Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-831
Chương 831: Cảm giác dường như đã từng quen biết
Thu nhập của Hàn Khoan không ổn định. Mặc dù không quá nổi tiếng, nhưng bởi vì ông ta có nhiều tác phẩm nên tiền nhuận bút cũng kha khá. Tiền lương của Trương Tỉnh Như tuy rằng không tính là cao, nhưng ở thành phố Hoàng Kim này cũng có thể coi là bậc trung.
Lời khai của người thân, bạn bè và Trương Tỉnh Phong đều thống nhất, Hàn Khoan trầm lặng ít lời, Trương Tỉnh Như lại hướng ngoại, cởi mở, tính cách của hai người bù đắp, bổ sung cho nhau. Tuy rằng không có con nhưng thường ngày thắm thiết mặn nồng, chưa bao giờ truyền ra ngoài mâu thuẫn hay tai tiếng gì.
Trong mắt bạn bè, hai người họ chính là đôi vợ chồng kiểu mẫu, khiến người khác phải kính nể.
Ngoài ra, các mối quan hệ khác của hai3người họ cũng rất đơn giản. Hàn Khoan ngoài hai, ba bạn học thân, mấy nhà sản xuất và biên tập viên ra thì không có bạn bè nào khác.
Trương Tỉnh Như tuy rằng có nhiều mối quan hệ rộng rãi, nhưng ngày thường cũng chỉ có ba, năm đồng nghiệp mà thôi.
Cho nên, bất kể từ góc độ nào thì hai người đều không có vẻ gì là liên quan tới án mạng giết người cả. Đừng nói giết người, ngay cả tự sát cũng không có chút dính dáng gì.
Sau đó, Tăng Khả còn lấy ra tất cả những bản ghi chép lời khai của bạn bè Hàn Khoan và Trương Tỉnh Như. Ba người kiểm tra từng thông tin một mà vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.
Cứ thế, ba người làm việc tới khuya. Đến lúc cả thể xác1và tinh thần đều mệt mỏi, Triệu Ngọc mới bảo Tăng Khả và Thôi Lệ Châu trở về khách sạn nghỉ ngơi. Còn hắn thì vẫn như mọi khi, nhìn tấm bảng trắng mà tiếp tục suy nghĩ hồi lâu...
Thời gian trôi qua, mãi đến khi Triệu Ngọc cảm thấy lối suy nghĩ trở nên hỗn loạn thì mới tắt đèn, đi vào gian phòng phía trong để nghỉ ngơi.
Gian phòng này khá kín gió, còn có hệ thống sưởi hai chiều, Triệu Ngọc mệt mỏi ngã xuống giường, không bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ...
Trong lúc mơ mơ màng màng, không biết đã trôi qua bao lâu, Triệu Ngọc bị tiếng động bên ngoài đánh thức. Hắn mở mắt nhưng vẫn còn lim dim ngái ngủ, lúc này mới nhìn qua khe cửa ra ngoài, không biết là ai bật đèn trong8văn phòng.
Hắn nhìn đồng hồ, lập tức tỉnh táo lại, ai đang ở bên ngoài? Hiện giờ mới ba giờ sáng, người có thể quay lại văn phòng tiếp tục làm việc vào giờ này cũng chỉ có một người.
Vì thế, Triệu Ngọc vội vàng mặc quần áo xuống giường, đi ra văn phòng bên ngoài. Vừa mở cửa ra thì một cơn gió lạnh liền ùa vào khiến Triệu Ngọc phải rùng mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, hắn liền thấy Miêu Anh mặc áo khoác lông màu đen đứng đó, cô đang lấy nước ấm từ bình nước. Nghe thấy tiếng động, cô vội vàng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Ngọc nhìn xung quanh, quả nhiên chỉ có một mình Miêu Anh, không có Nhiễm Đào, Ngô Tú Mẫn hay cảnh sát nào khác.
“Ôi Miêu9Miêu, đã muộn như thế này rồi, sao em không về khách sạn nghỉ ngơi?” Nhìn thấy nữ thần, Triệu Ngọc lập tức tiến lại gần, đến khi nhìn rõ mới thấy cả người Miêu Anh lạnh cóng đến mức đang run rẩy, hắn vội vàng nắm lấy bàn tay thon dài đang đông cứng của cô, quan tâm nói: “Em xem kìa, lạnh cóng hết cả rồi. Đến khi nào thì em mới chịu nghe lời anh chứ?”
Cảm thấy ủ tay như thế vẫn chưa đủ, Triệu Ngọc liền ôm Miêu Anh vào lòng.
“Được rồi mà, em không sao đâu!” Miêu Anh uống một ngụm nước ấm, thừa dịp Triệu Ngọc không chú ý, cô áp gò má đang lạnh cóng của mình vào cổ Triệu Ngọc, Triệu Ngọc giật mình vì lạnh.
“Ôi trời...” Triệu Ngọc bị lạnh, nhưng vẫn nhịn không cử động,7còn cởi áo khoác của Miêu Anh ra, sau đó thuần thục mà ôm Miêu Anh vào lòng.
“Ừm.. Như thế này ấm hơn nhiều rồi!” Miêu Anh thoả mãn nở nụ cười, nhưng lại cảm thấy không đành lòng, thu má về.
“Lại đây...” Triệu Ngọc kéo Miêu Anh vào gian phòng nhỏ ấm áp, vừa xoa tay vừa hỏi: “Thế nào, em đã điều tra vụ án đến đâu rồi? Lúc này có thắng được anh không?”
“Ài! Đừng nói nữa!” Cuối cùng, Miêu Anh cũng cảm thấy ấm áp hơn, hai gò má ửng đỏ, cô rúc vào người Triệu Ngọc và nói: “Đúng là rối tinh rối mù! Hệ thống giám sát ở đây đúng là chỉ để trang trí thôi, hầu như đều bị hỏng hết rồi! Anh đoán xem Cục trưởng Trương nói như thế nào? Ông ta nói rằng do thời tiết quá lạnh nên camera bị đông lạnh, hỏng hết rồi. Lần đầu tiên em nghe thấy kiểu lý do như vậy đấy! Mới mẻ không cơ chứ!”
“Còn nữa, cách sắp xếp nhân sự của họ cũng rất lung tung. Hôm nay, đám người cùng chúng em tới hiện trường có đủ mọi thành phần từ cảnh sát hình sự, công an nhân dân, cảnh sát giao thông, thậm chí ngay cả cảnh sát khu vực cũng có, thế mà lại không có nhân viên pháp y khám nghiệm nào cả. Bọn họ không biết cách bảo vệ hiện trường, không biết cách suy luận, thậm chí ngay cả những kỹ năng nghề nghiệp cơ bản nhất cũng không có, làm em phát điên lên được!”
“Nếu vụ án này mà xảy ra ở Tần Sơn của chúng ta, thì sẽ chẳng bao giờ xảy ra tình trạng như thế này hết.” Miêu Anh bụng đầy bực tức mà nói: “Cái đó còn chưa là gì, em yêu cầu họ làm một bản báo cáo chi tiết về các vụ tự sát xảy ra tại các trường học, vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy đâu. Anh có biết, cả thành phố Hoàng Kim này chỉ có mấy cái trường học không?”
“Ừm... Miêu Miêu à!” Triệu Ngọc vừa khuyên giải vừa an ủi: “Em đừng nóng nảy đến thế! Chúng ta đâu thể thay đổi hiện trạng ở đây, sốt ruột cũng vô dụng thôi. Giống như lần trước ở Khúc Lương vậy, chúng ta cũng gặp phải tình trạng tương tự, nhưng cuối cùng vẫn thành công phá án đấy thôi. Cho nên, em cứ bình tĩnh lại đã!”
“Ài!” Miêu Anh thở dài: “Em cứ tưởng rằng tham gia tổ điều tra đặc biệt sẽ chuyên nghiệp hơn so với lúc còn ở Cục Cảnh sát Tần Sơn, nhưng giờ xem ra, em hoàn toàn sai rồi! Các đồng chí ở đây còn kém xa phân cục Dung Dương của chúng ta nhiều.”
“Thật ra...” Triệu Ngọc nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Phản ứng hiện tại của em cũng là bình thường. Lúc anh mới gia nhập tổ điều tra đặc biệt, anh cũng luống cuống giống như em vậy. Thành phố xa lạ, đồng nghiệp xa lạ, còn cả các vụ án xa lạ nữa, anh lại còn là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, hồi phải xử lý vụ án giết người thần tốc, anh thậm chí còn không biết rốt cuộc anh phải làm những gì?”
“Thực ra, nhóm Nhiễm Đào, Tăng Khả đều là những nhân tài hiếm có, sau này khi thân quen rồi sẽ không còn vấn đề gì nữa đâu.” Nói đến đây, Triệu Ngọc không nén nổi xúc động nói: “Hiện tại em rất ổn mà, ít nhất vẫn còn có anh. Cứ nghĩ đến lúc trước mà xem, anh chẳng có cái gì cả, ngay cả đối tượng để tâm sự cũng không có.”
“Đừng nói như vậy mà anh yêu!” Miêu Anh không khỏi thẹn thùng nói: “Lúc ấy, em cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Nếu lúc ấy, em mà biết anh có bản lĩnh đến vậy, ngay cả chuyện ở New Zealand cũng có thể giải quyết thì em đã không ngốc nghếch rời xa anh như thế!”
Nói đến đây, hai người không kiềm chế được hôn nhau.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Miêu Anh mới nhẹ nhàng giải thích với Triệu Ngọc: “Anh yêu à, về chuyện của Thôi Lệ Châu... không phải em cố ý gây khó dễ đâu. Em chỉ là... chỉ là...”
“Anh biết, anh cũng là người từng trải, ban đầu, phản ứng của anh cũng giống em vậy.” Triệu Ngọc vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Miêu Anh, nhẹ nhàng nói: “Đây chắc là ‘tâm ma xui khiến’ mà người ta thường nói! Chỉ cần qua một thời gian là em sẽ dần quen thôi!”
“Đúng vậy!” Miêu Anh hơi mất tự nhiên nói: “Thực ra, trong lòng em cũng hiểu cả, nhưng vừa nhìn thấy cô nhóc đó thì em lại không kìm được mà nhớ tới Cách Cách. Không riêng gì Cách Cách, em còn nhớ tới lần chúng ta gặp nhau ở Tướng Quân Lĩnh, nhớ tới kho báu Kim Phật, còn cả lúc anh trúng độc nữa. Ài... Sao trên đời này lại có người giống nhau đến như vậy?”
“Ha ha, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ta là vào một buổi đêm tối đen như mực, lúc ấy mới gọi là kỳ quặc!” Triệu Ngọc cười nói: “Tuy nhiên, em yên tâm đi, xét nghiệm ADN đã chứng minh thân thế của cô ta rồi. Bố mẹ của cô nhóc đó đều là sư đệ và sư muội của Đào Hương, không có quan hệ gì với Cách Cách cả!”
“Ừm, có lẽ... là do em thiển cận.” Miêu Anh khẽ gật đầu, sau đó kéo tay Triệu Ngọc và nói: “Anh à, hôm nay em đi kiểm tra hiện trường rồi! Hiện trường vụ án điện giật và vụ án chết rét, em đều đã xem xét kĩ, em có cảm giác thủ pháp của hung thủ không chuyên nghiệp, chuyện tóm được hắn có lẽ chỉ là vấn đề thời gian thôi!”
“Nhưng không biết vì lý do gì mà sau khi quan sát hiện trường, em lại có một cảm giác vô cùng kỳ lạ.”
“Hả? Có điều gì kỳ lạ?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Em không biết phải diễn tả thế nào nữa... Cứ có cảm giác là lạ...” Miêu Anh không chắc chắn nói: “Dường như trước đây em đã nằm mơ thấy cảnh tượng tương tự rồi.”
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc cười nói: “Chẳng lẽ... em đã đọc tiểu thuyết ‘11 cách chết’ của Hàn Khoan rồi à?”
“Ừm... Chắc không đâu!” Miêu Anh lắc đầu.
“Được rồi!” Triệu Ngọc cười một cách xấu xa, nhẹ nhàng đẩy ngã Miêu Anh và nói: “Anh thấy vẫn nên khiến em có lại cảm giác dường như đã từng quen đi, giúp em tìm được linh cảm... Ha ha ha...”
Lời khai của người thân, bạn bè và Trương Tỉnh Phong đều thống nhất, Hàn Khoan trầm lặng ít lời, Trương Tỉnh Như lại hướng ngoại, cởi mở, tính cách của hai người bù đắp, bổ sung cho nhau. Tuy rằng không có con nhưng thường ngày thắm thiết mặn nồng, chưa bao giờ truyền ra ngoài mâu thuẫn hay tai tiếng gì.
Trong mắt bạn bè, hai người họ chính là đôi vợ chồng kiểu mẫu, khiến người khác phải kính nể.
Ngoài ra, các mối quan hệ khác của hai3người họ cũng rất đơn giản. Hàn Khoan ngoài hai, ba bạn học thân, mấy nhà sản xuất và biên tập viên ra thì không có bạn bè nào khác.
Trương Tỉnh Như tuy rằng có nhiều mối quan hệ rộng rãi, nhưng ngày thường cũng chỉ có ba, năm đồng nghiệp mà thôi.
Cho nên, bất kể từ góc độ nào thì hai người đều không có vẻ gì là liên quan tới án mạng giết người cả. Đừng nói giết người, ngay cả tự sát cũng không có chút dính dáng gì.
Sau đó, Tăng Khả còn lấy ra tất cả những bản ghi chép lời khai của bạn bè Hàn Khoan và Trương Tỉnh Như. Ba người kiểm tra từng thông tin một mà vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.
Cứ thế, ba người làm việc tới khuya. Đến lúc cả thể xác1và tinh thần đều mệt mỏi, Triệu Ngọc mới bảo Tăng Khả và Thôi Lệ Châu trở về khách sạn nghỉ ngơi. Còn hắn thì vẫn như mọi khi, nhìn tấm bảng trắng mà tiếp tục suy nghĩ hồi lâu...
Thời gian trôi qua, mãi đến khi Triệu Ngọc cảm thấy lối suy nghĩ trở nên hỗn loạn thì mới tắt đèn, đi vào gian phòng phía trong để nghỉ ngơi.
Gian phòng này khá kín gió, còn có hệ thống sưởi hai chiều, Triệu Ngọc mệt mỏi ngã xuống giường, không bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ...
Trong lúc mơ mơ màng màng, không biết đã trôi qua bao lâu, Triệu Ngọc bị tiếng động bên ngoài đánh thức. Hắn mở mắt nhưng vẫn còn lim dim ngái ngủ, lúc này mới nhìn qua khe cửa ra ngoài, không biết là ai bật đèn trong8văn phòng.
Hắn nhìn đồng hồ, lập tức tỉnh táo lại, ai đang ở bên ngoài? Hiện giờ mới ba giờ sáng, người có thể quay lại văn phòng tiếp tục làm việc vào giờ này cũng chỉ có một người.
Vì thế, Triệu Ngọc vội vàng mặc quần áo xuống giường, đi ra văn phòng bên ngoài. Vừa mở cửa ra thì một cơn gió lạnh liền ùa vào khiến Triệu Ngọc phải rùng mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, hắn liền thấy Miêu Anh mặc áo khoác lông màu đen đứng đó, cô đang lấy nước ấm từ bình nước. Nghe thấy tiếng động, cô vội vàng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Ngọc nhìn xung quanh, quả nhiên chỉ có một mình Miêu Anh, không có Nhiễm Đào, Ngô Tú Mẫn hay cảnh sát nào khác.
“Ôi Miêu9Miêu, đã muộn như thế này rồi, sao em không về khách sạn nghỉ ngơi?” Nhìn thấy nữ thần, Triệu Ngọc lập tức tiến lại gần, đến khi nhìn rõ mới thấy cả người Miêu Anh lạnh cóng đến mức đang run rẩy, hắn vội vàng nắm lấy bàn tay thon dài đang đông cứng của cô, quan tâm nói: “Em xem kìa, lạnh cóng hết cả rồi. Đến khi nào thì em mới chịu nghe lời anh chứ?”
Cảm thấy ủ tay như thế vẫn chưa đủ, Triệu Ngọc liền ôm Miêu Anh vào lòng.
“Được rồi mà, em không sao đâu!” Miêu Anh uống một ngụm nước ấm, thừa dịp Triệu Ngọc không chú ý, cô áp gò má đang lạnh cóng của mình vào cổ Triệu Ngọc, Triệu Ngọc giật mình vì lạnh.
“Ôi trời...” Triệu Ngọc bị lạnh, nhưng vẫn nhịn không cử động,7còn cởi áo khoác của Miêu Anh ra, sau đó thuần thục mà ôm Miêu Anh vào lòng.
“Ừm.. Như thế này ấm hơn nhiều rồi!” Miêu Anh thoả mãn nở nụ cười, nhưng lại cảm thấy không đành lòng, thu má về.
“Lại đây...” Triệu Ngọc kéo Miêu Anh vào gian phòng nhỏ ấm áp, vừa xoa tay vừa hỏi: “Thế nào, em đã điều tra vụ án đến đâu rồi? Lúc này có thắng được anh không?”
“Ài! Đừng nói nữa!” Cuối cùng, Miêu Anh cũng cảm thấy ấm áp hơn, hai gò má ửng đỏ, cô rúc vào người Triệu Ngọc và nói: “Đúng là rối tinh rối mù! Hệ thống giám sát ở đây đúng là chỉ để trang trí thôi, hầu như đều bị hỏng hết rồi! Anh đoán xem Cục trưởng Trương nói như thế nào? Ông ta nói rằng do thời tiết quá lạnh nên camera bị đông lạnh, hỏng hết rồi. Lần đầu tiên em nghe thấy kiểu lý do như vậy đấy! Mới mẻ không cơ chứ!”
“Còn nữa, cách sắp xếp nhân sự của họ cũng rất lung tung. Hôm nay, đám người cùng chúng em tới hiện trường có đủ mọi thành phần từ cảnh sát hình sự, công an nhân dân, cảnh sát giao thông, thậm chí ngay cả cảnh sát khu vực cũng có, thế mà lại không có nhân viên pháp y khám nghiệm nào cả. Bọn họ không biết cách bảo vệ hiện trường, không biết cách suy luận, thậm chí ngay cả những kỹ năng nghề nghiệp cơ bản nhất cũng không có, làm em phát điên lên được!”
“Nếu vụ án này mà xảy ra ở Tần Sơn của chúng ta, thì sẽ chẳng bao giờ xảy ra tình trạng như thế này hết.” Miêu Anh bụng đầy bực tức mà nói: “Cái đó còn chưa là gì, em yêu cầu họ làm một bản báo cáo chi tiết về các vụ tự sát xảy ra tại các trường học, vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy đâu. Anh có biết, cả thành phố Hoàng Kim này chỉ có mấy cái trường học không?”
“Ừm... Miêu Miêu à!” Triệu Ngọc vừa khuyên giải vừa an ủi: “Em đừng nóng nảy đến thế! Chúng ta đâu thể thay đổi hiện trạng ở đây, sốt ruột cũng vô dụng thôi. Giống như lần trước ở Khúc Lương vậy, chúng ta cũng gặp phải tình trạng tương tự, nhưng cuối cùng vẫn thành công phá án đấy thôi. Cho nên, em cứ bình tĩnh lại đã!”
“Ài!” Miêu Anh thở dài: “Em cứ tưởng rằng tham gia tổ điều tra đặc biệt sẽ chuyên nghiệp hơn so với lúc còn ở Cục Cảnh sát Tần Sơn, nhưng giờ xem ra, em hoàn toàn sai rồi! Các đồng chí ở đây còn kém xa phân cục Dung Dương của chúng ta nhiều.”
“Thật ra...” Triệu Ngọc nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Phản ứng hiện tại của em cũng là bình thường. Lúc anh mới gia nhập tổ điều tra đặc biệt, anh cũng luống cuống giống như em vậy. Thành phố xa lạ, đồng nghiệp xa lạ, còn cả các vụ án xa lạ nữa, anh lại còn là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, hồi phải xử lý vụ án giết người thần tốc, anh thậm chí còn không biết rốt cuộc anh phải làm những gì?”
“Thực ra, nhóm Nhiễm Đào, Tăng Khả đều là những nhân tài hiếm có, sau này khi thân quen rồi sẽ không còn vấn đề gì nữa đâu.” Nói đến đây, Triệu Ngọc không nén nổi xúc động nói: “Hiện tại em rất ổn mà, ít nhất vẫn còn có anh. Cứ nghĩ đến lúc trước mà xem, anh chẳng có cái gì cả, ngay cả đối tượng để tâm sự cũng không có.”
“Đừng nói như vậy mà anh yêu!” Miêu Anh không khỏi thẹn thùng nói: “Lúc ấy, em cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Nếu lúc ấy, em mà biết anh có bản lĩnh đến vậy, ngay cả chuyện ở New Zealand cũng có thể giải quyết thì em đã không ngốc nghếch rời xa anh như thế!”
Nói đến đây, hai người không kiềm chế được hôn nhau.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Miêu Anh mới nhẹ nhàng giải thích với Triệu Ngọc: “Anh yêu à, về chuyện của Thôi Lệ Châu... không phải em cố ý gây khó dễ đâu. Em chỉ là... chỉ là...”
“Anh biết, anh cũng là người từng trải, ban đầu, phản ứng của anh cũng giống em vậy.” Triệu Ngọc vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Miêu Anh, nhẹ nhàng nói: “Đây chắc là ‘tâm ma xui khiến’ mà người ta thường nói! Chỉ cần qua một thời gian là em sẽ dần quen thôi!”
“Đúng vậy!” Miêu Anh hơi mất tự nhiên nói: “Thực ra, trong lòng em cũng hiểu cả, nhưng vừa nhìn thấy cô nhóc đó thì em lại không kìm được mà nhớ tới Cách Cách. Không riêng gì Cách Cách, em còn nhớ tới lần chúng ta gặp nhau ở Tướng Quân Lĩnh, nhớ tới kho báu Kim Phật, còn cả lúc anh trúng độc nữa. Ài... Sao trên đời này lại có người giống nhau đến như vậy?”
“Ha ha, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ta là vào một buổi đêm tối đen như mực, lúc ấy mới gọi là kỳ quặc!” Triệu Ngọc cười nói: “Tuy nhiên, em yên tâm đi, xét nghiệm ADN đã chứng minh thân thế của cô ta rồi. Bố mẹ của cô nhóc đó đều là sư đệ và sư muội của Đào Hương, không có quan hệ gì với Cách Cách cả!”
“Ừm, có lẽ... là do em thiển cận.” Miêu Anh khẽ gật đầu, sau đó kéo tay Triệu Ngọc và nói: “Anh à, hôm nay em đi kiểm tra hiện trường rồi! Hiện trường vụ án điện giật và vụ án chết rét, em đều đã xem xét kĩ, em có cảm giác thủ pháp của hung thủ không chuyên nghiệp, chuyện tóm được hắn có lẽ chỉ là vấn đề thời gian thôi!”
“Nhưng không biết vì lý do gì mà sau khi quan sát hiện trường, em lại có một cảm giác vô cùng kỳ lạ.”
“Hả? Có điều gì kỳ lạ?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Em không biết phải diễn tả thế nào nữa... Cứ có cảm giác là lạ...” Miêu Anh không chắc chắn nói: “Dường như trước đây em đã nằm mơ thấy cảnh tượng tương tự rồi.”
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc cười nói: “Chẳng lẽ... em đã đọc tiểu thuyết ‘11 cách chết’ của Hàn Khoan rồi à?”
“Ừm... Chắc không đâu!” Miêu Anh lắc đầu.
“Được rồi!” Triệu Ngọc cười một cách xấu xa, nhẹ nhàng đẩy ngã Miêu Anh và nói: “Anh thấy vẫn nên khiến em có lại cảm giác dường như đã từng quen đi, giúp em tìm được linh cảm... Ha ha ha...”
Bình luận facebook