Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-679
Chương 679: Tôi không làm kẻ xấu vài ngày
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Triệu Ngọc cuối cùng đã nhớ ra chàng trai trẻ kiêu ngạo này là ai, chẳng phải là phú nhị đại đã tặng cho Tống Hiểu Viện một chiếc vòng tay hình rồng sao? Tên gã là Lưu Hưng Huy.
Cha của Lưu Hưng Huy vẫn đang bị giam giữ để thẩm vấn tại Cục Cảnh sát Bách Linh chờ để xử lý. Cơ mà, bản thân Lưu Hưng Huy không tham gia vào vụ việc nên gã cũng chẳng bị liên lụy gì.
Thật không thể tin được, Triệu Ngọc buồn cười mà lắc đầu. Hắn cũng chỉ biết một vài người ở Bách Linh. Ai ngờ được, lần này, một lúc lại gặp được liên tục ba người!
Có vẻ như đại ca hệ thống chuẩn bị phó bản Kỳ Ngộ này,3thực sự đã phải suy nghĩ rất nhiều!
“Anh... Sao anh biết được chúng tôi đang ở đây?” Tống Hiểu Viện thấy Lưu Hưng Huy đứng trước cửa nhà hàng, giật mình đến choáng váng, tay chỉ vào cửa, nói: “Anh... Anh cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!”
“Tống Hiểu Viện, cô đừng có ở đây mà giả vờ làm một cô gái thuần khiết!” Lưu Hưng Huy hét lên: “Cô coi tôi là cái gì? Lúc cần thì vẫy tay gọi tôi đến, đến lúc không cần thì phủi tay đuổi tôi đi, thật quá quắt!”
“Lưu Hưng Huy, anh nói gì, ai mới là người quá quắt ấy nhỉ?” Cô gái tóc vàng ngồi bên cạnh cũng không chịu nổi, đứng dậy chỉ vào mũi Lưu Hưng Huy, mắng: “Anh0vẫn còn viện lý do để đánh người à? Viện Viện có làm gì sai không? Cha của anh bị bắt giam thì có liên quan gì với Viện Viện? Anh mắng chửi cô ấy chúng tôi còn chưa tính, anh lại trực tiếp động tay động chân đánh người?”
“Tiểu Cần, chuyện của cô ta không khiến cô phải động vào, biết ý thì nhanh cút ra!” Lưu Hưng Huy tức giận nói: “Khi tôi đưa cho cô ta chiếc vòng tay này, đã nói với cô ta rằng khiêm tốn một chút đi, nhưng cô ta thì sao? Mang đi khoe khoang khắp nơi? Vừa nhìn thấy Trương Tử Thần, cô ta lập tức đem ra khoe? Bây giờ thì hay rồi? Cha tôi bị bắt!”
“Anh bảo tôi khiêm tốn5một chút? Nhưng không nói với tôi đó là đồ ăn trộm!” Tống Hiểu Viện gào khóc: “Đến giờ chuyện xảy ra, anh lại đi trách tôi, anh mới là người quá quắt, anh luôn mồm bảo sẽ đối xử tốt với tôi, thế tại sao anh lại đánh tôi? Lưu Hưng Huy, chúng ta đã chấm dứt rồi! Mời anh đi cho!”
“Cô!!!” Lưu Hưng Huy tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay của Tống Hiểu Viện, hét lên: “Tống Hiểu Viện, cô cũng quá vô tình, uổng công bình thường tôi đối xử với cô tốt như nào, sao, thế nào? Vừa thấy nhà tôi xảy ra chuyện, cô đã muốn phủi sạch mối quan hệ với tôi? Cô có còn là người không!?”
“Này, Lưu Hưng Huy, ai mới4là người vô tình?” Tiểu Cần thấy Lưu Hưng Huy muốn đánh người, vội chắn trước mặt Tống Hiểu Viện, gạt tay gã ra và nói: “Là do anh lừa gạt Viện Viện trước cơ mà, chưa gì anh đã đánh cô ấy. Anh có bao giờ nghĩ tới nguyên nhân tại sao lại thế chưa, bây giờ lại còn ngang ngược, anh ngang ngược cho ai xem?”
“Mẹ nó, không cần cô xen vào, đây là việc của chúng tôi, cô tránh ra!” Lưu Hưng Huy bị Tiểu Cần mắng đến nóng cả mặt, đẩy Tiểu Cần ra một bên.
“Tôi không tránh. Đây là chỗ công cộng. Anh nghĩ anh có thể làm gì được tôi chứ?” Tiểu Cần cũng rất mạnh mẽ. Trong khi bảo vệ Tống Hiểu Viện, cô9liên tục đánh Lưu Hưng Huy.
Gây ồn ào đến vậy, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của những thực khách khác, tất cả đều tập trung nhìn về phía họ.
Triệu Ngọc vẫn đứng yên, không hề di chuyển. Hắn cảm thấy, loại chuyện này, hắn không nên xen vào. Mấy chuyện nhỏ như này không thích hợp để hắn nhúng tay.
Ai ngờ, Lưu Hưng Huy nổi giận, gã đưa tay đẩy Tiểu Cần ngã xuống đất. Sau đó, mặc kệ ánh mắt của mọi người, lôi Tống Hiểu Viện đi ra ngoài.
Tống Hiểu Viện không chịu, giơ tay bám chặt vào ghế sofa.
Sau khi nghe tin, một vài người phục vụ tốt bụng đã đến khuyên can, nhưng tất cả bọn họ đều bị Lưu Hưng Huy đẩy ngã.
Triệu Ngọc đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt ủ rũ, nhìn cảnh tượng máu chó này tâm trạng liền trở nên chán nản. Hắn tự hỏi nếu cho Lưu Hưng Huy một vài cú đấm. Liệu hệ thống có cộng điểm cho hắn không?
Chắc không nhiều lắm đâu nhỉ?
Thế, hay là... làm kiểu khác nhỉ?
Thấy Tống Hiểu Viện đang giãy giụa trước mặt mình, mùi hương thơm ngát của mỹ nhân bay vào mũi Triệu Ngọc.
Ha ha ha...
Triệu Vũ trong đầu yên lặng cân nhắc. Rất lâu chưa cảm nhận lại hương vị làm kẻ xấu. Vừa hay, hôm nay hắn đành thử lại vậy!
Nghĩ đến đây, hắn hung tợn đập mạnh xuống ghế sofa, nắm lấy người của Tống Hiểu Viện. Sau đó, hắn không chỉ đập lên tay của Lưu Hưng Huy mà còn giữ lấy thân trước của Tống Hiểu Viện ôm cô vào lòng.
Tất nhiên, tay hắn cũng không hề chịu để yên...
Hừm... cũng được, trong lòng hắn khẽ nói thầm, mặc dù hơi nhỏ, nhưng xúc cảm coi như cũng được.
Đương nhiên đó chỉ là những lời trong lòng, ngoài mặt hắn ân cần hỏi han cô: “Này, cô có ổn không? Cẩn thận không lại ngã...”
Bên này Triệu Ngọc đang làm chuyện xấu thì bên kia Lưu Hưng Huy lại gặp tai nạn.
Lúc tay của Lưu Hưng Huy bị Triệu Ngọc hất ra. Gã theo quán tính ngả người xuống đất.
Ai ngờ, trong lúc náo loạn, Ô Phương Phương đang nhàn rỗi ngồi ở hàng ghế đầu kia, cũng không biết cô ta nghĩ gì liền đứng dậy nhặt chai rượu vang đỏ rồi đập thẳng vào đầu Lưu Hưng Huy!
Lực đập rất lớn, nếu như trúng, chắc chắn sẽ khiến đầu Lưu Hưng Huy nở hoa!
May mắn, Lưu Hưng Huy vì bị Triệu Ngọc đập vào tay mà ngã xuống đất, vừa vặn tránh được một kiếp. Ngược lại, Ô Phương Phương đập trượt vào không khí, suýt nữa vấp ngã.
Nhìn vào dáng vẻ của Ô Phương Phương, hôm nay cô ta đã uống rất nhiều rượu nên đập một cái cũng không trúng. Cô ta cầm chai rượu, lảo đảo đi đến cạnh Lưu Hưng Huy.
“Cô... Cô...”
Lưu Hưng Huy không thể hiểu người phụ nữ này đang định làm gì, gã sợ đến nỗi hai tay chống xuống đất, nhanh chóng lùi lại phía sau.
Kết quả, điều đáng buồn nhất đã xảy ra. Ô Phương Phương vì uống quá nhiều rượu, ngực do hô hấp mà kịch liệt phập phồng, cô ta ọe một tiếng, nôn ra hết tất cả.
Chẳng may lúc đó cô ta lại tình cờ đối mặt với Lưu Hưng Huy, nên cô ta đành nôn vào cơ thể và mặt của gã. Mặc dù chỉ ọe có một lần, nhưng lại không thể kiềm chế nổi, liên tiếp phun lên mặt Lưu Hưng Huy, thậm chí còn có nửa con tôm đã bóc vỏ ở trên mặt gã...
A...
A...
Trái tim điên cuồng chịu tổn thương của Lưu Hưng Huy không chịu nổi nữa, gã chật vật đứng dậy, chạy đi...
“Tôi có thể đi không?” Triệu Ngọc một tay ôm mỹ nhân trong ngực, một mặt cứng họng nhìn sự việc đang diễn ra náo nhiệt trước mặt hắn.
Bên này thấy Ô Phương Phương ói ra, đang từ từ ngồi lại xuống ghế. Dĩ nhiên do đã uống quá nhiều, cô ta cũng sắp bất tỉnh luôn rồi.
Lúc này, Tiểu Cần bụm mặt chạy tới, sau khi thấy Triệu Ngọc đang ôm chặt Tống Hiểu Viện, mặt có chút lúng túng.
“Ôi trời, thật kinh tởm... cái này... có chuyện gì vừa xảy ra vậy? Lưu Hưng Huy đâu rồi?”
Tống Hiểu Viện nhận thấy Triệu Ngọc vẫn chưa định buông tay, nhanh chóng giãy giụa thoát ra. Cô ta nói với Tiểu Cần: “Tôi... tôi cũng không biết! Lưu Hưng Huy chạy đi rồi!”
Không còn gì để làm, Triệu Ngọc hậm hực lắc đầu, nhưng cũng không làm được gì, hắn đành nhìn chằm chằm sang người đang bất tỉnh - Ô Phương Phương.
Hắn vẫn không biết xấu hổ nói với Tống Hiểu Viện: “Không cần cảm ơn đâu...” Hắn xoa tay, khóe miệng nhếch lên: “Vừa nãy mới chỉ là cứu tiểu mỹ nhân thôi, bây giờ... Tôi sẽ đi cứu đại mỹ nhân! Ha ha...”
Nói rồi, Triệu Ngọc giơ đôi tay xấu xa của mình ra chạm vào Ô Phương Phương...
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Cha của Lưu Hưng Huy vẫn đang bị giam giữ để thẩm vấn tại Cục Cảnh sát Bách Linh chờ để xử lý. Cơ mà, bản thân Lưu Hưng Huy không tham gia vào vụ việc nên gã cũng chẳng bị liên lụy gì.
Thật không thể tin được, Triệu Ngọc buồn cười mà lắc đầu. Hắn cũng chỉ biết một vài người ở Bách Linh. Ai ngờ được, lần này, một lúc lại gặp được liên tục ba người!
Có vẻ như đại ca hệ thống chuẩn bị phó bản Kỳ Ngộ này,3thực sự đã phải suy nghĩ rất nhiều!
“Anh... Sao anh biết được chúng tôi đang ở đây?” Tống Hiểu Viện thấy Lưu Hưng Huy đứng trước cửa nhà hàng, giật mình đến choáng váng, tay chỉ vào cửa, nói: “Anh... Anh cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!”
“Tống Hiểu Viện, cô đừng có ở đây mà giả vờ làm một cô gái thuần khiết!” Lưu Hưng Huy hét lên: “Cô coi tôi là cái gì? Lúc cần thì vẫy tay gọi tôi đến, đến lúc không cần thì phủi tay đuổi tôi đi, thật quá quắt!”
“Lưu Hưng Huy, anh nói gì, ai mới là người quá quắt ấy nhỉ?” Cô gái tóc vàng ngồi bên cạnh cũng không chịu nổi, đứng dậy chỉ vào mũi Lưu Hưng Huy, mắng: “Anh0vẫn còn viện lý do để đánh người à? Viện Viện có làm gì sai không? Cha của anh bị bắt giam thì có liên quan gì với Viện Viện? Anh mắng chửi cô ấy chúng tôi còn chưa tính, anh lại trực tiếp động tay động chân đánh người?”
“Tiểu Cần, chuyện của cô ta không khiến cô phải động vào, biết ý thì nhanh cút ra!” Lưu Hưng Huy tức giận nói: “Khi tôi đưa cho cô ta chiếc vòng tay này, đã nói với cô ta rằng khiêm tốn một chút đi, nhưng cô ta thì sao? Mang đi khoe khoang khắp nơi? Vừa nhìn thấy Trương Tử Thần, cô ta lập tức đem ra khoe? Bây giờ thì hay rồi? Cha tôi bị bắt!”
“Anh bảo tôi khiêm tốn5một chút? Nhưng không nói với tôi đó là đồ ăn trộm!” Tống Hiểu Viện gào khóc: “Đến giờ chuyện xảy ra, anh lại đi trách tôi, anh mới là người quá quắt, anh luôn mồm bảo sẽ đối xử tốt với tôi, thế tại sao anh lại đánh tôi? Lưu Hưng Huy, chúng ta đã chấm dứt rồi! Mời anh đi cho!”
“Cô!!!” Lưu Hưng Huy tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay của Tống Hiểu Viện, hét lên: “Tống Hiểu Viện, cô cũng quá vô tình, uổng công bình thường tôi đối xử với cô tốt như nào, sao, thế nào? Vừa thấy nhà tôi xảy ra chuyện, cô đã muốn phủi sạch mối quan hệ với tôi? Cô có còn là người không!?”
“Này, Lưu Hưng Huy, ai mới4là người vô tình?” Tiểu Cần thấy Lưu Hưng Huy muốn đánh người, vội chắn trước mặt Tống Hiểu Viện, gạt tay gã ra và nói: “Là do anh lừa gạt Viện Viện trước cơ mà, chưa gì anh đã đánh cô ấy. Anh có bao giờ nghĩ tới nguyên nhân tại sao lại thế chưa, bây giờ lại còn ngang ngược, anh ngang ngược cho ai xem?”
“Mẹ nó, không cần cô xen vào, đây là việc của chúng tôi, cô tránh ra!” Lưu Hưng Huy bị Tiểu Cần mắng đến nóng cả mặt, đẩy Tiểu Cần ra một bên.
“Tôi không tránh. Đây là chỗ công cộng. Anh nghĩ anh có thể làm gì được tôi chứ?” Tiểu Cần cũng rất mạnh mẽ. Trong khi bảo vệ Tống Hiểu Viện, cô9liên tục đánh Lưu Hưng Huy.
Gây ồn ào đến vậy, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của những thực khách khác, tất cả đều tập trung nhìn về phía họ.
Triệu Ngọc vẫn đứng yên, không hề di chuyển. Hắn cảm thấy, loại chuyện này, hắn không nên xen vào. Mấy chuyện nhỏ như này không thích hợp để hắn nhúng tay.
Ai ngờ, Lưu Hưng Huy nổi giận, gã đưa tay đẩy Tiểu Cần ngã xuống đất. Sau đó, mặc kệ ánh mắt của mọi người, lôi Tống Hiểu Viện đi ra ngoài.
Tống Hiểu Viện không chịu, giơ tay bám chặt vào ghế sofa.
Sau khi nghe tin, một vài người phục vụ tốt bụng đã đến khuyên can, nhưng tất cả bọn họ đều bị Lưu Hưng Huy đẩy ngã.
Triệu Ngọc đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt ủ rũ, nhìn cảnh tượng máu chó này tâm trạng liền trở nên chán nản. Hắn tự hỏi nếu cho Lưu Hưng Huy một vài cú đấm. Liệu hệ thống có cộng điểm cho hắn không?
Chắc không nhiều lắm đâu nhỉ?
Thế, hay là... làm kiểu khác nhỉ?
Thấy Tống Hiểu Viện đang giãy giụa trước mặt mình, mùi hương thơm ngát của mỹ nhân bay vào mũi Triệu Ngọc.
Ha ha ha...
Triệu Vũ trong đầu yên lặng cân nhắc. Rất lâu chưa cảm nhận lại hương vị làm kẻ xấu. Vừa hay, hôm nay hắn đành thử lại vậy!
Nghĩ đến đây, hắn hung tợn đập mạnh xuống ghế sofa, nắm lấy người của Tống Hiểu Viện. Sau đó, hắn không chỉ đập lên tay của Lưu Hưng Huy mà còn giữ lấy thân trước của Tống Hiểu Viện ôm cô vào lòng.
Tất nhiên, tay hắn cũng không hề chịu để yên...
Hừm... cũng được, trong lòng hắn khẽ nói thầm, mặc dù hơi nhỏ, nhưng xúc cảm coi như cũng được.
Đương nhiên đó chỉ là những lời trong lòng, ngoài mặt hắn ân cần hỏi han cô: “Này, cô có ổn không? Cẩn thận không lại ngã...”
Bên này Triệu Ngọc đang làm chuyện xấu thì bên kia Lưu Hưng Huy lại gặp tai nạn.
Lúc tay của Lưu Hưng Huy bị Triệu Ngọc hất ra. Gã theo quán tính ngả người xuống đất.
Ai ngờ, trong lúc náo loạn, Ô Phương Phương đang nhàn rỗi ngồi ở hàng ghế đầu kia, cũng không biết cô ta nghĩ gì liền đứng dậy nhặt chai rượu vang đỏ rồi đập thẳng vào đầu Lưu Hưng Huy!
Lực đập rất lớn, nếu như trúng, chắc chắn sẽ khiến đầu Lưu Hưng Huy nở hoa!
May mắn, Lưu Hưng Huy vì bị Triệu Ngọc đập vào tay mà ngã xuống đất, vừa vặn tránh được một kiếp. Ngược lại, Ô Phương Phương đập trượt vào không khí, suýt nữa vấp ngã.
Nhìn vào dáng vẻ của Ô Phương Phương, hôm nay cô ta đã uống rất nhiều rượu nên đập một cái cũng không trúng. Cô ta cầm chai rượu, lảo đảo đi đến cạnh Lưu Hưng Huy.
“Cô... Cô...”
Lưu Hưng Huy không thể hiểu người phụ nữ này đang định làm gì, gã sợ đến nỗi hai tay chống xuống đất, nhanh chóng lùi lại phía sau.
Kết quả, điều đáng buồn nhất đã xảy ra. Ô Phương Phương vì uống quá nhiều rượu, ngực do hô hấp mà kịch liệt phập phồng, cô ta ọe một tiếng, nôn ra hết tất cả.
Chẳng may lúc đó cô ta lại tình cờ đối mặt với Lưu Hưng Huy, nên cô ta đành nôn vào cơ thể và mặt của gã. Mặc dù chỉ ọe có một lần, nhưng lại không thể kiềm chế nổi, liên tiếp phun lên mặt Lưu Hưng Huy, thậm chí còn có nửa con tôm đã bóc vỏ ở trên mặt gã...
A...
A...
Trái tim điên cuồng chịu tổn thương của Lưu Hưng Huy không chịu nổi nữa, gã chật vật đứng dậy, chạy đi...
“Tôi có thể đi không?” Triệu Ngọc một tay ôm mỹ nhân trong ngực, một mặt cứng họng nhìn sự việc đang diễn ra náo nhiệt trước mặt hắn.
Bên này thấy Ô Phương Phương ói ra, đang từ từ ngồi lại xuống ghế. Dĩ nhiên do đã uống quá nhiều, cô ta cũng sắp bất tỉnh luôn rồi.
Lúc này, Tiểu Cần bụm mặt chạy tới, sau khi thấy Triệu Ngọc đang ôm chặt Tống Hiểu Viện, mặt có chút lúng túng.
“Ôi trời, thật kinh tởm... cái này... có chuyện gì vừa xảy ra vậy? Lưu Hưng Huy đâu rồi?”
Tống Hiểu Viện nhận thấy Triệu Ngọc vẫn chưa định buông tay, nhanh chóng giãy giụa thoát ra. Cô ta nói với Tiểu Cần: “Tôi... tôi cũng không biết! Lưu Hưng Huy chạy đi rồi!”
Không còn gì để làm, Triệu Ngọc hậm hực lắc đầu, nhưng cũng không làm được gì, hắn đành nhìn chằm chằm sang người đang bất tỉnh - Ô Phương Phương.
Hắn vẫn không biết xấu hổ nói với Tống Hiểu Viện: “Không cần cảm ơn đâu...” Hắn xoa tay, khóe miệng nhếch lên: “Vừa nãy mới chỉ là cứu tiểu mỹ nhân thôi, bây giờ... Tôi sẽ đi cứu đại mỹ nhân! Ha ha...”
Nói rồi, Triệu Ngọc giơ đôi tay xấu xa của mình ra chạm vào Ô Phương Phương...
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook