Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-550.html
Chương 550: Hành trình mới
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nói như thế thì lúc ở trạm phục vụ, chẳng khác gì mình đã cứu gia đình ăn vạ kia rồi, bằng không, bọn họ dám cả gan ăn vạ Sở trưởng đại nhân, khẳng định sẽ bị ăn một vố đau!
Nhưng mà... tưởng tượng đến chiếc xe ô tô Hải Mã màu trắng kia, Triệu Ngọc lại không thể không nhíu mày lại, nếu bà ấy là Sở trưởng thì tại sao lại phải lái một chiếc ô tô có biển số thuộc vùng khác chứ?
“Sở trưởng Tiêu, sao bà lại đến đây?” Trưởng phòng Ngưu tò mò hỏi một câu, cách nói rất cung kính.
“Haiz!” Sở trưởng Tiêu thở dài một hơi, nói: “Vốn chuyện của tổ điều tra đặc biệt đều là do trưởng phòng Dương của phòng nhân sự phụ trách, nhưng tôi vừa mới2nhận được thông báo ông ta xảy ra một chút ngoài ý muốn nho nhỏ, không tới được! Hết cách, chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày, ha ha...”
À...
Chuyện này Triệu Ngọc thật ra rõ ràng hơn ai khác, vị trưởng phòng Dương kia và thư ký Tiểu Lưu của lão ta trúng đạn hôi, hôn mê mất rồi, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện cơ!
“Triệu... Triệu Ngọc, đúng không? Tôi không có nhớ lầm nhỉ?” Sở trưởng Tiêu xoay người cười nói với Triệu Ngọc: “Cậu chỉ nói cậu là cảnh sát Tần Sơn, nhưng tôi không ngờ vậy mà cậu lại tới dự thi tổ điều tra đặc biệt, thật trùng hợp! Thế nào, cậu đã có thể xuất hiện ở đây, thành tích hẳn là không tồi nhỉ?”
“Ôi trời, đứng hạng nhất9trong cuộc phỏng vấn đấy! Hơn nữa còn dự thi chức tổ trưởng nữa!” Trưởng phòng Ngưu nhanh chóng thay Triệu Ngọc khoe khoang.
“Thế à?” Sở trưởng Tiêu vui vẻ nói: “Tôi thật ra tin lắm, bởi vì tôi đã tự mình chứng kiến thực lực của cậu mà! Lần trước thật sự là cám ơn cậu!”
“Bà đừng khách sáo!” Triệu Ngọc kịp thời mà khen tặng một câu: “Kỳ thật tôi chỉ múa rìu qua mắt thợ mà thôi!”
“Đừng nói như vậy, thấy việc nghĩa hăng hái làm, chính trực ngay thẳng, đội cảnh sát chúng ta thật sự rất cần thành viên tốt như cậu đấy!” Sở trưởng Tiêu khen tự đáy lòng: “Cậu yên tâm, về sau có khó khăn gì ở Tổng cục Hình sự thì cứ việc tìm tôi! Tôi xem trọng cậu đấy!”
Triệu6Ngọc vội vàng chắp tay ôm quyền, miệng cảm ơn.
Đợi đến khi Sở trưởng đại nhân này rời đi, lên sân khấu chuẩn bị chủ trì hội nghị. Trưởng phòng Ngưu lúc này mới hung hăng vỗ Triệu Ngọc một cái, kinh ngạc mà hô: “Triệu Ngọc, cậu cũng quá giỏi đi? Đến Sở trưởng đại nhân mà cậu cũng quen biết, sao không sớm nói cho tôi biết? Tôi mà sớm biết hai người có tầng quan hệ này thì còn phí sức lực như vậy để làm gì?”
“Kỳ thật, tôi cũng muốn biết sớm một chút!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ mà nói thật: “Tôi cũng chỉ vừa mới biết đến thôi mà!”
“Thế nào đây cậu em!” Ngô Tú Mẫn bên cạnh cười ha hả nói với Tăng Khả: “Năng lực suy luận của tôi không tệ0nhỉ? Thấy không? Đây chính là sự thật như sắt mà! Tổ trưởng tương lai của chúng ta có chỗ dựa cực kì vững chắc!”
“Lợi hại! Lợi hại!” Nhiễm Đào vuốt đầu nói: “Tôi cảm thấy lần này tôi theo đúng người rồi!”
Sự thật bày ra trước mặt, Triệu Ngọc trăm miệng cũng khó biện giải, đành phải nói sang chuyện khác, nghe ngóng qua trưởng phòng Ngưu một phen.
Thì ra, vị Sở trưởng Tiêu này đúng là Phó Sở trưởng quản lý nghiệp vụ của Tổng cục Hình sự. Chẳng qua, bà ấy cũng vừa mới nhận chức không bao lâu, lại bởi vì nhà ở vùng khác cho nên mới phải lái một chiếc ô tô có biển số của vùng khác.
“Chuyện trưởng phòng Dương cũng thật kỳ quặc!” Trưởng phòng Ngưu giới thiệu xong lại chuyển7đề tài tới trưởng phòng Dương, nói với Trần Trác: “Sao tự dưng lại ngất xỉu chứ? Lại còn là ở toilet...”
“Đúng vậy, thư ký của ông ta cũng ở đó nữa!” Trần Trác phụ họa. “Nếu nói chỉ một người thì có lẽ có thể giải thích bằng bệnh tim, cao huyết áp gì đó! Nhưng mà cả hai người đều hôn mê, thế này thì giải thích sao? Có khi nào... là toilet thoát ra khí gas không nhỉ?”
“Trời ạ!” Nhiễm Đào ôm ngực, vẻ mặt nghĩ mà sợ, nói: “Không hổ là Tổng cục Hình sự, nơi chốn đều có bẫy rập, ngay cả toilet cũng có cơ quan sao? May mà... May mà...”
Lời của Nhiễm Đào đương nhiên không rõ ràng dễ hiểu, nhưng vào trong tai trưởng phòng Ngưu và Trần Trác, lại nghe ra có ý châm chọc.
Kế tiếp, Triệu Ngọc lại nghe ngóng qua trưởng phòng Ngưu về tình hình của vị trưởng phòng Dương kia. Triệu Ngọc cảm thấy trưởng phòng Dương này nhằm vào mình, hơn nữa còn gọi đúng tên như vậy, dường như không đơn giản là ông ta chỉ muốn quan tâm đến các điều tra viên cao tuổi!
Dường như hắn có thể đánh hơi được một ít mùi âm mưu, cảm giác sau lưng trưởng phòng Dương dường như đang che giấu cái gì.
Đương nhiên, trưởng phòng Ngưu cũng chỉ giới thiệu đơn giản một chút, căn bản cũng không nghe ngóng được gì. Bởi vậy, Triệu Ngọc cảm thấy về sau nếu có cơ hội thì phải tra ông trưởng phòng Dương này thật kĩ mới được.
Sau khi đội ngũ được dựng lên, tất cả các lãnh đạo đều xuất hiện, đại hội liên quan đến việc thành lập các tổ điều tra đặc biệt sắp bắt đầu.
Lúc đầu, Triệu Ngọc từng có ý định muốn báo cáo với Sở trưởng Tiêu về việc hắn bị đãi ngộ bất công trong cuộc phỏng vấn. Bởi vì trong phòng phỏng vấn có camera ghi hình, chỉ cần Triệu Ngọc báo cáo thì tất nhiên có thể khiến ba giám khảo không thể chối nổi.
Nhưng hắn lại nghĩ, kẻ thực sự muốn hại mình chính là trưởng phòng Dương kia. Hắn mà báo cáo, lỡ mà không động được kẻ đó, ngược lại có khi lại làm mình bị lộ.
Huống hồ, ba giám khảo tuy bị người xấu sai sử, nhưng lương tâm bọn họ cuối cùng cũng trồi lên, cho mình đứng thứ nhất, chứng minh bọn họ vẫn là có chút lương tri!
Nếu bây giờ mình đã được như mong muốn là gia nhập tổ điều tra đặc biệt, thì mấy món nợ đó vẫn nên để dành về sau rồi tính đi!
Triệu Ngọc đoán chừng, không bao lâu sau, cả Tổng cục Hình sự cũng sẽ biết quan hệ của hắn và Sở trưởng Tiêu không tầm thường. Cho nên sau khi chờ tên trưởng phòng Dương kia tỉnh lại, tất nhiên ông ta sẽ không dám dễ dàng gây bất lợi với mình nữa!
Rất nhanh, hội nghị chính thức bắt đầu.
Tuy tiêu chuẩn của hội nghị rất cao, nhưng cơ bản đều là làm theo lệ thường, đầu tiên là gửi lời hoan nghênh, nhấn mạnh ý nghĩa trọng đại của việc thành lập tổ điều tra đặc biệt, lãnh đạo nói chuyện, đại biểu lên tiếng, vân vân và mây mây...
Sau khi tất cả trình tự hoàn thành, lãnh đạo xuống sân khấu, lúc này mới tới phân đoạn quan trọng nhất - phân công nhiệm vụ.
Trong năm tổ, chỉ có tổ của Triệu Ngọc phụ trách điều tra những vụ án lâu năm chưa phá. Thật ra, dù đổi sân khấu đến nơi nào, đối với chuyện điều tra phá án những vụ án lâu năm chưa phá, nhất là những vụ từ rất lâu trước kia mà nói, vẫn là một công việc bị tất cả mọi người nhận định rằng cực kì tốn công vô ích!
Giống như trước đây, bởi vì năm tháng ăn mòn, nhân chứng vật chứng đã biến mất, đối với những vụ án chưa kết thúc mà nói, độ khó khăn trong việc điều tra phá án có thể dễ dàng tưởng tượng. Cho dù xem lại lịch sử tất cả các tổ điều tra đặc biệt, cũng rất hiếm có bản ghi chép nào về việc điều tra phá vụ án lâu năm chưa giải quyết.
Chính vì thế mà người trong Tổng cục Hình sự và cả những tổ phụ trách kiểu vụ án này đều gọi là tổ tự sát!
Bọn họ thậm chí có thể nói ra cụ thể tình trạng làm việc trong tương lai của tổ này, sau khi tổ được thành lập, điều tra suốt một năm thậm chí mấy năm, mãi cho đến khi cuối cùng không có kết quả thì tổ tuyên bố giải tán.
Bao nhiêu năm rồi, đó dường như chính là số mệnh khó có thể thay đổi của tổ phụ trách những vụ án lâu năm chưa phá.
Trên lý lịch, tuy rằng Nhiễm Đào, Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn đều có kinh nghiệm điều tra phá án những vụ lâu năm chưa phá. Nhưng Triệu Ngọc biết, đừng nói vụ án Miên Lĩnh, thậm chí ngay cả cấp bậc của vụ án tàn sát cũng không khó bằng mấy vụ án chưa phá này.
Bởi vậy, đối với tổ trưởng Triệu Ngọc này mà nói, công việc điều tra mới này thật sự có áp lực rất lớn! Còn chưa xuất phát đã cực kì khó khăn rồi.
Nhưng mà, về phương diện khác mà nói thì Triệu Ngọc lại cảm thấy được cực kì hưng phấn!
Tới bây giờ, cuối cùng hắn cũng có thể danh chính ngôn thuận mà đi thăm dò về vụ án cấp quốc gia chưa phá được ghi trong sổ bìa da màu vàng!
Đến nay, hắn còn nhớ rõ đội trưởng Kim lúc trước vì tìm kiếm người nối nghiệp ông ta mà phải dồn hết bao nhiêu khổ tâm.
Hắn cũng nhớ rõ, sau khi Miêu Anh nhìn thấy những vụ án chưa giải quyết trên quyển nhật ký, đã hưng phấn đến mức khó tả, cô ấy cứ muốn cùng mình đi tìm kiếm chân tướng!
Nhưng mà, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủn mà đã cảnh còn người mất.
Hiện giờ, Triệu Ngọc chỉ có thể tự vác hành lý trên lưng, bước lên hành trình mới này!
Miêu Anh à, em hãy yên tâm...
Triệu Ngọc yên lặng nói ở trong lòng. Dù tương lai có khó khăn cỡ nào, anh cũng nhất định sẽ tra ra chân tướng thật rõ ràng! Anh vẫn nhớ kĩ lời nói của em, nhất định phải làm thần thám!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nhưng mà... tưởng tượng đến chiếc xe ô tô Hải Mã màu trắng kia, Triệu Ngọc lại không thể không nhíu mày lại, nếu bà ấy là Sở trưởng thì tại sao lại phải lái một chiếc ô tô có biển số thuộc vùng khác chứ?
“Sở trưởng Tiêu, sao bà lại đến đây?” Trưởng phòng Ngưu tò mò hỏi một câu, cách nói rất cung kính.
“Haiz!” Sở trưởng Tiêu thở dài một hơi, nói: “Vốn chuyện của tổ điều tra đặc biệt đều là do trưởng phòng Dương của phòng nhân sự phụ trách, nhưng tôi vừa mới2nhận được thông báo ông ta xảy ra một chút ngoài ý muốn nho nhỏ, không tới được! Hết cách, chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày, ha ha...”
À...
Chuyện này Triệu Ngọc thật ra rõ ràng hơn ai khác, vị trưởng phòng Dương kia và thư ký Tiểu Lưu của lão ta trúng đạn hôi, hôn mê mất rồi, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện cơ!
“Triệu... Triệu Ngọc, đúng không? Tôi không có nhớ lầm nhỉ?” Sở trưởng Tiêu xoay người cười nói với Triệu Ngọc: “Cậu chỉ nói cậu là cảnh sát Tần Sơn, nhưng tôi không ngờ vậy mà cậu lại tới dự thi tổ điều tra đặc biệt, thật trùng hợp! Thế nào, cậu đã có thể xuất hiện ở đây, thành tích hẳn là không tồi nhỉ?”
“Ôi trời, đứng hạng nhất9trong cuộc phỏng vấn đấy! Hơn nữa còn dự thi chức tổ trưởng nữa!” Trưởng phòng Ngưu nhanh chóng thay Triệu Ngọc khoe khoang.
“Thế à?” Sở trưởng Tiêu vui vẻ nói: “Tôi thật ra tin lắm, bởi vì tôi đã tự mình chứng kiến thực lực của cậu mà! Lần trước thật sự là cám ơn cậu!”
“Bà đừng khách sáo!” Triệu Ngọc kịp thời mà khen tặng một câu: “Kỳ thật tôi chỉ múa rìu qua mắt thợ mà thôi!”
“Đừng nói như vậy, thấy việc nghĩa hăng hái làm, chính trực ngay thẳng, đội cảnh sát chúng ta thật sự rất cần thành viên tốt như cậu đấy!” Sở trưởng Tiêu khen tự đáy lòng: “Cậu yên tâm, về sau có khó khăn gì ở Tổng cục Hình sự thì cứ việc tìm tôi! Tôi xem trọng cậu đấy!”
Triệu6Ngọc vội vàng chắp tay ôm quyền, miệng cảm ơn.
Đợi đến khi Sở trưởng đại nhân này rời đi, lên sân khấu chuẩn bị chủ trì hội nghị. Trưởng phòng Ngưu lúc này mới hung hăng vỗ Triệu Ngọc một cái, kinh ngạc mà hô: “Triệu Ngọc, cậu cũng quá giỏi đi? Đến Sở trưởng đại nhân mà cậu cũng quen biết, sao không sớm nói cho tôi biết? Tôi mà sớm biết hai người có tầng quan hệ này thì còn phí sức lực như vậy để làm gì?”
“Kỳ thật, tôi cũng muốn biết sớm một chút!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ mà nói thật: “Tôi cũng chỉ vừa mới biết đến thôi mà!”
“Thế nào đây cậu em!” Ngô Tú Mẫn bên cạnh cười ha hả nói với Tăng Khả: “Năng lực suy luận của tôi không tệ0nhỉ? Thấy không? Đây chính là sự thật như sắt mà! Tổ trưởng tương lai của chúng ta có chỗ dựa cực kì vững chắc!”
“Lợi hại! Lợi hại!” Nhiễm Đào vuốt đầu nói: “Tôi cảm thấy lần này tôi theo đúng người rồi!”
Sự thật bày ra trước mặt, Triệu Ngọc trăm miệng cũng khó biện giải, đành phải nói sang chuyện khác, nghe ngóng qua trưởng phòng Ngưu một phen.
Thì ra, vị Sở trưởng Tiêu này đúng là Phó Sở trưởng quản lý nghiệp vụ của Tổng cục Hình sự. Chẳng qua, bà ấy cũng vừa mới nhận chức không bao lâu, lại bởi vì nhà ở vùng khác cho nên mới phải lái một chiếc ô tô có biển số của vùng khác.
“Chuyện trưởng phòng Dương cũng thật kỳ quặc!” Trưởng phòng Ngưu giới thiệu xong lại chuyển7đề tài tới trưởng phòng Dương, nói với Trần Trác: “Sao tự dưng lại ngất xỉu chứ? Lại còn là ở toilet...”
“Đúng vậy, thư ký của ông ta cũng ở đó nữa!” Trần Trác phụ họa. “Nếu nói chỉ một người thì có lẽ có thể giải thích bằng bệnh tim, cao huyết áp gì đó! Nhưng mà cả hai người đều hôn mê, thế này thì giải thích sao? Có khi nào... là toilet thoát ra khí gas không nhỉ?”
“Trời ạ!” Nhiễm Đào ôm ngực, vẻ mặt nghĩ mà sợ, nói: “Không hổ là Tổng cục Hình sự, nơi chốn đều có bẫy rập, ngay cả toilet cũng có cơ quan sao? May mà... May mà...”
Lời của Nhiễm Đào đương nhiên không rõ ràng dễ hiểu, nhưng vào trong tai trưởng phòng Ngưu và Trần Trác, lại nghe ra có ý châm chọc.
Kế tiếp, Triệu Ngọc lại nghe ngóng qua trưởng phòng Ngưu về tình hình của vị trưởng phòng Dương kia. Triệu Ngọc cảm thấy trưởng phòng Dương này nhằm vào mình, hơn nữa còn gọi đúng tên như vậy, dường như không đơn giản là ông ta chỉ muốn quan tâm đến các điều tra viên cao tuổi!
Dường như hắn có thể đánh hơi được một ít mùi âm mưu, cảm giác sau lưng trưởng phòng Dương dường như đang che giấu cái gì.
Đương nhiên, trưởng phòng Ngưu cũng chỉ giới thiệu đơn giản một chút, căn bản cũng không nghe ngóng được gì. Bởi vậy, Triệu Ngọc cảm thấy về sau nếu có cơ hội thì phải tra ông trưởng phòng Dương này thật kĩ mới được.
Sau khi đội ngũ được dựng lên, tất cả các lãnh đạo đều xuất hiện, đại hội liên quan đến việc thành lập các tổ điều tra đặc biệt sắp bắt đầu.
Lúc đầu, Triệu Ngọc từng có ý định muốn báo cáo với Sở trưởng Tiêu về việc hắn bị đãi ngộ bất công trong cuộc phỏng vấn. Bởi vì trong phòng phỏng vấn có camera ghi hình, chỉ cần Triệu Ngọc báo cáo thì tất nhiên có thể khiến ba giám khảo không thể chối nổi.
Nhưng hắn lại nghĩ, kẻ thực sự muốn hại mình chính là trưởng phòng Dương kia. Hắn mà báo cáo, lỡ mà không động được kẻ đó, ngược lại có khi lại làm mình bị lộ.
Huống hồ, ba giám khảo tuy bị người xấu sai sử, nhưng lương tâm bọn họ cuối cùng cũng trồi lên, cho mình đứng thứ nhất, chứng minh bọn họ vẫn là có chút lương tri!
Nếu bây giờ mình đã được như mong muốn là gia nhập tổ điều tra đặc biệt, thì mấy món nợ đó vẫn nên để dành về sau rồi tính đi!
Triệu Ngọc đoán chừng, không bao lâu sau, cả Tổng cục Hình sự cũng sẽ biết quan hệ của hắn và Sở trưởng Tiêu không tầm thường. Cho nên sau khi chờ tên trưởng phòng Dương kia tỉnh lại, tất nhiên ông ta sẽ không dám dễ dàng gây bất lợi với mình nữa!
Rất nhanh, hội nghị chính thức bắt đầu.
Tuy tiêu chuẩn của hội nghị rất cao, nhưng cơ bản đều là làm theo lệ thường, đầu tiên là gửi lời hoan nghênh, nhấn mạnh ý nghĩa trọng đại của việc thành lập tổ điều tra đặc biệt, lãnh đạo nói chuyện, đại biểu lên tiếng, vân vân và mây mây...
Sau khi tất cả trình tự hoàn thành, lãnh đạo xuống sân khấu, lúc này mới tới phân đoạn quan trọng nhất - phân công nhiệm vụ.
Trong năm tổ, chỉ có tổ của Triệu Ngọc phụ trách điều tra những vụ án lâu năm chưa phá. Thật ra, dù đổi sân khấu đến nơi nào, đối với chuyện điều tra phá án những vụ án lâu năm chưa phá, nhất là những vụ từ rất lâu trước kia mà nói, vẫn là một công việc bị tất cả mọi người nhận định rằng cực kì tốn công vô ích!
Giống như trước đây, bởi vì năm tháng ăn mòn, nhân chứng vật chứng đã biến mất, đối với những vụ án chưa kết thúc mà nói, độ khó khăn trong việc điều tra phá án có thể dễ dàng tưởng tượng. Cho dù xem lại lịch sử tất cả các tổ điều tra đặc biệt, cũng rất hiếm có bản ghi chép nào về việc điều tra phá vụ án lâu năm chưa giải quyết.
Chính vì thế mà người trong Tổng cục Hình sự và cả những tổ phụ trách kiểu vụ án này đều gọi là tổ tự sát!
Bọn họ thậm chí có thể nói ra cụ thể tình trạng làm việc trong tương lai của tổ này, sau khi tổ được thành lập, điều tra suốt một năm thậm chí mấy năm, mãi cho đến khi cuối cùng không có kết quả thì tổ tuyên bố giải tán.
Bao nhiêu năm rồi, đó dường như chính là số mệnh khó có thể thay đổi của tổ phụ trách những vụ án lâu năm chưa phá.
Trên lý lịch, tuy rằng Nhiễm Đào, Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn đều có kinh nghiệm điều tra phá án những vụ lâu năm chưa phá. Nhưng Triệu Ngọc biết, đừng nói vụ án Miên Lĩnh, thậm chí ngay cả cấp bậc của vụ án tàn sát cũng không khó bằng mấy vụ án chưa phá này.
Bởi vậy, đối với tổ trưởng Triệu Ngọc này mà nói, công việc điều tra mới này thật sự có áp lực rất lớn! Còn chưa xuất phát đã cực kì khó khăn rồi.
Nhưng mà, về phương diện khác mà nói thì Triệu Ngọc lại cảm thấy được cực kì hưng phấn!
Tới bây giờ, cuối cùng hắn cũng có thể danh chính ngôn thuận mà đi thăm dò về vụ án cấp quốc gia chưa phá được ghi trong sổ bìa da màu vàng!
Đến nay, hắn còn nhớ rõ đội trưởng Kim lúc trước vì tìm kiếm người nối nghiệp ông ta mà phải dồn hết bao nhiêu khổ tâm.
Hắn cũng nhớ rõ, sau khi Miêu Anh nhìn thấy những vụ án chưa giải quyết trên quyển nhật ký, đã hưng phấn đến mức khó tả, cô ấy cứ muốn cùng mình đi tìm kiếm chân tướng!
Nhưng mà, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủn mà đã cảnh còn người mất.
Hiện giờ, Triệu Ngọc chỉ có thể tự vác hành lý trên lưng, bước lên hành trình mới này!
Miêu Anh à, em hãy yên tâm...
Triệu Ngọc yên lặng nói ở trong lòng. Dù tương lai có khó khăn cỡ nào, anh cũng nhất định sẽ tra ra chân tướng thật rõ ràng! Anh vẫn nhớ kĩ lời nói của em, nhất định phải làm thần thám!
Bình luận facebook