Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-641
Chương 641: Chứng cứ lệch hẳn
Ngay lập tức, lại có một phát hiện quan trọng ùa tới. Thông qua đầu lâu và nguyên tố vi lượng nào đó trong chất chống phân hủy, Cao Phát Tài kiểm tra, đo lường được thời điểm có liên quan.
Hóa ra đầu lâu lẫn chất chống phân hủy đều được đổ vào hòm kim loại khoảng năm đến bảy năm trước.
Năm đến bảy năm trước vừa khéo là thời điểm Đào Hương trộm viên đá “Ngôi sao Tamil”, lúc ấy ông ta bỏ đầu lâu người chết vào hòm châu báu, rốt cuộc có ý đồ gì?
Cao Phát Tài nhanh chóng dẫn dắt cả đội sử dụng phương pháp hóa học nào đó để kiểm tra hàm lượng đồ sơn mài và vụn vàng vụn bạc từ vết cắt của hòm kim loại.
Như vậy có thể chứng minh, chắc chắn Đào Hương từng tích trữ cả đồ sơn3mài lẫn vàng bạc trong chiếc hòm ấy. Chẳng biết đó có phải là kho báu của ông ta không?
Thông qua ba phát hiện này, đám người Triệu Ngọc cơ bản đã có thể sắp xếp lại dòng thời gian xuyên suốt:
Khoảng mười năm trước, Đào Hương chôn hòm kim loại vào mộ Đỗ Mạn Đình. Lúc ấy, có khả năng chiếc hòm chứa không ít vàng bạc châu báu. Có lẽ Đào Hương làm vậy để cúng tế Đỗ Mạn Đình, cũng có thể do ông ta cần một nơi cất giữ bảo vật.
Nhưng một ngày nọ vào khoảng sáu năm trước, Đào Hương lấy hết kho báu trong hòm ra, hơn nữa còn đổi thành đầu người chết!
Vì vậy, ngày nào đó của sáu năm về trước gần như trở thành điểm mấu chốt. Không biết chuyện gì xảy ra khiến Đào Hương phải làm như thế?
Chẳng0lẽ thật sự liên quan đến viên đá “Ngôi sao Tamil”?
Nếu giải trừ được vấn đề khó khăn này thì có thể tìm được tung tích của kho báu và viên đá “Ngôi sao Tamil” kia, đúng chứ?
Hiệu suất làm việc của Cao Phát Tài rất khủng bố, mới qua giờ cơm trưa mà ông ta đã có phát hiện mới rồi. Thông qua việc kiểm nghiệm sáu cái đầu lâu, ông ta phát hiện phương pháp chống phân hủy và thành phần chất chống phân hủy để ngâm những cái đầu đó có sự khác biệt.
Thời gian càng dài thì phương pháp và thành phần chất chống phân hủy trên đầu lâu càng đơn giản. Nhưng về sau, phương pháp chống phân hủy ngày càng tân tiến, càng lúc càng điêu luyện.
Tuy phát hiện này khiến người ta hết hồn, nhưng Triệu Ngọc đã sớm chuẩn bị tâm5lý.
Bởi vì phát hiện này của Cao Phát Tài cực kỳ ăn khớp với bản báo cáo điều tra vụ án thi thể nữ không đầu.
Năm đó khi xảy ra vụ án, nhóm pháp y cũng phát hiện ra quy luật ấy. Những thi thể nữ không đầu xuất hiện càng về sau thì thủ đoạn chống phân hủy cho xác càng cao siêu.
Do đó cảnh sát cho rằng trong suốt quá trình gây án, hung thủ không ngừng thử nghiệm, không ngừng tiến bộ. Hắn ta đã tìm kiếm phương pháp chống phân hủy mang lại hiệu quả tốt nhất trong quá trình xử lý thi thể.
Đặc biệt là trên người của Bạch Lệ Lệ sau này, thi thể của cô ta được xử lý khá hoàn hảo.
Hung thủ tạo một lỗ hổng tại phần bẹn thi thể, dùng dụng cụ chuyên nghiệp để rút cạn máu người4chết, sau đó tiêm một loại dung dịch tự chế vào động mạch cổ. Dung dịch ấy chẳng những có tác dụng chống phân hủy mà còn khiến người chết sinh động y như thật!
Nghe nói phải cỡ mấy bậc thầy nhập liệm chuyên nghiệp mới hiểu được phương pháp ấy, nhất là dung dịch chống phân hủy đặc chế, món nào cũng là phương thức bí truyền của gia tộc, không dễ gì truyền ra bên ngoài.
Trên báo cáo của Cao Phát Tài còn chỉ ra rằng, đã phát hiện một lỗ thủng trên đầu Bạch Lệ Lệ. Ông ta nghi ngờ trước kia hung thủ muốn thử lấy não Bạch Lệ Lệ ra, hòng thử nghiệm cách chống phân hủy bộ phận đầu. Hơn nữa từ làn da cũng phát hiện ra dấu vết bôi lung tung thứ thuốc chống phân hủy nào đó.
Vậy là từ đủ9loại dấu hiệu, có thể thấy hung thủ tốn rất nhiều công sức cho việc xử lý chống phân hủy thi thể. Hắn ta giết người mà giống như đang làm thí nghiệm, hiển nhiên đã vượt giới hạn tâm lý của tội phạm giết người thông thường.
“Trời ơi!” Thấy Khoa Giám định gửi báo cáo đến, các thành viên tổ điều tra đặc biệt vốn đang thưởng thức cơm trưa không còn thèm ăn nữa. Ngô Tú Mẫn nhanh nhạy xem báo cáo rồi nhíu mày, nói với mọi người: “Sao tôi cứ có cảm giác vụ án này không đơn giản như vậy nhỉ? Có rất nhiều chỗ nhìn thì hợp lý nhưng vẫn không sao giải thích được!”
“Hả? Chị ví dụ thử xem?” Nhiễm Đào bỏ hộp cơm xuống, tò mò hỏi.
“Cậu nhìn xem... Đào Hương thích người phụ nữ này, không để bất kỳ kẻ nào ức hiếp Đỗ Mạn Đình. Ai dám đắc tội Đỗ Mạn Đình, ông ta sẽ biến người đó thành thi thể nữ không đầu!” Ngô Tú Mẫn cau mày: “Nhưng tại sao ông ta không giết luôn Thôi Phương Vũ? Các cậu không biết do Thôi Phương Vũ phản bội nên mới dẫn đến cái chết của Đỗ Mạn Đình sao? Hơn nữa, Đào Hương chẳng những không giết Thôi Phương Vũ, sau này ông ta còn giúp đối phương tìm con, có phải chỗ này hơi bất hợp lý không?”
“Chỗ này thì giải thích được, Đào Hương không có khả năng trong việc đó, giết Thôi Phương Vũ xong phải làm thế nào?” Nhiễm Đào vỗ ngực: “Tôi thấy tất cả chuyện này đều do Đào Hương âm thầm gây ra, ông ta đơn phương tự nguyện. Đỗ Mạn Đình hay Thôi Phương Vũ đều không hay biết!”
“Ừ... Chậc chậc...” Ngô Tú Mẫn lại nói: “Nếu Đào Hương vì Đỗ Mạn Đình mà giết sáu người phụ nữ kia, vậy tại sao ông ta không chôn đầu lâu ngay khi chôn cất Đỗ Mạn Đình mà phải đợi tới nhiều năm sau? Hơn nữa cho dù phải đợi nhiều năm như vậy, tại sao không bỏ luôn đầu lâu vào trong, trái lại bỏ thật nhiều châu báu vào, sau cùng mới đổi đồ? Đúng là khó giải thích! Kho báu, đầu lâu, đổi đi đổi lại, rốt cuộc là sao?”
“Chị chưa từng kết hôn nên không biết đấy!” Nhiễm Đào lại bắt đầu trêu chọc Ngô Tú Mẫn: “Chị tưởng nuôi một đứa trẻ dễ lắm sao? Đào Hương nuôi nấng Thôi Lệ Châu vừa tốn thời gian lại vừa cần tiền, ông ta vốn định nuôi con lớn khôn nên mới lấy hết kho báu ra đem bán nhỉ?”
“Tôi nói này, sau này khi thảo luận tình tiết vụ án cậu đừng có chõ miệng vào!” Ngô Tú Mẫn bĩu môi: “Bản lĩnh lớn nhất của cậu là dẫn đường sai hướng! Ăn cơm đi, làm ơn đừng nói nữa! Cho tôi xin...”
Chậc chậc...
Nghe các thành viên trong tổ thảo luận, Triệu Ngọc cũng cảm thấy có chỗ khác thường. Hắn thấy sự việc của Đào Hương đúng là còn rất nhiều điểm quái lạ.
Hơn nữa, tình trạng Đào Hương cũng khác một trời một vực với suy đoán trước đó của mình.
Ví dụ, nếu như xem xét tỉ mỉ cách hung thủ xử lý thi thể nữ không đầu, ắt hẳn người này là một kẻ có tâm tư tinh tế, tâm lý u ám, gần như theo chủ nghĩa cố chấp hoàn mỹ!
Nhưng trừ tâm tư tinh tế ra thì vua trộm Đào Hương không hợp với những đặc điểm đó.
Nếu Đào Hương thật sự là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ thì ông ta đã chẳng bỏ đầu lâu vào hòm kiểu kia đâu. Chiếc hòm to như vậy, không gian bên trong rất lớn, ông ta hoàn toàn có thể bỏ đầu lâu và cả những cái chai chứa đầy chất chống phân hủy vào đó!
Ví như vụ án Lý Đan chặt tay trước đó, Lý Đan còn chưa tính là một kẻ hoang tưởng nặng mà đã chặt tay rồi cất kĩ thế rồi! Vậy thì trong vụ án thi thể nữ không đầu này, chẳng phải nên cất giữ cẩn thận hơn sao?
Chậc chậc... Triệu Ngọc càng cân nhắc càng cảm thấy những chứng cứ có được ngày hôm nay quả là lệch hẳn.
Chẳng lẽ... vụ án này còn có bí ẩn nào khác?
Đào Hương còn có đồng bọn hay ông ta vốn... không phải hung thủ?!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Hóa ra đầu lâu lẫn chất chống phân hủy đều được đổ vào hòm kim loại khoảng năm đến bảy năm trước.
Năm đến bảy năm trước vừa khéo là thời điểm Đào Hương trộm viên đá “Ngôi sao Tamil”, lúc ấy ông ta bỏ đầu lâu người chết vào hòm châu báu, rốt cuộc có ý đồ gì?
Cao Phát Tài nhanh chóng dẫn dắt cả đội sử dụng phương pháp hóa học nào đó để kiểm tra hàm lượng đồ sơn mài và vụn vàng vụn bạc từ vết cắt của hòm kim loại.
Như vậy có thể chứng minh, chắc chắn Đào Hương từng tích trữ cả đồ sơn3mài lẫn vàng bạc trong chiếc hòm ấy. Chẳng biết đó có phải là kho báu của ông ta không?
Thông qua ba phát hiện này, đám người Triệu Ngọc cơ bản đã có thể sắp xếp lại dòng thời gian xuyên suốt:
Khoảng mười năm trước, Đào Hương chôn hòm kim loại vào mộ Đỗ Mạn Đình. Lúc ấy, có khả năng chiếc hòm chứa không ít vàng bạc châu báu. Có lẽ Đào Hương làm vậy để cúng tế Đỗ Mạn Đình, cũng có thể do ông ta cần một nơi cất giữ bảo vật.
Nhưng một ngày nọ vào khoảng sáu năm trước, Đào Hương lấy hết kho báu trong hòm ra, hơn nữa còn đổi thành đầu người chết!
Vì vậy, ngày nào đó của sáu năm về trước gần như trở thành điểm mấu chốt. Không biết chuyện gì xảy ra khiến Đào Hương phải làm như thế?
Chẳng0lẽ thật sự liên quan đến viên đá “Ngôi sao Tamil”?
Nếu giải trừ được vấn đề khó khăn này thì có thể tìm được tung tích của kho báu và viên đá “Ngôi sao Tamil” kia, đúng chứ?
Hiệu suất làm việc của Cao Phát Tài rất khủng bố, mới qua giờ cơm trưa mà ông ta đã có phát hiện mới rồi. Thông qua việc kiểm nghiệm sáu cái đầu lâu, ông ta phát hiện phương pháp chống phân hủy và thành phần chất chống phân hủy để ngâm những cái đầu đó có sự khác biệt.
Thời gian càng dài thì phương pháp và thành phần chất chống phân hủy trên đầu lâu càng đơn giản. Nhưng về sau, phương pháp chống phân hủy ngày càng tân tiến, càng lúc càng điêu luyện.
Tuy phát hiện này khiến người ta hết hồn, nhưng Triệu Ngọc đã sớm chuẩn bị tâm5lý.
Bởi vì phát hiện này của Cao Phát Tài cực kỳ ăn khớp với bản báo cáo điều tra vụ án thi thể nữ không đầu.
Năm đó khi xảy ra vụ án, nhóm pháp y cũng phát hiện ra quy luật ấy. Những thi thể nữ không đầu xuất hiện càng về sau thì thủ đoạn chống phân hủy cho xác càng cao siêu.
Do đó cảnh sát cho rằng trong suốt quá trình gây án, hung thủ không ngừng thử nghiệm, không ngừng tiến bộ. Hắn ta đã tìm kiếm phương pháp chống phân hủy mang lại hiệu quả tốt nhất trong quá trình xử lý thi thể.
Đặc biệt là trên người của Bạch Lệ Lệ sau này, thi thể của cô ta được xử lý khá hoàn hảo.
Hung thủ tạo một lỗ hổng tại phần bẹn thi thể, dùng dụng cụ chuyên nghiệp để rút cạn máu người4chết, sau đó tiêm một loại dung dịch tự chế vào động mạch cổ. Dung dịch ấy chẳng những có tác dụng chống phân hủy mà còn khiến người chết sinh động y như thật!
Nghe nói phải cỡ mấy bậc thầy nhập liệm chuyên nghiệp mới hiểu được phương pháp ấy, nhất là dung dịch chống phân hủy đặc chế, món nào cũng là phương thức bí truyền của gia tộc, không dễ gì truyền ra bên ngoài.
Trên báo cáo của Cao Phát Tài còn chỉ ra rằng, đã phát hiện một lỗ thủng trên đầu Bạch Lệ Lệ. Ông ta nghi ngờ trước kia hung thủ muốn thử lấy não Bạch Lệ Lệ ra, hòng thử nghiệm cách chống phân hủy bộ phận đầu. Hơn nữa từ làn da cũng phát hiện ra dấu vết bôi lung tung thứ thuốc chống phân hủy nào đó.
Vậy là từ đủ9loại dấu hiệu, có thể thấy hung thủ tốn rất nhiều công sức cho việc xử lý chống phân hủy thi thể. Hắn ta giết người mà giống như đang làm thí nghiệm, hiển nhiên đã vượt giới hạn tâm lý của tội phạm giết người thông thường.
“Trời ơi!” Thấy Khoa Giám định gửi báo cáo đến, các thành viên tổ điều tra đặc biệt vốn đang thưởng thức cơm trưa không còn thèm ăn nữa. Ngô Tú Mẫn nhanh nhạy xem báo cáo rồi nhíu mày, nói với mọi người: “Sao tôi cứ có cảm giác vụ án này không đơn giản như vậy nhỉ? Có rất nhiều chỗ nhìn thì hợp lý nhưng vẫn không sao giải thích được!”
“Hả? Chị ví dụ thử xem?” Nhiễm Đào bỏ hộp cơm xuống, tò mò hỏi.
“Cậu nhìn xem... Đào Hương thích người phụ nữ này, không để bất kỳ kẻ nào ức hiếp Đỗ Mạn Đình. Ai dám đắc tội Đỗ Mạn Đình, ông ta sẽ biến người đó thành thi thể nữ không đầu!” Ngô Tú Mẫn cau mày: “Nhưng tại sao ông ta không giết luôn Thôi Phương Vũ? Các cậu không biết do Thôi Phương Vũ phản bội nên mới dẫn đến cái chết của Đỗ Mạn Đình sao? Hơn nữa, Đào Hương chẳng những không giết Thôi Phương Vũ, sau này ông ta còn giúp đối phương tìm con, có phải chỗ này hơi bất hợp lý không?”
“Chỗ này thì giải thích được, Đào Hương không có khả năng trong việc đó, giết Thôi Phương Vũ xong phải làm thế nào?” Nhiễm Đào vỗ ngực: “Tôi thấy tất cả chuyện này đều do Đào Hương âm thầm gây ra, ông ta đơn phương tự nguyện. Đỗ Mạn Đình hay Thôi Phương Vũ đều không hay biết!”
“Ừ... Chậc chậc...” Ngô Tú Mẫn lại nói: “Nếu Đào Hương vì Đỗ Mạn Đình mà giết sáu người phụ nữ kia, vậy tại sao ông ta không chôn đầu lâu ngay khi chôn cất Đỗ Mạn Đình mà phải đợi tới nhiều năm sau? Hơn nữa cho dù phải đợi nhiều năm như vậy, tại sao không bỏ luôn đầu lâu vào trong, trái lại bỏ thật nhiều châu báu vào, sau cùng mới đổi đồ? Đúng là khó giải thích! Kho báu, đầu lâu, đổi đi đổi lại, rốt cuộc là sao?”
“Chị chưa từng kết hôn nên không biết đấy!” Nhiễm Đào lại bắt đầu trêu chọc Ngô Tú Mẫn: “Chị tưởng nuôi một đứa trẻ dễ lắm sao? Đào Hương nuôi nấng Thôi Lệ Châu vừa tốn thời gian lại vừa cần tiền, ông ta vốn định nuôi con lớn khôn nên mới lấy hết kho báu ra đem bán nhỉ?”
“Tôi nói này, sau này khi thảo luận tình tiết vụ án cậu đừng có chõ miệng vào!” Ngô Tú Mẫn bĩu môi: “Bản lĩnh lớn nhất của cậu là dẫn đường sai hướng! Ăn cơm đi, làm ơn đừng nói nữa! Cho tôi xin...”
Chậc chậc...
Nghe các thành viên trong tổ thảo luận, Triệu Ngọc cũng cảm thấy có chỗ khác thường. Hắn thấy sự việc của Đào Hương đúng là còn rất nhiều điểm quái lạ.
Hơn nữa, tình trạng Đào Hương cũng khác một trời một vực với suy đoán trước đó của mình.
Ví dụ, nếu như xem xét tỉ mỉ cách hung thủ xử lý thi thể nữ không đầu, ắt hẳn người này là một kẻ có tâm tư tinh tế, tâm lý u ám, gần như theo chủ nghĩa cố chấp hoàn mỹ!
Nhưng trừ tâm tư tinh tế ra thì vua trộm Đào Hương không hợp với những đặc điểm đó.
Nếu Đào Hương thật sự là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ thì ông ta đã chẳng bỏ đầu lâu vào hòm kiểu kia đâu. Chiếc hòm to như vậy, không gian bên trong rất lớn, ông ta hoàn toàn có thể bỏ đầu lâu và cả những cái chai chứa đầy chất chống phân hủy vào đó!
Ví như vụ án Lý Đan chặt tay trước đó, Lý Đan còn chưa tính là một kẻ hoang tưởng nặng mà đã chặt tay rồi cất kĩ thế rồi! Vậy thì trong vụ án thi thể nữ không đầu này, chẳng phải nên cất giữ cẩn thận hơn sao?
Chậc chậc... Triệu Ngọc càng cân nhắc càng cảm thấy những chứng cứ có được ngày hôm nay quả là lệch hẳn.
Chẳng lẽ... vụ án này còn có bí ẩn nào khác?
Đào Hương còn có đồng bọn hay ông ta vốn... không phải hung thủ?!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook