Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-587.html
Chương 587: Tôi nhớ ra một việc
Triệu Ngọc vừa kêu xong thì bên cạnh cũng chợt có tiếng một cô gái kêu lên.
Triệu Ngọc mở mắt ra, hắn phát hiện mình đang nằm trên băng ca của xe cứu thương, gần đó có hai cô y tá mặc đồng phục cứu hộ, họ bị việc ngồi dậy đột ngột của hắn dọa sợ tới mức trốn vào một góc.
Ong ong ong...
Tin tin tin...
U u u...
Bên ngoài vang lên tiếng kêu của còi cảnh sát, tiếng còi tin tin của xe cứu thương và tiếng báo động của xe cứu hỏa, cộng thêm tiếng người ồn ào nghe vào tai vô cùng náo nhiệt.
Ôi trời...
Triệu Ngọc sờ sờ cái gáy của mình, hắn cảm thấy phần lưng và phần gáy của mình đều đang nóng rực lên, khớp xương2toàn thân như bị người ta gỡ ra vậy.
“Tổ trưởng, tổ trưởng!” Ngô Tú Mẫn lúc này nghe thấy tiếng động bên này nên đi đến gần, cô vừa thấy Triệu Ngọc tỉnh liền yên tâm: “Anh... tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?”
Đây...
Chuyện gì đang xảy ra?
Triệu Ngọc trải qua một cơn mê man choáng váng ngắn mới rốt cuộc nhớ tới chuyện đã xảy ra, chiếc xe chở hàng đột nhiên nổ tung, hắn bị dư chấn đập ngã ra đất, chắc lúc đó hắn đã hôn mê.
“Tổ trưởng, tổ trưởng...”
Tăng Khả và Nhiễm Đào nghe tin chạy đến, Ngô Tú Mẫn giành trước một bước, cô đi tới bên cạnh Triệu Ngọc đỡ hắn dậy.
Không... Không thể nào?
Triệu Ngọc đột nhiên nhớ lại tình huống lúc đó, máy thăm7dò tàng hình trong đầu hắn vẫn còn mở khi hắn phát hiện ra xe chở hàng có vấn đề, nếu như trong xe có bom thì hắn phải dò ra được rồi mới đúng chứ?
Thế nhưng... Tại sao lại nổ?
Lẽ nào... là do hắn chặn ống bô lại? Không đúng, việc chặn ống bô chỉ làm cho xe không khởi động được mà thôi, không thể nào gây ra vụ nổ như thế này được!
Hơn nữa, nếu không có thuốc nổ thì sao vụ nổ này lại mạnh như thế được...
À...
Triệu Ngọc bỗng nhiên hiểu ra một chuyện, nếu lúc đó thật sự có thuốc nổ thì nó chắc chắn là đang nằm trên người của gã đàn ông mặc áo gió kia!
Không sai!
Chỉ có duy nhất một khả năng này9thôi!
Bởi vì gã đàn ông mặc áo gió đó xuất hiện đúng lúc máy thăm dò tàng hình của hắn vừa hết hiệu lực, cho nên nếu gã đàn ông mặc áo gió đó thật sự giấu thuốc nổ trong người thì hắn không dò ra được cũng đúng thôi.
Thế nhưng...
Nếu như gã đàn ông mặc áo gió đó thật sự mang thuốc nổ theo trong người thì... gã ta chẳng lẽ là... đánh bom cảm tử?
Vậy... Có phải là chơi hơi lớn trong chuyện này rồi không?
“Tổ trưởng... Anh mau nói cho chúng tôi biết đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra thế?” Nhiễm Đào lo lắng hỏi: “Tại sao lại có vụ nổ đó? Có thương vong hay không?”
“Đúng vậy, tôi đang muốn chạy tới đó báo cho5anh nghe về chuyện máy nghe trộm mà anh hỏi đó! Sao lại xảy ra chuyện lớn thế này?” Tăng Khả như “chạm không đến suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng”*.
* Chạm không đến suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng: câu nói này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về việc Trượng Nhị hòa thượng xây dựng La Hán Đường nhưng không đưa ra bản vẽ cụ thể mà nghĩ tới đâu thì bảo công nhân xây tới đó, những công nhân được tuyển vào xây dựng đều không biết tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, thế nên sau khi La Hán Đường xây xong thì kiến trúc vô cùng kỳ ảo, khiến người xem choáng váng. Từ đó câu nói “chạm không đến suy nghĩ của Trương3Nhị hòa thượng” được lưu truyền ra ngoài, mang ý nghĩa mù mờ, không thể hiểu rõ về một sự việc nào đó.
“Này, hai người các cậu gấp muốn đi đầu thai à?” Ngô Tú Mẫn không vui, cô đỡ Triệu Ngọc dậy rồi mở một chai nước khoáng ra giúp cho hắn, sau đó cô mới nói tiếp: “Tổ trưởng vừa bị trúng dư chấn từ vụ nổ đó, để cho cậu ấy bình tĩnh lại trước được không? Tổ trưởng à...” Cô thoải mái nói với Triệu Ngọc: “Tôi vừa kiểm tra sơ qua cho anh rồi, ngoại trừ vết dao trên cánh tay trái của anh ra thì trên người anh không có vết thương nào rõ rệt cả! Nhưng mà... xem bộ dạng của anh thì như bị chấn động não vậy, tôi thấy hay là anh về bệnh viện kiểm tra kĩ lại đi!”
Triệu Ngọc ngửa cổ uống vài ngụm nước khoáng rồi đổ cả chai nước thẳng lên mặt mình.
Nhờ vào cảm giác lạnh lẽo từ nước mà hắn đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Triệu Ngọc cố chấp bỏ tay của Ngô Tú Mẫn ra, hắn nhanh chóng đi xuống xe cứu thương rồi nhìn ra bên ngoài.
Xe cứu thương đang dừng ở một góc trong hẻm, đứng từ nơi này nhìn ra xa có thể trông thấy xác xe hàng còn đang bốc khói, tuy rằng đã dập lửa rồi nhưng nhân viên phòng cháy chữa cháy vẫn tiếp tục phun nước lên xe.
Cảnh tượng này... hình như khá là quen!
Thuốc nổ!
Lại là thuốc nổ!
Từ biệt thự của Lưu Vũ, ô tô GS4 bên hồ cho đến chiếc xe chở hàng trong hẻm như hiện tại. Hắn lại liên tưởng đến sát chiêu hung ác thâm độc như sát thủ nhà nghề của gã đàn ông mặc áo gió đó, cộng thêm máy nghe trộm tiên tiến này...
Trời ạ!
Chẳng lẽ hung thủ thật sự trong vụ án giết người thần tốc và gã đàn ông mặc áo gió đó đều là cùng một người? Vụ án giết người thần tốc đó có liên quan đến gã đàn ông mặc áo gió này sao?
Có phải là do Thôi Lệ Châu trộm đồ của Lưu Vũ nên bọn họ mới tới đây theo dõi nhà của Thôi Lệ Châu không?
Triệu Ngọc nghĩ đến đây liền vội vàng đè vai của Tăng Khả lại, nhỏ giọng dặn dò cậu ta: “Tăng Khả, bây giờ cậu và Nhiễm Đào nhanh chân đến nhà Thôi Lệ Châu lấy cái máy nghe trộm mà tôi đã nói với cậu đó, nhanh!”
Triệu Ngọc dứt lời liền chỉ cho cậu ta vị trí tầng hai của căn nhà đó, Tăng Khả vội vàng kéo Nhiễm Đào hành động.
“Ủa? Tổ trưởng Triệu, anh tỉnh rồi à?” Lý Lạc Vân đột nhiên xuyên qua đám người xông đến trước mặt hắn: “Anh... anh không sao chứ? Cậu Tiêu bên phòng cháy chữa cháy nói là trong xe đó có thi thể, anh... anh có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?”
“Đại ca à! Anh cảnh sát ơi! Này...” Ai ngờ, Lý Lạc Vân vừa dứt lời thì Mã Lão Đán cũng giãy giụa chạy tới, gã ta giơ còng tay trên tay lên thật cao rồi hô to với Triệu Ngọc: “Đại ca à, anh mau mau giải thích cho bọn họ nghe đi, chuyện này không liên quan gì với tôi mà! Tại sao lại bắt tôi đeo còng tay?”
Triệu Ngọc mệt mỏi nhấn nhấn sau cổ, hắn gật đầu với Lý Lạc Vân: “Đừng quan tâm chuyện của cậu ta, thả cậu ta ra trước đi!”
“Đúng, đúng thế!” Mã Lão Đán vội vã chắp tay: “Ban nãy nếu không phải nhờ tôi kêu anh ta một tiếng để anh ta quay đầu lại thì phiền lớn rồi! Tôi đã gián tiếp cứu anh ta một mạng đó! Tôi là người tốt...”
Lý Lạc Vân ra hiệu với cấp dưới, Mã Lão Đán lập tức được tháo còng tay ra.
Triệu Ngọc vẫy vẫy Lý Lạc Vân, hai người đi qua một góc yên lặng rồi hắn mới nói ra tình huống đại khái cho anh ta nghe.
Lý Lạc Vân nghe Triệu Ngọc kể xong liền sửng sốt, phản ứng đầu tiên của anh ta cũng y như Triệu Ngọc vậy, anh ta cũng cho rằng khả năng gã đàn ông mặc áo gió đó và vụ án giết người thần tốc này liên quan với nhau là rất cao!
“Tôi biết ngay chuyện này không hề đơn giản như vậy mà!” Lý Lạc Vân quan sát xung quanh, thấy không có người mới nhỏ giọng nói cho Triệu Ngọc nghe: “Tổ trưởng Triệu, chúng tôi đã điều tra ra chiếc xe ô tô GS4 kia rồi, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi tìm được tim đèn khống chế ở trong xe, chúng tôi nghi ngờ rằng Lưu Vũ và Hàn Chấn Hải bị một loại bom có khả năng điều khiển từ xa nổ chết! Thế nhưng chúng tôi lại không tìm được thiết bị điều khiển từ xa đó!”
“À... Nói như vậy thì Lưu Vũ vốn không tính tự sát à?” Triệu Ngọc gật đầu, kết quả này không nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Chuyên gia kỹ thuật bên tôi còn nói rằng loại tim đèn khống chế này được điều khiển thông qua bluetooth, khó khống chế từ xa lắm, thế nên...” Lý Lạc Vân nhíu chặt mày, hạ giọng thật thấp: “Lúc đó hung thủ nổ chết Lưu Vũ chắc đang ở gần đó! Chỉ tiếc là... chúng tôi không tìm được hắn ta!”
“Bây giờ còn có hai chuyện mà chúng ta vẫn chưa rõ!” Triệu Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói: “Thứ nhất, cuối cùng là vì sao hung thủ lại lợi dụng nỗi thù hận của Lưu Vũ để giết nhiều người như thế? Hắn ta được lợi gì từ việc này? Thứ hai, Thôi Lệ Châu đã trộm thứ gì từ Lưu Vũ?”
“Đúng! Nếu như chúng ta tìm ra được Thôi Lệ Châu thì có thể hiểu được rồi! Hơn nữa, nói không chừng còn có thể dẫn hung thủ đến nữa!” Lý Lạc Vân nhìn xác chiếc xe chở hàng rồi than thở: “Nếu chuyện này thật sự giống như lời tổ trưởng Triệu nói thì e rằng thủ phạm thật sự đứng sau lưng chuyện này có lai lịch không nhỏ đâu! Chỉ tiếc là cấp trên đã quyết đinh nhanh chóng kết thúc vụ án giết người thần tốc này để bảo vệ danh dự cho nhà máy sản xuất thuốc, hiện tại ai cũng vui lòng chấp nhận chuyện Lưu Vũ là hung thủ của vụ án này!”
“Chậc chậc… đội trưởng Lý, anh còn chưa nhìn ra được à?” Triệu Ngọc hỏi: “Những tên hung thủ này cố ý nhằm vào nhà máy sản xuất thuốc, dù cho bên cảnh sát muốn Lưu Vũ gánh tội thì cũng không giải quyết được gốc rễ của vấn đề đâu!”
“Hả? Ý của anh là…” Lý Lạc Vân ngạc nhiên: “Thủ phạm thật sự đứng sau lưng chuyện này còn ra tay nữa à? Lẽ nào… Vụ án giết người thần tốc còn tiếp tục nữa?”
“Không biết, ngay cả bom đều dùng thì chắc chắn là không đơn giản như thế đâu! Tôi có một dự cảm chẳng lành…” Triệu Ngọc híp mắt nói rằng: “Nếu để cho những tên hung thủ này đạt được mục đích thì hậu quả có thể sẽ còn ghê gớm hơn cả vụ án giết người thần tốc nữa!”
“Hả!? Thế…” Lý Lạc Vân chợt thấy không còn biện pháp nào nữa: “Thế… chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ buông tay bỏ mặc như thế à!”
Tinh tinh…
Triệu Ngọc đang muốn mở miệng thì điện thoại di động đột nhiên reo lên, hắn mở ra nhìn, hóa ra là Tăng Khả gửi tin nhắn tới cho hắn nói rằng cậu ta và Nhiễm Đào đã tìm khắp nhà cũng không thấy thiết bị nghe trộm gì cả.
Không thể nào?
Lẽ nào… bọn họ có thể hủy diệt chứng cứ nhanh như vậy sao? Những người này… rốt cuộc có lai lịch gì thế?
Không xong rồi!
Chiếc xe chở hàng nổ bay rồi, máy nghe trộm cũng bị người ta lấy đi, còn biện pháp gì để tìm ra những người này nữa hay không?
Khoan?
Chờ một chút…
Triệu Ngọc đột nhiên nhớ đến một việc, từ lúc hắn tìm đồ trong nhà Thôi Lệ Châu thì hắn đã cảm thấy bản thân bỏ quên đầu mối then chốt gì đó rồi, bây giờ nghĩ lại thì hình như hắn thật sự đã quên một việc vô cùng quan trọng!
Triệu Ngọc mở mắt ra, hắn phát hiện mình đang nằm trên băng ca của xe cứu thương, gần đó có hai cô y tá mặc đồng phục cứu hộ, họ bị việc ngồi dậy đột ngột của hắn dọa sợ tới mức trốn vào một góc.
Ong ong ong...
Tin tin tin...
U u u...
Bên ngoài vang lên tiếng kêu của còi cảnh sát, tiếng còi tin tin của xe cứu thương và tiếng báo động của xe cứu hỏa, cộng thêm tiếng người ồn ào nghe vào tai vô cùng náo nhiệt.
Ôi trời...
Triệu Ngọc sờ sờ cái gáy của mình, hắn cảm thấy phần lưng và phần gáy của mình đều đang nóng rực lên, khớp xương2toàn thân như bị người ta gỡ ra vậy.
“Tổ trưởng, tổ trưởng!” Ngô Tú Mẫn lúc này nghe thấy tiếng động bên này nên đi đến gần, cô vừa thấy Triệu Ngọc tỉnh liền yên tâm: “Anh... tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?”
Đây...
Chuyện gì đang xảy ra?
Triệu Ngọc trải qua một cơn mê man choáng váng ngắn mới rốt cuộc nhớ tới chuyện đã xảy ra, chiếc xe chở hàng đột nhiên nổ tung, hắn bị dư chấn đập ngã ra đất, chắc lúc đó hắn đã hôn mê.
“Tổ trưởng, tổ trưởng...”
Tăng Khả và Nhiễm Đào nghe tin chạy đến, Ngô Tú Mẫn giành trước một bước, cô đi tới bên cạnh Triệu Ngọc đỡ hắn dậy.
Không... Không thể nào?
Triệu Ngọc đột nhiên nhớ lại tình huống lúc đó, máy thăm7dò tàng hình trong đầu hắn vẫn còn mở khi hắn phát hiện ra xe chở hàng có vấn đề, nếu như trong xe có bom thì hắn phải dò ra được rồi mới đúng chứ?
Thế nhưng... Tại sao lại nổ?
Lẽ nào... là do hắn chặn ống bô lại? Không đúng, việc chặn ống bô chỉ làm cho xe không khởi động được mà thôi, không thể nào gây ra vụ nổ như thế này được!
Hơn nữa, nếu không có thuốc nổ thì sao vụ nổ này lại mạnh như thế được...
À...
Triệu Ngọc bỗng nhiên hiểu ra một chuyện, nếu lúc đó thật sự có thuốc nổ thì nó chắc chắn là đang nằm trên người của gã đàn ông mặc áo gió kia!
Không sai!
Chỉ có duy nhất một khả năng này9thôi!
Bởi vì gã đàn ông mặc áo gió đó xuất hiện đúng lúc máy thăm dò tàng hình của hắn vừa hết hiệu lực, cho nên nếu gã đàn ông mặc áo gió đó thật sự giấu thuốc nổ trong người thì hắn không dò ra được cũng đúng thôi.
Thế nhưng...
Nếu như gã đàn ông mặc áo gió đó thật sự mang thuốc nổ theo trong người thì... gã ta chẳng lẽ là... đánh bom cảm tử?
Vậy... Có phải là chơi hơi lớn trong chuyện này rồi không?
“Tổ trưởng... Anh mau nói cho chúng tôi biết đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra thế?” Nhiễm Đào lo lắng hỏi: “Tại sao lại có vụ nổ đó? Có thương vong hay không?”
“Đúng vậy, tôi đang muốn chạy tới đó báo cho5anh nghe về chuyện máy nghe trộm mà anh hỏi đó! Sao lại xảy ra chuyện lớn thế này?” Tăng Khả như “chạm không đến suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng”*.
* Chạm không đến suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng: câu nói này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về việc Trượng Nhị hòa thượng xây dựng La Hán Đường nhưng không đưa ra bản vẽ cụ thể mà nghĩ tới đâu thì bảo công nhân xây tới đó, những công nhân được tuyển vào xây dựng đều không biết tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, thế nên sau khi La Hán Đường xây xong thì kiến trúc vô cùng kỳ ảo, khiến người xem choáng váng. Từ đó câu nói “chạm không đến suy nghĩ của Trương3Nhị hòa thượng” được lưu truyền ra ngoài, mang ý nghĩa mù mờ, không thể hiểu rõ về một sự việc nào đó.
“Này, hai người các cậu gấp muốn đi đầu thai à?” Ngô Tú Mẫn không vui, cô đỡ Triệu Ngọc dậy rồi mở một chai nước khoáng ra giúp cho hắn, sau đó cô mới nói tiếp: “Tổ trưởng vừa bị trúng dư chấn từ vụ nổ đó, để cho cậu ấy bình tĩnh lại trước được không? Tổ trưởng à...” Cô thoải mái nói với Triệu Ngọc: “Tôi vừa kiểm tra sơ qua cho anh rồi, ngoại trừ vết dao trên cánh tay trái của anh ra thì trên người anh không có vết thương nào rõ rệt cả! Nhưng mà... xem bộ dạng của anh thì như bị chấn động não vậy, tôi thấy hay là anh về bệnh viện kiểm tra kĩ lại đi!”
Triệu Ngọc ngửa cổ uống vài ngụm nước khoáng rồi đổ cả chai nước thẳng lên mặt mình.
Nhờ vào cảm giác lạnh lẽo từ nước mà hắn đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Triệu Ngọc cố chấp bỏ tay của Ngô Tú Mẫn ra, hắn nhanh chóng đi xuống xe cứu thương rồi nhìn ra bên ngoài.
Xe cứu thương đang dừng ở một góc trong hẻm, đứng từ nơi này nhìn ra xa có thể trông thấy xác xe hàng còn đang bốc khói, tuy rằng đã dập lửa rồi nhưng nhân viên phòng cháy chữa cháy vẫn tiếp tục phun nước lên xe.
Cảnh tượng này... hình như khá là quen!
Thuốc nổ!
Lại là thuốc nổ!
Từ biệt thự của Lưu Vũ, ô tô GS4 bên hồ cho đến chiếc xe chở hàng trong hẻm như hiện tại. Hắn lại liên tưởng đến sát chiêu hung ác thâm độc như sát thủ nhà nghề của gã đàn ông mặc áo gió đó, cộng thêm máy nghe trộm tiên tiến này...
Trời ạ!
Chẳng lẽ hung thủ thật sự trong vụ án giết người thần tốc và gã đàn ông mặc áo gió đó đều là cùng một người? Vụ án giết người thần tốc đó có liên quan đến gã đàn ông mặc áo gió này sao?
Có phải là do Thôi Lệ Châu trộm đồ của Lưu Vũ nên bọn họ mới tới đây theo dõi nhà của Thôi Lệ Châu không?
Triệu Ngọc nghĩ đến đây liền vội vàng đè vai của Tăng Khả lại, nhỏ giọng dặn dò cậu ta: “Tăng Khả, bây giờ cậu và Nhiễm Đào nhanh chân đến nhà Thôi Lệ Châu lấy cái máy nghe trộm mà tôi đã nói với cậu đó, nhanh!”
Triệu Ngọc dứt lời liền chỉ cho cậu ta vị trí tầng hai của căn nhà đó, Tăng Khả vội vàng kéo Nhiễm Đào hành động.
“Ủa? Tổ trưởng Triệu, anh tỉnh rồi à?” Lý Lạc Vân đột nhiên xuyên qua đám người xông đến trước mặt hắn: “Anh... anh không sao chứ? Cậu Tiêu bên phòng cháy chữa cháy nói là trong xe đó có thi thể, anh... anh có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?”
“Đại ca à! Anh cảnh sát ơi! Này...” Ai ngờ, Lý Lạc Vân vừa dứt lời thì Mã Lão Đán cũng giãy giụa chạy tới, gã ta giơ còng tay trên tay lên thật cao rồi hô to với Triệu Ngọc: “Đại ca à, anh mau mau giải thích cho bọn họ nghe đi, chuyện này không liên quan gì với tôi mà! Tại sao lại bắt tôi đeo còng tay?”
Triệu Ngọc mệt mỏi nhấn nhấn sau cổ, hắn gật đầu với Lý Lạc Vân: “Đừng quan tâm chuyện của cậu ta, thả cậu ta ra trước đi!”
“Đúng, đúng thế!” Mã Lão Đán vội vã chắp tay: “Ban nãy nếu không phải nhờ tôi kêu anh ta một tiếng để anh ta quay đầu lại thì phiền lớn rồi! Tôi đã gián tiếp cứu anh ta một mạng đó! Tôi là người tốt...”
Lý Lạc Vân ra hiệu với cấp dưới, Mã Lão Đán lập tức được tháo còng tay ra.
Triệu Ngọc vẫy vẫy Lý Lạc Vân, hai người đi qua một góc yên lặng rồi hắn mới nói ra tình huống đại khái cho anh ta nghe.
Lý Lạc Vân nghe Triệu Ngọc kể xong liền sửng sốt, phản ứng đầu tiên của anh ta cũng y như Triệu Ngọc vậy, anh ta cũng cho rằng khả năng gã đàn ông mặc áo gió đó và vụ án giết người thần tốc này liên quan với nhau là rất cao!
“Tôi biết ngay chuyện này không hề đơn giản như vậy mà!” Lý Lạc Vân quan sát xung quanh, thấy không có người mới nhỏ giọng nói cho Triệu Ngọc nghe: “Tổ trưởng Triệu, chúng tôi đã điều tra ra chiếc xe ô tô GS4 kia rồi, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi tìm được tim đèn khống chế ở trong xe, chúng tôi nghi ngờ rằng Lưu Vũ và Hàn Chấn Hải bị một loại bom có khả năng điều khiển từ xa nổ chết! Thế nhưng chúng tôi lại không tìm được thiết bị điều khiển từ xa đó!”
“À... Nói như vậy thì Lưu Vũ vốn không tính tự sát à?” Triệu Ngọc gật đầu, kết quả này không nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Chuyên gia kỹ thuật bên tôi còn nói rằng loại tim đèn khống chế này được điều khiển thông qua bluetooth, khó khống chế từ xa lắm, thế nên...” Lý Lạc Vân nhíu chặt mày, hạ giọng thật thấp: “Lúc đó hung thủ nổ chết Lưu Vũ chắc đang ở gần đó! Chỉ tiếc là... chúng tôi không tìm được hắn ta!”
“Bây giờ còn có hai chuyện mà chúng ta vẫn chưa rõ!” Triệu Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói: “Thứ nhất, cuối cùng là vì sao hung thủ lại lợi dụng nỗi thù hận của Lưu Vũ để giết nhiều người như thế? Hắn ta được lợi gì từ việc này? Thứ hai, Thôi Lệ Châu đã trộm thứ gì từ Lưu Vũ?”
“Đúng! Nếu như chúng ta tìm ra được Thôi Lệ Châu thì có thể hiểu được rồi! Hơn nữa, nói không chừng còn có thể dẫn hung thủ đến nữa!” Lý Lạc Vân nhìn xác chiếc xe chở hàng rồi than thở: “Nếu chuyện này thật sự giống như lời tổ trưởng Triệu nói thì e rằng thủ phạm thật sự đứng sau lưng chuyện này có lai lịch không nhỏ đâu! Chỉ tiếc là cấp trên đã quyết đinh nhanh chóng kết thúc vụ án giết người thần tốc này để bảo vệ danh dự cho nhà máy sản xuất thuốc, hiện tại ai cũng vui lòng chấp nhận chuyện Lưu Vũ là hung thủ của vụ án này!”
“Chậc chậc… đội trưởng Lý, anh còn chưa nhìn ra được à?” Triệu Ngọc hỏi: “Những tên hung thủ này cố ý nhằm vào nhà máy sản xuất thuốc, dù cho bên cảnh sát muốn Lưu Vũ gánh tội thì cũng không giải quyết được gốc rễ của vấn đề đâu!”
“Hả? Ý của anh là…” Lý Lạc Vân ngạc nhiên: “Thủ phạm thật sự đứng sau lưng chuyện này còn ra tay nữa à? Lẽ nào… Vụ án giết người thần tốc còn tiếp tục nữa?”
“Không biết, ngay cả bom đều dùng thì chắc chắn là không đơn giản như thế đâu! Tôi có một dự cảm chẳng lành…” Triệu Ngọc híp mắt nói rằng: “Nếu để cho những tên hung thủ này đạt được mục đích thì hậu quả có thể sẽ còn ghê gớm hơn cả vụ án giết người thần tốc nữa!”
“Hả!? Thế…” Lý Lạc Vân chợt thấy không còn biện pháp nào nữa: “Thế… chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ buông tay bỏ mặc như thế à!”
Tinh tinh…
Triệu Ngọc đang muốn mở miệng thì điện thoại di động đột nhiên reo lên, hắn mở ra nhìn, hóa ra là Tăng Khả gửi tin nhắn tới cho hắn nói rằng cậu ta và Nhiễm Đào đã tìm khắp nhà cũng không thấy thiết bị nghe trộm gì cả.
Không thể nào?
Lẽ nào… bọn họ có thể hủy diệt chứng cứ nhanh như vậy sao? Những người này… rốt cuộc có lai lịch gì thế?
Không xong rồi!
Chiếc xe chở hàng nổ bay rồi, máy nghe trộm cũng bị người ta lấy đi, còn biện pháp gì để tìm ra những người này nữa hay không?
Khoan?
Chờ một chút…
Triệu Ngọc đột nhiên nhớ đến một việc, từ lúc hắn tìm đồ trong nhà Thôi Lệ Châu thì hắn đã cảm thấy bản thân bỏ quên đầu mối then chốt gì đó rồi, bây giờ nghĩ lại thì hình như hắn thật sự đã quên một việc vô cùng quan trọng!