Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-60.txt
Chương 60: BỐ EM BỊ BỆNH THẬT
Ngày xuân ấm áp, ánh nắng chan hoà.
Nhưng bầu không khí trước tiệm trái cây Đại Phong ở đường Thuận Phong lại lạnh lẽo vô cùng.
Một câu nói ngắn ngủi của dì Mã đã khiến cho thầy Vương2bắt đầu nghi ngờ, ông ấy nhìn về phía Triệu Ngọc và Khương Hiểu Tình với ánh mắt kì quặc.
Mắt thấy kế hoạch của hai người sắp bị bại lộ rồi, trong lúc nguy hiểm như thế, Triệu8Ngọc đột nhiên trợn mắt lên, sau đó nhìn về phía dì Mã với ánh mắt căm phẫn, gào lên với khí thế giống như Quan Công cầm Yển Nguyệt Đao sắp chém người đến nơi:
“Đồ bà tám6thối tha kia, cuối cùng cũng bắt được bà rồi! Lần này tôi coi bà chạy đi đâu? Cái kẻ lừa đảo như bà!”
Ngay khi Triệu Ngọc gào lên, ánh mắt Khương Hiểu Tình xoay tròn một vòng,3lập tức cũng vội quay về phía dì Mã rồi kêu lên: “Không xong rồi, dì Mã! Bệnh cũ của bố con lại tái phát rồi!”.
Khương Hiểu Tình vừa nói vừa đưa ngón tay chỉ về phía Triệu5Ngọc, ý là bảo thầy Vương nhìn này, tên điên này là bố em, bố em thật sự bị bệnh!
Dì Mã sững người ra, lúc định há miệng nói gì đó thì Triệu Ngọc đột nhiên nhảy cẫng lên, hú hét vọt về phía bà ấy. Trông bộ dạng dữ tợn của hắn, giống như có thể ăn tươi nuốt sống người ta vậy, nhìn y như một tên hung thần ác quỷ!
Tuy thầy Vương không hiểu có chuyện gì cả, nhưng ông ấy đã từng chứng kiến vẻ hung tợn của Triệu Ngọc nên đã vội chạy đến ôm chặt Triệu Ngọc.
“Ui cha!” Khương Hiểu Tình mau chóng chạy đến trước mặt dì Mã, vừa kéo vừa đẩy bà ấy ra ngoài: “Dì à, bệnh của bố con càng lúc càng nghiêm trọng! Dì về mau đi, tí nữa con mang dưa hấu qua nhà dì cho!”.
Cả người dì Mã đều ngơ ngẩn, bà ấy định hỏi tiếp nữa nhưng khi nhìn thấy bộ dàng điên cuồng của Triệu Ngọc thì cũng bị doạ cho xanh mặt, cả người run lẩy bẩy.
“Mụ đàn bà thối, còn muốn chạy à?” Triệu Ngọc gào lên, đồng thời còn giả vờ đẩy thầy Vương ra: “Ông đừng cản tôi, ông đang cản trở người thi hành công vụ đó, biết không? Tôi là cảnh sát, tôi đang bắt tội phạm! Đừng cản tôi...”.
Triệu Ngọc vừa nói vừa bốc một nắm quýt lên ném về phía dì Mã.
“Ai da!”
Dì Mã bị doạ cho sợ chết khiếp, tay vội bấm nút khởi động, chiếc xe đạp điện liền chạy vọt đi với tốc độ cực nhanh.
“Tội phạm chạy rồi! Chạy mất tiêu rồi! Đừng cản tôi, tôi phải bắt tội phạm!” Vì để diễn cho giống thật, Triệu Ngọc vội trừng to mắt, vùng vẫy liên tục, làm cho thầy Vương mệt đến bở cả hơi tai.
“Ba à! Ba mau tỉnh táo lại đi!” Khương Hiểu Tình giả vờ như bị doạ đến bủn rủn chân tay, chạy đến trước mặt Triệu Ngọc vừa khóc vừa nói: “Người mà ba muốn bắt đã đến Cục Cảnh sát tự thú rồi! Ba đừng giận nữa!”.
Cô bé vừa nói vừa chạy đến trước mặt Triệu Ngọc, không ngừng vỗ tay vào ngực anh ta, Triệu Ngọc cũng giả bộ mềm oặt người ra, ánh mắt thẫn thờ. Trong suốt cả quá trình này, hắn giả bệnh rất giống thật, thậm chí còn giống kẻ điên hơn kẻ điên nữa!
“Thầy Vương, thật ngại quá, dạo này bệnh của bố em càng lúc càng nặng!” Khương Hiểu Tình vừa dìu Triệu Ngọc ngồi xuống ghế vừa giải thích với thầy Vương: “Ông ấy cứ luôn nghĩ mình là cảnh sát, thấy ai cũng tưởng là tội phạm!”.
“Haizz!” Thầy Vương đứng thở dốc, trong đầu đang rất hỗn loạn, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Hiểu Tình, em cực quá!”.
“Không sao!” Khương Hiểu Tình giả vờ nói với vẻ kiên cường: “Chú hai và chú ba của em đã liên hệ với bên bệnh viện rồi, qua vài hôm nữa sẽ dẫn bố em đi trị bệnh. Em tin chắc, bệnh tình của bố em sẽ có chuyển biến tốt thôi!”.
“Chậc chậc...” Thầy Vương nhìn về phía Triệu Ngọc đang ngồi sững người ra rồi lắc đầu: “Thật không ngờ rằng, nhà em lại xảy ra chuyện như thế. Khó trách là sao bố em thường xuyên không bắt máy của thầy! Nếu sớm biết như thế thì đã không để bố em đi tham dự buổi họp rồi? Hiểu Tình à, nói gì thì nói, cũng không được phân tâm trong việc học đấy!”.
“Em biết rồi, thầy yên tâm!” Khương Hiểu Tình tỏ vẻ ngoan ngoãn, “Em sẽ không để thầy thất vọng đâu! Việc học chỉ là chuyện nhỏ thôi!”.
“Ừ... Vậy thì tốt!” Thầy Vương đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi nói: “Nếu vậy, hôm nay thầy về trước đây! Chăm sóc tốt cho bố em đó!”.
Ông ấy vừa nói vừa đưa tay chào tạm biệt Triệu Ngọc.
“Ui, thầy Vương phải về rồi sao? Có cần mang chút trái cây về không?” Vừa nói Triệu Ngọc vừa đứng vụt dậy.
“Không cần đâu, không cần đâu, cậu nghỉ ngơi cho khoẻ đi! Tôi đi đây!” Thầy Vương như bị doạ sợ, vội quay đầu chạy khỏi tiệm trái cây.
“Chào thầy Vương!” Khương Hiểu Tình vẫy tay chào thầy một cách lễ phép.
Mãi cho đến khi bóng dáng hối hả của thầy Vương đi khỏi đường Thuận Phong rồi, Khương Hiểu Tình mới thả lỏng người, cong lưng lại, dùng tay chống lên đầu gối.
Triệu Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy cả người cũng đã ướt đẫm mồ hôi rồi!
“Cảnh sát Triệu!” Tiểu nha đầu vừa thở hổn hển vừa nói: “Hợp tác với chú, thật sự là quá kinh hoàng, quá đáng sợ! Cháu sợ sắp chết rồi! Lúc nãy... cháu còn tưởng chúng ta tiêu rồi!”.
Triệu Ngọc cũng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, trong lòng vẫn còn căng thẳng, lần trước lúc hắn đi bắt hung thủ trong khu nghĩa trang cũng không căng thẳng như thế!
“Mẹ nó!” Triệu Ngọc đưa tay vỗ ngực mình: “Xém chút nữa bị doạ xỉu rồi, may mà chú thông minh đấy! Ủa?”.
Lúc Triệu Ngọc nói đến đây, ngẩng đầu lên thì đột nhiên nhìn thấy có một đám người đang đi đến từ bên kia đường Thuận Phong. Trong đó người đi đầu tiên chính là dì Mã – cái người bị Triệu Ngọc doạ cho bỏ chạy lúc nãy.
Triệu Ngọc còn tinh ranh hơn cả khỉ, hắn vừa thấy tình hình liền biết ngay là người ta đến tìm mình tính sổ rồi, vội quay người chạy vào trong con hẻm nhỏ kế bên, trốn đi chỗ khác!
“Hiểu Tình, Hiểu Tình, con không sao chứ?” Triệu Ngọc vừa mới chạy trốn xong thì dì Mã cũng đã chạy đến trước tiệm trái cây rồi kêu lên: “Cái kẻ điên lúc nãy đâu? Chạy đi đâu rồi? Còn dám mắng dì là con đàn bà thối, hôm nay dì phải đánh chết nó mới được!”.
Có một vài người hàng xóm lâu năm ở đường Thuận Phong đang đứng sau lưng dì Mã, trên tay bọn họ đều cầm chổi và xẻng sắt, người nào người nấy đều tỏ vẻ dữ tợn, đến chống lưng cho dì Mã.
“Dì đang nói gì vậy, dì Mã? Con không hiểu gì cả, gì mà kẻ điên chứ?” Khương Hiểu Tình đứng cân dưa hấu một cách bình thản, y như rằng nãy giờ không hề xảy ra chuyện gì cả.
“Hửm?” Dì Mã cũng rất ngạc nhiên: “Không phải chứ? Hiểu Tình, là do dì hoa mắt hay con bị bệnh rồi? Người đâu? Tên điên đâu? Còn... Còn lấy quýt chọi dì nữa! Nói rằng cậu ta là... cảnh sát gì ấy?”.
“Dì nói gì lạ vậy?” Khương Hiểu Tình đưa dưa hấu cho dì Mã, vừa cười vừa nói: “Tổng cộng 42 đồng 8 xu, dì trả 40 đồng được rồi.”.
“Hả?” Dì Mã trợn má lên, những người hàng xóm đồng loạt quay qua nhìn nhau.
Lúc này, Triệu Ngọc đã chạy đến đầu đường Thuận Phong rồi.
Tuy rằng cả quá trình lúc nãy có hơi kinh hãi một tí, nhưng tốt xấu gì thì cũng đã xử lí ổn thoả chuyện của Khương Hiểu Tình, giải quyết xong một mối lo trong lòng mình.
Vì vậy, Triệu Ngọc lại bắt đầu huýt sáo một cách vui vẻ.
Tuy nhiên, khi hắn vừa mới bước ra khỏi đầu đường Thuận Phong thì đột nhiên có một chiếc xe Subaru màu trắng dừng trước mặt, chắn đường đi của hắn.
Cửa kính bên ghế lái phụ dần được hạ xuống, lúc này Triệu Ngọc mới nhìn thấy, tài xế lái xe chính là tổ trưởng Khúc Bình!
Tổ trưởng Khúc ngồi yên trên ghế lái, vừa đưa tay ngoắc với Triệu Ngọc vừa nói: “Lên xe! Mau!”.
Ngày xuân ấm áp, ánh nắng chan hoà.
Nhưng bầu không khí trước tiệm trái cây Đại Phong ở đường Thuận Phong lại lạnh lẽo vô cùng.
Một câu nói ngắn ngủi của dì Mã đã khiến cho thầy Vương2bắt đầu nghi ngờ, ông ấy nhìn về phía Triệu Ngọc và Khương Hiểu Tình với ánh mắt kì quặc.
Mắt thấy kế hoạch của hai người sắp bị bại lộ rồi, trong lúc nguy hiểm như thế, Triệu8Ngọc đột nhiên trợn mắt lên, sau đó nhìn về phía dì Mã với ánh mắt căm phẫn, gào lên với khí thế giống như Quan Công cầm Yển Nguyệt Đao sắp chém người đến nơi:
“Đồ bà tám6thối tha kia, cuối cùng cũng bắt được bà rồi! Lần này tôi coi bà chạy đi đâu? Cái kẻ lừa đảo như bà!”
Ngay khi Triệu Ngọc gào lên, ánh mắt Khương Hiểu Tình xoay tròn một vòng,3lập tức cũng vội quay về phía dì Mã rồi kêu lên: “Không xong rồi, dì Mã! Bệnh cũ của bố con lại tái phát rồi!”.
Khương Hiểu Tình vừa nói vừa đưa ngón tay chỉ về phía Triệu5Ngọc, ý là bảo thầy Vương nhìn này, tên điên này là bố em, bố em thật sự bị bệnh!
Dì Mã sững người ra, lúc định há miệng nói gì đó thì Triệu Ngọc đột nhiên nhảy cẫng lên, hú hét vọt về phía bà ấy. Trông bộ dạng dữ tợn của hắn, giống như có thể ăn tươi nuốt sống người ta vậy, nhìn y như một tên hung thần ác quỷ!
Tuy thầy Vương không hiểu có chuyện gì cả, nhưng ông ấy đã từng chứng kiến vẻ hung tợn của Triệu Ngọc nên đã vội chạy đến ôm chặt Triệu Ngọc.
“Ui cha!” Khương Hiểu Tình mau chóng chạy đến trước mặt dì Mã, vừa kéo vừa đẩy bà ấy ra ngoài: “Dì à, bệnh của bố con càng lúc càng nghiêm trọng! Dì về mau đi, tí nữa con mang dưa hấu qua nhà dì cho!”.
Cả người dì Mã đều ngơ ngẩn, bà ấy định hỏi tiếp nữa nhưng khi nhìn thấy bộ dàng điên cuồng của Triệu Ngọc thì cũng bị doạ cho xanh mặt, cả người run lẩy bẩy.
“Mụ đàn bà thối, còn muốn chạy à?” Triệu Ngọc gào lên, đồng thời còn giả vờ đẩy thầy Vương ra: “Ông đừng cản tôi, ông đang cản trở người thi hành công vụ đó, biết không? Tôi là cảnh sát, tôi đang bắt tội phạm! Đừng cản tôi...”.
Triệu Ngọc vừa nói vừa bốc một nắm quýt lên ném về phía dì Mã.
“Ai da!”
Dì Mã bị doạ cho sợ chết khiếp, tay vội bấm nút khởi động, chiếc xe đạp điện liền chạy vọt đi với tốc độ cực nhanh.
“Tội phạm chạy rồi! Chạy mất tiêu rồi! Đừng cản tôi, tôi phải bắt tội phạm!” Vì để diễn cho giống thật, Triệu Ngọc vội trừng to mắt, vùng vẫy liên tục, làm cho thầy Vương mệt đến bở cả hơi tai.
“Ba à! Ba mau tỉnh táo lại đi!” Khương Hiểu Tình giả vờ như bị doạ đến bủn rủn chân tay, chạy đến trước mặt Triệu Ngọc vừa khóc vừa nói: “Người mà ba muốn bắt đã đến Cục Cảnh sát tự thú rồi! Ba đừng giận nữa!”.
Cô bé vừa nói vừa chạy đến trước mặt Triệu Ngọc, không ngừng vỗ tay vào ngực anh ta, Triệu Ngọc cũng giả bộ mềm oặt người ra, ánh mắt thẫn thờ. Trong suốt cả quá trình này, hắn giả bệnh rất giống thật, thậm chí còn giống kẻ điên hơn kẻ điên nữa!
“Thầy Vương, thật ngại quá, dạo này bệnh của bố em càng lúc càng nặng!” Khương Hiểu Tình vừa dìu Triệu Ngọc ngồi xuống ghế vừa giải thích với thầy Vương: “Ông ấy cứ luôn nghĩ mình là cảnh sát, thấy ai cũng tưởng là tội phạm!”.
“Haizz!” Thầy Vương đứng thở dốc, trong đầu đang rất hỗn loạn, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Hiểu Tình, em cực quá!”.
“Không sao!” Khương Hiểu Tình giả vờ nói với vẻ kiên cường: “Chú hai và chú ba của em đã liên hệ với bên bệnh viện rồi, qua vài hôm nữa sẽ dẫn bố em đi trị bệnh. Em tin chắc, bệnh tình của bố em sẽ có chuyển biến tốt thôi!”.
“Chậc chậc...” Thầy Vương nhìn về phía Triệu Ngọc đang ngồi sững người ra rồi lắc đầu: “Thật không ngờ rằng, nhà em lại xảy ra chuyện như thế. Khó trách là sao bố em thường xuyên không bắt máy của thầy! Nếu sớm biết như thế thì đã không để bố em đi tham dự buổi họp rồi? Hiểu Tình à, nói gì thì nói, cũng không được phân tâm trong việc học đấy!”.
“Em biết rồi, thầy yên tâm!” Khương Hiểu Tình tỏ vẻ ngoan ngoãn, “Em sẽ không để thầy thất vọng đâu! Việc học chỉ là chuyện nhỏ thôi!”.
“Ừ... Vậy thì tốt!” Thầy Vương đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi nói: “Nếu vậy, hôm nay thầy về trước đây! Chăm sóc tốt cho bố em đó!”.
Ông ấy vừa nói vừa đưa tay chào tạm biệt Triệu Ngọc.
“Ui, thầy Vương phải về rồi sao? Có cần mang chút trái cây về không?” Vừa nói Triệu Ngọc vừa đứng vụt dậy.
“Không cần đâu, không cần đâu, cậu nghỉ ngơi cho khoẻ đi! Tôi đi đây!” Thầy Vương như bị doạ sợ, vội quay đầu chạy khỏi tiệm trái cây.
“Chào thầy Vương!” Khương Hiểu Tình vẫy tay chào thầy một cách lễ phép.
Mãi cho đến khi bóng dáng hối hả của thầy Vương đi khỏi đường Thuận Phong rồi, Khương Hiểu Tình mới thả lỏng người, cong lưng lại, dùng tay chống lên đầu gối.
Triệu Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy cả người cũng đã ướt đẫm mồ hôi rồi!
“Cảnh sát Triệu!” Tiểu nha đầu vừa thở hổn hển vừa nói: “Hợp tác với chú, thật sự là quá kinh hoàng, quá đáng sợ! Cháu sợ sắp chết rồi! Lúc nãy... cháu còn tưởng chúng ta tiêu rồi!”.
Triệu Ngọc cũng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, trong lòng vẫn còn căng thẳng, lần trước lúc hắn đi bắt hung thủ trong khu nghĩa trang cũng không căng thẳng như thế!
“Mẹ nó!” Triệu Ngọc đưa tay vỗ ngực mình: “Xém chút nữa bị doạ xỉu rồi, may mà chú thông minh đấy! Ủa?”.
Lúc Triệu Ngọc nói đến đây, ngẩng đầu lên thì đột nhiên nhìn thấy có một đám người đang đi đến từ bên kia đường Thuận Phong. Trong đó người đi đầu tiên chính là dì Mã – cái người bị Triệu Ngọc doạ cho bỏ chạy lúc nãy.
Triệu Ngọc còn tinh ranh hơn cả khỉ, hắn vừa thấy tình hình liền biết ngay là người ta đến tìm mình tính sổ rồi, vội quay người chạy vào trong con hẻm nhỏ kế bên, trốn đi chỗ khác!
“Hiểu Tình, Hiểu Tình, con không sao chứ?” Triệu Ngọc vừa mới chạy trốn xong thì dì Mã cũng đã chạy đến trước tiệm trái cây rồi kêu lên: “Cái kẻ điên lúc nãy đâu? Chạy đi đâu rồi? Còn dám mắng dì là con đàn bà thối, hôm nay dì phải đánh chết nó mới được!”.
Có một vài người hàng xóm lâu năm ở đường Thuận Phong đang đứng sau lưng dì Mã, trên tay bọn họ đều cầm chổi và xẻng sắt, người nào người nấy đều tỏ vẻ dữ tợn, đến chống lưng cho dì Mã.
“Dì đang nói gì vậy, dì Mã? Con không hiểu gì cả, gì mà kẻ điên chứ?” Khương Hiểu Tình đứng cân dưa hấu một cách bình thản, y như rằng nãy giờ không hề xảy ra chuyện gì cả.
“Hửm?” Dì Mã cũng rất ngạc nhiên: “Không phải chứ? Hiểu Tình, là do dì hoa mắt hay con bị bệnh rồi? Người đâu? Tên điên đâu? Còn... Còn lấy quýt chọi dì nữa! Nói rằng cậu ta là... cảnh sát gì ấy?”.
“Dì nói gì lạ vậy?” Khương Hiểu Tình đưa dưa hấu cho dì Mã, vừa cười vừa nói: “Tổng cộng 42 đồng 8 xu, dì trả 40 đồng được rồi.”.
“Hả?” Dì Mã trợn má lên, những người hàng xóm đồng loạt quay qua nhìn nhau.
Lúc này, Triệu Ngọc đã chạy đến đầu đường Thuận Phong rồi.
Tuy rằng cả quá trình lúc nãy có hơi kinh hãi một tí, nhưng tốt xấu gì thì cũng đã xử lí ổn thoả chuyện của Khương Hiểu Tình, giải quyết xong một mối lo trong lòng mình.
Vì vậy, Triệu Ngọc lại bắt đầu huýt sáo một cách vui vẻ.
Tuy nhiên, khi hắn vừa mới bước ra khỏi đầu đường Thuận Phong thì đột nhiên có một chiếc xe Subaru màu trắng dừng trước mặt, chắn đường đi của hắn.
Cửa kính bên ghế lái phụ dần được hạ xuống, lúc này Triệu Ngọc mới nhìn thấy, tài xế lái xe chính là tổ trưởng Khúc Bình!
Tổ trưởng Khúc ngồi yên trên ghế lái, vừa đưa tay ngoắc với Triệu Ngọc vừa nói: “Lên xe! Mau!”.
Bình luận facebook