• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (22 Viewers)

  • cuong-tham-680

Chương 680: Quẻ văn không phù hợp




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
74640.png
Đối mặt với việc Triệu Ngọc giở trò xấu, Tống Hiểu Viện cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng. Trong trường hợp như vậy, cô ta sao còn có thể truy cứu quấy rối gì được nữa chứ? Chỉ là hung hăng trừng Triệu Ngọc rồi đến trước quầy thanh toán với cô gái áo len vàng!



Lúc này, có hai người phục vụ đang buồn rầu đối diện với một bãi nôn. Đối mặt với loại tình huống này, các cô ấy nhất định phải nhanh chóng dọn sạch hiện trường mới được. Nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến những thực khách khác, tất nhiên là sẽ phải gánh chịu sự trách mắng của ông chủ. Nhưng mà, loại việc này3thật sự là không dễ làm!



Triệu Ngọc là người hình thức, tuy rằng chuyện này không liên quan gì đến mình, nhưng hắn vẫn lấy hai tờ một trăm tệ ra, phóng khoáng đưa cho hai cô phục vụ.



Sau khi nhìn thấy tiền boa, hai người lập tức lên tinh thần, vội vàng hăng hái dọn dẹp.



“Hì hì hì…” Triệu Ngọc lại xoa tay, ngồi xuống bên cạnh Ô Phương Phương lần nữa.



Lúc này, Ô Phương Phương đã say như chết, không có phản ứng gì cả.



“Tôi đã không làm đại ca đã rất nhiều năm. Tôi không thích mép giường lạnh giá…” Cùng lúc đó, bởi vì hiện trường đã yên tĩnh lại, tiếng hát trong điện thoại của Triệu Ngọc lại0truyền ra lần nữa. Lúc này, hắn mới ý thức được, hóa ra điện thoại của hắn đã chuyển qua chế độ lặp lại một bài. Lại còn phát đi phát lại bài “Đại ca” nữa chứ.



Tắt điện thoại, lúc này Triệu Ngọc mới vươn bàn tay tội ác của mình ra, chuẩn bị hành động.



“Ừm…”



Nhưng mà sau khi ngửi thấy một mùi rượu bay ngất trời, Triệu Ngọc lại không thể không dừng tay lại. Sau đó lấy khăn ướt trên bàn, ôm lấy bả vai của Ô Phương Phương, lau cho cô ta.



Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Ngọc tiếp xúc với Ô Phương Phương ở cự ly gần. Chớ nói, cái cô Ô Phương Phương này thật sự là5nhìn rất ổn, gương mặt thanh tú, làn da nhẵn mịn. Chỉ có điều là buồn bực tích tụ lâu ngày làm cho khóe miệng, đầu mày của người phụ nữ này đều mang một loại trạng thái ngang ngược, hống hách.



Dáng người sao… Triệu Ngọc vừa lau cho cô, vừa cố ý kéo người ra một chút, cẩn thận quan sát.



Vẫn xem như là ổn đi. Mặc dù không cao nhưng cơ thể cân xứng. Nhưng mà, năng lực của cô ta quả thật là không dám tâng bốc, cần đầu óc thì không có đầu óc, cần vũ lực thì cũng không có vũ lực. Ngoại trừ cái tính tình nóng nảy kia ra thì, ôi…



Vừa nhắc đến tính tình nóng4nảy, Triệu Ngọc không khỏi nhớ đến những việc mà cô ta đã trải qua. Nghĩ đến dáng vẻ cô ta hắt nước trà vào lãnh đạo, lại nghĩ đến người chồng chưa cưới gặp phải cảnh ngộ không may của cô ta, nghĩ đến dáng vẻ đau buồn một mình uống rượu giải sầu của cô ta bây giờ…



Được rồi!



Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc mới thu lại bàn tay tội ác đang duỗi vào trong áo lông cừu của đối phương. Trong lòng thở dài, ai kêu Triệu Ngọc mình là một người tốt sống quang minh lỗi lạc kia chứ?



Thôi vậy. Hôm nay không chỉnh đốn cô! Cũng không đưa cô về khách sạn, chụp ảnh cái gì đó!



Sau khi lau9xong, Triệu Ngọc cũng làm người tốt đến cùng, giúp cô ta thanh toán, rồi lại ôm cô ta lên ô tô của mình, dự định đưa cô ta về Cục Cảnh sát.



Không nghĩ đến, tuyết bên ngoài rơi ngày càng to, trên mặt đất đều đã biến thành một màu trắng, bông tuyết phất phơ, khung cảnh rất là lãng mạn.



Chẳng qua là mặc dù đang ôm một người phụ nữ say như chết trong lòng, nhưng Triệu Ngọc lại không cảm giác được bất kỳ sự lãng mạn nào cả.



Trong lòng hắn vẫn luôn nhớ đến Miêu Anh! Cảnh tuyết như vậy chỉ càng làm cho hắn thấy cô đơn hơn. Hắn không chỉ một lần từng nghĩ đến nếu như Miêu Anh có thể cùng hắn điều tra, phá vụ án thi thể nữ không đầu, vậy thì sẽ tốt đến thế nào kia chứ?



Anh Anh à, anh đã hoàn thành vụ án đầu tiên trong sổ ghi chép bìa da vàng rồi! Lúc đó, chúng ta đều đoán sai cả rồi đấy!



Trong sổ ghi chép vẫn còn bốn vụ án, nếu như em lại không trở về, anh sẽ phá án hết toàn bộ, không còn phần nào cho em nữa đâu…



“Ọe…”



Ngay lúc mà Triệu Ngọc đang mặc sức tưởng tượng, vị đang ngồi trên ghế phụ, Ô Phương Phương, khó chịu “ọe” một tiếng, lúc này mới đập tan sự nhớ nhung của Triệu Ngọc.



“Này, chị gái, tuy rằng đây là xe mượn của Cục Cảnh sát, nhưng mà, cô tốt nhất là cũng đừng có mà nôn trên xe đấy…” Triệu Ngọc khuyên bảo: “Cô kiên trì thêm chút nữa là đã đến Cục Cảnh sát rồi. Cô thích nôn thế nào thì nôn như thế ấy…”



“Ầm ầm ầm… Vù…”



Ai ngờ, trong lúc Triệu Ngọc đang nói, phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận ầm ĩ.



Ngẩng đầu lên, dưới sự làm nền của tuyết, Triệu Ngọc bỗng nhìn thấy phía trước có một chiếc Buick dòng MPV đang ầm ầm đóng cửa lại, mắt thấy là đang muốn khởi động xe. Mà phía trước xe là một cô gái mặc áo len vàng đang điên cuồng đập mạnh vào cửa xe, giống như là người trong xe đã cướp đi thứ gì của cô ấy vậy.



Vù…



Chiếc Buick đột nhiên tăng tốc, bỏ cô gái đó sang một bên.



Ối?



Đây là tình huống gì vậy hả?



Bản năng Triệu Ngọc cảm giác không ổn, lập tức khởi động ô tô, dừng lại ở bên cạnh cô gái.



“Á… Là anh… Nhanh… Nhanh…” Tiểu Cần kêu la thất thanh: “Lưu Hưng Huy đã bắt Tống Hiểu Viện đi rồi, nhanh lên, ở trên chiếc xe trước mặt kìa!”



Đang nói thì Tiểu Cần đã mở cửa xe chui vào.



“Đại ca, cầu xin anh, nhanh đuổi theo bọn họ đi!” Tiểu Cần hoang mang không biết phải làm thế nào la lên: “Lưu Hưng Huy điên rồi, không chừng sẽ làm chuyện gì đó với Viện Viện! Ừm…”



Nhưng mà, gào xong câu này, Tiểu Tần chợt nhìn thấy Ô Phương Phương đang say như chết trên ghế phụ.



“Ừm… Anh…” Tiểu Cần hoảng sợ giật mình, bỗng ý thức được có chuyện không ổn: “Anh… Sao anh lại đưa cô ấy lên xe… Anh… Á…”



Tiểu Cần còn chưa nói xong, Triệu Ngọc đã đạp một cước xuống chân ga, nhanh chóng đuổi theo chiếc Buick kia.



“Báo, báo, báo… Báo cảnh sát! Tôi muốn báo cảnh sát… Anh… Dừng xe, dừng xe lại, á…” Tiểu Cần chỉ nghĩ rằng Triệu Ngọc cũng là một tên lưu manh cướp tiền, cướp sắc, bị dọa đến kêu la thất thanh.



“Ối…” Triệu Ngọc quát một tiếng: “Mẹ nó chứ, tôi chính là cảnh sát đây, cô báo cái đếch gì hả?”



Triệu Ngọc lái xe như bay, Tiểu Cần bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, mà Ô Phương Phương bởi vì bị lắc lư dữ dội nên ngã sấp xuống đùi của Triệu Ngọc, cắm mặt vào giữa hai chân của hắn, làm ra một tư thế khá là bất nhã.



“Mẹ nó…” Triệu Ngọc muốn đẩy cô ta ra, nhưng dưới sự lay động không ngừng trong xe lại càng khiến cho động tác của hai người mập mờ hơn.



“Anh… Anh đây là muốn cô ấy làm cái gì vậy hả? Lưu… Lưu manh… Á… Dừng xe, nhanh dừng xe…” Tiểu Cần la hét lung tung.



“Ối con bà nó chứ!” Triệu Ngọc cũng gấp muốn điên lên rồi. Vừa định hét lớn một tiếng cho cô ta câm miệng lại, nhưng điện thoại của hắn lại đột nhiên vang lên góp vui.



“Nhìn thấy chưa hả? Tôi là cảnh sát, tôi cũng báo cảnh sát, đừng hét nữa…” Triệu Ngọc vừa không giảm tốc độ lái xe, vừa lấy điện thoại lên nhìn.



Vừa nhìn xuống lại thấy hơi ngoài ý muốn. Hắn vốn cho rằng là đám người Tăng Khả có việc tìm hắn! Nhưng vừa nhìn số điện thoại, lại là số đến từ Tần Sơn.



Ai vậy chứ, đã muộn như vậy rồi, sao còn gọi đến từ Tần Sơn?



Hơn nữa, hình như là hắn đã từng thấy dãy số điện thoại này trước đây rồi.



Không còn cách nào nữa, Triệu Ngọc lo là có chuyện gì quan trọng, vội ấn nút trả lời. Nhưng bởi vì hắn đang lái xe lại không có tai nghe bluetooth, cho nên chỉ đành phải ấn loa ngoài.



“A lô? Cảnh sát Triệu, là cậu sao?” Trong điện thoại thình lình truyền đến giọng nói ấm áp của một cô gái.



“Hả? Là cô à?” Triệu Ngọc nghe một cái là nhận ra ngay, người đang gọi điện thoại vậy mà lại là y tá trưởng Diêu Giai!



Ối?



Hôm nay thật là thú vị, rõ ràng là không mở ra quẻ “Khảm” sao bỗng chốc lại gặp nhiều phụ nữ như vậy chứ?



Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm rồi. Tại sao Diêu Giai lại phải gọi điện thoại cho mình vào lúc này?



Hơn nữa, sau khi Triệu Ngọc gia nhập vào tổ điều tra đặc biệt đã đổi số điện thoại. Bên Tần Sơn, ngoại trừ vài người thân thiết nhất ra thì những người khác vốn không biết số điện thoại của hắn.



Vội như vậy, chẳng lẽ... Diêu Giai đã xảy ra chuyện gì rồi sao?




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom