Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuồng thám-621
Chương 621: Mắc mưu rành rành
Mười hai giờ là lúc bắt đầu của bảy ngày trong quy định. Từ giờ trở đi, hắn phải tiến vào trạng thái, bắt đầu tìm kiếm viên đá “Ngôi sao Tamil” kia! Cho nên, không mở quẻ thì sao được?
“Đoái Chấn!”
Mở quẻ xong, chính giữa hệ thống thình lình xuất hiện hai chữ to này.
Hỏng rồi, vừa nhìn thấy trong quẻ văn mình mở được không có quẻ “Cấn”, Triệu Ngọc không nhịn được cảm thấy hơi mất mát. Xem ra, muốn thu hoạch được manh mối phá án một cách nhanh chóng không phải chuyện dễ dàng.
Có điều, Triệu Ngọc biết rõ quy luật các quẻ mở ra, bây giờ vụ án vừa mới bắt đầu, chỉ có mình nỗ lực cố gắng thì mới có thể nhận3được manh mối, mới có thể mở được quẻ “Cấn”.
Giờ này khắc này, Triệu Ngọc dựa theo khuôn khổ quen thuộc của mình, nhanh chóng điền mọi thông tin về vụ án viên đá quý bị trộm mà hắn nắm giữ lên bảng trắng trước mặt mình.
Thật ra, trong lòng Triệu Ngọc cũng có tính toán. Hắn nhận định, cha nuôi của Thôi Lệ Châu chắc chắn chính là vua trộm Đào Hương! Mà người trộm viên đá quý trong hội triển lãm cũng là ông ta!
Lúc ăn thịt dê nướng, sở dĩ Triệu Ngọc đưa ra hoài nghi như thế chỉ muốn biểu đạt suy nghĩ của mình mà thôi. Sở dĩ hắn hoài nghi Đào Hương, đơn giản vì mấy điểm rõ rành rành như sau:
Thứ nhất, Đào0Hương chưa từng nói, lúc ông ta mất tích đến cùng ông ta đi làm chuyện gì? Lỡ như không liên quan tới vụ án viên đá quý bị trộm thì sao?
Thứ hai, nếu đầu Đào Hương bị thương, khi thì tỉnh táo, khi thì mơ hồ, vậy tại sao ông ta không thừa dịp mình tỉnh táo mà nói rõ ràng mọi chuyện cần thiết cho Thôi Lệ Châu biết?
Thứ ba, thân là vua trộm, lại nghèo rớt mùng tơi, phải nhờ con gái mang ông ta đi trốn đông trốn tây, hơn nữa còn bắt con gái đi “kiếm tiền” nuôi gia đình, điều này thực sự không hợp lẽ thường.
Có điều, Triệu Ngọc cũng coi như người từng lăn lộn trong giang hồ, sau khi hắn cẩn5thận suy nghĩ thì đưa ra đáp án cho ba câu hỏi của mình.
Đầu tiên, lúc vụ án viên đá quý bị trộm xảy ra, Đào Hương vừa lúc nói với Thôi Lệ Châu là ông ta đi làm một cuộc mua bán lớn! Đào Hương là vua trộm, vụ mua bán lớn mà ông ta nói chắc chắn liên quan tới việc trộm cắp, cho nên tỉ lệ ông ta đi trộm “Ngôi sao Tamil” là rất lớn!
Mặt khác, dựa theo lời kể của Thôi Lệ Châu, sau khi tinh thần Đào Hương rối loạn cũng từng nhắc tới đá quý linh tinh, cho nên Triệu Ngọc đưa ra kết luận, đá quý đúng là do Đào Hương trộm.
Chỉ không biết, sau khi ông ta trộm được đá quý,4lại xảy ra chuyện gì?
Điểm thứ hai, ngay cả lúc Đào Hương tỉnh táo cũng không chịu nói tình hình thực tế ra, thật ra cũng không có gì lạ.
Bởi vì, Triệu Ngọc hiểu rất rõ bản tính của loại người như Đào Hương. Bọn họ cả ngày ngâm mình trong giang hồ hiểm ác tràn đầy việc anh lừa tôi gạt. Mỗi ngày chìm trong lo lắng hãi hùng, mỗi ngày đều phải cẩn thận đề phòng, sợ bị người ta bẫy.
Cho nên, loại người này thường thường sẽ không tin bất kì ai, cho dù là người chí thân của mình, bọn họ cũng không dám tuỳ tiện thổ lộ tiếng lòng.
Nhất là kiểu đạo tặc như Đào Hương, mỗi ngày sống dưới lớp ngụy trang, vốn không9tìm thấy bản thân!
Cho nên, cho dù lúc ông ta tỉnh táo, cũng chưa chắc sẽ tuỳ tiện tiết lộ bí mật của mình.
Về điểm thứ ba, Triệu Ngọc càng hiểu rõ hơn. Đời trước của hắn đã từng tiếp xúc với vô số đạo tặc lớn nhỏ, hắn phát hiện một quy luật đáng sợ trên người những người này: Mặc kệ những người này có kỹ thuật tốt đến cỡ nào, có thể trộm được thứ đáng giá cỡ nào, nhưng mà không có bất kì ai có thể dựa vào việc trộm cắp mà lên như diều gặp gió, trở nên giàu có!
Trong tất cả các doanh nhân công thành danh toại, cũng chưa từng nghe nói có người trước kia từng làm trộm hay cướp.
Có lẽ, là do kẻ trộm có một loại cảm giác tự ti phức tạp bẩm sinh, hoặc là, tuy bọn họ trộm được đồ nhưng lại không biết yêu quý, tiêu xài tùy tiện.
Tóm lại, những kẻ trộm này dốc cả một đời, đến cuối cùng cũng chỉ có mấy kết cục, hoặc là vào Cục Cảnh sát, hoặc là mãi mãi nghèo rớt mùng tơi, cho dù trộm được thứ gì cũng không thể thay đổi được vận mệnh của bọn họ!
Cho nên, Triệu Ngọc suy đoán, dù cho là vua trộm thì cũng không thể ngoại lệ nhỉ? Hoặc là, ông ta cờ bạc thành thói, chuyên gia lãng phí? Hoặc là, do ông ta có nhiều kẻ thù nên phải lấy tiền tiêu tai? Còn có khả năng, là không biết nhìn người, bị người ta lừa gạt tài sản vân vân...
Mặt khác, trải qua nhiều chuyện như vậy, Thôi Lệ Châu cũng không cần phải nói dối hắn, cho nên, Triệu Ngọc nhận định ông già bị bệnh tâm thần này chắc chắn là Đào Hương. Viên đá “Ngôi sao Tamil” chắc chắn có liên quan tới ông ta!
Giờ phút này, trời tối người yên, các thành viên của tổ điều tra đặc biệt cũng đã nghỉ ngơi hết, trên bảng trắng trên bàn công tác có hai phần tài liệu, một phần là khẩu cung kỹ càng của Thôi Lệ Châu; một phần khác là tài liệu liên quan đến vụ án đá quý mà Tăng Khả điều tra qua internet.
Khẩu cung của Thôi Lệ Châu là Ngô Tú Mẫn ghi chép. Để không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào, Triệu Ngọc yêu cầu Thôi Lệ Châu nói hết tất cả chi tiết liên quan tới Đào Hương sáu năm trước, ghi chép lại mọi chuyện, bao gồm từng câu nói mà ông ta từng nói, cùng với mỗi một hành động cử chỉ, thậm chí ngay cả lời nói trong điên cuồng của ông ta cũng phải ghi lại!
Triệu Ngọc cảm thấy, một người điên rồi thì sẽ rất khó để giữ bí mật, cho nên nói không chừng những manh mối có liên quan tới vụ án đá quý được giấu trong những chi tiết lơ đãng này.
Dùng hơn bốn giờ đồng hồ, cuối cùng Thôi Lệ Châu cũng thu âm xong phần khẩu cung này, nói ra hết mọi thứ mà cô ta có thể nhớ được.
Mà phần tư liệu này dài đến hơn hai mươi trang, Triệu Ngọc không có cách nào xem hết trong chốc lát.
Bởi vậy, Triệu Ngọc vẫn cầm tài liệu Tăng Khả tìm tới, xem qua phần tóm tắt ngắn gọn.
Năm đó, hội triển lãm đó được tổ chức ở thủ đô được dùng các biện pháp an ninh tân tiến nhất trong nước thời bấy giờ, có thể nói là không một kẽ hở, không có chút sai sót nào.
Nhưng mà, khiến người ta mở rộng tầm mắt là, cuối cùng viên đá quý màu lam kia vẫn không cánh mà bay. Sau đó, đừng nói tìm tới đầu mối gì, thậm chí ngay cả một hình ảnh của kẻ trộm cũng không có.
Toàn bộ tài liệu mà Tăng Khả điều tra được đều đến từ phòng lưu trữ của cảnh sát. Trên đó có ghi chép kỹ càng tình cảnh lúc đầu viên đá quý mất trộm.
Không ngờ, kẻ trộm vì trộm đá quý mà làm ra một hành động to gan không ai ngờ tới, khiến cho người ta không thể tưởng tượng và cũng khó lòng phòng bị.
Hóa ra, ngay trong ngày đá quý bị mất trộm, các nhân viên phụ trách bảo vệ cho hội triển lãm nhận được chỉ lệnh đến từ cấp trên, nói là để tăng cường các biện pháp an ninh, hệ thống phải tiến hành thăng cấp điều chỉnh thử vào lúc mấy giờ mấy phút, nguồn điện của sảnh triển lãm sẽ tự động tắt mười lăm phút, yêu cầu tất cả các nhân viên bảo vệ tạm thời rời khỏi sảnh. Đến lúc đó, chuông báo động cũng sẽ bật lên, họ bảo các nhân viên bảo vệ đừng để ý tới.
Thế là, các nhân viên bảo vệ nghe chỉ thị của cấp trên, cắt điện, sau đó tất cả lui ra ngoài, mà đợi đến lúc chuông báo động vang lên, cũng không có ai xem đó là chuyện đáng kể.
Kết quả, ngay trong mười lăm phút ngắn ngủi này đá quý không cánh mà bay, sau đó các nhân viên an ninh mới biết, hóa ra chỉ lệnh kia vốn không phải do cấp trên đưa xuống, mà tất cả bọn họ đều thành đồng lõa của kẻ trộm!
Giỏi quá!
Quá giỏi!
Trong lòng Triệu Ngọc thầm bội phục vị đạo tặc này, nếu như người này đúng là Đào Hương, vậy thì Đào Hương đúng là không hổ với danh tiếng của vua trộm!
Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc đang xem tư liệu thì sau lưng chợt hiện lên một bóng người màu trắng. Triệu Ngọc nhìn lại, không biết lúc nào, Thôi Lệ Châu mặc áo lông màu trắng đã lặng yên không tiếng động xuất hiện trước mặt mình...
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Đoái Chấn!”
Mở quẻ xong, chính giữa hệ thống thình lình xuất hiện hai chữ to này.
Hỏng rồi, vừa nhìn thấy trong quẻ văn mình mở được không có quẻ “Cấn”, Triệu Ngọc không nhịn được cảm thấy hơi mất mát. Xem ra, muốn thu hoạch được manh mối phá án một cách nhanh chóng không phải chuyện dễ dàng.
Có điều, Triệu Ngọc biết rõ quy luật các quẻ mở ra, bây giờ vụ án vừa mới bắt đầu, chỉ có mình nỗ lực cố gắng thì mới có thể nhận3được manh mối, mới có thể mở được quẻ “Cấn”.
Giờ này khắc này, Triệu Ngọc dựa theo khuôn khổ quen thuộc của mình, nhanh chóng điền mọi thông tin về vụ án viên đá quý bị trộm mà hắn nắm giữ lên bảng trắng trước mặt mình.
Thật ra, trong lòng Triệu Ngọc cũng có tính toán. Hắn nhận định, cha nuôi của Thôi Lệ Châu chắc chắn chính là vua trộm Đào Hương! Mà người trộm viên đá quý trong hội triển lãm cũng là ông ta!
Lúc ăn thịt dê nướng, sở dĩ Triệu Ngọc đưa ra hoài nghi như thế chỉ muốn biểu đạt suy nghĩ của mình mà thôi. Sở dĩ hắn hoài nghi Đào Hương, đơn giản vì mấy điểm rõ rành rành như sau:
Thứ nhất, Đào0Hương chưa từng nói, lúc ông ta mất tích đến cùng ông ta đi làm chuyện gì? Lỡ như không liên quan tới vụ án viên đá quý bị trộm thì sao?
Thứ hai, nếu đầu Đào Hương bị thương, khi thì tỉnh táo, khi thì mơ hồ, vậy tại sao ông ta không thừa dịp mình tỉnh táo mà nói rõ ràng mọi chuyện cần thiết cho Thôi Lệ Châu biết?
Thứ ba, thân là vua trộm, lại nghèo rớt mùng tơi, phải nhờ con gái mang ông ta đi trốn đông trốn tây, hơn nữa còn bắt con gái đi “kiếm tiền” nuôi gia đình, điều này thực sự không hợp lẽ thường.
Có điều, Triệu Ngọc cũng coi như người từng lăn lộn trong giang hồ, sau khi hắn cẩn5thận suy nghĩ thì đưa ra đáp án cho ba câu hỏi của mình.
Đầu tiên, lúc vụ án viên đá quý bị trộm xảy ra, Đào Hương vừa lúc nói với Thôi Lệ Châu là ông ta đi làm một cuộc mua bán lớn! Đào Hương là vua trộm, vụ mua bán lớn mà ông ta nói chắc chắn liên quan tới việc trộm cắp, cho nên tỉ lệ ông ta đi trộm “Ngôi sao Tamil” là rất lớn!
Mặt khác, dựa theo lời kể của Thôi Lệ Châu, sau khi tinh thần Đào Hương rối loạn cũng từng nhắc tới đá quý linh tinh, cho nên Triệu Ngọc đưa ra kết luận, đá quý đúng là do Đào Hương trộm.
Chỉ không biết, sau khi ông ta trộm được đá quý,4lại xảy ra chuyện gì?
Điểm thứ hai, ngay cả lúc Đào Hương tỉnh táo cũng không chịu nói tình hình thực tế ra, thật ra cũng không có gì lạ.
Bởi vì, Triệu Ngọc hiểu rất rõ bản tính của loại người như Đào Hương. Bọn họ cả ngày ngâm mình trong giang hồ hiểm ác tràn đầy việc anh lừa tôi gạt. Mỗi ngày chìm trong lo lắng hãi hùng, mỗi ngày đều phải cẩn thận đề phòng, sợ bị người ta bẫy.
Cho nên, loại người này thường thường sẽ không tin bất kì ai, cho dù là người chí thân của mình, bọn họ cũng không dám tuỳ tiện thổ lộ tiếng lòng.
Nhất là kiểu đạo tặc như Đào Hương, mỗi ngày sống dưới lớp ngụy trang, vốn không9tìm thấy bản thân!
Cho nên, cho dù lúc ông ta tỉnh táo, cũng chưa chắc sẽ tuỳ tiện tiết lộ bí mật của mình.
Về điểm thứ ba, Triệu Ngọc càng hiểu rõ hơn. Đời trước của hắn đã từng tiếp xúc với vô số đạo tặc lớn nhỏ, hắn phát hiện một quy luật đáng sợ trên người những người này: Mặc kệ những người này có kỹ thuật tốt đến cỡ nào, có thể trộm được thứ đáng giá cỡ nào, nhưng mà không có bất kì ai có thể dựa vào việc trộm cắp mà lên như diều gặp gió, trở nên giàu có!
Trong tất cả các doanh nhân công thành danh toại, cũng chưa từng nghe nói có người trước kia từng làm trộm hay cướp.
Có lẽ, là do kẻ trộm có một loại cảm giác tự ti phức tạp bẩm sinh, hoặc là, tuy bọn họ trộm được đồ nhưng lại không biết yêu quý, tiêu xài tùy tiện.
Tóm lại, những kẻ trộm này dốc cả một đời, đến cuối cùng cũng chỉ có mấy kết cục, hoặc là vào Cục Cảnh sát, hoặc là mãi mãi nghèo rớt mùng tơi, cho dù trộm được thứ gì cũng không thể thay đổi được vận mệnh của bọn họ!
Cho nên, Triệu Ngọc suy đoán, dù cho là vua trộm thì cũng không thể ngoại lệ nhỉ? Hoặc là, ông ta cờ bạc thành thói, chuyên gia lãng phí? Hoặc là, do ông ta có nhiều kẻ thù nên phải lấy tiền tiêu tai? Còn có khả năng, là không biết nhìn người, bị người ta lừa gạt tài sản vân vân...
Mặt khác, trải qua nhiều chuyện như vậy, Thôi Lệ Châu cũng không cần phải nói dối hắn, cho nên, Triệu Ngọc nhận định ông già bị bệnh tâm thần này chắc chắn là Đào Hương. Viên đá “Ngôi sao Tamil” chắc chắn có liên quan tới ông ta!
Giờ phút này, trời tối người yên, các thành viên của tổ điều tra đặc biệt cũng đã nghỉ ngơi hết, trên bảng trắng trên bàn công tác có hai phần tài liệu, một phần là khẩu cung kỹ càng của Thôi Lệ Châu; một phần khác là tài liệu liên quan đến vụ án đá quý mà Tăng Khả điều tra qua internet.
Khẩu cung của Thôi Lệ Châu là Ngô Tú Mẫn ghi chép. Để không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào, Triệu Ngọc yêu cầu Thôi Lệ Châu nói hết tất cả chi tiết liên quan tới Đào Hương sáu năm trước, ghi chép lại mọi chuyện, bao gồm từng câu nói mà ông ta từng nói, cùng với mỗi một hành động cử chỉ, thậm chí ngay cả lời nói trong điên cuồng của ông ta cũng phải ghi lại!
Triệu Ngọc cảm thấy, một người điên rồi thì sẽ rất khó để giữ bí mật, cho nên nói không chừng những manh mối có liên quan tới vụ án đá quý được giấu trong những chi tiết lơ đãng này.
Dùng hơn bốn giờ đồng hồ, cuối cùng Thôi Lệ Châu cũng thu âm xong phần khẩu cung này, nói ra hết mọi thứ mà cô ta có thể nhớ được.
Mà phần tư liệu này dài đến hơn hai mươi trang, Triệu Ngọc không có cách nào xem hết trong chốc lát.
Bởi vậy, Triệu Ngọc vẫn cầm tài liệu Tăng Khả tìm tới, xem qua phần tóm tắt ngắn gọn.
Năm đó, hội triển lãm đó được tổ chức ở thủ đô được dùng các biện pháp an ninh tân tiến nhất trong nước thời bấy giờ, có thể nói là không một kẽ hở, không có chút sai sót nào.
Nhưng mà, khiến người ta mở rộng tầm mắt là, cuối cùng viên đá quý màu lam kia vẫn không cánh mà bay. Sau đó, đừng nói tìm tới đầu mối gì, thậm chí ngay cả một hình ảnh của kẻ trộm cũng không có.
Toàn bộ tài liệu mà Tăng Khả điều tra được đều đến từ phòng lưu trữ của cảnh sát. Trên đó có ghi chép kỹ càng tình cảnh lúc đầu viên đá quý mất trộm.
Không ngờ, kẻ trộm vì trộm đá quý mà làm ra một hành động to gan không ai ngờ tới, khiến cho người ta không thể tưởng tượng và cũng khó lòng phòng bị.
Hóa ra, ngay trong ngày đá quý bị mất trộm, các nhân viên phụ trách bảo vệ cho hội triển lãm nhận được chỉ lệnh đến từ cấp trên, nói là để tăng cường các biện pháp an ninh, hệ thống phải tiến hành thăng cấp điều chỉnh thử vào lúc mấy giờ mấy phút, nguồn điện của sảnh triển lãm sẽ tự động tắt mười lăm phút, yêu cầu tất cả các nhân viên bảo vệ tạm thời rời khỏi sảnh. Đến lúc đó, chuông báo động cũng sẽ bật lên, họ bảo các nhân viên bảo vệ đừng để ý tới.
Thế là, các nhân viên bảo vệ nghe chỉ thị của cấp trên, cắt điện, sau đó tất cả lui ra ngoài, mà đợi đến lúc chuông báo động vang lên, cũng không có ai xem đó là chuyện đáng kể.
Kết quả, ngay trong mười lăm phút ngắn ngủi này đá quý không cánh mà bay, sau đó các nhân viên an ninh mới biết, hóa ra chỉ lệnh kia vốn không phải do cấp trên đưa xuống, mà tất cả bọn họ đều thành đồng lõa của kẻ trộm!
Giỏi quá!
Quá giỏi!
Trong lòng Triệu Ngọc thầm bội phục vị đạo tặc này, nếu như người này đúng là Đào Hương, vậy thì Đào Hương đúng là không hổ với danh tiếng của vua trộm!
Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc đang xem tư liệu thì sau lưng chợt hiện lên một bóng người màu trắng. Triệu Ngọc nhìn lại, không biết lúc nào, Thôi Lệ Châu mặc áo lông màu trắng đã lặng yên không tiếng động xuất hiện trước mặt mình...
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook