Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-643
Chương 643: Mở ra quẻ khảm không phải là vô ích
Sau khi nhìn thấy hộp phấn này, Ngô Tú Mẫn không khỏi nhíu mày. Sau đó dùng ánh mắt nói với mọi người, hộp phấn này vốn không phải là của cô ấy.
Lúc này, không riêng gì Ngô Tú Mẫn khó hiểu, những người khác cũng rất nghi ngờ, không biết Triệu Ngọc đang hát bài gì? Nhưng mà, sau vài giây, tất cả bọn họ đều hiểu hết.
Sau khi Triệu Ngọc nhẹ nhàng kéo ra, rất nhanh thì đã lộ ra một sợi dây điện nhỏ bên trong hộp.
“Fuck, máy…”
Ba chữ “Máy nghe trộm” của Nhiễm Đào còn chưa nói xong, Ngô Tú Mẫn đã duỗi tay ra che miệng hắn ta lại. Sau đó giả vờ cười ha ha nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng à, bây giờ thì tôi đã biết rồi. Trò chơi mà cậu nói rất3thú vị đấy! Theo tôi thì không bằng chúng ta khen đội trưởng Ô Phương Phương một chút đi. Cô ấy chính là một người đẹp quyến rũ đấy!”
Ngô Tú Mẫn nói như vậy rõ ràng là đang nhắc nhở mọi người, máy nghe trộm này rất có thể là do Ô Phương Phương cử người bỏ vào túi xách của cô ấy.
Triệu Ngọc dùng ngón tay chỉ vào trán của Thôi Lệ Châu, ý là trách một tên vua trộm như cô ta mà lại không phát hiện ra chuyện Ngô Tú Mẫn bị người ta gắn máy nghe trộm, thật sự là quá mất mặt rồi!
Thôi Lệ Châu rất nhanh đã hiểu được ý của Triệu Ngọc, lại làm một động tác cởi quần ra, ý là nói với Triệu Ngọc, tôi vừa mới đi nhà vệ sinh, vốn0không nhìn thấy cái gì cả!
Ngô Tú Mẫn thấy thế thì liên tục gật đầu, xác thực cho lời nói của Thôi Lệ Châu.
Triệu Ngọc cũng hơi dở khóc dở cười, không nghĩ đến Ô Phương Phương vậy mà lại nghĩ đến thủ đoạn dùng máy nghe trộm, hơn nữa còn chọn Ngô Tú Mẫn làm mục tiêu nữa.
Đừng nói, chiêu này quả thật là che giấu rất tốt. Nếu như không phải máy dò xét tàng hình của Triệu Ngọc vẫn còn hiệu lực, nói không chừng đã thật sự trúng chiêu rồi!
“Cái này… Tôi còn có chuyện quan trọng!” Tăng Khả khoa tay múa chân với mọi người. Sau đó, đưa môi đến gần máy nghe trộm, nói: “Vậy thì để tôi mở màn đi! Tôi là biết khen người ta nhất đấy. Tôi thấy đội trưởng Ô Phương5Phương là một người đẹp không già đã mãn kinh rồi, vậy mà nhìn vẫn còn trẻ như vậy, giống như là mới hơn năm mươi tuổi thôi!”
“Phụt…” Nhiễm Đào vừa uống một ngụm nước, trong nháy mắt đã phun ra ngoài toàn bộ.
Lúc này, thậm chí đến cả Triệu Ngọc cũng kinh ngạc, không ngờ khả năng lĩnh ngộ của Tăng Khả lại mạnh như vậy. Vậy mà có thể nói ra những lời mới mẻ, sâu sắc như thế, thật sự là làm cho người ta phải lau mắt mà nhìn!
Tăng Khả đắc ý khoa tay múa chân giơ ra ngón cái với mọi người, lúc này mới xoay người rời khỏi văn phòng.
“Vậy… Tiếp theo đến tôi vậy!” Ngô Tú Mẫn chép miệng, nghiền ngẫm nói: “Tôi cũng cảm thấy đội trưởng Ô Phương Phương giống như là4một người đẹp đã sống ngàn năm rồi vậy. Tôi yêu cô ấy muốn chết. Vì cô ấy tôi chấp nhận trả giá tất cả mọi thứ. Sau này, đợi tôi có tiền, tôi nhất định sẽ mời cô ấy đến ở trong bệnh viện tâm thần tốt nhất!”
Ngô Tú Mẫn nói xong, Thôi Lệ Châu thiếu chút nữa đã cười ra tiếng. Cô ta cũng muốn khen hai câu, lại bị Triệu Ngọc cản lại. Triệu Ngọc cảm thấy, dù sao thì Thôi Lệ Châu cũng không phải là người trong nội bộ, không nên để cô ta tham dự vào trò đùa này.
“Tôi cũng khen, tôi cũng khen.” Nhiễm Đào rốt cuộc cũng ngẫm ra, vội vàng lại xem náo nhiệt: “Tôi cũng rất là thích đội trưởng Ô Phương Phương, cho nên, tôi hận không thể đánh mấy9tên bạn trai nhỏ của cô ấy nhừ tử, hủy đi toàn bộ bình ắc quy của bọn họ…”
Ừng ực, nhìn thấy Nhiễm Đào chơi đến quá mức như vậy, Triệu Ngọc bất giác nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mắng: “Có ai khen người khác như mấy người không hả? Đội trưởng Ô Phương Phương xinh đẹp thế nào hả? Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, tất cả đều là dùng nước rửa phụ khoa mà rửa ra được đấy… Ha ha ha…”
Triệu Ngọc vừa chơi tưng bừng như vậy, cả đám đều không thể nhịn được nữa. Cậu một lời, tôi một câu, “khen” Ô Phương Phương…
Triệu Ngọc đoán không sai, máy nghe trộm này quả thật là do Ô Phương Phương cử người bỏ vào túi xách của Ngô Tú Mẫn! Bởi vì, Triệu Ngọc phát hiện ra rương sắt trong phần mộ đã làm cho cô ta giật mình. Cô ta đến nay vẫn chưa nghĩ ra, đến cuối cùng là làm sao mà Triệu Ngọc có thể tìm thấy được? Tuy rằng trong cái rương đó không có kho báu và đá quý, nhưng cũng thật sự làm cho Ô Phương Phương đổ mồ hôi lạnh cả người.
Lúc này rốt cuộc cô ta cũng ý thức được, Triệu Ngọc không chỉ là biết đùa giỡn lưu manh mà thôi. Thằng cha này vẫn có bản lĩnh nhất định. Bởi vậy, cô ta cho rằng bản thân cũng không thể tiếp tục khinh thường Triệu Ngọc, không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào nữa, cho nên mới áp dụng kế gắn máy nghe trộm này.
Nhưng ai biết được, vừa mới gắn máy nghe trộm xong thì đã bị Triệu Ngọc phát hiện. Lúc này, những lời nói của bên Triệu Ngọc, cô ta và thuộc hạ đều nghe thấy rõ ràng, có thể nghĩ được Ô Phương Phương đã tức thành thế nào rồi. Mắt môi gì cũng méo, cũng lệch cả rồi, thật sự là giống như là đã rửa bằng nước rửa phụ khoa vậy…
…
Vừa qua hai giờ chiều, sau khi dặn dò vài câu với thành viên trong tổ, Triệu Ngọc lén lút rời khỏi Cục Cảnh sát Bách Linh.
Hóa ra, bây giờ đã sắp bắt đầu phó bản Kỳ Ngộ rồi. Vị trí của phó bản Kỳ Ngộ lần này hơi xa một chút cho nên hắn cần phải xuất phát sớm hơn.
Buổi tối hôm qua, sau khi hoàn thành phó bản Kỳ Ngộ trong buổi biểu diễn, điểm tích lũy Kỳ Ngộ của hắn tăng vọt hơn 200 điểm, tổng điểm tích lũy đã đạt đến hơn 351 điểm.
Tuy rằng buổi biểu diễn không liên quan gì đến vụ án, nhưng chẳng những làm cho điểm tích lũy của Triệu Ngọc tăng vọt mà còn cho hắn nhận được một khoản tiền lớn. Thật sự là thu hoạch được tương đối khá.
Bởi vậy Triệu Ngọc không khỏi tràn đầy chờ mong với phó bản Kỳ Ngộ hôm nay. Không biết, hôm nay sẽ lại gặp phải chuyện gì?
Cục Cảnh sát thành phố Bách Linh ở tại khu công nghệ cao của thành phố Bách Linh. Nơi này cách nội thành khá xa, mà hôm nay cũng không phải là cuối tuần, hai giờ chiều lại là giờ cao điểm đi làm, cho nên Triệu Ngọc lái xe vô cùng phí sức, đi qua đường, qua ngõ đều rất trắc trở. Lúc này khó khăn lắm mới chạy đến khu vực được đánh dấu.
Lần này, mặc dù Triệu Ngọc lái xe cảnh sát của Cục Cảnh sát Bách Linh đến, nhưng hiển nhiên là không có đặc quyền gì, ở nơi tắc đường chẳng có cách nào cả.
Hắn vừa đi vào khu vực mục tiêu thì lại bị một đám người chen chúc cùng với một chiếc xe chặn đường đi. Ở đây là vào trong trung tâm thành phố Bách Linh, con đường vốn đã không lớn lắm cho nên vừa chặn lại thì đã kín mít.
M* nó!
Triệu Ngọc hung hăng đập tay lái, không còn cách nào nữa, vì để có thể kịp giờ, hắn không thể không giống như trước đây, trực tiếp bỏ xe, chuẩn bị chạy bộ qua đấy.
Nhưng ai ngờ, sau khi hắn ra khỏi xe cảnh sát, cẩn thận quan sát vị trí một lần, lại bỗng phát hiện ra vị trí mục tiêu vậy mà lại không lệch một li nào ở ngay chỗ ô tô đang đỗ!
Hở?
Đây là tình huống gì vậy? Thời gian từng giây từng phút trôi đi, mắt thấy kỳ ngộ sắp xảy ra. Nhưng mà, ở đây lại xảy ra kẹt xe, vậy thì còn có thể có kỳ ngộ gì đây?
Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc đành phải mở cửa xe, chui lại vào trong xe lần nữa.
Ai biết được, mông hắn còn chưa ngồi vững, cửa xe bên ghế phụ lại bỗng nhiên bị người ta mở ra. Chỉ thấy một người phụ nữ mặc đồ jean, đội mũ lưỡi trai, thân hình cực kỳ mảnh khảnh, trực tiếp ngồi vào ghế phụ.
Trong nháy mắt, một mùi hương tươi mát mê người ập vào mặt.
Không phải chứ?
Lại nữa à?
Trong nháy mắt, Triệu Ngọc nghĩ đến cô em lục trà biểu ở nghĩa trang. Chẳng lẽ lại thêm một em gái hám tiền nữa hay sao?
Nhưng hắn nghĩ lại, không phải chứ? Hôm nay, hắn không lái chiếc Phaeton mà là một chiếc xe cảnh sát đấy.
Việc này…
“Suỵt…” Người phụ nữ đó duỗi một ngón tay, suỵt một tiếng, sau đó mới chắp tay trước ngực, khách sáo nói: “Anh cảnh sát, xin anh giúp một chút nhé! Tôi cần phải ở chỗ này của anh để trốn một chút! Làm ơn đi mà, làm ơn đi mà!”
Hả?
Lúc người phụ nữ này nói chuyện, Triệu Ngọc đã thấy rõ dáng vẻ của cô ấy.
Trong phút chốc, hắn đột nhiên nhớ đến quẻ của hôm nay! Hóa ra, uy lực của quẻ “Khảm” thật sự là không nhỏ mà!
Hắn nhận ra người phụ nữ này, đây không phải là siêu sao Trương Tử Thần kia sao!!?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lúc này, không riêng gì Ngô Tú Mẫn khó hiểu, những người khác cũng rất nghi ngờ, không biết Triệu Ngọc đang hát bài gì? Nhưng mà, sau vài giây, tất cả bọn họ đều hiểu hết.
Sau khi Triệu Ngọc nhẹ nhàng kéo ra, rất nhanh thì đã lộ ra một sợi dây điện nhỏ bên trong hộp.
“Fuck, máy…”
Ba chữ “Máy nghe trộm” của Nhiễm Đào còn chưa nói xong, Ngô Tú Mẫn đã duỗi tay ra che miệng hắn ta lại. Sau đó giả vờ cười ha ha nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng à, bây giờ thì tôi đã biết rồi. Trò chơi mà cậu nói rất3thú vị đấy! Theo tôi thì không bằng chúng ta khen đội trưởng Ô Phương Phương một chút đi. Cô ấy chính là một người đẹp quyến rũ đấy!”
Ngô Tú Mẫn nói như vậy rõ ràng là đang nhắc nhở mọi người, máy nghe trộm này rất có thể là do Ô Phương Phương cử người bỏ vào túi xách của cô ấy.
Triệu Ngọc dùng ngón tay chỉ vào trán của Thôi Lệ Châu, ý là trách một tên vua trộm như cô ta mà lại không phát hiện ra chuyện Ngô Tú Mẫn bị người ta gắn máy nghe trộm, thật sự là quá mất mặt rồi!
Thôi Lệ Châu rất nhanh đã hiểu được ý của Triệu Ngọc, lại làm một động tác cởi quần ra, ý là nói với Triệu Ngọc, tôi vừa mới đi nhà vệ sinh, vốn0không nhìn thấy cái gì cả!
Ngô Tú Mẫn thấy thế thì liên tục gật đầu, xác thực cho lời nói của Thôi Lệ Châu.
Triệu Ngọc cũng hơi dở khóc dở cười, không nghĩ đến Ô Phương Phương vậy mà lại nghĩ đến thủ đoạn dùng máy nghe trộm, hơn nữa còn chọn Ngô Tú Mẫn làm mục tiêu nữa.
Đừng nói, chiêu này quả thật là che giấu rất tốt. Nếu như không phải máy dò xét tàng hình của Triệu Ngọc vẫn còn hiệu lực, nói không chừng đã thật sự trúng chiêu rồi!
“Cái này… Tôi còn có chuyện quan trọng!” Tăng Khả khoa tay múa chân với mọi người. Sau đó, đưa môi đến gần máy nghe trộm, nói: “Vậy thì để tôi mở màn đi! Tôi là biết khen người ta nhất đấy. Tôi thấy đội trưởng Ô Phương5Phương là một người đẹp không già đã mãn kinh rồi, vậy mà nhìn vẫn còn trẻ như vậy, giống như là mới hơn năm mươi tuổi thôi!”
“Phụt…” Nhiễm Đào vừa uống một ngụm nước, trong nháy mắt đã phun ra ngoài toàn bộ.
Lúc này, thậm chí đến cả Triệu Ngọc cũng kinh ngạc, không ngờ khả năng lĩnh ngộ của Tăng Khả lại mạnh như vậy. Vậy mà có thể nói ra những lời mới mẻ, sâu sắc như thế, thật sự là làm cho người ta phải lau mắt mà nhìn!
Tăng Khả đắc ý khoa tay múa chân giơ ra ngón cái với mọi người, lúc này mới xoay người rời khỏi văn phòng.
“Vậy… Tiếp theo đến tôi vậy!” Ngô Tú Mẫn chép miệng, nghiền ngẫm nói: “Tôi cũng cảm thấy đội trưởng Ô Phương Phương giống như là4một người đẹp đã sống ngàn năm rồi vậy. Tôi yêu cô ấy muốn chết. Vì cô ấy tôi chấp nhận trả giá tất cả mọi thứ. Sau này, đợi tôi có tiền, tôi nhất định sẽ mời cô ấy đến ở trong bệnh viện tâm thần tốt nhất!”
Ngô Tú Mẫn nói xong, Thôi Lệ Châu thiếu chút nữa đã cười ra tiếng. Cô ta cũng muốn khen hai câu, lại bị Triệu Ngọc cản lại. Triệu Ngọc cảm thấy, dù sao thì Thôi Lệ Châu cũng không phải là người trong nội bộ, không nên để cô ta tham dự vào trò đùa này.
“Tôi cũng khen, tôi cũng khen.” Nhiễm Đào rốt cuộc cũng ngẫm ra, vội vàng lại xem náo nhiệt: “Tôi cũng rất là thích đội trưởng Ô Phương Phương, cho nên, tôi hận không thể đánh mấy9tên bạn trai nhỏ của cô ấy nhừ tử, hủy đi toàn bộ bình ắc quy của bọn họ…”
Ừng ực, nhìn thấy Nhiễm Đào chơi đến quá mức như vậy, Triệu Ngọc bất giác nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mắng: “Có ai khen người khác như mấy người không hả? Đội trưởng Ô Phương Phương xinh đẹp thế nào hả? Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, tất cả đều là dùng nước rửa phụ khoa mà rửa ra được đấy… Ha ha ha…”
Triệu Ngọc vừa chơi tưng bừng như vậy, cả đám đều không thể nhịn được nữa. Cậu một lời, tôi một câu, “khen” Ô Phương Phương…
Triệu Ngọc đoán không sai, máy nghe trộm này quả thật là do Ô Phương Phương cử người bỏ vào túi xách của Ngô Tú Mẫn! Bởi vì, Triệu Ngọc phát hiện ra rương sắt trong phần mộ đã làm cho cô ta giật mình. Cô ta đến nay vẫn chưa nghĩ ra, đến cuối cùng là làm sao mà Triệu Ngọc có thể tìm thấy được? Tuy rằng trong cái rương đó không có kho báu và đá quý, nhưng cũng thật sự làm cho Ô Phương Phương đổ mồ hôi lạnh cả người.
Lúc này rốt cuộc cô ta cũng ý thức được, Triệu Ngọc không chỉ là biết đùa giỡn lưu manh mà thôi. Thằng cha này vẫn có bản lĩnh nhất định. Bởi vậy, cô ta cho rằng bản thân cũng không thể tiếp tục khinh thường Triệu Ngọc, không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào nữa, cho nên mới áp dụng kế gắn máy nghe trộm này.
Nhưng ai biết được, vừa mới gắn máy nghe trộm xong thì đã bị Triệu Ngọc phát hiện. Lúc này, những lời nói của bên Triệu Ngọc, cô ta và thuộc hạ đều nghe thấy rõ ràng, có thể nghĩ được Ô Phương Phương đã tức thành thế nào rồi. Mắt môi gì cũng méo, cũng lệch cả rồi, thật sự là giống như là đã rửa bằng nước rửa phụ khoa vậy…
…
Vừa qua hai giờ chiều, sau khi dặn dò vài câu với thành viên trong tổ, Triệu Ngọc lén lút rời khỏi Cục Cảnh sát Bách Linh.
Hóa ra, bây giờ đã sắp bắt đầu phó bản Kỳ Ngộ rồi. Vị trí của phó bản Kỳ Ngộ lần này hơi xa một chút cho nên hắn cần phải xuất phát sớm hơn.
Buổi tối hôm qua, sau khi hoàn thành phó bản Kỳ Ngộ trong buổi biểu diễn, điểm tích lũy Kỳ Ngộ của hắn tăng vọt hơn 200 điểm, tổng điểm tích lũy đã đạt đến hơn 351 điểm.
Tuy rằng buổi biểu diễn không liên quan gì đến vụ án, nhưng chẳng những làm cho điểm tích lũy của Triệu Ngọc tăng vọt mà còn cho hắn nhận được một khoản tiền lớn. Thật sự là thu hoạch được tương đối khá.
Bởi vậy Triệu Ngọc không khỏi tràn đầy chờ mong với phó bản Kỳ Ngộ hôm nay. Không biết, hôm nay sẽ lại gặp phải chuyện gì?
Cục Cảnh sát thành phố Bách Linh ở tại khu công nghệ cao của thành phố Bách Linh. Nơi này cách nội thành khá xa, mà hôm nay cũng không phải là cuối tuần, hai giờ chiều lại là giờ cao điểm đi làm, cho nên Triệu Ngọc lái xe vô cùng phí sức, đi qua đường, qua ngõ đều rất trắc trở. Lúc này khó khăn lắm mới chạy đến khu vực được đánh dấu.
Lần này, mặc dù Triệu Ngọc lái xe cảnh sát của Cục Cảnh sát Bách Linh đến, nhưng hiển nhiên là không có đặc quyền gì, ở nơi tắc đường chẳng có cách nào cả.
Hắn vừa đi vào khu vực mục tiêu thì lại bị một đám người chen chúc cùng với một chiếc xe chặn đường đi. Ở đây là vào trong trung tâm thành phố Bách Linh, con đường vốn đã không lớn lắm cho nên vừa chặn lại thì đã kín mít.
M* nó!
Triệu Ngọc hung hăng đập tay lái, không còn cách nào nữa, vì để có thể kịp giờ, hắn không thể không giống như trước đây, trực tiếp bỏ xe, chuẩn bị chạy bộ qua đấy.
Nhưng ai ngờ, sau khi hắn ra khỏi xe cảnh sát, cẩn thận quan sát vị trí một lần, lại bỗng phát hiện ra vị trí mục tiêu vậy mà lại không lệch một li nào ở ngay chỗ ô tô đang đỗ!
Hở?
Đây là tình huống gì vậy? Thời gian từng giây từng phút trôi đi, mắt thấy kỳ ngộ sắp xảy ra. Nhưng mà, ở đây lại xảy ra kẹt xe, vậy thì còn có thể có kỳ ngộ gì đây?
Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc đành phải mở cửa xe, chui lại vào trong xe lần nữa.
Ai biết được, mông hắn còn chưa ngồi vững, cửa xe bên ghế phụ lại bỗng nhiên bị người ta mở ra. Chỉ thấy một người phụ nữ mặc đồ jean, đội mũ lưỡi trai, thân hình cực kỳ mảnh khảnh, trực tiếp ngồi vào ghế phụ.
Trong nháy mắt, một mùi hương tươi mát mê người ập vào mặt.
Không phải chứ?
Lại nữa à?
Trong nháy mắt, Triệu Ngọc nghĩ đến cô em lục trà biểu ở nghĩa trang. Chẳng lẽ lại thêm một em gái hám tiền nữa hay sao?
Nhưng hắn nghĩ lại, không phải chứ? Hôm nay, hắn không lái chiếc Phaeton mà là một chiếc xe cảnh sát đấy.
Việc này…
“Suỵt…” Người phụ nữ đó duỗi một ngón tay, suỵt một tiếng, sau đó mới chắp tay trước ngực, khách sáo nói: “Anh cảnh sát, xin anh giúp một chút nhé! Tôi cần phải ở chỗ này của anh để trốn một chút! Làm ơn đi mà, làm ơn đi mà!”
Hả?
Lúc người phụ nữ này nói chuyện, Triệu Ngọc đã thấy rõ dáng vẻ của cô ấy.
Trong phút chốc, hắn đột nhiên nhớ đến quẻ của hôm nay! Hóa ra, uy lực của quẻ “Khảm” thật sự là không nhỏ mà!
Hắn nhận ra người phụ nữ này, đây không phải là siêu sao Trương Tử Thần kia sao!!?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook