• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (24 Viewers)

  • cuong-tham-566.html

Chương 566: Sự báo thù của tiến sĩ




71834.png
“Này! Bớt nói nhảm đi!” Triệu Ngọc hét to một tiếng: “Nói nhanh, rốt cuộc cậu phát hiện được gì?”



“Tổ… tổ trưởng!” Nhiễm Đào bị khí thế của Triệu Ngọc dọa sợ, vội vàng thành thật trả lời: “Là trưởng phòng Lưu Vũ của bộ phận nghiên cứu và phát triển, không biết có phải tiến sĩ không, nhưng mà, người này một năm trước bị nhà máy sản xuất thuốc đuổi việc, lý do là ông ta tự ý đầu cơ trục lợi tư liệu nghiên cứu phát triển thuốc!”



“Anh Nhiễm, sao anh điều tra ra được vậy?” Tăng Khả tò mò.



“Tôi… Ừm…” Nhiễm Đào lúc này mới chợt nhìn thấy Thôi Lệ Châu bị trói chéo tay ở bên cạnh, nhất thời bị dọa sợ: “Cô… cô2gái này… ở đâu ra vậy? Mọi người… làm gì cô ta vậy?”



Thôi Lệ Châu bực tức đảo mắt nhìn hắn ta, nhưng Nhiễm Đào bị vẻ ngoài của Thôi Lệ Châu thu hút, vội hỏi: “Cô gái à, tôi tên Nhiễm Đào, rất vui được gặp, rất vui được gặp! Cô không ngại kết bạn Wechat chứ?”



“Xong rồi, tên này hết cứu được rồi!” Ngô Tú Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu.



“Mau lên, nói tiếp đi, hỏi cậu đó!” Triệu Ngọc ném thẳng cây viết đánh dấu lên người Nhiễm Đào.



“Được rồi, được rồi… Ừm… Tôi…” Nhiễm Đào hệ thống lại ngôn ngữ một chút, lúc này mới nói: “Không phải là tôi đi điều tra nạn nhân đầu tiên sao? Người đó là giám đốc bộ phận7tiêu thụ của nhà máy sản xuất thuốc, tên là Bành An Khang.”



“Thực ra, tôi đã đi điều tra theo quy tắc, số điện thoại, mối quan hệ xã hội, thành viên trong gia đình vân vân, điều tra liên tục đến khi trời tối, tôi mới đào ra được một tin tức. Theo như một người anh em kết nghĩa của ông ta nói, vào khoảng nửa năm trước, có một hôm Bành An Khang uống say, nói rằng ông ta đã làm một việc thiếu đạo đức ở đơn vị, cảm thấy có lỗi với thầy giáo của ông ta!”



“Sau đó thì sao?” Tăng Khả hỏi tới.



“Sau đó, tôi liền điều tra được, lúc đó Bành An Khang vẫn ở bộ phận nghiên cứu và phát triển9của nhà máy sản xuất thuốc, còn thầy của hắn ta, chính là trưởng phòng bộ phận nghiên cứu và phát triển của họ - Lưu Vũ!” Nhiễm Đào thoải mái nói: “Tiếp đó, tôi trực tiếp đi tìm trưởng nhà máy sản xuất thuốc! Nghe ngóng chỗ trưởng nhà máy xong, lúc này mới hiểu được chuyện của Lưu Vũ!”



“Lúc đó, sau khi xảy ra một vụ bê bối, để giảm bớt sự ảnh hưởng của dư luận, nhà máy sản xuất thuốc hoàn toàn không làm ầm chuyện này lên, mà âm thầm đuổi Lưu Vũ đi!”



“Nhưng mà, vị giám đốc nhà máy này cũng nói, tuy chứng cứ xác thực, nhưng đến cuối cùng, Lưu Vũ vẫn khăng khăng mình bị người khác hãm hại!”



“Hơn nữa,5lúc đó ông ta đang chủ trì việc nghiên cứu và phát triển một loại thuốc mới, đã vì nó mà nỗ lực bảy năm trời, mắt thấy thí nghiệm lâm sàng sắp thành công. Một khi thứ thuốc này được đưa ra thị trường, ông ta sẽ thu được một khoản tiền lớn! Thời điểm đó, ông ta không có khả năng bán đi tư liệu thuốc, tự hủy đi tương lai của mình!”



“Nhưng mà, cuối cùng ban giám đốc nhà máy vẫn một mực giữ nguyên phán xét, sa thải ông ta!” Nhiễm Đào nhìn mọi người, nói: “Cho nên, tôi liền nghĩ, người hãm hại Lưu Vũ phải chăng chính là Bành An Khang? Sau khi bọn họ hãm hại Lưu Vũ, thành quả nghiên cứu3sản xuất thuốc mới lập tức sẽ rơi vào tay họ, bọn họ bèn đạt được lợi ích?”



“Đúng!” Tăng Khả kích động nói: “Sau này vị tiến sĩ Lưu Vũ đó phát hiện sự thật, vậy là quay lại trả thù! Tổ trưởng à, anh thực sự quá lợi hại!” Tăng Khả không quên nịnh nọt Triệu Ngọc: “Manh mối quả nhiên chính là ở mối quan hệ xã hội của những người này! Những nạn nhân này ngấm ngầm sau lưng hãm hại Lưu Vũ, chính là chuyện xấu xa sợ người khác biết được, cho nên bên cảnh sát mới không điều tra ra!”



“Lưu Vũ đã trở lại! Ông ta có trình độ tiến sĩ, nhất định có một bộ não thông minh và tư duy nhạy bén.” Ngô Tú Mẫn suy tư nói: “Điều này cũng rất phù hợp với hồ sơ vụ án giết người thần tốc, ông ta mang theo mối thù sâu đậm, không những giết chết người hãm hại mình, hơn nữa còn muốn trả thù nhà máy sản xuất thuốc, thậm chí không tiếc rẻ đốt sạch năm triệu!”



“Tổ trưởng!” Tăng Khả thúc giục: “Đặc điểm các phương diện toàn bộ đã ăn khớp rồi, vậy chúng ta có phải nên nhanh chóng hành động không? Đã là ngày thứ tư rồi, em lo sẽ có nạn nhân mới xuất hiện.”



“Ừm!” Triệu Ngọc gật gật đầu, nói với Tăng Khả: “Cậu nhanh chóng tra kỹ càng tư liệu của Lưu Vũ, chúng ta cần phải biết, Lưu Vũ này là người như thế nào!”



“Còn có, tổ trưởng!” Ngô Tú Mẫn nhắc nhở: “Mới nãy anh có thấy không? Trên danh sách nghiên cứu phát triển thuốc mới lại có tên của hơn mười mấy người! Những người này rất có khả năng trở thành mục tiêu tiếp theo của hung thủ, chúng ta cần phải nhanh chóng bảo vệ bọn họ!”



“Đúng, tôi nói này, cứ nhốt mấy người này lại, từ từ thẩm vấn!” Nhiễm Đào nói: “Những người này, chắc chắn biết tình hình trong chuyện Lưu Vũ bị hãm hại!”



“Ừm!” Triệu Ngọc gật đầu, rồi dặn dò Nhiễm Đào: “Vậy cậu nhanh chóng đi liên lạc với đội trưởng Lý Lạc Vân, để anh ta hành động!”



“Rõ!” Nhiễm Đào chào theo kiểu quân sự, nhưng sau khi chào xong, ánh mắt lại nhìn thẳng Thôi Lệ Châu, hỏi: “Tổ trưởng, vậy cô gái này làm sao?”



“Người này để tôi tự mình xử lý thôi!” Triệu Ngọc vẫy vẫy tay.



“Đừng... Đừng mà...” Thôi Lệ Châu đã sớm nhận ra, Triệu Ngọc không những là một cảnh sát thật sự, hơn nữa còn là một vị lãnh đạo, cô ta vội vàng năn nỉ: “Cảnh sát, tôi sai rồi! Tôi không nên nói anh là tên thối tha, cũng không nên nói anh là tên thần kinh, xin anh rộng lòng tha cho tôi một lần này đi!”



“Hừ! Bây giờ mới biết sai hả? Chậm rồi!” Triệu Ngọc quát một tiếng: “Chờ tôi phá xong vụ án này, chúng ta từ từ tính sổ!”



“Đừng vậy mà!” Thôi Lệ Châu vội nói: “Chúng ta có gì để tính sổ chứ? Rõ ràng là anh được hời mà! Ở trong khách sạn, cả người tôi đều bị anh…”



“Này… Này…”



Triệu Ngọc vội vàng lớn tiếng ngăn lại, nhưng lời này đã bị đám người Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn nghe thấy, toàn bộ đều toát mồ hôi.



“Tổ trưởng... Ra rồi! Anh xem...” Để che giấu sự ngượng ngùng, Tăng Khả mau chóng chiếu tư liệu của Lưu Vũ lên màn hình lớn.



Lưu Vũ quả nhiên là một tiến sĩ, năm nay 47 tuổi, gần như đã làm cả đời ở nhà máy sản xuất thuốc Trường Tân Long Thái! Có thể đoán được, nếu như ông ta thực sự bị người khác hãm hại mà bị đuổi việc, có thể đoán được sự oán hận của ông ta lớn đến cỡ nào?



Nhưng mà, lúc ảnh chân dung của Lưu Vũ được chiếu trên màn hình lớn, do Triệu Ngọc vừa vặn đứng trước Thôi Lệ Châu, trong lúc hắn lơ đãng, lại phát hiện sắc mặt của Thôi Lệ Châu hơi thay đổi.



Hử?



Tim Triệu Ngọc khẽ nảy lên, không lẽ… cô ta quen biết Lưu Vũ này chăng?



Thôi Lệ Châu chỉ nhìn vài lần, lập tức cúi đầu không lên tiếng. Triệu Ngọc tuy có cảm giác nhưng cũng không có cách truy hỏi thêm.



Rất nhanh, Lý Lạc Vân nhận được thông báo đã nhanh chóng đến nơi, sau khi Nhiễm Đào cho họ biết manh mối đã điều tra được, Lý Lạc Vân biết sự tình quan trọng, lập tức điều động nhân lực, vừa truy nã Lưu Vũ, vừa phái cảnh sát đi bảo vệ những người có khả năng là nạn nhân!



Ngoài ra, Triệu Ngọc còn giao Thôi Lệ Châu cho Cục Cảnh sát Tấn Bình tạm giữ. Hắn muốn đợi sau khi phá xong vụ án giết người thần tốc, tự mình sẽ đi thẩm vấn.



Đợi đến khi sắp xếp xong tất cả nhiệm vụ, Triệu Ngọc lúc này mới nhớ đến một chuyện cực kì quan trọng. Do vẫn luôn bận rộn không dứt ra được, hắn lại quên mở quẻ rồi!



Sau khi hệ thống thăng cấp lần thứ hai, mặt ranh giới trở nên tinh tế hơn, Triệu Ngọc không có thời gian kiểm tra xem xét tỉ mỉ, nhanh chóng nhấn vào vị trí trung tâm, mở một quẻ mới.



Kết quả, trên mặt ranh giới bất ngờ xuất hiện hai chữ lớn Khôn Cấn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom