Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-750
Chương 750: Còn có ai?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Theo Kiều Như Tuyết, trong những người mà cô ta quen biết trước đây, hoặc là muốn lợi dụng cô ta, hoặc là muốn kiểm soát để cô ta phải làm những chuyện không muốn, cho nên hầu như không có một người tốt lành nào đáng để kể ra cả.
Nếu quả thật có một người tốt bụng ra mặt thay mình báo thù thì lúc đầu, cô ta đã không suy sụp tới nỗi nhảy lầu rồi.
Sau khi nhận được kết quả này, đám người Triệu Ngọc thực sự vô cùng thất vọng, bọn họ vốn tưởng rằng có thể nhặt được một manh mối nào đó có giá trị từ con đường này, nhưng lại không ngờ tới, đến cuối cùng nó lại là một cái ngõ cụt.
Có điều, may mà Triệu Ngọc không hoàn toàn chịu từ bỏ ý3nghĩ này mà yêu cầu Nhiễm Đào tiếp tục trò chuyện với Kiều Như Tuyết, điều tra tất cả những nhân viên đã từng tiếp xúc qua với Kiều Như Tuyết.
Thật là kỳ quái!
Triệu Ngọc hoàn toàn không ngờ rằng vụ án mưu sát trên hòn đảo biệt lập này lại trở nên khó khăn đến như vậy. Một kẻ sát nhân dùng đủ các loại thủ đoạn tàn nhẫn giết chết sáu người, nhưng cho đến tận bây giờ, cảnh sát bọn họ lại không thể tìm ra được dù chỉ là một người hiềm nghi thực sự.
Mặc dù lời khai của Khang Nhạc Minh đều chĩa về phía Quách Nhất Hàng, nhưng vô cùng rõ ràng rằng mức độ hiềm nghi đối với Quách Nhất Hàng đã càng ngày càng thấp xuống.
Vậy thì... nếu như không phải là Quách Nhất1Hàng thì hung thủ còn có thể là ai đây?
Còn nữa, rốt cuộc hung thủ vì cái gì mà giết người? Lại vì cái gì mà cố ý để lại manh mối trên người của nạn nhân? Có thật là để trả thù cho Kiều Như Tuyết không? Nhưng mà, hiện tại Kiều Như Tuyết chẳng những vẫn còn sống, mà còn sống rất tốt nữa cơ mà?
Chậc chậc...
Vụ án này khiến cho Triệu Ngọc có cảm giác, từ đầu tới cuối nó đang lặp đi lặp lại không ngừng trong một cái vòng tròn, không hề có một bước tiến triển quan trọng nào, làm người ta càng ngày càng không thể đoán ra được chân tướng thật sự của vụ án.
Bất trắc? Báo thù? Âm mưu?
Chẳng lẽ, người đứng sau âm mưu giết người trên đảo còn đang cất giấu6một điều bí ẩn khó đoán nào đó?
Vào giờ phút này, Triệu Ngọc cùng Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả đang cùng nhau đi dọc theo bờ biển của đảo nhỏ, thẳng hướng về phía ngọn hải đăng.
Thật ra thì Ngô Tú Mẫn cùng với Tăng Khả đều không biết, sở dĩ Triệu Ngọc lựa chọn đến hải đăng vào lúc này là có mục đích riêng. Bởi vì, phó bản Kỳ Ngộ hôm nay mở ra, địa điểm chỉ thị là ở nơi đó!
Một phó bản Kỳ Ngộ rõ ràng như vậy, không thể nghi ngờ đã giúp cho Triệu Ngọc có thêm càng nhiều sự khích lệ! Nếu hệ thống bố trí Kỳ Ngộ ở trên đảo, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh hải đăng thì đương nhiên nó phải có lý do của nó rồi!
Triệu Ngọc cảm thấy4từ phó bản Kỳ Ngộ sắp phát sinh này vô cùng có khả năng sẽ nhặt được manh mối mới cho vụ án, từ đó sẽ đạt được bước đột phá!
“Khụ, tổ trưởng!” Trên đường đi, Tăng Khả vẫn còn đang trình bày suy nghĩ của mình: “Em cảm thấy nhiệm vụ của anh Đào bên kia không hề nhẹ, trừ những người hiềm nghi khác ra, em cho rằng anh ấy phải tra xét thật kĩ bản thân Kiều Như Tuyết mới được! Em luôn có cảm giác chuyện này có thể có liên quan tới Kiều Như Tuyết!”
“Tăng Khả, không phải Nhiễm Đào đã nói rồi sao?” Ngô Tú Mẫn nói: “Kiều Như Tuyết có bằng chứng ngoại phạm, suốt một tháng nay, cô ta không hề rời khỏi Kim Hải!”
“Dĩ nhiên Kiều Như Tuyết không cần tự mình ra3tay.” Tăng Khả nói: “Hiện giờ cô ta đã là phú bà rồi, cho nên có thể thuê người đi giết người mà!”
“Chẳng có đầu óc gì cả, thuê người đi giết tận sáu người? Có bị bệnh không? Như thế không gọi là mua người giết người mà gọi là tự sát, biết không?” Ngô Tú Mẫn phản bác: “Cuộc sống hiện tại của Kiều Như Tuyết đang tốt như vậy thì cần gì phải vì những vết dơ bẩn trong quá khứ mà tự hủy đi tương lai tươi đẹp của mình chứ?”
“Tại sao lại không thể?” Tăng Khả vẫn cho rằng ý kiến của mình rất hợp lý: “Ngộ nhỡ... mấy người trong đoàn làm phim biết Kiều Như Tuyết hiện giờ đã trở thành bà chủ giàu có, cho nên mới đem lịch sử đen tối trước kia ra đe dọa cô ta thì sao? Cuối cùng, vì để giữ vững địa vị hiện tại của mình, Kiều Như Tuyết mới mạo hiểm xử lý hết bọn họ?”
“Hả? Nghe cậu nói như vậy, lại đang nhắc nhở tôi đấy!” Ngô Tú Mẫn nói: “Rất có thể là chồng hiện tại của Kiều Như Tuyết làm ra!”
“Hả?” Tăng Khả sửng sốt một chút, bị suy đoán lớn mật của Ngô Tú Mẫn làm cho ngớ người.
“Chồng của Kiều Như Tuyết biết được trước kia Kiều Như Tuyết bị ức hiếp, muốn giúp vợ xả cơn tức này, cho nên mới tìm người đi giết bọn họ?” Ngô Tú Mẫn nói tiếp: “Bởi vì Lý Thiến cùng với Trương Dũng không tham dự vào chuyện này, cho nên hung thủ mới tha cho hai người họ! Còn Quách Nhất Hàng, Quách Nhất Hàng là người yêu cũ của Kiều Như Tuyết, chồng cô ta ghét ai ghét cả đường đi lối về, cho nên chẳng những giết chết Quách Nhất Hàng mà còn đổ tội hãm hại cậu ta nữa?”
“Wow, nếu như đúng là như vậy thì thật đúng là...” Tăng Khả vội vàng quay đầu nhìn về phía Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, theo em thì chúng ta nên điều tra kỹ càng cả hai người này luôn! Đây là động cơ giết người duy nhất mà em cảm thấy nó hợp lý nhất cho tới thời điểm này đấy?”
“Yên tâm đi, tôi đã nghĩ đến trường hợp này rồi, cũng đã bảo Nhiễm Đào đi thăm dò rồi! Nhưng mà...” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Suy đoán của hai người tuy nhìn thì như có vẻ rất hợp lý, nhưng bên trong có một bug mà không làm cách nào có thể giải thích được mà?”
“Hả? Bug ở chỗ nào?” Tăng Khả không hiểu.
“Kiều Như Tuyết bị ép giết người cũng được, mà chồng cô ta vì yêu nên mới giết người cũng được!” Triệu Ngọc giang tay ra nói: “Nhưng mà, giết người xong rồi, tại sao còn phải để lại manh mối? Đừng quên, hai người bọn họ đều muốn bưng bít chuyện này, nhưng nếu như để lại những manh mối kia thì đương nhiên sẽ khiến cảnh sát phải để ý tới câu chuyện xung quanh đó và cuối cùng sẽ nghi ngờ tới Kiều Như Tuyết? Vậy thì có khác gì tự bày ra toàn bộ gièm pha của Kiều Như Tuyết chứ?”
Triệu Ngọc vừa nói như vậy, hai người không thể không gật đầu thừa nhận chỗ bug này, Tăng Khả gật đầu nói: “Cũng đúng... Nếu như là hai người họ làm thì thật sự không cần phải tốn sức đến vậy, cần gì phải sử dụng các phương thức giết người khác nhau? Cứ làm giống như tổ trưởng đã nói lần trước, không phải chỉ cần độc chết hết một lần là xong hết rồi sao?”
Tích tích...
Đúng vào lúc này, dường như để chứng tỏ suy đoán kia ứng nghiệm, điện thoại di động của Triệu Ngọc vang lên âm thanh báo có tin nhắn mới, sau khi đọc xong tin nhắn, Triệu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Xem ra, chúng ta đã đi sai đường rồi! Nhiễm Đào vừa nhắn tin nói với tôi rằng nửa tháng trước, chồng của Kiều Như Tuyết bị bệnh tim đã nhập viện, sau đó còn phẫu thuật nối mạch máu nữa, cho nên đến hôm nay vẫn còn đang tĩnh dưỡng trong bệnh viện!”
“Hả? Nói như vậy thì...” Tăng Khả lắc đầu: “Chẳng phải anh ta cũng vô can rồi sao?”
“Có phải... là thủ thuật che mắt không?” Ngô Tú Mẫn nghi ngờ nói.
“Không phải, Nhiễm Đào cũng đã điều tra hồ sơ ghi chép bệnh án rồi, đúng là sự thật!” Triệu Ngọc lắc đầu.
Không ngờ vào lúc này, Ngô Tú Mẫn cũng nhận được một tin nhắn. Sau khi xem xong, cô cũng buồn thiu mà nói với mọi người: “Cảnh sát phụ trách điều tra quay phim Trương Thành Công đã tìm được rất nhiều băng ghi hình và hình ảnh mà ông ta đã quay lén. Hơn nữa, bọn họ cũng đã tìm được băng ghi hình và hình ảnh nóng của Kiều Như Tuyết, nội dung tận mười mấy G!”
“Đệch mợ!” Tăng Khả thở dài nói: “Nếu như vậy thì cũng không phải là Kiều Như Tuyết? Vậy... còn có ai nữa!!?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nếu quả thật có một người tốt bụng ra mặt thay mình báo thù thì lúc đầu, cô ta đã không suy sụp tới nỗi nhảy lầu rồi.
Sau khi nhận được kết quả này, đám người Triệu Ngọc thực sự vô cùng thất vọng, bọn họ vốn tưởng rằng có thể nhặt được một manh mối nào đó có giá trị từ con đường này, nhưng lại không ngờ tới, đến cuối cùng nó lại là một cái ngõ cụt.
Có điều, may mà Triệu Ngọc không hoàn toàn chịu từ bỏ ý3nghĩ này mà yêu cầu Nhiễm Đào tiếp tục trò chuyện với Kiều Như Tuyết, điều tra tất cả những nhân viên đã từng tiếp xúc qua với Kiều Như Tuyết.
Thật là kỳ quái!
Triệu Ngọc hoàn toàn không ngờ rằng vụ án mưu sát trên hòn đảo biệt lập này lại trở nên khó khăn đến như vậy. Một kẻ sát nhân dùng đủ các loại thủ đoạn tàn nhẫn giết chết sáu người, nhưng cho đến tận bây giờ, cảnh sát bọn họ lại không thể tìm ra được dù chỉ là một người hiềm nghi thực sự.
Mặc dù lời khai của Khang Nhạc Minh đều chĩa về phía Quách Nhất Hàng, nhưng vô cùng rõ ràng rằng mức độ hiềm nghi đối với Quách Nhất Hàng đã càng ngày càng thấp xuống.
Vậy thì... nếu như không phải là Quách Nhất1Hàng thì hung thủ còn có thể là ai đây?
Còn nữa, rốt cuộc hung thủ vì cái gì mà giết người? Lại vì cái gì mà cố ý để lại manh mối trên người của nạn nhân? Có thật là để trả thù cho Kiều Như Tuyết không? Nhưng mà, hiện tại Kiều Như Tuyết chẳng những vẫn còn sống, mà còn sống rất tốt nữa cơ mà?
Chậc chậc...
Vụ án này khiến cho Triệu Ngọc có cảm giác, từ đầu tới cuối nó đang lặp đi lặp lại không ngừng trong một cái vòng tròn, không hề có một bước tiến triển quan trọng nào, làm người ta càng ngày càng không thể đoán ra được chân tướng thật sự của vụ án.
Bất trắc? Báo thù? Âm mưu?
Chẳng lẽ, người đứng sau âm mưu giết người trên đảo còn đang cất giấu6một điều bí ẩn khó đoán nào đó?
Vào giờ phút này, Triệu Ngọc cùng Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả đang cùng nhau đi dọc theo bờ biển của đảo nhỏ, thẳng hướng về phía ngọn hải đăng.
Thật ra thì Ngô Tú Mẫn cùng với Tăng Khả đều không biết, sở dĩ Triệu Ngọc lựa chọn đến hải đăng vào lúc này là có mục đích riêng. Bởi vì, phó bản Kỳ Ngộ hôm nay mở ra, địa điểm chỉ thị là ở nơi đó!
Một phó bản Kỳ Ngộ rõ ràng như vậy, không thể nghi ngờ đã giúp cho Triệu Ngọc có thêm càng nhiều sự khích lệ! Nếu hệ thống bố trí Kỳ Ngộ ở trên đảo, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh hải đăng thì đương nhiên nó phải có lý do của nó rồi!
Triệu Ngọc cảm thấy4từ phó bản Kỳ Ngộ sắp phát sinh này vô cùng có khả năng sẽ nhặt được manh mối mới cho vụ án, từ đó sẽ đạt được bước đột phá!
“Khụ, tổ trưởng!” Trên đường đi, Tăng Khả vẫn còn đang trình bày suy nghĩ của mình: “Em cảm thấy nhiệm vụ của anh Đào bên kia không hề nhẹ, trừ những người hiềm nghi khác ra, em cho rằng anh ấy phải tra xét thật kĩ bản thân Kiều Như Tuyết mới được! Em luôn có cảm giác chuyện này có thể có liên quan tới Kiều Như Tuyết!”
“Tăng Khả, không phải Nhiễm Đào đã nói rồi sao?” Ngô Tú Mẫn nói: “Kiều Như Tuyết có bằng chứng ngoại phạm, suốt một tháng nay, cô ta không hề rời khỏi Kim Hải!”
“Dĩ nhiên Kiều Như Tuyết không cần tự mình ra3tay.” Tăng Khả nói: “Hiện giờ cô ta đã là phú bà rồi, cho nên có thể thuê người đi giết người mà!”
“Chẳng có đầu óc gì cả, thuê người đi giết tận sáu người? Có bị bệnh không? Như thế không gọi là mua người giết người mà gọi là tự sát, biết không?” Ngô Tú Mẫn phản bác: “Cuộc sống hiện tại của Kiều Như Tuyết đang tốt như vậy thì cần gì phải vì những vết dơ bẩn trong quá khứ mà tự hủy đi tương lai tươi đẹp của mình chứ?”
“Tại sao lại không thể?” Tăng Khả vẫn cho rằng ý kiến của mình rất hợp lý: “Ngộ nhỡ... mấy người trong đoàn làm phim biết Kiều Như Tuyết hiện giờ đã trở thành bà chủ giàu có, cho nên mới đem lịch sử đen tối trước kia ra đe dọa cô ta thì sao? Cuối cùng, vì để giữ vững địa vị hiện tại của mình, Kiều Như Tuyết mới mạo hiểm xử lý hết bọn họ?”
“Hả? Nghe cậu nói như vậy, lại đang nhắc nhở tôi đấy!” Ngô Tú Mẫn nói: “Rất có thể là chồng hiện tại của Kiều Như Tuyết làm ra!”
“Hả?” Tăng Khả sửng sốt một chút, bị suy đoán lớn mật của Ngô Tú Mẫn làm cho ngớ người.
“Chồng của Kiều Như Tuyết biết được trước kia Kiều Như Tuyết bị ức hiếp, muốn giúp vợ xả cơn tức này, cho nên mới tìm người đi giết bọn họ?” Ngô Tú Mẫn nói tiếp: “Bởi vì Lý Thiến cùng với Trương Dũng không tham dự vào chuyện này, cho nên hung thủ mới tha cho hai người họ! Còn Quách Nhất Hàng, Quách Nhất Hàng là người yêu cũ của Kiều Như Tuyết, chồng cô ta ghét ai ghét cả đường đi lối về, cho nên chẳng những giết chết Quách Nhất Hàng mà còn đổ tội hãm hại cậu ta nữa?”
“Wow, nếu như đúng là như vậy thì thật đúng là...” Tăng Khả vội vàng quay đầu nhìn về phía Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, theo em thì chúng ta nên điều tra kỹ càng cả hai người này luôn! Đây là động cơ giết người duy nhất mà em cảm thấy nó hợp lý nhất cho tới thời điểm này đấy?”
“Yên tâm đi, tôi đã nghĩ đến trường hợp này rồi, cũng đã bảo Nhiễm Đào đi thăm dò rồi! Nhưng mà...” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Suy đoán của hai người tuy nhìn thì như có vẻ rất hợp lý, nhưng bên trong có một bug mà không làm cách nào có thể giải thích được mà?”
“Hả? Bug ở chỗ nào?” Tăng Khả không hiểu.
“Kiều Như Tuyết bị ép giết người cũng được, mà chồng cô ta vì yêu nên mới giết người cũng được!” Triệu Ngọc giang tay ra nói: “Nhưng mà, giết người xong rồi, tại sao còn phải để lại manh mối? Đừng quên, hai người bọn họ đều muốn bưng bít chuyện này, nhưng nếu như để lại những manh mối kia thì đương nhiên sẽ khiến cảnh sát phải để ý tới câu chuyện xung quanh đó và cuối cùng sẽ nghi ngờ tới Kiều Như Tuyết? Vậy thì có khác gì tự bày ra toàn bộ gièm pha của Kiều Như Tuyết chứ?”
Triệu Ngọc vừa nói như vậy, hai người không thể không gật đầu thừa nhận chỗ bug này, Tăng Khả gật đầu nói: “Cũng đúng... Nếu như là hai người họ làm thì thật sự không cần phải tốn sức đến vậy, cần gì phải sử dụng các phương thức giết người khác nhau? Cứ làm giống như tổ trưởng đã nói lần trước, không phải chỉ cần độc chết hết một lần là xong hết rồi sao?”
Tích tích...
Đúng vào lúc này, dường như để chứng tỏ suy đoán kia ứng nghiệm, điện thoại di động của Triệu Ngọc vang lên âm thanh báo có tin nhắn mới, sau khi đọc xong tin nhắn, Triệu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Xem ra, chúng ta đã đi sai đường rồi! Nhiễm Đào vừa nhắn tin nói với tôi rằng nửa tháng trước, chồng của Kiều Như Tuyết bị bệnh tim đã nhập viện, sau đó còn phẫu thuật nối mạch máu nữa, cho nên đến hôm nay vẫn còn đang tĩnh dưỡng trong bệnh viện!”
“Hả? Nói như vậy thì...” Tăng Khả lắc đầu: “Chẳng phải anh ta cũng vô can rồi sao?”
“Có phải... là thủ thuật che mắt không?” Ngô Tú Mẫn nghi ngờ nói.
“Không phải, Nhiễm Đào cũng đã điều tra hồ sơ ghi chép bệnh án rồi, đúng là sự thật!” Triệu Ngọc lắc đầu.
Không ngờ vào lúc này, Ngô Tú Mẫn cũng nhận được một tin nhắn. Sau khi xem xong, cô cũng buồn thiu mà nói với mọi người: “Cảnh sát phụ trách điều tra quay phim Trương Thành Công đã tìm được rất nhiều băng ghi hình và hình ảnh mà ông ta đã quay lén. Hơn nữa, bọn họ cũng đã tìm được băng ghi hình và hình ảnh nóng của Kiều Như Tuyết, nội dung tận mười mấy G!”
“Đệch mợ!” Tăng Khả thở dài nói: “Nếu như vậy thì cũng không phải là Kiều Như Tuyết? Vậy... còn có ai nữa!!?”