nhàng vỗ vài cái, Miêu Anh liền mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Mãi đến khi hơi thở của cô bình ổn trở lại, Triệu Ngọc mới yên lặng rời khỏi đó.
Nhìn dáng vẻ ngủ say của Miêu Anh, hắn cảm thấy vô cùng xót xa. Vụ án này thực sự đã làm khó người phụ nữ kiên cường ấy rồi!
Có nhiều phân cục cạnh tranh như vậy, một người phụ nữ như cô chắc chắn sẽ cảm thấy trách nhiệm đè nặng trên vai.
“Yên tâm đi, đội trưởng Miêu!” Trong lòng Triệu Ngọc khẽ nói: “Bất kể thế nào, tôi cũng sẽ giúp em gánh vác! Lần này hãy xem tôi thể hiện đi! Nhất định tôi sẽ dốc hết toàn lực giúp em phá vụ án này trước người khác!”
Sau đó hắn lập tức đi tới trước tấm bảng trắng, bắt đầu tỉ mẩn nghiên cứu vụ án này. Hắn suy ngẫm cẩn thận mọi tình tiết lại thêm một lượt nữa rồi kéo thêm một tấm bảng trắng khác đến, viết lên đó những tư liệu về chùa Kim Phật và tượng Phật bằng vàng.
Tới lúc hắn viết xong hết các tài liệu lên thì trời cũng đã gần sáng. Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, không cần bật đèn cũng có thể thấy rõ những dòng chữ trên bảng trắng.
Khâu Thành - Thái thú Lư Nha xưa, chùa Kim Phật, cầu mưa, mười hai bức tượng Phật bằng vàng, mộ Thái Thú, người chết trong quan tài, ba vị chuyên gia... Triệu Ngọc sắp xếp lại những thông tin này dựa theo trình tự thời gian, bấy giờ mới phát hiện rằng trong số những dữ liệu này, có rất nhiều chuyện khó mà giải thích rõ.
Rốt cuộc ba vị chuyên gia giữ vai trò gì trong vụ án trộm mộ này?
Có phải chỉ vì tìm kiếm tượng Phật bằng vàng thôi không?
Vậy... bên trong mộ thái thú rốt cuộc có tượng Phật không?
Nếu có thì vì sao bọn trộm mộ chỉ giết chết một vị chuyên gia thôi? Ba ông chuyên gia này thân thiết như anh em ruột trong nhà, không thể xảy ra khả năng tự giết hại nhau được, trong chuyện này nhất định có nguyên nhân nào đó?
Ngược lại, nếu như không có tượng Phật bằng vàng thì sao nhóm trộm mộ không lấy tất cả những đồ chôn trong mộ đi? Hơn nữa, vì sao bây giờ đã tìm được đồ cổ lại không tìm được tung tích kẻ trộm mộ?
Bọn chúng đã cầm theo tượng Phật bằng vàng chạy trốn, hay là đi làm chuyện gì khác nữa? Hai vị chuyên gia còn lại có thể ở nơi nào chứ?
Chậc chậc...
Triệu Ngọc càng nghĩ càng rối. Hắn có cảm giác vụ án này đầy rẫy mâu thuẫn, có rất nhiều chuyện không thể giải thích được!
Theo như những gì Lý Tu Sinh phỏng đoán, nếu vị Thái thú Khâu Thành kia thực sự chiếm đoạt mười hai pho tượng Phật bằng vàng, chắc chắn sẽ chôn những pho tượng này cùng mình. Chính vì vậy nên ông ta mới xây dựng một ngôi mộ ở một nơi không cần hợp phong thủy, chủ yếu là để ngăn kẻ trộm phá hủy ngôi mộ.
Tuy nhiên, dựa theo sự hiểu biết của Triệu Ngọc, hắn lại cảm thấy khả năng Thái thú Khâu Thành mang tượng Phật vào mộ là không lớn.
Bởi vì những pho tượng kia thực sự rất đáng giá. Cho dù Khâu Thành để lại ước nguyện là muốn chôn tượng Phật bằng vàng cùng mình, liệu rằng người thân của ông ta có thể làm theo đúng những lời trăn trối ấy?
Dù sao Khâu Thành cũng chỉ là Thái thú một phương, vừa không phải là hoàng thân quốc thích, cũng không phải kẻ giàu nứt đố đổ vách gì. Liệu con cái của ông ta có thể bỏ mặc những bức tượng được đúc bằng vàng ròng ấy không?
Biết đâu đấy, cũng giống như Khâu Thành lừa gạt mọi người, sau khi ông ta chết, người thân của ông ta sẽ làm giả tượng phật đặt trong mộ ông ta!
Phải chăng những pho tượng Phật bằng vàng giả này cũng đã lừa được đám trộm mộ?
A!
Triệu Ngọc vỗ vỗ đầu, tự nói trong lòng, mình đang nghĩ đi đâu thế này? Có phải là tưởng tượng hơi thái quá rồi không?
Lúc Triệu Ngọc bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng đã là bốn giờ sáng.
Bên ngoài trời vẫn còn tối đen. Màn đêm tĩnh lặng không chút gió, trong phòng oi bức, cả người Triệu Ngọc ướt đẫm mồ hôi.
Thật là con mẹ2nó quá khủng khiếp! Đúng là ngày nghĩ gì đêm mơ nấy. Điều tra mấy loại vụ án liên quan đến mộ cổ thế này luôn khiến người ta e dè, sợ hãi....
Triệu Ngọc mở đèn, uống cốc nước. Hắn vốn định8mở điều hòa để ngủ tiếp nhưng đột nhiên lại nghĩ tới bình hoa thời Minh đang đặt ngoài phòng khách.
Chết tiệt!
Đừng nói cái bình hoa kia cũng được đào ra từ trong mộ chứ? Sao lại cảm thấy âm khí quẩn6quanh trong nhà thế này?
Tuy Triệu Ngọc biết mình đang bị ám ảnh tâm lý, nhưng mà nằm lại xuống giường một lúc lâu hắn vẫn không thể nào ngủ được!
Như mọi khi có Đại Hanh ở nhà có lẽ hắn sẽ3an tâm hơn, đáng tiếc con nhóc Khương Hiểu Tình dưới lầu thi xong nên đưa Đại Hanh về quê chơi rồi!
Đã thế ông đây không thèm ngủ nữa!
Triệu Ngọc đứng dậy lấy di động ra xem trên mạng nội bộ có5thông tin gì mới về vụ án giết người trong mộ cổ không? Kết quả khi hắn mở ra, trên đó vẫn chỉ là những thông tin cũ. Tuy rằng phân cục Mạt Dương đã tìm được những món đồ cổ bị mất trộm nhưng vẫn chưa tìm được kẻ trộm mộ, những kẻ đó giống như đột nhiên biến mất vậy.
Bỗng nhiên, Triệu Ngọc lại nghĩ tới những giả thiết của Lý Tu Sinh về chùa Kim Phật và mười hai pho tượng Phật bằng vàng gì đấy. Những thứ này làm cho vụ án vốn đã không đơn giản càng ngày càng trở nên phức tạp.
Vậy... rốt cuộc chân tướng thật sự là thế nào?
Vụ án này có liên quan gì tới tượng Phật không?
Nhưng mà... Bỗng nhiên Triệu Ngọc nghĩ tới một điểm. Nếu có thể tìm thấy tài liệu về tượng Phật tại nhà của ba vị chuyên gia kia, có phải sẽ tra ra được manh mối gì đó?
Nghĩ đến điểm này, tinh thần Triệu Ngọc tỉnh táo hơn hẳn. Hắn lập tức rửa mặt, mặc quần áo, mang theo súng tới Cục Cảnh sát.
Mặt trời đã ló dạng ở phía Đông, những tia sáng đầu tiên cũng đã xuất hiện nhưng mặt đất vẫn chìm trong bóng tối.
Trên đường đi tới Cục Cảnh sát, hắn châm thuốc, gieo cho mình một quẻ mới.
Đúng là công sức không phụ lòng người, lần này rốt cuộc Triệu Ngọc mở được quẻ Cấn. Hắn gieo được một quẻ “Cấn Khảm”!
Hiện giờ Triệu Ngọc thậm chí còn không để ý tới quẻ Khảm đại diện cho phụ nữ nữa. Chỉ cần có thể mở được quẻ Cấn, hắn đã thấy phấn chấn rồi!
Được!
Thế thì hãy mượn quẻ Cấn này mà đi điều tra tường tận thôi! Nói không chừng, hôm nay có thể tra được manh mối gì đó!
Ở bộ phận điều xe của cục và kho vũ khí đều có người trực 24 giờ. Hắn trả lại xe và súng, sau đó đi thẳng tới văn phòng.
Ai ngờ, đèn trong phòng vẫn còn sáng, chắc là có ai đó thức trắng đêm ở lại làm việc.
Triệu Ngọc nhẹ nhàng mở cửa, thấy trong văn phòng cực kỳ yên tĩnh. Ở nơi đặt bảng trắng dùng để phân tích vụ án, trước kia chỉ có một tấm nhưng giờ đã thành ba. Trong đó có hai tấm bảng ghi chép phân tích vụ án giết người trong mộ cổ, tấm còn lại là để phân tích xác chết người phụ nữ mặc đồ cổ trang 18 năm trước.
Triệu Ngọc biết nếu hắn muốn viết thêm tư liệu về chùa Kim Phật và tượng Phật bằng vàng thì sẽ cần thêm tấm bảng trắng thứ tư nữa.
“Triệu Ngọc... tình hình gì thế này?”
Đột nhiên, Triệu Ngọc nghe thấy giọng nữ quen thuộc truyền tới từ phía góc phòng. Hắn nhìn sang, không ngờ người nói chuyện lại là đội trưởng Miêu Anh!
Cô mệt mỏi dựa vào chiếc bàn trong góc phòng không bị ánh sáng chiếu tới, dáng vẻ còn chưa tỉnh hẳn.
“ Anh... không đi à?”
Nhìn thấy Miêu Anh mệt mỏi như thế, Triệu Ngọc bỗng thấy thật đau lòng. Hắn đi nhanh tới trước mặt cô, cởi áo khoác khoác lên người cô.
“Sao nửa đêm anh còn tới đây? Có phải có manh mối gì mới không hả?” Miêu Anh còn chưa mở được mắt, gần như là đang nhắm mắt nói chuyện.
“Không có, không có!” Triệu Ngọc nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, khuyên nhủ: “Tôi đến để tiếp tục phân tích vụ án! Đôi trưởng Miêu, cô mệt rồi, còn tôi thì vừa ngủ dậy, để tôi làm tiếp cho! Cô yên tâm ngủ tiếp đi, chỗ này giao lại cho tôi được rồi...”
Triệu Ngọc nhẹ nhàng vỗ vài cái, Miêu Anh liền mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Mãi đến khi hơi thở của cô bình ổn trở lại, Triệu Ngọc mới yên lặng rời khỏi đó.
Nhìn dáng vẻ ngủ say của Miêu Anh, hắn cảm thấy vô cùng xót xa. Vụ án này thực sự đã làm khó người phụ nữ kiên cường ấy rồi!
Có nhiều phân cục cạnh tranh như vậy, một người phụ nữ như cô chắc chắn sẽ cảm thấy trách nhiệm đè nặng trên vai.
“Yên tâm đi, đội trưởng Miêu!” Trong lòng Triệu Ngọc khẽ nói: “Bất kể thế nào, tôi cũng sẽ giúp em gánh vác! Lần này hãy xem tôi thể hiện đi! Nhất định tôi sẽ dốc hết toàn lực giúp em phá vụ án này trước người khác!”
Sau đó hắn lập tức đi tới trước tấm bảng trắng, bắt đầu tỉ mẩn nghiên cứu vụ án này. Hắn suy ngẫm cẩn thận mọi tình tiết lại thêm một lượt nữa rồi kéo thêm một tấm bảng trắng khác đến, viết lên đó những tư liệu về chùa Kim Phật và tượng Phật bằng vàng.
Tới lúc hắn viết xong hết các tài liệu lên thì trời cũng đã gần sáng. Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, không cần bật đèn cũng có thể thấy rõ những dòng chữ trên bảng trắng.
Khâu Thành - Thái thú Lư Nha xưa, chùa Kim Phật, cầu mưa, mười hai bức tượng Phật bằng vàng, mộ Thái Thú, người chết trong quan tài, ba vị chuyên gia... Triệu Ngọc sắp xếp lại những thông tin này dựa theo trình tự thời gian, bấy giờ mới phát hiện rằng trong số những dữ liệu này, có rất nhiều chuyện khó mà giải thích rõ.
Rốt cuộc ba vị chuyên gia giữ vai trò gì trong vụ án trộm mộ này?
Có phải chỉ vì tìm kiếm tượng Phật bằng vàng thôi không?
Vậy... bên trong mộ thái thú rốt cuộc có tượng Phật không?
Nếu có thì vì sao bọn trộm mộ chỉ giết chết một vị chuyên gia thôi? Ba ông chuyên gia này thân thiết như anh em ruột trong nhà, không thể xảy ra khả năng tự giết hại nhau được, trong chuyện này nhất định có nguyên nhân nào đó?
Ngược lại, nếu như không có tượng Phật bằng vàng thì sao nhóm trộm mộ không lấy tất cả những đồ chôn trong mộ đi? Hơn nữa, vì sao bây giờ đã tìm được đồ cổ lại không tìm được tung tích kẻ trộm mộ?
Bọn chúng đã cầm theo tượng Phật bằng vàng chạy trốn, hay là đi làm chuyện gì khác nữa? Hai vị chuyên gia còn lại có thể ở nơi nào chứ?
Chậc chậc...
Triệu Ngọc càng nghĩ càng rối. Hắn có cảm giác vụ án này đầy rẫy mâu thuẫn, có rất nhiều chuyện không thể giải thích được!
Theo như những gì Lý Tu Sinh phỏng đoán, nếu vị Thái thú Khâu Thành kia thực sự chiếm đoạt mười hai pho tượng Phật bằng vàng, chắc chắn sẽ chôn những pho tượng này cùng mình. Chính vì vậy nên ông ta mới xây dựng một ngôi mộ ở một nơi không cần hợp phong thủy, chủ yếu là để ngăn kẻ trộm phá hủy ngôi mộ.
Tuy nhiên, dựa theo sự hiểu biết của Triệu Ngọc, hắn lại cảm thấy khả năng Thái thú Khâu Thành mang tượng Phật vào mộ là không lớn.
Bởi vì những pho tượng kia thực sự rất đáng giá. Cho dù Khâu Thành để lại ước nguyện là muốn chôn tượng Phật bằng vàng cùng mình, liệu rằng người thân của ông ta có thể làm theo đúng những lời trăn trối ấy?
Dù sao Khâu Thành cũng chỉ là Thái thú một phương, vừa không phải là hoàng thân quốc thích, cũng không phải kẻ giàu nứt đố đổ vách gì. Liệu con cái của ông ta có thể bỏ mặc những bức tượng được đúc bằng vàng ròng ấy không?
Biết đâu đấy, cũng giống như Khâu Thành lừa gạt mọi người, sau khi ông ta chết, người thân của ông ta sẽ làm giả tượng phật đặt trong mộ ông ta!
Phải chăng những pho tượng Phật bằng vàng giả này cũng đã lừa được đám trộm mộ?
A!
Triệu Ngọc vỗ vỗ đầu, tự nói trong lòng, mình đang nghĩ đi đâu thế này? Có phải là tưởng tượng hơi thái quá rồi không?