Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-568.html
Chương 568: Thần giao cách cảm
Tuy vẫn chưa có báo cáo khám nghiệm tử thi, nhưng dựa trên hiện trường suy đoán, gã ta chắc chắn là chết do ngộ độc khí thải xe hơi! Có người dùng ống nối ống xả và thùng xe sau, sau đó khởi động động cơ, dẫn đến người chết bị ngộ độc.
Do ở hiện trường không phát hiện dấu vết chống cự, phía cảnh sát phỏng đoán có hai khả năng, thứ nhất, người chết tự sát. Thứ hai, người chết bị người khác mưu sát, hơn nữa trước khi trúng độc, người chết bị người khác dùng thuốc gây hôn mê.
Đương nhiên, bởi vì có sự tồn tại của vụ án giết người thần tốc, còn có thân2phận đặc biệt của người chết, phía cảnh sát hiển nhiên nghiêng về khả năng mưu sát nhiều hơn!
Sau khi tin tức truyền đến, Triệu Ngọc cũng kinh ngạc. Không ngờ, bọn họ đã dốc hết toàn lực, nhưng vẫn không thể ngăn chặn hung thủ hành hung giết người!
Đồng thời, Triệu Ngọc càng khẳng định thêm một chuyện, hung thủ nhất định còn có đồng bọn!
Bởi vì, vừa nhìn qua, dường như cái chết của Diệp Thanh là hợp lý. Nhưng nếu như cẩn thận cân nhắc, lại có thể phát hiện, dùng cách như vậy để giết một người, thực ra hoàn toàn không phải chuyện đơn giản.
Đầu tiên mà nói, nếu như Diệp Thanh tự mình lái xe7đến nơi xảy ra vụ án, như vậy hung thủ cần có một lý do đầy đủ để dụ nạn nhân đến đây.
Nhưng mà, bây giờ đang là lúc vụ án giết người thần tốc gây xôn xao, Diệp Thanh với tư cách là đương sự không có lý do nào coi nhẹ sự an nguy của mình, làm sao có thể dễ dàng bị lừa được chứ?
Dĩ nhiên, còn có một khả năng khác, đó chính là hung thủ gây mê Diệp Thanh trước, sau đó lái xe riêng của Diệp Thanh, đưa nạn nhân vào rừng, giết hại nạn nhân.
Nhưng mà, nếu thực sự là vậy, hung thủ nhất định phải suy nghĩ đến một vấn đề, ông ta9có thể tránh được camera giám sát, không bị người khác phát hiện hay không?
Nói tóm lại, muốn thuận lợi sử dụng cách này để giết Diệp Thanh, đòi hỏi phải chuẩn bị trước rất nhiều việc, chỉ dựa vào một mình Lưu Vũ, dường như không quá dễ dàng.
Sau khi sự việc xảy ra, Lý Lạc Vân cũng luống cuống tay chân, anh ta vội vàng sắp xếp một lượng lớn nhân viên đi điều tra vụ án giết người thứ tư, muốn nhanh chóng tìm được manh mối trong đó.
Cùng lúc đó, anh ta càng không có chút do dự sắp xếp toàn bộ nhân viên có trên danh sách thuốc mới đến Cục Cảnh sát Tấn Bình, bảo5vệ bọn họ, để phòng tránh xảy ra rủi ro lần nữa.
Dĩ nhiên, còn có một việc hóc búa cũng cần anh ta chuẩn bị gấp. Nạn nhân thứ tư đã xuất hiện, như vậy hung thủ rất có khả năng liên lạc lần nữa với ban giám đốc nhà máy sản xuất thuốc, đưa ra điều kiện mới của hắn ta!
Cho nên, phía cảnh sát phải bố trí tất cả thật tốt, nghĩ cách tìm được Lưu Vũ.
Ban đầu, Triệu Ngọc cũng hơi tò mò, hắn vốn cho rằng, sau khi những người có tên trên danh sách thuốc mới bị cảnh sát thẩm vấn xong, bọn họ có thể biết được tình hình thực tế ban đầu có liên3quan đến Lưu Vũ rồi!
Nhưng sau khi thẩm vấn một vòng lại không thu hoạch được gì, những người này vẫn khăng khăng họ không biết gì cả.
Sau đó, Triệu Ngọc từ từ hiểu ra, có lẽ, những người này hoàn toàn không phải cố ý che giấu, mà là thực sự không biết chút gì.
Lý do cũng rất đơn giản, nếu như sàng lọc qua một lần những nhân viên còn lại trong danh sách, sẽ phát hiện những người này chỉ là nhân viên nghiên cứu phát triển bình thường trong đội nghiên cứu thuốc mới. Cho dù Lưu Vũ có bị nhà máy sản xuất thuốc đuổi hay không, chỉ cần nghiên cứu phát triển thuốc mới thành công, nhất định sẽ có công lao của họ.
Nhưng mà, đối với bốn nạn nhân kia mà nói, tình huống lại không giống nhau.
Đầu tiên mà nói, người thứ nhất Bành An Khang chính là học trò của Lưu Vũ, thuộc loại quan hệ thầy trò. Nghe nói, ban đầu tin báo Lưu Vũ đầu cơ trục lợi thuốc chính là do gã tố giác. Học trò bán đứng thầy giáo, dù cho Lưu Vũ có phải bị vu oan hay không, ông ta nhất định sẽ ghi hận Bành An Khang.
Nạn nhân thứ hai Lục Hiểu Hồng, cô ta chỉ là dược sĩ bình thường mới đến bộ phận nghiên cứu và phát triển chưa được một năm, theo lý mà nói thì trên danh sách nghiên cứu phát triển thuốc mới không thể có tên cô ta được.
Lại xét người chết thứ ba Trương Khải Bân, trước đây hắn ta hoàn toàn không ở đội nghiên cứu và phát triển của Lưu Vũ, nhưng cuối cùng trên danh sách nghiên cứu phát triển không những có tên của hắn ta, hắn ta còn được điều đến làm sếp ở bộ phận kiểm tra chất lượng!
Về phần người chết thứ tư Diệp Thanh càng không cần phải nói, sau khi Lưu Vũ đi, gã ta trực tiếp lên chức ngay, rõ ràng là người được lợi nhiều nhất.
Tình huống của bốn người này rõ ràng không được bình thường. Hay là, chính là mấy người này đã hợp tác hãm hại Lưu Vũ, cho nên Lưu Vũ mới muốn ra tay với bọn họ trước!
“Tổ trưởng!” Ngô Tú Mẫn nghe xong phân tích của Triệu Ngọc, lập tức nhún nhún vai nói: “Nếu như thực sự như anh đoán, đợi Lưu Vũ báo thù xong, sẽ không đi giết những người khác trên danh sách nữa chứ?”
“Không chắc chắn!” Triệu Ngọc nhíu mày, nói ra sự lo lắng của mình: “Tôi cảm thấy, nếu như thực sự có người hãm hại Lưu Vũ, có lẽ còn có nhân vật cấp cao hơn tham gia vào! Chỉ dựa vào một nhóm người ở bộ phận nghiên cứu và phát triển, e rằng rất khó lật ngã Lưu Vũ!”
“Có lý!” Nhiễm Đào gãi đầu nói: “Theo tôi thấy, chúng ta phải từ từ sàng lọc những lãnh đạo của nhà máy sản xuất thuốc một lần, xem ai có xảy ra mâu thuẫn với Lưu Vũ? Nếu như có thể tìm được người này, nói không chừng có thể tìm được chân tướng!”
“Đúng!” Triệu Ngọc gật đầu: “Việc này giao cho cậu nhé! Tôi biết lãnh đạo của nhà máy sản xuất thuốc rất nhiều người, cho nên, cậu mượn một ít người của Lý Lạc Vân cùng đi đi!”
“Được!” Nhiễm Đào gật đầu, xoay người rời khỏi văn phòng.
“Tổ trưởng, tình hình không ổn đâu!” Ngô Tú Mẫn hết sức lo lắng nói: “Nếu như trong số người hãm hại Lưu Vũ cũng có phần của lãnh đạo nhà máy, vậy tiếp theo, Lưu Vũ có lựa chọn họ để đi trả thù không? Cũng chính là nói, vụ án giết người thần tốc vẫn còn tiếp tục?”
“Rất có khả năng!” Tăng Khả nói: “Từ Bành An Khang đến Diệp Thanh, mỗi người chết lại có chức cao hơn người kia, hung thủ cũng là dựa theo thứ tự từ nhỏ đến lớn để giết người! Lần tiếp theo, nếu như lại là một vị lãnh đạo nhà máy, dường như rất có khả năng!”
“Ông trời phù hộ, đừng có thêm người chết nữa! Có thêm người chết, nghề cảnh sát của chúng ta cũng có thể gameover luôn.” Ngô Tú Mẫn chắp tay, không ngừng cầu khấn.
“Nhưng mà, đã chết bốn người rồi...” Triệu Ngọc suy xét nói: “Tôi nghĩ, nếu như thực sự có một vị lãnh đạo như vậy, hắn ta nhất định ý thức được bản thân sẽ là mục tiêu tiếp theo của Lưu Vũ rồi chứ? Cho nên, Nhiễm Đào nhất định có thể điều tra ra được!”
“Hừ! Tôi không xem trọng tên chết bầm đó!” Ngô Tú Mẫn châm chọc: “Ỷ mình trông giống Quách Phú Thành, tán gái khắp nơi, nhìn thôi đã khiến người ta chán ghét!”
“Nhưng mà, em thấy anh Nhiễm vẫn là người rất đáng tin cậy!” Tăng Khả lại cho ý kiến ngược lại: “Suy cho cùng Lưu Vũ là do anh ấy điều tra ra trước mà!”
“Hừ, mèo mù vớ được cá rán mà thôi, không có chút kỹ thuật nào!” Ngô Tú Mẫn vẫn khinh thường: “Nếu như thực sự có bản lĩnh, bây giờ tìm ra Lưu Vũ đi?”
Lưu Vũ!?
Một câu nói đã nhắc nhở Triệu Ngọc.
Đúng vậy?
Tất cả vấn đề bây giờ đều tập trung trên người Lưu Vũ, nếu như có thể tìm ra được người này, như vậy vụ án giết người thần tốc chẳng phải là có thể phơi bày sự thật sao?
Nhưng... tên Lưu Vũ này đã che giấu hành tung của mình, còn có thể đi đâu tìm được đây?
Á?
Đúng rồi!
Trong giây lát, Triệu Ngọc nhớ đến nữ phi tặc Thôi Lệ Châu. Hắn nhớ, lúc Thôi Lệ Châu nhìn thấy ảnh Lưu Vũ, đã vô ý hơi run lên.
Không lẽ... cô ta thực sự quen biết Lưu Vũ chăng?
Nếu không thì...
Ai ngờ, giống như sâu bên trong có thần giao cách cảm gì đó, đúng lúc Triệu Ngọc nghĩ đến Thôi Lệ Châu, bên ngoài văn phòng đột nhiên có người gõ cửa.
Một nhân viên cảnh sát chạy qua báo cáo với Triệu Ngọc, nói cô gái hắn bắt được muốn gặp hắn, hơn nữa còn nói, có chuyện quan trọng… thương lượng.
Do ở hiện trường không phát hiện dấu vết chống cự, phía cảnh sát phỏng đoán có hai khả năng, thứ nhất, người chết tự sát. Thứ hai, người chết bị người khác mưu sát, hơn nữa trước khi trúng độc, người chết bị người khác dùng thuốc gây hôn mê.
Đương nhiên, bởi vì có sự tồn tại của vụ án giết người thần tốc, còn có thân2phận đặc biệt của người chết, phía cảnh sát hiển nhiên nghiêng về khả năng mưu sát nhiều hơn!
Sau khi tin tức truyền đến, Triệu Ngọc cũng kinh ngạc. Không ngờ, bọn họ đã dốc hết toàn lực, nhưng vẫn không thể ngăn chặn hung thủ hành hung giết người!
Đồng thời, Triệu Ngọc càng khẳng định thêm một chuyện, hung thủ nhất định còn có đồng bọn!
Bởi vì, vừa nhìn qua, dường như cái chết của Diệp Thanh là hợp lý. Nhưng nếu như cẩn thận cân nhắc, lại có thể phát hiện, dùng cách như vậy để giết một người, thực ra hoàn toàn không phải chuyện đơn giản.
Đầu tiên mà nói, nếu như Diệp Thanh tự mình lái xe7đến nơi xảy ra vụ án, như vậy hung thủ cần có một lý do đầy đủ để dụ nạn nhân đến đây.
Nhưng mà, bây giờ đang là lúc vụ án giết người thần tốc gây xôn xao, Diệp Thanh với tư cách là đương sự không có lý do nào coi nhẹ sự an nguy của mình, làm sao có thể dễ dàng bị lừa được chứ?
Dĩ nhiên, còn có một khả năng khác, đó chính là hung thủ gây mê Diệp Thanh trước, sau đó lái xe riêng của Diệp Thanh, đưa nạn nhân vào rừng, giết hại nạn nhân.
Nhưng mà, nếu thực sự là vậy, hung thủ nhất định phải suy nghĩ đến một vấn đề, ông ta9có thể tránh được camera giám sát, không bị người khác phát hiện hay không?
Nói tóm lại, muốn thuận lợi sử dụng cách này để giết Diệp Thanh, đòi hỏi phải chuẩn bị trước rất nhiều việc, chỉ dựa vào một mình Lưu Vũ, dường như không quá dễ dàng.
Sau khi sự việc xảy ra, Lý Lạc Vân cũng luống cuống tay chân, anh ta vội vàng sắp xếp một lượng lớn nhân viên đi điều tra vụ án giết người thứ tư, muốn nhanh chóng tìm được manh mối trong đó.
Cùng lúc đó, anh ta càng không có chút do dự sắp xếp toàn bộ nhân viên có trên danh sách thuốc mới đến Cục Cảnh sát Tấn Bình, bảo5vệ bọn họ, để phòng tránh xảy ra rủi ro lần nữa.
Dĩ nhiên, còn có một việc hóc búa cũng cần anh ta chuẩn bị gấp. Nạn nhân thứ tư đã xuất hiện, như vậy hung thủ rất có khả năng liên lạc lần nữa với ban giám đốc nhà máy sản xuất thuốc, đưa ra điều kiện mới của hắn ta!
Cho nên, phía cảnh sát phải bố trí tất cả thật tốt, nghĩ cách tìm được Lưu Vũ.
Ban đầu, Triệu Ngọc cũng hơi tò mò, hắn vốn cho rằng, sau khi những người có tên trên danh sách thuốc mới bị cảnh sát thẩm vấn xong, bọn họ có thể biết được tình hình thực tế ban đầu có liên3quan đến Lưu Vũ rồi!
Nhưng sau khi thẩm vấn một vòng lại không thu hoạch được gì, những người này vẫn khăng khăng họ không biết gì cả.
Sau đó, Triệu Ngọc từ từ hiểu ra, có lẽ, những người này hoàn toàn không phải cố ý che giấu, mà là thực sự không biết chút gì.
Lý do cũng rất đơn giản, nếu như sàng lọc qua một lần những nhân viên còn lại trong danh sách, sẽ phát hiện những người này chỉ là nhân viên nghiên cứu phát triển bình thường trong đội nghiên cứu thuốc mới. Cho dù Lưu Vũ có bị nhà máy sản xuất thuốc đuổi hay không, chỉ cần nghiên cứu phát triển thuốc mới thành công, nhất định sẽ có công lao của họ.
Nhưng mà, đối với bốn nạn nhân kia mà nói, tình huống lại không giống nhau.
Đầu tiên mà nói, người thứ nhất Bành An Khang chính là học trò của Lưu Vũ, thuộc loại quan hệ thầy trò. Nghe nói, ban đầu tin báo Lưu Vũ đầu cơ trục lợi thuốc chính là do gã tố giác. Học trò bán đứng thầy giáo, dù cho Lưu Vũ có phải bị vu oan hay không, ông ta nhất định sẽ ghi hận Bành An Khang.
Nạn nhân thứ hai Lục Hiểu Hồng, cô ta chỉ là dược sĩ bình thường mới đến bộ phận nghiên cứu và phát triển chưa được một năm, theo lý mà nói thì trên danh sách nghiên cứu phát triển thuốc mới không thể có tên cô ta được.
Lại xét người chết thứ ba Trương Khải Bân, trước đây hắn ta hoàn toàn không ở đội nghiên cứu và phát triển của Lưu Vũ, nhưng cuối cùng trên danh sách nghiên cứu phát triển không những có tên của hắn ta, hắn ta còn được điều đến làm sếp ở bộ phận kiểm tra chất lượng!
Về phần người chết thứ tư Diệp Thanh càng không cần phải nói, sau khi Lưu Vũ đi, gã ta trực tiếp lên chức ngay, rõ ràng là người được lợi nhiều nhất.
Tình huống của bốn người này rõ ràng không được bình thường. Hay là, chính là mấy người này đã hợp tác hãm hại Lưu Vũ, cho nên Lưu Vũ mới muốn ra tay với bọn họ trước!
“Tổ trưởng!” Ngô Tú Mẫn nghe xong phân tích của Triệu Ngọc, lập tức nhún nhún vai nói: “Nếu như thực sự như anh đoán, đợi Lưu Vũ báo thù xong, sẽ không đi giết những người khác trên danh sách nữa chứ?”
“Không chắc chắn!” Triệu Ngọc nhíu mày, nói ra sự lo lắng của mình: “Tôi cảm thấy, nếu như thực sự có người hãm hại Lưu Vũ, có lẽ còn có nhân vật cấp cao hơn tham gia vào! Chỉ dựa vào một nhóm người ở bộ phận nghiên cứu và phát triển, e rằng rất khó lật ngã Lưu Vũ!”
“Có lý!” Nhiễm Đào gãi đầu nói: “Theo tôi thấy, chúng ta phải từ từ sàng lọc những lãnh đạo của nhà máy sản xuất thuốc một lần, xem ai có xảy ra mâu thuẫn với Lưu Vũ? Nếu như có thể tìm được người này, nói không chừng có thể tìm được chân tướng!”
“Đúng!” Triệu Ngọc gật đầu: “Việc này giao cho cậu nhé! Tôi biết lãnh đạo của nhà máy sản xuất thuốc rất nhiều người, cho nên, cậu mượn một ít người của Lý Lạc Vân cùng đi đi!”
“Được!” Nhiễm Đào gật đầu, xoay người rời khỏi văn phòng.
“Tổ trưởng, tình hình không ổn đâu!” Ngô Tú Mẫn hết sức lo lắng nói: “Nếu như trong số người hãm hại Lưu Vũ cũng có phần của lãnh đạo nhà máy, vậy tiếp theo, Lưu Vũ có lựa chọn họ để đi trả thù không? Cũng chính là nói, vụ án giết người thần tốc vẫn còn tiếp tục?”
“Rất có khả năng!” Tăng Khả nói: “Từ Bành An Khang đến Diệp Thanh, mỗi người chết lại có chức cao hơn người kia, hung thủ cũng là dựa theo thứ tự từ nhỏ đến lớn để giết người! Lần tiếp theo, nếu như lại là một vị lãnh đạo nhà máy, dường như rất có khả năng!”
“Ông trời phù hộ, đừng có thêm người chết nữa! Có thêm người chết, nghề cảnh sát của chúng ta cũng có thể gameover luôn.” Ngô Tú Mẫn chắp tay, không ngừng cầu khấn.
“Nhưng mà, đã chết bốn người rồi...” Triệu Ngọc suy xét nói: “Tôi nghĩ, nếu như thực sự có một vị lãnh đạo như vậy, hắn ta nhất định ý thức được bản thân sẽ là mục tiêu tiếp theo của Lưu Vũ rồi chứ? Cho nên, Nhiễm Đào nhất định có thể điều tra ra được!”
“Hừ! Tôi không xem trọng tên chết bầm đó!” Ngô Tú Mẫn châm chọc: “Ỷ mình trông giống Quách Phú Thành, tán gái khắp nơi, nhìn thôi đã khiến người ta chán ghét!”
“Nhưng mà, em thấy anh Nhiễm vẫn là người rất đáng tin cậy!” Tăng Khả lại cho ý kiến ngược lại: “Suy cho cùng Lưu Vũ là do anh ấy điều tra ra trước mà!”
“Hừ, mèo mù vớ được cá rán mà thôi, không có chút kỹ thuật nào!” Ngô Tú Mẫn vẫn khinh thường: “Nếu như thực sự có bản lĩnh, bây giờ tìm ra Lưu Vũ đi?”
Lưu Vũ!?
Một câu nói đã nhắc nhở Triệu Ngọc.
Đúng vậy?
Tất cả vấn đề bây giờ đều tập trung trên người Lưu Vũ, nếu như có thể tìm ra được người này, như vậy vụ án giết người thần tốc chẳng phải là có thể phơi bày sự thật sao?
Nhưng... tên Lưu Vũ này đã che giấu hành tung của mình, còn có thể đi đâu tìm được đây?
Á?
Đúng rồi!
Trong giây lát, Triệu Ngọc nhớ đến nữ phi tặc Thôi Lệ Châu. Hắn nhớ, lúc Thôi Lệ Châu nhìn thấy ảnh Lưu Vũ, đã vô ý hơi run lên.
Không lẽ... cô ta thực sự quen biết Lưu Vũ chăng?
Nếu không thì...
Ai ngờ, giống như sâu bên trong có thần giao cách cảm gì đó, đúng lúc Triệu Ngọc nghĩ đến Thôi Lệ Châu, bên ngoài văn phòng đột nhiên có người gõ cửa.
Một nhân viên cảnh sát chạy qua báo cáo với Triệu Ngọc, nói cô gái hắn bắt được muốn gặp hắn, hơn nữa còn nói, có chuyện quan trọng… thương lượng.
Bình luận facebook