Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-588.html
Chương 588: Tiết tấu muốn phá án lớn?
Nhưng mà hiện tại, sau khi đã thăng cấp, đoạn video đó lại trở thành tập tin trong điện thoại, chỉ cần Triệu Ngọc nghĩ một chút, nó liền có thể được chiếu lặp đi lặp lại.
Lúc này, để khẳng định ý nghĩ của mình chính xác hay không, Triệu Ngọc tiến vào hệ thống, mở đoạn hình ảnh đó ra lần nữa. Trong đoạn hình ảnh, ngoài cảnh Thôi Lệ Châu gặp phải kẻ chung ổ trộm cắp Bàng Dũng, còn có một số hình ảnh lúc cô ta mới về đến nhà, bị Triệu Ngọc theo dõi qua máy quay tàng hình.
Đợi sau khi xem xong đoạn hình ảnh này, Triệu Ngọc lúc này mới rốt cuộc khẳng định suy nghĩ của mình, đúng rồi! Thôi Lệ Châu không phải còn2có chiếc xe hơi sao?
Ngày hôm đó, sau khi từ bệnh viện tâm thần về bị Triệu Ngọc bôi nước hoa mùi heo, Thôi Lệ Châu đã lái một chiếc xe hơi nhỏ về chỗ ở. Về sau, cô ta gặp phải sự tập kích của Bàng Dũng, sau đó nữa thì bị Triệu Ngọc đưa đi khách sạn, trong thời gian đó vốn không kịp động vào chiếc xe hơi.
Hơn nữa, Triệu Ngọc có thể khẳng định, coi như sau khi Thôi Lệ Châu bỏ trốn, cô ta cũng tuyệt đối không dám trở về lái xe. Bây giờ hai bên hắc bạch đều đang tìm cô ta, cô ta vốn không dám trở về căn nhà hai tầng này nữa. Nếu như cô ta thực sự trở về, gã đàn ông7mặc áo gió cũng sẽ không theo dõi mãi đến hôm nay.
Nếu đã như vậy, thế thì xe hơi của cô ta hẳn là còn ở chỗ này mới đúng! Thế thì… nếu như có thể tìm được xe hơi của cô ta, có phải là sẽ tìm được manh mối gì không?
Thế là, Triệu Ngọc bắt đầu tìm kiếm thông qua video của máy tìm lại ký ức. Tuy ban đầu máy quay bị đặt ở khuỷ tay của Thôi Lệ Châu, hình ảnh cực kì lay động, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được vị trí cơ bản ban đầu Thôi Lệ Châu xuống xe.
Kết quả, khi hắn lởn vởn đến trước căn nhà hai tầng, lập tức đưa tầm mắt tập trung trên một chiếc xe Bắc Đẩu Tinh9màu xanh lam.
Đúng vậy!
Triệu Ngọc vẫn còn nhớ rõ, chiếc xe ban đầu xuất hiện trong video theo dõi, chính là màu xanh lam này, cho nên, chiếc Bắc Đẩu Tinh này chắc chắn là xe của Thôi Lệ Châu.
Hắn bước lên kéo cửa xe, cửa xe đương nhiên là đã khóa. Vốn dĩ, hắn muốn một đấm đánh vỡ kính, nhưng trong lúc quay đầu lại, liếc nhìn thấy thiếu gia trộm cắp Mã Lão Đán.
Kỹ thuật của Mã Lão Đán cũng không phải là nói khoác, thuần thục nhanh chóng, liền mở được khóa xe Bắc Đẩu Tinh.
Lúc này, Lý Lạc Vân và Ngô Tú Mẫn đều ở cạnh Triệu Ngọc, Triệu Ngọc liền gật đầu thoáng ra hiệu với hai người, ý là bảo bọn họ cùng nhau lên xe5lục soát một chút.
“Ối…” Ai ngờ, Ngô Tú Mẫn vừa mới chui vào xe, bỗng ngửi thấy một mùi lạ, vội vàng bịt mũi lại nói: “Đây là mùi gì vậy? Trong xe có phải từng chứa heo chết không?”
Triệu Ngọc thò đầu vào ngửi, quả nhiên ngửi thấy mùi tanh của heo. Không ngờ, nước hoa mùi heo đó có sức mạnh lớn như vậy? Đã lâu như thế rồi, mùi hương lại có thể vẫn nồng đến vậy!
Dĩ nhiên, Triệu Ngọc không thể nào giải thích với cô ấy, đành phải là người xung phong đi đầu chui vào trong xe lục soát.
Ai ngờ, hắn vừa mới chui vào khoang điều khiển, hệ thống trong đầu lại nhanh chóng sáng lập lòe. Mở ra xem, hóa ra là kỳ ngộ hôm3qua đã kết thúc rồi!
Lần này, Triệu Ngọc đạt được độ hoàn thành cao 136%, hơn nữa còn lấy được ba món dụng cụ là nước hoa tàng hình, thuốc cầm máu tàng hình và máy xóa ký ức.
Ừm…
Để có thể nhìn cẩn thận, Triệu Ngọc dứt khoát ngồi xuống ghế ngồi của Bắc Đẩu Tinh. Hắn nhìn đồng hồ, bây giờ đã là một ngày mới nữa, hắn lại có thể mở một quẻ mới.
Bây giờ đang vào thời điểm mấu chốt nhất, Triệu Ngọc bất chấp sự mệt mỏi rã rời của mình, nhấn thẳng vào chữ “Mở” ở chính giữa giao diện, mở ra một quẻ mới nữa.
Trời ơi…
Sau khi quẻ văn được mở ra, Triệu Ngọc vừa phấn khởi vừa không biết làm sao, vừa vui vẻ vừa thấp thỏm, chỉ thấy chính giữa giao diện đột nhiên viết hai chữ lớn: Càn Cấn!
Trời ơi, quẻ văn này đúng là lần đầu tiên Triệu Ngọc mở ra được!
Quẻ “Cấn” đối với Triệu Ngọc mà nói, chính là một dấu hiệu tốt nhất. Quẻ Cấn vừa xuất hiện, liền tượng trưng cho việc hắn có hy vọng thu được manh mối phá án mới!
Nhưng… quẻ Càn thì sao?
Sau khi trải qua mấy lần tự mình thử nghiệm, Triệu Ngọc đã ý thức được, quẻ Càn này hoàn toàn không tượng trưng cho chuyện lớn thiên tai nhân họa*, mà là nhóm quẻ có tầm quan trọng nào đó! Trong đó bao gồm Khôn, Cấn, Ly, Khảm…
* Thiên tai nhân họa: Tai nạn do tự nhiên tạo ra và tai nạn do con người tạo ra.
Một khi mở trúng quẻ Càn, chứng tỏ hắn sẽ gặp phải hàng loạt kỳ ngộ, đủ để có thể gọi là kỳ ngộ vô hạn…
Nhưng mà, thú vị nhất là, quẻ mở ra hiện tại, vậy mà lại là quẻ Càn Cấn, chữ Cấn mở ra phía trước chữ Càn, vậy thì… điều này lại chứng tỏ gì đây?
Nhớ lúc đầu ở Tướng Quân Lĩnh, quẻ hắn mở chỉ là một quẻ Cấn Càn, liền phá được án lớn tượng Phật vàng! Vậy… bây giờ mở được quẻ Càn Cấn, đây có phải là chứng tỏ, hắn hôm nay, sẽ phá được một vụ án cực kì lớn không?
Triệu Ngọc càng nghĩ càng hưng phấn, đã sớm ném sự tức giận mới nãy ra sau đầu, để chuẩn bị tốt hết mức, hắn liền xem xét một chút phó bản Kỳ Ngộ. Phát hiện thời gian chỉ thị của phó bản Kỳ Ngộ vẫn là mười giờ ba mươi sáng, cách bây giờ còn vài giờ nữa.
Sự hưng phấn của Triệu Ngọc không phải không có lý do, từ việc mấy ngày nay hắn liên tục mở được quẻ Cấn cho thấy, hướng điều tra bây giờ của hắn, chắc chắn là chính xác!
Cho nên, trong chiếc Bắc Đẩu Tinh màu xanh lam này, nói không chừng thực sự có thể tìm thấy vài thứ gì đó…
Chờ chút...
Vừa nghĩ đến xe hơi, suy nghĩ của Triệu Ngọc liền bay về video theo dõi ban đầu, lúc đó, do máy quay bị đặt ở khuỷ tay của Thôi Lệ Châu, cho nên, hắn nhìn thấy được rất rõ hình ảnh trong xe.
Hắn nhớ lúc đó… ở trên ghế phó lái, hình như có đặt một thứ gì đó…
Thứ gì vậy nhỉ?
Vừa nhớ lại, Triệu Ngọc vừa nằm sấp lên vị trí phó lái cẩn thận tìm kiếm, kết quả, hắn rất nhanh tìm được một tờ biên nhận dài nhỏ ở dưới ghế.
Nhìn kỹ tờ giấy nhặt được trong tay, hóa ra đây là một tờ biên nhận mua sắm POS*, là bằng chứng sau khi sử dụng thẻ ngân hàng để chi trả.
* POS: Tiếng Anh là Point of Sale, là máy chấp nhận thanh toán bằng thẻ.
Theo lý mà nói, một tờ biên nhận mua sắm bình thường hoàn toàn không có gì hiếm lạ, nhưng, Triệu Ngọc chỉ nhìn thoáng qua, hai mắt liền sáng lên.
Chỉ nhìn thấy phía trên phần tên nơi bán hàng của tờ biên nhận, viết dòng chữ “Viện dưỡng lão Hạnh Phúc thành phố Tấn Bình”.
Hả?
Viện dưỡng lão?
Kỳ lạ, trên xe của Thôi Lệ Châu, sao lại có một tờ biên nhận mua sắm của viện dưỡng lão Tấn Bình được?
Ôm nỗi tò mò mãnh liệt, Triệu Ngọc cẩn thận xem từ trên xuống, chỉ nhìn thấy ngày tháng của tấm biên nhận mua sắm này cách đây không lâu, không vượt quá một tuần.
Mà sau khi hắn nhìn thấy số tiền giao dịch phía sau, càng kinh ngạc không khép miệng lại được, số tiền giao dịch trên tờ biên nhận vậy mà đến hơn một trăm bảy mươi nghìn!
Không thể nào?
Viện dưỡng lão gì có thể thanh toán một trăm bảy mươi nghìn chứ?
Trong… trong này nhất định có chuyện mờ ám rồi?
Không lẽ… là Thôi Lệ Châu lợi dụng viện dưỡng lão để rửa tiền bất chính? Hoặc là, cùng Viện dưỡng lão có thủ đoạn gì đó?
Cô Thôi này thực sự là một phi tặc kỳ lạ, hoặc là bệnh viện tâm thần, hoặc là viện dưỡng lão, con đường của cô ta thật là hoang dại đến mức không thể hoang dại hơn nữa rồi!
Triệu Ngọc lại nhìn xuống dưới, ở mục ký tên không hề có nét chữ nào, ngoài một số hiệu nơi bán hàng và số đơn đặt hàng ra, cũng không nhìn ra được thêm thứ gì khác.
Tuy hắn không thể khẳng định tờ biên nhận mua sắm này chắc chắn thuộc về Thôi Lệ Châu. Nhưng mà, cứ dựa vào đặc điểm của tên nơi bán hàng, cùng khoản tiền lớn một trăm bảy mươi nghìn, hắn cũng cảm thấy mình nên điều tra xem.
Thế là, sau khi cùng Lý Lạc Vân và Ngô Tú Mẫn trao đổi xong, Triệu Ngọc quyết định bây giờ đến viện dưỡng lão Hạnh Phúc một chuyến.
Lý Lạc Vân đồng ý với ý kiến của Triệu Ngọc, ngay lập tức bày tỏ sẵn lòng cử ra một đội nghe theo điều động sắp xếp của Triệu Ngọc.
“Đừng!” Triệu Ngọc vội lắc tay, sau đó giữ lấy bả vai Lý Lạc Vân, nói nhỏ với anh ta: “Người thì tôi không cần đâu! Nếu như anh thực sự muốn giúp tôi, vậy thì đưa cho tôi một khẩu súng đi!”
Lúc này, để khẳng định ý nghĩ của mình chính xác hay không, Triệu Ngọc tiến vào hệ thống, mở đoạn hình ảnh đó ra lần nữa. Trong đoạn hình ảnh, ngoài cảnh Thôi Lệ Châu gặp phải kẻ chung ổ trộm cắp Bàng Dũng, còn có một số hình ảnh lúc cô ta mới về đến nhà, bị Triệu Ngọc theo dõi qua máy quay tàng hình.
Đợi sau khi xem xong đoạn hình ảnh này, Triệu Ngọc lúc này mới rốt cuộc khẳng định suy nghĩ của mình, đúng rồi! Thôi Lệ Châu không phải còn2có chiếc xe hơi sao?
Ngày hôm đó, sau khi từ bệnh viện tâm thần về bị Triệu Ngọc bôi nước hoa mùi heo, Thôi Lệ Châu đã lái một chiếc xe hơi nhỏ về chỗ ở. Về sau, cô ta gặp phải sự tập kích của Bàng Dũng, sau đó nữa thì bị Triệu Ngọc đưa đi khách sạn, trong thời gian đó vốn không kịp động vào chiếc xe hơi.
Hơn nữa, Triệu Ngọc có thể khẳng định, coi như sau khi Thôi Lệ Châu bỏ trốn, cô ta cũng tuyệt đối không dám trở về lái xe. Bây giờ hai bên hắc bạch đều đang tìm cô ta, cô ta vốn không dám trở về căn nhà hai tầng này nữa. Nếu như cô ta thực sự trở về, gã đàn ông7mặc áo gió cũng sẽ không theo dõi mãi đến hôm nay.
Nếu đã như vậy, thế thì xe hơi của cô ta hẳn là còn ở chỗ này mới đúng! Thế thì… nếu như có thể tìm được xe hơi của cô ta, có phải là sẽ tìm được manh mối gì không?
Thế là, Triệu Ngọc bắt đầu tìm kiếm thông qua video của máy tìm lại ký ức. Tuy ban đầu máy quay bị đặt ở khuỷ tay của Thôi Lệ Châu, hình ảnh cực kì lay động, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được vị trí cơ bản ban đầu Thôi Lệ Châu xuống xe.
Kết quả, khi hắn lởn vởn đến trước căn nhà hai tầng, lập tức đưa tầm mắt tập trung trên một chiếc xe Bắc Đẩu Tinh9màu xanh lam.
Đúng vậy!
Triệu Ngọc vẫn còn nhớ rõ, chiếc xe ban đầu xuất hiện trong video theo dõi, chính là màu xanh lam này, cho nên, chiếc Bắc Đẩu Tinh này chắc chắn là xe của Thôi Lệ Châu.
Hắn bước lên kéo cửa xe, cửa xe đương nhiên là đã khóa. Vốn dĩ, hắn muốn một đấm đánh vỡ kính, nhưng trong lúc quay đầu lại, liếc nhìn thấy thiếu gia trộm cắp Mã Lão Đán.
Kỹ thuật của Mã Lão Đán cũng không phải là nói khoác, thuần thục nhanh chóng, liền mở được khóa xe Bắc Đẩu Tinh.
Lúc này, Lý Lạc Vân và Ngô Tú Mẫn đều ở cạnh Triệu Ngọc, Triệu Ngọc liền gật đầu thoáng ra hiệu với hai người, ý là bảo bọn họ cùng nhau lên xe5lục soát một chút.
“Ối…” Ai ngờ, Ngô Tú Mẫn vừa mới chui vào xe, bỗng ngửi thấy một mùi lạ, vội vàng bịt mũi lại nói: “Đây là mùi gì vậy? Trong xe có phải từng chứa heo chết không?”
Triệu Ngọc thò đầu vào ngửi, quả nhiên ngửi thấy mùi tanh của heo. Không ngờ, nước hoa mùi heo đó có sức mạnh lớn như vậy? Đã lâu như thế rồi, mùi hương lại có thể vẫn nồng đến vậy!
Dĩ nhiên, Triệu Ngọc không thể nào giải thích với cô ấy, đành phải là người xung phong đi đầu chui vào trong xe lục soát.
Ai ngờ, hắn vừa mới chui vào khoang điều khiển, hệ thống trong đầu lại nhanh chóng sáng lập lòe. Mở ra xem, hóa ra là kỳ ngộ hôm3qua đã kết thúc rồi!
Lần này, Triệu Ngọc đạt được độ hoàn thành cao 136%, hơn nữa còn lấy được ba món dụng cụ là nước hoa tàng hình, thuốc cầm máu tàng hình và máy xóa ký ức.
Ừm…
Để có thể nhìn cẩn thận, Triệu Ngọc dứt khoát ngồi xuống ghế ngồi của Bắc Đẩu Tinh. Hắn nhìn đồng hồ, bây giờ đã là một ngày mới nữa, hắn lại có thể mở một quẻ mới.
Bây giờ đang vào thời điểm mấu chốt nhất, Triệu Ngọc bất chấp sự mệt mỏi rã rời của mình, nhấn thẳng vào chữ “Mở” ở chính giữa giao diện, mở ra một quẻ mới nữa.
Trời ơi…
Sau khi quẻ văn được mở ra, Triệu Ngọc vừa phấn khởi vừa không biết làm sao, vừa vui vẻ vừa thấp thỏm, chỉ thấy chính giữa giao diện đột nhiên viết hai chữ lớn: Càn Cấn!
Trời ơi, quẻ văn này đúng là lần đầu tiên Triệu Ngọc mở ra được!
Quẻ “Cấn” đối với Triệu Ngọc mà nói, chính là một dấu hiệu tốt nhất. Quẻ Cấn vừa xuất hiện, liền tượng trưng cho việc hắn có hy vọng thu được manh mối phá án mới!
Nhưng… quẻ Càn thì sao?
Sau khi trải qua mấy lần tự mình thử nghiệm, Triệu Ngọc đã ý thức được, quẻ Càn này hoàn toàn không tượng trưng cho chuyện lớn thiên tai nhân họa*, mà là nhóm quẻ có tầm quan trọng nào đó! Trong đó bao gồm Khôn, Cấn, Ly, Khảm…
* Thiên tai nhân họa: Tai nạn do tự nhiên tạo ra và tai nạn do con người tạo ra.
Một khi mở trúng quẻ Càn, chứng tỏ hắn sẽ gặp phải hàng loạt kỳ ngộ, đủ để có thể gọi là kỳ ngộ vô hạn…
Nhưng mà, thú vị nhất là, quẻ mở ra hiện tại, vậy mà lại là quẻ Càn Cấn, chữ Cấn mở ra phía trước chữ Càn, vậy thì… điều này lại chứng tỏ gì đây?
Nhớ lúc đầu ở Tướng Quân Lĩnh, quẻ hắn mở chỉ là một quẻ Cấn Càn, liền phá được án lớn tượng Phật vàng! Vậy… bây giờ mở được quẻ Càn Cấn, đây có phải là chứng tỏ, hắn hôm nay, sẽ phá được một vụ án cực kì lớn không?
Triệu Ngọc càng nghĩ càng hưng phấn, đã sớm ném sự tức giận mới nãy ra sau đầu, để chuẩn bị tốt hết mức, hắn liền xem xét một chút phó bản Kỳ Ngộ. Phát hiện thời gian chỉ thị của phó bản Kỳ Ngộ vẫn là mười giờ ba mươi sáng, cách bây giờ còn vài giờ nữa.
Sự hưng phấn của Triệu Ngọc không phải không có lý do, từ việc mấy ngày nay hắn liên tục mở được quẻ Cấn cho thấy, hướng điều tra bây giờ của hắn, chắc chắn là chính xác!
Cho nên, trong chiếc Bắc Đẩu Tinh màu xanh lam này, nói không chừng thực sự có thể tìm thấy vài thứ gì đó…
Chờ chút...
Vừa nghĩ đến xe hơi, suy nghĩ của Triệu Ngọc liền bay về video theo dõi ban đầu, lúc đó, do máy quay bị đặt ở khuỷ tay của Thôi Lệ Châu, cho nên, hắn nhìn thấy được rất rõ hình ảnh trong xe.
Hắn nhớ lúc đó… ở trên ghế phó lái, hình như có đặt một thứ gì đó…
Thứ gì vậy nhỉ?
Vừa nhớ lại, Triệu Ngọc vừa nằm sấp lên vị trí phó lái cẩn thận tìm kiếm, kết quả, hắn rất nhanh tìm được một tờ biên nhận dài nhỏ ở dưới ghế.
Nhìn kỹ tờ giấy nhặt được trong tay, hóa ra đây là một tờ biên nhận mua sắm POS*, là bằng chứng sau khi sử dụng thẻ ngân hàng để chi trả.
* POS: Tiếng Anh là Point of Sale, là máy chấp nhận thanh toán bằng thẻ.
Theo lý mà nói, một tờ biên nhận mua sắm bình thường hoàn toàn không có gì hiếm lạ, nhưng, Triệu Ngọc chỉ nhìn thoáng qua, hai mắt liền sáng lên.
Chỉ nhìn thấy phía trên phần tên nơi bán hàng của tờ biên nhận, viết dòng chữ “Viện dưỡng lão Hạnh Phúc thành phố Tấn Bình”.
Hả?
Viện dưỡng lão?
Kỳ lạ, trên xe của Thôi Lệ Châu, sao lại có một tờ biên nhận mua sắm của viện dưỡng lão Tấn Bình được?
Ôm nỗi tò mò mãnh liệt, Triệu Ngọc cẩn thận xem từ trên xuống, chỉ nhìn thấy ngày tháng của tấm biên nhận mua sắm này cách đây không lâu, không vượt quá một tuần.
Mà sau khi hắn nhìn thấy số tiền giao dịch phía sau, càng kinh ngạc không khép miệng lại được, số tiền giao dịch trên tờ biên nhận vậy mà đến hơn một trăm bảy mươi nghìn!
Không thể nào?
Viện dưỡng lão gì có thể thanh toán một trăm bảy mươi nghìn chứ?
Trong… trong này nhất định có chuyện mờ ám rồi?
Không lẽ… là Thôi Lệ Châu lợi dụng viện dưỡng lão để rửa tiền bất chính? Hoặc là, cùng Viện dưỡng lão có thủ đoạn gì đó?
Cô Thôi này thực sự là một phi tặc kỳ lạ, hoặc là bệnh viện tâm thần, hoặc là viện dưỡng lão, con đường của cô ta thật là hoang dại đến mức không thể hoang dại hơn nữa rồi!
Triệu Ngọc lại nhìn xuống dưới, ở mục ký tên không hề có nét chữ nào, ngoài một số hiệu nơi bán hàng và số đơn đặt hàng ra, cũng không nhìn ra được thêm thứ gì khác.
Tuy hắn không thể khẳng định tờ biên nhận mua sắm này chắc chắn thuộc về Thôi Lệ Châu. Nhưng mà, cứ dựa vào đặc điểm của tên nơi bán hàng, cùng khoản tiền lớn một trăm bảy mươi nghìn, hắn cũng cảm thấy mình nên điều tra xem.
Thế là, sau khi cùng Lý Lạc Vân và Ngô Tú Mẫn trao đổi xong, Triệu Ngọc quyết định bây giờ đến viện dưỡng lão Hạnh Phúc một chuyến.
Lý Lạc Vân đồng ý với ý kiến của Triệu Ngọc, ngay lập tức bày tỏ sẵn lòng cử ra một đội nghe theo điều động sắp xếp của Triệu Ngọc.
“Đừng!” Triệu Ngọc vội lắc tay, sau đó giữ lấy bả vai Lý Lạc Vân, nói nhỏ với anh ta: “Người thì tôi không cần đâu! Nếu như anh thực sự muốn giúp tôi, vậy thì đưa cho tôi một khẩu súng đi!”
Bình luận facebook