Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-832
Chương 832: Hiện trường vụ án
Nhưng mà nguyên quán của vợ chồng Hàn Khoan không phải ở đây. Căn nhà của bọn họ là do Hàn Khoan mua làm phòng tân hôn sau khi kết hôn.
Vào thời ấy, trong thôn đã đồn thổi rằng nơi đây sắp bị phá bỏ và phải di dời đi nơi khác, nhưng không ngờ, Hàn Khoan cùng vợ đã sống ở đó hai mươi năm mà vẫn không xảy ra chuyện gì.
Đường xá trong thôn thông với nhau, xe cộ lưu thông tương đối nhiều. Tuy rằng trời lạnh nhưng vẫn có không ít người dân vẫn đi lại bên ngoài. Vừa nhìn thấy xe cảnh sát, bọn họ đều chạy ra cửa, tập trung vây xem.
Nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt trước mặt, trong đầu Triệu Ngọc3nhớ lại cảnh kiều diễm tối hôm qua trong phòng ngăn ấm áp kia. Hình ảnh Miêu Anh dịu dàng dường như vẫn đang quanh quẩn trước mắt hắn, dư vị vô tận.
Tuy nhiên, vì đã phân công công việc từ trước nên khi trời vừa hửng sáng, hai người đành phải tách nhau ra đi làm việc của mình. Miêu Anh cùng Nhiễm Đào, Ngô Tú Mẫn tiếp tục điều tra vụ án giết người theo tiểu thuyết. Còn hắn thì cùng Thôi Lệ Châu và Tăng Khả đi điều tra hiện trường vụ án Hàn Khoan.
Đương nhiên, trước khi điều tra, Triệu Ngọc đã bốc một quẻ bói theo thường lệ. Lần này, hắn rút được quẻ “Cấn Khảm”, quẻ này có thể hiểu là vụ án1mà hắn điều tra ngày hôm nay sẽ có tiến triển, còn có thể liên quan đến một cô gái.
Bởi vì có Miêu Anh nên Triệu Ngọc không còn hứng thú gì với những người phụ nữ khác, chỉ là đặc biệt để ý đến quẻ “Cấn” đại diện cho vụ án này. Nếu liên tục rút được quẻ “Cấn” thì chắc chắn hắn phải cố gắng bắt lấy thời cơ cho thật tốt.
Để tái hiện hiện trường một cách hoàn hảo nhất, Triệu Ngọc chẳng những mang theo những cảnh sát có mặt ở hiện trường hôm đó mà còn dẫn theo cả nhân viên giám định pháp y, thậm chí còn gọi cả em trai của người chết là Trương Tỉnh Phong và nghi phạm đang bị8giam giữ - Hàn Khoan, đều tập hợp tại đây.
Cho nên, người dân địa phương mới thấy tình hình như hiện giờ. Mà khi bọn họ nhìn thấy Hàn Khoan thì tất nhiên đều vô cùng bất ngờ, không khỏi xôn xao bàn bán.
Xé giấy niêm phong ngoài cửa, Ba Thần lấy chìa khóa mở cổng trước sân nhà Hàn Khoan. Nhìn thấy thân hình mập mạp của Ba Thần, Triệu Ngọc có cảm giác khá kỳ lạ. Dù sao thì Ba Thần cũng là trưởng phòng hậu cần của Cục Cảnh sát, căn bản không có nghĩa vụ tới tham gia điều tra hình sự.
Bởi vậy, Triệu Ngọc phỏng đoán hẳn là do Cục phó Trương Khánh đã sắp xếp, bổ nhiệm anh ta tạm thời làm đội9trưởng đội cảnh sát hình sự, thay thế nguyên đội trưởng đội cảnh sát hình sự vừa mới sinh em bé?
Thiếu nhân sự tới mức này, Triệu Ngọc cũng bó tay. Nhưng đối với Ba Thần mập mạp toàn năng này, hắn lại có thiện cảm, cảm thấy tư duy của người này ít ra còn rõ ràng hơn những người khác rất nhiều.
Hơn ba tháng không có ai quét dọn, sân nhà Hàn Khoan bị đọng một lớp tuyết dày, khi chân giẫm lên, thậm chí còn bị ngập đến tận mắt cá chân.
Vì đề phòng kẻ trộm lẻn vào, cảnh sát đã gia cố khung cửa, thay cánh cửa phòng trộm khác vào. Sau khi Ba Thần dùng chìa khóa mở cửa, bọn họ mới bước vào7trong phòng.
Phòng ngủ của vợ chồng Hàn Khoan ở bên phía tay trái, cửa phòng không khóa, lúc đẩy ra, Triệu Ngọc cuối cùng cũng nhìn thấy hiện trường vụ án.
Tuy rằng tất cả khăn trải giường, chăn đệm nhuốm máu đều đã bị cảnh sát mang về Cục Cảnh sát để xét nghiệm, nhưng khi nhìn lên chiếc giường lớn, Triệu Ngọc dường như vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh, vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng thê thảm, Hàn Khoan nằm trong vũng máu của vợ mình...
Sau khi quan sát hiện trường, Triệu Ngọc giơ tay ra hiệu, Ba Thần vội vàng đứng chắn ở cửa, không cho những người khác ở bên ngoài vào phòng.
Triệu Ngọc cẩn thận quan sát khắp căn phòng, giường, vật dụng trong nhà, mặt sàn, cửa sổ,... trong đầu đặt ra đủ loại giả thiết có thể xảy ra...
Triệu Ngọc cứ thế im lặng quan sát hơn mười phút, lúc này mới vẫy tay với Tăng Khả, bảo cậu ta lấy ảnh chụp hiện trường ra.
Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Triệu Ngọc nằm lên giường, đúng vị trí của Trương Tỉnh Như khi tử vong. Để cảnh tượng trở nên chân thật hơn, hắn còn dựa theo ảnh chụp để điều chỉnh tư thế và vị trí, sau đó, hắn liền nằm thẳng trên giường, còn nhắm mắt lại.
Thế này...
Mọi người nhìn nhau, ồ lên kinh ngạc, chưa bao giờ thấy ai điều tra hiện trường vụ án như vậy cả.
Trong khi đó, chỉ có Hàn Khoan đang bị còng tay là mở to hai mắt nhìn, dường như vô cùng phấn khích. Phỏng chừng, hành động của Triệu Ngọc có thể giúp ông ta có thêm tư liệu sống để đưa vào tiểu thuyết?
Triệu Ngọc nằm im hai phút. Ngay khi mọi người tưởng hắn đã ngủ thì Triệu Ngọc đột nhiên ngồi bật dậy, hơn nữa hai cánh tay duỗi thẳng, bày ra tư thế xác sống điển hình.
Ối...
Mọi người hoảng sợ, có kẻ nhát gan ngã ngồi xuống đất.
Đương nhiên là Triệu Ngọc cố ý rồi. Hắn cười xấu xa, sau đó nâng cánh tay phải của mình lên bắt đầu đối chiếu với ảnh chụp. Sau khi so sánh xong, hắn mới nói chuyện với Tăng Khả bên cạnh: “Tiểu Tăng, cậu xem... Trương Tỉnh Như bên trái, Hàn Khoan bên phải!” Triệu Ngọc chỉ vào cánh tay phải của mình: “Cổ tay phải của Trương Tỉnh Như bị cắt đứt. Như vậy... nếu như Trương Tỉnh Như tự sát thì cô ta sẽ phải dùng tay trái cứa tay phải...”
“Này! Nói cái gì vậy hả?” Lúc này, giọng nói bất mãn của Trương Tỉnh Phong vang lên ngoài cửa: “Không bao giờ chị tôi lại tự sát cả! Không phải các người muốn giúp tên hói đầu này thoát tội đấy chứ?”
“Im đi!” Ba Thần vội vàng trừng anh ta một cái.
“Hàn Khoan...” Triệu Ngọc ngồi ở trên giường hỏi: “Vợ của anh thuận tay trái phải không?”
“Không phải, tuyệt đối không phải!” Hàn Khoan vội vàng trả lời.
“Chưa nói chuyện không phải, cho dù là thuận tay trái cũng không đúng!” Ngón tay Triệu Ngọc chỉ vào tay phải của mình nói: “Trong báo cáo khám nghiệm tử thi có ghi miệng vết thương của Trương Tỉnh Như là trái sâu phải nông, nếu cô ta tự sát, chẳng lẽ lại cầm ngược dao để cắt hay sao?”
“Ừm...” Nghe thấy lời này, Ba Thần ở đằng xa không nhịn được nói: “Tổ trưởng Triệu, cho dù cầm dao ngược thì cũng không thể giải thích được chuyện vân tay mà? Chúng tôi không phát hiện ra dấu vân tay của Trương Tỉnh Như trên hung khí, chỉ có của Hàn Khoan thôi! Nếu dựa vào hiện trường, sau khi cổ tay của Trương Tỉnh Như bị cắt đứt, cô ta cũng không có dấu hiệu giãy giụa kịch liệt hay di chuyển gì, nếu như cô ta tự ra tay thì không có khả năng không để lại dấu vân tay nào. Nếu muốn xóa dấu vết thì một bàn tay vẫn không thể nào làm được.”
“Ừm... Nói cách khác... Trương Tỉnh Như không có khả năng tự sát?” Triệu Ngọc vung tay, nói: “Nhưng mà nếu hung thủ là Hàn Khoan thì...”
“Cái này...” Mặt Hàn Khoan biến sắc.
“Đúng, như thế thì tất cả đều hợp lý!” Ba Thần gật đầu nói: “Khi xông vào hiện trường, chúng tôi đã phát hiện tay phải Hàn Khoan đang cầm dao, nếu như ông ta dùng tay phải cắt cổ tay phải của Trương Tỉnh Như thì hướng dao rất hợp.”
“Đúng...” Triệu Ngọc gật đầu.
“Thế thì... các anh còn chờ gì nữa?” Trương Tỉnh Phong phẫn nộ chỉ vào Hàn Khoan mà nói: “Sao các anh không mau bắn chết hắn ta đi?”
“Tỉnh Phong, cậu muốn tôi phải làm thế nào thì cậu mới tin tôi chứ?” Hàn Khoan đau khổ giải thích: “Thật sự không phải tôi mà!”
“Nếu... chúng ta đặt ra giả thiết rằng tại hiện trường còn có người thứ ba...” Triệu Ngọc lại nói: “Như vậy thì người này có thể ngụy tạo hiện trường.”
“Chúng tôi đã đặt giả thiết ấy rồi: “ Ba Thần nói: “Nếu như hung thủ đeo găng tay thì dễ dàng làm được điều đó. Đầu tiên chỉ cần đánh thuốc mê hai người, sau đó cắt cổ tay Trương Tỉnh Như, rồi nhét hung khí vào tay Hàn Khoan là được.”
“Nhưng trong trường hợp đó, giả thiết mà chúng ta đặt ra lại quay lại điểm xuất phát.” Tăng Khả nói: “Nếu thực sự có người thứ ba thì tại sao không giết cả Hàn Khoan? Dựng nên cảnh tượng hai vợ chồng tự sát chẳng phải là càng thêm hoàn hảo hay sao? Sao lại vẫn để Hàn Khoan sống sót?”
“Có lẽ...” Triệu Ngọc nói: “Hung thủ và Hàn Khoan có ẩn khuất, hắn làm như vậy hoặc là muốn dùng thủ đoạn đặc biệt để trả thù Hàn Khoan, hoặc là hắn chỉ muốn nhắm vào Hàn Khoan, mà điều này chứng minh cái gì?”
“Không! Không có khả năng!” Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa dứt lời, Thôi Lệ Châu bỗng nhiên luồn qua nách Ba Thần và nói: “Tổ trưởng, tôi đã kiểm tra tất cả mọi thứ rồi. Không có khả năng xuất hiện người thứ ba đâu, hiện trường vụ án thật sự là một căn phòng kín.”
Vào thời ấy, trong thôn đã đồn thổi rằng nơi đây sắp bị phá bỏ và phải di dời đi nơi khác, nhưng không ngờ, Hàn Khoan cùng vợ đã sống ở đó hai mươi năm mà vẫn không xảy ra chuyện gì.
Đường xá trong thôn thông với nhau, xe cộ lưu thông tương đối nhiều. Tuy rằng trời lạnh nhưng vẫn có không ít người dân vẫn đi lại bên ngoài. Vừa nhìn thấy xe cảnh sát, bọn họ đều chạy ra cửa, tập trung vây xem.
Nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt trước mặt, trong đầu Triệu Ngọc3nhớ lại cảnh kiều diễm tối hôm qua trong phòng ngăn ấm áp kia. Hình ảnh Miêu Anh dịu dàng dường như vẫn đang quanh quẩn trước mắt hắn, dư vị vô tận.
Tuy nhiên, vì đã phân công công việc từ trước nên khi trời vừa hửng sáng, hai người đành phải tách nhau ra đi làm việc của mình. Miêu Anh cùng Nhiễm Đào, Ngô Tú Mẫn tiếp tục điều tra vụ án giết người theo tiểu thuyết. Còn hắn thì cùng Thôi Lệ Châu và Tăng Khả đi điều tra hiện trường vụ án Hàn Khoan.
Đương nhiên, trước khi điều tra, Triệu Ngọc đã bốc một quẻ bói theo thường lệ. Lần này, hắn rút được quẻ “Cấn Khảm”, quẻ này có thể hiểu là vụ án1mà hắn điều tra ngày hôm nay sẽ có tiến triển, còn có thể liên quan đến một cô gái.
Bởi vì có Miêu Anh nên Triệu Ngọc không còn hứng thú gì với những người phụ nữ khác, chỉ là đặc biệt để ý đến quẻ “Cấn” đại diện cho vụ án này. Nếu liên tục rút được quẻ “Cấn” thì chắc chắn hắn phải cố gắng bắt lấy thời cơ cho thật tốt.
Để tái hiện hiện trường một cách hoàn hảo nhất, Triệu Ngọc chẳng những mang theo những cảnh sát có mặt ở hiện trường hôm đó mà còn dẫn theo cả nhân viên giám định pháp y, thậm chí còn gọi cả em trai của người chết là Trương Tỉnh Phong và nghi phạm đang bị8giam giữ - Hàn Khoan, đều tập hợp tại đây.
Cho nên, người dân địa phương mới thấy tình hình như hiện giờ. Mà khi bọn họ nhìn thấy Hàn Khoan thì tất nhiên đều vô cùng bất ngờ, không khỏi xôn xao bàn bán.
Xé giấy niêm phong ngoài cửa, Ba Thần lấy chìa khóa mở cổng trước sân nhà Hàn Khoan. Nhìn thấy thân hình mập mạp của Ba Thần, Triệu Ngọc có cảm giác khá kỳ lạ. Dù sao thì Ba Thần cũng là trưởng phòng hậu cần của Cục Cảnh sát, căn bản không có nghĩa vụ tới tham gia điều tra hình sự.
Bởi vậy, Triệu Ngọc phỏng đoán hẳn là do Cục phó Trương Khánh đã sắp xếp, bổ nhiệm anh ta tạm thời làm đội9trưởng đội cảnh sát hình sự, thay thế nguyên đội trưởng đội cảnh sát hình sự vừa mới sinh em bé?
Thiếu nhân sự tới mức này, Triệu Ngọc cũng bó tay. Nhưng đối với Ba Thần mập mạp toàn năng này, hắn lại có thiện cảm, cảm thấy tư duy của người này ít ra còn rõ ràng hơn những người khác rất nhiều.
Hơn ba tháng không có ai quét dọn, sân nhà Hàn Khoan bị đọng một lớp tuyết dày, khi chân giẫm lên, thậm chí còn bị ngập đến tận mắt cá chân.
Vì đề phòng kẻ trộm lẻn vào, cảnh sát đã gia cố khung cửa, thay cánh cửa phòng trộm khác vào. Sau khi Ba Thần dùng chìa khóa mở cửa, bọn họ mới bước vào7trong phòng.
Phòng ngủ của vợ chồng Hàn Khoan ở bên phía tay trái, cửa phòng không khóa, lúc đẩy ra, Triệu Ngọc cuối cùng cũng nhìn thấy hiện trường vụ án.
Tuy rằng tất cả khăn trải giường, chăn đệm nhuốm máu đều đã bị cảnh sát mang về Cục Cảnh sát để xét nghiệm, nhưng khi nhìn lên chiếc giường lớn, Triệu Ngọc dường như vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh, vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng thê thảm, Hàn Khoan nằm trong vũng máu của vợ mình...
Sau khi quan sát hiện trường, Triệu Ngọc giơ tay ra hiệu, Ba Thần vội vàng đứng chắn ở cửa, không cho những người khác ở bên ngoài vào phòng.
Triệu Ngọc cẩn thận quan sát khắp căn phòng, giường, vật dụng trong nhà, mặt sàn, cửa sổ,... trong đầu đặt ra đủ loại giả thiết có thể xảy ra...
Triệu Ngọc cứ thế im lặng quan sát hơn mười phút, lúc này mới vẫy tay với Tăng Khả, bảo cậu ta lấy ảnh chụp hiện trường ra.
Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Triệu Ngọc nằm lên giường, đúng vị trí của Trương Tỉnh Như khi tử vong. Để cảnh tượng trở nên chân thật hơn, hắn còn dựa theo ảnh chụp để điều chỉnh tư thế và vị trí, sau đó, hắn liền nằm thẳng trên giường, còn nhắm mắt lại.
Thế này...
Mọi người nhìn nhau, ồ lên kinh ngạc, chưa bao giờ thấy ai điều tra hiện trường vụ án như vậy cả.
Trong khi đó, chỉ có Hàn Khoan đang bị còng tay là mở to hai mắt nhìn, dường như vô cùng phấn khích. Phỏng chừng, hành động của Triệu Ngọc có thể giúp ông ta có thêm tư liệu sống để đưa vào tiểu thuyết?
Triệu Ngọc nằm im hai phút. Ngay khi mọi người tưởng hắn đã ngủ thì Triệu Ngọc đột nhiên ngồi bật dậy, hơn nữa hai cánh tay duỗi thẳng, bày ra tư thế xác sống điển hình.
Ối...
Mọi người hoảng sợ, có kẻ nhát gan ngã ngồi xuống đất.
Đương nhiên là Triệu Ngọc cố ý rồi. Hắn cười xấu xa, sau đó nâng cánh tay phải của mình lên bắt đầu đối chiếu với ảnh chụp. Sau khi so sánh xong, hắn mới nói chuyện với Tăng Khả bên cạnh: “Tiểu Tăng, cậu xem... Trương Tỉnh Như bên trái, Hàn Khoan bên phải!” Triệu Ngọc chỉ vào cánh tay phải của mình: “Cổ tay phải của Trương Tỉnh Như bị cắt đứt. Như vậy... nếu như Trương Tỉnh Như tự sát thì cô ta sẽ phải dùng tay trái cứa tay phải...”
“Này! Nói cái gì vậy hả?” Lúc này, giọng nói bất mãn của Trương Tỉnh Phong vang lên ngoài cửa: “Không bao giờ chị tôi lại tự sát cả! Không phải các người muốn giúp tên hói đầu này thoát tội đấy chứ?”
“Im đi!” Ba Thần vội vàng trừng anh ta một cái.
“Hàn Khoan...” Triệu Ngọc ngồi ở trên giường hỏi: “Vợ của anh thuận tay trái phải không?”
“Không phải, tuyệt đối không phải!” Hàn Khoan vội vàng trả lời.
“Chưa nói chuyện không phải, cho dù là thuận tay trái cũng không đúng!” Ngón tay Triệu Ngọc chỉ vào tay phải của mình nói: “Trong báo cáo khám nghiệm tử thi có ghi miệng vết thương của Trương Tỉnh Như là trái sâu phải nông, nếu cô ta tự sát, chẳng lẽ lại cầm ngược dao để cắt hay sao?”
“Ừm...” Nghe thấy lời này, Ba Thần ở đằng xa không nhịn được nói: “Tổ trưởng Triệu, cho dù cầm dao ngược thì cũng không thể giải thích được chuyện vân tay mà? Chúng tôi không phát hiện ra dấu vân tay của Trương Tỉnh Như trên hung khí, chỉ có của Hàn Khoan thôi! Nếu dựa vào hiện trường, sau khi cổ tay của Trương Tỉnh Như bị cắt đứt, cô ta cũng không có dấu hiệu giãy giụa kịch liệt hay di chuyển gì, nếu như cô ta tự ra tay thì không có khả năng không để lại dấu vân tay nào. Nếu muốn xóa dấu vết thì một bàn tay vẫn không thể nào làm được.”
“Ừm... Nói cách khác... Trương Tỉnh Như không có khả năng tự sát?” Triệu Ngọc vung tay, nói: “Nhưng mà nếu hung thủ là Hàn Khoan thì...”
“Cái này...” Mặt Hàn Khoan biến sắc.
“Đúng, như thế thì tất cả đều hợp lý!” Ba Thần gật đầu nói: “Khi xông vào hiện trường, chúng tôi đã phát hiện tay phải Hàn Khoan đang cầm dao, nếu như ông ta dùng tay phải cắt cổ tay phải của Trương Tỉnh Như thì hướng dao rất hợp.”
“Đúng...” Triệu Ngọc gật đầu.
“Thế thì... các anh còn chờ gì nữa?” Trương Tỉnh Phong phẫn nộ chỉ vào Hàn Khoan mà nói: “Sao các anh không mau bắn chết hắn ta đi?”
“Tỉnh Phong, cậu muốn tôi phải làm thế nào thì cậu mới tin tôi chứ?” Hàn Khoan đau khổ giải thích: “Thật sự không phải tôi mà!”
“Nếu... chúng ta đặt ra giả thiết rằng tại hiện trường còn có người thứ ba...” Triệu Ngọc lại nói: “Như vậy thì người này có thể ngụy tạo hiện trường.”
“Chúng tôi đã đặt giả thiết ấy rồi: “ Ba Thần nói: “Nếu như hung thủ đeo găng tay thì dễ dàng làm được điều đó. Đầu tiên chỉ cần đánh thuốc mê hai người, sau đó cắt cổ tay Trương Tỉnh Như, rồi nhét hung khí vào tay Hàn Khoan là được.”
“Nhưng trong trường hợp đó, giả thiết mà chúng ta đặt ra lại quay lại điểm xuất phát.” Tăng Khả nói: “Nếu thực sự có người thứ ba thì tại sao không giết cả Hàn Khoan? Dựng nên cảnh tượng hai vợ chồng tự sát chẳng phải là càng thêm hoàn hảo hay sao? Sao lại vẫn để Hàn Khoan sống sót?”
“Có lẽ...” Triệu Ngọc nói: “Hung thủ và Hàn Khoan có ẩn khuất, hắn làm như vậy hoặc là muốn dùng thủ đoạn đặc biệt để trả thù Hàn Khoan, hoặc là hắn chỉ muốn nhắm vào Hàn Khoan, mà điều này chứng minh cái gì?”
“Không! Không có khả năng!” Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa dứt lời, Thôi Lệ Châu bỗng nhiên luồn qua nách Ba Thần và nói: “Tổ trưởng, tôi đã kiểm tra tất cả mọi thứ rồi. Không có khả năng xuất hiện người thứ ba đâu, hiện trường vụ án thật sự là một căn phòng kín.”
Bình luận facebook