Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-61.txt
Chương 61: RẤT TỐT! TỐT LẮM! CÁM ƠN!
Chắc chắn lại do hệ thống Kỳ Ngộ tác động rồi!
Lúc ngồi trên xe Khúc Bình, Triệu Ngọc cứ luôn đinh ninh về điều này. Từ khi có hệ thống kì ngộ, bất cứ một sự trùng hợp nào cũng không còn là trùng hợp gì nữa.
Quá trình đóng vai một ông bố đầy kinh hãi sáng nay, và cả sự xuất hiện đột ngột của Khúc Bình, chắc chắn đều có liên quan đến hệ thống kì ngộ của mình.
Hôm nay không những là cuối tuần mà còn là ngày2nghỉ luân phiên của Triệu Ngọc, hắn vốn dĩ không cần phải đi làm. Vì vậy, sau khi Triệu Ngọc lên xe của Khúc Bình, hắn chỉ tưởng rằng đã xảy ra một vụ án nghiêm trọng nào đó, Khúc Bình đang dẫn hắn đi điều tra án!
Chậc...
Triệu Ngọc cứ chẹp miệng liên tục, trong lòng nghĩ thầm, vụ án chặt tay vừa mới kết thúc, chẳng lẽ nhanh như thế lại xảy ra một vụ án kinh thiên động địa nữa rồi?
Có còn cho người ta sống không trời?
Tuy nhiên,8sau khi chiếc Subaru màu trắng chạy lên cầu dây văng, Triệu Ngọc mới sực nhớ lại, không đúng, hôm nay tại sao tổ trưởng Khúc Bình lại chạy xe của mình đến? Bình thường lúc điều tra án chẳng phải đều lái xe cảnh sát sao?
Nghe nói chiếc Subaru này của tổ trưởng Khúc mới mua chưa được một tuần, còn chưa gắn biển số xe! Nếu như trong đội có nhiệm vụ gì đó, sao chị ta lại chạy xe của mình đến được?
Còn có...
Nếu như đi điều tra6án, bên tổ B có nhiều người như thế, tại sao lại phải dẫn mình theo?
Còn có...
Triệu Ngọc nhìn kĩ Khúc Bình, chỉ thấy hôm nay chị ta mặc một bộ cảnh phục mới tinh, trông rất hiên ngang, còn kẻ mắt và vẽ lông mày nữa, thậm chí trên môi chị ta còn tô son?
Ui chao?
Hôm nay sao thế?
Mặt trời mọc từ hướng Tây rồi sao?
Triệu Ngọc trừng to mắt nhìn Khúc Bình, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu. Bình thường, vị tổ trưởng này không hề trang điểm3gì, trông lôi thôi lếch thếch, nhưng không ngờ rằng khi trang điểm lên cũng khá xinh đẹp đấy chứ?
“Sao vậy? Trên mặt tôi dính gì à?” Khúc Bình cảm nhận được ánh nhìn từ Triệu Ngọc bèn lên tiếng hỏi.
“Không phải!” Triệu Ngọc suy nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn nên đi thẳng vào vấn đề thì tốt hơn, nên vội hỏi: “Chúng ta... đang đi đâu vậy chị?”.
“Đồng chí cảnh sát à!” Khúc Bình khẽ lắc đầu, nói với vẻ nghiêm túc: “Phiền cậu sau này phải thường xuyên5để ý điện thoại được không? Tin nhắn thông báo đã gửi tới cho cậu từ lâu rồi!”.
“Hở?”
Triệu Ngọc vội móc điện thoại ra, trong đó quả thật có một tin nhắn. Hắn mở ra xem thì thấy tin nhắn được gửi đến từ Khúc Bình, nói rằng hôm nay hai người họ phải đến cục cảnh sát thành phố để nhận khen thưởng, bảo hắn phải đến nơi trước 10 giờ.
Gì?
Khen thưởng?
Triệu Ngọc nhếch môi, cái danh từ “khen thưởng” này khá là lạ lẫm đối với hắn. Kiếp trước, ngay cả trong bậc tiểu học, hắn cũng không nhận được giấy khen gì cả. Sau khi lăn lộn giang hồ thì càng không dính dáng gì đến việc khen thưởng nữa.
“Tôi nhìn trên hệ thống định vị thì thấy cậu vẫn còn ở trong nhà nên đã đoán ra là cậu chưa đọc được tin nhắn đó.” Tổ trưởng Khúc Bình nói với vẻ bình thản: “Vì vậy sẵn tiện qua xem sao, nhưng vừa đúng lúc gặp phải cậu ở đầu đường! Thấy cậu đang chạy tung ta tung tăng, định làm gì đó?”.
“À... Tôi định đi ăn món bánh nướng chan canh thịt cừu!” Triệu Ngọc trả lời thành thật: “Tôi đúng là không nhìn thấy tin nhắn! Cái điện thoại cũ này thật cùi bắp, sau này phải đổi cái tốt hơn thôi!”.
“Không cần đâu!” Khúc Bình nói: “Trên cục cảnh sát vừa mới làm đơn xong, lô điện thoại mới đặt làm riêng cho cảnh sát sắp được phát đến lượt chúng ta rồi! Thông tin bảo mật hơn, lên mạng miễn phí! Nếu như còn không nhận được tin nhắn, vậy thì do cách ăn ở của cậu rồi!”.
“Chà? Còn có chuyện tốt vậy sao?” Triệu Ngọc khen ngợi: “May mà có tổ trưởng Khúc Bình, nếu không thì tôi lại phải tốn tiền nữa rồi! À, đúng rồi, việc khen thưởng là sao vậy? Tại sao lại phát thưởng cho tôi? Có phải sẽ phát cho tôi một tờ giấy khen thật to, đeo cho tôi một bông hoa đỏ cũng rất to, đúng không?”.
...
Cục Cảnh sát thành phố Tần Sơn.
Lúc nhận bằng khen, trông Triệu Ngọc như đang mơ mơ màng màng.
Cộng cả hai đời lại, hắn ta vẫn chưa từng có trải nghiệm nào như thế cả.
Lãnh đạo cấp huyện, lãnh đạo cấp thành phố, thậm chí một vài lãnh đạo cấp tỉnh đều đến dự lễ cả. Ở hiện trường đông nghịt người tham dự, phóng viên cũng đông như kiến. Ống kính máy ảnh, máy quay phim trải đều khắp bốn phương tám hướng. Đèn flash chớp liên tục, khiến cho Triệu Ngọc cảm thấy choáng váng đầu óc, xây xẩm mặt mày.
Thì ra, buổi lễ tuyên dương lần này sở dĩ hoành tráng như thế, chủ yếu là do vừa hay trùng với ngày kỉ niệm thành lập Cục Cảnh sát Tần Sơn.
Trong buổi lễ, ngoài phần khen thưởng cho những đơn vị và cá nhân cảnh sát ưu tú ra, cấp trên còn quyết định sẽ tuyên dương cho những cá nhân và đơn vị có liên quan trong việc phá hai vụ án “dùi cui điện” và “chặt tay”.
Sau khi Cục trưởng Chu của khu Dung Dương đại diện cho phân cục lên nhận thưởng xong, Khúc Bình và Triệu Ngọc cũng cùng nhau đi lên sân khấu. Khúc Bình là người chỉ huy phá hai vụ án lớn, phần thưởng nhận được đều là những phần thưởng vinh dự như bằng khen, giấy chứng nhận.
Nhưng Triệu Ngọc thì khác, cấp trên có quy định rằng, cảnh sát nào tận tay bắt được hung thủ thì ngoài nhận được những phần thưởng vinh dự ra còn được khen thưởng nhất định về mặt vật chất.
Vì vậy, Triệu Ngọc ngoài việc được khoác băng đeo chéo, nhận được hai tờ giấy chứng nhận từ tay một vị lãnh đạo cấp tỉnh nào đó ra, thì còn được nhận thêm hai tờ chi phiếu!
Triệu Ngọc mở ra xem, sau đó ngạc nhiên đến trừng to mắt!
Ui chao!
Nhiều như thế sao?
Thật không ngờ rằng, một tờ chi phiếu mệnh giá 20000, một tờ 8000, cộng lại là có 28000 đồng!
Triệu Ngọc trước đây cũng từng nghe qua việc này, nhưng không ngờ lại là thật! Bắt được hung thủ, thật sự được thưởng tiền? Chả trách, khi hung thủ xuất hiện, đám cảnh sát ai nấy đều hăng như gà mới chọc tiết!
Thật ra do hành vi truy bắt tội phạm phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm nên Cục Cảnh sát Tần Sơn luôn giữ chế độ khen thưởng này! Nhưng, trước đây khi phá những vụ án lớn, hầu hết mọi người đều hành động theo nhóm. Sau khi phá án xong, tiền thưởng cũng sẽ được chia đều ra.
Tuy nhiên, tình trạng của Triệu Ngọc có hơi đặc biệt, dù là vụ án “dùi cui điện” hay vụ án “chặt tay” cũng đều là do hắn một thân một mình bắt được hung thủ, cho nên tiền thưởng tất nhiên chỉ có thể thuộc về một mình hắn mà thôi!
Khi cầm trên tay hai tờ chi phiếu, Triệu Ngọc lại càng thấy lâng lâng hơn, dưới chân nhẹ tênh, giống như là chỉ cần vỗ nhẹ hai cánh tay thì có thể bay lên được vậy.
Lúc đó, rốt cuộc hắn đã nhận thưởng như thế nào, xuống sân khấu ra sao, và cả những lời Cục trưởng Chu nói với hắn sau khi xuống sân khấu, hắn đều không còn nhớ gì cả. Hắn chỉ luôn miệng lẩm bẩm sáu chữ này: “Rất tốt! Tốt lắm! Cám ơn!”.
Thật ra, Cục trưởng Chu cũng không phải khen ngợi hắn mà đang trách hắn là tại sao trong buổi lễ long trọng như thế, hắn lại không mặc cảnh phục, đầu tóc rối bù như một tên điên, đây chẳng phải đang làm mất mặt Cục Cảnh sát chúng ta sao?
Tuy nhiên, Triệu Ngọc chỉ đứng cười hờ hờ, còn nắm lấy tay Cục trưởng Chu với vẻ kích động: “Rất tốt! Tốt lắm! Cám ơn!”.
Triệu Ngọc vẫn ngồi trên chiếc Subaru của tổ trưởng Khúc Bình lúc đi về. Xoa nhẹ hai tờ chi phiếu trên tay, hắn vẫn còn đang trong trạng thái lâng lâng nhẹ bẫng.
Thật không ngờ rằng, liên tiếp phá được hai vụ án lớn, chẳng những có thể lên sân khấu nhận thưởng mà còn có thể nhận được nhiều tiền thưởng như thế? Công việc này thật đúng là không tồi đâu!
Đặc biệt là khoảnh khắc bước lên sân khấu nhận thưởng, hắn thật sự đã cảm nhận được một chút cảm giác tự hào và kiêu hãnh.
Làm cảnh sát, đúng là quá thú vị!
Không những có thể kiếm tiền, kiếm oai phong, còn có thể bắt kẻ xấu một cách danh chính ngôn thuận, công việc này tốt hơn nhiều so với công việc trước đây của hắn!
Được thôi!
Nếu đã vậy thì mình sẽ làm cảnh sát tiếp thôi!
Những hung thủ đã phạm tội và sắp phạm tội, bọn mày hãy coi chừng đấy, moa ha ha...
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại bắt đầu huýt sáo với vẻ vui sướng.
“Triệu Ngọc!” Khúc Bình quay đầu nhìn về phía Triệu Ngọc đang dương dương tự đắc rồi nói: “Trước đây đúng là tôi đã xem thường cậu rồi!”.
Chắc chắn lại do hệ thống Kỳ Ngộ tác động rồi!
Lúc ngồi trên xe Khúc Bình, Triệu Ngọc cứ luôn đinh ninh về điều này. Từ khi có hệ thống kì ngộ, bất cứ một sự trùng hợp nào cũng không còn là trùng hợp gì nữa.
Quá trình đóng vai một ông bố đầy kinh hãi sáng nay, và cả sự xuất hiện đột ngột của Khúc Bình, chắc chắn đều có liên quan đến hệ thống kì ngộ của mình.
Hôm nay không những là cuối tuần mà còn là ngày2nghỉ luân phiên của Triệu Ngọc, hắn vốn dĩ không cần phải đi làm. Vì vậy, sau khi Triệu Ngọc lên xe của Khúc Bình, hắn chỉ tưởng rằng đã xảy ra một vụ án nghiêm trọng nào đó, Khúc Bình đang dẫn hắn đi điều tra án!
Chậc...
Triệu Ngọc cứ chẹp miệng liên tục, trong lòng nghĩ thầm, vụ án chặt tay vừa mới kết thúc, chẳng lẽ nhanh như thế lại xảy ra một vụ án kinh thiên động địa nữa rồi?
Có còn cho người ta sống không trời?
Tuy nhiên,8sau khi chiếc Subaru màu trắng chạy lên cầu dây văng, Triệu Ngọc mới sực nhớ lại, không đúng, hôm nay tại sao tổ trưởng Khúc Bình lại chạy xe của mình đến? Bình thường lúc điều tra án chẳng phải đều lái xe cảnh sát sao?
Nghe nói chiếc Subaru này của tổ trưởng Khúc mới mua chưa được một tuần, còn chưa gắn biển số xe! Nếu như trong đội có nhiệm vụ gì đó, sao chị ta lại chạy xe của mình đến được?
Còn có...
Nếu như đi điều tra6án, bên tổ B có nhiều người như thế, tại sao lại phải dẫn mình theo?
Còn có...
Triệu Ngọc nhìn kĩ Khúc Bình, chỉ thấy hôm nay chị ta mặc một bộ cảnh phục mới tinh, trông rất hiên ngang, còn kẻ mắt và vẽ lông mày nữa, thậm chí trên môi chị ta còn tô son?
Ui chao?
Hôm nay sao thế?
Mặt trời mọc từ hướng Tây rồi sao?
Triệu Ngọc trừng to mắt nhìn Khúc Bình, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu. Bình thường, vị tổ trưởng này không hề trang điểm3gì, trông lôi thôi lếch thếch, nhưng không ngờ rằng khi trang điểm lên cũng khá xinh đẹp đấy chứ?
“Sao vậy? Trên mặt tôi dính gì à?” Khúc Bình cảm nhận được ánh nhìn từ Triệu Ngọc bèn lên tiếng hỏi.
“Không phải!” Triệu Ngọc suy nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn nên đi thẳng vào vấn đề thì tốt hơn, nên vội hỏi: “Chúng ta... đang đi đâu vậy chị?”.
“Đồng chí cảnh sát à!” Khúc Bình khẽ lắc đầu, nói với vẻ nghiêm túc: “Phiền cậu sau này phải thường xuyên5để ý điện thoại được không? Tin nhắn thông báo đã gửi tới cho cậu từ lâu rồi!”.
“Hở?”
Triệu Ngọc vội móc điện thoại ra, trong đó quả thật có một tin nhắn. Hắn mở ra xem thì thấy tin nhắn được gửi đến từ Khúc Bình, nói rằng hôm nay hai người họ phải đến cục cảnh sát thành phố để nhận khen thưởng, bảo hắn phải đến nơi trước 10 giờ.
Gì?
Khen thưởng?
Triệu Ngọc nhếch môi, cái danh từ “khen thưởng” này khá là lạ lẫm đối với hắn. Kiếp trước, ngay cả trong bậc tiểu học, hắn cũng không nhận được giấy khen gì cả. Sau khi lăn lộn giang hồ thì càng không dính dáng gì đến việc khen thưởng nữa.
“Tôi nhìn trên hệ thống định vị thì thấy cậu vẫn còn ở trong nhà nên đã đoán ra là cậu chưa đọc được tin nhắn đó.” Tổ trưởng Khúc Bình nói với vẻ bình thản: “Vì vậy sẵn tiện qua xem sao, nhưng vừa đúng lúc gặp phải cậu ở đầu đường! Thấy cậu đang chạy tung ta tung tăng, định làm gì đó?”.
“À... Tôi định đi ăn món bánh nướng chan canh thịt cừu!” Triệu Ngọc trả lời thành thật: “Tôi đúng là không nhìn thấy tin nhắn! Cái điện thoại cũ này thật cùi bắp, sau này phải đổi cái tốt hơn thôi!”.
“Không cần đâu!” Khúc Bình nói: “Trên cục cảnh sát vừa mới làm đơn xong, lô điện thoại mới đặt làm riêng cho cảnh sát sắp được phát đến lượt chúng ta rồi! Thông tin bảo mật hơn, lên mạng miễn phí! Nếu như còn không nhận được tin nhắn, vậy thì do cách ăn ở của cậu rồi!”.
“Chà? Còn có chuyện tốt vậy sao?” Triệu Ngọc khen ngợi: “May mà có tổ trưởng Khúc Bình, nếu không thì tôi lại phải tốn tiền nữa rồi! À, đúng rồi, việc khen thưởng là sao vậy? Tại sao lại phát thưởng cho tôi? Có phải sẽ phát cho tôi một tờ giấy khen thật to, đeo cho tôi một bông hoa đỏ cũng rất to, đúng không?”.
...
Cục Cảnh sát thành phố Tần Sơn.
Lúc nhận bằng khen, trông Triệu Ngọc như đang mơ mơ màng màng.
Cộng cả hai đời lại, hắn ta vẫn chưa từng có trải nghiệm nào như thế cả.
Lãnh đạo cấp huyện, lãnh đạo cấp thành phố, thậm chí một vài lãnh đạo cấp tỉnh đều đến dự lễ cả. Ở hiện trường đông nghịt người tham dự, phóng viên cũng đông như kiến. Ống kính máy ảnh, máy quay phim trải đều khắp bốn phương tám hướng. Đèn flash chớp liên tục, khiến cho Triệu Ngọc cảm thấy choáng váng đầu óc, xây xẩm mặt mày.
Thì ra, buổi lễ tuyên dương lần này sở dĩ hoành tráng như thế, chủ yếu là do vừa hay trùng với ngày kỉ niệm thành lập Cục Cảnh sát Tần Sơn.
Trong buổi lễ, ngoài phần khen thưởng cho những đơn vị và cá nhân cảnh sát ưu tú ra, cấp trên còn quyết định sẽ tuyên dương cho những cá nhân và đơn vị có liên quan trong việc phá hai vụ án “dùi cui điện” và “chặt tay”.
Sau khi Cục trưởng Chu của khu Dung Dương đại diện cho phân cục lên nhận thưởng xong, Khúc Bình và Triệu Ngọc cũng cùng nhau đi lên sân khấu. Khúc Bình là người chỉ huy phá hai vụ án lớn, phần thưởng nhận được đều là những phần thưởng vinh dự như bằng khen, giấy chứng nhận.
Nhưng Triệu Ngọc thì khác, cấp trên có quy định rằng, cảnh sát nào tận tay bắt được hung thủ thì ngoài nhận được những phần thưởng vinh dự ra còn được khen thưởng nhất định về mặt vật chất.
Vì vậy, Triệu Ngọc ngoài việc được khoác băng đeo chéo, nhận được hai tờ giấy chứng nhận từ tay một vị lãnh đạo cấp tỉnh nào đó ra, thì còn được nhận thêm hai tờ chi phiếu!
Triệu Ngọc mở ra xem, sau đó ngạc nhiên đến trừng to mắt!
Ui chao!
Nhiều như thế sao?
Thật không ngờ rằng, một tờ chi phiếu mệnh giá 20000, một tờ 8000, cộng lại là có 28000 đồng!
Triệu Ngọc trước đây cũng từng nghe qua việc này, nhưng không ngờ lại là thật! Bắt được hung thủ, thật sự được thưởng tiền? Chả trách, khi hung thủ xuất hiện, đám cảnh sát ai nấy đều hăng như gà mới chọc tiết!
Thật ra do hành vi truy bắt tội phạm phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm nên Cục Cảnh sát Tần Sơn luôn giữ chế độ khen thưởng này! Nhưng, trước đây khi phá những vụ án lớn, hầu hết mọi người đều hành động theo nhóm. Sau khi phá án xong, tiền thưởng cũng sẽ được chia đều ra.
Tuy nhiên, tình trạng của Triệu Ngọc có hơi đặc biệt, dù là vụ án “dùi cui điện” hay vụ án “chặt tay” cũng đều là do hắn một thân một mình bắt được hung thủ, cho nên tiền thưởng tất nhiên chỉ có thể thuộc về một mình hắn mà thôi!
Khi cầm trên tay hai tờ chi phiếu, Triệu Ngọc lại càng thấy lâng lâng hơn, dưới chân nhẹ tênh, giống như là chỉ cần vỗ nhẹ hai cánh tay thì có thể bay lên được vậy.
Lúc đó, rốt cuộc hắn đã nhận thưởng như thế nào, xuống sân khấu ra sao, và cả những lời Cục trưởng Chu nói với hắn sau khi xuống sân khấu, hắn đều không còn nhớ gì cả. Hắn chỉ luôn miệng lẩm bẩm sáu chữ này: “Rất tốt! Tốt lắm! Cám ơn!”.
Thật ra, Cục trưởng Chu cũng không phải khen ngợi hắn mà đang trách hắn là tại sao trong buổi lễ long trọng như thế, hắn lại không mặc cảnh phục, đầu tóc rối bù như một tên điên, đây chẳng phải đang làm mất mặt Cục Cảnh sát chúng ta sao?
Tuy nhiên, Triệu Ngọc chỉ đứng cười hờ hờ, còn nắm lấy tay Cục trưởng Chu với vẻ kích động: “Rất tốt! Tốt lắm! Cám ơn!”.
Triệu Ngọc vẫn ngồi trên chiếc Subaru của tổ trưởng Khúc Bình lúc đi về. Xoa nhẹ hai tờ chi phiếu trên tay, hắn vẫn còn đang trong trạng thái lâng lâng nhẹ bẫng.
Thật không ngờ rằng, liên tiếp phá được hai vụ án lớn, chẳng những có thể lên sân khấu nhận thưởng mà còn có thể nhận được nhiều tiền thưởng như thế? Công việc này thật đúng là không tồi đâu!
Đặc biệt là khoảnh khắc bước lên sân khấu nhận thưởng, hắn thật sự đã cảm nhận được một chút cảm giác tự hào và kiêu hãnh.
Làm cảnh sát, đúng là quá thú vị!
Không những có thể kiếm tiền, kiếm oai phong, còn có thể bắt kẻ xấu một cách danh chính ngôn thuận, công việc này tốt hơn nhiều so với công việc trước đây của hắn!
Được thôi!
Nếu đã vậy thì mình sẽ làm cảnh sát tiếp thôi!
Những hung thủ đã phạm tội và sắp phạm tội, bọn mày hãy coi chừng đấy, moa ha ha...
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại bắt đầu huýt sáo với vẻ vui sướng.
“Triệu Ngọc!” Khúc Bình quay đầu nhìn về phía Triệu Ngọc đang dương dương tự đắc rồi nói: “Trước đây đúng là tôi đã xem thường cậu rồi!”.
Bình luận facebook