Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-678
Chương 678: Tôi đã không làm đại ca rất nhiều năm rồi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Vào lúc này, vẫn còn thời gian trước khi phó bản Kỳ Ngộ tiếp theo xảy ra, Triệu Ngọc cảm thấy ngồi yên như vậy cũng không hợp lý cho lắm, bèn gọi phục vụ đem cho hắn một bình trà.
Ban nãy ở bữa tiệc, mặc dù chỉ uống sâm banh, nhưng Triệu Ngọc bên này cụng một ly, bên kia cụng một ly, quanh đi quẩn lại phải uống cũng khá nhiều. Hơn nữa, mấy ngày này hắn cũng không được nghỉ ngơi tử tế, giờ phút này chỉ cảm thấy cả cơ thể lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi. Uống vài ngụm nước, đầu mệt mỏi dựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại.
Thế nhưng, bàn ăn trong nhà hàng3này cũng không ngăn nổi mấy vị khách không biết phải trái. Bọn họ lớn tiếng hét to, giúp nhau rót rượu, liên tục cười ha ha, làm cho Triệu Ngọc không tài nào bình tâm lại được.
Rơi vào tuyệt vọng, Triệu Ngọc phải rút tai nghe ra và bật một vài bài nhạc trên điện thoại. Hắn không biết đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay gì. Bài hát đầu tiên mà điện thoại di động phát lên lại là một bài hát cũ. Tên là “Đại ca”.
Bài hát tràn ngập khí phách của giang hồ cũng vì thế mà Triệu Ngọc vô cùng yêu thích, đến lời nhạc hắn cũng đã thuộc làu làu. Sau đó, khi tiếng nhạc0quen thuộc vang lên, hắn khẽ hát: “Tôi đã không làm đại ca rất nhiều năm, tôi không thích đầu giường lạnh lẽo...”
Haiz!
Đầu óc suy nghĩ của Triệu Ngọc giờ phút này lại bay về với vụ án kia. Không thể nghi ngờ, kẻ giết người Lý Phi cũng rất xứng đáng với danh xưng đại ca, nhưng cái vai đại ca này của ông ta lại chỉ biết bất lực và gây ra sai lầm!
Thật ra thì, ông ta cũng có tình cảm với các anh chị em của mình. Tuy nhiên, khi phải đối mặt với ngã tư hiểm trở của cuộc đời, ông ta đã lựa chọn sai hết lần này đến lần khác, cuối cùng dẫn đến sự bất5hạnh của cuộc đời ông ta và một cuộc sống đầy tội lỗi.
Vậy... ông ta có còn lựa chọn nào không?
Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ về nguyên nhân và kết quả của vụ việc, từ nhỏ đã bị sư nương ngược đãi, do đó mà ông ta liên tục bị ảnh hưởng xấu đến tâm lý và gây ra hậu quả là những tội ác sau này.
Chính vì phải lớn lên trong môi trường ảm đạm đó, Lý Phi đương nhiên sẽ không thể phát triển một cách lành mạnh, ông ta vốn dĩ không có lựa chọn nào cả! Vì vậy, tới giờ, vụ án này cũng giống như vụ thi thể ở ngân hàng thật ra vẫn không thể đánh4giá công bằng khách quan được. Trong trường hợp này, chỉ có luật pháp nhưng lại không có tình người.
Kết quả của ông ta và Cầu Tân Dương là như nhau. Miễn là một tên tội phạm đã giết người, bọn họ sẽ không bao giờ thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật!
Trước một tội ác đau đớn như vậy, điều duy nhất mọi người có thể làm là cầu nguyện cho sự tiến bộ của xã hội, thoát khỏi bóng tối và bất hạnh này, để tất cả trẻ em trên đất nước được lớn lên một cách thuận lợi, khỏe mạnh...
Đing linh linh...
Ai ngờ, lúc Triệu Ngọc đang nghe bài hát và nghĩ về vụ án, từ vách ngăn trước9mặt, bỗng có tiếng chuông reo lớn.
Hắn nhanh chóng tháo tai nghe ra và nhìn lên, nhưng chợt thấy ai đó vô tình làm rơi một bình rượu, may mắn thay bình rượu không vỡ, mà lăn tròn trên mặt đất như con quay.
Sau đó, hắn thấy một người phụ nữ với mái tóc dài xuất hiện trước mặt mình, cô hình như cũng uống say, cô hơi cúi xuống, bắt lấy nhiều lần mới cầm được cái chai và quay trở lại bàn.
Không thể nào!!!
Mặc dù chỉ nhìn thấy được nửa bên mặt của người phụ nữ kia nhưng Triệu Ngọc vẫn cảm thấy rất quen thuộc. Ôi... Hắn chợt nhớ đến cái phó bản Kỳ Ngộ, đừng nói lần này là cô ta nha!?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc cẩn thận bước ra khỏi vách ngăn, lặng lẽ nhìn trộm người phụ nữ ở bên cạnh một cái, quả nhiên, hắn thấy rõ mặt cô ta rồi!
Người phụ nữ này là đội trưởng tổ điều tra vụ án đá quý - Ô Phương Phương!!!
Tại sao hắn lại gặp cô ta ở đây!?
Quá khéo! Quá trùng hợp!
Nhớ tới hệ thống Kỳ Ngộ, Triệu Ngọc nghiễm nhiên biết không thể có bất kỳ sự trùng hợp nào ở đây. Nhà hàng này chỉ cách Cục Cảnh sát Bách Linh một đoạn đường. Cũng khá là hợp lý nếu Ô Phương Phương xuất hiện ở đây.
Khi hắn nhìn thấy người phụ nữ nóng tính này, Triệu Ngọc bỗng nhớ đến ân oán giữa hai người. Tất nhiên, hắn vẫn muốn lựa thời cơ mà xóa bỏ nó đi.
Thế nhưng... nghĩ đi nghĩ lại, hắn thấy vẫn là thôi đi.
Hôm nay, Triệu Ngọc đã biết những gì cô ta đã trải qua, cảm xúc bất hòa với cô ta cũng không còn như trước.
Nghĩ kĩ, người phụ nữ này khá đáng ngưỡng mộ, dám làm, dám yêu, dám ghét, chẳng qua tính khí quá thối, chậc, nóng nảy hung dữ!
Trên thực tế, lần này cả hai vụ án cùng lúc được phá. Ở một mức độ nhất định, Triệu Ngọc coi như đây là hắn ra tay trợ giúp cho người phụ nữ này. Bởi vì bây giờ đá quý đã được tìm thấy, hiện tại Tổng cục Hình sự lại muốn tìm một cái cớ để trả cô ta về quê cũ cũng chỉ có thể để đó.
Tuy nhiên, mặc dù thời hạn không còn, nhưng địa vị của Ô Phương Phương vẫn rất quan trọng, tiền đồ của cô ta rõ ràng đã đạt đến thời điểm quan trọng nhất.
Khi tìm thấy đá quý xong, đương nhiên tổ điều tra vụ án đá quý chắc chắn sẽ bị giải thể ngay lập tức. Cuối cùng... vì Tổng cục Hình sự không thể đưa Ô Phương Phương về vị trí ban đầu, nên đành tìm một công việc khác cho cô ta!
Tuy nhiên, bất kể cô ta có làm gì trong tương lai, vì đã có hồ sơ tội phạm trong người, Ô Phương Phương chắc chắn sẽ bị kìm lại và xa lánh. Do đó, tình hình hiện tại của cô ta không lạc quan cho lắm.
Kết thúc bữa tiệc tối ban nãy, Sở trưởng Tiêu cũng cố tình đề cập đến vấn đề này với Triệu Ngọc.
Trên thực tế, cách tốt nhất là khuyên cô ta viết một lá thư từ chức và nộp đơn xin về quê cũ, việc này đối với cô ta và lãnh đạo của Tổng cục Hình sự đều tốt.
Rốt cuộc, Ô Phương Phương đã làm việc trong tổ điều tra đặc biệt nhiều năm. Sau khi trở lại, miễn là lãnh đạo ở đây thành toàn, cô ta có muốn trở thành một trưởng phòng, phó cục trưởng hay bất cứ vị trí nào khác cũng rất dễ dàng.
Tuy nhiên, người phụ nữ bướng bỉnh này lại quyết tâm từ chối, nói theo cách riêng của mình, cô ta thà bị sa thải vì không thể phá án, chứ không bao giờ cúi đầu! Không bao giờ từ chức!
Chỉ dựa vào câu này, Triệu Ngọc đã hoàn toàn thay đổi quan điểm về cô ta. Theo quan điểm của Triệu Ngọc, thực lực của cô ta cũng không đáng để vinh danh, nhưng ít nhất, cô ta vẫn còn có nhiệt huyết.
Xem ra... Triệu Ngọc ngồi lại vị trí của mình, im lặng suy ngẫm. Có vẻ như tối nay Ô Phương Phương đến đây để uống rượu, cũng không phải là không có nguyên nhân.
Ừm... vậy thì... Hôm nay, hệ thống lại sắp xếp cho cô ta xuất hiện trước mặt mình, rốt cuộc có nghĩa là gì?
Triệu Ngọc nhìn xung quanh, hắn không biết, hắn có thể gọi ra một vài côn đồ đến để trêu chọc cô ta không, hay là cứ để Ô Phương Phương uống say bất tỉnh, sau đó, hắn lại đi giúp cô ta?
Ai biết, lúc Triệu Ngọc đi ra, đột nhiên va phải người khác, hình như còn là một cậu thanh niên, cậu ta nổi giận bừng bừng chạy va vào Triệu Ngọc.
Ấy?
Triệu Ngọc ngước mắt lên, thấy người thanh niên này trông rất quen mặt. Có vẻ như hắn đã gặp ở đâu đó...
Nhưng là nghĩ mãi, Triệu Ngọc vẫn không nhớ ra là ai. Chàng trai trẻ đã sớm sải bước tới trước mặt Triệu Ngọc và hét vào chiếc ghế phía sau hắn: “Tống Hiểu Viện, cô rất quá đáng!” Gã trừng mắt, giọng đầy vẻ kiêu ngạo nói: “Cô coi gia đình tôi là cái gì? Chẳng phải tôi chỉ chửi mắng cô có vài câu thôi sao? Lúc này lại đòi chia tay với tôi, rốt cuộc cô nghĩ cái gì vậy? Cô thích chơi đùa với tôi? Được! Hôm nay... cô nhất định phải cho tôi câu trả lời rõ ràng!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Ban nãy ở bữa tiệc, mặc dù chỉ uống sâm banh, nhưng Triệu Ngọc bên này cụng một ly, bên kia cụng một ly, quanh đi quẩn lại phải uống cũng khá nhiều. Hơn nữa, mấy ngày này hắn cũng không được nghỉ ngơi tử tế, giờ phút này chỉ cảm thấy cả cơ thể lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi. Uống vài ngụm nước, đầu mệt mỏi dựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại.
Thế nhưng, bàn ăn trong nhà hàng3này cũng không ngăn nổi mấy vị khách không biết phải trái. Bọn họ lớn tiếng hét to, giúp nhau rót rượu, liên tục cười ha ha, làm cho Triệu Ngọc không tài nào bình tâm lại được.
Rơi vào tuyệt vọng, Triệu Ngọc phải rút tai nghe ra và bật một vài bài nhạc trên điện thoại. Hắn không biết đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay gì. Bài hát đầu tiên mà điện thoại di động phát lên lại là một bài hát cũ. Tên là “Đại ca”.
Bài hát tràn ngập khí phách của giang hồ cũng vì thế mà Triệu Ngọc vô cùng yêu thích, đến lời nhạc hắn cũng đã thuộc làu làu. Sau đó, khi tiếng nhạc0quen thuộc vang lên, hắn khẽ hát: “Tôi đã không làm đại ca rất nhiều năm, tôi không thích đầu giường lạnh lẽo...”
Haiz!
Đầu óc suy nghĩ của Triệu Ngọc giờ phút này lại bay về với vụ án kia. Không thể nghi ngờ, kẻ giết người Lý Phi cũng rất xứng đáng với danh xưng đại ca, nhưng cái vai đại ca này của ông ta lại chỉ biết bất lực và gây ra sai lầm!
Thật ra thì, ông ta cũng có tình cảm với các anh chị em của mình. Tuy nhiên, khi phải đối mặt với ngã tư hiểm trở của cuộc đời, ông ta đã lựa chọn sai hết lần này đến lần khác, cuối cùng dẫn đến sự bất5hạnh của cuộc đời ông ta và một cuộc sống đầy tội lỗi.
Vậy... ông ta có còn lựa chọn nào không?
Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ về nguyên nhân và kết quả của vụ việc, từ nhỏ đã bị sư nương ngược đãi, do đó mà ông ta liên tục bị ảnh hưởng xấu đến tâm lý và gây ra hậu quả là những tội ác sau này.
Chính vì phải lớn lên trong môi trường ảm đạm đó, Lý Phi đương nhiên sẽ không thể phát triển một cách lành mạnh, ông ta vốn dĩ không có lựa chọn nào cả! Vì vậy, tới giờ, vụ án này cũng giống như vụ thi thể ở ngân hàng thật ra vẫn không thể đánh4giá công bằng khách quan được. Trong trường hợp này, chỉ có luật pháp nhưng lại không có tình người.
Kết quả của ông ta và Cầu Tân Dương là như nhau. Miễn là một tên tội phạm đã giết người, bọn họ sẽ không bao giờ thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật!
Trước một tội ác đau đớn như vậy, điều duy nhất mọi người có thể làm là cầu nguyện cho sự tiến bộ của xã hội, thoát khỏi bóng tối và bất hạnh này, để tất cả trẻ em trên đất nước được lớn lên một cách thuận lợi, khỏe mạnh...
Đing linh linh...
Ai ngờ, lúc Triệu Ngọc đang nghe bài hát và nghĩ về vụ án, từ vách ngăn trước9mặt, bỗng có tiếng chuông reo lớn.
Hắn nhanh chóng tháo tai nghe ra và nhìn lên, nhưng chợt thấy ai đó vô tình làm rơi một bình rượu, may mắn thay bình rượu không vỡ, mà lăn tròn trên mặt đất như con quay.
Sau đó, hắn thấy một người phụ nữ với mái tóc dài xuất hiện trước mặt mình, cô hình như cũng uống say, cô hơi cúi xuống, bắt lấy nhiều lần mới cầm được cái chai và quay trở lại bàn.
Không thể nào!!!
Mặc dù chỉ nhìn thấy được nửa bên mặt của người phụ nữ kia nhưng Triệu Ngọc vẫn cảm thấy rất quen thuộc. Ôi... Hắn chợt nhớ đến cái phó bản Kỳ Ngộ, đừng nói lần này là cô ta nha!?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc cẩn thận bước ra khỏi vách ngăn, lặng lẽ nhìn trộm người phụ nữ ở bên cạnh một cái, quả nhiên, hắn thấy rõ mặt cô ta rồi!
Người phụ nữ này là đội trưởng tổ điều tra vụ án đá quý - Ô Phương Phương!!!
Tại sao hắn lại gặp cô ta ở đây!?
Quá khéo! Quá trùng hợp!
Nhớ tới hệ thống Kỳ Ngộ, Triệu Ngọc nghiễm nhiên biết không thể có bất kỳ sự trùng hợp nào ở đây. Nhà hàng này chỉ cách Cục Cảnh sát Bách Linh một đoạn đường. Cũng khá là hợp lý nếu Ô Phương Phương xuất hiện ở đây.
Khi hắn nhìn thấy người phụ nữ nóng tính này, Triệu Ngọc bỗng nhớ đến ân oán giữa hai người. Tất nhiên, hắn vẫn muốn lựa thời cơ mà xóa bỏ nó đi.
Thế nhưng... nghĩ đi nghĩ lại, hắn thấy vẫn là thôi đi.
Hôm nay, Triệu Ngọc đã biết những gì cô ta đã trải qua, cảm xúc bất hòa với cô ta cũng không còn như trước.
Nghĩ kĩ, người phụ nữ này khá đáng ngưỡng mộ, dám làm, dám yêu, dám ghét, chẳng qua tính khí quá thối, chậc, nóng nảy hung dữ!
Trên thực tế, lần này cả hai vụ án cùng lúc được phá. Ở một mức độ nhất định, Triệu Ngọc coi như đây là hắn ra tay trợ giúp cho người phụ nữ này. Bởi vì bây giờ đá quý đã được tìm thấy, hiện tại Tổng cục Hình sự lại muốn tìm một cái cớ để trả cô ta về quê cũ cũng chỉ có thể để đó.
Tuy nhiên, mặc dù thời hạn không còn, nhưng địa vị của Ô Phương Phương vẫn rất quan trọng, tiền đồ của cô ta rõ ràng đã đạt đến thời điểm quan trọng nhất.
Khi tìm thấy đá quý xong, đương nhiên tổ điều tra vụ án đá quý chắc chắn sẽ bị giải thể ngay lập tức. Cuối cùng... vì Tổng cục Hình sự không thể đưa Ô Phương Phương về vị trí ban đầu, nên đành tìm một công việc khác cho cô ta!
Tuy nhiên, bất kể cô ta có làm gì trong tương lai, vì đã có hồ sơ tội phạm trong người, Ô Phương Phương chắc chắn sẽ bị kìm lại và xa lánh. Do đó, tình hình hiện tại của cô ta không lạc quan cho lắm.
Kết thúc bữa tiệc tối ban nãy, Sở trưởng Tiêu cũng cố tình đề cập đến vấn đề này với Triệu Ngọc.
Trên thực tế, cách tốt nhất là khuyên cô ta viết một lá thư từ chức và nộp đơn xin về quê cũ, việc này đối với cô ta và lãnh đạo của Tổng cục Hình sự đều tốt.
Rốt cuộc, Ô Phương Phương đã làm việc trong tổ điều tra đặc biệt nhiều năm. Sau khi trở lại, miễn là lãnh đạo ở đây thành toàn, cô ta có muốn trở thành một trưởng phòng, phó cục trưởng hay bất cứ vị trí nào khác cũng rất dễ dàng.
Tuy nhiên, người phụ nữ bướng bỉnh này lại quyết tâm từ chối, nói theo cách riêng của mình, cô ta thà bị sa thải vì không thể phá án, chứ không bao giờ cúi đầu! Không bao giờ từ chức!
Chỉ dựa vào câu này, Triệu Ngọc đã hoàn toàn thay đổi quan điểm về cô ta. Theo quan điểm của Triệu Ngọc, thực lực của cô ta cũng không đáng để vinh danh, nhưng ít nhất, cô ta vẫn còn có nhiệt huyết.
Xem ra... Triệu Ngọc ngồi lại vị trí của mình, im lặng suy ngẫm. Có vẻ như tối nay Ô Phương Phương đến đây để uống rượu, cũng không phải là không có nguyên nhân.
Ừm... vậy thì... Hôm nay, hệ thống lại sắp xếp cho cô ta xuất hiện trước mặt mình, rốt cuộc có nghĩa là gì?
Triệu Ngọc nhìn xung quanh, hắn không biết, hắn có thể gọi ra một vài côn đồ đến để trêu chọc cô ta không, hay là cứ để Ô Phương Phương uống say bất tỉnh, sau đó, hắn lại đi giúp cô ta?
Ai biết, lúc Triệu Ngọc đi ra, đột nhiên va phải người khác, hình như còn là một cậu thanh niên, cậu ta nổi giận bừng bừng chạy va vào Triệu Ngọc.
Ấy?
Triệu Ngọc ngước mắt lên, thấy người thanh niên này trông rất quen mặt. Có vẻ như hắn đã gặp ở đâu đó...
Nhưng là nghĩ mãi, Triệu Ngọc vẫn không nhớ ra là ai. Chàng trai trẻ đã sớm sải bước tới trước mặt Triệu Ngọc và hét vào chiếc ghế phía sau hắn: “Tống Hiểu Viện, cô rất quá đáng!” Gã trừng mắt, giọng đầy vẻ kiêu ngạo nói: “Cô coi gia đình tôi là cái gì? Chẳng phải tôi chỉ chửi mắng cô có vài câu thôi sao? Lúc này lại đòi chia tay với tôi, rốt cuộc cô nghĩ cái gì vậy? Cô thích chơi đùa với tôi? Được! Hôm nay... cô nhất định phải cho tôi câu trả lời rõ ràng!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook