• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát - Tô Cẩm Khê (3 Viewers)

  • Chương 191-200

Chương 191:



Anh ta nhanh chóng bế Bạch Tiểu Vũ lên, “Tiểu Vũ, anh đưa em đi bệnh viện.”



Đường Minh vội vàng ôm Bạch Tiểu Vũ rời đi, vẻ mặt Tô Mộng hối hận, “Ba mẹ, phải làm sao, con thật sự không muốn như thế này.”



Trước mặt Đường Minh ba Tô và mẹ Tô cũng không thể nói quá nhiều, dù sao thì ngay từ đầu bọn họ đã biết Đường Minh thích Bạch Tiểu Vũ.



Đây là lý do tại sao bọn họ để Tô Cẩm Khê kết hôn, mà không phải Tô Mộng.



Tô Mộng muốn kết hôn với Đường Minh, hai người ngăn cản không được, cô Bạch này không an phận tìm đến cửa.



Mặc dù cô ta không có danh phận, Đường Minh lại thấy tình cũ khó quên.



Chuyện như vậy đã xảy ra trước khi yêu Tô Mộng, điều này chỉ có thể khiến Đường Minh càng thương hại Bạch Tiểu Vũ hơn.



“Mộng nhi, mẹ đã nói với con, quả thực chuyện này là con sai, con biết con đã phạm phải điều cấm ky gì không?”



“Mẹ, con đã làm sai cái gì? Đường Minh sắp kết hôn với con. Bạch Tiểu Vũ thì tính là gì?



Cô ta dựa vào đâu mà dám tranh với con, cô ta có tư cách gì mà tranh với con!” Tô Mộng lau nước mắt.



Mẹ Tô thở dài, bà ta cưng chiều Tô Mộng từ nhỏ, cho cô ta sống một cuộc sống vô lo vô ưu, Bạch Tiểu Vũ sử dụng quỷ kế cô ta không đầu lại được.



“Con gái ngốc của mẹ, không phải bây giờ cô ta xứng hay không xứng tranh cùng con, mà là con có thể tranh với cô ta hay không.



Tuy không có danh phận, nhưng cô ta dựa vào một chuyện, là Tiểu Đường thích cô ta, con càng làm tổn thương cô ta thì chỉ khiến Tiểu Đường oán hận con mà thôi.



Mộng nhi, mẹ đã sớm nói với con không nên nhúng tay vào vũng nước đục này, con không nghe, bây giờ biết hậu quả rồi phải không?”



“Mẹ, con có thể làm gì?” Tô Mộng khóc không ngừng.



“Lại đây, mẹ dạy con.”



Nghe những gì hai người nói, Tô Cẩm Khê lặng lẽ rời đi, mọi thứ đã đi theo hướng mà cô không muốn xảy ra nhất.



Cô không đau lòng Tô Mộng mà lo cho Đường Minh, dù sao cũng là do chính cô tạo nên tắt cả.



Mang đến cho Đường Minh một số phiền phức không đáng có, trong lòng cô cảm thấy rát có lỗi.



“Tô Tô, không liên quan đến em, là Đường Minh tự lựa chọn, ngay từ đầu cậu ta đã biết hậu quả.”



Tư Lệ Đình nhìn thấy Tô Cẩm Khê như thế này, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh đã có thể biết được cô đang nghĩ gì.



“Chú ba, anh nói đi tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?” Tô Cẩm Khê lắm bẩm nhìn bầu trời đang tối dần.



“Tô Tô, có câu nói thế sự vô thường, ai cũng không biết được trong giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.”



“Em cảm thấy hơi bắt an, không biết Bạch Tiểu Vũ sao rồi, chúng ta đến bệnh viện thăm cô ấy đi.”



“Không cần, tìm chỗ ăn cơm trước đi. Chuyện của người khác là chuyện nhỏ, chỉ có bảo bối Tô Tô của anh mới là chuyện lớn.”



Tô Cẩm Khê bị lời nói của anh làm cho bật cười, “Chú ba, miệng anh ngọt thật đó.”



“Tô Tô, chúng ta có được hạnh phúc cũng không dễ dàng gì, nên càng phải trân trọng hơn.



Đường Minh hy sinh bản thân, mục đích của cậu ta cũng là vì hạnh phúc của em, nếu em không hạnh phúc thì chẳng phải lãng phí tâm sức của cậu ta sao?”



“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm trước.” Tô Cẩm Khê cười khẽ tựa vào vòng tay của anh.



Trước đây, cô chỉ cảm thấy chú ba bá đạo, nhưng bây giờ.



cô phát hiện ra chú ba không chỉ bá đạo mà còn rất ấm áp.



“Em cũng không cần quá lo cho Bạch Tiểu Vũ, người phụ nữ đó rất thông minh, sẽ không để bản thân phải chịu thiệt.”



Tư Lệ Đình lạnh lùng nhắc nhở, sợ cô gái nhỏ tốt bụng này mềm lòng.



“Chú ba, ý của anh là…”



“Những tin tức về việc nhà họ Tô và nhà họ Đường liên hôn đã phát ra, việc Đường Minh không kết hôn với Tô Mộng là điều không thẻ.



Cô ta biết rất rõ điều này, với cú đầy của Tô Mộng vừa rồi, em nghĩ cô ta ngã xuống góc bàn trà là do trùng hợp như vậy?



Khổ nhục kế không chỉ giành được thiện cảm của Đường Minh, mà còn khiến Đường Minh càng không thích Tô Mộng hơn.



Bạch Tiểu Vũ thà hy sinh bản thân để có được Đường Minh, cho dù Đường Minh không yêu cô ta, cậu ta cũng sẽ vì áy náy mà không nỡ buông tay.



Có lẽ bọn em không hiểu, nhưng anh nhìn thấy rất rõ, là Bạch Tiểu Vũ tự đâm đầu vào góc bàn.”



Tô Cẩm Khê kinh ngạc trước mưu kế của Bạch Tiểu Vũ, “Bạch Tiểu Vũ này thực sự không phải là đèn cạn dầu.”



“Cô ta không phải đèn cạn dầu, còn Tô Mộng em cũng cho rằng cô ta là người đơn giản?



Nếu cô ta có thể tính kế Đường Minh một lần, cô sẽ lại tính kế tiếp, sau này sẽ là cuộc chiến giữa Tô Mộng và Bạch Tiểu Vũ.



Em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là được rồi, không cần tham gia những chuyện thị phi đó, đỡ bị người ta lợi dùng làm lá chắn. Luận về mưu quyền chiến thuật, ai có thể so tâm cơ với cậu ta.”



Tư Lệ Đình nói đúng, quả thực là Bạch Tiểu Vũ cố ý.



Đường Minh cũng không ra mặt làm sáng tỏ, thái độ của anh ta là chấp nhận sự thật.



Nói cách khác, Tô Mộng và Đường Minh thực sự sẽ kết hôn, lúc đó Bạch Tiểu Vũ đã nhìn rõ chân tướng.



Mặc dù không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, nhưng vấn đề đã trở thành một kết cục đã định, cô ta nói gì cũng không thể thay đổi được.



Cô ta biết rất rõ, càng quấn lấy Đường Minh thì anh ta càng chán ghét mình, chỉ có cách duy nhát là lấy lui làm tiến.



Bạch Tiểu Vũ nhìn dáng vẻ khoe khoang của Tô Mộng, liền âm thầm nghĩ kế.
Chương 192:



Không ngờ Tô Mộng là một con ngốc, cô ta còn chưa thật sự kích thích Tô Mộng, Tô Mộng đã bắt đầu ra tay.



Âm mưu của Bạch Tiểu Vũ thâm sâu, cô ta liền nương theo sức mà Tô Mộng đẩy ngã xuống bàn trà.



Kết quả đúng như cô ta đoán, Đường Minh rất tức giận, càng tức giận thì lại càng đau lòng cô ta hơn.



Trong lòng Bạch Tiểu Vũ cũng biết rất rõ Tô Mộng và Tô Cẩm Khê khác nhau, nếu hai người bọn họ thật sự kết hôn, cô ta sẽ không còn chỗ đứng.



Đây chỉ là bước đầu tiên để cô ta lấy lại Đường Minh, để Đường Minh cảm thấy có lỗi với cô ta trước.



Dù sao thì cô ta cũng ở bên Đường Minh một thời gian dài, hơn nữa cô ta cũng biết tính tình của Đường Minh.



Dọc theo đường đi cô ta nép vào ngực của Đường Minh, khóc như mưa nhìn Đường Minh.



“Minh, tại sao anh lại làm vậy với em? Em làm sai chỗ nào, em sẽ sửa, anh đừng rời bỏ em được không?”



Bạch Tiểu Vũ nắm chặt tay Đường Minh, trên mặt lộ ra vẻ yếu ớt.



Vốn Đường Minh đã cảm thấy có lỗi với cô ta, bây giờ anh ta lại càng cảm thấy có lỗi với cô ta hơn.



“Tiểu Vũ, sắp tới bệnh viện rồi, em kiên trì một chút.”



“Minh, anh thật sự muốn kết hôn với Tô Mộng?” Bạch Tiểu Vũ nhận ra so với trước kia Đường Minh đã thay đổi quá nhiều.



Nếu trước đây gặp phải tình huống như cô ta bây giờ, Đường Minh nhát định sẽ không nghĩ gì hứa với cô ta.



Nhưng mà lúc này anh ta không nói sẽ không rời bỏ cô ta, trong lòng Bạch Tiểu Vũ có chút bắt an.



“Đúng vậy, anh sẽ cưới cô ta, nhưng không phải như em nghĩ, Tiểu Vũ, bây giờ em đừng lo lắng những chuyện này.



Đường Minh khó nói ra, trước khi Tô Mộng xuất hiện, Đường Minh đã quyết định tìm thời gian nói rõ với Bạch Tiểu Vũ.



Bất đắc dĩ, gần đây mọi chuyện liên tục xảy ra, anh ta cũng chưa tìm được cơ hội tốt để nói rõ với Bạch Tiểu Vũ.



“Minh, em không thể sống thiếu anh, anh đừng bỏ rơi em, được không?”



Chỉ cần Đường Minh hứa, Bạch Tiểu Vũ sẽ không làm phiền nữa, nhưng anh ta cũng phải thực hiện lời hứa của mình.



Cuối cùng anh ta cũng không nói ra câu trả lời mà Bạch Tiểu Vũ mong muốn.



Đến bệnh viện kịp lúc, xử lý tốt vét thương của cô ta, Ninh Nhụy ở bên cạnh cũng lo lắng hỏi: “Đường tổng, sẽ không để lại sẹo cho Tiểu Vũ đâu chứ?



Nếu một cô gái có sẹo, mà sẹo lại ở trên mặt, Đường tổng, anh vẫn luôn thích Tiểu Vũ.



Tôi tin tưởng anh không phải là người vong ân bội nghĩa, sẽ không có lỗi với Tiểu Vũ phải không?”



“Chuyện giữa chúng tôi rất khó nói. Tối nay tôi sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc cô ấy. Cô về trước đi.”



Ninh Nhụy vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cô lại không nói gì, cô không thể xen vào chuyện của người khác.



“Vậy phiền Đường tổng chăm sóc Tiểu Vũ.”



Lúc Tô Cẩm Khê đến, Bạch Tiểu Vũ đã xử lý vét thương xong, trên trán cô ta quán một lớp băng gạc trắng.



“Cô Bạch, cô không sao chứ?” Sau khi nghe Tư Lệ Đình giải thích, Tô Cẩm Khê không còn cảm thấy áy náy với Bạch Tiểu Vũ nữa.



Bạch Tiểu Vũ nhìn Tô Cẩm Khê, người trước đây cô ta ghét nhất, nhưng bây giờ cô ta cảm thấy cô ấy tốt bụng như nào.



Quả nhiên không so sánh thì sẽ không có đau thương, sau khi nhìn thấy Tô Mộng kiêu ngạo ương ngạnh, nhìn lại Tô Cảm Khê thì thấy cô giống như một thiên thần nhỏ.



“Cô Tô, trước đây tôi hiểu lầm cô, nhưng cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao lại thành ra như thế này?”



Bạch Tiểu Vũ chỉ cảm thấy mấy ngày nay Đường Minh lạnh nhạt cô ta không ít, nhưng nói lạnh nhạt cô ta là vì thích Tô Mộng thì không có khả năng đó.



Cô ta nghĩ như nào cũng không biết nguyên nhân ở đâu.



Tô Cẩm Khê không thể nói với cô ta rằng Đường Minh là vì lợi ích của cô, nên cô chỉ có thể nói một cách uyễn chuyển: “Chuyện này vẫn nên để Đường Minh giải thích với cô thì tốt hơn.



Nếu cô đã không có chuyện gì thì tôi yên tâm rồi, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.”



“Cô Tô…”



Vũng nước này ngày càng đục, nếu cô giải thích thì chắc chắn nó sẽ còn bị đục nữa.



Tô Cẩm Khê đành phải rời đi trước, chuyện này cô không giúp được.



Đợi đến lúc vết thương của cô ta ổn, Bạch Tiểu Vũ lại tìm Đường Minh hỏi lại lần nữa.



Đường Minh đành phải trả lời: “Tiểu Vũ, thực xin lỗi, anh có lý do nhất định phải cưới Tô Mộng.”



“Minh, có phải vì những dư luận đó không?” Bây giờ Bạch Tiểu Vũ vẫn không nghĩ Đường Minh là vì Tô Cẩm Khê.



Suy cho cùng, xu hướng lúc đó của dư luận cũng rất bất lợi cho Đường Minh, không có người đàn ông nào thích gán cái mác bị đội mũ xanh.



“Ừ.” Đã mấy lần Đường Minh suýt đã nói ra sự thật anh ta thích Tô Cảm Khê.



Bây giờ vẫn chưa phải là cơ hội tốt, một mặt Bạch Tiểu Vũ vừa bị thương, nói thật sẽ kích thích cô ấy.



Mặt khác, anh ta cũng sợ Bạch Tiểu Vũ sẽ làm một số hành vi quá khích.



“Minh, anh đừng cưới Tô Mộng được không? Anh cũng thấy cô ta hung dữ như nào rồi đấy.
Chương 193:



Bây giờ anh còn chưa cưới cô ta, cô ta đã ra tay tàn nhẫn với em như vậy, nếu như sau này anh cưới cô ta, em và anh còn có thể ở bên nhau không?”



Bạch Tiểu Vũ cố ý tỏ ra yếu đuối, vì như vậy có thể tranh thủ chiếm được thiện cảm của đàn ông.



“Tiểu Vũ em đừng lo, anh nhất định sẽ không cưới Tô Mộng là vì thích cô ta, cũng sẽ không yêu cô ta.”



“Minh, sau này chúng ta còn có thể như trước không?”



Đường Minh nhẫn nhịn không nói cho cô ta biết sự thật, đã lâu rất nhiều chuyện đã không thể quay lại như trước.



“Tiểu Vũ, trước tiên em nghỉ ngơi thật tốt đã, không còn sớm nữa.”



“Minh, em muốn anh ngủ cùng em.” Bạch Tiểu Vũ làm nũng nói.



“Được, anh ngủ cùng em.”



Bạch Tiểu Vũ ôm chặt Đường Minh, không biết tại sao cô ta lại có cảm giác, rõ ràng Đường Minh đang ở bên cạnh cô ta, nhưng cô ta lại cảm thấy mình cách anh thật xa.



Cô ta suy nghĩ cả đêm cũng không nghĩ ra được giải pháp nào, giống như vấn đề không phải ở Tô Mộng mà là ở Đường Minh.



Sau khi trời sáng, cả nhà Tô Mộng vội vàng đến bệnh viện, trải qua sự dạy bảo của mẹ Tô Tô Mộng đã che giấu tính tình của mình lại.



Cô ta bước vào, nhìn thấy hai người ngủ chung giường, thiếu chút nữa cô ta đã trở mặt.



May mà mẹ Tô đã nắm lấy tay cô ta nói: “Mộng nhi, đừng quên những gì trước đó con đã hứa với mẹ!”



Tô Mộng kìm nén lửa giận trong lòng, cô ta đã sai một lần rồi, không thể sai lần nữa.



Khó khăn lắm mới để Đường Minh kết hôn với cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.



“Cô Bạch, xin lỗi cô về chuyện hôm qua.”



Bạch Tiểu Vũ giả vờ sợ hãi trốn vào trong vòng tay của Đường Minh, “Minh.”



“Không sao, anh ở đây, cô ta sẽ không dám làm tổn thương em.” Hiển nhiên Đường Minh không để Tô Mộng vào mắt.



Hôm qua đến nhà họ Tô, mẹ Tô lại nhắc tới tiền quà cưới, rõ ràng người nhà họ Tô đã coi anh ta là cái máy rút tiền.



Cho nên cho dù bây giờ Tô Mộng nhìn thấy Đường Minh và Bạch Tiểu Vũ ngủ chung giường, cô ta vẫn phải duy trì vẻ mặt tươi cười.



Tô Mộng đặt giỏ trái cây sang một bên, “Cô Bạch, cô không sao chứ?”



“Nhờ phúc của cô, suýt nữa tôi đã bị chấn động não.”



Bạch Tiểu Vũ châm chọc nói.



“Tôi không cố ý, cô Bạch đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi đi. Tối qua tôi áy náy cả đêm, cô xem mới sáng sớm tôi đã vội tới xin lỗi cô.”



Tô Mộng khác một trời một vực với ngày hôm qua, sự thay đổi này khiến Bạch Tiểu Vũ cảm thấy kỳ lạ, đồng thời cũng cảm thầy khó giải quyết hơn.



“Cô Tô, cô xem cô xuất thân cao quý, muốn tìm người đàn ông ưu tú như nào mà chẳng được, coi như tôi cầu xin cô, cô buông tha cho Minh được không?”



Tô Mộng cũng đáng thương nói: “Cô Bạch, không phải tôi muốn ở bên Minh mà là tôi đã có con của Minh rồi.



Không lẽ cô muốn nhìn thấy tôi sinh đưa bé ra mà không có ba sao? Coi như tôi cầu xin cô, cô rời xa anh ấy đi.



Tôi biết cô và Minh đã có mối quan hệ sâu đậm máy năm, nhưng nhiều năm như vậy cô cũng không cho anh ấy một đứa con.



Nếu cô thực sự yêu Minh, thì cô nên rời xa Minh, cho tôi và đứa bé một con đường đi.”



Hôm qua mẹ Tô đã phân tích động cơ của Bạch Tiểu Vũ cho cô ta nghe, Tô Mộng cũng biết mình không thể tức giận nữa, càng tức giận, cô ta sẽ càng giúp Bạch Tiểu Vũ.



Cô ta có đứa bé? Lúc này Bạch Tiểu Vũ chỉ cảm thấy trong đầu nỗ ầm ầm.



Bạch Tiểu Vũ máy móc nhìn về phía Đường Minh, “Minh, những gì cô ta nói là thật? Hai người…”



“Xin lỗi Tiểu Vũ, anh và cô ta chỉ là ngoài ý muốn.” Chuyện đứa bé Đường Minh cũng không biết thật hay giả, nhưng anh ta xảy ra quan hệ với Tô Mộng là thật.



“Minh, sao anh có thể đối xử với em như thế, sao anh có thể!!!” Bạch Tiểu Vũ nhào vào lồng ngực của Đường Minh, đánh tới tấp.



Tô Mộng khẽ nhéch khóe miệng, mẹ cô ta nói đúng, Bạch Tiểu Vũ không thể mang thai, dùng đưa bé tới kích thích cô ta là cách tốt nhát.



“Tiểu Vũ, xảy ra chuyện là có lý do, anh cũng không muốn như thế này.”



“Cô Bạch, cô xem cô xinh đẹp như vậy, sau này tìm người đàn ông nào mà chẳng được?



Minh đã quyết định kết hôn với tôi, ngay cả truyền thông cũng đã công bố điều đó, bây giờ cũng không còn đường hồi hận.



Coi như tôi cầu xin cô, cô tác thành cho một nhà chúng tôi đi, nhất định cô sẽ nhận được hồi báo.” Tô Mộng thừa thắng xông lên.



Bạch Tiểu Vũ cười nhạo một tiếng, cô ta nhìn Đường Minh bằng ánh mắt buông lỏng.



“Một nhà các người, Minh, đối với anh những năm qua em tính là cái gì?”



“Tô Mộng, cô ít nói hai câu đi!” Đường Minh khó chịu liếc Tô Mộng.



Tô Mộng tỏ vẻ xin lỗi, “Cô Bạch, thực xin lỗi, tôi không có ý chọc tức cô, chỉ là tôi quá thích Minh.



Tôi đã tìm giúp cô hai hộ sĩ, cô có dặn dò gì thì có thể tìm hộ sĩ giúp.



Công ty của Minh rất bận, cô không thể để anh ấy ở cùng cô mọi lúc được, yêu một người đàn ông không phải là để anh ấy đặt sự nghiệp lên hàng đầu sao?”



Sắc mặt Bạch Tiểu Vũ rất xấu, bị Tô Mộng thắng được một nước cờ, Tô Mộng bắt được con át chủ bài là đứa bé!



Đường Minh bị kẹt giữa hai người phụ nữ anh ta cảm thấy thật sự rất khó chịu, những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây khiến anh ta mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Chương 194:



Nhìn thoáng qua đồng hồ cũng thấy không còn sớm, trong công ty vẫn còn rất nhiều việc phải làm.



Không chỉ phải đề phòng hai người phụ nữ, mà còn phải đề phòng Đường Nhược như hồ rình mồi, anh ta không có thời gian ở lại.



Anh ta đứng dậy sửa soạn lại quần áo, “Tô Mộng, tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám làm tổn thương đến một sợi tóc của Tiểu Vũ, tôi sẽ không tha cho cô.”



“Minh, em biết sai rồi, dù sao thì cô ấy vẫn là người anh yêu, sau này em sẽ đối xử tốt với cô ấy. Em biết kết quả này đối với cô Bạch là quá đột ngột, em có thể hiểu được điều đó.”



“Cô biết thì tốt, Tiểu Vũ, em nghỉ ngơi cho tốt, sau khi tan làm anh sẽ tới thăm em.”



Đường Minh nhanh chóng rời đi, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này khiến anh ta vô cùng buồn bực.



Anh ta vừa rời đi, Tô Mộng lập tức thay đổi sắc mặt, nào còn có dáng vẻ ngoan ngoãn như ở trước mặt Đường Minh.



Mẹ Tô ngồi bên cạnh Bạch Tiểu Vũ, giống như một cô hàng xóm tốt bụng.



Giọng nói dịu dàng vang lên: “Cô Bạch, cô cũng đã nhìn ra rồi, Tiểu Đường và Mộng nhi nhà tôi sắp kết hôn.



Cô ở cùng Tiểu Đường nhiều năm như vậy vẫn không có danh phận, cho dù cô tiếp tục đi theo cũng không được gì.



Phụ nữ thì phải mưu tính cho bản thân mình, tôi cũng từng là thiếu nữ, cho nên có thể hiểu suy nghĩ của cô.



Phụ nữ muốn gả cho một gia đình tốt, nhà họ Đường rất hợp với điều này. Cô cố gắng lâu như vậy đã gả vào được chưa?



Cô Bạch, tôi không cười nhạo cô, tôi chỉ đang giải quyết giúp cô một khoản.



Cô không thể mang thai cũng không có gia cảnh tốt, nếu Tiểu Đường có thể lấy cô thì cậu ta đã sớm lấy cô rồi, cũng sẽ không đợi đến hôm nay lại thành ra tình trạng này.



Bây giờ cô vẫn còn trẻ đẹp, lại đi theo Tiểu Đường máy năm thì còn có ích gì?



Đàn bà giống như ngọn nền, khi ngọn nền cạn nến, ngọn lửa cuối cùng cũng sẽ dập tắt, cô nói xem cô có ý đồ gì?



Tôi tin cô Bạch là một người thông minh, nên biết đâu là sự lựa chọn tốt nhất cho mình.



Cô và Tiểu Đường chia tay, lấy dung mạo của cô cũng sẽ sớm tìm được người khác phù hợp với mình thôi.



Nếu cô tin tôi, tôi có thể giúp cô tìm một người không thua kém gì Tiểu Đường.



Ngoài ra, ngày ngày Tiểu Đường bị kẹt giữa cô và Mộng nhi, chẳng phải cậu ta sẽ là người chịu khổ nhất sao?



Nghe nói cậu hai nhà họ Đường cũng đã trỏ về, mục đích là muốn tranh giành tập đoàn Đường thị với cậu ta, chuyện của công ty đã đủ để cậu ta phiền não rồi.



Cô Bạch có thể khiến Tiểu Đường thích cô nhiều năm như vậy, điều này cho thấy cô cũng là một người hiền lành đức hạnh.



Chỉ cần cô lùi một bước, tác thành cho Tiểu Đường và Mộng nhi, tôi nghĩ mọi người đều sẽ cảm ơn cô.



Cho đi sẽ khiến cô hạnh phúc, hà cớ gì mà cô Bạch phải làm người như thế? Tắt cả chúng tôi sẽ cảm ơn cô.”



Bạch Tiểu Vũ cảm thán tài ăn nói của mẹ Tô, những điều tốt đẹp đã được bà ta nói hết, như thể cô ta không làm điều này thì sẽ trở thành người độc ác.



Xem ra thủ đoạn của mẹ Tô cao siêu hơn Tô Mộng nhiều, nhưng chỉ như thế này đã bắt cô ta buông tay thì cũng quá coi thường bản thân cô ta rồi.



“Những gì bà nói rât hay, làm người ta không tìm được gì để phản bác, nhưng tôi có một vấn đề muốn hỏi bà.”



Mẹ Tô vẫn tiếp tục cười, “Cô Bạch nói đi.”



“Nếu bà có thể tìm thấy một người đàn ông tốt như Minh thì tại sao không giới thiệu cho con gái bà?



Nhưng lại để con mình làm tiểu tam, phá đám người khác, thà hủy mười ngôi miếu còn hơn phá hủy một cuộc hôn nhân. Dì à các người làm như vậy không sợ quả báo à?”



Nụ cười nơi khóe miệng mẹ Tô đanh lại, quả nhiên con nhóc này không phải đèn cạn dầu.



Tô Mộng trực tiếp trở mặt, “Bạch Tiểu Vũ, sao cô lại không biết xáu hỗ như thế, Minh sẽ không cưới cô, cô lì lợm la liếm ôm anh ấy không buông làm gì?



Cô nói xem cô làm như vậy là có ý đồ gì? Điều quan trọng nhất đối với một người phụ nữ là danh phận, cô sẽ không bao giờ có được danh phận đó.”



“Haha, cô Tô hỏi tôi có ý đồ gì, thì tôi cũng muốn hỏi cô, ý đồ của cô là gì?



Bắt kể Minh và Tô Cẩm Khê như nào, anh ấy vẫn là anh rẻ của cô, cô quyến rũ người đàn ông của chị mình, cô như này còn có chút lịch sự liêm sỉ gì không?



Tôi nghe nói qua nhà họ Tô xuống dốc, chẳng phải các người nhìn trúng sản nghiệm nhà họ Đường à, tôi và cô không giống nhau, tôi và Minh là yêu nhau thật lòng.”



Bạch Tiểu Vũ chưa bao giờ cảm thấy cô ta ở bên cạnh Đường Minh là vì vật chất, cô ta cho rằng tất cả những điều này đều là vì tình yêu.



Tô Mộng nghe xong liền bật cười, “Cái gì? Cô nói hai người yêu nhau thật lòng, Bạch Tiểu Vũ, sợ là cô đang nằm mơ tồi.



Tôi thừa nhận Đường Minh không thích tôi, nhưng cô biết tại sao tôi lại thành công leo lên giường của anh ấy không?”



“Mộng nhi…” Nghe thấy lời nói táo bạo của Tô Mộng, mẹ Tô lạnh lùng nói.



“Mẹ, mẹ sợ cái gì? Dù sao ở đây cũng không có người ngoài, muốn làm gì thì làm, mẹ sợ cái gì?”



Bạch Tiểu Vũ nắm chặt chăn, thật lòng mà nói, điều cô ta muốn biết nhất là Đường Minh ghét Tô Mộng như vậy, làm sao anh có thể động vào cô ta.
Chương 195:



Nếu nói Tô Mộng xinh đẹp? Điều đó không nhất thiết, Đường Minh không phải là người thích nhìn ngoại hình.



Dựa vào thân phận của anh ấy, những năm gần đây phụ nữ tới quyến rũ anh ấy còn ít sao?



Bản thân cô ta nghiêm khắc là một chuyện, quan trọng hơn là, bản thân Đường Minh là người trong sạch, tự giác, không bao giờ tùy tiện trêu chọc người khác.



Đây là lý do khiến cô ta không đành lòng từ bỏ Đường Minh, cô ta đi đâu tìm người đàn ông tốt như Đường Minh?



Lúc đầu cô ta không tin Đường Minh và Tô Mộng sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng Đường Minh cũng không phủ nhận chuyện này, có thể thấy đó là sự thật.



“Tại sao?” Cô ta lạnh lùng hỏi, Đường Minh không chịu trả lời cô ta, vậy thì để Tô Mộng nói cho cô ta biết.



“Rất đơn giản, bởi vì người Đường Minh thích là chị gái tôi Tô Cẩm Khê, đêm hôm đó ở trên du thuyền tôi đã dùng điện thoại di động của Tô Cẩm Khê dụ anh ấy đến.



Sau đó lại lấy thẻ phòng của Tô Cẩm Khê, Đường Minh nghĩ tôi là Tô Cảm Khê, tôi không cần làm gì thì đã thành công.



Bạch Tiểu Vũ, để tôi nói cho cô biết đêm đó lúc ở bên tôi anh ấy không ngừng gọi hai chữ Cẩm Khê, muốn tôi nhiệt tình như nào thì nhiệt tình bấy nhiêu đó.



Mặc dù anh ấy coi tôi thành thế thân của Tô Cẩm Khê, nhưng điều đó cũng chứng tỏ một điều rằng anh ấy không hề thích cô!”



“Không… cô nói bậy, người Minh thích là tôi.”



Trong tất cả những lời nói đó, đây là câu nói mà Bạch Tiểu Vũ nhức nhối nhát, Bạch Tiểu Vũ liên kết với phản ứng kỳ lạ của Đường Minh trong khoảng thời gian này.



Lần cuối cùng hai người làm tình là ở Mỹ, nhưng không phải lúc đó Đường Minh phát hiện trong phòng Tô Cẩm Khê có đàn ông, nên lúc đó mới làm như vậy với cô ta sao?



Cô ta không thể tin được sự thật này, Đường Minh đã ở bên cô ta mấy năm, mới gặp Tô Cẩm Khê có mấy tháng, làm sao anh ấy có thể thích cô ta được?



Vốn Tô Mộng chỉ muốn dùng những lời này để kích thích Bạch Tiểu Vũ, nhưng không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.



“Là cô? Haha, vậy cô nói cho tôi biết tại sao đêm đó anh ấy lại muốn tôi? Làm sao anh ấy có thể chạm vào người khác nếu anh ấy thực sự yêu cô nhiều như vậy?



Đêm đó anh ấy đã muốn tôi sáu hay bảy lần gì đó? Muốn dịu dàng bao nhiêu thì dịu dàng bấy nhiêu…”



Mẹ Tô không nghe nổi nữa, bà ta chỉ yêu cầu Tô Mộng kích thích Bạch Tiểu Vũ, ai biết con gái bà ta lại nói chuyện này.



Bạch Tiểu Vũ cố gắng ổn định tâm lý, bình tĩnh lại, “Cô đang nói dối tôi, cô bịa chuyện, cô cho rằng làm như thế là ép được tôi buông tay?



Tôi nói cho cô biết, cho dù nước biển khô cạn, tôi cũng không buông tay Đường Minh, cô nói cái gì cũng vô dụng!



Cho dù không thể ngăn hai người kết hôn, Minh cũng sẽ không coi cô là vợ.



Nếu cô muốn nếm trải mùi vị căn phòng trống một mình mỗi ngày, tôi chắc chắn sẽ cho cô biết trải nghiệm đó.”



Tô Mộng không ngờ Bạch Tiểu Vũ lại ngoan cường như vậy, “Bạch Tiểu Vũ, nếu rượu mời cô không uống lại thích uống rượu phạt, thì cô cứ chơi, xem cô còn có mạng để chơi với tôi không!”



Bạch Tiểu Vũ trợn mắt tức giận, “Tô Mộng, cuộc chiến này là cô tranh với tôi trước, tôi sẽ chơi cùng cô tới cùng!”



Hai người phụ nữ giương cung bạt kiếm, không ai trong số họ chịu lùi bước.



“Tốt lắm, cuối tháng này tôi sẽ tổ chức đám cưới với Minh, hy vọng không kích thích cô quá.”



“Tô Mộng, tôi không đảm bảo rằng tôi sẽ không đến làm ầm ï lên, để lại cho cô một đám cưới với những kỷ niệm không thể quên được.”



Tô Mộng lạnh lùng nói: “Đừng quên, bây giờ tôi và Đường Minh đang ở trên cùng một chiếc thuyền. Nếu cô gây chuyện với tôi cũng chính là gây chuyện với anh ấy. Cô nghĩ cho kỹ đi!”



Bạch Tiểu Vũ rất thích Đường Minh, điều này đã trở thành điểm yếu của cô ta.



Mẹ Tô lấy ra một tắm chi phiếu, “Cô Bạch, chuyện này kết thúc tại đây, cô cũng nên buông tay đi, dù có tranh thì có thể tranh bao nhiêu lâu?



Cho dù không có Mộng nhỉ, nhà họ Đường cũng sẽ không ép Tiểu Đường tái hôn lần nữa sao? Cô và cậu ta là không có khả năng, cô nên nhận ra thực tế này sớm hon đi.



Đây là 100 vạn, chỉ cần cô rời khỏi Tiểu Đường, tiền này sẽ là của cô, tôi thích làm bạn với cô hơn là kẻ thù.”



Trên môi Bạch Tiểu Vũ nở nụ cười khinh thường nhìn tắm chỉ phiếu 100 vạn.



“Xem ra nhà họ Tô thực sự sa sút rồi. Tiền tiêu vặt mà Minh đưa cho tôi hàng tháng không phải số này. Nhà họ Tô thực sự rất hào phóng.”



Bạch Tiểu Vũ trực tiếp xé chi phiếu, “Cô à, hay là tôi đưa cho các người 200 vạn để Tô Mộng rời khỏi Đường Minh.”



“Bạch Tiểu Vũ, đồ cặn bã, chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ phải không, 100 vạn này cô không cần thì thôi, từ nay cô sẽ không lấy được một xu nào từ Đường Minh nữa đâu, mẹ, chúng ta đi.”



Trong phòng chỉ còn lại một mình Bạch Tiểu Vũ, ánh nắng ban mai tràn vào từ cửa số kính.



Bạch Tiểu Vũ vươn tay nắm lấy ánh nắng, nhưng ánh nắng xuyên qua kẽ tay, lẽ ra là ánh nắng ấm áp, nhưng cô ta không thể cảm nhận được một chút ấm áp nào. Đưa tay che mặt, cô ta cúi đầu, mái tóc xõa xuống.



“Nói bậy, trừ mình ra Minh sẽ không bao giờ yêu người phụ nữ nào khác. Mình biết rồi, chắc chắn là Tô Mộng có ý kích thích mình nên mới nói như vậy, Minh sẽ không, sẽ không đâu…”



Tuy nói những lời như vậy, nhưng nước mắt lại rơi trên tay.



Tô Mộng ở ngoài cửa khó chịu không thôi, “Mẹ, Bạch Tiểu Vũ này đúng là cứng đầu cứng cổ, mềm cứng không ăn.
Chương 196:



Đến khi con cùng Đường Minh kết hôn, ngày nào cô ta cũng quân lây Đường Minh thì phải làm sao?”



“Bây giờ mới biết phiền phức? Mẹ đã nói mà con không chịu nghe.”



“Mẹ đừng nói chuyện lạnh lùng như thế, con không tin cô ta không có điểm yếu nào, mẹ xem tướng mạo cũng không đứng đầu, gia cảnh cũng không tốt.



Tại sao Đường Minh luôn đối xử tốt với cô ta như vậy?



Con cảm thấy ở đây có vấn đề.”



Mẹ Tô cần thận suy nghĩ, “Những gì con nói không phải là không có lý, Đường Minh đối xử với cô ta cũng hơi quá.”



“Mẹ, mẹ có thể liên hệ cho con một thám tử tư đứng đầu, con phải điều tra nguyên nhân.”



“Nói tóm lại con phải nhớ lời của mẹ, ở trước mặt Đường Minh con nhất định phải dịu dàng, tuyệt đối không được đả kích Bạch Tiểu Vũ, trước tiên phải trần an Đường Minh đã.



À đúng rồi, con phải lấy được giấy đăng ký kết hôn với Đường Minh càng sớm càng tốt, chỉ khi nhận được giấy đăng ký kết hôn thì con mới thực sự là bà Đường.



Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, nếu hai con ly hôn, con cũng có thể nhận được một khoản tiền lớn từ Đường Minh.



Bây giò tập đoàn Đường thị đang phát triển rất tốt, nếu nhận được một só cổ phần thì nhà họ Tô chúng ta có thể cứu rồi.



Con nhóc Tô Cẩm Khê đáng chết đưa khuỷu tay ra ngoài, mẹ chỉ có một đứa con gái là con thôi, sau này con phải báo đáp nhà họ Tô thật tốt.” “Mẹ con biết rồi, khó khăn lắm mới quyến rũ được Đường Minh, con sẽ dễ dàng buông tha con cá lớn này sao?” Tô Mộng lười biếng cười.



Thời gian gân đây thường xuyên xuât hiện những trận mưa, nhiệt độ giảm mạnh.



Tư Lệ Đình liếc nhìn bầu trời u ám bên ngoài, xem ra hôm nay lại là một ngày mưa phùn nữa.



Nhìn thấy Tô Cẩm Khê chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, anh liền lầy một chiếc áo khoác trong tủ ra.



“Nhiệt độ hôm nay so với ngày hôm qua thấp hơn máy độ, mặc thêm một cái áo nữa.”



Tô Cẩm Khê đặt son môi xuống, nhưng trong mắt cô hiện lên một tầng do dự.



196-1-cuu-nho.jpg




Tư Lệ Đình nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Cảm Khê như dỗ dành một đứa trẻ.



Mặc dù Tô Cẩm Khê nói không sao, nhưng trông cô vẫn rất lo lắng.



Tất cả hạnh phúc của cô hôm nay đều được tạo thành từ Đường Minh, cô càng vui bao nhiêu thì càng lo cho Đường Minh bấy nhiêu.



Trong lòng cô luôn cảm thấy mình nợ Đường Minh một điều gì đó, chỉ khi Đường Minh thực sự hạnh phúc thì nút thắt trong lòng cô mới biến mắt.



Tính cách của cô gái nhỏ là như vậy, từ lần đầu tiên gặp cô Tư Lệ Đình đã biết điều đó.



Anh không còn cách nào khác đành phải dỗ dành Tô Cẩm Khê mỗi ngày, đánh lạc hướng sự chú ý của cô.



“Bảo bối, đám cưới của chúng ta tổ chức vào tháng sau nhé.”



Đề tài đột nhiên chuyển sang vấn đề kết hôn, Tô Cẩm Khê giật mình, “Tháng sau có phải quá sớm không?”



“Anh còn cảm thấy hơi chậm. Anh đã sớm muốn cho tất cả mọi người biết anh đã cưới được em. Em quyết định nơi tổ chức là được rồi, anh sẽ để người đến thu xếp chuẩn bị.”



Cho đến hôm nay Tô Cẩm Khê vẫn có chút cảm xúc không chân thật, nghĩ tới trước đây cô phải che giấu, bây giờ cô thật sự có thể đứng ở bên cạnh anh.



“Sao lại khóc rồi?” Tư Lệ Đình ngồi xổm xuống nâng mặt cô lên, “Em cứ như thế này không muồn gả cho anh sao?”



Tô Cẩm Khê lắc đầu dữ dội, “Không, không phải, là em quá vui vẻ, chú ba cuối cùng em cũng có thể gả cho anh.”



“Đồ ngốc, đương nhiên em có thể gả cho anh rồi, em đã sớm có tên trong sổ hộ khẩu của anh, em quên rồi sao?”



“Ừm, chúng ta tổ chức lễ cưới trong nước thôi. Ở nước ngoài quá rắc rồi, mà công ty cũng rất bận.”



Tô Cẩm Khê vẫn còn nghĩ cho Tư Lệ Đình, về chỉ tiêu tổ chức ở nước ngoài thì sẽ tốn không ít.



Tư Lệ Đình rất giàu, nhưng cô cũng không muốn anh tiêu tiền ở nơi khác.



Công ty của anh càng lớn, doanh thu càng nhiều, nên không cần xa hoa như vậy.



“Đều nghe em hết, cả đời này chỉ được kết hôn một lần, em muốn tổ chức ở đâu đều được, không cần phải lo lắng đến những chuyện khác.”



Tô Cẩm Khê nở một nụ cười: “Vậy ở trong nước đi.”



“Được, em nói gì thì là cái đó.”



Đối với Tô Cẩm Khê, anh luôn nghe theo vô điều kiện, Tư Lệ Đình chỉ cảm thấy Tô Cẩm Khê đi trên con đường này đã phải chịu rất nhiều khổ cực.



Cô chưa từng nhận được sự ám áp và yêu thương từ gia đình vậy thì sau này hãy để anh mang ấm áp và yêu thương đến cho cô.



Cả hai đi về phía công ty, Tư Lệ Đình nhìn mưa phùn bên ngoài, may mà trong khoảng thời gian này không có mưa sắm chớp.



Trong đầu anh luôn có một mối nghỉ ngờ, vụ tai nạn xe đó là giả, cả mẹ và dì của anh đều thiệt mạng trong vụ cháy.



Đối với anh mà nói, anh rất nhạy cảm với một ngọn lửa.



Tại sao anh lại phát bệnh vào một đêm giông bão?
Chương 197:



Điều gì đã xảy ra vào đêm giông bão trước năm tuổi? Anh đã cho người đi điều tra quá khứ của mẹ mình, mục đích là tìm ra ba của anh là ai.



Tại sao mẹ lại mang thai anh một mình trở về nước mà không ở bên cạnh ông ấy? Nếu ông ấy bỏ rơi mẹ thì tại sao mẹ lại không hận ông ấy?



Mọi chuyện đã qua lâu, trong tay anh cũng không có quá nhiều manh mối hữu dụng, cũng chưa có kết quả.



“Tô Tô, em đã từng nghe nói trong nhà họ Tô có một cặp chị em sinh đôi, là chị gái của ba em đúng không?”



Lúc mẹ anh qua đời, sợ là Tô Cẩm Khê còn chưa sinh ra, cô ấy đã từng nghe đến chưa?



“Ừm, hình như là có, hồi nhỏ ông bà nội vô ý nhắc đến.



Lúc đó, em cũng hỏi, có vẻ như ông bà không muốn nhắc đến, ông bà mất sớm, từ đó tới giờ em không còn nghe thấy tin gì về hai người họ nữa.”



“Ba của em thì sao? Không lẽ ông ta chưa từng nhắc tới?”



Tư Lệ Đình muốn tìm manh mối từ nhà họ Tô.



Tô Cảm Khê nghiêm túc suy nghĩ, “Có lẽ là nhắc tới, nhưng rất ít lần. Em chỉ mơ hồ nhớ em có hai người cô.



À đúng rồi, lúc nhỏ em chơi trong nhà cũ của nhà họ Tô, em vô tình chạy đến phòng của hai cô, họ thực sự rất giống nhau, rất đẹp.



Ông bà nói hai người họ mắt sớm lắm, người đẹp còn trẻ như vậy mà mắt sớm thì tiếc lắm.”



“Nhà cũ nhà họ Tô? Em đưa anh qua xem đi.”



Nói không chừng trong phòng bà ấy sẽ có chút manh mối, cho dù không có manh mối, anh cũng muốn xem nơi mẹ anh ở.



Tô Cẩm Khê nghi ngờ nhìn anh, “Chú ba, sao đột nhiên anh lại tò mò chuyện của cô em như vậy?”



“Anh chỉ là vô tình nghe nói em có hai người cô sinh đôi, không lẽ em không thấy kỳ lạ là tại sao họ lại chết trẻ như: vậy sao?”



“Lúc trước em đã từng hỏi ông bà nội, ông bà nội rất tức giận, em không dám hỏi nữa, nhưng nếu chú ba muốn biết, thì em sẽ đi cùng anh.”



Tô Cẩm Khê chưa từng nghi ngờ động cơ của Tư Lệ Đình là gì, cô hết lòng tin tưởng Tư Lệ Đình.



Chỉ cần anh muốn làm gì, thì chắc chắn anh có lý do của anh.



Tư Lệ Đình không giấu giếm Tô Cẩm Khê chuyện gì, ngoại trừ chuyện này, anh không định nói với Tô Cẩm Khê.



Đặc biệt là sau khi nhìn thấy tính cách thiếu quyết đoán của Tô Cảm Khê đối với Đường Minh, khó tránh khỏi khi anh nói với cô, cô sẽ cố ky luân thường mà rời bỏ anh.



Khó khăn lắm Tư Lệ Đình mới được ở bên Tô Cẩm Khê, anh không muốn xảy ra bắt kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.



Nếu ông trời muốn trừng phạt, thì hãy trừng phạt một mình anh, hãy để Tô Cẩm Khê luôn được khỏe mạnh và hạnh phúc.



Xe chạy đến nhà cũ nhà họ Tô, từ ngày ông bà mắt cũng không có ai lui tới.



Nhưng hôm nay, trong sân có rất nhiều người, có người cầm thước đang đo.



Mẹ Tô nhiệt tình nói chuyện với mọi người, “Nhà của chúng tôi rất lớn, khang trang, phong thủy tốt, mua về nhất định sẽ không chịu khổ đâu.”



Đây là căn nhà cũ nhà họ Tô, là gốc của nhà họ Tô, không ngờ mẹ Tô lại bán nhà.



Rất lâu trước đó Tô Cảm Khê đã nghe ông bà nội kể, lúc nhà họ Tô chưa có tiền thì sống ở đây.



Tất nhiên lúc đó chỉ là một ngôi nhà gạch bình thường, sau này nhà họ Tô có tiền nên đã xây ngôi biệt thự to lớn này.



Một trăm năm sau, dòng họ Tô bắt đầu suy tàn, rơi vào cảnh đến mức phải bán tất cả các căn nhà.



Sắc mặt của ba Tô chất chứa nỗi buồn, nhà họ Tô ở trong tay ông ta từng bước từng bước xuống dốc, ông ta không giữ được công ty, giờ còn không giữ được nhà.



Có thể thấy trong lòng ông ta có bao nhiêu bi thương, nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra như. thế này?



Lúc đầu nhà họ Tô chỉ là một chuyện nhỏ, giống như một căn bệnh nhỏ, chỉ cần uống thuốc là sẽ mau khỏi.



Tuy nhiên, không ngờ vấn đề nhỏ sẽ ngày càng trở nên lớn hơn, giống như những quả cầu tuyết ngày càng nhiều hơn.



Qua năm này năm khác tình hình trở nên tồi tệ hơn, giờ nhà họ Tô chỉ còn là một cái vỏ rỗng.



Giống như có một đôi tay vô hình đẩy tắt cả những điều này vào bóng tối.



Bên ngoài nợ nàn chồng chất, công ty đã sa thải 2/3 nhân viên, nhà họ Tô điêu đứng, có lẽ có thể tuyên bó phá sản bắt cứ lúc nào.



Không còn nơi nào để đi, chỉ biết nghe lời mẹ Tô bán căn biệt thự và đất của nhà họ Tô, hoãn lại một chút thì lửa sẽ cháy xém lông mày.



“Các người đang làm gì vậy!” Tô Cẩm Khê tiến lên một bước.



May mãn ông bà nội còn đôi xử tốt với cô, nhưng đáng tiếc là cả hai mắt quá sớm.



“Bán nhà, không thấy sao? Tô Cẩm Khê, sao cô lại tới đây? Tôi cảnh cáo cô, nếu cô đã định rời khỏi nhà họ Tô, thì sau này cô sẽ không lây được một xu nào của nhà họ Tô nữa!”



Mẹ Tô nghĩ Tô Cẩm Khê nghe thấy tin đồn gì nên đến để tranh giành tài sản của nhà họ, nhưng bà ta không có tâm trạng cho Tô Cẩm Khê ở lại đây.



“Ai muốn tiền của các người, bà Tô, đây là chỗ ông bà nội ở cả đời, cũng là nơi tổ tiên nhà họ Tô sinh sống.
Chương 198:



Bây giờ bà bán cả đất và nhà rồi thì làm sao xứng với tổ tiên nhà họ Tô.” Tô Cẩm Khê cũng tức giận.



Nếu hôm nay cô không có duyên trùng hợp quay lại đây, thì cô sẽ không biết mẹ Tô đã làm một việc quá đáng như: vậy.



“Không bán nhà thì lấy gì xoay vòng vốn cho công ty?



Không lẽ cô muốn trơ mắt nhìn nhà họ Tô phá sản?”



“Cho dù công ty gặp khó khăn, bà cũng không thể bán mảnh đất này.”



Mẹ Tô cũng lười để ý đến cô, trực tiếp kéo người mua sang một bên, “Mặc kệ cô ta, chúng ta tiếp tục nói chuyện, ngài hài lòng với mức giá tôi nói không?”



“2000 vạn quá đất, vị trí ở đây không đẹp, nhà cũng hơi cũ, nếu ở thì phải bỏ tiền ra tu sửa.”



Mẹ Tô nghiền răng, “Vậy thì ngài nói bao nhiêu?”



Nói trắng ra, bán nhà còn phải xem vị trí, đây không phải trung tâm thành phó, cũng không thể tăng giá nhà đất lên được.



“Nhiều nhất là 1500 vạn, đây là còn phải dựa vào giao tình trong quá khứ của chúng ta.”



“Chuyện này…” Mẹ Tô ngập ngừng.



“2000 vạn, tôi mua.” Giọng nói của Tư Lệ Đình lạnh lùng truyền đến, mặc kệ anh căm ghét nhà họ Tô cỡ nào.



Chí ít mẹ của anh họ Tô, nếu mẹ ở đây, có lẽ mẹ cũng không muốn nhà cũ nhà họ Tô bị bán đi một cách tùy tiện như vậy.



Mẹ Tô ngạc nhiên nhìn Tư Lệ Đình, “Cậu mua ngôi nhà này làm gì?”



Theo như bà ta biết, Tư Lệ Đình không thiếu nhà, bây giờ anh đang sống trong một biệt thự lớn.



“Đó là chuyện của tôi, bà chỉ cần nói bán hay không bán.”



Tư Lệ Đình không muốn tiết lộ sự thật rằng trong người mình cũng có một phần dòng máu của nhà họ Tô.



“Nếu cậu muốn mua, thì ít nhất cũng phải 3000 vạn.” Mẹ Tô không quan tâm đến việc tại sao anh lại muốn mua ngôi nhà này.



Nếu cậu ta đã chủ động đề xuất, bà ta không tăng giá thì có lỗi với bà ta rồi.



Hơn nữa, mẹ Tô cũng là người giỏi tăng giá, lợi dụng cháy nhà mà đi hôi của. Nghe thấy những lời đó Tô Cảm Khê rất tức giận, “Bà Tô, sao bà có thể như thế?”



Bây giờ Tô Cẩm Khê mới biết lúc trước cô coi thường da mặt mẹ Tô dày như thế nào, chỉ nghĩ bà ta có thể bán con gái của mình để láy tiền.



Đến bây giờ cô mới nhận ra, bán con gái là chuyện tầm thường, bà ta còn muốn bán ngôi nhà cũ nhà họ Tô.



Không những thế, bà ta còn không biết xấu hổ bắt đầu tăng giá, 1500 vạn có thể bán cho người khác, bà ta muốn bán cho Tư Lệ Đình với giá 3000 vạn.



Vì tiền mà mẹ Tô có thể trơ trẽn đến mức như vậy, Tô Cảm Khê thấy vậy cô kinh ngạc không thôi.



Tuy nhiên, mẹ Tô không cảm thấy mình làm gì sai, nhếch môi cười: “Tôi làm sao?”



“Bà là con dâu nhà họ Tô, bà không bảo vệ sản nghiệp tổ tiên nhà họ Tô thì thôi, bây giờ còn muốn tăng giá đất, lương tâm bà không thấy đau à?”



“Đau? Người sống còn ăn không nổi, quân tâm tới người chết làm gì? Tô Cẩm Khê, tôi không ngại nói cho cô biết.



Cho dù cô nói muốn đoạn tuyệt với nhà họ Tô, cũng không thay đổi được tôi đã nuôi nắng cô bao nhiêu năm.



Cậu Tư muốn cưới cô nhưng không muốn tiêu một đồng nào, đây là chuyện không có khả năng.



Tôi thêm 1500 vạn vào là tiền quà cưới của cô, tôi đã lùi một bước rồi.



Cậu Tư, cậu mua hay không mua?” Mẹ Tô đe doạ nói.



Tô Cẩm Khê sợ Tư Lệ Đình sẽ trúng kế của mẹ Tô, vội nắm lấy tay anh nói: “Lệ Đình, đừng mua.”



“Con nhóc đáng chết, cô là bạch nhãn lang hướng khuỷu tay ra ngoài, sớm biết thì năm đó tôi nên…”



Không biết bà ta định nói gì, nhưng đột nhiên bà ta im lặng.



Tư Lệ Đình lạnh lùng nói: “Vậy bà có thể bán cho người khác. Dù sao đây cũng không phải là nhà của tổ tiên tôi.



Tại sao tôi phải bỏ tiền ra mua2”



Mẹ Tô muốn bắt chẹt lầy một khoản nhưng không ngờ Tư Lệ Đình lại không mua, bà ta tức giận đến mức biểu hiện rất xấu xí.



“Vậy cậu đừng hối hận, Trương tổng, 1500 vạn, chúng tôi chuyển nhượng luôn.”



“Được, thành giao.”



Tô Cẩm Khê nhìn ba Tô, “Ông cứ trơ mắt nhìn bà ta bán sản nghiệp nhà họ Tô, hôm nay bán nhà tổ tiên, ngày mai lại bán cái gì?”
Chương 199:



“Cẩm Khê, không phải mẹ con một hai phải bán nhà, mà là hoàn cảnh nhà họ Tô rất tệ, chúng ta cũng không còn cách nào khác.” Ba Tô mới là người khó chịu nhát.



“Bà ta không phải mẹ tôi, tôi không có một người mẹ coi tiền như tính mạng của bà ấy!”



Hôm nay mẹ Tô lại một lần nữa ở trước mặt Tô Cẩm Khê phá vỡ điểm máu chốt, Tô Cẩm Khê hoàn toàn không biết một người mẹ như vậy.



Tư Lệ Đình vỗ nhẹ vào tay Tô Cẩm Khê, “Yên tâm.”



Mặc dù Tô Cẩm Khê nói rời khỏi nhà họ Tô, nhưng từ tận đáy lòng cô nhất định không muốn bán ngôi nhà cũ này.



Nhưng cô không cam lòng trơ mắt nhìn mẹ Tô tăng giá, vô duyên vô cớ bắt Tư Lệ Đình bỏ ra thêm 1000 vạn.



Tư Lệ Đình có cách? Anh có cách gì?



Nhìn thấy mẹ Tô và Trương tổng ký xong hợp đồng mua bán, Tư Lệ Đình lạnh lùng nói: “Trương tổng dừng bước.”



Bây giờ truyền thông đang làm loạn, ai cũng biết thân phận của Tư Lệ Đình, không ai trong ngành không kiêng ky anh mấy phần.



“Tư tổng có gì phân phó?”



“Không dám phân phó, tôi chỉ muốn bàn bạc với Trương tổng một chuyện, Trương tổng bán lại ngôi nhà này với giá là 2000 vạn cho tôi, anh thấy sao?”



Thực ra chỉ cần anh mở miệng, đừng nói là 2000 vạn, Trương tổng cũng bằng lòng bán giá 1500 vạn cho anh.



Tư Lệ Đình cố ý thêm 500 vạn, là để chọc giận mẹ Tô.



Bà ta cho rằng mình tăng giá thì anh sẽ không có cách nào sao? Anh sẽ không đưa thêm tiền cho nhà họ Tô.



Trương tổng không cần làm gì đã kiếm được 500 vạn, tiền này còn kiếm được lời nhiều hơn so với việc kinh doanh.



“Tư tổng quá khách sáo rồi, nếu anh đã thích ngôi nhà này, tôi sẽ giữ nguyên giá cho anh.”



“Không cần, 2000 vạn đi.”



“Vậy cảm ơn Tư tổng nhiều.”



Mẹ Tô ở bên cạnh suýt thì tức chết, “Tư Lệ Đình, cậu cố ý không bỏ qua cho tôi đúng không? Vậy đi, 2000 vạn tôi bán cho cậu.”



Trương tổng lập tức không muốn, vịt nấu chín đã đến miệng sao có thể bỏ qua?



“Bà Tô, bà như vậy là không đúng rồi, dù không phải kinh doanh hay bát cứ chuyện gì, đều coi trọng chữ tín. Chúng ta đã ký hợp đồng xong rồi.”



“Trương tổng, chúng ta còn chưa làm thủ tục mà, anh xem cậu ta là con rễ của tôi, chúng tôi có quan hệ như vậy, anh…”



Mẹ Tô hết lần này đến lần khác khiến Tô Cẩm Khê cảm thấy ghê tởm, người này đúng thật là thấy tiền là sáng mắt.



“Ngại quá, tôi nhớ là lần trước Tô Tô đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô, cô ấy không phải con gái của bà, sao tôi có thể là con rễ của bà?



Hơn nữa, bà đã ký hợp đồng rồi, bây giờ quyền sở hữu ngôi nhà thuộc về Trương tổng, tôi cũng chỉ công nhận một mình Trương tổng.”



Tư Lệ Đình không cho bà ta chút mặt mũi nào, sắc mặt mẹ Tô rất xấu.



“Bà Tô, đi thôi, bây giờ chúng ta đi làm thủ tục.”



“Tư Lệ Đình, Tô Cẩm Khê, hai người chờ đó cho tôi.” Mẹ Tô mắt 500 vạn cảm thấy đau lòng không thôi.



Tư Lệ Đình không quan tâm đến người phụ nữ ghê tởm đó, kéo Tô Cảm Khê đi về phía biệt thự.



Cũng may là họ đến đúng lúc, nếu không thì nhà sẽ bị chuyển đi rồi.



“Tô Tô, lúc bé em tới phòng nào?”



“Bên đó, em đưa anh đi.” Tô Cẩm Khê nắm tay Tư Lệ Đình đi về phía căn phòng trong trí nhớ của cô.



Bởi vì đã nhiều năm không có người lui tới, biệt thự bị bỏ hoang, khắp nơi đều là tro bụi dày đặc.



Tư Lệ Đình thầm cầu nguyện trong lòng đừng ai đụng vào đồ của bọn họ, để anh có cơ hội tìm ra chút manh mối.



Đẩy ra cánh cửa đã bị bám bụi nhiều năm, căn phòng đầy bụi.



“Là phòng này, nhưng em không biết phòng cô lớn hay cô nhỏ.”



Bên trong phòng vẫn giữ nguyên dáng vẻ năm nào, Tư Lệ Đình bước vào với tâm trạng phức tạp.



Tô Cẩm Khê mở cửa sổ để không khí lưu thông.



Đây là một căn phòng rất đặc biệt, không phải là căn phòng rất sang trọng, nhưng ở đâu cũng tràn ngập niềm Vui.
Chương 200:



Bên trong có rất nhiều tác phẩm thủ công, vì vậy căn phòng trông rất đặc biệt.



Bàn làm việc đầy sách, bên dưới là khung ảnh của hai người.



Bên cạnh có mấy tắm ảnh riêng của hai người. Người phụ nữ trong ảnh tràn đầy năng lượng, đây là mẹ của anh.



Tư Lệ Đình vươn tay nhắc khung ảnh lên, lấy ngón tay xoa lớp tro dày.



Giống bức ảnh anh nhìn thấy trên bia mộ, tâm trạng Tư Lệ Đình rất phức tạp.



Tô Cẩm Khê vẫn chưa nhận ra sự kỳ lạ của anh, chỉ đang quan sát những món đồ thủ công nhỏ.



Đây là nơi mẹ anh từng sống, ngón tay Tư Lệ Đình vuốt ve những cuốn sách.



Ngay cả khi ngón tay anh dính đầy bụi, anh cũng không thèm để ý.



Mắt anh nhìn vào một cuốn album ảnh, Tư Lệ Đình mở cuốn album ra, hầu hét đều là ảnh của bà và em gái bà.



Mặc tù tính cách cô em gái rất điềm đạm, nhưng từ trong ảnh có thầy quan hệ của hai người rất tốt đẹp.



Từ nhỏ đến lớn, có thể cảm nhận được sự tương tác ngọt ngào giữa hai chị em qua những bức ảnh.



Nếu họ đã có một mối quan hệ tốt như vậy, tại sao sau này lại có hình ảnh dì nhỏ ngược đãi anh?



Cho đến khi tốt nghiệp đại học, hai người trong ảnh chụp cảnh hai người mặc đồng phục cử nhân nở nụ cười đến trường.



Như vậy có thể thấy quan hệ hai người thay đổi là sau khi xuất ngoại, nguyên nhân lớn nhát có thể là vì ba ruột của anh.



Theo những gì ông cụ Đường nói là mẹ chưa lập gia đình đã có bầu bị gia đình phản đối, mẹ anh dọn ra ngoài sống.



Nói cách khác, khi bà trở về Trung Quốc, có lẽ bà sống ở đây một thời gian, trong khoảng thời gian này có để lại dấu vết của ba anh không?



“Chú ba, anh đang tìm gì thế?” Tô Cẩm Khê hoàn hồn liền nhìn thấy Tư Lệ Đình đang tìm thứ gì đó.



“Tô Tô, em mau qua tìm giúp anh xem có cái gì giống như nhật ký không.”



“ò,”



Tô Cẩm Khê cũng bắt đầu tìm kiếm, hình như Tô Nhan rất thích vẽ, không tìm thầy cuốn nhật ký, nhưng tìm thấy rất nhiều hình vẽ.



Tư Lệ Đình nhìn chúng một lượt, cuối cùng chọn ra một vài bức vẽ.



Trên đó có một ký hiệu đặc biệt, “Tô Tô, em biết ký hiệu này không?”



Tô Cảm Khê lắc đầu, “Em không biết, không lẽ là cô thiết kế logo cho người khác? Em cảm thấy nó trông rất giống một số nhãn hiệu logo.”



“Không phải, nếu được thiết kế cho người khác, một logo sẽ có ít nhiều thay đổi, sẽ có nhiều phiên bản, trên những bản thảo này chỉ có một logo.”



“Anh nói cũng đúng, nếu nó không phải là logo, vậy nó có thể là một dấu ấn giống như một hình xăm?”



“Hình xăm?” Tư Lệ Đình lấy điện thoại ra chụp ảnh. Anh chưa từng thấy công ty hay thương hiệu nào có logo như: vậy.



“Cũng có thể có một số vật tổ đặc biệt. Tại sao cô lại vẽ nhiều vật tổ như vậy?”



Tư Lệ Đình mơ hồ cảm thấy dấu ấn này là một thứ rất quan trọng.



Mặc dù mẹ anh đã vẽ rất nhiều bản phác thảo, nhưng những bản phác thảo đó rõ ràng hoàn toàn khác với phong cách của logo này.



“Ha, không phải là lá cờ của một con tàu cướp biển chứ?



Mỗi con tàu cướp biển đều có một biểu tượng rất đặc biệt của riêng mình.” Tô Cẩm Khê vỗ đầu nói.



Bây giờ chỉ dựa vào một ký hiệu đặc biệt cũng không thể xác định được cái gì, có quá nhiều khả năng.



“Tô Tô, tìm xem có manh mối khác không.”



Tư Lệ Đình nỗ lực tìm kiếm nhiều hơn, nếu bà ấy rất yêu ba anh, sao bà lại không để lại dấu vết gì.



Không có nhật ký, không có người liên lạc đặc biệt, chỉ có bản phác thảo cũng không thể xác định được chuyện gì.



Hai người nhìn quanh không thấy gì, “Chú ba, hình như không có gì đặc biệt.”



Tư Lệ Đình nhìn đống đồ thủ công mỹ nghệ, một số là búp bê làm bằng vải, một số được đan bằng len.



Chắc hẳn những tác phẩm này là lúc mẹ mang thai cảm thấy buồn chán nên đã làm ra, “Nhìn những thứ đó một lần nữa đi.”



“Vâng.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom