Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 870: Thanh thế to lớn
Diện tích sân bay Lạc Thành không lớn, nói chính xác hơn thì chỗ này còn không bằng một cái nhà ga, ngày thường, hầu hết người lui tới sân bay Lạc Thành đều là những nhân tài và doanh nhân ưu tú nhất vùng.
Thế nhưng…
Ngay khi chiếc máy bay màu trắng hạ xuống, trong sảnh chờ đông đúc lập tức có một đám người võ trang đầy đủ xông đến, bọn họ được trang bị súng ống, bất kể là cách ăn mặc hay tốc độ thì cũng có thể thấy được đó là những chiến sĩ dũng mãnh.
Hàng rào cảnh giới tựa như một lằn ranh chia cắt trời đất, hoàn toàn ngăn cách sảnh chờ máy bay và lối ra.
Trong loa phát thanh và trong không khí không ngừng vang lên tiếng bước chân mạnh mẽ, có lực, càng lúc càng dữ dội, cứ như có động đất vậy, khiến tất cả mọi người ngơ ngác không biết phải làm sao.
Toàn trường bị dọa ngây người, dùng ánh mắt khó có thể tin để nhìn những chiến sĩ vừa đến, tất cả đồng loạt hít sâu một hơi.
“Việc này… Rốt cuộc là chuyện gì? Sao lại có nhiều người thế kia, chẳng lẽ có nhân vật lớn nào đến à? Hay là có chiến tranh?”
“Không biết, haiz, mọi người nhìn khoảng sân trống kia đi, sao tôi chưa từng thấy biểu tượng trên chiếc máy bay đó lần nào nhỉ, hình như ở nước ngoài cũng chưa từng thấy qua hình vẽ như vậy”.
“Không riêng gì biểu tượng đó, các người nhìn xem phía sân bay đã phái bao nhiêu chiếc xe hoa tiêu?”
“Hả?”
Trong đám đông có người lên tiếng nhắc nhở, nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn về phía bên kia.
Ngay sau đó, khi bọn họ đã đếm xong có bao nhiêu chiếc xe hoa tiêu thì người này nối tiếp người kia, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, đứng sững tại chỗ, mãi một lúc lâu vẫn không có phản ứng.
Mười hai chiếc!
Mười hai chiếc!
Vậy mà là mười hai chiếc.
“Hình như sân bay Lạc Thành của chúng ta chỉ có mười lăm chiếc xe chuyên dụng dùng để dẫn đường máy bay mà thôi”.
“Chứ còn gì nữa?”
“Người ngồi trên chiếc máy bay kia là ai mà được lãnh đạo sân bay Lạc Thành kính nể như vậy? Còn nữa, những chiến sĩ này… rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Không ai biết được đáp án.
Vẻ mặt mỗi người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Khiếp sợ!
Sốc!
Nếu như bọn họ biết được lai lịch thật sự của chiếc máy bay kia thì e là không chỉ đơn giản là sốc thôi đâu, mà phải là sợ hãi.
Đường đường là thủ lĩnh của tổ chức Đệ Nhất!
Người thực thi pháp luật trong thế giới ngầm ở thủ đô, vị thủ lĩnh của một tổ chức có quyền lực tối cao, ngày hôm nay, ông ta đích thân dẫn theo tất cả người của tổ chức Đệ Nhất đến đây… Bọn họ đã đến!
“Brừm brừm…”
Chẳng mấy chốc, máy bay đã chạy đến vị trí định sẵn, cửa khoang vừa mở ra, trước khi nhân viên sân bay kịp lắp cầu thang thì một lượng lớn cao thủ của tổ chức Đệ Nhất, có hơn trăm người, thế như trẻ che nhảy từ trên máy bay xuống. Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, tất cả nhân viên của tổ chức Đệ Nhất hệt như một khối lập phương, đồng loạt chắp tay sau lưng, đứng trong tư thế nghỉ trên khoảng đất trống.
Khoảnh khắc này khiến toàn trường khiếp sợ.
Cách một tấm kính thủy tinh, khi chứng kiến cảnh tượng vừa diễn ra, người dân Lạc Thành hệt như gặp quỷ, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào các nhân viên của tổ chức Đệ Nhất.
Dường như trong những ánh mắt kia đều có chung một suy nghĩ… Mấy người này là người thật à?
Ngay cả những chiến sĩ xông vào phòng chờ cũng ngơ ngác nhìn, từ tận đáy lòng trào lên cảm giác khiếp sợ.
Bọn họ hoàn toàn không thể tập kết với tốc độ như vậy!
Mạc Vãn Phong không dám lãng phí thời gian, ông ta bước lên trước, nhảy xuống đất, đi đến trước mặt những nhân viên của tổ chức Đệ Nhất đã tập kết xong.
Ngay sau đó, ông ta vội vàng lấy điện thoại di động ra, tìm số của Vu Kiệt và bấm gọi.
“Tút tút…”
“Tút tút…”
Không hay rồi, đã xảy ra chuyện.
Điện thoại liên tục hai lần nhưng vẫn không kết nối được, Mạc Vãn Phong cảm thấy có hơi bất an, không đợi ông ta kịp phản ứng thì ở hành lang lối ra có một nhân viên của tổ chức Đệ Nhất canh giữ ở phi trường đột nhiên chạy như điên vào.
“Thủ lĩnh, thủ lĩnh, cuối cùng ông cũng đến rồi, mau… mau lên… nhà họ Thường!”
“Lang Vương sắp gặp chuyện không may rồi!”
“Mau…”
Nhà họ Thường?
Gặp chuyện không may?
Đã xảy ra chuyện gì?
Không phải ông ta đã căn dặn Vu Kiệt trước hết ẩn giấu tung tích sao, sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cậu ta lại chạy đến nhà họ Thường? Nhà họ Thường là gia tộc như thế nào chứ?
Mạc Vãn Phong ngơ ngác không hiểu, ông ta nhìn người nhân viên không kịp thở trước mặt, lạnh lùng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người nọ đáp: “Là người của Quốc Phái, sau khi ông lên máy bay không lâu, chúng tôi đã nhận được tin của Quốc Phái thông báo rằng năm tên chưởng môn của Giang Hồ Truyền Thừa đã nhận được tin Lang Vương ở Lạc Thành, bọn họ muốn đến giết Lang Vương đấy!”
“Chúng tôi vừa mới truyền tin cho Lang Vương thì năm tên chưởng môn kia đã đến, lại còn phái hai mươi võ giả đến một ngôi làng trên núi giết chết hai trăm dân thường, chỉ vì muốn tìm Lang Vương. Trong cơn giận dữ, Lang Vương đã giết hai mươi tên kia, bây giờ anh ấy đã chạy đến nhà họ Thường, chuẩn bị ra tay với năm tên cường giả phong Thánh để báo thù!”
“Đã được nửa tiếng hơn rồi, nếu như ông không đi, e là… e là không còn kịp nữa!”
“Cái gì?”
Nghe nói như thế, Mạc Vãn Phong ngẩn ra.
Người của Giang Hồ Truyền Thừa đã biết tin Vu Kiệt ở Lạc Thành rồi ư?
Sao bọn họ có được tin tức này?
Không có thời gian để suy nghĩ nguyên nhân, chuyện quan trọng trước mắt chính là… Vu Kiệt vậy mà lại đi tìm năm tên cường giả phong Thánh để báo thù?
Cậu ta điên rồi sao?
Đó chính là cường giả phong Thánh đây, không phải binh tôm tướng tép gì đâu!
Nếu như nghe được tin Vu Kiệt tìm năm tên cường giả Hóa Kình báo thù thì Mạc Vãn Phong sẽ không cảm thấy lo lắng, dù sao thì trong sự kiện ở chùa Hàn Sơn, một mình Vu Kiệt lê tấm thân mệt mỏi mà vẫn giết được Tứ Thánh Tử tiếng tăm lừng lẫy, nhưng hiện tại, vấn đề nằm ở chỗ đó là cường giả phong Thánh.
Võ giả một khi phong Thánh thì sẽ có được đại đạo và cảnh giới chênh lệch một khoảng khá xa so với các cảnh giới từ phong Thánh trở xuống.
Sự chênh lệch đó dù có bù đắp như thế nào cũng không theo kịp.
“Nguy hiểm!”
Mạc Vãn Phong lập tức ý thức được mối nguy phía sau tin tức này.
Không được!
Phải lập tức đến đó!
Mạc Vãn Phong nhanh chóng ra lệnh: “Tất cả mọi người lập tức xuất phát đến nhà họ Thường, bất kể có phải trả giá lớn cỡ nào cũng phải đảm bảo an toàn của Lang Vương!”
“Vâng!”
Vừa dứt lời, một trăm nhân viên của tổ chức Đệ Nhất lập tức quay người, nhanh chóng di chuyển về những chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn ở lối ra.
Mạc Vãn Phong tiếp tục hỏi người vừa báo tin: “Đã liên hệ với các thế lực có liên quan ở lân cận Lạc Thành chưa?”
Giọng điệu của ông ta rất lo lắng.
Nhân viên nọ gật đầu, mồ hôi lạnh đầy mặt: “Hai mươi phút trước, tổ Báo của bộ binh Nam 34 đã nhận được tin, bọn họ đang trên đường đến đây, sẽ trực tiếp tiến thẳng đến nhà họ Thường, ước chừng 10 phút nữa là đến”.
“Tổ Báo của Bộ Binh à?”
Nghe đến cái tên này, Mạc Vãn Phong lập tức nhớ đến một tổ chức dân gian vô danh đã lập nhiều chiến công hiển hách, đó chẳng phải là tổ cảnh vệ đã chinh chiến khắp bốn phương với ông Lưu một trăm năm trước sao?
Vậy mà lại được ông Lưu sắp xếp ở bộ Nam 34.
Khó trách…
Nhớ đến mối quan hệ giữa Lý Nam và nhà họ Yến – gia tộc đứng đầu bộ Nam 34, hiện tại, Mạc Vãn Phong mới hiểu rõ được mục đích chân chính của ông Lưu.
Chẳng phải đồng nghĩa với việc ông Lưu dành riêng một tổ cảnh vệ cho Vu Kiệt sao?
Đúng là mạnh tay!
“Lập tức xuất phát, chúng ta cũng đi!”
“Vâng!”
Nói xong, Mạc Vãn Phong nhấc chân chuẩn bị đi.
Nhưng ngay lúc này, trên bầu trời đột nhiên vọng đến tiếng gầm rú oai phong của một chiếc máy bay khác.
Mạc Vãn Phong ngửa đầu hướng về phía phát ra âm thanh, híp mắt nhìn.
Biểu tượng trên chiếc máy bay kia là…
Của nhà họ Lý!
Lão Ưng – thủ lĩnh Mật Đệp Tư của nhà họ Lý đã từ Luân Thành chạy đến đây!
…
Thế nhưng…
Ngay khi chiếc máy bay màu trắng hạ xuống, trong sảnh chờ đông đúc lập tức có một đám người võ trang đầy đủ xông đến, bọn họ được trang bị súng ống, bất kể là cách ăn mặc hay tốc độ thì cũng có thể thấy được đó là những chiến sĩ dũng mãnh.
Hàng rào cảnh giới tựa như một lằn ranh chia cắt trời đất, hoàn toàn ngăn cách sảnh chờ máy bay và lối ra.
Trong loa phát thanh và trong không khí không ngừng vang lên tiếng bước chân mạnh mẽ, có lực, càng lúc càng dữ dội, cứ như có động đất vậy, khiến tất cả mọi người ngơ ngác không biết phải làm sao.
Toàn trường bị dọa ngây người, dùng ánh mắt khó có thể tin để nhìn những chiến sĩ vừa đến, tất cả đồng loạt hít sâu một hơi.
“Việc này… Rốt cuộc là chuyện gì? Sao lại có nhiều người thế kia, chẳng lẽ có nhân vật lớn nào đến à? Hay là có chiến tranh?”
“Không biết, haiz, mọi người nhìn khoảng sân trống kia đi, sao tôi chưa từng thấy biểu tượng trên chiếc máy bay đó lần nào nhỉ, hình như ở nước ngoài cũng chưa từng thấy qua hình vẽ như vậy”.
“Không riêng gì biểu tượng đó, các người nhìn xem phía sân bay đã phái bao nhiêu chiếc xe hoa tiêu?”
“Hả?”
Trong đám đông có người lên tiếng nhắc nhở, nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn về phía bên kia.
Ngay sau đó, khi bọn họ đã đếm xong có bao nhiêu chiếc xe hoa tiêu thì người này nối tiếp người kia, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, đứng sững tại chỗ, mãi một lúc lâu vẫn không có phản ứng.
Mười hai chiếc!
Mười hai chiếc!
Vậy mà là mười hai chiếc.
“Hình như sân bay Lạc Thành của chúng ta chỉ có mười lăm chiếc xe chuyên dụng dùng để dẫn đường máy bay mà thôi”.
“Chứ còn gì nữa?”
“Người ngồi trên chiếc máy bay kia là ai mà được lãnh đạo sân bay Lạc Thành kính nể như vậy? Còn nữa, những chiến sĩ này… rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Không ai biết được đáp án.
Vẻ mặt mỗi người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Khiếp sợ!
Sốc!
Nếu như bọn họ biết được lai lịch thật sự của chiếc máy bay kia thì e là không chỉ đơn giản là sốc thôi đâu, mà phải là sợ hãi.
Đường đường là thủ lĩnh của tổ chức Đệ Nhất!
Người thực thi pháp luật trong thế giới ngầm ở thủ đô, vị thủ lĩnh của một tổ chức có quyền lực tối cao, ngày hôm nay, ông ta đích thân dẫn theo tất cả người của tổ chức Đệ Nhất đến đây… Bọn họ đã đến!
“Brừm brừm…”
Chẳng mấy chốc, máy bay đã chạy đến vị trí định sẵn, cửa khoang vừa mở ra, trước khi nhân viên sân bay kịp lắp cầu thang thì một lượng lớn cao thủ của tổ chức Đệ Nhất, có hơn trăm người, thế như trẻ che nhảy từ trên máy bay xuống. Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, tất cả nhân viên của tổ chức Đệ Nhất hệt như một khối lập phương, đồng loạt chắp tay sau lưng, đứng trong tư thế nghỉ trên khoảng đất trống.
Khoảnh khắc này khiến toàn trường khiếp sợ.
Cách một tấm kính thủy tinh, khi chứng kiến cảnh tượng vừa diễn ra, người dân Lạc Thành hệt như gặp quỷ, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào các nhân viên của tổ chức Đệ Nhất.
Dường như trong những ánh mắt kia đều có chung một suy nghĩ… Mấy người này là người thật à?
Ngay cả những chiến sĩ xông vào phòng chờ cũng ngơ ngác nhìn, từ tận đáy lòng trào lên cảm giác khiếp sợ.
Bọn họ hoàn toàn không thể tập kết với tốc độ như vậy!
Mạc Vãn Phong không dám lãng phí thời gian, ông ta bước lên trước, nhảy xuống đất, đi đến trước mặt những nhân viên của tổ chức Đệ Nhất đã tập kết xong.
Ngay sau đó, ông ta vội vàng lấy điện thoại di động ra, tìm số của Vu Kiệt và bấm gọi.
“Tút tút…”
“Tút tút…”
Không hay rồi, đã xảy ra chuyện.
Điện thoại liên tục hai lần nhưng vẫn không kết nối được, Mạc Vãn Phong cảm thấy có hơi bất an, không đợi ông ta kịp phản ứng thì ở hành lang lối ra có một nhân viên của tổ chức Đệ Nhất canh giữ ở phi trường đột nhiên chạy như điên vào.
“Thủ lĩnh, thủ lĩnh, cuối cùng ông cũng đến rồi, mau… mau lên… nhà họ Thường!”
“Lang Vương sắp gặp chuyện không may rồi!”
“Mau…”
Nhà họ Thường?
Gặp chuyện không may?
Đã xảy ra chuyện gì?
Không phải ông ta đã căn dặn Vu Kiệt trước hết ẩn giấu tung tích sao, sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cậu ta lại chạy đến nhà họ Thường? Nhà họ Thường là gia tộc như thế nào chứ?
Mạc Vãn Phong ngơ ngác không hiểu, ông ta nhìn người nhân viên không kịp thở trước mặt, lạnh lùng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người nọ đáp: “Là người của Quốc Phái, sau khi ông lên máy bay không lâu, chúng tôi đã nhận được tin của Quốc Phái thông báo rằng năm tên chưởng môn của Giang Hồ Truyền Thừa đã nhận được tin Lang Vương ở Lạc Thành, bọn họ muốn đến giết Lang Vương đấy!”
“Chúng tôi vừa mới truyền tin cho Lang Vương thì năm tên chưởng môn kia đã đến, lại còn phái hai mươi võ giả đến một ngôi làng trên núi giết chết hai trăm dân thường, chỉ vì muốn tìm Lang Vương. Trong cơn giận dữ, Lang Vương đã giết hai mươi tên kia, bây giờ anh ấy đã chạy đến nhà họ Thường, chuẩn bị ra tay với năm tên cường giả phong Thánh để báo thù!”
“Đã được nửa tiếng hơn rồi, nếu như ông không đi, e là… e là không còn kịp nữa!”
“Cái gì?”
Nghe nói như thế, Mạc Vãn Phong ngẩn ra.
Người của Giang Hồ Truyền Thừa đã biết tin Vu Kiệt ở Lạc Thành rồi ư?
Sao bọn họ có được tin tức này?
Không có thời gian để suy nghĩ nguyên nhân, chuyện quan trọng trước mắt chính là… Vu Kiệt vậy mà lại đi tìm năm tên cường giả phong Thánh để báo thù?
Cậu ta điên rồi sao?
Đó chính là cường giả phong Thánh đây, không phải binh tôm tướng tép gì đâu!
Nếu như nghe được tin Vu Kiệt tìm năm tên cường giả Hóa Kình báo thù thì Mạc Vãn Phong sẽ không cảm thấy lo lắng, dù sao thì trong sự kiện ở chùa Hàn Sơn, một mình Vu Kiệt lê tấm thân mệt mỏi mà vẫn giết được Tứ Thánh Tử tiếng tăm lừng lẫy, nhưng hiện tại, vấn đề nằm ở chỗ đó là cường giả phong Thánh.
Võ giả một khi phong Thánh thì sẽ có được đại đạo và cảnh giới chênh lệch một khoảng khá xa so với các cảnh giới từ phong Thánh trở xuống.
Sự chênh lệch đó dù có bù đắp như thế nào cũng không theo kịp.
“Nguy hiểm!”
Mạc Vãn Phong lập tức ý thức được mối nguy phía sau tin tức này.
Không được!
Phải lập tức đến đó!
Mạc Vãn Phong nhanh chóng ra lệnh: “Tất cả mọi người lập tức xuất phát đến nhà họ Thường, bất kể có phải trả giá lớn cỡ nào cũng phải đảm bảo an toàn của Lang Vương!”
“Vâng!”
Vừa dứt lời, một trăm nhân viên của tổ chức Đệ Nhất lập tức quay người, nhanh chóng di chuyển về những chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn ở lối ra.
Mạc Vãn Phong tiếp tục hỏi người vừa báo tin: “Đã liên hệ với các thế lực có liên quan ở lân cận Lạc Thành chưa?”
Giọng điệu của ông ta rất lo lắng.
Nhân viên nọ gật đầu, mồ hôi lạnh đầy mặt: “Hai mươi phút trước, tổ Báo của bộ binh Nam 34 đã nhận được tin, bọn họ đang trên đường đến đây, sẽ trực tiếp tiến thẳng đến nhà họ Thường, ước chừng 10 phút nữa là đến”.
“Tổ Báo của Bộ Binh à?”
Nghe đến cái tên này, Mạc Vãn Phong lập tức nhớ đến một tổ chức dân gian vô danh đã lập nhiều chiến công hiển hách, đó chẳng phải là tổ cảnh vệ đã chinh chiến khắp bốn phương với ông Lưu một trăm năm trước sao?
Vậy mà lại được ông Lưu sắp xếp ở bộ Nam 34.
Khó trách…
Nhớ đến mối quan hệ giữa Lý Nam và nhà họ Yến – gia tộc đứng đầu bộ Nam 34, hiện tại, Mạc Vãn Phong mới hiểu rõ được mục đích chân chính của ông Lưu.
Chẳng phải đồng nghĩa với việc ông Lưu dành riêng một tổ cảnh vệ cho Vu Kiệt sao?
Đúng là mạnh tay!
“Lập tức xuất phát, chúng ta cũng đi!”
“Vâng!”
Nói xong, Mạc Vãn Phong nhấc chân chuẩn bị đi.
Nhưng ngay lúc này, trên bầu trời đột nhiên vọng đến tiếng gầm rú oai phong của một chiếc máy bay khác.
Mạc Vãn Phong ngửa đầu hướng về phía phát ra âm thanh, híp mắt nhìn.
Biểu tượng trên chiếc máy bay kia là…
Của nhà họ Lý!
Lão Ưng – thủ lĩnh Mật Đệp Tư của nhà họ Lý đã từ Luân Thành chạy đến đây!
…
Bình luận facebook