Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-64.txt
Chương 64: ĂN VẠ GẶP ĂN VẠ.
“Báo cáo tổng bộ!” Triệu Ngọc cầm chiếc điện thoại cùi bắp của mình, giả vờ nói oang oang cho ba tên ăn vạ nghe, “Ba tên nghi phạm đã sa lưới, yêu cầu tổng bộ chi viện! Đúng… trong quá trình truy nã, ba tên nghi phạm đã chống trả mạnh mẽ, tập kích cảnh sát, ra tay độc ác, làm tôi và tổ trưởng bị thương nặng. Đúng đúng2đúng, tiện thể phái thêm một chiếc xe cứu thương!”.
Triệu Ngọc nói quá khoa trương, ba tên ăn vạ kia hiển nhiên không tin. Thế nhưng, khi bọn họ thấy thẻ cảnh sát của Triệu Ngọc, còn có cảnh phục mà Khúc Bình cầm ra khỏi xe, thì họ không còn nghi ngờ thân phận của hai người này.
“Anh… cảnh sát à!” Tên mập chắc là kẻ đầu sỏ của nhóm,8người gã bám đầy bụi đất, nói với Triệu Ngọc, “Toàn là anh đánh người mà, chúng tôi ai cũng thấy, chúng tôi không tập kích cảnh sát!”.
Bốp!
Triệu Ngọc không nói gì mà tát thẳng một cái vào sau ót của tên mập, đánh cho tên mập nhe răng nhếch miệng.
“Bớt nói nhảm đi!” Triệu Ngọc quát lên, “Tôi và cấp trên của chúng tôi bị các anh đánh cho nội6thương. Nói cho mấy anh biết, sếp của chúng tôi ngoại trừ bị bệnh cao huyết áp và bị bệnh tim ra, còn nhiều hơn anh một bệnh, đó là bệnh tiểu đường, bất cứ lúc nào cũng có thể tái phát trở lại! Mấy người nha, tốt hơn nên nói ít lại, đợi đến bệnh viện, chúng tôi làm năm sáu cái MRI xong rồi hãy nói tiếp! Gan của3mấy người cũng lớn lắm, đánh lén cảnh sát… Đánh lén cảnh sát… Đánh lén cảnh sát…”.
Nói một câu “đánh lén cảnh sát”, Triệu Ngọc lại tát gã một cái, mặc dù không quá mạnh tay, nhưng cũng đủ làm cho mặt tên mập đỏ bừng lên!
“Đại ca, anh cũng đừng có vô lý quá!” Tên mập cắn răng nói, “Chúng tôi thật sự không đánh lén cảnh sát? Là cảnh5sát các anh đánh người, ẩu đả với dân lành vô tội chúng tôi!”.
Bộp!
Lần này, Triệu Ngọc không tát nữa, mà là đạp thẳng tên mập một cái ngã lăn trên mặt đất, sau đó đá thêm hơn mười cái liên tục, đến khi tên mập cầu xin bỏ qua, thì mới dừng lại.
Thấy Triệu Ngọc hung tợn vậy, tên gầy và tên mặc bộ quần áo thể thao cúi đầu xuống, không dám nhìn lên.
Sau một trận đấm đá, tên mập bị đánh đến ngu người, cả người run cầm cập giống như bị giật điện.
“Tôi thấy mấy người đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Triệu Ngọc ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn tên mập và nói, tôi giúp các người phân tích tình hình trước mắt một lượt nhé! Nghe cho kỹ, tôi và cấp trên của chúng tôi đang đi truy bắt nghi phạm giết người bỏ trốn, nhưng nửa đường, ba người các anh bỗng nhiên nhảy ra, ngăn xe của chúng tôi lại, cản trở chúng tôi truy bắt nghi phạm. Sau đó các anh còn đánh lén cảnh sát, làm chúng tôi bị thương…”.
Triệu Ngọc vuốt ve cái ót của tên mập, dọa tên mập đó giật nảy mình.
“Các anh hiểu pháp luật như thế, vậy nói cho tôi biết, trước hết chưa nói đến việc các anh có phải tòng phạm của kẻ giết người hay không, chỉ cần nói đến hai tội danh là gây trở ngại công vụ và đánh lén cảnh sát, các anh có gánh nổi không? Đương nhiên các anh cũng có thể thuê luật sư kháng cáo, nếu như có thể kiện thắng chúng tôi, cuối cùng có lẽ không phải ngồi tù. Thế nhưng, nếu như đúng lúc đó, bệnh tim của sếp tôi tái phát, vậy thì… chậc chậc… các anh cũng không đơn giản chỉ là đánh lén cảnh sát nữa rồi, đúng không?”
Nghe được phân tích của Triệu Ngọc, ba tên ăn vạ đều trợn tròn mắt. Cho đến lúc này, bọn họ mới lĩnh ngộ được, cái gì mới là cảnh giới cao nhất của nghề ăn vạ!
Nói trắng ra thì, những tên ăn vạ này cũng chỉ là mấy kẻ cắc ké không có bối cảnh, không giống với những tên tay anh chị một vùng có một thực lực nhất định. Những tên cắc ké như vậy, chỉ cần gặp phải một kẻ ngang tàn hơn mình, thì bọn chúng không hề có chút khả năng nào để đấu lại.
Tên mập bị đánh đến mặt mũi sưng đỏ lên, cuối cùng cũng đổi cách xưng hô với Triệu Ngọc. Gã năn nỉ: “Đại ca, đại ca…Chúng em sai rồi! Anh rộng lượng anh tha cho chúng em lần này! Sau này chúng em cũng không dám nữa!”.
Nghe nói như vậy, Triệu Ngọc quay đầu nhìn Khúc Bình một cái, Khúc Bình không nói gì.
Khi đó, Khúc Bình vốn cho rằng Triệu Ngọc sẽ lập tức gật đầu, rồi chuyện này đến đây kết thúc.
Nhưng mà, điều làm Khúc Bình ngạc nhiên là, Triệu Ngọc đưa tay lên, tát một cái lên mặt tên mập! Cái tát này còn mạnh tay hơn so với mấy lần trước, tên mập kia suýt tí nữa là tắt thở!
“Trời ơi?” Khúc Bình sửng sốt, vội mở miệng ngăn lại.
Triệu Ngọc không hề để ý đến, mà là mỗi tay một tên, lôi tên mập và tên mặc quần áo thể thao đến trước chiếc Subaru rồi quát:
“Xong rồi? Xong cái bà nội nó rồi!” Triệu Ngọc chỉ vào tấm chắn đầu của chiếc xe, “Nhìn thấy chưa? Mấy người đụng hỏng xe của sếp tôi rồi! Chuyện này tính thế nào?”.
“Hả!?” Con ngươi của gã mặc quần áo thể thao như sắp rớt xuống đất, gã vội vã giải thích, “Đại ca à, em không… không đâm hỏng mà? Anh nhìn đi, một vết xước cũng không có mà?”.
Do kỹ thuật “đâm đầu xe” của gã quá cao siêu, mặc dù nhìn có vẻ như gã bị văng ra rất mạnh, nhưng mà lớp sơn đầu xe chưa hề bị bong tróc, ngay cả vết trầy xước cũng không có!
“Bà nội nó!” Triệu Ngọc bay lên đạp một cái, gã mặc quần áo thể thao bay ra ngoài. Tay phải Triệu Ngọc lại nắm tóc của tên mập, hung hăng áp đầu của tên mập trên nắp xe, quát lên, “Mắt mù rồi hả? Vết xước to như vậy mà cũng không nhìn thấy hả? Không muốn đền tiền đúng không?”.
“Không không không…” Tên mập run rẩy, không ngừng đập tay lên nắp xe, khóc không ra nước mắt, “Đại ca, đại ca, em đền, em đền, em đền!!”.
Nghe nói vậy, Triệu Ngọc cuối cùng cũng thả lỏng tay ra. Nhưng lúc này tổ trưởng Khúc Bình đã thay đổi tâm trạng từ ngổn ngang đến nghẹn lời! Cho đến lúc này chị ta vẫn chưa hiểu rõ, rốt cuộc Triệu Ngọc làm thế nào mà biến tên đi ăn vạ biến thành kẻ bị ăn vạ rồi?
Bánh xe lăn đều, sau khi chiếc xe Subaru màu trắng chạy lên đường cao tốc, Triệu Ngọc đưa 2000 đồng đã lấy từ nhóm người ăn vạ kia cho Khúc Bình.
Đúng là gậy ông đập lưng ông! 2000 đồng, chính là số tiền mà tên ăn vạ kia đòi hỏi. Tên ăn vạ chẳng những không lấy được tiền, mà trái lại còn phải đền 2000 đồng!
Nhưng mà, tổ trưởng Khúc Bình làm sao có thể nhận loại tiền này được, chị ta vội lắc đầu liên tục, kiên quyết không nhận số tiền này.
“Vậy thôi!” Triệu Ngọc sớm biết chị ta sẽ không lấy số tiền này, đương nhiên cất luôn vào túi quần của mình, hắn còn nói, “Nếu chị đã không cầm, vậy hôm khác cùng nhau đi uống rượu, tiện thể chị gọi cả anh rể đến!”.
Khúc Bình gật đầu, sau đó lại lắc, một câu cũng không nói nên lời. Lúc này trong lòng của chị ta đang rất rối bời. Một mặt chị ta muốn kiên quyết khống chế hành động ngang tàng của Triệu Ngọc, nhưng mặt còn lại thì chị ta không thể không thầm chấp nhận kết quả lấy bạo chế bạo của Triệu Ngọc!
“Tổ trưởng Khúc,” Triệu Ngọc dường như đoán trúng được suy nghĩ của Khúc Bình, cười và nói với chị ta, “người xưa có câu, người không phạm ta thì ta không phạm người. Thực ra, bạo lực chung quy không thoát được một chữ “Lý”. Chị yên tâm đi! Tôi làm việc, có chừng mực!”.
Sau khi xuống xe ở đường Thuận Phong, Triệu Ngọc đến ngân hàng đổi chi phiếu lấy tiền, chuyển vào trong thẻ ngân hàng của mình. Tính cả khoản tiền mà Thiệu Gia Dĩnh quyên góp, còn có tiền thưởng nhận được ngày hôm nay, thêm cả số tiền bồi thường của mấy tên ăn vạ kia, con số trong tài khoản của Triệu Ngọc đã vượt qua mười vạn.
Không ngờ chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, hắn lại có được nhiều tiền như vậy. Ngoài việc tự cảm thán về vận may của bản thân ra, Triệu Ngọc không khỏi liên tưởng đến hệ thống Kỳ Ngộ trong đầu mình.
Có khi nào, những tiền tài, vật chất mà hắn có được đó, cũng có liên quan đến hệ thống Kỳ Ngộ chăng?
Kết quả, khi hắn lấy quyển sổ cá nhân của mình ra rồi xem những ghi chép trước đó, quả nhiên hắn đã có một phát hiện kinh ngạc!
“Báo cáo tổng bộ!” Triệu Ngọc cầm chiếc điện thoại cùi bắp của mình, giả vờ nói oang oang cho ba tên ăn vạ nghe, “Ba tên nghi phạm đã sa lưới, yêu cầu tổng bộ chi viện! Đúng… trong quá trình truy nã, ba tên nghi phạm đã chống trả mạnh mẽ, tập kích cảnh sát, ra tay độc ác, làm tôi và tổ trưởng bị thương nặng. Đúng đúng2đúng, tiện thể phái thêm một chiếc xe cứu thương!”.
Triệu Ngọc nói quá khoa trương, ba tên ăn vạ kia hiển nhiên không tin. Thế nhưng, khi bọn họ thấy thẻ cảnh sát của Triệu Ngọc, còn có cảnh phục mà Khúc Bình cầm ra khỏi xe, thì họ không còn nghi ngờ thân phận của hai người này.
“Anh… cảnh sát à!” Tên mập chắc là kẻ đầu sỏ của nhóm,8người gã bám đầy bụi đất, nói với Triệu Ngọc, “Toàn là anh đánh người mà, chúng tôi ai cũng thấy, chúng tôi không tập kích cảnh sát!”.
Bốp!
Triệu Ngọc không nói gì mà tát thẳng một cái vào sau ót của tên mập, đánh cho tên mập nhe răng nhếch miệng.
“Bớt nói nhảm đi!” Triệu Ngọc quát lên, “Tôi và cấp trên của chúng tôi bị các anh đánh cho nội6thương. Nói cho mấy anh biết, sếp của chúng tôi ngoại trừ bị bệnh cao huyết áp và bị bệnh tim ra, còn nhiều hơn anh một bệnh, đó là bệnh tiểu đường, bất cứ lúc nào cũng có thể tái phát trở lại! Mấy người nha, tốt hơn nên nói ít lại, đợi đến bệnh viện, chúng tôi làm năm sáu cái MRI xong rồi hãy nói tiếp! Gan của3mấy người cũng lớn lắm, đánh lén cảnh sát… Đánh lén cảnh sát… Đánh lén cảnh sát…”.
Nói một câu “đánh lén cảnh sát”, Triệu Ngọc lại tát gã một cái, mặc dù không quá mạnh tay, nhưng cũng đủ làm cho mặt tên mập đỏ bừng lên!
“Đại ca, anh cũng đừng có vô lý quá!” Tên mập cắn răng nói, “Chúng tôi thật sự không đánh lén cảnh sát? Là cảnh5sát các anh đánh người, ẩu đả với dân lành vô tội chúng tôi!”.
Bộp!
Lần này, Triệu Ngọc không tát nữa, mà là đạp thẳng tên mập một cái ngã lăn trên mặt đất, sau đó đá thêm hơn mười cái liên tục, đến khi tên mập cầu xin bỏ qua, thì mới dừng lại.
Thấy Triệu Ngọc hung tợn vậy, tên gầy và tên mặc bộ quần áo thể thao cúi đầu xuống, không dám nhìn lên.
Sau một trận đấm đá, tên mập bị đánh đến ngu người, cả người run cầm cập giống như bị giật điện.
“Tôi thấy mấy người đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Triệu Ngọc ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn tên mập và nói, tôi giúp các người phân tích tình hình trước mắt một lượt nhé! Nghe cho kỹ, tôi và cấp trên của chúng tôi đang đi truy bắt nghi phạm giết người bỏ trốn, nhưng nửa đường, ba người các anh bỗng nhiên nhảy ra, ngăn xe của chúng tôi lại, cản trở chúng tôi truy bắt nghi phạm. Sau đó các anh còn đánh lén cảnh sát, làm chúng tôi bị thương…”.
Triệu Ngọc vuốt ve cái ót của tên mập, dọa tên mập đó giật nảy mình.
“Các anh hiểu pháp luật như thế, vậy nói cho tôi biết, trước hết chưa nói đến việc các anh có phải tòng phạm của kẻ giết người hay không, chỉ cần nói đến hai tội danh là gây trở ngại công vụ và đánh lén cảnh sát, các anh có gánh nổi không? Đương nhiên các anh cũng có thể thuê luật sư kháng cáo, nếu như có thể kiện thắng chúng tôi, cuối cùng có lẽ không phải ngồi tù. Thế nhưng, nếu như đúng lúc đó, bệnh tim của sếp tôi tái phát, vậy thì… chậc chậc… các anh cũng không đơn giản chỉ là đánh lén cảnh sát nữa rồi, đúng không?”
Nghe được phân tích của Triệu Ngọc, ba tên ăn vạ đều trợn tròn mắt. Cho đến lúc này, bọn họ mới lĩnh ngộ được, cái gì mới là cảnh giới cao nhất của nghề ăn vạ!
Nói trắng ra thì, những tên ăn vạ này cũng chỉ là mấy kẻ cắc ké không có bối cảnh, không giống với những tên tay anh chị một vùng có một thực lực nhất định. Những tên cắc ké như vậy, chỉ cần gặp phải một kẻ ngang tàn hơn mình, thì bọn chúng không hề có chút khả năng nào để đấu lại.
Tên mập bị đánh đến mặt mũi sưng đỏ lên, cuối cùng cũng đổi cách xưng hô với Triệu Ngọc. Gã năn nỉ: “Đại ca, đại ca…Chúng em sai rồi! Anh rộng lượng anh tha cho chúng em lần này! Sau này chúng em cũng không dám nữa!”.
Nghe nói như vậy, Triệu Ngọc quay đầu nhìn Khúc Bình một cái, Khúc Bình không nói gì.
Khi đó, Khúc Bình vốn cho rằng Triệu Ngọc sẽ lập tức gật đầu, rồi chuyện này đến đây kết thúc.
Nhưng mà, điều làm Khúc Bình ngạc nhiên là, Triệu Ngọc đưa tay lên, tát một cái lên mặt tên mập! Cái tát này còn mạnh tay hơn so với mấy lần trước, tên mập kia suýt tí nữa là tắt thở!
“Trời ơi?” Khúc Bình sửng sốt, vội mở miệng ngăn lại.
Triệu Ngọc không hề để ý đến, mà là mỗi tay một tên, lôi tên mập và tên mặc quần áo thể thao đến trước chiếc Subaru rồi quát:
“Xong rồi? Xong cái bà nội nó rồi!” Triệu Ngọc chỉ vào tấm chắn đầu của chiếc xe, “Nhìn thấy chưa? Mấy người đụng hỏng xe của sếp tôi rồi! Chuyện này tính thế nào?”.
“Hả!?” Con ngươi của gã mặc quần áo thể thao như sắp rớt xuống đất, gã vội vã giải thích, “Đại ca à, em không… không đâm hỏng mà? Anh nhìn đi, một vết xước cũng không có mà?”.
Do kỹ thuật “đâm đầu xe” của gã quá cao siêu, mặc dù nhìn có vẻ như gã bị văng ra rất mạnh, nhưng mà lớp sơn đầu xe chưa hề bị bong tróc, ngay cả vết trầy xước cũng không có!
“Bà nội nó!” Triệu Ngọc bay lên đạp một cái, gã mặc quần áo thể thao bay ra ngoài. Tay phải Triệu Ngọc lại nắm tóc của tên mập, hung hăng áp đầu của tên mập trên nắp xe, quát lên, “Mắt mù rồi hả? Vết xước to như vậy mà cũng không nhìn thấy hả? Không muốn đền tiền đúng không?”.
“Không không không…” Tên mập run rẩy, không ngừng đập tay lên nắp xe, khóc không ra nước mắt, “Đại ca, đại ca, em đền, em đền, em đền!!”.
Nghe nói vậy, Triệu Ngọc cuối cùng cũng thả lỏng tay ra. Nhưng lúc này tổ trưởng Khúc Bình đã thay đổi tâm trạng từ ngổn ngang đến nghẹn lời! Cho đến lúc này chị ta vẫn chưa hiểu rõ, rốt cuộc Triệu Ngọc làm thế nào mà biến tên đi ăn vạ biến thành kẻ bị ăn vạ rồi?
Bánh xe lăn đều, sau khi chiếc xe Subaru màu trắng chạy lên đường cao tốc, Triệu Ngọc đưa 2000 đồng đã lấy từ nhóm người ăn vạ kia cho Khúc Bình.
Đúng là gậy ông đập lưng ông! 2000 đồng, chính là số tiền mà tên ăn vạ kia đòi hỏi. Tên ăn vạ chẳng những không lấy được tiền, mà trái lại còn phải đền 2000 đồng!
Nhưng mà, tổ trưởng Khúc Bình làm sao có thể nhận loại tiền này được, chị ta vội lắc đầu liên tục, kiên quyết không nhận số tiền này.
“Vậy thôi!” Triệu Ngọc sớm biết chị ta sẽ không lấy số tiền này, đương nhiên cất luôn vào túi quần của mình, hắn còn nói, “Nếu chị đã không cầm, vậy hôm khác cùng nhau đi uống rượu, tiện thể chị gọi cả anh rể đến!”.
Khúc Bình gật đầu, sau đó lại lắc, một câu cũng không nói nên lời. Lúc này trong lòng của chị ta đang rất rối bời. Một mặt chị ta muốn kiên quyết khống chế hành động ngang tàng của Triệu Ngọc, nhưng mặt còn lại thì chị ta không thể không thầm chấp nhận kết quả lấy bạo chế bạo của Triệu Ngọc!
“Tổ trưởng Khúc,” Triệu Ngọc dường như đoán trúng được suy nghĩ của Khúc Bình, cười và nói với chị ta, “người xưa có câu, người không phạm ta thì ta không phạm người. Thực ra, bạo lực chung quy không thoát được một chữ “Lý”. Chị yên tâm đi! Tôi làm việc, có chừng mực!”.
Sau khi xuống xe ở đường Thuận Phong, Triệu Ngọc đến ngân hàng đổi chi phiếu lấy tiền, chuyển vào trong thẻ ngân hàng của mình. Tính cả khoản tiền mà Thiệu Gia Dĩnh quyên góp, còn có tiền thưởng nhận được ngày hôm nay, thêm cả số tiền bồi thường của mấy tên ăn vạ kia, con số trong tài khoản của Triệu Ngọc đã vượt qua mười vạn.
Không ngờ chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, hắn lại có được nhiều tiền như vậy. Ngoài việc tự cảm thán về vận may của bản thân ra, Triệu Ngọc không khỏi liên tưởng đến hệ thống Kỳ Ngộ trong đầu mình.
Có khi nào, những tiền tài, vật chất mà hắn có được đó, cũng có liên quan đến hệ thống Kỳ Ngộ chăng?
Kết quả, khi hắn lấy quyển sổ cá nhân của mình ra rồi xem những ghi chép trước đó, quả nhiên hắn đã có một phát hiện kinh ngạc!
Bình luận facebook