"Cảnh chiều đã kết trăng lên
Hồn ai lãng vãng ghé qua bên này
Ngồi đây nghe lão tỏ bày
Hoà vào hồn đất chuyện đầy bi ai"
Chẳng ai biết lão ta đến từ đâu, chỉ biết vào mỗi độ trăng tròn người ta lại thấy lão bày sạp tò he của mình ở cạnh gốc cây to khu miếu âm hồn.
Trên tay lão là cái trống lắc cứ thế vang lên từng tiếng khô khốc trong đêm, cho tới khi chiếc chiếu trước mặt đã chật kín người. Khách hàng của lão có lẽ đông nhất là bọn trẻ con và đâu đó là những người lớn hiếu kì... Gọi khách hàng cũng không đúng vì người ta có thấy lão bán tò he bao giờ đâu, họ tạt ngang đây đa phần tò mò bởi những câu chuyện của lão.
Bởi, khi mọi người ổn định vị trí, dưới ánh nến vàng leo loét vừa được thắp lão sẽ kể lại một câu chuyện ma có thật, và trên tay là một con tò he dần tạo thành với hình hài quỷ dị như đi ra từ chính câu chuyện của lão. Nó sẽ được lão tặng cho một đứa trẻ bất kì vì đã ngoan ngoãn lắng nghe.
Món quà tuy có phần hơi đáng sợ, nhưng trẻ con ở quê xem chúng như một "chiến lợi phẩm" mà đứa nào có được là oách lắm, cứ thế chúng tranh nhau chỗ gần nhất để mong được lão chú ý. Người lớn thì cười bảo đó là trò mê tín hút khách vội tản ra về mà không để ý rằng trên môi lão nở một nụ cười bí ẩn.
Người ta gọi lão là LÃO TÒ HE KỂ CHUYỆN MA.
Tuổi thơ của những đứa trẻ cứ thế gắn liền với những câu chuyện dân gian ma quái từ lão già lạ mặt. Chẳng ai biết rốt cuộc nụ cười bí ẩn đó là gì. Chỉ biết những câu chuyện của lão rất thật như thể lão đã từng trải qua và đối mặt tất cả.
Trời dần khuya, trăng bắt đầu lên cao, lão cứ ngồi đó cùng gian hàng của mình dưới ngọn đèn cầy leo lét mãi đến tận giờ Tý, lão lặng lẽ một mình thu lại giỏ hàng, lão cắm một cây nhang xuống chỗ đã ngồi, đều tay 3 tiếng trống rồi lẩn khuất dần trong làn sương khuya mờ ảo.
Bình luận facebook