Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-430.txt
Chương 430: Ngọn lửa khó diệt
Loảng xoảng!
Cái tách vỡ tan ngay trên mặt đất ở trước mặt ba thành viên tổ giám sát, thậm chí còn có không ít miểng thủy tinh văng lên chân bọn họ nữa!
“Á!” Ba người hoảng sợ vung2tay múa chân né tránh, đồng loạt lùi về phía sau.
“Triệu Ngọc, bình tĩnh lại!” Bành Hân dốc hết toàn lực, cố gắng ôm chặt lấy Triệu Ngọc.
“Giỏi, giỏi thật!” Triệu Ngọc chỉ vào đối phương, cắn răng8nói: “Chẳng phải các người muốn điều tra chân tướng ư? Được, tra đi! Tôi là người trong cuộc đây, để tôi nói cho các người biết! Đây này... Nhìn thử xem…”
Triệu Ngọc vừa nói vừa cởi chiếc6áo đang mặc trên người xuống, để lộ ra bắp thịt rắn chắc.
“Đến đây mà nhìn này…” Hắn chỉ vào một vết thương trên bụng mình, nói: “Chỗ này là bị đám lưu manh kia dùng xiên thép3đâm! Còn chỗ này...” Hắn lại chỉ vào một vết thương trên cánh tay: “... là bị một thằng già dùng nỏ bắn trúng! Trên mũi tên đó được bôi loại độc gì, chắc là mấy người biết5rõ hết rồi phải không? Bây giờ tôi còn có thể đứng ở trước mặt mấy người, có phải con mẹ nó là một kỳ tích hay không!?”
“Cậu… Cậu…” Người đàn ông kia ấp úng nói không ra lời.
“Đối với những cảnh sát xông pha tìm đường sống trong cõi chết như chúng tôi, mấy người còn muốn điều tra ra được cái gì từ trên người chúng tôi hả?” Triệu Ngọc hung tợn hét lên: “Lúc ấy tôi và đội trưởng Miêu bị hơn mười kẻ địch khống chế, hai tay bị còng ngược ra sau lưng, có thể sẽ mất mạng bất cứ lúc nào! Đám rùa rụt cổ cà chớn mấy người cho rằng chúng tôi đang đóng phim đấy hả? Mấy người có thể hiểu được cảm giác của chúng tôi lúc ấy không chứ?”
“Mấy người có từng thử nghĩ tới tình cảnh của chúng tôi lúc ấy không? Loại cảm giác thấp thỏm sợ hãi vì bị người ta chĩa súng vào đầu, không biết lúc nào thì đối phương sẽ bắn nổ đầu mình, mấy người từng trải qua bao giờ chưa?”
“Làm ơn hãy hoạt động bộ não heo của mấy người một chút đi, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ cho chúng tôi một chút có được không? Lúc ở trong hang động tôi bị trúng tên độc, sống chết không rõ. Tại nơi tối om om ấy chỉ còn lại có một mình đội trưởng Miêu, xung quanh con mẹ nó toàn là kẻ địch với những vũ khí lợi hại. Nếu không giết chết bọn chúng, chúng tôi làm sao sống sót được? Làm sao sống sót được hả!?”
Triệu Ngọc gào lên, giọng nói vang dội chấn động cả trời xanh, khiến ba giám sát viên giật bắn người.
“Mấy người nói thì nghe đơn giản lắm. ‘Mấy kẻ đó đã mất khả năng chống cự’, con mẹ nó chứ! Tôi hỏi mấy người, sao mấy người chứng minh được là bọn chúng đã không còn khả năng chống cự? Như thế nào mới được xem là bị không còn khả năng chống con mẹ nó cự hả?” Triệu Ngọc tiếp tục cao giọng gào thét: “Đừng có nói với tôi về cái lý thuyết ‘không phải chuyện gấp không nổ súng’ gì đó của mấy người. Trong động tối om chả nhìn thấy con mẹ gì, lại có nhiều kẻ địch như vậy, lỡ trong số chúng có một tên giấu súng trong quần, vậy hai chúng tôi còn sống nổi hay không?”
“À, sao đây… Chẳng lẽ mấy người hi vọng hai chúng tôi chết trong tay đám tội phạm giống như nhóm người Phó Kiếm Tinh ư? Chúng tôi chết rồi, mấy người mới thấy vui? Toàn bộ cảnh sát của Tần Sơn cũng thấy vui? À, đến lúc đó, nếu có quan hệ tốt thì sẽ đến đưa tang phúng điếu cho chúng tôi, còn quan hệ không tốt thì chỉ cần cung kính cúi đầu lạy ba cái là được chứ gì?”
“Chúng tôi là cảnh sát, nhưng chúng tôi cũng là con người mà! Anh cho rằng mọi người ai cũng đều muốn hi sinh oanh liệt ư?” Triệu Ngọc trừng mắt lên như mắt trâu, lớn tiếng chất vấn: “Lúc này đây, hai chúng tôi đã giết chết kẻ địch, may mắn sống sót trở về sau trận chiến cửu tử nhất sinh. Chúng tôi không hi vọng được mấy người khen ngợi vinh danh, nhưng cũng chưa đến nỗi bị các người hạ thấp chèn ép như vậy chứ?”
“Có lộn không vậy, chẳng lẽ... kẻ có tội không phải là đám lưu manh giết người không chớp mắt kia, ngược lại là hai chúng tôi!? Tại sao lại vậy chứ? Tôi không phục!!!”
Những lời nói dõng dạc đầy khí phách của Triệu Ngọc khiến những giám sát viên mặt đỏ tới mang tai, hoàn toàn không thể phản bác.
Ở phía bên kia, Bành Hân cũng bị những lời của hắn làm cảm động, thôi không ngăn cản hắn nữa.
“Mấy người nói là có nhân chứng, có chứng cớ sao? Được! Đem ra đây đối chất với chúng tôi đi!” Triệu Ngọc nói tiếp: “Cùng lắm thì chúng ta cùng nhau ra tòa!”
“Không phải, cậu cảnh sát, cậu nghe chúng tôi nói. Chúng tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh…”
Thành viên nam của tổ giám sát mở miệng giải thích, thế nhưng Triệu Ngọc chỉ trả lại cho anh ta một chữ: “Cút!”
“Haizzz, cậu…” Ba vị giám sát viên nhíu mày, tuy vẫn không cam lòng nhưng khi nhìn thấy bộ dáng như hung thần của Triệu Ngọc, họ vẫn đành phải bước ra ngoài.
Kết quả, ba người bọn họ vừa đi tới cửa, Cục trưởng Loan đã chạy tới đây sau khi biết tin.
“Ôi chao, Triệu Ngọc, cậu… Sao cậu có thể vô lễ như vậy chứ!” Cục trưởng Loan căng thẳng, vừa kéo ba vị giám sát viên lại, vừa nói với Triệu Ngọc: “Người ta chỉ làm theo phép công thôi, không thể cư xử như vậy!”
“Hừ!” Triệu Ngọc cười lạnh lùng. Hắn cất bước đi đến trước mặt mọi người, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Cục phó Liêu Cảnh Hiền ngay trước mặt họ.
Do hắn mở loa ngoài nên chẳng mấy chốc bọn họ đều nghe được giọng nói của Cục phó Liêu: “A lô, Triệu Ngọc hả, sao vậy?”
“Lão Liêu!” Triệu Ngọc hoàn toàn không nể nang gì, cứ thế nói thẳng trước mặt mọi người: “Những lời tiếp theo tôi chỉ nói một lần, ông nghe kỹ cho tôi! Nếu sau cuộc điện thoại này, tôi còn nhìn thấy mấy cái tổ giám sát gì đó tìm đến làm phiền đội trưởng Miêu Anh nữa… thì tôi... sẽ đánh gãy chân bọn họ đấy! Triệu Ngọc tôi, nói – được – làm – được!”
Vừa dứt lời, hắn cũng không đợi Liêu Cảnh Hiền kịp phải ứng lại mà cúp điện thoại ngay lập tức.
“Triệu Ngọc, cậu!” Cục trưởng Loan bị dọa đến nỗi đỏ mặt tía tai, nhưng cũng không dám tiếp tục nhiều lời. Ba vị giám sát viên cũng ngơ ngác, bọn họ nghĩ mãi không rõ, hắn chỉ là một cảnh sát quèn của phân cục bé nhỏ mà sao lại dám dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với Cục phó Cục Cảnh sát thành phố?
Răng rắc…
Triệu Ngọc siết chặt nắm tay đến nỗi mấy khớp ngón tay phát ra tiếng răng rắc. Hắn giơ nắm đấm ra trước mặt đám giám sát viên, nói: “Có phải… Các người muốn nếm thử mùi vị bị gãy chân ngay bây giờ luôn không?”
Nghe thế, ba người chẳng dám chần chờ nữa mà đều bỏ đi, mặt mày xám xịt.
“Triệu Ngọc, haizzz!” Cục trưởng Loan thở dài một tiếng, cũng xoay người bỏ đi.
Cục trưởng Loan vừa đi, mấy cảnh sát của Đội Trọng án mới vội vàng chen nhau đi tới. Có điều, ngoại trừ vài lời an ủi thì mọi người cũng không biết phải nói gì nữa.
Thế nhưng Triệu Ngọc lại chẳng để ý đến ai. Hắn quay lại, đi đến trước mặt Miêu Anh, cởi áo khoác của mình choàng lên người cô rồi kéo cô đi về phía bãi đậu xe của Cục Cảnh sát.
Mấy cảnh sát điều tra đều biết, lúc này đừng nên xen vào giữa bọn họ thì tốt hơn. Vì thế, tất cả đều biết ý cáo lui, dành không gian riêng tư cho họ.
Hai người tới bên chiếc Phaeton của Miêu Anh, Triệu Ngọc đón lấy chìa khoá, sau đó ngồi vào ghế lái, tỏ ý muốn đưa cô về nhà.
Vào lúc này, sắc mặt Miêu Anh vẫn tái nhợt như trước, trông cô buồn nản cực kỳ.
Khi xe đang chạy băng băng trên đường cái, Triệu Ngọc vội vàng cất tiếng an ủi: “Không sao đâu, có tôi ở đây rồi, ai cũng đừng hòng động vào cô! Cô làm vậy là đúng, đổi thành tôi, tôi sẽ giết sạch không chừa một mống! Đám chó chết này…”
Nhưng Miêu Anh vẫn thờ ơ như cũ.
“Yên tâm.” Triệu Ngọc vẫn liến thoắng: “Cho dù kết quả thế nào, tôi cũng vẫn ở bên cạnh cô! Nếu như cô bị khai trừ, vậy thì tôi cũng từ chức! Nếu như cô ngồi tù, vậy thì tôi sẽ đi đập vỡ kính của Cục Cảnh sát, cùng ngồi tù với cô! Đội trưởng Miêu à, cô đừng như vậy có được không, tôi đau lòng lắm!”
“Dừng xe!” Nào ngờ, Miêu Anh bỗng bật thốt ra một câu như vậy.
“Cái gì!?” Triệu Ngọc không hiểu.
“Tôi nói, dừng - xe!!” Miêu Anh hét lên một tiếng như bị thần kinh, Triệu Ngọc vội vàng phanh xe lại rồi dừng chiếc Phaeton ở ven đường.
“Cô… sao thế?” Triệu Ngọc quay đầu lại nhìn Miêu Anh.
“Tôi tưởng là… anh chết rồi!!!” Miêu Anh kích động nói thật to, hai tay đập mạnh vào tấm che trên xe hơi, khiến nó rung lên ầm ầm.
“Gì cơ?” Triệu Ngọc vẫn không hiểu.
“Triệu Ngọc...” Nước mắt của Miêu Anh tuôn ra như từng giọt trân châu: “Lúc ấy, sau khi anh trúng tên độc, tôi tưởng là... anh chết rồi! Khi đó tôi đã vô cùng khó chịu, cảm thấy thân thể như bị khoét sạch hết vậy, thậm chí tôi còn không muốn sống nữa! Cho nên, cho nên tôi mới như điên như dại mà giết nhiều người như vậy. Lúc đó tôi chỉ muốn giết sạch bọn chúng để báo thù cho anh! Nhưng mà… anh vẫn chưa chết… Anh vẫn chưa có chết!” Miêu Anh gào thét như điên: “Họ nói đúng, tôi vốn, vốn có thể không giết họ, tôi…”
“Được rồi, đừng nói nữa, đừng nói nữa!” Nghe thấy tiếng lòng của Miêu Anh, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy cảm xúc trào dâng, máu huyết sôi trào. Hắn vội vàng vươn hai tay ra ôm chặt cô vào lòng, an ủi: “Tôi hiểu mà, tôi hiểu hết! Không sao, không sao đâu, những người đó vốn đáng chết! Không liên quan gì tới cô cả!”
“Hu hu…” Miêu Anh vùi đầu vào ngực Triệu Ngọc khóc nghẹn ngào. Cô khóc mãi đến tận vài phút, muốn tuôn ra hết mọi nỗi lòng cho thoải mái.
Triệu Ngọc không ngờ, cô gái Miêu Nhân Phụng bình thường luôn mạnh mẽ ngang ngược này cũng có mặt yếu ớt như vậy. Hắn im lặng không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cô, dùng hành động này để xoa dịu nỗi đau thương của cô.
Thật ra, nếu dựa theo mánh khóe kiếp trước của Triệu Ngọc thì đợi sau khi Miêu Anh khóc đã đời rồi, bước tiếp theo chắc chắn sẽ là đi khách sạn mướn phòng!
Thế nhưng, vì muốn mau chóng tháo gỡ khúc mắc trong lòng Miêu Anh, Triệu Ngọc lại nảy ra một ý có thể nói là gần như biến thái. Hắn dẫn cô tới một chỗ hoàn toàn trái ngược với khách sạn!
Thật ra, sở dĩ Triệu Ngọc đi đến đây chẳng phải chỉ vì Miêu Anh, mà còn do trong lòng hắn cũng có một ngọn lửa không thể nào diệt được. Vậy nên hắn mới muốn dẫn cô đến nơi đặc biệt này để hạ hỏa!
Loảng xoảng!
Cái tách vỡ tan ngay trên mặt đất ở trước mặt ba thành viên tổ giám sát, thậm chí còn có không ít miểng thủy tinh văng lên chân bọn họ nữa!
“Á!” Ba người hoảng sợ vung2tay múa chân né tránh, đồng loạt lùi về phía sau.
“Triệu Ngọc, bình tĩnh lại!” Bành Hân dốc hết toàn lực, cố gắng ôm chặt lấy Triệu Ngọc.
“Giỏi, giỏi thật!” Triệu Ngọc chỉ vào đối phương, cắn răng8nói: “Chẳng phải các người muốn điều tra chân tướng ư? Được, tra đi! Tôi là người trong cuộc đây, để tôi nói cho các người biết! Đây này... Nhìn thử xem…”
Triệu Ngọc vừa nói vừa cởi chiếc6áo đang mặc trên người xuống, để lộ ra bắp thịt rắn chắc.
“Đến đây mà nhìn này…” Hắn chỉ vào một vết thương trên bụng mình, nói: “Chỗ này là bị đám lưu manh kia dùng xiên thép3đâm! Còn chỗ này...” Hắn lại chỉ vào một vết thương trên cánh tay: “... là bị một thằng già dùng nỏ bắn trúng! Trên mũi tên đó được bôi loại độc gì, chắc là mấy người biết5rõ hết rồi phải không? Bây giờ tôi còn có thể đứng ở trước mặt mấy người, có phải con mẹ nó là một kỳ tích hay không!?”
“Cậu… Cậu…” Người đàn ông kia ấp úng nói không ra lời.
“Đối với những cảnh sát xông pha tìm đường sống trong cõi chết như chúng tôi, mấy người còn muốn điều tra ra được cái gì từ trên người chúng tôi hả?” Triệu Ngọc hung tợn hét lên: “Lúc ấy tôi và đội trưởng Miêu bị hơn mười kẻ địch khống chế, hai tay bị còng ngược ra sau lưng, có thể sẽ mất mạng bất cứ lúc nào! Đám rùa rụt cổ cà chớn mấy người cho rằng chúng tôi đang đóng phim đấy hả? Mấy người có thể hiểu được cảm giác của chúng tôi lúc ấy không chứ?”
“Mấy người có từng thử nghĩ tới tình cảnh của chúng tôi lúc ấy không? Loại cảm giác thấp thỏm sợ hãi vì bị người ta chĩa súng vào đầu, không biết lúc nào thì đối phương sẽ bắn nổ đầu mình, mấy người từng trải qua bao giờ chưa?”
“Làm ơn hãy hoạt động bộ não heo của mấy người một chút đi, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ cho chúng tôi một chút có được không? Lúc ở trong hang động tôi bị trúng tên độc, sống chết không rõ. Tại nơi tối om om ấy chỉ còn lại có một mình đội trưởng Miêu, xung quanh con mẹ nó toàn là kẻ địch với những vũ khí lợi hại. Nếu không giết chết bọn chúng, chúng tôi làm sao sống sót được? Làm sao sống sót được hả!?”
Triệu Ngọc gào lên, giọng nói vang dội chấn động cả trời xanh, khiến ba giám sát viên giật bắn người.
“Mấy người nói thì nghe đơn giản lắm. ‘Mấy kẻ đó đã mất khả năng chống cự’, con mẹ nó chứ! Tôi hỏi mấy người, sao mấy người chứng minh được là bọn chúng đã không còn khả năng chống cự? Như thế nào mới được xem là bị không còn khả năng chống con mẹ nó cự hả?” Triệu Ngọc tiếp tục cao giọng gào thét: “Đừng có nói với tôi về cái lý thuyết ‘không phải chuyện gấp không nổ súng’ gì đó của mấy người. Trong động tối om chả nhìn thấy con mẹ gì, lại có nhiều kẻ địch như vậy, lỡ trong số chúng có một tên giấu súng trong quần, vậy hai chúng tôi còn sống nổi hay không?”
“À, sao đây… Chẳng lẽ mấy người hi vọng hai chúng tôi chết trong tay đám tội phạm giống như nhóm người Phó Kiếm Tinh ư? Chúng tôi chết rồi, mấy người mới thấy vui? Toàn bộ cảnh sát của Tần Sơn cũng thấy vui? À, đến lúc đó, nếu có quan hệ tốt thì sẽ đến đưa tang phúng điếu cho chúng tôi, còn quan hệ không tốt thì chỉ cần cung kính cúi đầu lạy ba cái là được chứ gì?”
“Chúng tôi là cảnh sát, nhưng chúng tôi cũng là con người mà! Anh cho rằng mọi người ai cũng đều muốn hi sinh oanh liệt ư?” Triệu Ngọc trừng mắt lên như mắt trâu, lớn tiếng chất vấn: “Lúc này đây, hai chúng tôi đã giết chết kẻ địch, may mắn sống sót trở về sau trận chiến cửu tử nhất sinh. Chúng tôi không hi vọng được mấy người khen ngợi vinh danh, nhưng cũng chưa đến nỗi bị các người hạ thấp chèn ép như vậy chứ?”
“Có lộn không vậy, chẳng lẽ... kẻ có tội không phải là đám lưu manh giết người không chớp mắt kia, ngược lại là hai chúng tôi!? Tại sao lại vậy chứ? Tôi không phục!!!”
Những lời nói dõng dạc đầy khí phách của Triệu Ngọc khiến những giám sát viên mặt đỏ tới mang tai, hoàn toàn không thể phản bác.
Ở phía bên kia, Bành Hân cũng bị những lời của hắn làm cảm động, thôi không ngăn cản hắn nữa.
“Mấy người nói là có nhân chứng, có chứng cớ sao? Được! Đem ra đây đối chất với chúng tôi đi!” Triệu Ngọc nói tiếp: “Cùng lắm thì chúng ta cùng nhau ra tòa!”
“Không phải, cậu cảnh sát, cậu nghe chúng tôi nói. Chúng tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh…”
Thành viên nam của tổ giám sát mở miệng giải thích, thế nhưng Triệu Ngọc chỉ trả lại cho anh ta một chữ: “Cút!”
“Haizzz, cậu…” Ba vị giám sát viên nhíu mày, tuy vẫn không cam lòng nhưng khi nhìn thấy bộ dáng như hung thần của Triệu Ngọc, họ vẫn đành phải bước ra ngoài.
Kết quả, ba người bọn họ vừa đi tới cửa, Cục trưởng Loan đã chạy tới đây sau khi biết tin.
“Ôi chao, Triệu Ngọc, cậu… Sao cậu có thể vô lễ như vậy chứ!” Cục trưởng Loan căng thẳng, vừa kéo ba vị giám sát viên lại, vừa nói với Triệu Ngọc: “Người ta chỉ làm theo phép công thôi, không thể cư xử như vậy!”
“Hừ!” Triệu Ngọc cười lạnh lùng. Hắn cất bước đi đến trước mặt mọi người, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Cục phó Liêu Cảnh Hiền ngay trước mặt họ.
Do hắn mở loa ngoài nên chẳng mấy chốc bọn họ đều nghe được giọng nói của Cục phó Liêu: “A lô, Triệu Ngọc hả, sao vậy?”
“Lão Liêu!” Triệu Ngọc hoàn toàn không nể nang gì, cứ thế nói thẳng trước mặt mọi người: “Những lời tiếp theo tôi chỉ nói một lần, ông nghe kỹ cho tôi! Nếu sau cuộc điện thoại này, tôi còn nhìn thấy mấy cái tổ giám sát gì đó tìm đến làm phiền đội trưởng Miêu Anh nữa… thì tôi... sẽ đánh gãy chân bọn họ đấy! Triệu Ngọc tôi, nói – được – làm – được!”
Vừa dứt lời, hắn cũng không đợi Liêu Cảnh Hiền kịp phải ứng lại mà cúp điện thoại ngay lập tức.
“Triệu Ngọc, cậu!” Cục trưởng Loan bị dọa đến nỗi đỏ mặt tía tai, nhưng cũng không dám tiếp tục nhiều lời. Ba vị giám sát viên cũng ngơ ngác, bọn họ nghĩ mãi không rõ, hắn chỉ là một cảnh sát quèn của phân cục bé nhỏ mà sao lại dám dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với Cục phó Cục Cảnh sát thành phố?
Răng rắc…
Triệu Ngọc siết chặt nắm tay đến nỗi mấy khớp ngón tay phát ra tiếng răng rắc. Hắn giơ nắm đấm ra trước mặt đám giám sát viên, nói: “Có phải… Các người muốn nếm thử mùi vị bị gãy chân ngay bây giờ luôn không?”
Nghe thế, ba người chẳng dám chần chờ nữa mà đều bỏ đi, mặt mày xám xịt.
“Triệu Ngọc, haizzz!” Cục trưởng Loan thở dài một tiếng, cũng xoay người bỏ đi.
Cục trưởng Loan vừa đi, mấy cảnh sát của Đội Trọng án mới vội vàng chen nhau đi tới. Có điều, ngoại trừ vài lời an ủi thì mọi người cũng không biết phải nói gì nữa.
Thế nhưng Triệu Ngọc lại chẳng để ý đến ai. Hắn quay lại, đi đến trước mặt Miêu Anh, cởi áo khoác của mình choàng lên người cô rồi kéo cô đi về phía bãi đậu xe của Cục Cảnh sát.
Mấy cảnh sát điều tra đều biết, lúc này đừng nên xen vào giữa bọn họ thì tốt hơn. Vì thế, tất cả đều biết ý cáo lui, dành không gian riêng tư cho họ.
Hai người tới bên chiếc Phaeton của Miêu Anh, Triệu Ngọc đón lấy chìa khoá, sau đó ngồi vào ghế lái, tỏ ý muốn đưa cô về nhà.
Vào lúc này, sắc mặt Miêu Anh vẫn tái nhợt như trước, trông cô buồn nản cực kỳ.
Khi xe đang chạy băng băng trên đường cái, Triệu Ngọc vội vàng cất tiếng an ủi: “Không sao đâu, có tôi ở đây rồi, ai cũng đừng hòng động vào cô! Cô làm vậy là đúng, đổi thành tôi, tôi sẽ giết sạch không chừa một mống! Đám chó chết này…”
Nhưng Miêu Anh vẫn thờ ơ như cũ.
“Yên tâm.” Triệu Ngọc vẫn liến thoắng: “Cho dù kết quả thế nào, tôi cũng vẫn ở bên cạnh cô! Nếu như cô bị khai trừ, vậy thì tôi cũng từ chức! Nếu như cô ngồi tù, vậy thì tôi sẽ đi đập vỡ kính của Cục Cảnh sát, cùng ngồi tù với cô! Đội trưởng Miêu à, cô đừng như vậy có được không, tôi đau lòng lắm!”
“Dừng xe!” Nào ngờ, Miêu Anh bỗng bật thốt ra một câu như vậy.
“Cái gì!?” Triệu Ngọc không hiểu.
“Tôi nói, dừng - xe!!” Miêu Anh hét lên một tiếng như bị thần kinh, Triệu Ngọc vội vàng phanh xe lại rồi dừng chiếc Phaeton ở ven đường.
“Cô… sao thế?” Triệu Ngọc quay đầu lại nhìn Miêu Anh.
“Tôi tưởng là… anh chết rồi!!!” Miêu Anh kích động nói thật to, hai tay đập mạnh vào tấm che trên xe hơi, khiến nó rung lên ầm ầm.
“Gì cơ?” Triệu Ngọc vẫn không hiểu.
“Triệu Ngọc...” Nước mắt của Miêu Anh tuôn ra như từng giọt trân châu: “Lúc ấy, sau khi anh trúng tên độc, tôi tưởng là... anh chết rồi! Khi đó tôi đã vô cùng khó chịu, cảm thấy thân thể như bị khoét sạch hết vậy, thậm chí tôi còn không muốn sống nữa! Cho nên, cho nên tôi mới như điên như dại mà giết nhiều người như vậy. Lúc đó tôi chỉ muốn giết sạch bọn chúng để báo thù cho anh! Nhưng mà… anh vẫn chưa chết… Anh vẫn chưa có chết!” Miêu Anh gào thét như điên: “Họ nói đúng, tôi vốn, vốn có thể không giết họ, tôi…”
“Được rồi, đừng nói nữa, đừng nói nữa!” Nghe thấy tiếng lòng của Miêu Anh, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy cảm xúc trào dâng, máu huyết sôi trào. Hắn vội vàng vươn hai tay ra ôm chặt cô vào lòng, an ủi: “Tôi hiểu mà, tôi hiểu hết! Không sao, không sao đâu, những người đó vốn đáng chết! Không liên quan gì tới cô cả!”
“Hu hu…” Miêu Anh vùi đầu vào ngực Triệu Ngọc khóc nghẹn ngào. Cô khóc mãi đến tận vài phút, muốn tuôn ra hết mọi nỗi lòng cho thoải mái.
Triệu Ngọc không ngờ, cô gái Miêu Nhân Phụng bình thường luôn mạnh mẽ ngang ngược này cũng có mặt yếu ớt như vậy. Hắn im lặng không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cô, dùng hành động này để xoa dịu nỗi đau thương của cô.
Thật ra, nếu dựa theo mánh khóe kiếp trước của Triệu Ngọc thì đợi sau khi Miêu Anh khóc đã đời rồi, bước tiếp theo chắc chắn sẽ là đi khách sạn mướn phòng!
Thế nhưng, vì muốn mau chóng tháo gỡ khúc mắc trong lòng Miêu Anh, Triệu Ngọc lại nảy ra một ý có thể nói là gần như biến thái. Hắn dẫn cô tới một chỗ hoàn toàn trái ngược với khách sạn!
Thật ra, sở dĩ Triệu Ngọc đi đến đây chẳng phải chỉ vì Miêu Anh, mà còn do trong lòng hắn cũng có một ngọn lửa không thể nào diệt được. Vậy nên hắn mới muốn dẫn cô đến nơi đặc biệt này để hạ hỏa!