• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (34 Viewers)

  • Chương 871: Thanh thế to lớn (2)

Người có thể trừng trị năm tên cường giả phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa đã đến, nhưng lúc này Vu Kiệt đã bị bao vây.

Dưới cơn mưa, đao đốn củi mặc sức vung vẩy.

Một đao chém xuống.

Trở tay bổ tới.

Đám đệ tử nhà họ Thường này không giống với mấy tên đàn em lưu manh của Hứa Long, bất kể là sức chiến đấu hay tốc độ đều mạnh hơn đám người kia rất nhiều.

Dường như bọn họ không hề dành thời gian để suy nghĩ, tất cả chia ra thành những tổ nhỏ để công kích Vu Kiệt theo nhiều hướng khác nhau.

Ngay khi Vu Kiệt vừa xông vào đám đông, hai con dao bầu tỏa khí lạnh từ giữa không trung bổ xuống theo hình rẻ quạt, mục tiêu chính là vai của anh, chỉ trong một nhịp thở, chúng đã đến trước mặt Vu Kiệt.

Anh lập tức điều động khí kình vờn quanh lòng bàn chân, cơ thể lắc một cái né tránh công kích từ hai con dao bầu, sau đó nhanh chóng di chuyển đến sau lưng hai gã đệ tử nhà họ Thường.

Một tay anh vung đao đốn củi lên, tay kia kết Ấn Triền Tự, khí kình phóng ra giữa không trung trói chặt hai gã đệ tử nhà họ Thường ngay tại chỗ, đao đốn củi lập tức bổ vào đầu bọn họ, phút chốc chia cắt hai thi thể làm đôi, nhưng Vu Kiệt còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì từ bốn phía đã có vô số lưỡi dao chém về phía anh.

Anh một lần nữa lắc người né tránh, dùng tốc độ nhanh nhất đi xuyên qua đám người đang vung vẩy dao bầu trong tay.

Đối mặt với những võ giả có cảnh giới không cao, chỉ mới đến Tiểu Kình này, Vu Kiệt không hề cảm thấy áp lực, nhưng tiêu hao sức lực trên phạm vi lớn trong thời gian dài đã khiến vết thương của anh bị rách ra.

Nếu như lúc này cởi áo ra sẽ phát hiện những vết thương được băng bó trước bụng anh đã bắt đầu rỉ máu, băng gạc màu đen bị nhuộm đỏ thẫm, máu tươi tràn qua khe hở, thấm ướt vùng bụng, sau đó men theo ống quần chảy xuống, mỗi khi anh di chuyển, máu không ngừng rơi trên mặt đất.

Nhưng dù vậy, tốc độ của anh vẫn không hề giảm sút.

Anh vẫn giết kẻ địch!

Vẫn tiến về phía trước!

Mặc dù biết rõ phía trước là vực sâu nhưng không hề chùn bước.

Dù sao đã đến nước thì này không thể lùi được nữa!

Nếu đã không thể thì cần gì phải lùi?

Đằng xa, đống củi tẩm xăng đã cháy bùng lên, khói đen cuộn trào, xoay tròn giữa không trung tạo thành một hình ảnh cực kỳ chói mắt.

Đã không còn kịp nữa!

“Chết đi!”

Vu Kiệt hét lớn, tốc độ kết ấn trên tay phải ngày càng nhanh, đao đốn củi trong tay liên tục vung lên, chỉ có thể thấy được tàn ảnh.

Đệ tử nhà họ Thường ngã xuống ngày càng nhiều, sắc mặt ông cụ Thường đứng sau lưng năm tên cường giả phong Thánh càng lúc càng khó coi.

Không đợi ông ta lên tiếng, chưởng môn Thiên Sơn thích thú nhìn cảnh tượng trước mặt, rồi hỏi bốn người còn lại: “Mọi người có cảm thấy hình ảnh này rất giống với cảnh con mồi giãy dụa trước khi chết không?”

Chưởng môn Dược Vương Cốc đưa tay vuốt chòm râu bạc trắng của mình: “Kẻ yếu luôn nghĩ rằng bản thân có thể thông qua chiến đấu để thay đổi số mệnh, đó là việc buồn cười nhất thế gian, một tên Hóa Kình yếu ớt mà cũng muốn sống sót trong tay năm vị cường giả phong Thánh ư?”

“Đúng đấy, tuy nhiên, nói thật thì khi nhìn thấy tên nhóc kia không ngừng giãy dụa, đánh tới đánh lui, lại nghĩ đến cảnh tượng hắn ta bị chúng ta chà đạp dưới chân sau khi dùng toàn lực giết chết hơn 100 võ giả, đột nhiên tôi cảm thấy rất háo hức, thật sự muốn xem thử khoảnh khắc đệ tử thân truyền của Võ Thánh Diệp Lâm quỳ trước mặt chúng ta, cái mặt mo của lão già kia sẽ có biểu hiện như thế nào?”

“Đúng đấy, đúng đấy, ha ha ha…”

“Hai mươi năm trước, tên súc sinh Diệp Lâm này hại Giang Hồ Truyền Thừa mất hết thể diện, bị ông ta chèn ép hơn hai mươi năm, chúng ta lại không thể phản kháng, hôm nay, nhất định phải đòi lại những khoản nợ này trên người tên yêu nghiệt kia, tính toán từng chuyện!”

“…”

Năm tên cường giả phong Thánh nhìn chòng chọc vào Vu Kiệt bằng ánh mắt tràn đầy sát ý.

Đối với bọn họ, giết anh ngay bây giờ quả thật không thú vị.

Phải khiến anh muốn sống không được, muốn chết không xong, đó mới chính là đau đớn vô tận.

Đúng lúc này, Ngô Tiểu Phàm bị trói trên cọc gỗ khẽ nhúc nhích mí mắt, một luồng khói cay xè xộc thẳng vào mặt cô.

“Khụ khụ…”

Ngô Tiểu Phàm ho sù sụ, nhanh chóng tỉnh táo trở lại.

Ngay sau đó, cô mở to mắt, hoang mang nhìn quanh bốn phía, trong đầu loáng thoáng hiện lên hình ảnh trước khi hôn mê.

Cô bị người ta đánh bất tỉnh.

Lúc đó, cô vừa rời khỏi phòng chứa xác, đột nhiên có một cái bóng xông ra…

Nhìn khói đen bủa vây bốn phía cùng ngọn lửa dưới chân, Ngô Tiểu Phàm lập tức trợn tròn mắt: “Cứu mạng…cứu mạng…”

“Đây là đâu? Thả tôi ra, thả tôi ra!”

Cô không ngừng giãy dụa, tuy nhiên dây thừng da trâu lại giống như xúc tu của bạch tuộc, không ngừng cuốn lấy cơ thể cô, bất kể cô có giãy dụa cỡ nào cũng không có tác dụng.

Ngô Tiểu Phàm không thể nhúc nhích.

Căn bản không nhúc nhích được.

Trong đầu cô thoáng hiện lên gương mặt của bóng đen kia.

Cô híp mắt, cẩn thận nhớ lại, nhưng ngay khi khuôn mặt kia sắp hiện rõ trong trí nhớ thì…

“Ồ, tỉnh rồi à?”

Một giọng nói âm u quen thuộc vang lên bên tai cô.

Toàn thân Ngô Tiểu Phàm tê dại, khi nhìn về phía phát ra âm thanh và thấy rõ khuôn mặt kia, cô khiếp sợ kêu lên: “Hứa…Hứa Long?”

“Tại sao lại là anh?”

“Anh…anh dám trói tôi? Hứa Long, anh điên rồi à? Mau thả tôi ra, tôi cho anh biết, nếu như anh dám làm gì tôi, bố tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh…”

Nói đến đây, vẻ mặt Ngô Tiểu Phàm trở nên mất tự nhiên, cô thoáng… khựng lại.

Bố?

Bố?

Hứa Long bật cười ha hả: “Bố của cô chết rồi, chẳng lẽ cô nghĩ ông ta còn che chở cho cô được à? Ngô Tiểu Phàm, cô đang mơ hay là đầu óc bị cửa kẹp rồi? Cô thấy mình ngu chưa hả?”

“Buồn cười chết mất thôi!”

Đúng vậy!

Ngô Vĩ đã chết.

Lúc này Ngô Tiểu Phàm mới nhớ ra, bố của cô – Ngô Vĩ đã chết ở bệnh viện, bây giờ, người thân của cô trên cõi đời này chỉ còn một mình ông nội Ngô Lãnh mà thôi.

Bố cô…chết rồi!

Cô siết chặt nắm đấm: “Mau thả tôi ra!”

Hứa Long nhún vai: “Sao được chứ? Thả cô ra thì tôi lấy gì để uy hiếp tên tạp chủng Vu Kiệt kia?”

“Hiện tại là lúc quan trọng, cô phải ngoan ngoãn ở lại đây!”

“Cái gì?”

Ngô Tiểu Phàm đứng sững tại chỗ: “Anh Vu? Anh nói là anh Vu sao?”

Cô vội ngẩng đầu, ngay lập tức cảnh tượng trước mắt khiến cô không khỏi khiếp sợ, bên ngoài nhà họ Thường, ở con hẻm cách đó hơn trăm mét có một bóng người đang vung vẩy đao đốn củi trong tay, đi xuyên qua đám người, người xung quanh không ngừng chém dao bầu về phía anh, hòng lấy mạng anh, nhưng mỗi lần như vậy, anh đều có thể tránh được thế công hung ác, hơn nữa còn giết ngược lại.

Đó…

Đó là…

“Anh Vu…”

Hứa Long lạnh lùng nói: “Thật không ngờ tên này lại chấp nhận nguy hiểm đến tính mạng vì cô, quả thực là một kẻ có ơn tất báo, chỉ tiếc là hôm nay hắn phải chết ở đây, hừ!”

Ngô Tiểu Phàm ngây người, cô không rõ hiện tại mình đang ở đâu, cũng không biết vì sao lại có nhiều người muốn giết Vu Kiệt như vậy.

Nhưng cô biết rõ một điều, Vu Kiệt đang đến…để cứu cô.

Không!

Không!

Nhiều người như vậy…

Anh ấy sẽ chết!

Không đợi cô kịp phản ứng, một giọng nói đột nhiên vọng đến.

Chưởng môn Liễu Diệp Tông giơ tay lên: “Nếu muốn tra tấn, sao có thể để tên nhóc kia đến đây dễ dàng như vậy được, các vị chưởng môn, tôi không thể nhịn được nữa, xin ra tay trước, cứ để tôi dùng uy áp đại đạo trấn áp cảnh giới Hóa Kình của hắn!”

“Một tên Hóa Kình lại đánh nhau với một đám Tiểu Kình, thật sự không công bằng chút nào!”

Khóe miệng chưởng môn Thiên Sơn nhếch lên: “Vậy thì ép hắn xuống tiểu kình đi!”

“Được!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom