• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (13 Viewers)

  • cuong-tham-642

Chương 642: Chơi một trò chơi có được không?




73748.png
Theo như tư liệu thì nạn nhân mất tích lúc bốn mươi sáu tuổi, là một người bán lâm sản, chuyên môn mua đi bán lại các loại lâm sản, quả khô như quả óc chó, quả hạnh nhân.



Hôm nay, dưới sự yêu cầu của đám người Triệu Ngọc, suốt cả một buổi sáng, cảnh sát địa phương lại phải tiến hành thăm viếng, điều tra cặn kẽ tình huống của nạn nhân lại một lần nữa.



Bây giờ, cảnh sát địa phương đã thông qua chứng thực của người nhà nạn nhân, cả đời Trình Vĩ Hồng chưa từng rời khỏi tỉnh Tấn An. Cho nên, bà ta cũng không có nhiều khả năng là đã từng tiếp xúc với một người ở Nam Giang xa xôi như Đỗ3Mạn Đình được.



Lại xem tiếp, nạn nhân thứ hai của vụ án thi thể nữ không đầu xảy ra sau vụ án thứ nhất hai năm. Nạn nhân bị hung thủ đặt ở một bờ sông nào đó cạnh rừng cây của thành phố Lâm Phụ, cũng dựa lưng vào một cái cây to giống như vậy.



Chẳng qua, bởi vì phát hiện muộn cho nên lúc phát hiện ra thi thể đó thì nó đã xuất hiện tình trạng thối rữa nghiêm trọng. Càng đáng tiếc chính là tuy rằng cảnh sát đã dán thông báo nhận xác trong phạm vi cả nước, hơn nữa sau khi đã làm xong xét nghiệm ADN còn tiến hành đối chiếu với phạm vi lớn. Nhưng mãi cho đến hôm nay vẫn0chưa có ai đến nhận diện cái xác này, đến giờ vẫn chưa rõ thân phận. Pháp y chỉ là căn cứ vào thi thể để phán đoán, nạn nhân là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, đồng thời không có khả năng sinh đẻ.



Lần này, sau khi Cao Phát Tài bắt tay vào thu thập những đặc trưng từ hộp sọ của người phụ nữ này. Một mặt là đưa đi đối chiếu với kho dữ liệu ADN quốc gia. Mặt khác, gửi cho đồng nghiệp của ông ta làm phục hồi hộp sọ.



Tin rằng lần này hẳn là đã có thể tìm ra thân phận của những người đó rồi!



Vụ án tiếp theo xảy ra cùng một năm với vụ án thứ hai, tại thành5phố Lạc Bình ở phía Đông tỉnh Tấn An lại xuất hiện nạn nhân thứ ba.



Lại qua một năm, vụ án thứ tư vẫn xảy ra tại thành phố Lạc Bình. Lần này hung thủ càng to gan hơn. Chỗ vứt xác vậy mà lại là cùng một khu rừng với nạn nhân thứ ba.



Chính vì nguyên nhân này, khu rừng đó đến nay vẫn bị mọi người gọi là rừng ma, ai cũng không dám đến gần!



Sau đó, địa điểm của vụ án thi thể nữ không đầu thứ năm lại thay đổi, xảy ra tại thành phố Tấn Lãng ở giữa tỉnh Tấn An. Từ đó về sau, vụ án thi thể nữ không đầu thường được mọi người gọi là đại án Tấn Trung.



Sau đó, lại4tính đến Bạch Lệ Lệ, người cuối cùng bị vứt xác ở thành phố Cam Lũng. Trong vòng năm năm, sáu người chết đã làm cho mọi người hết sức kinh sợ! Từ đấy, vụ án thi thể nữ không đầu đã trở thành cơn ác mộng của những người dân ở Tấn Trung lúc ấy, khiến cho rất nhiều cô gái không dám ra ngoài vào ban đêm.



Thủ đoạn tàn nhẫn của hung thủ có ảnh hưởng cực kỳ xấu. Mọi người hận thấu xương tên ác ma giết người biến thái kia, đều kỳ vọng cảnh sát có thể sớm ngày trừng trị hung thủ theo pháp luật. Lại không ngờ rằng, lần đầu tiên cảnh sát bắt được kẻ tình nghi quan trọng là vào hai9mươi tư năm sau đó!



Nhưng mà, bây giờ trong mắt Triệu Ngọc, hiềm nghi của kẻ tình nghi quan trọng Đào Hương này dường như đã không còn chắc chắn giống như đêm hôm qua nữa.



Thông qua những cuộc điều tra trọng điểm của cảnh sát địa phương, ngoại trừ nạn nhân cuối cùng là Bạch Lệ Lệ ra thì năm nạn nhân khác cũng không có dấu hiệu nào cho thấy họ đã từng có mối quan hệ gì với Đỗ Mạn Đình.



Căn cứ theo khẩu cung của Mã Văn Lượng thì Đỗ Mạn Đình là người thành phố Bách Linh, lúc trước lăn lộn khắp nơi không thể nào đi đến nơi khác. Mà sau khi trải qua những ngày tốt đẹp với Thôi Phương Vũ, bà ta ngoại trừ phải quản lý việc làm ăn của công ty và chăm sóc con cái ra thì càng không có cơ hội quen biết những nạn nhân ở nơi xa như vậy.



Cho nên, bây giờ nhìn lại thì Đào Hương cũng không phải vì những người này đã đắc tội với Đỗ Mạn Đình nên mới hạ độc thủ! Hoặc là bên trong còn có nguyên nhân khác, hoặc là Đào Hương vốn dĩ là bị người ta vu oan hãm hại!



Lỡ như Đào Hương thật sự không phải là hung thủ, vậy thì vụ án này thật sự là phiền phức rồi đấy!



Vốn dĩ, Triệu Ngọc muốn dùng vụ án thi thể nữ không đầu để bù vào thời hạn tìm viên đá quý! Nhưng tình hình bây giờ xem ra là càng ngày càng xấu. Nếu như ngay cả một lý do hợp lý cũng không đưa ra được, vậy thì càng khó mà định tội Đào Hương được!



Làm sao đây?



Vụ án này còn có thể tra thế nào đây? Mà viên đá quý “Ngôi sao Tamil” kia rốt cuộc là đã đi đâu rồi kia chứ?



Ngôi sao Tamil…



Tamil…



Ối?



Lúc nghĩ đến chỗ này, trong đầu Triệu Ngọc bỗng nhiên lóe lên một tia sáng, nhớ ra một chuyện quan trọng. Đúng chứ? Nếu như lại bỏ công vào viên đá quý này thì sẽ thế nào đây?



Ngay từ đầu, hắn nghĩ rằng phá được vụ án thi thể nữ không đầu thì có thể tìm thấy viên đá quý. Bây giờ đã không phá án được vậy sao lại không tìm viên đá quý thử xem sao?



Vì hai thứ này hỗ trợ lẫn nhau, vậy nếu như tìm ra viên đá quý, có thể nào sẽ tìm được manh mối của vụ án thi thể nữ không đầu hay không?



Đá quý…



Đá quý…



Đúng rồi… Triệu Ngọc đột nhiên nhớ đến lúc trước, hắn đã hack được không ít tài liệu từ bên chỗ Ô Phương Phương, không bằng chỉnh lý lại đám tài liệu này xem thử xem có phát hiện nào hay không.



Ví như… Ối?



Dọc theo mạch suy nghĩ này, Triệu Ngọc bỗng nhiên thông suốt, vội nói với Tăng Khả: “Tăng Khả, tôi nhớ là bên chỗ Ô Phương Phương có tất cả các video giám sát của buổi triển lãm năm đó, đúng không?”



“Hả?” Tăng Khả nghĩ không ra suy nghĩ của Triệu Ngọc là “nhảy số” như thế nào, mất vài giây mới trả lời lại: “Đúng vậy, tất cả video giám sát trong mười ngày đều ở đây! Nhưng mà… Anh hỏi cái này để làm gì?”



“Ngu rồi hả?” Triệu Ngọc trợn to mắt nói: “Cậu có biết tại sao lúc trước những đoạn video này không phát huy được tác dụng không hả? Không phải là vì nó không lưu lại được cái gì, mà là bởi vì cảnh sát vốn dĩ không biết là ai đã trộm viên đá quý! Nhưng mà… Bây giờ thì sao hả? Có phải tình hình đã khác rồi không?”



“Ồ… Ồ… Khụ! Em sao lại không nghĩ ra chứ?” Tăng Khả vỗ trán một cái: “Nếu như Đào Hương đã trộm viên đá quý đó, như vậy việc đầu tiên ông ta cần làm là phải đến buổi triển lãm nghiên cứu địa hình rồi. Cho nên, chắc chắn ông ta sẽ xuất hiện trong video giám sát!”



“Nhưng mà… Tổ trưởng, tôi vẫn chưa hiểu, xem như là tìm được Đào Hương trong video...” Nhiễm Đào nói: “Cũng chỉ có thể chứng minh viên đá quý có thể đã bị ông ta trộm đi mất mà thôi! Lại còn có thể như thế nào chứ?”



“Không thế nào cả. Nhưng ít nhất nó cũng là một manh mối!” Triệu Ngọc dứt khoát nói: “Chỉ cần tìm ra, nói không chừng có thể có được phát hiện mới! Ừm… Tôi cảm thấy vậy đó…” Sau đó, Triệu Ngọc lại bổ sung thêm một câu: “Chị Ngô nói rất đúng, lần sau phân tích vụ án, cậu đừng nói gì nữa!”



“Tôi… Xì…” Nhiễm Đào xấu hổ trong nháy mắt.



Tăng Khả thấy tình hình cũng không dám nhiều lời, vội vàng kết nối laptop với máy giám sát, bắt đầu loay hoay với những video đó.



“Không được…” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nhiều video như vậy, chúng ta căn bản không xem hết được, tôi đi nói với đội trưởng Tôn, để bọn họ cử chuyên gia đến đây xem cùng. Hơn nữa, Đào Hương xảo quyệt như vậy, tôi nghi ngờ, lúc đến nghiên cứu địa hình có thể là đã hóa trang rồi!”



“Không cần đâu… Không cần đâu… Tổ trưởng!” Tăng Khả vội đứng dậy, xua tay nói: “Chẳng lẽ anh đã quên em là chuyên gia rồi à! Chỉ cần em đo lường những đặc trưng của Đào Hương. Sau đó, dùng phần mềm đối chiếu là có thể tìm thấy rồi! Yên tâm, ông ta có hóa trang thành như thế nào cũng sẽ không thoát được pháp nhãn của em được đâu!”



“Ồ… Ồ…” Triệu Ngọc gật đầu, nói thật là hắn vẫn không biết là cảnh sát vậy mà lại có loại thần khí khoa học kỹ thuật cao cấp như vậy.



“Chúng tôi trở lại rồi đây…” Lúc này, sau khi cửa bị mở ra, Ngô Tú Mẫn và Thôi Lệ Châu bước từ bên ngoài vào.



Bởi vì gặp quá nhiều đả kích, trạng thái tinh thần của Thôi Lệ Châu vẫn luôn không tốt. Cho nên, Ngô Tú Mẫn vừa mới khai thông tâm lý cho cô ta.



Lúc này, rõ ràng là trạng thái của Thôi Lệ Châu đã được xoa dịu, trong mắt đã khôi phục lại được một chút thần thái.



“Ối? Làm sao vậy?” Ngô Tú Mẫn vừa đi vào, liếc mắt nhìn Nhiễm Đào một cái, nghi ngờ hỏi: “Thái độ này của cậu sao lại giống như là đã bị mắng một trận vậy hả?”



“Woa!” Tăng Khả nghe nói, vội vàng giơ ngón cái lên khen: “Chị Ngô thật là tính toán như thần mà!”



“Hừ!” Triệu Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng, lập tức xua tay, nói với các thành viên trong đội: “Tôi nói mọi người chứ, công lao của tôi cũng không ít hơn chị Ngô đâu! Thế này vậy, mọi người có hứng không? Chúng ta cùng chơi một trò chơi, được chứ?”




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom