Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-448.txt
Chương 448: Thử nghiệm nhảy lầu
Có lẽ vì cảm thấy mang giày cao gót không thuận tiện nên cô gái kia liền đứng cởi giày ngay bên cạnh rào chắn xi măng.
Lúc cởi giày, thân thể cô gái hơi nghiêng đi, thực sự vô cùng nguy hiểm.
Không được!
Trong hoàn cảnh như ngàn cân treo sợi tóc ấy, Triệu Ngọc không thể2ngồi yên được nữa, vội vàng mở cửa xe đi đến chỗ cô ta.
Mà ở bên kia, cô gái ấy lại làm ra động tác càng nguy hiểm hơn. Cơ thể cô ta hơi nhoài ra ngoài, giống như chỉ một giây sau là sẽ nhảy xuống.
Mới đầu Triệu Ngọc định âm thầm đi qua, cứ8ôm cô ta xuống đã rồi tính. Thế nhưng lúc này thấy cô gái nọ đã sắp nhảy lầu, hắn thực sự không chần chờ thêm được nữa, đành phải kêu lên thật to: “Này cô ơi! Đừng... đừng nghĩ quẩn mà!”
“Á!?”
Nào ngờ tiếng kêu của hắn làm cô gái kia giật nảy mình. Cô ta6bỗng bật nhảy lên cao rồi thực hiện một động tác quay người 180 độ ngay giữa không trung!
“Này...” Trái tim Triệu Ngọc như muốn vọt lên cổ họng. Nhưng thật không ngờ, hình như cô gái kia từng luyện môn giữ thăng bằng rồi, thế nên sau cú bật nhảy đầy khó khăn ấy, cô3ta lại vững vàng đứng yên trên bệ xi măng.
Vì cô gái kia đã quay người sang nên rốt cuộc Triệu Ngọc cũng nhìn rõ gương mặt của cô ta.
Đây là một cô bé còn khá trẻ, trẻ đến nỗi Triệu Ngọc còn phải nghi ngờ không biết cô ta đã đến tuổi trưởng thành hay5chưa.
Chỉ có điều trang phục của cô lại quá chênh lệch so với độ tuổi ấy. Mái tóc cô ta trắng như tuyết, lông mi được trang điểm hệt như nhân vật hoạt hình, trên tai xỏ khuyên thật lớn, bên vai phải còn xăm một hình hoa sen. Mà thứ bắt mắt nhất chính là màu son xanh biếc trên môi cô ta, màu xanh ấy thậm chí còn có vẻ hơi đáng sợ.
Mẹ kiếp…
Triệu Ngọc thầm thở dài trong lòng, sao cô gái này lại hóa trang như vậy?
“Anh… anh là ai?” Cô gái nheo mắt liếc Triệu Ngọc, hỏi: “Sao, có phải do lão già nhà tôi phái tới không?”
“Lão già lão trẻ gì chứ! Đi ngang qua thôi!” Triệu Ngọc vốn lười quản mấy chuyện vớ vẩn vặt vãnh này nên cảm thấy không được kiên nhẫn lắm: “Tôi nói này, cô mau xuống đây đi! Chỗ đó gió to lắm, cẩn thận không ốm đấy!”
“Cái gì?” Cô gái nheo mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng bĩu môi nói: “Thôi đi, anh nói chuyện nghe chẳng hợp lý chút nào!”
“Tôi nói rất nghiêm túc đấy.” Triệu Ngọc thẳng thắn nói ra thân phận của mình: “Tôi là cảnh sát! Lẽ nào cô không biết cô làm vậy rất nguy hiểm hay sao?”
“Cảnh sát? A, anh tới bắt tôi vì tội lái xe trong lúc say rượu phải không!?” Cô gái ngước đôi mắt lờ đờ vì say lên, nói: “Hay là…anh chính là bảo vệ ở đây?”
“Này cô, bớt nói nhảm đi được không? Xuống đây!” Triệu Ngọc không muốn đôi co với cô gái này nữa bèn quát lên.
“Ô? Anh… anh nghĩ mình là ai? Biến đi!”
Thật không ngờ, cô gái nọ chẳng những không thèm nghe theo lời Triệu Ngọc, mà còn cúi xuống nhặt đôi giày cao gót của mình lên, ném về phía hắn.
Tuy Triệu Ngọc rất bất ngờ, nhưng hắn vẫn giơ tay lên đánh bay hai chiếc giày theo bản năng.
“Wow, lợi hại thật nhỉ?” Cô gái trợn tròn hai mắt: “Đôi giày Lorentz này có giá tám mươi nghìn đấy! Không lẽ… anh không sợ tôi bắt đền anh à?”
“Đền cái đầu cô ấy!” Lúc này Triệu Ngọc đã thật sự nổi giận. Hắn bước thêm một bước về phía trước.
“Ấy? Anh đừng có tới đây, đừng có tới… A…”
Nào ngờ cô gái kia lại lùi ra đằng sau một bước, chân không vững nên cả người nghiêng qua ngả lại, chẳng mấy chốc sẽ rơi xuống dưới!
Triệu Ngọc nhanh nhẹn sải bước tiến lên, tóm luôn lấy chân cô ta, sau đó hất tay quẳng cô ta đi! Hành động này của hắn chẳng những đã kéo cô gái nọ xuống khỏi rào chắn, hơn nữa còn khiến cô ta chúi đầu xuống đất.
“Ơ? Ấy ấy ấy…”
Trong lúc cô gái hét lên oai oái, chiếc váy ngắn màu đen đã vén tới thắt lưng, bộ nội y ren bên trong bất ngờ hiện lên trong mắt Triệu Ngọc.
Nếu như là người khác thì có lẽ đã sinh ra cảm giác kích động của giống đực, nhưng đối với Triệu Ngọc thì hắn đã chẳng còn lạ gì. Hắn bèn xoay eo cô gái, quay ngược cơ thể cô ta lại.
“Anh… anh anh anh anh… A…”
Nào ngờ, Triệu Ngọc vừa buông tay, cô gái lại giận dữ chạy về phía rào chắn, hình như vẫn còn muốn nhảy lầu.
“Cô bị điên à?” Triệu Ngọc vươn tay kéo cô ta lại, không ngờ lồng ngực cô ta lên xuống dữ dội rồi lại ói ọe ọe ra.
May mà Triệu Ngọc phản ứng nhanh nhẹn, vội lắc mình né tránh, không thì chắc sẽ bị nôn khắp người.
“Hu hu…”
Nào ngờ, sau khi nôn ra hết, cô gái nọ lại bật khóc.
Tiếng khóc của cô cao vút nghe như tiếng mèo kêu, Triệu Ngọc còn tưởng cô ta bị bệnh gì khó nói!
“Tôi nói này… cô… có chuyện gì gấp gáp không?” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Tôi còn có việc phải làm nữa! Hay là... tôi báo cảnh sát nhé?”
“Hu hu... Anh là đồ lừa đảo!” Cô gái nọ khóc nấc lên, ấm ức chỉ thẳng vào mặt hắn mà mắng: “Chẳng phải anh nói anh là cảnh sát sao?”
“Đúng, tôi là cảnh sát!” Triệu Ngọc vỗ tay giải thích: “Nhưng tình trạng hiện tại của cô, tôi cũng không giải quyết được! Nếu cô không nhảy lầu nữa thì tôi đi trước nhé!”
Vừa dứt lời, hắn liền quay lưng lại, đi về phía ô tô của mình.
“Hu hu hu…” Nào ngờ, cô gái nọ bỗng nhiên ngửa mặt lên trời khóc to: “Hai người bọn họ… đều không cần tôi nữa! Hu hu hu...”
“What?” Triệu Ngọc quay đầu lại, hỏi: “Ai không cần cô nữa?”
“Charles với Robbie! Hu hu...” Cô ta khóc thút thít: “Hai người bọn họ cứ theo đuổi tôi mãi, bám riết đến nỗi phát phiền. Cho nên tôi mới bảo bọn họ, chỉ cần ai dám nhảy từ bãi đỗ xe này xuống, tôi sẽ theo người đó! Kết quả... kết quả là…hu hu...”
“Đừng đùa chứ?” Triệu Ngọc há hốc mồm, vội vàng hỏi: “Bọn họ đều nhảy xuống rồi sao?”
“Hu hu, chẳng ai nhảy hết! Hu hu…”
“Ôi bà mẹ nó chứ!” Triệu Ngọc vã hết cả mồ hôi.
“Sau đó... sau đó bọn họ không để ý tới tôi nữa! Hu hu hu…” Cô gái giơ tay lên giụi mắt, nói tiếp: “Bởi vậy tôi mới muốn lên đây xem thử xem đứng chỗ đó sẽ có cảm giác gì... Nhưng mà...”
“Đủ rồi, đủ rồi!” Triệu Ngọc vỗ trán mình, xua tay nói: “Tôi xin cô đừng có nói nữa! Chẳng phải cô lái Ferrari sao? Mau lên, mau bảo cha mẹ cô tìm một bác sĩ khám cho cô đi!”
“Anh… Anh nói vậy là có ý gì? Anh đang bảo tôi bị bệnh có phải không?” Cô gái vừa khóc vừa dùng ánh mắt oán độc nhìn Triệu Ngọc.
Thực ra, Triệu Ngọc rất muốn mắng chửi cô gái tùy hứng không có phép tắc này một trận, nhưng hắn biết rõ tâm lý của đám trẻ nít này rất ngỗ nghịch, chỉ với mấy lời giảng giải của hắn thì chẳng giải quyết được gì.
Vì vậy, hắn không thèm để ý tới cô bé này nữa mà xoay người đi về phía xe của mình.
Nhưng đúng lúc này, chuyện bất ngờ lại xảy ra. Triệu Ngọc vừa đi được hai bước thì hai chiếc siêu xe màu đen bỗng nhiên lao vọt vào rồi dừng lại cái két bên cạnh chiếc Ferrari.
Ngay sau đó, bốn người đàn ông mặc vest đen bước xuống khỏi xe, sải bước tiến đến chỗ cô gái tóc bạc môi xanh kia.
“Đại tiểu thư, lão gia gọi tiểu thư về nhà!” Một người đàn ông cúi chào cô ta rồi vươn tay kéo cô ta dậy.
“Không, không, không… Tôi không về, mấy người cút đi cho tôi, cút đi…” Cô gái nọ đau khổ giãy giụa nhưng làm sao mà đấu lại bốn gã vạm vỡ kia, chẳng mấy chốc họ đã kéo cô bé lên xe. Một người trong số họ còn mở cửa xe Ferrari, có vẻ như muốn lái nó về.
“Này! Anh cảnh sát, cứu tôi… Bọn họ là người xấu! Cứu tôi với…” Trong lúc sốt ruột, cô gái nọ lại cầu xin Triệu Ngọc giúp đỡ.
Triệu Ngọc thấy rõ bốn người này không phải bắt cóc, chẳng qua chỉ là tay chân của một kẻ giàu có nào đó đến đưa tiểu thư của họ về nhà mà thôi. Vì thế, hắn không có ngốc mà dây vào mấy chuyện nhảm nhí ấy.
Thế nhưng... không may là một gã nào đó nghe được cô gái kia kêu lên như vậy lại quay sang quát Triệu Ngọc: “Này nhóc con, ở đây không có chuyện của mày! Cút càng xa càng tốt!”
Mẹ kiếp!
Mới đầu Triệu Ngọc đã quay lưng đi rồi, nhưng khi nghe được lời này thì lại không kìm được mà quay người trở lại...
Có lẽ vì cảm thấy mang giày cao gót không thuận tiện nên cô gái kia liền đứng cởi giày ngay bên cạnh rào chắn xi măng.
Lúc cởi giày, thân thể cô gái hơi nghiêng đi, thực sự vô cùng nguy hiểm.
Không được!
Trong hoàn cảnh như ngàn cân treo sợi tóc ấy, Triệu Ngọc không thể2ngồi yên được nữa, vội vàng mở cửa xe đi đến chỗ cô ta.
Mà ở bên kia, cô gái ấy lại làm ra động tác càng nguy hiểm hơn. Cơ thể cô ta hơi nhoài ra ngoài, giống như chỉ một giây sau là sẽ nhảy xuống.
Mới đầu Triệu Ngọc định âm thầm đi qua, cứ8ôm cô ta xuống đã rồi tính. Thế nhưng lúc này thấy cô gái nọ đã sắp nhảy lầu, hắn thực sự không chần chờ thêm được nữa, đành phải kêu lên thật to: “Này cô ơi! Đừng... đừng nghĩ quẩn mà!”
“Á!?”
Nào ngờ tiếng kêu của hắn làm cô gái kia giật nảy mình. Cô ta6bỗng bật nhảy lên cao rồi thực hiện một động tác quay người 180 độ ngay giữa không trung!
“Này...” Trái tim Triệu Ngọc như muốn vọt lên cổ họng. Nhưng thật không ngờ, hình như cô gái kia từng luyện môn giữ thăng bằng rồi, thế nên sau cú bật nhảy đầy khó khăn ấy, cô3ta lại vững vàng đứng yên trên bệ xi măng.
Vì cô gái kia đã quay người sang nên rốt cuộc Triệu Ngọc cũng nhìn rõ gương mặt của cô ta.
Đây là một cô bé còn khá trẻ, trẻ đến nỗi Triệu Ngọc còn phải nghi ngờ không biết cô ta đã đến tuổi trưởng thành hay5chưa.
Chỉ có điều trang phục của cô lại quá chênh lệch so với độ tuổi ấy. Mái tóc cô ta trắng như tuyết, lông mi được trang điểm hệt như nhân vật hoạt hình, trên tai xỏ khuyên thật lớn, bên vai phải còn xăm một hình hoa sen. Mà thứ bắt mắt nhất chính là màu son xanh biếc trên môi cô ta, màu xanh ấy thậm chí còn có vẻ hơi đáng sợ.
Mẹ kiếp…
Triệu Ngọc thầm thở dài trong lòng, sao cô gái này lại hóa trang như vậy?
“Anh… anh là ai?” Cô gái nheo mắt liếc Triệu Ngọc, hỏi: “Sao, có phải do lão già nhà tôi phái tới không?”
“Lão già lão trẻ gì chứ! Đi ngang qua thôi!” Triệu Ngọc vốn lười quản mấy chuyện vớ vẩn vặt vãnh này nên cảm thấy không được kiên nhẫn lắm: “Tôi nói này, cô mau xuống đây đi! Chỗ đó gió to lắm, cẩn thận không ốm đấy!”
“Cái gì?” Cô gái nheo mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng bĩu môi nói: “Thôi đi, anh nói chuyện nghe chẳng hợp lý chút nào!”
“Tôi nói rất nghiêm túc đấy.” Triệu Ngọc thẳng thắn nói ra thân phận của mình: “Tôi là cảnh sát! Lẽ nào cô không biết cô làm vậy rất nguy hiểm hay sao?”
“Cảnh sát? A, anh tới bắt tôi vì tội lái xe trong lúc say rượu phải không!?” Cô gái ngước đôi mắt lờ đờ vì say lên, nói: “Hay là…anh chính là bảo vệ ở đây?”
“Này cô, bớt nói nhảm đi được không? Xuống đây!” Triệu Ngọc không muốn đôi co với cô gái này nữa bèn quát lên.
“Ô? Anh… anh nghĩ mình là ai? Biến đi!”
Thật không ngờ, cô gái nọ chẳng những không thèm nghe theo lời Triệu Ngọc, mà còn cúi xuống nhặt đôi giày cao gót của mình lên, ném về phía hắn.
Tuy Triệu Ngọc rất bất ngờ, nhưng hắn vẫn giơ tay lên đánh bay hai chiếc giày theo bản năng.
“Wow, lợi hại thật nhỉ?” Cô gái trợn tròn hai mắt: “Đôi giày Lorentz này có giá tám mươi nghìn đấy! Không lẽ… anh không sợ tôi bắt đền anh à?”
“Đền cái đầu cô ấy!” Lúc này Triệu Ngọc đã thật sự nổi giận. Hắn bước thêm một bước về phía trước.
“Ấy? Anh đừng có tới đây, đừng có tới… A…”
Nào ngờ cô gái kia lại lùi ra đằng sau một bước, chân không vững nên cả người nghiêng qua ngả lại, chẳng mấy chốc sẽ rơi xuống dưới!
Triệu Ngọc nhanh nhẹn sải bước tiến lên, tóm luôn lấy chân cô ta, sau đó hất tay quẳng cô ta đi! Hành động này của hắn chẳng những đã kéo cô gái nọ xuống khỏi rào chắn, hơn nữa còn khiến cô ta chúi đầu xuống đất.
“Ơ? Ấy ấy ấy…”
Trong lúc cô gái hét lên oai oái, chiếc váy ngắn màu đen đã vén tới thắt lưng, bộ nội y ren bên trong bất ngờ hiện lên trong mắt Triệu Ngọc.
Nếu như là người khác thì có lẽ đã sinh ra cảm giác kích động của giống đực, nhưng đối với Triệu Ngọc thì hắn đã chẳng còn lạ gì. Hắn bèn xoay eo cô gái, quay ngược cơ thể cô ta lại.
“Anh… anh anh anh anh… A…”
Nào ngờ, Triệu Ngọc vừa buông tay, cô gái lại giận dữ chạy về phía rào chắn, hình như vẫn còn muốn nhảy lầu.
“Cô bị điên à?” Triệu Ngọc vươn tay kéo cô ta lại, không ngờ lồng ngực cô ta lên xuống dữ dội rồi lại ói ọe ọe ra.
May mà Triệu Ngọc phản ứng nhanh nhẹn, vội lắc mình né tránh, không thì chắc sẽ bị nôn khắp người.
“Hu hu…”
Nào ngờ, sau khi nôn ra hết, cô gái nọ lại bật khóc.
Tiếng khóc của cô cao vút nghe như tiếng mèo kêu, Triệu Ngọc còn tưởng cô ta bị bệnh gì khó nói!
“Tôi nói này… cô… có chuyện gì gấp gáp không?” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Tôi còn có việc phải làm nữa! Hay là... tôi báo cảnh sát nhé?”
“Hu hu... Anh là đồ lừa đảo!” Cô gái nọ khóc nấc lên, ấm ức chỉ thẳng vào mặt hắn mà mắng: “Chẳng phải anh nói anh là cảnh sát sao?”
“Đúng, tôi là cảnh sát!” Triệu Ngọc vỗ tay giải thích: “Nhưng tình trạng hiện tại của cô, tôi cũng không giải quyết được! Nếu cô không nhảy lầu nữa thì tôi đi trước nhé!”
Vừa dứt lời, hắn liền quay lưng lại, đi về phía ô tô của mình.
“Hu hu hu…” Nào ngờ, cô gái nọ bỗng nhiên ngửa mặt lên trời khóc to: “Hai người bọn họ… đều không cần tôi nữa! Hu hu hu...”
“What?” Triệu Ngọc quay đầu lại, hỏi: “Ai không cần cô nữa?”
“Charles với Robbie! Hu hu...” Cô ta khóc thút thít: “Hai người bọn họ cứ theo đuổi tôi mãi, bám riết đến nỗi phát phiền. Cho nên tôi mới bảo bọn họ, chỉ cần ai dám nhảy từ bãi đỗ xe này xuống, tôi sẽ theo người đó! Kết quả... kết quả là…hu hu...”
“Đừng đùa chứ?” Triệu Ngọc há hốc mồm, vội vàng hỏi: “Bọn họ đều nhảy xuống rồi sao?”
“Hu hu, chẳng ai nhảy hết! Hu hu…”
“Ôi bà mẹ nó chứ!” Triệu Ngọc vã hết cả mồ hôi.
“Sau đó... sau đó bọn họ không để ý tới tôi nữa! Hu hu hu…” Cô gái giơ tay lên giụi mắt, nói tiếp: “Bởi vậy tôi mới muốn lên đây xem thử xem đứng chỗ đó sẽ có cảm giác gì... Nhưng mà...”
“Đủ rồi, đủ rồi!” Triệu Ngọc vỗ trán mình, xua tay nói: “Tôi xin cô đừng có nói nữa! Chẳng phải cô lái Ferrari sao? Mau lên, mau bảo cha mẹ cô tìm một bác sĩ khám cho cô đi!”
“Anh… Anh nói vậy là có ý gì? Anh đang bảo tôi bị bệnh có phải không?” Cô gái vừa khóc vừa dùng ánh mắt oán độc nhìn Triệu Ngọc.
Thực ra, Triệu Ngọc rất muốn mắng chửi cô gái tùy hứng không có phép tắc này một trận, nhưng hắn biết rõ tâm lý của đám trẻ nít này rất ngỗ nghịch, chỉ với mấy lời giảng giải của hắn thì chẳng giải quyết được gì.
Vì vậy, hắn không thèm để ý tới cô bé này nữa mà xoay người đi về phía xe của mình.
Nhưng đúng lúc này, chuyện bất ngờ lại xảy ra. Triệu Ngọc vừa đi được hai bước thì hai chiếc siêu xe màu đen bỗng nhiên lao vọt vào rồi dừng lại cái két bên cạnh chiếc Ferrari.
Ngay sau đó, bốn người đàn ông mặc vest đen bước xuống khỏi xe, sải bước tiến đến chỗ cô gái tóc bạc môi xanh kia.
“Đại tiểu thư, lão gia gọi tiểu thư về nhà!” Một người đàn ông cúi chào cô ta rồi vươn tay kéo cô ta dậy.
“Không, không, không… Tôi không về, mấy người cút đi cho tôi, cút đi…” Cô gái nọ đau khổ giãy giụa nhưng làm sao mà đấu lại bốn gã vạm vỡ kia, chẳng mấy chốc họ đã kéo cô bé lên xe. Một người trong số họ còn mở cửa xe Ferrari, có vẻ như muốn lái nó về.
“Này! Anh cảnh sát, cứu tôi… Bọn họ là người xấu! Cứu tôi với…” Trong lúc sốt ruột, cô gái nọ lại cầu xin Triệu Ngọc giúp đỡ.
Triệu Ngọc thấy rõ bốn người này không phải bắt cóc, chẳng qua chỉ là tay chân của một kẻ giàu có nào đó đến đưa tiểu thư của họ về nhà mà thôi. Vì thế, hắn không có ngốc mà dây vào mấy chuyện nhảm nhí ấy.
Thế nhưng... không may là một gã nào đó nghe được cô gái kia kêu lên như vậy lại quay sang quát Triệu Ngọc: “Này nhóc con, ở đây không có chuyện của mày! Cút càng xa càng tốt!”
Mẹ kiếp!
Mới đầu Triệu Ngọc đã quay lưng đi rồi, nhưng khi nghe được lời này thì lại không kìm được mà quay người trở lại...