• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát - Tô Cẩm Khê (3 Viewers)

  • Chương 201-207

Chương 201:



Một số được đặt trên kệ cao, Tô Cẩm Khê phải kiễng chân lên để lấy chúng.



“Tô Tô, em cẩn thận một chút.” Tư Lệ Đình không yên tâm nhắc nhở cô.



“Em biết rồi.” Tô Cẩm Khê vừa trả lời xong, giây tiếp theo.



trọng tâm không vững liền ngã xuống.



Còn có một số vật trang trí rất bình thường đã rơi xuống cùng cô, đó là quả câu pha lê thường thây trên các con đường, ngõ hẻm.



Bên tai vang lên tiếng đồ sứ vỡ, phần đề của quả cầu pha lê vỡ.



“Chú ba, em, em không cố ý.”



Tư Lệ Đình đỡ cô dậy, “Em không bị quăng ngã chứ?”



“Không, không, hình như có thứ gì đó rơi ra.”



Tô Cảm Khê lấy ra một chiếc nhẫn từ trong những mảnh vỡ sắc bén, “Chiếc nhẫn đá quý này thật đẹp.”



Nó có màu xanh mắt mèo rất chân thực, chát liệu khảm đá quý cũng rất đất.



Thoạt nhìn, chiếc nhẫn này rất khác thường, trên đó có những hoa văn nhỏ, cực kỳ tinh xảo.



Bên trong nhẫn khắc một dãy chữ “Smith”.



Nhớ đến ông cụ Đường từng nói ông ấy vô tình nghe thấy cái tên này, ông ấy đoán đó là họ của ba anh. Không lẽ chiếc nhẫn này là của ba?



Có được chiếc nhẫn này Tư Lệ Đình rất kích động, có lẽ chiếc nhẫn này là manh mối duy nhất mà anh có thể tìm thấy ba mình.



Tô Cẩm Khê có chút khó hiểu nhìn vẻ mặt vui mừng của Tư Lệ Đình, “Chú ba, anh biết chiếc nhẫn này à? Sao anh lại vui như vậy?”



“Loại đá quý này rát hiếm.” Tư Lệ Đình tìm một cái cớ.



Tầm mắt Tô Cảm Khê dừng trên khung ảnh phía sau anh, không biết có phải là ảo giác hay không. Tô Cẩm Khê cảm thấy khoảnh khắc khi Tư Lệ Đình cười có chút giống với người trong ảnh.



Có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi, sao chú ba lại có thể giống với người trong bức ảnh?



Tư Lệ Đình cất chiếc nhẫn, dọn dẹp phòng sạch sẽ ngăn nắp, sau đó mới nắm tay Tô Cẩm Khê rời đi.



Anh có linh cảm chiếc nhẫn này có thể đóng vai trò quyết định, tại sao mẹ anh lại giấu nó bí mật như vậy.



Chẳng lẽ là vật đính ước của hai người?



Tư Lệ Đình lập tức cho người đi tra xuất xứ của chiếc nhẫn và logo đặc biệt.



Trên đường trở về, Tô Cẩm Khê luôn cảm thấy Tư Lệ Đình rất kỳ lạ, anh còn quan tâm hơn cả một người họ Tô là cô.



Tất nhiên, cô cũng có thể giải thích điều này là bởi vì cô nên Tư Lệ Đình mới quan tâm đến.



Cứ nghĩ như vậy đi, nhưng trong lòng Tô Cẩm Khê vẫn có một số cảm xúc đặc biệt không thể diễn tả được.



Mẹ Tô về đến nhà đã tức sắp chết, Tô Mộng hiếm khi thấy mẹ Tô như thế này, chạy tới hỏi: “Mẹ, xảy ra chuyện gì?



Sao mẹ lại tức giận như vậy?”



“Còn không phải con nhóc Tô Cảm Khê chết tiệt kia à, hướng khuỷu tay ra ngoài, tức chết mẹ rồi!”



Tô Mộng mơ hồ nhìn bà ta, “Không phải mẹ với ba đi bán nhà sao? Sao lại gặp được Tô Cẩm Khê?”



“Không biết nó làm sao mà biết mẹ bán nhà cũ nhà họ Tô, hôm nay còn đặc biệt đến nhà cũ nhà họ Tô, chắc chắn là muốn chia một phần tài sản nên mới đến.”



“Mẹ, mẹ chia cho cô ta à? Tô Cẩm Khê đã rời khỏi nhà họ Tô rồi, sau này cô ta không thể nhận bắt kỳ phần tài sản nào của nhà họ Tô nữa.”



Tính toán nhỏ của Tô Mộng rất hoàn hảo, cho dù bây giờ nhà họ Tô nợ nần chồng chất, cô ta cũng không muốn chia một đồng một xu nào cho người khác.



“Sao mẹ có thể chia cho nó chứ, Tư Lệ Đình cũng thật là, không đưa tiền quà cưới thì không nói làm gì, đã thế còn vô duyên vô cớ đưa tiền cho người ngoài.”



Mẹ Tô kể lại chuyện của Tô Cảm Khê và Tư Lệ Đình ở nhà cũ nhà họ Tô, Tô Mộng vừa nghe thấy mắt 500 vạn cô ta cũng rất tức giận.



“Mẹ, sao Tô Cẩm Khê có thể độc ác như thế? Sao có thể đưa tiền cho người ngoài? Rõ ràng cô ta biết nhà họ Tô đang gặp khó khăn!”



“Mẹ và ba con cũng nói như thế, bây giờ trong mắt nó căn bản không có nhà họ Tô.” Mẹ Tô vuốt ngực, bị Tô Cảm Khê và Tư Lệ Đình chọc tức đến mức hít thở không thông.



Ánh mắt Tô Mộng lạnh lùng, “Mẹ, chẳng phải Tô Cẩm Khê cho rằng cô ta tìm được người chống lưng là có thể diễu võ dương oai thôi sao, để con dạy cho cô ta một bài học.”



“Mộng nhi, con đừng làm chuyện ngốc, bây giờ con đang mang thai con của Đường Minh, sắp sửa gả cho cậu ta, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.



Mẹ thấy Tư Lệ Đình rất thích Tô Cẩm Khê, con động vào Tô Cẩm Khê thì chẳng phải chọc vào Tư Lệ Đình sao? Tốt nhất con không nên chọc vào người đó.”



“Mẹ, mẹ yên tâm đi, trong lòng con tự biết.”



“À đúng rồi, Đường Minh cùng cái con hồ ly tỉnh kia thế nào rồi? Cậu ta và con đăng ký kết hôn chưa? Mấy ngày nữa các con sẽ tổ chức đám cưới rồi đó.”
Chương 202:



Tô Mộng lắc đầu, “Tạm thời anh ấy không đồng ý đăng ký kết hôn với con, anh ấy nói đợi con sinh đứa bé ra đi xét nghiệm quan hệ cha con rồi lại nói sau. Nhưng con làm gì có con của anh áy đâu.”



Mẹ Tô vừa nghe thấy lời này sắc mặt liền thay đổi, “Mộng nhi, con đừng nói với mẹ là con không hề mang thai? Con lừa Đường Minh.”



“Mẹ, con cũng không có cách nào khác, lúc đó Đường Minh đang sứt đầu mẻ trán, nếu không nhân cơ hội tiến vào thì làm sao có cơ hội gả vào nhà họ Đường?”



Khi đó, Tô Mộng nhìn thấy những lời bàn tán về Tô Cẩm Khê, cho rằng Đường Minh hẳn là ghét cô, nên lúc đó cô ta lấy cớ mang thai tiếp cận Đường Minh.



“Con điên rồi, loại chuyện như này chỉ có thể giấu ngày một ngày hai, có thể giấu được cả đời à? Nếu nhà họ Đường biết con lừa họ, đến lúc đó con sẽ không có chỗ tốt nào đâu.”



“Mẹ, chuyện này mẹ không hiểu đâu, mặc dù đêm đó con không mang thai được, nhưng sau này con gả cho Đường Minh thì chẳng phải có cơ hội rồi sao?



Mặc dù bây giờ là giả, nhưng không có nghĩa là sau này không có. Tóm lại là con gả vào đó rồi lại tính sau.” Tô Mộng đã sớm tính toán xong cả rồi.



Trước kia mẹ Tô cảm thấy mình chiều hư cô con gái này, không hiểu thủ đoạn tâm cơ gì, sợ cô ta sẽ bị thiệt.



Đến bây giờ bà ta mới biết mình đã đánh giá thấp Tô Mộng, chẳng qua cô con gái này tính tình ương ngạnh quá lớn, tâm nhãn cũng nhiều.



“Con như vậy là đang bí quá hoá liều, nếu con thành công thì không sao, nếu con thất bại thì con sẽ làm gì?” Mẹ Tô bắt lực thở dài.



Hành động của Tô Mộng giống như đang đánh bạc, thua thì sẽ táng gia bại sản, thắng thì hưởng vinh hoa phú quý cả đời.



“Con sẽ không thất bại, con có thể tính kế Đường Minh một lần, thì cũng có thể tính anh ấy lần thứ hai. Chỉ cần đến lúc đó con mang thai, Đường Minh không thích con cũng sẽ phải nể mặt đứa nhỏ.



Đứa bé sẽ là chỗ dựa vững chắc của con, Bạch Tiểu Vũ kia lấy gì mà tranh với con? Không những không thể có con mà còn không có gia thế, cô ta cũng chỉ tồn tại một hai ngày mà thôi.” Tô Mộng không thèm để Bạch Tiểu Vũ vào trong mắt.



Cô ta đã thuê thám tử tư đi điều tra, tin rằng rất nhanh thôi sẽ biết được sự thật.



“Mẹ, mẹ cứ chờ mà xem, con sẽ dạy dỗ Tô Cẩm Khê thật tốt c, So với Bạch Tiểu Vũ, Tô Mộng ghét Tô Cẩm Khê nhát, đêm đó Đường Minh nhiệt tình như vậy, tất cả đều là vì anh ta coi cô ta là thế thân của Tô Cảm Khê.



Trực giác cô ta cho biết Đường Minh thích Tô Cẩm Khê, nếu cô ta nghĩ không sai, thì Tô Cảm Khê chính là trở ngại lớn nhất của cô ta!



Đám cưới của Đường Minh ngày càng đến gần, giới truyền thông càng chú ý đến chuyện này, đây dường như là điều chắc chắn, không gì có thể thay đổi được.



Cuối tuần, hiếm khi Tô Cảm Khê được ở bên cạnh Tư Lệ một ngày cuối tuần nhàn nhã như vậy.



thì sẽ táng gia bại sản, thắng thì hưởng vinh hoa phú quý cả đời.



“Con sẽ không thất bại, con có thể tính kế Đường Minh một lần, thì cũng có thể tính anh ấy lần thứ hai. Chỉ cần đến lúc đó con mang thai, Đường Minh không thích con cũng sẽ phải nể mặt đứa nhỏ.



Đứa bé sẽ là chỗ dựa vững chắc của con, Bạch Tiểu Vũ kia lấy gì mà tranh với con? Không những không thể có con mà còn không có gia thế, cô ta cũng chỉ tồn tại một hai ngày mà thôi.” Tô Mộng không thèm đề Bạch Tiểu Vũ vào trong mắt.



Cô ta đã thuê thám tử tư đi điều tra, tin rằng rất nhanh thôi sẽ biết được sự thật.



lẹ, mẹ cứ chờ mà xem, con sẽ dạy dỗ Tô Cẩm Khê thật tốt.”



So với Bạch Tiểu Vũ, Tô Mộng ghét Tô Cẩm Khê nhát, đêm đó Đường Minh nhiệt tình như vậy, tất cả đều là vì anh ta coi cô ta là thế thân của Tô Cảm Khê.



Trực giác cô ta cho biết Đường Minh thích Tô Cẩm Khê, nếu cô ta nghĩ không sai, thì Tô Cảm Khê chính là trở ngại lớn nhất của cô ta!



Đám cưới của Đường Minh ngày càng đến gần, giới truyền thông càng chú ý đến chuyện này, đây dường như là điều chắc chắn, không gì có thể thay đổi được.



Cuối tuần, hiếm khi Tô Cảm Khê được ở bên cạnh Tư Lệ một ngày cuối tuần nhàn nhã như vậy.



lấy tông màu chủ đạo nào?”



Tô Cẩm Khê đặt bó hoa trên tay xuống, bước đến chỗ Tư Lệ Đình, vốn cô tưởng anh đang xem cổ phiếu, ai ngờ anh lại đang xem cách bồ trí hôn lễ.



“Màu trắng vẫn luôn là màu không lỗi thời nhất, cũng rất thánh thiện và lãng mạn, không thì lầy màu trắng làm chủ đạo đi?” Tô Cẩm Khê nhìn vào máy tính của Tư Lệ Đình có không dưới mười kiểu thiết kế đồ cưới.



Anh đang tìm kiếm đoàn đội xuất sắc nhất Trung Quốc, anh phải mang đến cho Tô Cẩm Khê một đám cưới lãng mạn và khó quên nhất.



“Em thích màu trắng? Vậy thì màu trắng.” Tư Lệ Đình phóng to bức ảnh. “Em xem kế hoạch này, từ cách sắp xếp cho đến những bông hoa, em không thích chỗ nào thì nói với anh, anh sẽ cho người thay đổi luôn.”



Kế hoạch rất chỉ tiết, thậm chí số lượng hoa được sắp xếp ở mỗi nơi trên hiện trường cũng được đánh dấu rõ ràng.



“Chú ba, dùng toàn hoa thật, như vậy tốn bao nhiêu tiền?”
Chương 203:



Tô Cẩm Khê phóng to lên, khung cảnh rất lộng lẫy và trang nhã, đặc biệt là nơi tổ chức hôn lễ, số lượng hoa nhiều hơn gấp máy lần so với đám cười bình thường.



“Anh đã nói rồi em không cần phải lo đến vấn đề tiền bạc.



Hôn lễ của chúng ta chỉ có một lần, đương nhiên phải bố trí ồn thoả. Em chỉ cần nói thích hay không thích là đủ rồi.”



Tô Cẩm Khê chớp mát, nói: “Vậy được rồi, đều nghe anh hết.”



“Cuối tuần anh đã đặt lịch chụp ảnh cưới, vốn anh muốn ra nước ngoài chụp ảnh nhưng gần đây công ty rất bận, hơn nữa cả tuần trăng mật anh cũng chưa dành thời gian ra được.



Trong khoảng thời gian này, chúng ta phải giải quyết việc của tháng sau, ý của anh là chụp tạm một bộ ảnh cưới, sau đó đợi đến khi chúng ta ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật rồi sẽ chụp thêm một bộ ảnh cưới thật đẹp.”



Tô Cẩm Khê đi theo Tư Lệ Đình, tất nhiên cô biết gần đây anh bận như thế nào, hóa ra anh đã chuẩn bị cho chuyến đi hưởng tuần trăng mật của mình.



Trong lòng Tô Cảm Khê thấy ám áp, từ phía sau ôm lấy cổ Tư Lệ, “Chú ba, anh đối xử với em thật tốt.”



“Đó là đương nhiên rồi, trên thế giới này em là bảo bối duy nhất của anh, anh không đối xử tốt với em thì đối tốt với ai2”



“Chú ba, em muốn sinh cho anh một đứa con.” Tô Cẩm Khê nhìn thấy lông mày dịu dàng của Tư Lệ Đình liền muốn sinh cho anh một đứa bé, chắc đứa bé sẽ đáng yêu nhỉ.



Sắc mặt Tư Lệ Đình thay đổi, “Tại, tại sao em lại muốn có con?”



“Trước đây em sợ mang thai là cảm thầy mối quan hệ của chúng ta chưa ổn định, thân phận không rõ ràng, em sợ sinh con ra sẽ phiền phức hơn.



Bây giờ em có thể chắc chắn chú ba thực sự yêu em, thương em, cho nên em mới muốn sinh cho anh một đứa con, một nhà chúng ta sẽ càng hạnh phúc hơn.”



Sắc mặt Tư Lệ Đình không thể bình tĩnh được, anh nên nói thế nào với Tô Cẩm Khê chuyện tạm thời không thể có con.



“Tô Tô, chúng ta vẫn còn trẻ, tạm thời chưa sinh con được không?” Tư Lệ Đình nói một cách uyển chuyển.



“Tại sao? Không phải trước kia anh nói mang thai thì liền sinh ra, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, chẳng lẽ có đứa bé không tốt à?”



“Không phải là không tốt, chỉ là anh muốn dành thời gian nhiều hơn cho thế giới hai người. Nếu có con rồi, em sẽ chia một phần tình yêu cho đứa bé, cho nên tạm thời anh chưa muốn có con.”



Tư Lệ Đình tìm một lý do, sao anh lại không muốn có con chứ? Anh nằm mơ cũng muốn có một đứa con đáng yêu giống Tô Cẩm Khê.



Tuy nhiên, anh không thể đảm bảo họ hàng gần sinh con ra có bị dị tật hay không, không dị tật thì tốt, nều bị dị tật, anh phải đối mặt với Tô Cẩm Khê và đứa bé đó như thế nào?



“Chú ba trẻ con thật đấy, vậy chuyện đứa bé để sang năm rồi tính tiếp.” Tô Cẩm Khê không nhìn ra Tư Lệ Đình thở phào nhẹ nhõm.



Đám cưới của Đường Minh đã chuẩn bị xong gần hết, Bạch Tiểu Vũ cũng đang lo lắng, mấy ngày nay cũng đã nghĩ ra mọi chuyện có thể nghĩ ra, ai biết rằng cô ta vẫn không thể thay đổi được Đường Minh.



Trong lòng cô ta rất rõ Tô Mộng không phải Tô Cẩm Khê, một khi cô ta thật sự kết hôn với Đường Minh, trở thành bà Đường, cô ta sẽ thực sự trở thành tiểu tam.



Vào đêm trước của lễ cưới, Bạch Tiểu Vũ gặp Đường Minh, “Minh, anh thực sự muốn kết hôn với Bạch Tiểu Vũ sao?”



“Tiểu Vũ, xin lỗi, anh biết điều này là rất không công bằng với em, anh đã nói ở trước mặt truyền thông sẽ cưới Tô Mộng rồi.”



Đã máy lần Đường Minh muốn nói sự thật với Bạch Tiểu Vũ, nhưng khi nhìn thấy Bạch Tiểu Vũ nước mắt lưng tròng, anh ta lại không nhẫn tâm, đành phải kéo dài hét lần này đến lần khác.



Trong khoảng thời gian này, Bạch Tiểu Vũ căn bản là lấy nước mắt rửa mặt, dùng mọi cách cũng không thể thay đổi được.



“Minh, còn em thì sao? Rốt cuộc em là gì của anh?” Bạch Tiểu Vũ chua chát hỏi.



“Tiểu Vũ, mấy năm qua anh đã chậm trễ em. Anh đã từng nghĩ chúng ta có thể tiếp tục như thế này, nhưng bây giờ mọi thứ đã trở nên khác xa với những gì anh tưởng tượng.



Nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, anh biết là anh có lỗi với em, chuyện này coi như là anh bù đắp cho em.”



Đường Minh lấy ra một tấm chi phiếu, trên đó điền một con số, đưa cho Bạch Tiểu Vũ, “Không phải em vẫn luôn muốn mở một tiệm hoa sao? Em cầm nó mở một tiệm hoa đi, lợi nhuận của nó cũng đủ để em sống cả đời. Tiểu Vũ, em quên anh đi.”



Bạch Tiểu Vũ tìm anh ta là muốn cứu vãn tình thế, ai biết Đường Minh nhất định dứt khoát với cô ta.



“Minh, anh, anh có ý gì?” Bạch Tiểu Vũ không thèm nhìn tắm chỉ phiếu.



Cho dù trên tắm chi phiếu có bao nhiêu tiền, thì có tốt hơn là vị trí của bà Đường không? Cô ta vắt vả tính toán nhiều năm như vậy, cũng chỉ vì vị trí đó, sao có thể tùy tiện đưa cho người khác!



“Tiểu Vũ, sau này chúng ta lui về làm bạn bè đi, nếu em gặp khó khăn, vẫn có thế đến tìm anh bắt cứ lúc nào.”



“Bạn? Minh, anh muốn em và anh là bạn? Có phải anh ghét bỏ em không thể sinh con không? Bây giờ đã có thụ tinh ống nghiệm, chúng, chúng ta có thể làm thụ tinh ống nghiệm mà.”



Hai người ở bên nhau máy năm nay, bởi vì Bạch Tiểu Vũ không thể có con, còn có gia cảnh của cô ta nên hai người bị ngăn trở.



Khi đó, Đường Minh rất kính trọng ông cụ Đường, sợ mình đi ngược dòng sẽ hủy hoại tương lai của mình, anh ta cũng tự nhủ là như vậy.
Chương 204:



Chỉ là bây giờ anh ta mới chậm rãi suy nghĩ một chuyện, thật ra những yếu tố bên ngoài kia chỉ là một cái cớ mà anh ta thuận lý thành Chương mà thôi.



Nếu thực sự yêu Bạch Tiểu Vũ, làm sao anh ta lại không Ái HÀ, Z0 9h SG cố Tộ ng muôn có con với cô ta, anh ta đã sớm đi làm thụ tinh ông nghiệm rồi.



Trong đầu anh ta đưa ra một giả thiết, néu Bạch Tiểu Vũ biến thành Tô Cẩm Khê, sẽ có kết quả như hôm nay không?



Chắc chắn sẽ không, vì Tô Cẩm Khê, anh ta không ngần ngại dùng tương lai của mình để đánh cược.



Ngay cả khi Tô Cẩm Khê không thể sinh con, anh ta cũng sẽ cố gắng hết sức để làm thụ tinh ống nghiệm, thậm chí nếu anh ta không có con, anh ta sẽ làm mọi thứ có thể để kết hôn với Tô Cảm Khê.



Lúc đầu, anh ta đối với Bạch Tiểu Vũ là vì áy náy, đồng cảm và áy náy khiến anh ta lầm tưởng đó là tình yêu.



Đường Minh không nhận ra mình đã sai cho đến khi Tô Cẩm Khê xuất hiện, cảm động hay cảm thông sẽ không bao giờ trở thành tình yêu.



Không cần biết là Bạch Tiểu Vũ hay Tô Mộng, anh ta đều không có kế hoạch ở bên nhau.



Bây giờ mọi chuyện đã trở nên như thế này, anh ta chỉ đành phải cùng Bạch Tiểu Vũ hợp rồi lại tan, sẽ không phụ trách Bạch Tiểu Vũ nữa, cô ấy nên có một tương lai tươi sáng.



Đường Minh lắc đầu, “Tiểu Vũ, nếu anh ghét bỏ em không thể có con, thì anh đã rời xa em lâu rồi. Em biết đó không phải là lý do.”



“Không phải lý do này thì là lý do gì? Minh, em không khóc nữa, chúng ta vẫn giống như trước kia được không?



Em sẽ không ngăn cản anh kết hôn với Tô Mộng, em chỉ xin anh đừng rời xa em, em thực sự không thể sống thiếu em.” Bạch Tiểu Vũ lo lắng nắm lấy tay Đường Minh.



“Tiểu Vũ, chuyện này chỉ làm chậm trễ em thôi. Em như bây giò thì sẽ mãi không có danh phận, anh…” Anh ta định nói anh ta đã thay lòng đổi dạ.



Bạch Tiểu Vũ cầm lấy tắm chi phiếu rồi xé nhỏ, “Minh, chúng ta đừng chia tay được không, em không cần danh phận, em chỉ cần anh thôi… Rõ ràng là anh không yêu Tô Mộng mà?”



“Anh không yêu cô ta, nhưng…” Đường Minh không thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy với Bạch Tiểu Vũ.



“Anh không yêu cô ta, vậy là đủ rồi, em biết là anh không còn cách nào mới phải cưới cô ta.” Bạch Tiểu Vũ vội vàng lau nước mắt trên mặt.



“Minh, đừng rời xa em, em thực sự không thể sống thiếu anh.”



Đường Minh bất lực thở dài, thôi, chuyện của Bạch Tiểu Vũ thì từ từ nói, thấy lúc này cô ta đang rất kích động, anh ta sợ sẽ kích thích cô ta.



Bạch Tiểu Vũ hết sức ngoan ngoãn, cẩn thận nắm lấy cánh tay Đường Minh, từng bước đi theo anh ta.



Cô ta càng như vậy, Đường Minh càng không đành lòng làm tổn thương cô ta, Bạch Tiểu Vũ thực sự rất tốt, nhưng tại sao anh ta lại không yêu cô ta?



Anh ta đưa cô ta về nhà, “Em nghỉ sớm đi, em đừng đọc báo những ngày này.”



Ngày mai anh ta sẽ kết hôn với Tô Mộng, anh ta đã có thể nghĩ đến tiêu đề ngày mai sẽ là chính mình.



Hai mắt Bạch Tiểu Vũ đỏ hoe, “Minh, tối nay anh ở lại với em được không?”



Trong lòng Đường Minh thấy rất áy náy với Bạch Tiểu Vũ, ngày mai anh ta sẽ kết hôn với người khác, khác hẳn với lần với Tô Cẩm Khê.



Khi đó anh ta đã nói rõ với Tô Cẩm Khê ngay từ đầu, lúc đó anh ta cho rằng người mình thích chính là Bạch Tiểu Vũ.



Bây giờ anh ta biết lòng của mình, chỉ cảm thấy mình phụ Bạch Tiểu Vũ, càng khoan dung với Bạch Tiểu Vũ hơn.



“Đã muộn rồi, em đi tắm rửa trước rồi nghỉ ngơi đi, đêm nay anh ngủ ở phòng khách.”



Bạch Tiểu Vũ không hiểu rõ ràng là Đường Minh không thích Tô Mộng, tại sao lại không muốn chạm vào cô ta?



Chẳng lẽ thật sự là lý do mà Tô Mộng nói?



Người anh ấy yêu là Tô Cẩm Khê? Điều này tuyệt đối không có khả năng, điều Bạch Tiểu Vũ không muốn thừa nhận nhất chính là sự thật này.



Có lẽ là vì đứa bé trong bụng Tô Mộng, anh ấy không yêu Tô Mộng, nhưng dù sao đócũng là máu mủ của anh ấy, vốn Đường Minh là một người rất nguyên tắc.



Nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Vũ càng cảm thấy thời xưa cho rằng mẹ phụ thuộc vào con cái không phải là không có lý, Tô Mộng dựa vào đứa trẻ này mà lên trời.



Trong lòng cô ta hận chết đi được, mọi chuyện đã thành ra như thế này cô ta cũng không còn cách nào khác.



Bạch Tiểu Vũ bất lực thở dài, “Ừ, em đi trải giường cho.



anh.”



Bây giờ cô ta vẫn ngoan ngoãn nghe lời Đường Minh, ổn định được Đường Minh rồi tính tiếp.



Đến lúc đó cô ta chỉ cần làm Tô Mộng sảy thai, Đường Minh sẽ chia tay với cô ta, dù sao Tô Mộng cũng chưa có được giấy đăng ký kết hôn với Đường Minh, cô ta sẽ không thể có được bắt kỳ tài sản nào của nhà họ Đường.



Đường Minh ngủ ở phòng khách, anh ta mua căn hộ này cho Bạch Tiểu Vũ, sau nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên anh ta ngủ ở phòng khách.



Anh ta không khỏi nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt khi anh ta gặp Tô Cẩm Khê, mở điện thoại lên, anh ta tìm kiếm tên của cô, có rất nhiều thông tin liên quan hiện ra.
Chương 205:



Tất cả tin tức tiêu cực của cô trên mạng đều được xóa, phần còn lại là bài viết tốt.



Nào là “Tổng tài bá đạo cưng chiều vợ” “Tư tổng yêu vợ trở nên ngốc nghéch”.



Trong mỗi bức ảnh của Tô Cảm Khê sẽ có sự hiện diện của Tư Lệ Đình, nụ cười dịu dàng của Tô Cẩm Khê hiện lên trong mắt Đường Minh.



Mặc dù hiện tại cuộc sống tình cảm của anh ta đang rối tung lên, chỉ cần cô vui vẻ hạnh phúc, một mình anh ta chịu đựng những tủi nhục này là đủ rồi.



Cẩm Khê, em phải hạnh phúc nhé.



Hóa ra tình yêu không phải là chiếm hữu, mà là tác thành.



Gần như cả đêm Đường Minh không ngủ, vừa sáng sớm đã chuẩn bị xong, theo yêu cầu của nhà họ Tô, đón dâu Tô Mộng rất phô trương.



Mà mẹ Tô muốn tiền quà cưới đã bị Đường Minh trực tiếp từ chối, người nhà họ Tô muốn tiếp tục coi anh ta là cái máy rút tiền, điều này là không có khả năng.



Còn về phần phô trương chỉ là diễn cho bọn truyền thông xem, Tô Mộng ở nhà nhéch miệng cười vui vẻ, cuối cùng cô ta cũng có thể nở mày nở mặt xuất giá.



Với địa vị hiện tại của nhà họ Tô, không thể tìm được một người chồng quyền lực như Đường Minh.



Mẹ Tô vẫn luôn dạy cô ta phải làm gì sau khi kết hôn, Tô Mộng có chút phiền.



“Mẹ, con biết rồi, mẹ yên tâm đi.”



Cô ta trang điểm ăn mặc quyền rũ, đối lập hoàn toàn với Tô Cẩm Khê ngày trước.



Tâm trạng Đường Minh khó lường đến nhà họ Tô, lúc đón Tô Cẩm Khê về thì nhà họ Tô lạnh lẽo, hôm nay lại ngược lại.



Anh ta cầm bó hoa trên tay, máy ảnh ở bên cạnh đã chụp được bức ảnh tuyệt đẹp này.



Tô Mộng cười ngọt ngào, sắc mặt Đường Minh nghiêm túc, giống như không phải đến dự đám cưới của anh ta mà là đám tang.



“Đường tổng, anh cười một chút.”



Đường Minh không cười còn đỡ cười còn xấu hơn khóc, vốn còn rất nhiều trò chơi, mấy chuyện như chặn cửa bị Đường Minh không muốn kéo dài thời gian hủy bỏ hết.



Không phải cưới người mình yêu, anh ta nào có tâm trạng để chơi.



Đưa Tô Mộng đến khách sạn, hôm nay khách khứa đông đủ, phần lớn là những người nỗi tiếng trong giới kinh doanh.



Tô Cẩm Khê và Tư Lệ Đình ở giữa đám đông, nhìn Tô Mộng mặc áo cưới màu trắng với nụ cười trên môi, “Hâm mộ không? Tháng sau chúng ta sẽ kêt hôn rồi.”



“Em không hâm mộ Tô Mộng, anh xem trên mặt anh Minh hiện rõ anh ấy không muốn có đám cưới này. Một người phụ nữ gả cho người không yêu mình, đó là nỗi buồn lớn nhất.” Tô Cẩm Khê thở dài.



Tư Lệ Đình đưa tay véo chóp mũi của cô, “Tiểu ngu ngốc, em đã biết như vậy, lúc trước biết rõ chính là hồ lửa, em vẫn nhất định muốn nhảy vào trong đó.”



“Cho nên mới nói em ngóc, lúc đó em ngu chết đi được.”



Tô Cẩm Khê bắt lực nhún vai, “Nhưng em không hối hận.



Nếu không có chuyện đó, làm sao em có thể gặp được chú ba chứ?”



“Nói vậy cũng đúng.” Tư Lệ Đình mỉm cười ôm chặt lấy cô.



Hình ảnh hai người thân mật kề tai nói nhỏ rơi vào trong mắt Hoa Tỉnh, trái tim Hoa Tinh gần như tan nát.



Nhìn thấy nét mặt của cô ta, Đường Nhược không nhanh không chậm nói một câu: “Tháng sau Tư Lệ Đình và Tô Cảm Khê cũng sẽ tổ chức đám cưới.”



“Cái gì!” Hoa Tinh kinh ngạc nói, lại phát hiện ra mình đã phản ứng quá mức nên vội vàng giải thích: “Em chỉ hơi tò mò thôi.”



“Tò mờ? Ò, tôi cũng hy vọng như vậy, Hoa Tỉnh, nhớ kỹ một chút cho tôi, mặc kệ em thích tôi hay không, bây giờ em đã là bà Đường.



Tất cả những gì em có đều là tôi cho em, nếu em làm chuyện có lỗi với tôi, tôi sẽ không bao giờ tha cho eml”



“Nhược, sao em có thể làm ra chuyện có lỗi với anh chứ, em yêu anh mà.” Hoa Tinh nhanh chóng thay đổi sắc mặt.



“Vậy em chuẩn bị tốt cho tôi, đến lúc đó tặng cho bọn họ món quà gì.” Đường Nhược hừ lạnh.



Hôm nay có không ít phương tiện truyện thông và doanh nhân đến dự đám cưới, trong hiện trường rất là sôi động.



Bên ngoài khách sạn, Ninh Nhụy giữ chặt Bạch Tiểu Vũ, “Tiểu Vũ, cậu xem sao lại phải tự tìm khổ cho mình làm gì chứ?



Hôm nay Đường tổng và Tô Mộng kết hôn, cậu ở nhà là được rồi, chạy tới hiện trường hôn lễ của họ làm gì?”



Sắc mặt Bạch Tiểu Vũ phờ phạc, trong khoảng thời gian này cô ta ngủ không ngon, mỗi ngày đều lo được lo mát, sợ mắt đi Đường Minh.



Bây giờ mối quan hệ giữa cô ta và Đường Minh đang bắp bênh, giống như một tòa nhà nguy hiểm, có thể sụp đổ bát cứ lúc nào.



Cô ta cẩn thận duy trì mối quan hệ này như đi trên tảng băng mỏng, vừa mệt vừa vất vả.



“Tiểu Nhụy, cậu không hiểu tâm trạng của tớ, tớ chỉ muốn nhìn anh ấy một chút thôi.”
Chương 206:



“Ý của tớ, cậu nên làm ầm ï đám cưới của họ, làm Tô Mộng rơi xuông đài.



Cậu đã ở bên cạnh Đường tổng nhiều năm như vậy, Tô Mộng thì tính là cái gì đâu?”



Bạch Tiểu Vũ bất lực cười: “Cậu nghĩ tớ không muốn làm như vậy sao? Nhưng nếu tớ đả kích Tô Mộng, tức là Đường Minh cũng có thể rơi xuống đài, tớ không thể đối xử với anh ấy như vậy.”



Nếu cô ta phá đám cưới, quan hệ giữa cô ta và Đường Minh lại càng không có khả năng, sao cô ta có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy chứ.



“Chúng ta ở ngoài cửa nhìn thôi, đừng vào.” Ninh Nhụy sợ Bạch Tiểu Vũ sẽ bị cảnh tượng kia kích thích.



“Không, tớ phải vào.” Bạch Tiểu Vũ nắm tay Ninh Nhụy đi vào đại sảnh.



Hôn lễ của hai người vừa được tổ chức, không khí bên trong rất náo nhiệt, người chủ trì đang cố gắng hết sức điều hòa bầu không khí.



Ánh sáng chiếu xuống cô dâu chú rể, Bạch Tiểu Vũ nhìn thấy Tô Mộng cười, còn Đường Minh thì vô cùng nghiêm túc.



Anh ấy không yêu Tô Mộng, không hề yêu Tô Mộng, vấn đề giữa hai người là đứa trẻ, mình nhất định phải tìm cách loại bỏ đứa trẻ!



Bạch Tiểu Vũ chưa bao giờ từ bỏ việc ở bên Đường Minh, sự khiêu khích của Tô Mộng sẽ chỉ khiến cô ta nỗ lực hơn nữa để xóa bỏ mọi chướng ngại.



Dù biết rõ Đường Minh không yêu Tô Mộng, nhưng khi nhìn hai người trao nhẫn cưới, nước mắt vẫn rơi từng giọt.



Trên đời không có gì đau khổ hơn là đám cưới của người mình yêu mà cô dâu không phải là mình.



Hai người ôm nhau trong tiếng nhạc, vốn đoạn này là phải hôn, nhưng Đường Minh chỉ dùng cái ôm cho có lệ.



Bạch Tiểu Vũ ở dưới sân khấu khóc như mưa, Tô Cẩm Khê liếc nhìn Bạch Tiểu Vũ trong góc, trong mắt có chút không đành lòng.



“Chú ba, thật ra Bạch Tiểu Vũ cũng đáng thương. Trơ mắt nhìn người mình yêu kết hôn với người khác, mà cả đời cô ấy chỉ có thể trốn trong góc tối không có danh phận.”



Tư Lệ Đình liếc nhìn Bạch Tiểu Vũ đang che miệng khóc, nhưng trong mắt không có một tia thương hại.



“Đáng thương thì tất nhiên sẽ có chỗ đáng hận, mọi kết quả đều do chính mình tạo thành, không thể trách người khác được.”



Tô Cẩm Khê suýt quên, Tư Lệ Đình ngoài đối xử dịu dàng với cô ra, thì với người khác anh đều có thái độ lạnh như băng.



“Nhìn thấy bọn họ em càng cảm nhận được chúng ta cũng không dễ gì mới có thể ở bên nhau, chú ba, tháng sau chúng ta kết hôn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu chứ?”



“Em yên tâm, nhất định chúng ta sẽ ổn thôi.” Tư Lệ Đình an ủi nói.



Hai người càng thân mật, trái tim của Hoa Tỉnh càng khó chịu, nhìn quan hệ của Tư Lệ Đình và Tô Cẩm Khê, rồi lại nhìn quan hệ của Đường Nhược với cô ta, họ là hai thái cực. Sau khi tham dự hôn lễ, Tô Cẩm Khê không có ý định ở lại, công ty của Tư Lệ Đình còn rất nhiều việc phải làm.



Sau khi hai người nói vài câu với Đường Minh, liền chuẩn bị rời đi.



“Tiểu Búa Tử.” Giọng của Cố Nam Thương vang lên bên tai, Tô Cẩm Khê quay lại nhìn anh ấy.



“Thương Hải.” Lần trước anh ấy giải vây giúp cô, cô còn chưa kịp nói cảm ơn anh ấy.



“Đúng lúc gặp hai người ở đây, về dự án của chúng ta vẫn còn một số chỉ tiết cần phải hoàn thiện. Chiều nay hai người có thời gian không?”



Lịch trình hôm nay của Tư Lệ Đình đã kín, nhưng cố tình dự án chỗ Cố Nam Thương cũng là dự án lớn, không được đề xảy ra một chút sơ suất nào.



Tô Cẩm Khê biết tình trạng của anh, chủ động nói: “Chú ba anh ấy không có thời gian, vừa hay tôi đang theo dõi dự án đó, tôi và anh bàn bạc cũng giống nhau thôi chứ?”



Nếu là người khác Tư Lệ Đình sẽ không yên tâm để một mình Tô Cẩm Khê đi, nhưng phẩm chất của Cố Nam Thương thì anh vẫn có thể yên tâm.



“Chiều nay tôi có việc khác, có vấn đề gì thì liên hệ với Tô Tô.”



“Biết đại tổng giám đốc như anh rất bận, vậy thời gian buồi chiều và Tiểu Búa Tử dành cho tôi rồi, đến lúc đó Tư tổng đừng ghen nhé.” Cố Nam Thương trêu chọc.



Tư Lệ Đình ôm lấy vòng eo thon thả của Tô Cẩm Khê nói: “Chỉ có thể nói chuyện công việc.”



“Em biết rồi, anh yên tâm đi.”



Tư Lệ Đình hôn cô thật sâu một chút rồi mới buông ra, “Nếu tới kịp anh sẽ tới đón em.”



“Không cần phải lo cho em đâu, anh làm việc của anh trước đi.” Tô Cẩm Khê biết lý do Tư Lệ Đình bận rộn như vậy là để chuẩn bị cho hôn lễ vào tháng sau.



“Ngoan.”



“Này, hai người còn muốn thể hiện tình cảm trước mặt tôi bao lâu? Chỉ xa nhau một buổi chiều mà thôi, thật sự không chịu nổi hai người mà.”



Cố Nam Thương không phân bua kéo tay Tô Cẩm Khê rời đi, Tư Lệ Đình ở phía sau hét lên, “Cố Nam Thương, bỏ cái tay của anh ra.”



Tô Cẩm Khê che môi cười, cô có thể cảm nhận được Tư Lệ Đình đối với Cố Nam Thương và Đường Minh giống nhau, đều không có địch ý.
Chương 207:



Từ một khía cạnh nào đó, hai người này dường như đã trở thành bạn của anh, cho nên anh không thực sự tức giận.



Mà cô cũng không bài xích Cố Nam Thương nắm tay mình, phảng phất như anh ấy là anh trai cô vậy.



Cũng giống như lần trước khi lăn xuống thang máy ở trung tâm thương mại, Cố Nam Thương đã đứng ra bảo vệ cô ấm áp như vậy.



“Thương Hải, anh có em gái không?” Đột nhiên Tô Cảm Khê hỏi.



“Sao lại hỏi vấn đề này?” Cố Nam Thương thân sĩ mở cửa xe cho cô.



“Tôi cảm thấy anh giống như anh trai của tôi ở trên mạng, tôi đã cảm thấy giống như thề rồi.



y, trước kia Mỗi lần tôi có chuyện không vui đều nói với anh, anh đều an ủi tôi, giống như tâm sự với anh trai.”



“Em còn không biết xấu nhắc lại chuyện trước kia, lúc đó mỗi ngày chúng ta đều tán gẫu, bây giờ thì lúc nào mà em lên mạng?”



Cố Nam Thương giả vờ tức giận, Tô Cẩm Khê hơi xấu hỏ, sau khi quen Tư Lệ Đình hình như cô đã ít khi nói chuyện với Cố Nam Thương.



“Trong khoảng thời gian này xảy ra rất chuyện, tôi không có thời gian chơi game.”



“Tiểu Búa Tử, đừng vì tôi tỏ tình với em mà em xa lánh tôi.



Dù không thể thành người yêu, chúng ta cũng có thể trở: thành bạn.



Vào nam ra bắc có thể gặp nhau là một loại duyên phận, không hiểu sao cứ nhìn thấy em là tôi lại muốn che chở cho em.



Có lẽ thực sự là do em gái tôi, nên tôi cũng có một loại yêu không thể giải thích được dành cho em.



Cho dù đó không phải là tình yêu của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ, nó cũng có thẻ là tình yêu của anh trai dành cho em gái, tôi không muốn em phải chịu một chút khổ cực nào.”



Tô Cẩm Khê nở nụ cười dịu dàng, “Em gái của Thương Hải chắc chắn rất hạnh phúc.”



“Đáng tiếc cho đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm được cô ấy, lần này tôi về nước còn có một mục đích khác là tìm em gái tôi.”



“Em gái của anh đi lạc sao?” Tô Cẩm Khê có chút không hiểu lời nói của anh.



“Tình huống của em ấy hơi phức tạp, hai ba lời cũng không thể nói rõ được, bỏ đi đừng nói chuyện này nữa.”



Cố Nam Thương nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy đau đầu.



Dù sao đây cũng là việc nhà của người khác, Tô Cẩm Khê không thể quan tâm quá nhiều.



“Dự án này là hợp tác Trung – Nhật, ngoài sự hợp tác giữa hai công ty chúng ta, chung ta còn phải dựa vào công nghệ của Nhật Bản.



Vừa đúng lúc hôm nay tổng giám đốc bên Nhật Bản đến, lúc trước tôi cũng đã nói với Tư tổng rồi.



Chỉ là anh Yamamoto muốn đi suối nước nóng, tôi đã đặt xong suối nước nóng rồi, lúc đó không nghĩ tới là em, có lẽ sẽ có một số chỗ bắt tiện.”



“Không sao, dù sao suối nước nóng cũng có ngăn cách nam nữ. Anh có thể nói chuyện với ngài Yamamoto, sau khi ngâm xong chúng ta sẽ nói chỉ tiết sau.”



“Như vậy cũng được, gân đây em cũng mệt rôi, thư giãn một chút đi.”



“Ừm, được.” Tô Cẩm Khê chỉ muốn ngâm mình trong suối nước nóng.



Xe chạy đến khu suối nước nóng nồi tiếng, Yamamoto đã đến trước.



Tô Cẩm Khê nghĩ Yamamoto sẽ là một ông chú bốn mươi, năm mươi tuổi, nhưng không ngờ rằng anh ta còn rất trẻ, khoảng 30 tuổi.



Cô lịch sự bước tới chào, “Xin chào, ngài Yamamoto, tôi là Tô Cẩm Khê của tập đoàn Đế Hoàng, tôi là người phụ trách dự án này.”



“Cô Tô, cô thật đẹp.” Mắt Yamamoto sáng lên, nói tiếng phổ thông rất chuẩn.



Tô Cẩm Khê sửng sốt, vừa đến đã có người khen ngợi vẻ đẹp của cô, Yamamoto miết ngón tay.



“Xin chào, tôi là Yamamoto, rất vinh dự khi được làm việc với cô Tô xinh đẹp.”



Tô Cảm Khê xấu hỗ rụt tay lại, “Đây là vinh hạnh của Đế Hoàng chúng tôi.”



Cố Nam Thương giải thích: “Vốn hôm nay là anh Tư tới, nhưng tạm thời công ty anh Tư bận nên không đến được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom