• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát - Tô Cẩm Khê (7 Viewers)

  • Chương 208-212

Chương 208:



Đây là trợ lý của anh Tư, cũng là vợ của anh Tư, cô ấy sẽ phụ trách tiếp quản dự án này.”



“Trợ lý và vợ?” Yamamoto cười ám muội.



Rất nhiều tổng giám đốc và trợ lý có quan hệ không rõ ràng, mặc dù tình cảnh của Tô Cẩm Khê khác, nhưng trong mắt người khác đều giống nhau, “Anh Yamamoto đi ngâm nước nóng trước đi, lát nữa cô Tô sẽ bàn bạc dự án với chúng ta sau.”



“Tôi còn cho rằng nam nữ có thể tắm chung.” Yamamoto nói đùa.



Rõ ràng là mọi người trong trung tâm thương mại đều có một tính cách khác nhau. Yamamoto này cũng có miệng lưỡi trơn tru.



Còn may là có Cố Nam Thương vẫn luôn giảng hòa, “Mời anh vào trong.”



Suối nước nóng này là suối nước nóng trong nhà, nói trắng ra là suôi nước nóng nhân tạo, không phải tự nhiên mà có.



Hai phòng tắm được ngăn cách bởi một cánh cửa, Tô Cẩm Khê có thể nghe rõ những gì họ nói.



Thỉnh thoảng Yamamoto sẽ nói ra một hoặc hai câu chuyện cười khiến cô đỏ mặt, Tô Cẩm Khê không còn cách nào khác ngoài việc nghe thầy chúng.



Cũng may là Cố Nam Thương đang ở đây, nếu không cô sẽ hơi lo vì sợ Yamamoto phá cửa xông vào.



Nói là suối nước nóng nhưng thật ra nó giống như một nhà tắm, nhưng trang trí rất lộng lẫy, vẫn khác với suối nước nóng tự nhiên mà cô đã đi lần trước.



Tô Cảm Khê thay một bộ quần áo đặc biệt của suối nước nóng, cởi cúc áo choàng tắm, đôi châm thon dài bước vào suối nước nóng.



Nhiệt độ vừa phải, Tô Cảm Khê chậm rãi ngâm mình trong nước, nước chảy tràn trên đùi và eo, che đi một vết bớt hình con bướm trên lưng eo của cô.



Tô Cẩm Khê thoả mãn thở ra, thật thoải mái, như thể cô đã trút bỏ được tất cả những mệt mỏi trên cơ thể. Trong suy nghĩ của cô chỉ có Tư Lệ Đình đang bận rộn, ngày nào đó cô sẽ đưa anh đến suối nước nóng, để anh thư giãn một chút.



Khung cảnh đám cưới đông nghẹt người, rất náo nhiệt.



Không khí tràn ngập hương thơm thoang thoảng, bên tai là những âm thanh sôi động của khách khứa.



Tô Mộng thay một bộ đồ đi kính rượu, lang thang giữa các vị khách.



Nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Bạch Tiểu Vũ, cô ta rất vui, cho dù những năm qua cô là người đi cùng Đường Minh, người cuối cùng ở bên Đường Minh vẫn là cô ta.



Đã đến lúc cho cô ta nhìn rõ thực tế, ai mới là bà Đường thật.



Nhìn thấy Bạch Tiểu Vũ đi về phía toilet, Tô Mộng liền đi theo.



Bạch Tiểu Vũ lấy phấn ra, bắt đầu trang điểm, trên mặt toàn vết của nước mắt chảy xuống.



“Ôi, khóc lóc thảm thương thật đáy, khó chịu như vậy rồi thì đừng tới, bây giờ đã chết tâm chưa?” Tô Mộng cười đắc ý bước vào.



Bạch Tiểu Vũ dặm phấn lên mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Mộng, “Chết tâm? Thế cô biết tối qua Minh ở đâu không?



Anh ấy ở với tôi cả đêm, Tô Mộng cô đã kết hôn với Minh, nhưng cô sẽ không bao giờ có được trái tim của anh ấy.”



Tô Mộng không ngờ Đường Minh vẫn còn dính líu không rõ ràng với Bạch Tiểu Vũ, nụ cười trên mặt đanh lại.



“Cô cái đô đĩ, xem ra cô đã quên những gì tôi nói.”



“Tô Mộng, chẳng phải cô chỉ dựa vào đứa bé này thôi sao, cô nói xem nếu cô không còn đứa bé này nữa, Minh sẽ đuổi cô ra khỏi nhà không?



Tôi biết Minh không hề đăng ký kết hôn với cô, không đăng ký kết hôn cô sẽ không được pháp luật bảo vệ.



Đến lúc đó cô ròi khỏi nhà họ Đường cũng sẽ không được chia một đồng nào, hôm nay cô nở mày nở mặt như nào.



thì tới lúc đó sẽ xấu hỗ bấy nhiêu đó.”



Tô Mộng tức giận nghiên răng nghiền lợi, “Bạch Tiểu Vũ, cho dù tôi như thế này cũng tốt hơn cô, ít nhất tôi cũng có cơ hội gả cho Minh.



Mà còn cô? Cả đời này cô chỉ có thể trốn trong một góc, mãi mãi không có danh phận.”



“Tô Mộng, chúng ta có thể cá cược xem ai là người chiến thẳng.” Bạch Tiểu Vũ lại dặm thêm một lớp phán lên mặt.



“Cá cược? Cô lấy gì cá cược với tôi?” Tô Mộng khinh thường nhìn cô ta.



“Cô sẽ biết ngay thôi.” Đột nhiên Bạch Tiểu Vũ nở nụ cười thần bí, Tô Mộng không biết cô ta định làm gì, liền nghe thấy giọng nói của Ninh Nhụy vang lên bên tai.



“Đường tổng, Tiểu Vũ vào toilet trang điểm lại, tôi thấy Tô Mộng cũng đi vào. Hai người bọn họ sẽ không có chuyện gì đâu đúng không?”



Bạch Tiểu Vũ gào lên: “Tô Mộng, tôi không tranh với cô, tôi chỉ tới gặp Minh, cô… a…”



Tô Mộng thấy Bạch Tiểu Vũ lấy ra một con dao găm từ trong túi xách, tự cứa vào tay cô ta một nhát.



Người phụ nữ này… thật tàn nhẫn.



Con dao găm rơi xuống sàn, máu trên tay Bạch Tiểu Vũ chảy ròng ròng.



“Tiểu Vũ!” Đường Minh vừa đi vào liền nhìn thấy Bạch Tiểu Vũ đang dựa vào bồn rửa tay, Tô Mộng đứng cách cô ta không xa.



Một con dao găm rơi ở giữa hai người, tay của Bạch Tiểu Vũ chảy máu không ngừng.
Chương 209:



Cuối cùng Tô Mộng cũng biết ý đồ của Bạch Tiểu Vũ, người phụ nữ này quá xảo quyệt.



“Minh, em đau quá.” Bạch Tiểu Vũ khóc như mưa nhìn Đường Minh.



Đường Minh ôm chặt cô ta vào lòng, “Tiểu Vũ, là Tô Mộng làm em bị thương?”



“Không, không phải em, là Bạch Tiểu Vũ tự rạch tay mình.”



Tô Mộng xua tay liên tục.



Cô ta không ngờ đây là một cái bẫy của Bạch Tiểu Vũ, cô ta cố ý để mình nhìn thấy bộ dạng buồn bã của cô ta.



Dựa theo tính cách của mình thì sẽ chế nhạo cô ta, cô ta có ý dụ mình vào toilet rồi sử dụng khổ nhục ké.



Vốn Đường Minh đã hiểu lầm mình, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ không tin mình.



“Cô ấy ngốc hay điên mà tự đối xử với bản thân mình như thế? Tô Mộng, vốn tôi chỉ nghĩ cô điêu ngoa tùy hứng, nhưng không ngờ cô lại độc ác như vậy!”



“Minh, đừng trách cô Tô, là lỗi của em, em không nên xuất hiện ở đây.



Em chỉ muốn đứng ở xa nhìn anh, không nghĩ sẽ làm phiền anh, nhưng lại làm cô Tô cảm thấy chói mắt.



Xin lỗi, tắt cả đều là lỗi của em, hôm nay là ngày cưới của anh, anh đừng giận.



Máu trên tay cô ta giống như một đài phun nước, màu sắc ghê người đau lòng đâm sâu vào mắt Đường Minh.



“Tiểu Vũ, đến bây giờ em còn nói giúp cô ta?”



“Minh, đừng nghe từ một phía Bạch Tiểu Vũ nói. Cô ta sử dụng khổ nhục kế, muốn có được sự đồng cảm của anh.



Người phụ nữ này là một con thú đội lốt da người, rất độc ác, anh không được tin cô ta!



Phải rồi, anh chỉ cần lấy con dao này đi xét nghiệm dấu vân tay liền biết, trên đó không hề có dấu vân tay của eml”



Bạch Tiểu Vũ nắm chặt vạt áo của Đường Minh nói: “Minh, em không trách cô Tô, hôm nay là ngày vui của anh, quên chuyện này đi.



Nếu tiếp tục làm ầm ï lên sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh, khoảng thời gian này mặt trái của anh đã đủ ảnh hưởng tới nhà họ Đường rồi. Em không muốn vì em mà liên lụy tới anh.”



Những gì Bạch Tiểu Vũ nói không phải là không có lý, nếu lúc này giới truyền thông phát hiện ra điều gì có thể viết, nhất định sẽ đưa tin tràn lan.



“Anh đưa em đến bệnh viện.” Đường Minh bề Bạch Tiểu Vũ rời đi.



Mặc dù Đường Minh không có chỉ trích Tô Mộng quá đáng, nhưng Tô Mộng biết trong lòng Đường Minh rất chán ghét mình.



Bạch Tiểu Vũ chết tiệt, cô ta chắc chắn biết Đường Minh sẽ không làm vấn đề trở nên tồi tệ hơn, sẽ không điều tra kỹ lưỡng, cho nên cô ta mới không sợ.



Con đĩ này cao tay hơn cô ta tưởng nhiều, Đường Minh có thành kiến với mình, sau sự việc này, ác cảm của Đường Minh sẽ càng sâu hơn.



Ninh Nhụy nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Vũ rời đi, trong lòng thở dài, vì yêu một người, yêu đến mức hèn mọn tính trăm phương ngàn kế, hai người sẽ bền lâu không?



Đường Minh ôm Bạch Tiểu Vũ rời đi từ cửa sau, “Tiểu Vũ, chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ tới bệnh viện thôi.”



“Minh, xin lỗi, em đã gây phiền phức cho anh, em không muốn làm phiền anh, em chỉ… em chỉ muốn nhìn thây anh.”



Bạch Tiểu Vũ đã khóc rất lâu, hai mắt đỏ hoe, vừa mới dặm rất nhiều phấn nền, sắc mặt của cô ta trông rất tái nhọt, rất đáng thương.



Không giống như người ăn mặc lộng lẫy lúc trước, hôm nay Bạch Tiểu Vũ cũng không trang điểm đậm máy, càng khiến người ta cảm thấy đáng thương. “Tiểu Vũ, không phải lỗi của em, tất cả đều là lỗi của Tô Mộng.” Đường Minh cần thận đặt cô ta lên ghé phụ.



Đã lâu Bạch Tiểu Vũ không cảm thấy loại dịu dàng này, tối hôm qua lúc Đường Minh ngủ ở phòng bên cạnh cô ta đã nghĩ đến.



Cô ta tuyệt đối không cam lòng để Đường Minh kết hôn với Tô Mộng, làm ầmï lên sẽ không có lợi cho ai cả.



Cuối cùng, cô ta quyết định dùng khổ nhục kế là tốt nhát, chỉ có dùng khổ nhục kế Đường Minh mới trở về bên cạnh cô ta.



Quả nhiên cô ta đoán không sai, cô ta đã thắng, chắc chắn Đường Minh hận chết Tô Mộng.



Bạch Tiểu Vũ nhập viện đột xuất, Đường Minh cảm thấy áy náy liền chăm sóc Bạch Tiểu Vũ chu đáo, mỗi ngày Tô Mộng đều ở trong phòng trống một mình, nghiến răng nghiền lợi.



Cuộc chiến giữa hai người âm thầm bát đầu.



Tô Cẩm Khê không biết ân oán giữa hai người họ, cô đang thoải mái lười biếng ngâm mình trong nước.



Sau khi ngâm mình trong nước nóng, cô cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến, cô lấy quần áo ra thay.



Hai người nọ cũng nói rất nhiều chuyện, Yamamoto nhìn má Tô Cẩm Khê đỏ bừng sau khi ngâm mình trong nước nóng.



“Cô Tô, buổi tối chúng ta cùng nhau thưởng thức một bữa cơm được không?”



“Đây là vinh dự của tôi.” Tô Cẩm Khê liếc nhìn Cố Nam Thương, ở bên cạnh anh ấy cô có một cảm giác an toàn không thể giải thích.
Chương 210:



Bàn bạc suốt một buỏi chiều, chuyện hợp tác cũng đã bàn bạc gần xong, Tô Cẩm Khê thỏ phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong một việc.



Cô gọi điện cho Tư Lệ Đình, vốn cô muốn gọi anh tới ăn tối cùng, nhưng Tư Lệ Đình phải tăng ca.



Tô Cẩm Khê chỉ đành đi cùng Cố Nam Thương tới buổi hẹn, Yamamoto đã gọi đến một nhóm bạn ở Nhật Bản.



Trong bữa tối chỉ có một mình Tô Cẩm Khê là phụ nữ, cho nên cô trở thành đối tượng kính rượu trọng điểm.



Cố Nam Thương giúp cô uống không ít, nào biết tửu lượng của nhóm người đó rất tốt.



“Cô Tô, sau này phiền cô chiếu cố nhiều, nào, người Trung Quốc các cô quan tâm nhất đến văn hóa bàn rượu.



Cho tôi mặt mũi, uống cạn chén này đi.”



“Tửu lượng của Cẩm nhi không tốt, tôi sẽ uống thay cô Ấy.



“Anh Có, đây là anh không đúng rồi, rõ ràng cô Tô có thể uống mà, anh đã giúp cô ấy uống nhiều rồi.”



Tô Cẩm Khê nhìn thấy ánh mắt của Có Nam Thương đã hơi say, dù tửu lượng của anh ấy có tốt đến máy, cũng không cân được nhiều người kính rượu như vậy.



“Có tổng, không cần uống thay tôi đâu, tôi tự uống.” Tô Cảm Khê không chịu nồi khi thấy anh uống nhiều như vậy.



“Có thể không?”



Tô Cẩm Khê gật đầu, “Ừm, tôi có thể.” Cô ngắng đầu lên rồi uống.



Mọi người đều uống đỏ cả mắt, “Cô Tô, ly rượu này nói thế nào cô cũng phải uống. Trong tương lai, công ty chúng ta có thể sẽ có cơ hội hợp tác. Bạn của Yamamoto cũng là bạn của tôi.”



Tô Cẩm Khê lắc đầu, “Tôi, tôi thật sự không uống được nữa.”



Cô và Có Nam Thương đã đạt đến giới hạn của mình, nếu uống tiếp thì thực sự sẽ say thật.



“Cô Tô coi thường tôi sao?”



“Tôi không có ý đó.”



“Nêu không, vậy thì uông đi.”



“Ly này tôi sẽ uống cùng anh.” Bên tai vang lên giọng nói của Tư Lệ Đình, khóe miệng Tô Cẩm Khê nhéch lên.



Tư Lệ Đình vừa hoàn thành công việc của mình, biết họ vẫn đang uống rượu, anh lo lắng vội vàng chạy đền.



Nhìn những chai rượu trên bàn, biết họ đã uống rất nhiều, Tô Cẩm Khê và Cố Nam Thương đều uống nhiều, trong mắt họ đều là men say.



“Vị này là?” Yamamoto nhìn người đàn ông đột ngột xuất hiện.



“Tự giới thiệu một chút, tôi họ Tư, cũng là đối tác trong dự: án này. Nếu các vị muốn uống rượu thì tôi tới uống các các vị.”



Dám rót rượu cho Tô Cẩm Khê, trong lòng Tư Lệ Đình đã rất tức giận.



Anh ra hiệu cho người phục vụ mang đến tám chai rượu vang đỏ, Tô Cảm Khê bị thề trận này làm cho sợ hãi.



“Chú ba, chú…”



Tư Lệ Đình mở cho mỗi người một chai, Yamamoto và những người khác hơi sững sờ.



Đây là rượu vang đỏ, không phải bia, nơi nào mà có thể uống từng chai rượu vang đỏ như này?



“Tư tổng, anh đừng nhằm, đây là rượu vang đỏ, không phải bia.”



“Uống từng cốc thì có gì vui vẻ đâu, muốn uống thì phải uống cả chai.” Tư Lệ Đình tràn đầy khí thé.



Những người Nhật Bản này đều bị khí thế của anh làm cho sợ hãi, sau khi uống một vòng, sắc mặt của Tư Lệ Đình không thay đổi, vốn lúc trước họ uống nhiều đã thấy khó chịu.



Mọi người hò hét giải tán, Tư Lệ Đình nào có buông tha cho bọn họ, thừa thắng xông lên, uống cho đến khi bọn họ say khướt.



Tư Lệ Đình gọi người đến thanh toán hóa đon, “Tô Tô, em không sao chứ?”



Tô Cẩm Khê vẫn bình tĩnh, “Ừm, em vẫn ổn, nhưng tối nay Thương Hải uống thay em rất nhiều.”



Cố Nam Thương đã say, Tư Lệ Đình gật đầu, “Hình như: anh ta say không nhẹ. Tối nay để anh ta tới nhà chúng ta.”



Tư Lệ Đình bảo người đỡ Có Nam Thương lên xe, có thể đem anh ấy uống thành như thế này, có thể thấy hôm nay Có Nam Thương đã uống không ít.



Lúc Tư Lệ Đình chưa tới Cố Nam Thương còn có thể gắng gượng chịu đựng, nếu anh ấy say thì ai sẽ bảo vệ Tô Cảm Khê?



Thấy Tư Lệ Đình tới anh mới thở phào nhẹ nhõm, Tô Cảm Khê vẫn còn tỉnh táo.



“Chú ba, hôm nay ít nhiều phải cảm ơn Thương Hải, nếu không em chắc chắn đã say đến bát tỉnh nhân sự.”



“Người tên Yamamoto đến đây hôm nay là con lai Trung – Nhật, gia đình anh ta đóng vai trò quan trọng ở Nhật Bản, nên Có Nam Thương không muốn trở mặt với anh ta.”
Chương 211:



Tô Cảm Khê trầm ngâm gật đầu, “Chẳng trách tiếng phổ thông của anh ta rất chuẩn, Yamamoto quyền lực như vậy?”



“Có thể xem như doanh nghiệp gia đình, Nhật Bản có nền kinh tế phát triển và gia đình Yamamoto làm chủ công nghệ cốt lõi, được xếp hạng cao trên thế giới.



Hơn nữa, nhà mẹ đẻ của anh ta cũng có thế lực khá lớn ở Trung Quốc, cho nên tốt nhất không nên làm kẻ thù với loại người này.”



“Em biết rồi chú ba.”



Doanh nghiệp gia đình ăn sâu bén rễ vẫn có một số điểm khác biệt với công ty do chính Tư Lệ Đình thành lập. Công ty của Tư Lệ Đình thuộc loại đang phát triển, còn của người ta đã sớm trở thành một doanh nghiệp lớn.



Chẳng trách ngay cả Cố Nam Thương cũng khá kiên nhẫn với anh ta, thà là bạn còn hơn là kẻ thù.



Cố Nam Thương nằm ở ghế sau đã rất say, nếu là ngày thường chắc anh sẽ không uống nhiều như vậy, tất cả những điều này là vì Tô Cẩm Khê.



Cho người giúp việc dọn phòng khách cho Cố Nam, Tư Lệ Đình đặt anh ấy lên giường.



Tô Cẩm Khê cởi giày cho anh ấy, nhưng Tư Lệ Đình nhìn lại thây hành động này liền cau mày.



“Để người giúp việc làm những việc này là được rồi.” Ngày thường Tư Lệ Đình không nỡ để Tô Cẩm Khê làm những việc này.



“Chú ba đừng hiểu lầm, em chỉ có cảm giác anh trai em gái với Thương Hải thôi.



Trước giò ở trên mạng anh ấy đã chiếu cố em rất nhiều, hôm nay cũng là vì uống rượu thay em.”



“Mặc kệ là anh trai hay cái gì, em không cần làm những việc này.” Tư Lệ Đình kéo Tô Cẩm Khê lên, tự anh ngồi xốm xuống cởi nót chiếc giày còn lại cho Có Nam Thương.



“Chú ba…” Tô Cẩm Khê không ngờ một người đàn ông kiêu hãnh lại có thể làm ra chuyện như vậy.



“Nếu em nợ ân tình của người khác, em không cần cảm thấy có lỗi, sau này anh sẽ trả lại.”



Tư Lệ Đình cởi áo khoác cho Cố Nam Thương, “Tô Tô, em đi lấy khăn nóng, anh sẽ lau mặt cho anh ta.”



“Vâng.” Tô Cẩm Khê ngoan ngoãn nhúng khăn vào nước nóng, đưa cho Tư Lệ Đình, anh cẩn thận lau mặt và tay cho Có Nam Thương.



Anh nới lỏng cà vạt, đắp chăn lên người anh ấy, rồi kéo Tô Cảm Khê rời đi.



Trên thực té, tối nay anh cũng uống không ít, nhiều hơn Tô Cẩm Khê nhiều, nhưng anh vẫn có thể duy trì động tác bình tĩnh như vậy.



“Bảo bối, nhìn anh như thế làm gì?” Tư Lệ Đình dịu dàng nói.



“Chú ba, tửu lượng của anh thật tốt, trước kia anh uống say ai là người chăm sóc anh?” Tô Cảm Khê đau lòng nhìn Tư Lệ Đình.



Cô vẫn chưa quên năm đó Tư Lệ Đình rời khỏi nhà họ Đường, sự nghiệp kinh doanh bây giờ là do anh tạo ra từ hai bàn tay trắng.



Cho dù cô chưa từng trải qua cùng anh, cô vẫn biết đi trên con đường này vất vả nhường nào.



“Anh không cần người khác chăm sóc, anh có thể tự lo được.”



Tư Lệ Đình nói sơ qua, làm sao nó có thể đơn giản như: những gì anh nói, bao nhiêu lần anh nôn ra bắt tỉnh nhân sự.



Nhưng anh có thể làm gì? Phải cố gắng leo lên, ngoại trừ thủ đoạn hơn người, còn phải làm những việc cho người khác.



Nói chuyện làm ăn thì không sao, phải uống rượu cho đến chết.



“Sau này chú ba say em sẽ chăm sóc anh.” Tô Cẩm Khê cười ngọt ngào.



“Tối nay em không uống nhiều chứ?”



“Cũng may là không quá nhiều. Nếu như uống nữa, thì thật sự sẽ say.”



“Không say thì tốt, sau này anh sẽ không để em đi ăn một mình nữa.”



Sau đó Tư Lệ Đình đến, anh cũng uống không ít, anh chỉ giả vờ như không có chuyện gì mà thôi.



Tô Cẩm Khê kéo anh lên giường, “Chú ba, anh say rồi thì để em phục vụ anh.”



Cô cúi xuống cởi giày và tất cho Tư Lệ Đình, lấy khăn nóng lau người cho anh.



Vừa nằm xuống giường Tư Lệ Đình liền ngủ, hóa ra tất cả sức mạnh của người đàn ông này đều là ngụy trang.



Cũng phải thôi, hai người uống hết bảy chai, bọn họ cũng coi là rộng lượng.



Tô Cẩm Khê chăm sóc Tư Lệ Đình xong xuôi, cô bước vào nhà tắm tắm rửa, quấn một chiếc khăn tắm, chuẩn bị thay đồ ngủ.



Lúc kéo khăn tắm đến hông, cô nghe thấy một âm thanh cảm thán vang lên từ phía sau.



“Vết bớt hình con bướm, vết bớt hình con bướm… cuối cùng cũng tìm được.”



Tô Cẩm Khê sợ tới mức nhanh chóng kéo khăn tắm lên, chết tiệt, ai tới nói cho cô biết tại sao Có Nam Thương lại đứng ở cửa.



Cũng may là cô không trần truồng mà chỉ lộ lưng thôi.



Tô Cẩm Khê quấn lại chiếc khăn tắm, “Thương Hải, sao anh lại ở đây?”



Cố Nam Thương đi về phía cô, lắm bẩm: “Vết bớt hình con bướm.”
Chương 212:



“Đúng vậy, trên eo tôi có một vết bớt hình con bướm, sao vậy?” Tô Cẩm Khê cho rằng anh ấy say đến phát điên, sợ kích thích anh ấy.



“Em là Cẩm nhi, cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi, Cẳm nhi.” Trông Có Nam Thương rất vui mừng.



Tô Cảm Khê còn muốn hỏi anh, giây tiếp theo chân Cố Nam Thương mềm nhũn ngã ra sàn.



“Thương Hải.” Tô Cẩm Khê bước nhanh đến, thấy người đó đã ngủ trên thảm.



Chuyện này là sao? Tô Cẩm Khê bắt lực nhìn người đàn ông trên giường và dưới giường, cô khẽ thở dài.



Những người giúp việc đều đã ngủ, cô ngại làm phiền người khác.



Tô Cẩm Khê đành phải lấy chăn và gối trong tủ đắp cho anh ấy, vừa hay nếu ban đêm hai người cần chuyện gì thì cô có thể giúp luôn.



Tắt đèn, im lặng nằm bên cạnh Tư Lệ Đình.



Sau khi uống rượu cô ngủ rất ngon, vừa ngủ liền cảm giác như đến sáng, bị nụ hôn của Tư Lệ Đình đánh thức.



Cô ưm một tiếng mở mắt ra.



Đột nhiên nhớ đến Cố Nam Thương vẫn còn trong phòng, Tô Cẩm Khê lắc đầu nguầy nguậy.



“Chú… ưm…” Anh hôn thẳng lên môi cô, Tư Lệ Đình không cho cô cơ hội thở.



Váy ngủ của cô đã bị anh vén lên, Tư Lệ Đình đang cố gắng khơi dậy sự hứng thú của cô.



“Không… anh không thể.” Cô cố gắng thoát khỏi nụ hôn của anh nói được máy từ.



Tư Lệ Đình hứng thú bừng bừng, “Bảo bối.”



“Chú ba, Thương…”



Tô Cẩm Khê vừa muốn đứng dậy đã bị Tư Lệ Đình kéo lại trên giường, “Đã hai ngày không làm rồi, anh rất muồn.”



“Không phải là không thể. Tình huống hôm nay có chút đặc biệt.”



“Anh nhớ rõ kỳ nghỉ lễ của em mới khỏi không lâu mà.”



“Không phải nghỉ lễ.”



“Vậy thì vì cái gì? Tô Tô, chẳng lẽ anh không còn sức hấp dẫn với em à?” Sắc mặt Tư Lệ Đình đáng thương.



“Chuyện này…”



“Hai vị, mới sáng sớm đã thể hiện tình cảm trước mặt cầu độc thân, như vậy rất tốt à?” Trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông.



Tư Lệ Đình ngay lập tức nhét Tô Cảm Khê đang mặc quần áo mát mẻ trở lại trong chăn.



“Cố Nam Thương, tại sao anh lại ở đây! Tốt nhất là anh nên giải thích rõ cho tôi!” Tư Lệ Đình nói rồi nhìn người đàn ông đột ngột xuất hiện.



Anh nhớ rất rõ ràng là anh đã đưa Cố Nam Thương đến ngủ trong phòng dành cho khách, tại sao anh ta lại ngủ dưới sàn nhà trong phòng của anh?



“Tôi cũng muốn hỏi, tại sao tôi lại ở đây!” Tửu lượng của Có Nam Thương rất tốt, mà ở Mỹ anh không cần phải uống rượu nhiều như vậy.



Anh uống một hồi, chỉ nhớ là lúc Tư Lệ Đình đến anh liền nằm gục xuống, cho đến khi nghe thấy âm thanh trò chuyện của Tư Lệ Đình và Tô Cẩm Khê đánh thức.



Tô Cẩm Khê thò đầu nhỏ ra khỏi chăn, “Để tôi giải thích.



Tối qua Thương Hải uống quá nhiều, chúng tôi đưa anh về nhà ngủ, chú ba đưa anh đến phòng khách ngủ, sau đó liền rời đi.



Nhưng không biết anh làm thế nào mà chạy vào phòng của chúng tôi sau đó ngủ thiếp đi, đêm hôm khuya khoắt rồi tôi cũng không muốn làm phiền anh.



Tôi đã mang cho anh một cái chăn và một cái gối, vất vả cho anh đã ngủ ở đây một đêm.”



Tư Lệ Đình sợ cô bị lộ, vì vậy anh đưa tay ra, nhét đầu của cô vào chăn.



Cố Nam Thương hoàn toàn tỉnh táo, “Hóa ra là như vậy.”



“Cho anh ba giây rời khỏi đây, xuống lầu phòng đầu tiên là phòng dành cho khách.”



Vốn anh đang cao hứng, đột nhiên bị người khác cắt ngang, tâm trạng của anh không tốt.



Cố Nam Thương lưu loát đứng dậy, “Tối qua mang đến phiền phức cho hai người rồi, anh Tư, không còn sớm nữa, đừng lăn lộn quá lâu, tôi sợ Tiểu Búa Tử không chịu nổi.”



Dưới lớp chăn mặt Tô Cẩm Khê đỏ lên, a, mắt mặt quá đi!



Sau khi Cố Nam Thương rời đi, Tư Lệ Đình kéo cô ra khỏi chăn.



“Em để anh ta ngủ trong phòng của chúng ta cả đêm?”



“Chú ba, lúc đó mọi người đều đã ngủ, em không muốn đánh thức anh, đành để anh ấy chịu khổ nằm dưới sàn.



Cũng may gần đây nhiệt độ không thấp, lại có trải thảm nên khi ngủ không dễ bị cảm lạnh.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom