Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-63.txt
Chương 63: SẼ TRỞ THÀNH CÁI GÌ?
Mặc dù Triệu Ngọc hiểu rõ mánh lới của kẻ ăn vạ rõ như lòng bàn tay, nhưng bản thân hắn lại chưa từng làm qua loại việc như vậy.
Trong mắt dân giang hồ, ăn vạ cũng chưa được xem là mánh khóe gì hay ho, thường hay bị kẻ khác xem thường, thậm chí ngay đến một vài tên côn đồ cắc ké cũng chẳng thèm dùng đến mánh khóe này.
Do đó, những kẻ ăn vạ trên đường phố, mặc dù có băng nhóm, nhưng chúng không có2người đứng sau đỡ đầu. Thường thì chúng làm xong một vụ là chuyển sang địa điểm khác, kiếm được vụ nào thì tính vụ đó, trước giờ đều không dám ở lại một nơi nào lâu.
Nhưng mà, kỹ thuật của mấy kẻ này cũng tương đối trôi chảy. Cứ lấy Khúc Bình ra làm ví dụ, kẻ ăn vạ vừa rồi làm giống y như thật, dù là ai chứng kiến cũng sẽ nghĩ chiếc xe đã đụng vào gã thật.
Tiếp đó, tên này lại mượn lực xe8để khiến cho cả người trông giống như bị đâm bay ra xa, nhưng thực ra cả người gã không hề bị sao. Vết thương sau lưng gã thực ra thì không liên quan gì đến xe của Khúc Bình, nếu không phải do gã tự gây ra, thì cũng do đồng bọn của gã cố tình làm cho bị thương.
Để lừa được tiền, những kẻ này giở mọi mánh khóe, và giờ đã đến mức độ biến thái rồi.
Đừng nói Triệu Ngọc bây giờ là một cảnh sát,6cho dù hắn là kẻ du côn như trước đây, gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ cảm giác ngứa ngáy chân tay. Huống hồ, lúc này người bị lừa bịp tống tiền, còn là đồng nghiệp kiêm cấp trên của hắn nữa chứ?
Triệu Ngọc tìm kiếm một lượt trong xe của Khúc Bình, vốn là muốn tìm một thứ gì đó như khóa xe hoặc là cờ lê gì đó, nhưng trong xe của Khúc Bình rỗng tuếch, hắn đành siết nắm đấm, kéo cửa xe đi ra3ngoài.
Bây giờ đang là giữa trưa, nơi này lại ở khu hẻo lánh, ngoại trừ thỉnh thoảng có vài chiếc xe đi ngang qua ra thì hoàn toàn không có người nào khác nữa.
Triệu Ngọc nhìn thoáng qua xung quanh liền phát hiện, trên làn đường dành cho xe đạp ở đối diện, một chiếc xe gắn máy đang đậu bên đó. Trên chiếc xe có hai người một gầy một mập ngồi, họ đang tập trung nhìn vào mọi hành động của kẻ ăn vạ.
Không cần phải nói,5hai người này tất nhiên là đồng bọn của kẻ ăn vạ rồi.
“Bớt chút được không?” Sau khi đối chất một hồi, Khúc Bình đã phải thỏa hiệp, bắt đầu cò kẻ mặc cả với gã kia, “Anh rốt cuộc là muốn như thế nào, chúng ta biết rất rõ. Nếu như anh còn quá đáng, chúng ta hãy đi về đồn cảnh sát giải quyết.”.
“Chị hai à, tôi đây chân trần không sợ kẻ đeo giày, cô nghĩ như thế nào cũng được!” Lúc này gã ta đã bộc lộ bản chất thật sự của mình, nói mà chẳng hề lo sợ, “Nhưng tôi nói cho chị biết trước, tôi có bệnh tim thật đó. Nếu như chị kéo tôi đến đồn cảnh sát, tôi chỉ sợ bệnh tim tái phát rồi nằm ở đồn cảnh sát các người không dậy nổi…”
Gã ta đang đe dọa Khúc Bình một cách trắng trợn, nhưng vừa ngước mắt lên thì gã bỗng nhìn thấy, có một thanh niên bước xuống xe, hơn nữa vẻ mặt rất hung hăng mà đi về phía mình.
Nói thật, gã ta đúng là không hề biết trên xe còn có một người khác nữa. Gã ta không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, nếu trên xe còn có người, tại sao người đó không xuống xe sớm hơn?
Điều đáng tiếc chính là, tên ăn vạ đáng thương ấy cũng không còn thời gian suy đoán thêm. Khi Triệu Ngọc đi tới trước mặt gã thì cũng có nghĩa, một kết thúc đau thương đang chờ gã ngay sau đó!
Triệu Ngọc không nói một lời, tay trái đẩy Khúc Bình ra, tay phải tát lên mặt của gã ăn vạ rất mạnh mẽ, dứt khoát!
Bốp …
Tiếng tát tay vào mặt vang dội, vọng khắp cả con đường.
“Trời ơi?” Gã mặc quần áo thể thao hốt hoảng hô, “Mày…sao mày lại đánh tao hả?”.
Bốp!
Bất thình lình bị giáng tiếp cái tát tay thứ hai, mặc dù gã ta lấy tay cản lại, nhưng vẫn bị Triệu Ngọc tát cho lảo đảo, khóe miệng cũng chảy ra máu!
“Trời ơi”
Gã mặc quần áo thể thao bị đánh cho ngây ngẩn cả người, khi gã vừa định đứng dậy đánh trả, thì lại bị Triệu Ngọc túm lấy cổ áo!
Bốp!
Cái tát tay thứ ba còn mạnh hơn, gã đó bị đánh ngã lăn xuống đất, vừa mở miệng thì có bốn năm cái răng rơi ra ngoài!
“Triệu Ngọc! Cậu?”
Cho dù Khúc Bình là tổ trưởng trong Đội Trọng án, nhưng cũng bị hành vi thô lỗ của Triệu Ngọc dọa cho sợ hãi! Chị ta vội vàng kéo Triệu Ngọc lại, muốn Triệu Ngọc dừng tay.
Lúc này, hai gã bên kia đường nhìn thấy đồng bọn của mình gặp chuyện, lập tức gào thét xông tới.
Triệu Ngọc nhìn Khúc Bình mà cười, hỏi rất ôn hòa: “Tổ trưởng Khúc, có mang theo còng tay không?”.
Khúc Bình bất ngờ, vội vã trả lời: “Không có! Hôm nay đâu có lái xe cảnh sát!”.
“Cái này thì sao?”
Triệu Ngọc dùng tay ra hiệu, ý hỏi có mang theo súng không?
Khúc Bình lắc đầu, nghĩ thầm trong đầu, cũng không phải là chấp hành nhiệm vụ, đem súng làm cái gì chứ?
Trời!
Triệu Ngọc lắc đầu, than thở: “Được rồi, chị tránh sang bên kia một chút đi!”.
Lúc nói chuyện, hai tên đồng bọn một mập một gầy kia đã xông đến trước mặt Triệu Ngọc. Tên mập chạy đằng trước, vừa chạy vừa gào thét: “Dừng tay lại mau, mày muốn chết hả…”.
Tên mập cũng chỉ thốt ra được vài chữ đầu tiên, thì Triệu Ngọc đã vươn tay túm lấy cổ áo của gã, một tay khác tóm lấy đũng quần gã, sau đó hai cánh tay dùng lực, vác bổng gã lên.
Sau đó, mượn quán tính của lực nâng, thuận thế ném tên mập bay ra bên ngoài. Bên đường có một hàng rào sắt, phần lưng của tên mập đập mạnh lên hàng rào đó, phát ra một tiếng “rầm”.
Ngay sau đó, tên mập rớt thẳng xuống mặt đất, đồng thời một đống bụi bặm cũng bị thổi bay lên.
“Aaa!?”
Tên gầy còn lại vốn giơ tay lên định đánh Triệu Ngọc, nhưng sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc quá mạnh, liền không dám ra tay nữa.
Tên này không dám ra tay, nhưng Triệu Ngọc cũng không quan tâm đến điều đó. Hai tay Triệu Ngọc túm lấy phần áo trước ngực tên này, sau đó làm động tác nhổ củ cải (vật ngửa ra đằng sau), giơ cả người gã lên không trung, sau đó ném mạnh gã lên thùng rác phía đằng sau.
Thùng rác không chịu nổi tác động nặng nề như vậy nên đổ nghiêng sang một bên, tên gầy thì bị lăn mấy vòng, rồi té lăn dưới chân Triệu Ngọc!
Trong vài giây ngắn ngủi, ba gã ăn vạ hoàn toàn đánh mất năng lực phản kháng, từng tên một nằm lăn trên mặt đất vừa bò lê vừa kêu rên đau đớn.
Triệu Ngọc cúi đầu nhìn xuống, thấy tên mặc quần áo thể thao bị đánh gãy răng còn muốn đứng lên, vì thế Triệu Ngọc đi đến túm lấy quần áo của tên này, làm một động tác giống như một cú swing vậy, đập mạnh lưng gã vào cột điện.
Tên mặc quần áo thể thao gào lên như lợn bị chọc tiết, rồi cuối cùng rơi xuống đất không gượng dậy nổi nữa!
“A a a!?”
Lần này Khúc Bình hoàn toàn sợ hãi, muốn đi đến ngăn cản, nhưng Triệu Ngọc xua xua tay, sau đó làm động tác chào kiểu cảnh sát, nói: “Báo cáo sếp, ba tên tội phạm đã bị tôi khống chế, tôi sẽ liên hệ với tổng bộ, bắt bọn chúng về quy án!”.
“Hả…” Khúc Bình hoàn toàn mơ hồ, thốt ra một câu tiếng anh, “What?!”.
“Bọn họ đều là nghi phạm giết người mà?”
Triệu Ngọc ra sức hô to một câu, sau đó dồn ba tên ăn vạ chuyên nghiệp lại cùng một chỗ, đồng thời trói chéo hai tay của bọn họ lại.
“Bây giờ các anh nghe kỹ cho tôi, các anh đã bị bắt, tội danh là giết người bỏ trốn!” Triệu Ngọc lấy thẻ cảnh sát của mình ra, quát lớn ba tên kia, “Các anh có quyền giữ im lặng, nhưng tất cả những gì các anh nói, sẽ trở thành…trở thành…”.
Triệu Ngọc ngẩng đầu lên hỏi Khúc Bình: “Trở thành cái gì ấy nhỉ?”.
Khúc Bình vẫn trợn tròn mắt, không thể nói gì thêm.
“Thích cái gì thì thành cái đó vậy!” Triệu Ngọc vỗ cái ót của gã mập mấy cái, “Oh, đúng rồi, tôi còn muốn khởi tố các anh thêm một tội nữa, các anh dám tập kích cảnh sát, cái này gánh nổi không? Để tôi bổ túc cho các anh thêm kiến thức về pháp luật, nếu như tập kích cảnh sát, ít nhất phải ngồi tù ba năm! Ha ha ha, ngoan ngoãn theo chúng tôi về đồn cảnh sát đi!”.
Mặc dù Triệu Ngọc hiểu rõ mánh lới của kẻ ăn vạ rõ như lòng bàn tay, nhưng bản thân hắn lại chưa từng làm qua loại việc như vậy.
Trong mắt dân giang hồ, ăn vạ cũng chưa được xem là mánh khóe gì hay ho, thường hay bị kẻ khác xem thường, thậm chí ngay đến một vài tên côn đồ cắc ké cũng chẳng thèm dùng đến mánh khóe này.
Do đó, những kẻ ăn vạ trên đường phố, mặc dù có băng nhóm, nhưng chúng không có2người đứng sau đỡ đầu. Thường thì chúng làm xong một vụ là chuyển sang địa điểm khác, kiếm được vụ nào thì tính vụ đó, trước giờ đều không dám ở lại một nơi nào lâu.
Nhưng mà, kỹ thuật của mấy kẻ này cũng tương đối trôi chảy. Cứ lấy Khúc Bình ra làm ví dụ, kẻ ăn vạ vừa rồi làm giống y như thật, dù là ai chứng kiến cũng sẽ nghĩ chiếc xe đã đụng vào gã thật.
Tiếp đó, tên này lại mượn lực xe8để khiến cho cả người trông giống như bị đâm bay ra xa, nhưng thực ra cả người gã không hề bị sao. Vết thương sau lưng gã thực ra thì không liên quan gì đến xe của Khúc Bình, nếu không phải do gã tự gây ra, thì cũng do đồng bọn của gã cố tình làm cho bị thương.
Để lừa được tiền, những kẻ này giở mọi mánh khóe, và giờ đã đến mức độ biến thái rồi.
Đừng nói Triệu Ngọc bây giờ là một cảnh sát,6cho dù hắn là kẻ du côn như trước đây, gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ cảm giác ngứa ngáy chân tay. Huống hồ, lúc này người bị lừa bịp tống tiền, còn là đồng nghiệp kiêm cấp trên của hắn nữa chứ?
Triệu Ngọc tìm kiếm một lượt trong xe của Khúc Bình, vốn là muốn tìm một thứ gì đó như khóa xe hoặc là cờ lê gì đó, nhưng trong xe của Khúc Bình rỗng tuếch, hắn đành siết nắm đấm, kéo cửa xe đi ra3ngoài.
Bây giờ đang là giữa trưa, nơi này lại ở khu hẻo lánh, ngoại trừ thỉnh thoảng có vài chiếc xe đi ngang qua ra thì hoàn toàn không có người nào khác nữa.
Triệu Ngọc nhìn thoáng qua xung quanh liền phát hiện, trên làn đường dành cho xe đạp ở đối diện, một chiếc xe gắn máy đang đậu bên đó. Trên chiếc xe có hai người một gầy một mập ngồi, họ đang tập trung nhìn vào mọi hành động của kẻ ăn vạ.
Không cần phải nói,5hai người này tất nhiên là đồng bọn của kẻ ăn vạ rồi.
“Bớt chút được không?” Sau khi đối chất một hồi, Khúc Bình đã phải thỏa hiệp, bắt đầu cò kẻ mặc cả với gã kia, “Anh rốt cuộc là muốn như thế nào, chúng ta biết rất rõ. Nếu như anh còn quá đáng, chúng ta hãy đi về đồn cảnh sát giải quyết.”.
“Chị hai à, tôi đây chân trần không sợ kẻ đeo giày, cô nghĩ như thế nào cũng được!” Lúc này gã ta đã bộc lộ bản chất thật sự của mình, nói mà chẳng hề lo sợ, “Nhưng tôi nói cho chị biết trước, tôi có bệnh tim thật đó. Nếu như chị kéo tôi đến đồn cảnh sát, tôi chỉ sợ bệnh tim tái phát rồi nằm ở đồn cảnh sát các người không dậy nổi…”
Gã ta đang đe dọa Khúc Bình một cách trắng trợn, nhưng vừa ngước mắt lên thì gã bỗng nhìn thấy, có một thanh niên bước xuống xe, hơn nữa vẻ mặt rất hung hăng mà đi về phía mình.
Nói thật, gã ta đúng là không hề biết trên xe còn có một người khác nữa. Gã ta không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, nếu trên xe còn có người, tại sao người đó không xuống xe sớm hơn?
Điều đáng tiếc chính là, tên ăn vạ đáng thương ấy cũng không còn thời gian suy đoán thêm. Khi Triệu Ngọc đi tới trước mặt gã thì cũng có nghĩa, một kết thúc đau thương đang chờ gã ngay sau đó!
Triệu Ngọc không nói một lời, tay trái đẩy Khúc Bình ra, tay phải tát lên mặt của gã ăn vạ rất mạnh mẽ, dứt khoát!
Bốp …
Tiếng tát tay vào mặt vang dội, vọng khắp cả con đường.
“Trời ơi?” Gã mặc quần áo thể thao hốt hoảng hô, “Mày…sao mày lại đánh tao hả?”.
Bốp!
Bất thình lình bị giáng tiếp cái tát tay thứ hai, mặc dù gã ta lấy tay cản lại, nhưng vẫn bị Triệu Ngọc tát cho lảo đảo, khóe miệng cũng chảy ra máu!
“Trời ơi”
Gã mặc quần áo thể thao bị đánh cho ngây ngẩn cả người, khi gã vừa định đứng dậy đánh trả, thì lại bị Triệu Ngọc túm lấy cổ áo!
Bốp!
Cái tát tay thứ ba còn mạnh hơn, gã đó bị đánh ngã lăn xuống đất, vừa mở miệng thì có bốn năm cái răng rơi ra ngoài!
“Triệu Ngọc! Cậu?”
Cho dù Khúc Bình là tổ trưởng trong Đội Trọng án, nhưng cũng bị hành vi thô lỗ của Triệu Ngọc dọa cho sợ hãi! Chị ta vội vàng kéo Triệu Ngọc lại, muốn Triệu Ngọc dừng tay.
Lúc này, hai gã bên kia đường nhìn thấy đồng bọn của mình gặp chuyện, lập tức gào thét xông tới.
Triệu Ngọc nhìn Khúc Bình mà cười, hỏi rất ôn hòa: “Tổ trưởng Khúc, có mang theo còng tay không?”.
Khúc Bình bất ngờ, vội vã trả lời: “Không có! Hôm nay đâu có lái xe cảnh sát!”.
“Cái này thì sao?”
Triệu Ngọc dùng tay ra hiệu, ý hỏi có mang theo súng không?
Khúc Bình lắc đầu, nghĩ thầm trong đầu, cũng không phải là chấp hành nhiệm vụ, đem súng làm cái gì chứ?
Trời!
Triệu Ngọc lắc đầu, than thở: “Được rồi, chị tránh sang bên kia một chút đi!”.
Lúc nói chuyện, hai tên đồng bọn một mập một gầy kia đã xông đến trước mặt Triệu Ngọc. Tên mập chạy đằng trước, vừa chạy vừa gào thét: “Dừng tay lại mau, mày muốn chết hả…”.
Tên mập cũng chỉ thốt ra được vài chữ đầu tiên, thì Triệu Ngọc đã vươn tay túm lấy cổ áo của gã, một tay khác tóm lấy đũng quần gã, sau đó hai cánh tay dùng lực, vác bổng gã lên.
Sau đó, mượn quán tính của lực nâng, thuận thế ném tên mập bay ra bên ngoài. Bên đường có một hàng rào sắt, phần lưng của tên mập đập mạnh lên hàng rào đó, phát ra một tiếng “rầm”.
Ngay sau đó, tên mập rớt thẳng xuống mặt đất, đồng thời một đống bụi bặm cũng bị thổi bay lên.
“Aaa!?”
Tên gầy còn lại vốn giơ tay lên định đánh Triệu Ngọc, nhưng sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc quá mạnh, liền không dám ra tay nữa.
Tên này không dám ra tay, nhưng Triệu Ngọc cũng không quan tâm đến điều đó. Hai tay Triệu Ngọc túm lấy phần áo trước ngực tên này, sau đó làm động tác nhổ củ cải (vật ngửa ra đằng sau), giơ cả người gã lên không trung, sau đó ném mạnh gã lên thùng rác phía đằng sau.
Thùng rác không chịu nổi tác động nặng nề như vậy nên đổ nghiêng sang một bên, tên gầy thì bị lăn mấy vòng, rồi té lăn dưới chân Triệu Ngọc!
Trong vài giây ngắn ngủi, ba gã ăn vạ hoàn toàn đánh mất năng lực phản kháng, từng tên một nằm lăn trên mặt đất vừa bò lê vừa kêu rên đau đớn.
Triệu Ngọc cúi đầu nhìn xuống, thấy tên mặc quần áo thể thao bị đánh gãy răng còn muốn đứng lên, vì thế Triệu Ngọc đi đến túm lấy quần áo của tên này, làm một động tác giống như một cú swing vậy, đập mạnh lưng gã vào cột điện.
Tên mặc quần áo thể thao gào lên như lợn bị chọc tiết, rồi cuối cùng rơi xuống đất không gượng dậy nổi nữa!
“A a a!?”
Lần này Khúc Bình hoàn toàn sợ hãi, muốn đi đến ngăn cản, nhưng Triệu Ngọc xua xua tay, sau đó làm động tác chào kiểu cảnh sát, nói: “Báo cáo sếp, ba tên tội phạm đã bị tôi khống chế, tôi sẽ liên hệ với tổng bộ, bắt bọn chúng về quy án!”.
“Hả…” Khúc Bình hoàn toàn mơ hồ, thốt ra một câu tiếng anh, “What?!”.
“Bọn họ đều là nghi phạm giết người mà?”
Triệu Ngọc ra sức hô to một câu, sau đó dồn ba tên ăn vạ chuyên nghiệp lại cùng một chỗ, đồng thời trói chéo hai tay của bọn họ lại.
“Bây giờ các anh nghe kỹ cho tôi, các anh đã bị bắt, tội danh là giết người bỏ trốn!” Triệu Ngọc lấy thẻ cảnh sát của mình ra, quát lớn ba tên kia, “Các anh có quyền giữ im lặng, nhưng tất cả những gì các anh nói, sẽ trở thành…trở thành…”.
Triệu Ngọc ngẩng đầu lên hỏi Khúc Bình: “Trở thành cái gì ấy nhỉ?”.
Khúc Bình vẫn trợn tròn mắt, không thể nói gì thêm.
“Thích cái gì thì thành cái đó vậy!” Triệu Ngọc vỗ cái ót của gã mập mấy cái, “Oh, đúng rồi, tôi còn muốn khởi tố các anh thêm một tội nữa, các anh dám tập kích cảnh sát, cái này gánh nổi không? Để tôi bổ túc cho các anh thêm kiến thức về pháp luật, nếu như tập kích cảnh sát, ít nhất phải ngồi tù ba năm! Ha ha ha, ngoan ngoãn theo chúng tôi về đồn cảnh sát đi!”.
Bình luận facebook