• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (15 Viewers)

  • cuong-tham-62.txt

Chương 62: DÙNG BẠO LỰC KHỐNG CHẾ BẠO LỰC




Có thể do buổi trưa trời nóng oi bức, nên khi vừa lên xe, Khúc Bình liền cởi áo đồng phục cảnh sát của mình ra, để lộ chiếc áo len tay dài màu đỏ thẫm.



Nói thật ra, khi mặc chiếc áo này trên người, Khúc Bình đúng là cũng có vẻ giống một phu nhân cao quý.



“Từ sau vụ án dùi cui điện, cậu giống như đã biến thành một người khác!” Xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, Khúc Bình nói ra suy nghĩ của mình, “Con người của cậu trước đây không phải như thế này! Tôi thật sự2rất nghi ngờ ____ thân phận của cậu!”.



“Ha ha…” Đối mặt với sự nghi ngờ của tổ trưởng Khúc, ngược lại Triệu Ngọc rất bình tĩnh, lưu loát mà giả vờ nói với vẻ sợ hãi, “Rốt cuộc cũng bị chị phát hiện ra! Tổ trưởng Khúc không hổ danh là cảnh sát hàng đầu của cục ta. Nói thật với chị, tôi thật ra chỉ là một người có bề ngoài rất giống với Triệu Ngọc. Tên Triệu Ngọc kia vốn đã bị tôi giết rồi, thi thể cậu ta đang bị giấu ở… ừm… ở trong tủ lạnh nhà8tôi đó!”.



Nghe nói như vậy, Khúc Bình không khỏi nhíu mày, cảm thấy rất khó chịu.



“Ờ, nếu không thì…” Triệu Ngọc được đằng lấn tới, “Nói cho chị biết thêm một sự thật? Tôi là người chuyển kiếp đến đó. Trước đây tôi là một kẻ giết người bị xử tử hình, sau khi bị bắn chết, tôi lại chuyển kiếp lên người của Triệu Ngọc. Tôi bám vào người cậu ta, rồi khống chế linh hồn của cậu ta… Moa ha ha, sao hả, cách nói này, có phải là hợp lý hơn không?”.



Khúc Bình bị Triệu Ngọc chọc cho6tức giận, tay chị ta nắm chặt bánh lái, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ.



“Triệu Ngọc, cậu không thể nghiêm túc một chút sao?” Khúc Bình cố nén sự tức giận lại rồi nói, “Tôi xem qua cách cậu phá vụ án chặt tay, tôi thừa nhận, trên một vài mặt cậu thật sự có tiềm lực nhất định. Nhưng, nếu cậu luôn khăng khăng làm theo ý mình, chỉ sợ cũng không thể trôi chảy mãi được!”.



“Chuyện ngày hôm qua, tôi cũng đã nghe nói.” Khúc Bình bày ra thái độ của bậc đàn chị, “Thật sự không biết cậu3nghĩ như thế nào? Tại sao có thể đánh người ngay trong văn phòng Cục Cảnh sát hả? Làm như vậy, quá thiếu sáng suốt!”.



“Sao hả? Mấy người kia khiếu nại tôi à?” Triệu Ngọc trả lời với vẻ khinh thường.



“Nếu như bọn họ đi khiếu nại thật, vậy cậu thảm rồi!” Khúc Bình tức giận nói, “Triệu Ngọc, nghe tôi khuyên một câu, sau này đừng cố chấp làm theo ý mình nữa! Cậu là cảnh sát, nên chấp hành pháp luật, sao lại có thể dùng bạo lực để chống lại bạo lực? Cậu nên kiềm chế bớt cái5tính khí nóng nảy của mình…”



Két… thình thịch…



Ai ngờ, khi Khúc Bình đang dạy bảo Triệu Ngọc, bất thình lình có một người nhảy ra ngay trước đầu xe! Khúc Bình hoảng sợ, đạp mạnh phanh xe, nhưng không ngờ người kia đã va vào tấm cản ở đầu xe, ngay lập tức bị văng ra thật xa!



A!?



Sắc mặt của Khúc Bình soạt cái trắng bệch, đây là lần đầu tiên chị ta lái xe đụng phải người khác. Chị ta hốt hoảng, luống cuống tay chân mở cửa rồi xuống xe.



Đến bên ngoài xe nhìn, thì thấy một người đàn ông trung niên mặc quần áo thể thao, đã ngã sõng soài ở một góc đường dành cho người đi bộ.



“Trời ơi, anh có sao không?” Khúc Bình cũng bị dọa chết khiếp, khẩn trương đi tới gần, hỏi thăm.



“Ui da…” Người đàn ông mặc bộ quần áo thể thao đó quay lại, rên rỉ trách móc, “Chị lái xe kiểu gì vậy hả? Suýt chút nữa là đâm chết tôi rồi! Ui da…”.



“Anh đừng lo, tôi lập tức gọi xe cứu thương, anh đợi một chút nha!”



Khúc Bình vội vàng lấy điện thoại ra, định gọi số 120, không ngờ người đó lại xua tay nói: “Bà chị ơi, chờ một chút đã, để tôi xem có đứng lên được không?”.



Vừa nói, tay của gã vừa vịn vào vệ đường, loạng choạng đứng lên. Nhưng, Khúc Bình vừa định bước đến đỡ lấy, thì tên này lại ngồi bệt xuống vệ đường.



“Ui da…” Gã ta xoa lưng, càu nhàu nói với Khúc Bình, “Tôi nói bà chị, tôi thấy chị cũng là người đàng hoàng, mà tôi hôm nay cũng đang có việc gấp nữa. Như thế này đi, hôm nay xem như tôi xui xẻo! Chị bồi thường cho tôi chút tiền. Tự tôi đi khám bệnh!”.



Khúc Bình làm nghề gì?



Vừa rồi lúc lái xe chị ta thiếu tập trung nên còn chưa chắc rốt cuộc là xe của mình có đụng trúng phải người này hay không, nhưng mà bây giờ xem ra, người này có vẻ đang giả vờ bị thương, 80% là ăn vạ rồi.



“Như vậy sao được?” Khúc Bình cố ý nói, “Anh nhất định phải đi bệnh viện kiểm tra mới được. Anh yên tâm, tôi là cảnh sát, tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm! Nếu thật sự không được, thì Khoa Giám định pháp y của đơn vị chúng tôi, cũng có phòng chuyên môn kiểm tra vết thương, anh theo tôi đến đó cũng được!”.



Vừa nghe nói Khúc Bình là cảnh sát, người mặc quần áo thể thao đó bỗng ngẩn người. Thế nhưng, chỉ ngẫm nghĩ giây lát, gã ta lại tỏ ra không có gì sợ hãi, gã nói: “Chị hai à, nếu như chị không tin, thì chị xem đi…”.



Vừa nói, gã ta vừa vén áo phía sau lưng lên, không ngờ rằng, chỗ đó thật sự bị sưng đỏ lên, rõ ràng là đã bị thương!



Lần này, Khúc Bình cũng không cảm thấy chắc chắn nữa! Do xe của cô vừa mới mua, chưa kịp lắp đặt camera hành trình, hơn nữa, vừa rồi đúng là có cảm giác như đã đụng phải gã ta!



“Tôi mặc kệ chị có phải là cảnh sát hay không,” Vẻ mặt người mặc quần áo thể thao như đưa đám: “Chị đụng phải tôi rồi, đó là sự thật! Cảnh sát đụng người cũng phải chịu trách nhiệm đúng không? Tôi chẳng qua là muốn tốt cho chị, hoặc là chị chỉ cần bồi thường cho tôi chút tiền, tôi tự mình đi khám bệnh! Hoặc là chị gọi xe cứu thương đưa tôi đến bệnh viện. Nhưng tôi nói, xe của chị còn chưa có biển số xe, bảo hiểm của chị cũng vô hiệu, nếu như tôi thật sự đi bệnh viện, tốn hết bao nhiêu tiền, chị cũng đoán được rồi!”.



“Ừm...”



Khúc Bình chớp mắt nhìn xung quanh, nơi này là khu công nghệ cao mới xây dựng của thành phố Tần Sơn, hệ thống giao thông vẫn còn chưa được xây dựng hoàn chỉnh. Mặc dù ở đầu đường có lắp đặt thiết bị theo dõi, nhưng chưa dám chắc đã được đưa vào sử dụng.



Hơn nữa, người này rõ rành rành đã đụng vào xe mình, cho dù kiểm tra lại video giám sát, cũng không thể nhìn rõ để chứng minh được là gã ta muốn ăn vạ!



Thế nhưng, Khúc Bình đâu phải là kẻ ngốc. Người này nói chuyện trôi chảy như vậy, đã cho thấy rõ là ăn vạ chuyên nghiệp, nhưng Khúc Bình đúng là chưa có cách nào xử lý được.



“Chị hai à, tôi chỉ cần hai ngàn đồng thôi, chị không cần phải chịu thêm bất cứ trách nhiệm gì nữa!” Nét mặt của người đàn ông đó không còn vẻ đau đớn nữa, mà hiện đầy sự u ám, “Chị đến bệnh viện, chưa kể đến việc tôi có bệnh gì hay không, chỉ tính việc làm kiểm tra MRI, đã tốn hết bao nhiêu tiền? Nếu, tôi còn bệnh cao huyết áp và bệnh tim nữa thì sao chứ?”.



Chuyện này…



Khúc Bình tức giận siết chặt nắm đấm, mặc dù biết rõ đó là một tên ăn vạ chuyên nghiệp đáng ghét, nhưng chị ta lại cảm thấy bất lực, không biết xử lý thế nào.



Ngay lúc này đây, Triệu Ngọc vẫn nhàn nhã ngồi trong xe. Trước hết hắn giúp Khúc Bình tắt động cơ xe, sau đó mở nhạc trong radio, tiếp theo thì dựa lưng vào ghế, ngồi xem vở kịch hay trước mắt một cách rất hứng thú.



Triệu Ngọc hiểu cái nghề này rõ như lòng bàn tay, ngay từ lúc vừa đụng phải người là hắn đã nhìn ra được, lần này gặp phải một tên ăn vạ rồi!



Xe mới, chưa có biển số, không có camera hành trình, xung quanh không có thiết bị theo dõi, đường xá trống trải, tất cả những thứ này đều là những điều kiện tuyệt vời để bè lũ ăn vạ ra tay!



Nói thêm thì, bây giờ đã hơn 12h trưa rồi, ở vùng ngoại ô hoang vu này, tại sao không dưng bỗng xuất hiện một người mặc đồ thể thao? Không lẽ gã ta đội mồ chạy ra à?



Triệu Ngọc vốn cho rằng, Khúc Bình dù sao cũng là tổ trưởng trong Đội Trọng án, làm sao có thể không giải quyết được một vụ ăn vạ cỏn con như vậy?



Nhưng mà, sự thật thì Khúc Bình bị gã ăn vạ kia bức bách đến rụt rè, còn thò tay vào túi tìm ví tiền, giống như là định lấy tiền ra cho vậy!



Ôi Trời!



Triệu Ngọc khẽ thở dài, trong bụng nói, tổ trưởng Khúc của tôi ơi! Tôi lại không thể nghe lời khuyên của chị nữa rồi, hôm nay đến lượt chị được thấy thế nào gọi là ___ dùng bạo lực để khống chế bạo lực!?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom